Cánh rừng hướng Tây Nam, kim quang tỏa ra, có một sơn động đứng vững gần những ngọn cây cổ thụ lành lạnh, dây leo quấn quanh, rêu xanh gắn
đầy, nếu không có nhìn gần, rất khó phát hiện nơi đây lại còn có dấu một sơn động.
Bên ngoài sơn động, giờ phút này đã tụ tập một nhóm người, trong đó
bao gồm Tư Đồ gia, Dung gia, còn có đông đảo nhóm người mạo hiểm. Khi
bọn hắn cùng vào trong sơn động, thì thấy một đám Mãnh Hổ ngồi chồm hỗm, giống như là thủ vệ sơn động, không cho ngoại nhân nhích tới gần nửa
bước.
” Mau! Chỉ cần xông qua Bạch Hổ trận, là có thể tiến vào động bảo tàng rồi!”
Trong đám người có người hô lớn, sóng người lại một lần nữa ùa lên, xông vào trong Bạch Hổ trận.
Nên khi đoàn người Vân Khê chạy tới nơi này, nhìn thấy đúng là một màn người hổ kịch chiến.
Đang cùng Bạch Hổ chiến đấu kịch liệt, trong đám những cao thủ nhìn
thấy lại có người kéo đến nữa, thì tâm tình càng thêm lo lắng, bởi vì
cái gọi là nhiều người thì ít phần, tới càng nhiều người, như vậy bảo
tàng mỗi người có thể được chia lại càng ít, nên kiếm trong tay càng
thêm nhanh chóng càng thêm lực, chỉ cần bọn họ xông qua bạch hổ trận,
tiến vào bảo tàng, là có thể dẫn đầu nhận được bảo tàng!
” Xông lên a!”
Chỉ một thoáng, tiếng kêu Bạch Hổ và tiếng gào thét giao chiến thành khúc.
Vân Khê đứng ngoài vòng chiến đấu, từ xa nhìn lại, chỉ có thể nhìn
thấy đầu người cùng đầu hổ, về phần trong chiến đấu người đến là người
nào, hoàn toàn, từ đầu, luôn luôn nhìn không rõ lắm, bởi vì bất kể là
người hay là hổ, Đều rất nhiều…, người xem đến hoa cả mắt.
Lúc trước trong rừng Bạch Hổ cũng không thấy có nhiều … người thế
này, hiện tại một khi bảo tàng được khai quật, thoáng cái hiện lên ra
nhiều người như vậy, thật là tà môn.
“Chúng ta nhanh lên một chút đi qua, đến muộn sẽ không còn bảo tàng!” Hách Liên tử ngọc hai mắt sáng trưng, một loại hưng phấn giống như lúc hắn ở Quỷ Cốc U Lâm phát hiện bảo tàng dưới đất, dắt Hách Liên phu
nhân, rồi xoay người về phía trước.
Hách Liên phu nhân đi lại nhẹ nhàng, bên hông quấn quanh kiếm mềm phút chốc rút ra, hẳn là bình tĩnh, không sợ hãi.
” Ngọc nhi, yên tâm đi! Những thứ bảo tàng này, đều là của gia tộc Hách Liên chúng ta!”
” các ngươi trở lại cho ta!” giọng của Hách Liên lão gia chủ gầm lên, đáng tiếc vẫn không thể thu hút sự chú ý của hai mẹ con tham tài, nên
không cách nào, hắn phất phất tay, ý bảo người của gia tộc Hách Liên tất cả cùng nhau xông lên trước.
Hách Liên Tử Phong nhìn người của gia tộc Hách Liên xông lên trước,
hắn cũng không theo sau, ánh mắt lãnh đạm của hắn từ bóng lưng mọi người thu hồi, quay đầu nhìn về hướng đoàn người Vân Khê, ánh mắt thâm trầm.
Hách Liên Tử Ngữ cũng không có theo sau, bởi vì toàn bộ tâm tư nàng
hiện tại đều rơi vào trên người Long Thiên Thần cùng Lam Linh Nhi, nàng nhìn chằm chằm Lam Linh Nhi thân mật kéo tay Long Thiên Thần, đáy lòng
nổi lên sự ghen tuông.
Nữ nhân này rốt cuộc là từ nơi nào nhô ra? Tại sao vẫn quấn lấy Long Thiên Thần? Nàng rất muốn tự mình tiến lên chất vấn, nhưng ngại nàng là nữ nhi, nàng cuối cùng vẫn lựa chọn đợi ở bên cạnh đại ca, nhưng tầm
mắt vẫn theo sát Long Thiên Thần cùng Lam Linh Nhi hai người, sợ là sự
tức giận đã hiện lên trên khuôn mặt.
Trong vòng chiến đấu có sự tham gia của người Hách Liên gia tộc đã làm dâng lên một trận sóng mới.
” Nhìn! Đó là người gia tộc Hách Liên! Chúng ta được cứu rồi!” Mấy
người thân bị vùi lấp ở Bạch Hổ trận, đang đau khổ chống đỡ nhất thời
vui sướng vạn phần, nhưng người chân chính mừng rỡ cũng chỉ là số ít mà thôi.
” Nguy rồi! Người gia tộc Hách Liên đến, thực lực của bọn họ kinh
người như vậy, chúng ta như thế nào đấu cùng bọn họ? Chẳng lẽ chúng ta
thật cùng bảo tàng vô duyên sao?”
” Bất kể! Liều mạng! Trước vọt vào tàng bảo động rồi hãy nói, có thể lấy được bao nhiêu thì lấy!”
” Gia tộc Hách Liên, tại sao? Chẳng lẽ bọn họ nghĩ độc chiếm bảo tàng? Như vậy không phải quá mức ngang ngược đi!”
“......”
Chiến đấu càng lúc càng kịch liệt.
” Đại ca, chúng ta làm sao bây giờ? Có muốn cũng xông qua không?”
Long Thiên Thần nhìn trận chiến náo nhiệt như thế, tay chân không khỏi
ngứa ngáy, lúc trước có phi long trợ trận, hắn chiến thắng cao thủ gia
tộc Hách Liên, nên nhiệt huyết bên trong vẫn còn sôi trào, rất muốn tìm
cơ hội thử một chút thực lực mình và Phi Long cùng tác chiến.
” Gấp cái gì? Có người mở đường cho chúng ta, cớ sao mà không làm?
Chờ bọn hắn đánh cho khá một chút, chúng ta sẽ đi qua không muộn.” Long
Thiên Tuyệt nhướng đuôi lông mày, thần sắc lười nhát, con ngươi hẹp dài
híp lại, nói ” nhìn tình hình này, đoán chừng còn phải kịch chiến ít
nhất cả canh giờ...”
Sau đó hắn giơ lên tay, cất giọng nói: ” Chúng đệ tử Lăng Thiên Cung
nghe lệnh, mọi người ở tại chỗ nghỉ ngơi, ăn lương khô. Cần phải trước
khi bọn hắn chiến đấu kết thúc, ăn uống no đủ, dưỡng đủ tinh thần!”
Thanh âm của hắn không lớn không nhỏ, nhưng đủ để cho mọi người đang cùng Bạch Hổ kịch chiến nghe được nhất thanh nhị sở.
Trong đám người, có không ít người giận đến nôn ra máu, cõi đời này lại còn có người vô sỉ như vậy?
Bọn họ ở chỗ này liều chết hợp lại đánh hổ, người ta thì ở bên ngoài
ăn uống no đủ, nghỉ ngơi dưỡng sức, đợi đến khi bọn họ làm công quét dọn sẵn con đường phía trước, làm bọn họ có nhiều tinh thần hơn mà đi bên
trong đem bảo tang lấy, cõi đời này sao lại có chuyện tốt bực này chứ?
Vân Khê hé miệng, xì cười khẽ, sớm đã thành thói quen hắn bụng đen
một mặt, chỉ cần không phải đối với nàng làm chuyện xấu, nàng không ngần ngại hắn càng thêm bụng đen một chút.
” Mẫu thân, nhìn nè! Ta cùng Tiểu Tĩnh hái rất nhiều nấm, mẫu thân hãy súp nấm cho chúng ta uống đi?”
Vân Tiểu Mặc mang theo khuôn mặt khả ái tươi cười, đem chiếc nhẫn trữ vật phủi xuống mấy cái, rất nhiều nấm từ bên trong lục tục rơi xuống,
tất cả lớn nhỏ đều có. Hắn nghiêng về một phía trước, Đoan Mộc Tĩnh đứng ở một bên nhặt, hai khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu đỏ bừng, phiếm sáng mờ. Thật giống như những thứ nấm này cũng là chiến lợi phẩm của bọn hắn,
nên có cảm giác thành công.
” này...”Vân Khê cười khổ, lúc này nấu súp nấm, có thể quá đáng
chút ít hay không? Chắc là có thể đem những người đang chiến đấu cùng
bạch hổ tức đến hộc máu quá? Dường như hắn so với cha hắn càng giống hồ
ly hơn, coi như lúc bình thường dẫn hắn đi dã ngoại.
” Được đó! Ta cũng muốn uống súp nấm nàng làm!” Long Thiên Tuyệt nhẹ nhàng cười một tiếng, phong hoa tuyệt đại, hơi có chút quyến rũ lấy
lòng đắc ý.
Vân Khê hít sâu một hơi, thôi bất kể tất cả, dù sao trời sập xuống,
có hắn là người cao chống đỡ, nàng cũng thoải mái một hồi, coi như là
người một nhà tới đây du ngoạn ăn cơm dã ngoại vậy.
” tốt, nhưng thiếu cái nồi!”
Mọi người nhất thời trợn tròn mắt, lúc này đi nơi nào tìm?
Chẳng lẻ còn có người đem theo nồi, để vào rừng Bạch Hổ thám hiểm?
Vân Khê cũng ý thức được cái vấn đề này, khó khăn nói: “Chúng ta thật giống như không có nồi, làm sao bây giờ? Cái này chắc là không làm được nha.”
” Mẫu thân, chờ một chút! Để con tìm xem!” Vân Tiểu Mặc cúi đầu, đôi
mắt xinh đẹp híp lại một mắt, một mắt thì nhìn chăm chú vào trong chiếc
nhẫn trữ vật.
Vân Khê nghi ngờ, không biết hắn rốt cuộc đang làm gì đó.
Trong tay Vân Tiểu Mặc hiện tại có hai quả chiếc nhẫn trữ vật, một
cái là của hắn phụ thân tặng cho, một cái là hắn từ Tống tu trong tay
thắng được. Lúc trước ở Thánh cung đại náo bảo khố một hồi, vơ vét một
chút ít đồ cũng không tính là bảo bối, thì để lại một ít cho người của
Tu La Nhai, để cho bọn họ gầy dựng lại gia viên, nhưng hắn vẫn còn có cả một cái nhẫn bảo bối, bên trong bao hàm toàn diện, cụ thể mọi thứ đều
có một ít, ngay cả chính hắn cũng không biết rõ lắm chúng là gì, bởi vì
lúc ấy thời gian quá gấp, hắn và Dạ Cô Phong hai người vội vàng đem bảo
bối trong bảo khố lấy đi hết, cũng không kịp tinh tế đánh giá.
Trong ấn tượng, hắn nhớ được giống như cthấy bên trong có một cái đỉnh, dùng nó nấu súp nấm, hẳn là rất thích hợp.
Hắn chọn a chọn, chọn a chọn, móc một hồi lâu, cuối cùng từ trong
đống bảo bối trồng chất như núi móc ra một cái đỉnh dùng chất liệu gỗ
đặc thù làm thành, cao một thước, miệng đỉnh to cỡ hai miệng chén.
Ánh mắt Vân Khê chớp chớp, có chút bị ánh sáng phản chiếu từ cái đỉnh làm cho lóa mắt, đợi nàng từ từ chăm chú nhìn kỹ, thì không khỏi ngây
ngẩn cả người. Cái Đỉnh này, cực phẩm a! Nếu như nàng đoán không lầm
thì…, nó sở dụng không phải chất liệu gỗ, hẳn là hợp kim sắt tương đương với vật liệu mà người hiện đại sở dụng, truyền nhiệt, chịu được nhiệt
độ cao, tính ăn mòn mạnh. Món đồ gần giống với đồ hiện đại, làm sao có
thể xuất hiện ở thời đại này?
” Tiểu Mặc, con từ nơi nào lấy được?”
” ngô, con, con từ trong bảo khố của Thánh cung lấy được.” Vân Tiểu
Mặc nháy mắt mấy cái, nhìn ngữ khí hỏi thăm mẫu thân nghiêm túc như vậy, còn tưởng rằng mình phạm vào sai lầm rồi.
Dung Thiếu Hoa cùng Băng hộ pháp hai người vẫn bồi hồi tại trong vòng chiến đấu, không có tham gia chính thức vào trận đấu, mới vừa nghe đến
thanh âm của Long Thiên Tuyệt, liền hướng nơi mọi người Lăng Thiên Cung
tụ tập đi tới.
Bọn họ theo người của Dung gia tới, nghĩ nhất định có thể tới chỗ
người của Lăng Thiên cung tụ họp. Quả nhiên mò mẫm mãi trong rừng, tìm
không ra người, đi đến chỗ mọi người tụ tập quả nhiên nhìn thấy người
đang chờ.
Đi tới nửa đường, nghe được hai mẹ con nói chuyện, Dung Thiếu Hoa suýt nữa ngã quỵ.
” Bảo khố Thánh cung? Tiểu Mặc, con xác định con không phải là nằm
mộng đi tới bảo khố thánh cung sao?” Dung Thiếu Hoa lên tiếng nói.
Băng hộ pháp thì vòng qua mẫu tử Vân Tiểu Mặc, đi tới chỗ Long Thiên
Tuyệt, cung kính hành lễ. Sau đó đứng im ở phía sau hắn, cẩn thủ chức
trách.
” Mới không phải! Con thật sự đến bảo khố Thánh cung, hơn nữa đem bảo bối trong bảo khố toàn bộ lấy hết.” Vân Tiểu Mặc giơ cằm lên, nghĩ đến
chiến tích của hắn, hơi có chút đắc ý.
Cái này, không ngừng làm cho Dung Thiếu Hoa sợ ngây người, Vân Khê
cũng sợ ngây người, càng đừng nói những người khác vây xem chung quanh.
Thiếu chủ thật cừ! Chẳng những vào bảo khố Thánh cung của người ta, còn đem bảo bối của người ta lấy hết.
Quá trâu bò rồi!
Trong lòng chúng đệ tử Lăng Thiên Cung nhất trí, ánh mắt lần nữa nhìn về phía Vân Tiểu Mặc, có thêm mấy phần sùng bái.
Vân Khê quay đầu, cùng Long Thiên Tuyệt nhìn nhau, từ trong ánh mắt
đang mỉm cười của hắn lấy được đáp án, nàng nháy mắt mấy cái, sau đó ôm
lấy nhi tử, bẹp bẹp mãnh liệt hôn vài cái.
” Tiểu Mặc, mẫu thân yêu con chết mất!”
Phút cuối cùng, nàng hướng nhi tử ngoắc ngoắc tay nói: “Nhớ sau khi
trở về, đem tất cả bảo bối hết thảy nộp lên trên cho mẫu thân, tiểu hài
tử không thể đem theo nhiều bảo bối như vậy.”
Vân Tiểu Mặc bị nàng hôn đến trên đầu tỏa ra đầy sao, ngất ư ngất ư, cho đến khi nghe thấy phải giao nộp bảo bối, hắn vội vàng phe phẩy tay
nhỏ bé nói: “Mẫu thân, Tiểu Mặc đã đem những bảo bối kia toàn bộ đưa cho Anh Mộc thúc thúc cùng Lưu xuyên thúc thúc, phòng ốc của bọn bị cung
chủ bại hoại đốt, cho nên Tiểu Mặc đem bảo bối đưa hết cho bọn họ, để
cho bọn họ gầy dựng lại gia viên.”
” Ai là Anh Mộc thúc thúc cùng Lưu xuyên thúc thúc?” Ta còn là Anh
Mộc Hoa Đạo cùng Lưu Xuyên Phong (*) đó, Vân Khê sờ sờ cái trán nhi tử,
hí mắt nói ” Tiểu Mặc, con thật không phải mộng du sao?”
(*) là Hanamichi Sakuragi cùng Kaede Rukawa trong bộ Manga Slam Dunk
Vân Tiểu Mặc trề cái miệng nhỏ nhắn, hùng hồn nói: “Mới không có! Không tin, người hỏi phụ thân!”
Long Thiên Tuyệt gật đầu, cười đến gió nhạt mây xanh, nhìn hai mẹ con ngươi một lời ta một câu, hắn chỉ cảm thấy rất ấm áp.
Vân Khê càng thêm nghi ngờ, bất quá trước mắt ngoại nhân quá nhiều,
không thích hợp hỏi. Ánh mắt của nàng híp lại thành một đường nhỏ, hướng về phía nhi tử cười mấy tiếng, âm thầm truyền đi tin tức.
Tiểu quỷ hẹp hòi, dám dấu của riêng? Coi về sau ta làm sao thu thập ngươi?
Vân Tiểu Mặc co lại cổ, cái miệng nhỏ nhắn mím môi lại, hai mắt cười đến híp lại thành một đường.
Hai mẹ con vẻ mặt giống nhau như đúc, chỉ là một cười đến nham hiểm, một cười đến nịnh hót.
Trong mắt Long Thiên Tuyệt, trái tim trở nên ngọt ngào, hai cánh tay
dang ra, đem hai mẫu tử ôm vào lòng, tiếng cười trong sáng từ trong
miệng hắn từ từ bật ra.
” Uy uy, làm gì ngọt như mật vậy? Thật là người no đủ không biết kẻ
chết đói mà.....” Ánh mắt Dung Thiếu Hoa nhàn nhạt oán niệm hướng về vẻ mặt lãnh nhược băng sương của Băng hộ pháp, hắn không hiểu nổi, tại
sao lòng của phụ nữ khó đoán như vậy? Lúc trước thái độ của nàng đối với hắn có chút cải thiện, làm sao chỉ chớp mắt lại đem hắn đánh về nguyên hình, thậm chí nguyên hình cũng không bằng?
Băng hộ pháp không để ý đến hắn, tiếp tục tập trung, thực hiện tốt bổn phận bảo vệ của mình.
” Biểu ca, người của Dung gia đâu? Chẳng lẽ ngươi bất kể sống chết
của bọn hắn?” Ánh mắt Vân Khê có chút nghi ngờ, rất nhanh phát hiện Dung Mậu Xuân trong vòng chiến đấu, thân ảnh đám người Dung Thiểu Khanh cùng Dung Tiêu Tiêu, ngồi giữa bọn họ, còn có một lão giả lớn tuổi, hình
dung có chút tiều tụy, Vân Khê nhìn một cái đã nhận ra hắn.
Nói vậy hắn chính là Dung lão gia chủ, là ông ngoại nàng?
Ánh mắt của nàng hoảng hốt, lão giả cũng ngẩng đầu lên, nhìn lại phương hướng của nàng.
Hai đạo ánh mắt chạm vào nhau.
Vân Khê nhìn chằm chằm hắn một chút, tuy nói là ông ngoại, nhưng nàng cũng không có quá nhiều cảm xúc. Có lẽ là lúc trước Dung gia chủ giả
làm cho nàng quá thất vọng, cho nên bây giờ nàng đối với Dung gia chủ
thật có chút phòng bị, hơn nữa năm đó hắn tuyệt tình xua đuổi mẹ ruột
của nàng ra khỏi Dung gia như thế, nói vậy cũng không phải là một lão
nhân hiền lành.
Đối phương cũng lẳng lặng nhìn chăm chú nàng, ánh mắt tối đen không
rõ. Bên cạnh hắn Dung Dậu Xuân cũng phát hiện nàng, hướng nàng ngoắt
ngoắt tay, hơn nữa ở bên tai Dung gia chủ nói nhỏ mấy tiếng ánh mắt đối
phương khẽ biến, càng thêm dùng sức đánh giá nàng, muốn đi qua làm quen
với nàng.
Ánh mắt Vân Khê bình tĩnh nhìn, âm thanh cười khẽ tự diễu, nếu hắn không muốn nhận thức cháu ngoại, nàng cần gì phải đi đòi?
Từ từ thu hồi tầm mắt, Vân Khê cúi đầu loay hoay nhìn đỉnh.
” Biểu muội, gia gia thật vất vả mới thoát hiểm, ngươi đi qua chào
hỏi gia gia một tiếng được không?” Dung Thiếu Hoa thử dò xét nói.
Vân Khê hờ hững cười nói: “Bỏ đi! Mẹ ta đã cắt đứt liên hệ với người
Dung gia, ta tự nhiên cũng cùng người Dung gia không có bất kỳ quan
hệ.”
” Biểu muội...”Dung Thiếu Hoa còn muốn thuyết phục nàng, nhưng khi nhìn nàng vẻ mặt lãnh mạc, hắn cũng không muốn ép buộc nữa.
Long Thiên Tuyệt vẫn lặng yên quan sát thần sắc biến hóa của nàng, đưa tay dò xét mi tâm của nàng, cho nàng một nụ cười an ủi.
” Ta không sao.” Vân Khê ngước mắt, nụ cười và lời nói đều ngọt ngào
đối với hắn. Nàng đã có đủ nhiều rồi, rất thỏa mãn, không cần vì những
người và những thứ khác ảnh hưởng đến tinh thần.
” Đại tẩu, nhanh lên một chút đốt lửa nấu canh đi, ta đã đói bụng
rồi!” Long Thiên Thần ồn ào đi theo, trên dung nhan tuấn dật thần thái
sáng láng “Đúng rồi, ta đi chuẩn bị thịt Bạch Hổ, chúng ta vừa nướng
thịt, vừa ăn canh!”
Nói xong, hắn hứng chí nhanh chóng chạy hướng người và hổ giao chiến.
” Long đại ca, chờ ta một chút! Ta với ngươi cùng đi!” Lam Linh Nhi
thấy thế, vội vàng đi theo phía sau hắn, giống như là đuôi của hắn, hắn
tới chỗ nào, nàng cũng đi theo.
Đối diện, Hách Liên Tử Ngữ thấy một màn này, không khỏi khẽ giậm
chân, nếu sau này cho nàng chứng kiến bọn họ tình chàng ý thiếp, nàng
thà rằng ban đầu một kiếm giết hắn cho xong, cũng không cần như bây giờ
dè dặt chứng kiện bọn họ như vậy.
Người này, đang trong rừng Bạch hổ mà nướng thịt bạch hổ ăn? Thật là chán sống rồi!
Vân Khê lắc đầu cười khổ, đứa nhỏ này rốt cuộc lúc nào đầu óc mới có thể thông suốt, trở nên thông minh chút ít?
Ánh mắt Long Thiên Tuyệt hướng Vân hộ pháp ra dấu, ý bảo hắn đuổi
theo Long Thiên Thần, âm thầm bảo vệ, đối với đệ đệ hấp tấp, tính tình
bất kể hậu quả, hắn thực tại rất quan tâm.
Rất nhanh, bên này đỉnh nổi lên hỏa, mùi nấm nồng nặc theo gió thổi
đi, trong vòng kịch chiến giữa người và hổ không ngừng rung động. Mùi
thơm không ngừng câu dẫn người và hổ, ngay cả bạch hổ cũng thèm ăn đến
nỗi nước miếng ứa ra, chỉ tiếc, bọn họ muốn ăn nhưng không thể, nên
chẳng thể làm gì khác hơn là đem sự thèm khát biến thành lực lượng chiến đấu, mọi người càng thêm mạnh mẽ xông vào trận.
Kể từ đó, những người xông vào trận, chẳng những phải chống đỡ lại
mùi vị thơm ngon, còn phải chống đỡ lại sự điên cuồng công kích của bạch hổ, không khỏi chửi ầm lên là người của Lăng Thiên Cung thật là khéo dở trò.
Long Thiên Thần đặt mông ngồi trên đầu một thi thể Bạch Hổ, càng nghĩ càng buồn bực, hắn thật vất vả lao lực giết một đầu Bạch Hổ, đem nó kéo về, nghĩ tới nướng thịt nó chén một bữa, ai ngờ lại bị đại tẩu bát bỏ
không thương tiếc, tại sao lại không được ăn thịt bạch hổ? Mới vừa giết
Bạch Hổ, máu nó còn chưa đông lại, chính là lúc thịt ăn ngon nhất, nếu
là để thêm một lúc, vậy mùi vị có thể bị thay đổi.
” đại tẩu, nướng nhé! Ta đói bụng.”
” ngươi nghĩ muốn chết phải không?”Vân Khê cho hắn một cái xem
thường, tiếp tục múc súp cho phu quân cùng nhi tử của mình uống thử, vốn còn muốn chừa một chén cho hắn, nhưng khi nhìn hắn không khôn ngoan
như vậy, nàng liền trực tiếp giữ lại, để cho bản thân hắn tỉnh lại đã.
Nàng thật sự thua hắn, trong rừng bạch hổ nướng thịt của bạch hổ ăn,
đến lúc đó bọn họ không thể nhàn nhã xem cuộc vui, mà là đổi lại cho
người khác xem cuộc vui.
Ngươi nghĩ đi, bọn chúng thấy có người ăn đồng loại của bọn chúng thì sao, đây là vũ nhục cỡ nào a? Huyết hải thâm thù cỡ nào a? So với những người giết chết đồng loại của bọn nó, càng làm cho bọn nó hận đến cỡ
nào, còn không theo chúng ta liều mạng?
” đại tẩu, ngươi thiên vị!” Long Thiên Thần nhìn súp trong đỉnh đã hết, còn không có đến phiên hắn, hắn rất bất mãn.
” Ta không quan tâm! Ai bảo ngươi không phải là phu quân ta, cũng không phải là con ta đây.” Ánh mắt Vân Khê liếc hắn một cái.
” Nhưng ta là em chồng ruột thịt của người a!” Long Thiên Thần anh hùng nói.
” Chú em đáng giá mấy đồng tiền? Hơn nữa, gả chú em ra ngoài, như
nước đã đổ đi. Chờ ngươi sau này gả đi ra ngoài, cũng là cùng nhà chúng
ta không có quan hệ gì rồi, ta có cần thiết đặc biệt chiếu cố ngươi
sao?”
Long Thiên Thần trên dưới dập đầu, không ngừng lay động, quá bị thương người, lại đánh đánh hắn như vậy?
Ánh mắt Long Thiên Thần ủy khuất nhìn đại ca, vừa ủy khuất nhìn cháu
nhỏ, sau đó bắt lấy hai vai của cháu nhỏ, vô cùng đau đớn nói: “Tiểu
Mặc, mẹ ngươi là mẹ kế a! Không đúng, là kế tẩu a!”
” Cái gì là kế tẩu? Tiểu Mặc không hiểu!”Vân Tiểu Mặc vô tội lắc đầu, tránh thoát tay của hắn, cúi đầu ăn súp ngon lành, làm cho Long Thiên
Thần nuốt nước miếng.
” Ngươi là kế cháu!” Long Thiên Thần bi phẫn thêm một câu. (NN: cười lăn lộn….=)))
Long Thiên Tuyệt một tay ôm ái thê đang làm chuyện xấu, vừa ưu nhã
uống súp đầy mỹ vị, nụ cười bên mép không giảm, ao ước luôn có người bên cạnh.
Nhưng nếu có người cẩn thận quan sát, có thể phát hiện, có một ánh
mắt thâm trầm vẫn rơi trên ba người bọn họ, trong đó bao hàm thâm ý phức tạp, giống như thanh dao muốn phá nát cánh cửa, khắc sâu mà bén nhọn.
Long Thiên Tuyệt vẫn tập trung vào ánh mắt kia, mỗi khi nó sâu kín
đột kích, nụ cười của hắn lại sâu thêm mấy phân, mang theo vài phần
khoái ý. Thế gian này chuyện làm cho hắn vui sướng, chính là hắn có
hạnh phúc, người khác không có!
” Long đại ca, nơi này còn có rất nhiều nấm, Linh Nhi làm súp cho ngươi uống nha.”
” Ta muốn ăn thịt!” Mắt Long Thiên Thần hết hy vọng, không có thể nhận được sự đồng ý, tiếp tục không buông tha.
“Này” Lam Linh Nhi thật khó xử, mấp máy cái miệng nhỏ nhắn, từ trong
lòng ngực móc ra một cây chủy thủ, chủy thủ ra khỏi vỏ, nàng liền hướng
cổ tay của mình làm tổn thương.
” Linh Nhi, ngươi làm gì?” Long Thiên Thần sợ hết hồn, vội vàng bắt được tay nàng để ngăn cản.
Lam Linh Nhi cúi đầu, e lệ địa cắn thần nói: “Long đại ca, nơi này
khắp nơi đều là Bạch Hổ, nếu chúng ta đem Bạch Hổ đi nướng, như thế sẽ
chọc giận bầy hổ. Bất quá Long đại ca nếu muốn ăn thịt, vậy thì ăn thịt Linh Nhi, chỉ cần Long đại ca vui vẻ, Linh Nhi cũng vui vẻ.”
Nàng lời này vừa nói ra, âm thanh xung quanh nhất thời biến mất.
Khuôn mặt anh tuấn của Long Thiên Thần đột nhiên ngây ra, hắn lăng lăng nhìn Lam Linh Nhi, trong lòng vô cùng phức tạp.
” nha đầu ngốc, ta chỉ là nói giỡn mà thôi, làm sao ngươi lại coi như thật?” Hắn cúi đầu, nhìn cánh tay trắng trẻo của nàng đang trong lòng
bàn tay hắn, cổ họng hắn nghẹn lại “Bàn tay nhỏ bé đẹp như vậy, nếu bị
thương, chẳng phải là rất đáng tiếc sao?”
Lam Linh Nhi đôi mắt đẹp nhẹ giơ lên, trong mắt thủy sắc long lanh,
hiện lên tầng nước mắt, nàng khẽ cắn cánh môi, tâm rung động lên. Có thể có được ngữ điệu ân cần của hắn, nàng chết cũng cam lòng.
Cách đó không xa, có người oán hận dậm chân, quay lưng lại, không muốn nhìn lại nơi này.
Long Thiên Thần nhạy cảm ngẩng đầu lên, vừa bắt gặp bóng hình màu tím xinh đẹp xoay người, ánh mắt hắn chợt ảm đạm, từ từ buông lỏng ra bàn
tay Lam Linh Nhi, đáy lòng trống rỗng, không có tư vị gì.
Cũng không biết trải qua bao lâu, ngay cửa động truyền đến tiếng hoan hô
” Cửa Sơn động mở ra rồi, cửa sơn động mở ra rồi”
Sau một tiếng hoan hô này, biển người như nước thủy triều tràn vào
sơn động, mà những Bạch Hổ đang còn sống cũng đang giải tán lập tức,
nhanh chóng chạy tứ tán, biến mất ở sâu trong cánh rừng, phảng phất như
bọn họ đã hoàn thành sứ mạng bảo vệ sơn động, đến thời điểm công thành
thì lui thân.
“Đi, chúng ta cũng vào xem một chút!” Long Thiên Tuyệt đứng dậy, hắn
ra lệnh một tiếng, chúng đệ tử Lăng Thiên Cung rối rít đứng dậy đi theo.
Vân Khê hướng Hách Liên Tử Phong liếc một cái, phát hiện hắn từ lúc
bắt đầu vẫn lẳng lặng yên đứng ở một gốc cây Cổ thụ bên cạnh, thần sắc
trầm tĩnh, ánh mắt thâm thúy, không biết đang suy tư cái gì.
Vân Khê nhìn hắn, đáy lòng dâng lên một cổ cảm giác kỳ dị, cảm giác, cảm thấy trong này có cái gì kỳ hoặc.
Nàng không có thời gian suy nghĩ nhiều, mọi người xung quanh đều đã đi đến cửa động.
Dọc đường đạp lên thi thể bạch hổ để đi qua, mọi người dọc theo cửa
động hé mở, bên trong sơn động là một mảnh bóng tối, nhìn không rõ lắm.
” Đốt lửa lên!”
Kèm theo thanh âm người phía trước truyền đến, sơn động đen thui từ từ sáng lên.
Đây là một sơn động bình thường, từ trên xuống dưới thạch nhũ treo
ngược buông thỏng xuống, từ đầu đến đuôi đều là những măng cao vút, ở
ánh lửa thấp thoáng, thiên hình vạn trạng, tăng thêm mấy phần cảm giác thần bí.
Sơn động thạch bích lồi lõm, mơ hồ có thể thấy được một chút phù
điêu cổ xưa, nhìn kỹ, có Long Đồ Đằng cổ xưa, cũng có cảnh tượng quần
ma loạn vũ, còn có mồi lửa tượng trưng cho nguồn gốc của sự sống. Những
thứ phù điêu này thật giống như một truyền thuyết lâu đời, vừa giống như cảnh báo cho mọi người cái gì.
Tiếp tục hướng vào chỗ sâu của sơn động mà đi, ở sơn động cuối
cùng, có một đường thông suốt tản ra ba cửa động, trên cửa có màu vàng
nhàn nhạt của phù điêu hiện ra, mơ hồ là mấy chữ.
” Địa cung thập nhị trọng!” Có người thì thầm.
” mau nhìn! Bên trong có rất nhiều vàng!”
Xuyên qua động cánh cửa ẩn hình, trên mặt đất vô số những thỏi vàng
và châu báu, cảnh tượng này giống như ảo ảnh mọi người nhìn thấy trên
bầu trời bên ngoài cánh rừng. Chẳng lẽ đây lại là bảo tàng?
Vân Khê không nhìn những người đang vọt vào bên trong cướp đoạt vàng, đem toàn lực tập trung vào những văn tự cổ xưa được khắc trên bốn vách
tường, những thứ văn tự kia rất kỳ lạ, không phải là văn tự thời đại
này, nhưng cũng không phải là văn tự của một nước hiện đại, tóm lại Vân
Khê xem không hiểu, chỉ cảm thấy nó vô cùng thần bí, tràn đây uy lực mê
hoặc lòng người.
Càng nhìn, vẻ ma lực thần bí càng ngày càng mãnh liệt, đem hấp dẫn
toàn bộ tinh thần vào nàng vào trong đó, hãm sâu trong đó, không cách
nào tự kềm chế.
Tấm bia kỳ dị giống như tinh linh có sự sống vậy, tập trung vào trong đầu của nàng, nghịch ngợm nhảy múa. Nàng phảng phất như đặt mình vào
trong bọn họ, mà những hình người đó lại bay múa xung quanh nàng......”
Cho đến khi có người dùng sức đẩy nàng, ở bên tai nàng gào thét, nàng mới đột nhiên giật mình tỉnh lại.
” Khê Nhi, nàng không sao chớ?” Long Thiên Tuyệt lo lắng cúi đầu nhìn nàng, vẻ mặt nàng mới rồi thật giống như bị tẩu hỏa nhập ma, thoạt nhìn rất không bình thường.
” Không có, không có chuyện gì.” Vân Khê hoảng hốt lắc đầu, sau đó bị ôm đi vào cánh cửa ẩn hình.
Chờ nhóm bọn hắn tiến vào phía sau cánh cửa ẩn hình, thì mọi người đều đã rơi vào trong không gian trong đó.
Cả không gian ánh sáng rất mờ, chỉ có một ít do thạch bích có khe hở
mà lọt vào, đường đi rất nhỏ rất hẹp, chỉ có thể chiếu sáng một khúc.
Song mọi người đều có cây đuốc trong tay, nên cả không gian bị chiếu lên đỏ rực, nhìn không xót thứ gì gì.
Không gian trước mặt rất lớn, có thể chứa cả ngàn người, trên mặt đất bày ra vô số vàng bạc châu báu, giống như là trưng bày, rải ra đều
đều, không giống những bảo tàng khác, bình thường cũng là vàng bạc châu
báu chiếm cứ một chỗ, chồng chất thành núi.
Người dẫn đầu xông vào sơn động đã sớm điên cuồng, mọi người hoặc
ngồi chồm hổm hoặc gục trên mặt đất, một đám điên loạn, nghiễm nhiên
không có lấy phẩm chất của một kiếm khách.
“Phụ thân, mau đưa chiếc nhẫn trữ vật của người cho ta, ta muốn đem toàn bộ vàng trở về.!”
” Các ngươi hết thảy dừng tay cho ta! Những vàng bạc châu báu này
toàn bộ cũng là của gia tộc Hách Liên ta, ai dám đoạt, chính đối địch
cùng gia tộc Hách Liên!”
Tiếng la rất hung giữ, không phải là người khác, chính là Hách Liên gia Tiểu công tử – Hách Liên Tử Ngọc
Đáng tiếc, lúc này, mọi người lo đoạt vàng bạc châu báu đến đỏ mắt, làm gì để ý đến hắn.
Một nam tử đứng cách hắn tương đối gần, nhìn trúng chuỗi trân châu
lớn dẫm ở dưới chân Hách Liên Tử Ngọc, thân thể cường tráng của hắn dùng sức hất ra, cả người Hách Liên Tử Ngọc bị đụng ngã lăn, Hách Liên Tử
Ngọc ngả đụng đầu vào một thỏi vàng, trong nháy mắt cái chán đã bị lưu
lại một cục máu.
” Ngọc nhi, ngươi không sao chớ? Mau để cho nương nhìn xem!” Hách
Liên phu nhân vô cùng đau lòng, cũng không cần vàng bạc châu báu nhặt
được, một lòng nhào qua bên người nhi tử.
Hách Liên Tử Ngọc thấy thế, cũng bất chấp trên trán bị thương, vội
la lên: “Nương, mau nhặt vàng a, người quản ta làm cái gì? Ta không sao! Mau nhặt nhiều vàng một chút, đừng cho những người khác đoạt đi!”
Hắn che cái trán, vừa hướng Hách Liên lão gia chủ hô”Phụ thân, người
đừng đứng đó a! Mau đưa chiếc nhẫn trữ vật của người cho ta, ta sử
dụng!”
Hách Liên lão gia chủ nhìn hai mẫu tử, sắc mặt càng ngày càng đen,
hướng về phía hai người quát khẽ: “Mau đứng lên cho ta! Thật xấu hổ!”
Nói xong, hắn mở ra chiếc nhẫn trữ vật trên tay, ống tay áo vũ động,
nhấc lên một trận gió mạnh mẽ, đem người đang vây quanh hắn ném ra xa.
Vàng bạc châu báu rơi trên mặt đất, kèm theo trận gió, liên tục rơi vào
trong chiếc nhẫn trữ vật trên tay hắn.
Người còn lại thấy thế, không khỏi mắng to lên.
” Có chiếc nhẫn trữ vật rất giỏi sao? Người gia tộc Hách Liên các
ngươi muốn độc chiếm bảo tàng, quá mức khi dễ người rồi, coi chúng ta
không tồn tại có phải hay không?”
” Đúng! Quá khi dễ người rồi! Người nhỏ đã ngang tàng, người lớn càng ngang tàng hơn, có để cho người khác sống hay không?”
“......”
Chỉ một thoáng, người của gia tộc Hách Liên đã chọc cho nhiều người
tức giận, đám người rối rít kéo tới, bao vây người của gia tộc Hách
Liên.
Đoàn người Vân Khê kể từ sau khi vào cửa, vẫn đứng ở bên tường, không có đi tranh bảo tàng. Lúc này mà đi tranh bảo tàng thì thật không thông minh. Con người đều có tham niệm, dục vọng là không có chừng mực, nhiều người tranh bảo tàng như vậy, tuyệt đối sẽ không thể chia đều.
Người chiếm được ít sẽ ganh với người chiếm được nhiều, người chiếm
được nhiều thì lại nghĩ mình có thể chiếm được hiều hơn, kể từ đó, tranh đấu không thể tránh được.
Đúng như hiện tại, người của gia tộc Hách Liên thành cái đích cho mọi người chỉ trích, chính là hậu quả mà Vân Khê đã dự liệu được.
“Phụ thân, võ công của người lợi hại như vậy, tại sao không đi đoạt
kho báu? Nếu như Phụ thân xuất thủ…, nơi này khẳng định không có một
người nào có thể đánh được phụ thân!” Vân Tiểu Mặc ngồi trên đầu vai của Long Thiên Tuyệt, không hiểu hỏi, đồng thời nghi ngờ, hơn nữa là vẻ mặt tự hào. Trong đáy lòng hắn, phụ thân là vô địch thiên hạ, ai cũng đánh không lại người!
Lời hắn vừa nói ra, lập tức làm cho những kiếm khách khác đề cao cảnh giác, bọn họ bên này chiến đấu hung ác, thiếu chút nữa quên mất, bên
kia còn một bày mãnh hổ đang nhìn chằm chằm bọn họ, hơn nữa thoạt nhìn
bọn họ so với người của gia tộc Hách Liên càng đáng sợ hơn. Đối với sự
lãnh tĩnh của bọn họ, người của gia tộc Hách Liên lại giống như là một
loại tục nhân, thấy tài mắt mờ, ngay cả gia chủ của bọn hắn cũng nhịn
không được tự mình cướp đoạt bảo tàng, còn đối phương này? Người của bọn họ không được tôn chủ cho phép, không một người dám khom lưng nhặt một thỏi vàng, mặc dù đáy mắt đầy kim quang, nhưng không có một người dám
tùy tiện hành động.
So sánh như thế, ai thắng ai thua, đã thấy rõ rang.
Có một nhóm người đứng sừng sững một bên, bọn họ phải tăng thêm nhiều mấy phần cảnh giác.
Đối với ánh mắt cảnh giác của mọi người, Long Thiên Tuyệt lộ ra cười
yếu ớt ưu nhã, ngữ điệu lười nhát nói: ” Tiểu Mặc, con gấp cái gì? Những người này bất quá là thay phụ thân nhặt vàng thôi, có người phục vụ, cớ sao mà không hưởng?”
Giọng nói lười biếng, lại cực kỳ cuồng vọng, mọi người nghe xong
không tự chủmà xờ lại túi vàng của mình, thật giống như sau một khắc sẽ không cánh mà bay, rơi vào trong túi của hắn vậy.
Nhưng nếu là người khác nói lời như vậy, bọn họ nhất định sẽ cảm thấy đối phương chán sống rồi, tự tìm đường chết, nếu không chính là chưa
tỉnh ngủ, đang nói mớ. Nhưng bây giờ nói lời này là của Long Thiên
Tuyệt, tôn chủ Lăng Thiên Cung, một đời Tà tôn! Từ trong miệng hắn nói
ra được, thì có độ tin cậy lập tức thẳng tắp bay lên, đến gần 200%!
Ánh mắt Vân Tiểu Mặc rực lên, vẻ mặt như đã hiểu gật gật đầu, nói:
“Nga, Tiểu Mặc biết rồi! Vậy hãy để cho bọn họ nhặt trước đi!”
Vân Khê quay đầu, nhìn một chút hai phụ tử, không khỏi hé miệng cười khẽ.
Bên này hai bên đang giằng co méo miệng, rất có muốn đồng loạt tiến
lên, đánh nhừ tử dục vọng của đôi phụ tử này, đáng tiếc bọn họ đều tự
biết rõ, biết mình không phải là đối thủ của Long Thiên Tuyệt, vẫn là
không nên tự mình chuốc lấy cực khổ thì tốt hơn.
Hách Liên lão gia chủ khóe miệng cũng mãnh liệt rút ra, hai phụ tử
này, chẳng phải là cũng tính toán giành a, dám so sánh bọn họ là người
làm công nhặt dùm bảo tàng? Lửa giận trong lòng không chỗ phát tiết, hắn rống một tiếng, đem toàn bộ người vây quanh hắn ném ra ngoài.
Một tiếng rống này, nghiễm nhiên trở thành phát pháo đầu, làm chất xúc tác cho một cuộc chiến ác liệt.
” ù ù...”Mặt đất trong lúc bất chợt chấn động, tiếng nổ lớn truyền
đến, ánh sáng khác thường tự động xuất hiện nơi cửa, từ dưới mà dâng lên một cửa đá, đem cửa ẩn bít lại.
” Không tốt! Lối vào bị phong kín rồi!”
Mọi người trong trận ác chiến lập tức ngừng lại, nhất tề quay đầu nhìn về cửa đá, lâm vào một mảnh yên lặng.
Cửa đá bị phong bế, mặt đất như cũ vẫn chiếu sáng.
Mỗi người ngạc nhiên nhìn xuống chân mình, bỗng nhiên phát hiện dưới
chân bọn hắn, trên mặt đất có vô số khe hẹp nhỏ. Những khe hẹp này vốn
bị vàng bạc che dấu, bọn họ cũng không phát hiện, hiện tại nhìn kỹ, mới phát hiện những khe hẹp này bỗng nhiên sáng ngời, hoặc nhô ra hoặc rơi
xuống, khiến cả mặt đất nứt toát.
Trong không gian, có tiếng cười đùa nghịch ngợm quanh quẩn, linh hoạt kỳ ảo mà quỷ bí.
” hì hì, hoan nghênh các ngươi tới Địa Cung thập nhị trọng, cơ quan
của địa cung đã mở ra toàn bộ, hiện tại, địa cung cửa ra vào đang ở dưới đất tầng thứ mười hai. Nếu như các ngươi trong mười hai canh giờ không
đến được tầng thứ mười hai, cửa địa cung lớn sẽ bị đóng lại, sau đó cửa
cung lớn sẽ tự động tiêu hủy, cửa ra vào địa cung cũng sẽ đóng cửa trong thời gian dài, cho đến mười hai năm sau mới được mở ra”
” hì hì, hiện tại trò chơi bắt đầu! Thấy đồng hồ cát phía bắc trên
tường không? Đồng hồ cát thượng tổng cộng có mười hai nấc, mỗi một nấc
thể hiện một canh giờ, mỗi một tầng đều có đồng hồ cát tính giờ, như
vậy, chúc các ngươi may mắn! Hì hì hì hì”"
Mọi người kinh hãi nhìn chiếc đồng hồ cát trên vách tường hướng bắc,
một ít cát mịn đã bắt đầu rơi xuống, thanh âm cát mịn rơi xuống, thật
giống như bùa đòi mạng, nghe thấy khiến trong lòng mọi người đều hoảng
sợ.
” Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Cái gì địa cung thập nhị trọng? Chẳng lẽ chúng ta thật sẽ bị nhốt tại nơi này, đợi đến mười hai năm sau mới có
thể đi ra?”
” Không phải có người đùa dai chứ? Ta nhưng không muốn bị vây chết ở chỗ này.”
” không tốt, cửa đá là thực, hoàn toàn mở không ra được, cũng không
có bất kỳ cơ quan nào. Thật giống như không phải là trò đùa dai, hắn nói có thể cũng là thật.”
” không nghe thấy hắn nói sao? Chúng ta chỉ có mười hai canh giờ để
mở ra các cơ quan, đến tầng thứ mười hai sẽ có cửa ra khỏi lòng đất, mọi người mau tìm, lối đi thông xuống dưới đất nằm ở đâu?”
“......”
Bên trong đồng hồ cát từng hạt cát mịn không người rơi xuống, mà
những khe sáng trên mặt đất bắt đầu di chuyển, mọi người lâm vào trong
kinh hoàng, cũng không kịp mang vàng bạc châu báu trong tay nữa.
Đoàn người Vân Khê may mà dựa vào góc tường, mặt đất dưới chân không
nhô ra hoặc hạ xuống, những chỗ đặt chân quả thật quá nhỏ, đoàn người
chỉ có thể dựa vào vách tường mà đứng nên không dám hành động thiếu suy
nghĩ.
“Thanh âm kia làm sao lại không nghe thấy nữa?” Lỗ tai Vân Khê dựng thẳng lên cảm ứng, nhưng cái gì cũng cảm ứng không được.
Long Thiên Tuyệt ngưng thần nói: “Thanh âm kia là từ dưới đất truyền đến, không ở tầng này.”
” Chẳng lẽ nơi này chính là địa cung thập nhị trọng trong truyền
thuyết?” Thanh âm của Đoan Mộc Hùng từ bên cạnh truyền tới, đưa tới lực chú ý của mọi người.
” Nghĩa phụ, chẳng lẽ ngươi biết địa cung thập nhị trọng? Có biết phá giải như thế nào không?” Vân Khê hỏi.
” Lão phu cũng chỉ là nghe các vị tổ tiên nhắc tới qua địa cung thập
nhị trọng, nghe nói địa cung thập nhị trọng vốn là từ một vị cao nhân võ học chí tôn thiết kế, dùng nó để khảo nghiệm dũng khí, gan dạ cùng trí khôn các đệ tử của hắn, phàm là có người có thể thông qua địa cung thập nhị trọng, là có thể chính thức xuất sư, đi lại trong thiên hạ, nếu
không, thì chỉ có thể tiếp tục lưu lại tu hành cùng sư môn.”
” Nghe nói vị võ học chí tôn này đối với đệ tử yêu cầu cực kỳ
nghiêm khắc, cho nên ở mỗi một tầng đều có cao thủ cấp Thần huyền trấn
giữ, thậm chí cao thủ cấp Huyền tôn trấn giữ, đệ tử muốn thông qua mỗi
một địa cung, chẳng những phải phá giải mỗi một cơn cùng trận pháp không thể biết trước của mỗi tầng, còn phải chiến thắng cao thủ trấn giữ ở
mỗi một địa cung, đáng sợ nhất cũng không phải là cao thủ trấn giữ, mà
là rất nhiều cạm bẫy cùng trận pháp, rất ngoài dự đoán mọi người, khó
lòng phòng bị, mỗi vị đệ tử chỉ có thông qua trận pháp, hơn nữa đánh bại cao thủ, mới có thể thuận lợi đi thông tầng địa Cung tiếp theo, hơn nữa là thời gian kiểm tra có hạn nếu như không thể trong thời gian quy
định thuận lợi tới địa cung cuối cùng quan trọng nhất, cửa cơ quan sẽ
đóng lại, như vậy địa cung rất lâu sau mới được mở cửa...”
Lời nói Đoan Mộc hùng…, làm cho mọi người càng thêm kinh hoàng.
” Không thể nào! Ngươi nói mỗi một địa cung đều có một vị cao thủ
trấn giữ, cao tay như vậy ở chỗ nào? Chúng ta hoàn toàn, từ đầu, cũng
chưa có thấy cái gì là cao thủ xuất hiện, cho nên nơi này nhất định
không phải là như lời ngươi nói địa cung thập nhị trọng!”
” đúng, nơi này căn bản cũng không có cao thủ xuất hiện, tại sao có thể là địa cung thập nhị trọng như lời ngươi nói chứ?”
” Cho dù có cao thủ xuất hiện, chúng ta nơi này nhiều người như vậy, cũng không cần sợ hắn!”
Mọi người trong lòng bắt đầu đốt lên hi vọng.
Song còn chưa chờ thanh âm của bọn hắn lắng xuống, một bóng đen quỷ
mị đột nhiên từ dưới đất xông ra, kèm theo tiếng cười liên tiếp, vang
dội cả không gian.
” Ông nội ngươi chứ! Ai nói chỉ có một cao thủ trấn giữ? Rõ ràng chính là mười mấy cao thủ!”
Bóng đen theo mọi người toát ra, hòn đá dưới mặt đất tốc độ di chuyển cũng tăng nhanh, mấy người đang bay lên trên hòn đá đứng chỉ lo nhìn
mặt đất đột nhiên toát ra bóng đen, mà quên mất mình đang đứng nơi nào,
chỉ nghe được thanh âm rắc rắc của xương gảy lìa, cả người hắn tựa như
có cái bánh không nhân bị đè dẹp, huyết nhục mơ hồ; còn mấy người đứng
trên tảng đá cũng không dự liệu được tốc độ hòn đá sẽ rơi xuống lại đột
nhiên tăng nhanh, hơn nữa hòn đá rơi xuống đất, lại đột nhiên lệch vị
trí, bay ngược lên, tiếng xương gãy vụn lại vang lên, kinh hãi mà dọa
người, thậm chí bóng người cũng không thấy, cứ như vậy biến mất ở dưới
đất.
Bóng đen nhanh chóng toát ra, tung ta đường kiếm lãnh huyết, một khi
có người từ trên hòn đá nhảy xuống, cũng sẽ bị băm thành đống thịt vụn,
hoặc một mình chém giết, hoặc hợp lực công kích, phối hợp được thiên y
vô phùng!
Vừa rồi mọi người còn nghị luận rối rít, không biết từ lúc nào lại
xuất hiện nhiều cao thủ như vậy, mà không phải một cao thủ, điều cần
thiết trước mắt bây giờ là làm sao chạy càng nhanh càng tốt.
” mau, mọi người tụ lại một chỗ, dựa vào bên tường đứng, không nên đi loạn!” Long Thiên Tuyệt một tay ôm nhi tử, một tay nắm thê tử, chỉ huy mọi người.
Vân Khê kiển chân nhìn về phía góc tường có đồng hồ cát, cau mày:
“Thiên Tuyệt, thời gian không nhiều lắm rồi, chúng ta phải sớm qua được cửa ải này mới được!”
“Đừng nóng vội!” Long sỉ nhục Tuyệt nặng nề nhéo tay nhỏ bé của nàng, đưa mắt nhìn đám người xung quanh, lông mày anh tuấn của hắn dựng đứng
lên, hạ giọng, nói bên tai Vân Khê, “Đi theo Hách Liên Tử Phong, hắn
nhất định biết cách qua ải này!”
Vân Khê cảm thấy quái lạ, men theo tầm mắt của hắn nhìn đi qua, quả
nhiên thấy Hách Liên Tử Phong chắp tay đứng ở một chỗ an toàn, bình tĩnh lạnh lùng, thần sắc không có chút nào lo lắng bối rối.
“Chẳng lẽ thật là hắn giở trò quỷ?” Trong lòng Vân Khê nhức nhối, có cảm giác đau khi bị phản bội.
“Cũng không nhất định, nếu hắn muốn đi, hắn sẽ thừa cơ hội náo loạn
bỏ đi, ta thử nghĩ xem biện pháp phá trận!” Long Thiên Tuyệt đang muốn
để nhi tử trên đầu vai xuống, đi trước phá trận, lúc này, thạch bích từ
phía sau bọn họ xảy ra một chút dị tượng, một quả cầu gai sắc bén đâm
thấu bức tường đá, hơn nữa càng ngày càng dài...
Thần sắc Long Thiên Tuyệt khẽ biến, vội vàng ôm nhi tử, một tay khác nắm chặt tay Vân Khê, bay khỏi chỗ đó.
“Mọi người cẩn thận! Trên thạch bích có cơ quan!”
Tay của hắn giương lên, chúng đệ tử lập tức cảm thấy một cổ lực kéo, trước tiên rời xa thách bích, đúng lúc kịp thời.
——–
Tiểu Tuyền: Cái chương này dài quá nên post trễ >_