Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc

Mọi người lục tục đi vào một cánh cửa nhỏ khác, tiến vào một không gian mới.

Vân Khê liếc mắt liền nhìn thấy được một trung niên nam tử đang tọa trên một đóa băng liên màu lam. Thoạt nhìn ông rất trẻ tuổi, anh tuấn, cùng với thanh âm thuần hậu mà tràn đầy tan thương rất không tương xứng.

Ông nhắm hai mắt, như đang nhập định, thân thể được một vấng sáng nhàn nhạt bao quanh, vừa thánh khiết vừa uy nghiêm.

Cả không gian chỉ có ông, không có người khác. Chẳng lẽ ông chính là viện trưởng của Vạn Hoàng học viện? Trẻ tuổi như thế thật ngoài dự đoán của Vân Khê.

Nghe nói, một khi đã tu luyện đến Huyền tôn chi cảnh trở lên, tu vi càng cao, tuổi thọ của con người càng dài, dung nhan cũng sẽ không già đi. Có lẽ vị viện trưởng này bở vì tu vi cao cho nên mới có thể bảo trì được thanh xuân.

Khi ông mở mắt ra, vạn trượng quang mang ngay lập tức phóng ra, thiêu đốt ánh mắt. Ánh mắt có lực xuyên thấu thẳng tắp nhìn vào Vân Khê cùng tiểu Phượng Hoàng ở đầu vai của nàng. Chỉ một ánh nhìn lại làm cho Vân Khê cảm thấy ông có thể nhìn thấu hết mọi chuyện.

“Viện trưởng, Vạn Hoàng chi hoàng đã phá quang ra, người xem…” Một vị trưởng lão lên tiếng.

“Ngươi chính là Vân Khê?” Viện trưởng dừng một chút, tầm mắt lại tiếp tục nhìn tiểu Phượng Hoàng, bí hiểm, “Ngươi cùng Vạn Hoàng chi hoàng hữu duyên. Không biết ngươi có nguyện ý ở lại Vạn Hoàng học viện, gánh trách nhiệm nặng nề: chấn hưng Vạn Hoàng học viện hay không?”

“Ta…” Vân Khê có chút do dự, hiện tại, trước mặt nàng có hai con đường, một là cùng trượng phu dời đi, đoàn tụ cùng nhau, sau đó trải qua cuộc sống an tĩnh, hạnh phúc; một con đường khác là ở lại Vạn Hoàng học viện, trở thành người nối nghiệp viện trưởng, sau đó dẫn dắt Vạn Hoàng học viện xây dựng sự nghiệp cùng danh tiếng. Con đường thứ hai hẳn là có rất nhiều người mơ ước, thiết tha, giống như ân trạch trên trời rơi xuống, phàm là người có chút đầu óc, cũng sẽ không chút do dự chọn lựa vế sau. Nhưng đối với Vân Khê, nàng nghiêng về hướng thứ nhất hơn.

“Tiểu muội, Vạn Hoàng chi hoàng là không thể rời đi Vạn Hoàng học viện.” Chiến Thiên Dực dùng bí âm truyền vào tai nàng, ngụ ý của huynh ấy là nhắc nhở nàng, nếu quả quyết cự tuyệt lời mời của viện trưởng đồng nghĩa với việc phải buông tha Vạn Hoàng chi hoàng, bởi vì vô luận là viện trưởng hay Vạn Hoàng học viện trưởng lão cũng sẽ không cho phép nàng đem Vạn Hoàng chi hoàng ra ngoài học viện.

Vân Khê đương nhiên cũng biết việc này, không thể được voi đòi tiên, chẳng quá nếu cứ thế mà buông Vạn Hoàng chi hoàng nàng có chút không cam lòng.

“Chậm đã, nàng ta dù sao cũng mới đến Vạn Hoàng học viện có mấy ngày, sao có thể gánh vác được trách nhiệm nặng nề của học viện? Viện trưởng nếu cứ qua loa quyết định người kế thừa, sợ rằng khó mà thu phục chúng học viên..” Mặc Tam thiếu đột nhiên mở miệng.

Vân tiên tử âm lãnh cười một tiếng, cười đến đắc ý.

Các trưởng lão liếc nhau, cũng bắt đầu có người đứng lên ý kiến: “Mặc Tam thiếu nói có lí, chỉ bằng vào Vạn Hoàng chi hoàng nhận chủ mà quyết định người kế nghiệp, thực sự là có chút gấp gáp. Ta nghĩ chúng ta còn phải một phen khảo nghiệm, xem biểu hiện của nàng sau này mới quyết đinh.”

“các người là hoài nghi ánh mắt của lão phu?” Viện trưởng nói, hơi thở cường đại cổ xưa phát ra, tu vi sâu không lường được, không giận mà uy.

Các trưởng lão còn đang ồn ào, âm thanh dị nghị bỗng nhiên im bặt, lộ ra thái độ cung kính.

“Viện trưởng, không phải là học trò hoài nghianhs mắt của ngài, chỉ là học trò đã tu luyện ở học viện mấy năm, đối với học viện đã đóng góp rất nhiều, mặc dù không phải là rất vĩ đại nhưng cũng mất rất nhiều tâm lực, đối với học viện trung thành hết mực. Mà nàng ta thì chỉ mới đến học viện có mấy ngày ngắn ngủi, chưa lập được công lao nhưng trong một ngày liền trở thành người kế thừa học viện. Như vậy rất bất công, học trò thật không có cách nào tiếp nhận.” Mặc Tam thiếu từ tốn nói.

Viện trưởng nhìn lên, hướng Mặc tam thiếu quăng đi một ánh nhìn thâm thúy có lực. Mặc tam thiếu đứng thẳng, thần sắc kiên nghị, không hề dao động.

“Chúng ta không bằng đánh cuộc một phen, được hay không?” Viện trưởng hỏi.

Viện trưởng giương ống tay áo của mình lên, hướng phía sau lưng mọi người, vung lên một trận gió xoáy. Vân Khê quay đầu lại, lúc này mới phát hiện ở phía sau mọi người có một tảng ngọc bích bóng loáng, bề mặt trong như gương, theo gió lốc, một loạt hình ảnh kì quái hiện lên. Hình ảnh vụn vặt từ từ xếp thành một bức đồ án sống động. Chính giữa bức đồ án, một thân ảnh cao lớn hiện lên khiến Vân Khê kinh hãi, hai mắt trừng lớn.

“Thiên Tuyệt?!”

Chàng sao lại xuất hiện trong khung hình?

Tình cảnh trong khuông hình kia quen thuộc vô cùng, bởi đó chính là quang cảnh ở Hiên Viên đài.

Thiên tuyệt sao lại đứng ở nơi đó? Người đứng đối diện hắn không phải là Cố Mạc Thành sao? Không chỉ có Cố Mạc Thành, quanh Hiên Viên đài, toàn bộ là thành viên của Quân tử đảng. Đây rốt cuộc là tình huống gì?

Vân Khê có chút ngu ngơ.

Không nghe rõ trong khuông hình những người đó nói gì, nhưng nhìn không khí khẩn trường, Vân Khê cũng biết chuyện không đợn giản.

Mặc tam thiếu thấy một màn như vậy, con ngươi thâm trầm lóe lên, trước cảm thấy kinh ngạc, sau lại tức giận vô cùng. Hắn là thủ lĩnh của Quân tử đảng, không được hắn cho phép, Cố Mạc Thành lại dám tự tiện dẫn thành viên Quân tử đảng lên Hiên Viên đài cùng người tỷ võ?

Ánh mắt hắn âm lãnh mấy phần, hướng Cố Mạc Thành trong Ngọc bích âm ngoan trừng mắt.

Lúc này, viện trưởng lại mở miệng nói: “Các ngươi lựa chọn ủng hộ một bên, bên nào thắng thì người ủng hộ bên đó sẽ có tư cách thừa kế.”

“Cái gì? Viện trưởng, như này cũng quá mức đùa bỡn đi?”

“Một người khiêu chiến cả Quân tử đường, vốn là chuyện không tưởng. Ta nhất dịnh chọn bên Quân tử đảng, trận này thắng chắc rồi.”

“Đúng vậy! Thần huyện cao thủ trong Quân tử đảng nhiều như mây, tùy tiện chọn ra mấy cao thủ cũng có thể đánh bại đối phương. Chuyện đánh cuộc nàykhông chút hồi hộp rồi.”

“Quân tử đảng thắng chắc rồi…”

Mặc Tam thiếu cả người chấn động, nhìn hướng viện trưởng, thần sắc ngưng trọng, có vẻ như đang khó khăn lựa chọn.

Hắn cũng không phải kẻ lỗ mãng, tâm tư hắn luôn thâm trầm, suy nghĩ chu toàn, không giống như những kẻ khác suy nghĩ nông cạn. Nghe viện trưởng nói vậy, hắn liền trong lòng lo lắng, nam tử hiện ra trong Ngọc bích kia (ý chỉ Thiên Tuyệt đó, cứ như xem TV ấy:))) sợ là có bản lãnh đánh thắng Quân tử đảng. Hắn thân là thủ lĩnh Quân tử đảng, chắc chắn không thể đánh cuộc quân mình thua, Quân tử đảng mà thua, thì tất cả mọi thành viên bao gồm cả hắn đều phải thần phục dưới chân nam tử này (tương lai mờ mịt a, sợ chưa con:))). Dù sau này hắn may mắn có được thừa kế vị thì sao có thể đặt chân lên Vạn Hoàng học viện được nữa?

Hắn không cam lòng!

Nếu muốn đánh cuộc, vậy thì đánh thật lớn, chọn Quân tử đảng. Hắn cũng không tin nam tử kia có thể lấy thực lực một người đấu với cả Quân tử đảng nhiều năm kinh nghiệm.

“Được, bản thân ta cũng muốn xem, kẻ này làm thế nào đánh bại được Quân tử đảng.”

Mặc Tam thiếu nhìn Vân Khê một cái, ánh mắt nóng nảy, lộ ra vẻ ngoan tuyệt.

Không đếm xỉa đến hắn, Vân Khê lộ vẻ “không sao cả”, nhưng trong lòng đang suy tính, quả nhiên gừng càng già càng cay, hành động của viện trưởng lần này bề ngoài giống như là nghiêng về phía Mặc Tam thiếu, kì thực là đang âm thầm giúp nàng. Từ phiến Ngọc bích có thể thấy tất cả mọi việc phát sinh trên Hiên Viên đài, như vậy cũng biết, chuyện hai lần trước diễn ra trên Hiên Viên đài, viện trưởng cũng đã rõ ràng cả rồi.

Long Thiên Tuyệt mặc dù chưa có thi triển thực lực trên Hiên Viên đài, nhưng tin tưởng, với nhãn lực của viện trưởng, ông nhất định đã xem thấu chàng có khả năng khiêu chiến với cả Quân tử đảng hay không.

Khóe mắt nhẹ điểm, Vân Khê bất đắc dĩ nhìn Long Thiên Tuyệt trong Ngọc bích phiến, lắc đầu thở dài. Chàng thế nhưng lại chạy đi một mình đấu cả Quân tử đảng, thật sự là quá điên cuồng! (nhưng mà ta thích há há)

“Tiểu muội, xem ra rất nhanh thôi muội sẽ trở thành Vạn Hoàng học viện người kế thừa viện trưởng. Đại ca chúc mừng muội trước.” Chiến Thiên Dực mỉm cười nói.

Vân Khê nhìn thẳng đại ca, cười một tiếng, ai cũng không nghi ngờ năng lực của Thiên Tuyệt.

Ánh sáng bỗng lóe lên, một trận gió vô nguyên (vô nguyên: không rõ từ đâu ra) cuồn cuộn nổi lên, cuốn lấy một bóng người. Nhìn kĩ, hóa ra là Vân tiên tử muốn thừa dịp loạn chạy đi, bị viện trưởng phát hiện, bắt lại.

“Lưu lại một chút, cùng nhau chứng kiến đi.” Viện trưởng thuần hậu thanh âm nói.

Vân tiên tử bị buộc lưu lại, vô cùng cau có, khó chịu, không biết viện trưởng sẽ trừng phạt ả như thế nào, trong lòng thấp thỏm sợ hãi vô cùng, đồng thời hận ý với Vân Khê càng nồng đậm.

“Mỹ nam! Mỹ nam! Tiểu Phượng Phượng muốn mỹ nam!” tiểu Phượng Hoàng đột nhiên hưng phấn, vỗ cánh, ngó chừng Long Thiên Tuyệt bên trong Ngọc bích, hăng máu “gà”, hai mắt hiện tim hồng (đồ sắc phượng)

Vân Khê nghe nó chợt hô, suýt đột quỵ.

Tiểu gia hỏa kia còn có dạng ham mê này?

Nhưng ánh mắt cũng thật không tệ! Vân Khê có chút đắc ý gật đầu, đây chính là phu quân thân ái của nàng nha! Thật tinh mắt! (đúng là chồng hát vợ khen hay)

“Bình tĩnh! Chú ý hình tượng.” Vân Khê lấy tay hu nhu đầu nhỏ của tiểu Phượng Hoàng.

“Ngô..mỹ nam…mỹ nam”

Phía trong ngọc bích đang không ngừng biến hóa. Quân tử đảng sau khi trải qua mấy vòng đấu võ mồm, phần lớn mọi người thối lui ra khỏ đài tỷ võ, chỉ còn lại một gã cao thủ đấu với Long Thiên Tuyệt.

“Chết tiệt! Cố Mạc Thành, ngươi không có não sao?” Mặc Tam thiếu nghiến răng nghiến lợi.

“Người nọ chỉ là một Thần huyền nhất phẩm cao thủ, căn bản không phải là đối thủ của muội phu.” Chiến Thiên Dực ở bên nói, ý tứ là nhắc nhở Vân Khê không phải lo lắng. Thu thập một Thần huyên nhất phẩm cao thủ, đối với Long Thiên Tuyệt mà nói đây chỉ là chuyện nhỏ.

“Muội biết” Vân Khê hết sức bình tĩnh.

Với thực lực của Long Thiên Tuyệt hiện giờ, Huyền tôn nhị phẩm trở xuống căn bản không phải là đối thủ, nàng một chút cũng không lo lắng, cho dù là Mặc Tam thiếu tự thân xuất mã, cũng chưa chắc có thể thắng.

Bên trong ngọc bích, Long Thiên Tuyệt không tốn chút công sức đã đánh bại đối phương. Trong thời gian nháy mắt, thắng bại đã rõ.

“Sao có thể? Hắn chỉ dùng một chiêu đã đánh bại được Thần huyền cao thủ. Thực lực của hắn là như nào?” Có trưởng lão kích động kêu lên.

“Thần huyền đỉnh cảo thủ lên rồi. Xem hắn như thế nào ứng phó.”

Vân Khê nghe tiếng, quay lại nhìn, chỉ thấy Cố Mạc Thành tự mình lên Hiên Viên đài, cùng hắn còn có hai gã cao thủ khác. Ánh mắt của Long Thiên Tuyệt nhìn mọi người có cao ngạo, cũng có tức giận.

Long Thiên Tuyệt luôn ngạo nghễ đứng đó, ánh mắt cơ trí, thâm thúy, áo bào vũ động, như thần thánh không thể mạo phạm.

“Là Quân tử đảng tứ quân tử chi tam!” Chiến Thiên Dực nói.

Mặc Tam thiếu đồng tử hơi co lại, bắn ra một đạo ánh sang lạnh, hừ lạnh một tiếng, nói: “Ba người họ mặc dù chưa tấn chức Huyền tôn, nhưng thực lực cùng Huyền tôn không cách biệt lắm. Bản thân ta muốn nhìn kẻ đó, hắn ngăn cản như thế nào.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui