Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc

Cùng lúc Thịnh Bảo trai nhận được tin tức, những kẻ khác cũng biết được đoàn Vân Khê đã vào thành.

Mấy người Long Thiên Thần lập tức chạy tới khách điếm Như Ý, đoàn tụ với đại tẩu.

Long Thiên Hồn tỉnh rượu, bắt đầu bày mưu tính kế.

Còn cả bọn sát thủ ngầm cũng chuẩn bị khởi động, sát khí khắp nơi.

Khách điếm.

Huynh đệ hai người gặp lại, tất nhiên nói không hết lời.

Vân Khê không quấy rầy họ, ngược lại gọi Bách Lí Song đến để xem xét thương thế trên cánh tay nàng ấy.

“Sư phụ, không ngờ rằng Long Thiên Hồn cũng đến Mạc thành, chúng ta phải cẩn thận, nhất định có âm mưu.”

“Đúng vậy, hắn nhất định sẽ tới gây chuyện, không thể không đề phòng được.” Chân mày Vân Khê nhíu thật chặt, trong mắt hiện lên âu lo, “Song Nhi, con có dám lấy thân mạo hiểm, làm mồi dụ Long Thiên Hồn mắc câu hay không?”

“Sư phụ, ý của người là…?” Mắt Bách Lí Song sáng lên, rạng rỡ xinh đẹp.

Vân Khê lạnh lùng nhếch môi: “Không sai! Hiện tại hắn trong tối, chúng ta ngoài sáng, bất lợi cho chúng ta, vì vậy tốt nhất là chiếm thế chủ động, thừa dịp hắn chưa chuẩn bị xong để ra tay, tiên hạ thủ vi cường!” (‘tiên hạ thủ vi cường’: ra tay trước là kẻ mạnh)

Lời của nàng cũng khiến hai huynh đệ Long Thiên Tuyệt chú ý.

“Ta đã phân phó tứ đại hộ pháp tra xét cẩn thận toàn bộ gia nhân trong khách điếm, chỉ để lại người của chúng ta, còn lại đều bị đưa đi. Nếu Long Thiên Hồn muốn đến, nhất định sẽ động thủ tại khách điếm.” Long Thiên Tuyệt nhíu mi nói, “Lần trước ở Thiên Long học viện không tiện ra tay với Long Thiên Hồn, bây giờ mà hắn tự đưa tới cửa, đừng trách ta không khách khí!”

“Vậy là chàng tán thành kế hoạch của ta?” Vân Khê nói.

Long Thiên Tuyệt vuốt cằm: “Thay vì ngồi chờ chết, chủ động tốt hơn! Vừa đúng lúc, coi như hoạt động gân cốt một chút vậy.” Thời điểm hắn nói nửa câu sau, trong đôi mắt thâm thúy tỏa ra hào quang rực sáng, ngang ngược tự tin, càng nhiều hơn là hưng phấn khát máu.

Nửa năm rồi, chẳng ai biết được tu vi của hắn đã tăng trưởng đến bao nhiêu rồi.

Hãy để Long Thiên Hồn tới khai đao, cho hắn ta hiểu, truyền nhân huyết mạch thuần khiết của Long gia là như thế nào, thiên phú kinh người đến tận mức nào.

Hắn muốn cho Long Thiên Hồn tự ti mặc cảm mà chết!

Vân Khê nhìn hắn, bỗng nhiên mỉm cười: “Nếu như Long Thiên Hồn biết võ giai của chàng lại tăng thêm một tầng, hắn nhất định sẽ chịu đả kích lớn lắm đây. Bất kể như thế nào, hắn cũng không thể bắt kịp chàng được, đây chính là bi ai của thiên tài a. Trên đời này cũng không có quá nhiều thiên tài như hắn, nhưng cuối cùng hắn lại không phải là người giỏi nhất, đây mới là điểm đáng buồn nhất.”

“Chờ chút! Đại ca, đại tẩu, ý hai người là để Bách Lí Song đi làm mồi nhử Long Thiên Hồn mắc câu? Chẳng phải nàng ấy sẽ rất nguy hiểm sao?” Long Thiên Thần lo lắng nói.

“Coi như ngươi có chút lương tâm, còn biết quan tâm tới ta.” Bách Lí Song cong môi, tâm tình không tệ.

Long Thiên Thần ho nhẹ một tiếng, lắc đầu: “Ta chỉ muốn nói, võ công của ngươi thấp như vậy, đến lúc đó không phải đi làm mồi dụ mà rõ ràng là làm bánh bao thịt nuôi chó, một đi không trở lại mà.”

Bách Lí Song giận đến trắng mặt, nghiến răng nghiến lợi với hắn: “Mặc xác ngươi!”

Long Thiên Thần đắc ý cười.

Vân Khê nhìn hai người bên cạnh một lúc, tinh mâu khẽ lóe sáng, đề nghị: “Không bằng hai người giả trang thành một đôi tình nhân đi kích thích Long Thiên Hồn, nói không chừng còn đạt hiệu quả tốt hơn.”

“Ta với nàng?”

“Ta cùng hắn?”

Bách Lí Song và Long Thiên Thần trăm miệng một lời, trừng mắt nhìn nhau một cái, sau đó đồng thời quay đầu.

“Không thể nào!”

“Không thể nào!”

“Phản đối vô hiệu! Cứ dứt khoát quyết định như vậy đi!” Vân Khê giải quyết nhanh gọn, chẳng chấp nhận chuyện bọn họ có đáp ứng hay không, nhìn thần sắc buồn bực của hai người, nàng âm thầm cười trộm. Trong nháy mắt ấy, nàng đột nhiên cảm thấy đôi tiểu oan gia này cùng nhau cũng không tồi. Cũng bởi có câu nước phù sa không chảy ngoài ruộng, đồ nhi mà nàng vất vả bồi dưỡng được, tất nhiên phải để lại cho người nhà rồi.

Dưới sự thống trị độc tài và áp bách của Vân Khê, hai người Bách Lí Song và Long Thiên Thần không còn cách nào, đành phải kiên trì tiến hành kế hoạch.

Một đêm yên lặng, trời trong như tĩnh thủy, tinh tú lấp lánh.

Có một nam một nữ sóng vai đi giữa đường lớn, nam mặc một thân bạch y, tiêu sái tuấn dật, nữ mặc một thân hồng trang, hảo sảng phóng khoáng, bóng của hai người kéo dài, như một đôi tình nhân bước ra từ trong tranh, được một tầng ánh trăng mông lung che đậy.

Song, nhìn gần vào sẽ phát hiện hai người kì thực bằng mặt không bằng lòng, thấp giọng cãi nhau luôn mồm, không ai nhường ai.

“Xin ngươi đi đường giống nữ nhân một chút có được không? Thật không hiểu nổi Long Thiên Hồn sao lại coi trọng ngươi? Chẳng nhẽ mắt hắn mù rồi?”

“Mắt ngươi mới mù! Ta có chỗ nào không giống nữ nhân? Nhớ năm đó, thời điểm ta ở Thiên Long Thành, không biết có bao người tới cửa cầu hôn, bổn cô nương muốn vứt cũng vứt không hết đấy.”

“Ngươi không có não sao?! Mọi người đều biết ngươi có vị hôn phu, hơn nữa lại là người Long gia, còn kẻ nào dám tới cửa cầu hôn chứ? Ta thấy, chỉ có mỗi Long Thiên Hồn đầu óc có vấn đề mới có thể thích ngươi. Không đúng, ta nghe nói hôn sự này là do hai nhà định ra từ hơn mười năm trước, nói cách khác, không phải là Long Thiên Hồn coi trọng ngươi, là hắn không còn cách nào khác mới phải cưới ngươi. Chậc chậc, ngươi thật sự rất đáng thương a, ta đồng cảm sâu sắc với ngươi!”

“Ngươi thì khá hơn chỗ nào chứ?! Bị đùa giỡn trước mặt mọi người, rồi lại bị vứt bỏ, so với ta, ngươi còn đáng thương hơn nhiều, cần người đồng cảm hơn nhiều!”

“Ngươi...... Một mình ngươi làm mồi đi! Ta không thèm đi cùng ngươi nữa!”

“Ta tự mình cũng hoàn thành được! Có ngươi chỉ tổ vướng chân vướng tay thôi!”

Hai người trừng mắt nhìn nhau một cái, hai đáy mắt đều rực lửa, lập tức mỗi người đi một ngả.

Đêm yên lặng, lại càng thêm tĩnh mịch.

Bách Lí Song một mình đi trên đường, bỗng nhiên cảm thấy từng trận gió lạnh thổi tới, cả người sợ hãi.

Nơi này không phải quá yên lặng đấy chứ?

Đáy lòng nàng bắt đầu có chút lo lắng, vạn nhất Long Thiên Hồn thật sự xuất hiện, nàng phải làm cái gì bây giờ?

Sư phụ, người của mình có ở quanh đây thật không vậy? Sao một chút động tĩnh cũng không có?

Góc đường trước mặt, một thân ảnh từ từ tới gần.

Tay nàng siết chặt, vững vàng nắm chuôi kiếm, tâm can căng thẳng tới cực điểm.

Nhanh như vậy đã bị phát hiện sao?

Không thể sợ, không thể loạn, nàng nhất định phải trấn định, phải tỏ ra chẳng nhìn thấy gì cả.

Nhưng mà......

Bóng người chiếu trên mặt đất càng lúc càng lớn, tim nàng đập như nổi trống, dưới gió đêm lạnh lẽo lại bắt đầu đổ mồ hôi.

Bất chợt, bóng người lóe lên, một mặt quỷ giương mồm lớn xuất hiện ở trước mặt nàng.

“A——!” Bách Lí Song sợ hãi kêu thành tiếng, theo bản năng đánh ra một quyền, hung hăng đập về phía mặt quỷ đối diện.

Long Thiên Thần giả mặt quỷ hiểm hiểm nghiêng người, may mắn cũng tránh thoát được công kích của người ta, gương mặt đẹp trai đắc ý nhất của hắn thiếu chút nữa đã hủy trong tay nàng.

Bách Lí Song kinh hồn chưa định, đến khi thấy rõ mặt đối phương xong liền giận đến phát điên. Lao thêm mấy bước, nhảy lên lưng Long Thiên Thần, lập tức đánh một trận nhằm về phía gương mặt tuấn tú của hắn.

“Ngươi nhàm chán a! Có biết ngưoi tí chút nữa là hù chết người hay không?”

“Chờ chút! Đừng đánh vào mặt!” Long Thiên Thần kịp thời bắt lấy hai quả đấm không an phận của nàng, cứ tưởng không còn chuyện gì nữa, ai ngờ vành tai phải đột nhiên nóng lên, bị người ta hung hăng cắn cho một cái, đau đến kinh thanh hét lớn.

“A——!”

Một tiếng kêu này, so với tiếng trước lại càng thêm thê lương.

Ở một chỗ tối trên đường, sóng ngầm mãnh liệt cuộn trào, không ai biết trong đêm tĩnh lặng này, rốt cuộc có bao nhiêu người không cách nào yên giấc.

Long Thiên Hồn đã chú ý tới bọn họ từ lâu, bám theo một đoạn, nhìn vị hôn thê của mình không coi ai ra gì mà bám vào người khác đùa giỡn, gân xanh lập tức nổi lên trán. Đây là nhục nhã! Hắn không chiếm được thì người khác cũng đừng mơ tưởng được!

Hắn vung tay, cao thủ phía sau rối rít xuất động, vây kín hai người Long Thiên Thần và Bách Lí Song.

Ở một chỗ khác, lại có một nhóm sát thủ khác âm thầm theo đuôi, mục tiêu cũng là hai người Long Thiên Thần với Bách Lí Song. Kẻ cầm đầu cũng dùng tay ra hiệu, đi về hướng ngược lại, lặng lẽ ẩn giấu.

“Đừng động! Hắn tới rồi!” Long Thiên Thần cảm thấy sát khí tới gần, ổn định thần trí, dò xét bốn phía.

Tim Bách Lí Song lại nổi trống, lập tức thả lỗ tai hắn ra, bắt đầu khẩn trương hơn.

Lần này, xem ra là thật.

Trong bóng tối, thân ảnh quen thuộc kia từ từ đi tới, từng bước đến gần, cho dù chưa thấy rõ mặt đối phương, Bách Lí Song cũng đã nhận ra hắn.

Lạnh lùng thấu xương mà cuồng ngạo đến như vậy, khí thế như vậy, lại đằng đằng sát khí, ngoại trừ cơn ác mộng – Long Thiên Hồn kia, còn có thể là ai?

Bách Lí Song khẩn trương nhìn thân ảnh kia tới gần, quên luôn việc mình vẫn bám trên lưng Long Thiên Thần, hai tay không khỏi siết chặt.

“Khụ khụ, ngươi muốn bóp chết ta à, mau xuống đây!”

“Ngươi đừng động!” Bách Lí Song vững vàng ôm lấy lưng hắn như cũ, có thể là bóng ma lưu lại trong lòng từ bé, nàng cứ luôn âm thầm sợ hãi Long Thiên Hồn, hiện tại có một cái bia đỡ đạn, sao có thể dễ dàng buông tay chứ?

Hơn mười cao thủ vây lên, đem hai người quây ở giữa.

Long Thiên Hồn đi ra ngoài bóng đen, gương mặt so với đêm tối còn âm trầm hơn mấy phần, hai mắt âm trầm nhìn chằm chằm Bách Lí Song, nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi còn không xuống?”

“Ta...... Ta không xuống! Ta nhất định không xuống!” Bách Lí Song không tự chủ lắc đầu, trốn vào sau gáy Long Thiên Thần, triệt để lợi dụng bia đỡ đạn trước mặt.

Hơi thở ấm áp phun lên gáy hắn, cả người Long Thiên Thần run lên, đến tận lòng bàn chân cũng thấy tê dại. Bị người ta dán lên chặt chẽ như thế, hơn nữa còn là một nữ tử, đáy lòng Long Thiên Thần thoáng chốc sinh ra tia khác thường, vành tai vừa mới bị cắn cũng phủ thêm một tầng hồng hồng.

May mà đây đang là ban đêm, bóng tối che dấu thần sắc quẫn bách của hắn, mồm miệng bỗng tự dưng thốt ra một câu: “Đừng sợ, ta sẽ bảo vệ muội!”

Thanh âm của hắn rất thấp rất thấp, giống như tự lẩm bẩm mà thôi, lại khiến Bách Lí Song không khỏi giật mình.

Ánh mắt Long Thiên Hồn như phóng hỏa, sắc mặt đen như đáy nồi: “Được lắm! Ta sẽ cho các ngươi hối hận!”

Hắn đánh ra một quyền, kình phong như phô thiên cái địa mà đến.

Hai người giật mình, thấy không ổn, liên tục lui về phía sau.

Một quyền đánh ra, kình phong phóng tới hơn trăm bước, đâm thủng đại thụ, tảng đá lớn ở bên cạnh cũng bị nổ tung thành năm bảy mảng, cứng rắn mạnh mẽ đến cực điểm. Hắn rõ ràng là muốn tính mạng hai người bọn họ mà!

Lấy thực lực hai người Long Thiên Thần và Bách Lí Song, làm sao ngăn cản được một một quyền tức giận của cao thủ Huyền tôn bát phẩm chứ?

“Phì Phì, cứu mạng a!”

Quyền phong lao tới trước mắt, khí áp kịch liệt chấn động, hung mãnh vô cùng.

Lúc này, phía sau hai người đột nhiên nổi lên một trận gió lớn còn mãnh liệt hơn thế, lập tức đẩy bọn họ qua một bên, tách khỏi phạm vi quyền phong.

Thân ảnh trước mắt chớp động, tóc dài bay múa, hai cánh tay mở rộng đã cản lại toàn bộ quyền phong. Phía sau người đó, tiếng rồng ngâm cũng vang dội thiên địa.

Đây không phải Thần long chân chính mà là một Hỏa Long màu vàng, ưỡn cổ ngâm nga, xé toang màn đêm yên tĩnh.

Cả con đường nhất thời được ánh lửa chiếu sáng.

Cùng lúc đó, Dực Long cũng xuất hiện trên bầu trời, dang hai cánh, hộ vệ trước mặt chủ nhân.

Vút vút vút ——

Cuối phố, lại xuất hiện mười mấy bóng người, vây lấy toàn bộ đám người kia, nhìn trang phục, rõ ràng là đoàn trưởng lão của Vạn Hoàng học viện.

Có thể mời được thành viên của đoàn trưởng lão tới trợ giúp diệt trừ Long Thiên Hồn, có thể thấy, Vân Khê đã tốn không ít công phu mồm miệng, dĩ nhiên, những trưởng lão này không có Không trưởng lão và đám người ủng hộ ông ta.

Thần sắc Long Thiên Hồn đại biến, không phải vì đoàn trưởng lão của Vạn Hoàng học viện, cũng chẳng phải do Long Thiên Tuyệt đột nhiên hiện thân, làm hắn thật sự ngạc nhiên chính là khí tức trên người Long Thiên Tuyệt.

Tên kia vừa động, nhất thời gió nổi mây phun, hơi thở quanh thân như điên xà loạn vũ, lập tức bao trùm trọn cả con đường.

Kim quang nơi đáy mắt biến hóa nhanh chóng, sát khí run người, như thượng thần hàng thế. (thượng thần hàng thế: chiến thần thời thượng cổ hàng yêu diệt ma)

Hỏa Long vàng rực phía sau, hình thể so với lần tỷ võ trước đã lớn gấp đôi, uy thế kia như đánh bật núi sông, khí thế uy phong, khiến đáy lòng hắn kịch liệt rung động.

“Huyền… Huyền Hoàng! Huyền Hoàng chi cảnh!” Long Thiên Hồn ngơ ngác, cứ trơ mắt nhìn chưởng lực của đối phương hung mãnh đánh tới, đầu óc nhất thời trống rỗng.

Cũng có thiên phú của thiên tài, vì sao mình vất vả dùng nửa năm mới tấn thăng đến đỉnh Huyền tôn để liều mạng với thực lực của tên kia, mà hắn ta lại một lần bỏ xa mình, bước vào Huyền Hoàng chi cảnh, truyền kỳ chi cảnh!

Tại sao? Rốt cuộc là tại sao?

“Hồn thiếu gia, cẩn thận!”

Bốn gã cao thủ Huyền tôn nhất tề xông tới liều chết ngăn trở phía trước.

Bùm bùm——

Chưởng phong mạnh mẽ đánh vào làm cả người bọn họ như sắp nổ tung.

“Phốc!”, “Phốc!”, “Phốc!”, “Phốc!”......

Bốn người đồng loạt phun máu tươi, bị đánh bay về phía sau mười mấy bước, nặng nề ngã xuống đất.

Long Thiên Hồn đột nhiên tỉnh táo, hô to một tiếng về phía thủ hạ: “Rút! Mau rút lui!”

Hắn đã đánh giá thấp đối phương, cũng không dự liệu được đối phương đã chuẩn bị một phen, kêu gọi cả đoàn trưởng lão Vạn Hoàng học viện tới giết hắn. Thực lực song phương cách biệt quá lớn, hắn sao có thể tiếp tục đối kháng chứ? Cho dù không cam lòng, hắn cũng không dám lấy tính mạng của mười mấy cao thủ Long gia ra đùa giỡn được.

“Muốn chạy? Ngươi hình như quá ngây thơ rồi!” Con ngươi Long Thiên Tuyệt tối sầm lại, ánh mắt hàm chứa ý cười bị lây nhiễm một tầng sáng lạnh, là cái lạnh của sắc vàng, tạo thành một cỗ uy áp đánh vào trên người đám cao thủ Long gia, cực kỳ nặng nề.

Các trưởng lão của Vạn Hoàng học viện đồng loạt tiến lên một bước, ngăn đường lui của đám người Long Thiên Hồn. Bọn họ vốn không định nhúng tay, chẳng qua Viện trưởng kế nhiệm đã ra lệnh, không thể không đến góp mặt. Mà giờ khắc này, sau khi thấy được thực lực chân chính của Long Thiên Tuyệt, trong lòng bọn họ một lần nữa xác định chỗ đứng của Long Thiên Tuyệt.

Đôi con ngươi màu vàng kia là dấu hiệu quá rõ ràng của huyết mạch Long gia thuần khiết nhất.

Hắn mới hai mươi sáu tuổi đã bước vào Huyền Hoàng chi cảnh, giống như một số ít bọn họ đã bước vào hàng ngũ truyền kỳ, vậy nhất định là thiên tài trong thiên tài.

Có huyết mạch Long gia, lại thêm thiên phú kinh người, bọn họ hoàn toàn có thể tưởng tượng ra thành tựu tương lai của hắn vĩ đại đến mức nào.

Tất cả bọn họ đã từng coi hắn chỉ là nam nhân của Viện trưởng kế nhiệm mà thôi, một nam nhân chuyên gia ăn bám.

Nhưng bây giờ, bọn họ không thể nghĩ thế nữa, cũng không dám coi thường nữa.

“Long Thiên Tuyệt, ngươi muốn làm gì? Chúng ta đều là người của Long gia, chẳng lẽ ngươi định giết anh em, xuống tay với chính người nhà mình sao?” Long Thiên Hồn nhìn thấy đáy mắt Long Thiên Tuyệt xuất hiện sát khí thì bắt đầu có chút dao động. Sợ hãi.

“Người nhà mình?” Long Thiên Tuyệt lạnh lùng cười một tiếng, chỉ cảm thấy đây là điều buồn cười nhất từng nghe, lần gặp trước còn luôn miệng nói hắn là dã chủng, hiện tại đã trở thành người trong nhà rồi sao. Hắn khinh thường phải trở thành thân nhân với đám người này!

“Long Thiên Hồn, ngươi không xứng để nói mấy chữ này với ta!” Ánh mắt vừa chuyển, rơi trên người đám cao thủ Long gia, kim quang đại thịnh, “Các ngươi thấy rõ ràng rồi chứ? Cuối cùng, ai mới là người thừa kế chân chính của huyết mạch Long gia?!”

Tiếng hít vào nối thành một mảnh.

Đám cao thủ Long gia hai mặt nhìn nhau, bọn họ cũng phát hiện ra đôi mắt vàng của hắn, mà hàm nghĩa đại biểu của nó, bọn họ cũng rất rõ ràng, chẳng qua......

“Người mà ta muốn đối phó hôm nay chỉ có một mình Long Thiên Hồn, không liên quan tới những kẻ khác, tuy nhiên, cũng không thể bỏ qua các ngươi đơn giản như vậy được.” Hắn thay đổi ngữ điệu, chỉ nhàn nhạt ném ra một câu, không giận mà tự uy.

“Hoặc là thần phục, hoặc là chết, tự chọn đi!”

Ầm!

Lời nói ấy giống như một luồng sấm sét mạnh mẽ nổ tung trong lòng đám Long gia.

Hoặc là thần phục, hoặc là chết!

Bọn họ tin tưởng, hắn tuyệt đối có năng lực làm vậy.

Lòng của mỗi người cũng bắt đầu dao động.

Tâm thần Long Thiên Hồn đột nhiên chấn động, con ngươi hung hiểm bắn về phía đối diện: “Long Thiên Tuyệt, ngươi đừng mơ tưởng chuyện thần phục, chúng ta dù cận kề cái chết cũng sẽ không cúi đầu với ngươi!”

“Ngươi sai rồi.” Long Thiên Tuyệt nhàn nhạt nhếch môi, khoát khoát tay với hắn ta, cánh môi hoàn mỹ khẽ mở, lời nói phun ra lại như đoạt mệnh người ta, “Bọn họ có hai con đường để lựa chọn, mà ngươi, chỉ có một—— Chết!”

Kim quang trong mắt đột nhiên tăng vọt, từng luồng xoáy hóa thành cơn lốc, dường như có thể hút cả hồn phách người ta vào trong đó. Bàn tay vừa lật, trực tiếp xuất hiện trước mặt Long Thiên Hồn.

Hỏa Long màu vàng vờn quanh, vây lấy hai người bọn họ, hoàn toàn chặn đường lui của Long Thiên Hồn.

“Muốn giết ta cũng không dễ vậy đâu!”

Long Thiên Hồn thét lên một tiếng, kim quang trong mắt trái bắn ra, Sát Long từ phía sau hắn phóng lên với những vảy rồng bén nhọn.

“Hừ, vô dụng!” Long Thiên Tuyệt hừ lạnh một tiếng, cả người rung lên, dùng chân giẫm đạp cả vùng đất, ánh sáng tỏa ra bốn phía, từng đóa kim liên sinh ra từ dưới đất, xoay tròn vươn lên.

Tất cả mọi người đều cảm nhận được hơi thở đáng sợ lẫn với ánh sáng màu vàng lượn quanh người hắn, tựa như một vị thần cổ từ thời sơ khai, nhẹ nhàng xuất thế.

Kim liên xoay vòng, va chạm với Sát Long, cản trở xu thế ngất trời của nó.

Hỏa Long gầm một tiếng rồi bay vút lên trời, sau đó lập tức lao xuống, dùng khí thế mà người thường không thể tưởng tượng nổi, há mồm nuốt hết cả con Sát Long luôn.

“A——!”

Long Tướng sinh vì chủ nhân, người là Long Tướng, mà Long Tướng cũng là người.

Sát Long bị nuốt gọn, trong thân thể Long Thiên Hồn bắt đầu truyền đến tiếng nổ vang, đó là tiếng kinh mạch bạo liệt, chui vào trong tai đều làm mỗi người ớn lạnh tận xương.

Hai mắt Long Thiên Hồn lồi ra, diện mục dữ tợn, hắn khó có thể tin rằng, Sát Long lại bị nuốt gọn như vậy.

“Long Thiên Tuyệt, ta có chết cũng không bỏ qua cho ngươi!” Hắn bất chấp tất cả, dựa vào một hơi cuối cùng mà điên cuồng bổ nhào về phía Long Thiên Tuyệt. Hai mắt hắn đỏ ngầu, mặt mũi hung tợn tới cực điểm, huyền khí cả người điên cuồng bạo phát.

Ầm!

Hắn tự bạo, máu thịt bắn tung, sóng khí cuồn cuộn cả con đường cuồn cuộn, thiên địa một mảnh hỗn độn.

Hỏa Long màu vàng cũng theo sau biến mất.

Mọi người vội vàng lắc mình tránh né, sau khi tiếng vang kịch liệt chấm dứt mới đồng loạt trợn mắt nhìn đống đổ nát trước mặt, thầm nghĩ, lần này khẳng định Long Thiên Tuyệt xong đời rồi.

Hồn thiếu gia lấy tính mạng ra đồng quy vu tận với đối phương, lẫy lừng đến cỡ nào chứ?

“Đại ca!” Long Thiên Thần gào lên, kinh ngạc nhìn một mảnh hỗn độn ấy, đáy lòng rung động mạnh mẽ.

Trên lưng hắn, Bách Lí Song cũng mở to mắt nhìn, qua hồi lâu vẫn không thể hoàn hồn nổi.

Các trưởng lão của Vạn Hoàng học viện thì ngây dại cả lượt, tất cả phát sinh quá đột ngột, cho dù bọn họ muốn nhúng tay thì cũng không kịp được.

Chẳng lẽ, kết thúc như vậy sao?

Bọn họ bỗng nhiên nhớ tới Viện trưởng kế nhiệm sắp chuyển dạ, nếu biết tin trượng phu của mình phải đồng quy vu tận với người ta rồi, nàng ấy nên đối mặt như thế nào đây?

Cả con đường, một thoáng cái trở về yên tĩnh, tĩnh đến đáng sợ.

Khí tức hỗn độn dần tiêu tan, mọi người vẫn gắt gao nhìn, chỉ thấy huyết nhục vương vãi khắp mặt đất, căn bản không phân rõ ai với ai nữa rồi.

“Kế tiếp, chúng ta phải làm sao bây giờ?” Một trưởng lão cất lời hỏi.

Đám cao thủ Long gia còn đang ở đây, rốt cuộc có cần tiếp tục ra tay tiêu diệt không, hay cứ thả về?

Mấy vị trưởng lão nhìn nhau, đều không đưa ra chủ ý.

Mấy kẻ Long gia nhanh chóng tỉnh táo lại, không thừa dịp này mà chạy trốn thì còn đợi đến khi nào?

“Đi mau!”

Hơn mười cao thủ đang chuẩn bị thoát đi, lúc này, trên mái cong gần đó, một tiếng rồng ngâm kinh thiên truyền đến. Mọi người ngẩng đầu nhìn lại, dưới ánh trăng, bóng dáng áo đen đó, nguy nga đứng vững, thân ảnh trở nên vô cùng khổng lồ.

Hắn đảo mắt, quét xuống bên dưới một lượt, thanh âm uy nghiêm bất khả xâm phạm như của ma quỷ lại lần nữa vang vọng bên tai đám người Long gia: “Thần phục, hay chịu chết, chính các ngươi lựa chọn đi!”

Tiếng hít mạnh liên tiếp xuất hiện.

Hắn không chết, không bị uy lực tự bạo của Long Thiên Hồn nổ chết!

Làm thế nào mà tránh được như thế?

Trong lòng mỗi người đều tràn đầy nghi vấn, sau đó là rung động thật sâu, người này có thể ngăn cản được lực tự bạo của một cao thủ đạt đến đỉnh Huyền tôn, lại chỉ là thực lực của Huyền Hoàng sơ giai sao?

Long Thiên Thần mừng rỡ, thở phào nhẹ nhõm một hơi dài, hắn biết đại ca nhất định sẽ không dễ bị đánh bại như vậy mà.

Mà phòng tuyến trong lòng đám cao thủ Long gia cũng bị phá vỡ triệt để rồi, đối mặt với cao thủ mạnh mẽ như vậy, bọn họ có thể chống cự nữa sao?

Thần phục đi!

Hắn cũng là người Long gia, dù gì cũng là đồng tông, bọn họ thần phục hắn cũng không coi là vi phạm tổ huấn Long gia.

“Tuyệt thiếu gia, ta nguyện ý thần phục!” Lập tức có người đầu tiên quỳ xuống trước mặt Long Thiên Tuyệt, sau đó, từng người đều lần lượt quỳ xuống thần phục với hắn.

Bọn họ có cao thủ Huyền tôn nhị phẩm tam phẩm, cũng có cả cao thủ cấp năm sáu, trong đó, mạnh nhất là một vị Huyền tôn thất phẩm, thực lực như vậy với người bình thường thì tương đối cường hãn, không thể địch nổi, song so cùng Long Thiên Tuyệt, bọn họ chỉ có thể cúi đầu xưng thần.

Long Thiên Tuyệt nhàn nhạt quét mắt qua mỗi người bọn họ một lượt, uy nghiêm mà sắc bén mở miệng: “Bắt đầu từ bây giờ, các ngươi không còn là người Long gia nữa. Người mà các ngươi muốn thần phục, chỉ có một mình ta!”

Cao thủ Long gia đồng thời sửng sốt, nhưng khi đối diện với con ngươi sâu như hàn đầm kia, bọn họ lại không dám chất vấn bất kỳ câu nào.

“Dạ, Tuyệt thiếu gia! Chúng ta thuần phục một mình ngài!”

Long Thiên Tuyệt hài lòng nhếch môi, dõi mắt về phía xa, nơi đó ánh lửa chớp động, chính là khách điếm Như Ý mà hắn ở.

Ánh mắt trở nên ngoan độc, phất tay: “Theo ta trở về!”

Mọi người nhìn theo tầm mắt của hắn cũng thấy ảnh lửa mơ hồ dâng cao, lập tức nhanh chóng bám theo hắn, thân ảnh chợt lóe liền biến mất ở trên đường lớn.

Long Thiên Thần và Bách Lí Song là hai người phản ứng cuối cùng, đồng loạt nhảy lên lưng Dực Long.

“Phì Phì, mau! Đại tẩu gặp nguy rồi!”

“Này, ngươi vẫn còn cõng ta làm gì? Muốn chiếm tiện nghi chắc?” Nhảy lên lưng Dực Long cùng Long Thiên Thần rồi, Bách Lí Song mới kịp nhớ ra, mình vẫn còn bám sau hắn.

Long Thiên Thần im lặng quay đầu lại, rốt cuộc là ai gục trên lưng hắn chứ? Có còn thiên lý nữa hay không?

“Nhìn cái gì mà nhìn? Còn không mau chạy về khách điếm đi?” Bách Lí Song đưa tay đẩy mặt hắn đi, mượn bóng đêm che giấu cảm giác nóng bỏng thiêu đốt trên mặt. Chẳng biết tại sao, nàng cảm thấy lưng hắn thật ấm áp, rất có cảm giác an toàn, hơi hơi không muốn buông ra.

“Khó hiểu!” Long Thiên Thần khẽ rủa trong miệng, nhưng không đẩy nàng ra, có lẽ tại đêm đông lạnh quá, hai người tựa sát vào nhau sẽ ấm hơn nên cứ để vậy cũng không tồi chút nào.

Đợi đoàn Long Thiên Tuyệt chạy tới khách điếm, người bên Thịnh Bảo trai đã tới trước một bước, giúp một tay để dập lửa.

“Tôn chủ, hai vị này là chủ sự của Thịnh Bảo trai, Tứ chưởng quỹ, Thù quản sự.”

Không nghe Vân hộ pháp giới thiệu cho xong, Long Thiên Tuyệt không thèm nhìn đến bọn họ, lập tức xông vào phòng đi tìm Vân Khê.

“Khê Nhi! Khê Nhi!” Trong phòng không có người nào cả.

Đáy lòng hắn bắt đầu hốt hoảng.

Trước khi đi, hắn đã có chuẩn bị, cố ý để Khê Nhi đổi phòng khác, chưa kể trong ngoài đều được bố trí thượng cổ trận pháp, nếu không phải cao thủ Huyền Hoàng, Truyền Kỳ Cảnh giới trở lên, căn bản không thể phá trận trong thời gian ngắn được.

Chẳng lẽ tính sai rồi? Hay là trận pháp có sơ hở? Hay là cao thủ Huyền Hoàng xuất hiện?

Lòng hắn loạn thành một đống lằng nhằng.

“Thiên Tuyệt, ta ở đây.” Thân ảnh Vân Khê xuất hiện ở phía sau, Long Thiên Tuyệt nhất thời thở phào một hơi nhẹ nhõm thật dài, vọt tới ôm chặt nàng vào trong ngực.

“Nàng không sao là tốt rồi!” Một câu nói đã tiết lộ hết tâm sự của hắn.

“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Sao khách điếm lại bị cháy?”

Vân Khê nói: “Sau khi chàng vừa đi, rất nhiều thích khách xông vào, thân thủ bọn họ không hề đơn giản. May mà chúng ta đã sớm chuẩn bị rồi. Ta đổi phòng, cũng bố trí thêm trận pháp trong trong viện, cộng với sự hỗ trợ của Tiểu Phượng Phượng, kết quả bình an vô sự a. Nhưng trong đám bọn họ hình như có kẻ tinh thông trận pháp nên đứng ra phá trận, lại làm lửa bùng lên cả sân, lan ra ngoài khách điếm.”

Long Thiên Tuyệt khẽ nhíu mi: “Vậy đám Thịnh Bảo trai là thế nào vậy?”

“Giữa chừng cũng nhờ bọn họ tiến vào, giúp đỡ ta đánh lui thích khách, nhưng lại để không ít kẻ đào thoát.” Vân Khê dừng một chút, híp mắt nói tiếp, “Bọn họ xuất hiện quá đúng lúc.”

“Nàng hoài nghi......” Long Thiên Tuyệt cũng híp con ngươi hẹp dài lại, hàn quang bắn ra tán loạn.

“Chúng ta cứ yên lặng theo dõi kỳ biến đã, để xem người ta rốt cuộc muốn làm gì đây.” Vân Khê nói, “Long Thiên Hồn đâu? Thu thập được hắn chưa vậy?”

“Nàng nói thử xem?”

Hai vợ chồng ăn ý liếc mắt nhìn nhau một cái, đều ngầm hiểu trong lòng.

Lúc này, một thanh âm trong trẻo, non nớt vang lên.

“A! Nó cắn ta rồi, đau quá!”

Vân Khê hơi sững sờ, không phải là giọng Tiểu Phượng Phượng sao?

“Tiểu Phượng Phượng, sao vậy?”

Kim quang chợt lóe lên trước mắt, tiểu phượng hoàng bay ra khỏi Ngọa Long Cư, lắc lắc thân mình nhỏ nhắn của nó, phiền não không chịu nổi.

“Nó cắn ta đây này! Đau quá đi mất! Các ngươi mau tìm biện pháp tách nó ra khỏi người ta ngay đi!”

Vân Khê nhất thời hiểu ra, nguyên lai là thần thú Kỳ Lân trên người tiểu phượng hoàng xảy ra biến hóa.

“Tiểu Phượng Phượng, ngươi dừng lại cái đã, để ta xem nó bị làm sao nào.”

Tiểu phượng hoàng hất mình, dừng trên mặt bàn: “Nó ngay từ đầu đã cắn ta rồi, cái đồ xấu xa, hư muốn chết!”

Long Thiên Tuyệt quay qua nhìn, khối thịt cầu màu xanh nằm trên lưng tiểu phượng hoàng tựa hồ đã lớn hơn rồi, trước kia nhiều lắm cũng chỉ là một đống nho nhỏ, không ảnh hưởng tới bộ mặt. Hiện tại nhìn kỹ mới thấy, nó phải bám lấy cả lưng tiểu phượng hoàng mới đủ chỗ, lớn còn hơn cả gấp đôi.

“Có phải nó đói bụng không?” Hắn phỏng đoán.

“Đói bụng cũng không có thể ăn thịt ta chứ, người ta có phải thức ăn đâu!” Tiểu phượng hoàng khóc lóc kể lể một cách ủy khuất.

“Tiểu Phượng Phượng, ngươi chia cho nó chút linh quả đi, dù nó là một thần thú cũng chẳng thể không ăn không uống mãi được.” Lúc trước Vân Khê cũng thấy kỳ quái, thần thú Kỳ Lân tại sao không cần ăn uống mà cả ngày bám lấy tiểu phượng hoàng không nhúc nhích như vậy, nó rốt cuộc sinh tồn như thế nào? Sau suy nghĩ cẩn thận lại, nói không chừng thần thú chỉ cần thu nạp linh khí trong thiên địa là có thể sống rồi, nhưng hôm nay mới biết, không phải như thế, có lẽ nó còn chưa khai trí, chỉ dựa vào cảm giác mà bám lấy thần thú có năng lực bất phàm giống mình mà thôi.

Tiểu phượng hoàng vừa nghe vậy, cái miệng nhếch lên, lập tức không vui: “Linh quả của người ta vốn đã không nhiều rồi còn phải phân cho nó nữa, Tiểu Phượng Phượng sẽ chết đói mất.”

Vân Khê liếc xéo nó, chọc chọc đầu nhỏ của nó, nói: “Cái đồ keo kiệt này, ta còn không biết ngươi sao? Nhất định ngươi đã phát hiện chỗ kiếm linh quả rồi thỉnh thoảng chạy đi hưởng thụ một mình đúng không? Ngươi nghĩ ta không ngửi thấy mùi thơm trên người ngươi chắc?”

Tiểu tử này rất cơ trí, sau khi trở lại Vạn Hoàng học viện, cả ngày nó toàn bay giương oai khắp nơi, thỉnh thoảng còn không thấy thân ảnh của nó một thời gian.

Trước kia nó đòi hỏi nàng linh quả luôn mồm, trấn lột sạch sẽ chút linh quả trên người nàng, nhưng nửa năm này lại không thấy đả động gì, cho nên nàng đoán, nhất định nó tìm được chỗ nào đó linh quả tràn trề.

Phải biết rằng, nó là thần thú được truyền thừa ký ức từ Vạn Hoàng chi Hoàng, mà Vạn Hoàng chi Hoàng là thần thú trấn giữ Vạn Hoàng học viện, khẳng định hiểu rõ Vạn Hoàng học viện như lòng bàn tay, chưa kể khứu giác siêu cấp nhạy cảm đối với linh thạch linh quả của tiểu tử này, muốn tìm ra trong biển tài nguyên phong phú ở Vạn Hoàng học viện, còn không phải chuyện dễ như trở bàn tay?

“Nào có! Nào có!” Tiểu phượng hoàng bị vạch trần mất bí mật nhỏ, bắt đầu không tự nhiên nhảy lên.

Vân Khê cho nó một cái ánh mắt khinh bỉ, đưa tay vào Ngọa Long Cư, quả nhiên móc ra được một đống linh quả.

Tiểu phượng hoàng thấy thế, vội vàng lao đến tay nàng.

“Ngươi rốt cuộc là muốn tiếp tục bị cắn, hay là muốn linh quả?”

Tiểu phượng hoàng lập tức dùng cánh bao lấy linh quả trong tay nàng, con ngươi ủy khuất chuyển động, Tiểu Phượng Phượng không thích chia sẻ đâu! Nhưng mà...... Á!

Trên lưng lại truyền tới một trận đau nhói.

“Được rồi được rồi! Phân cho nó một viên!” Tiểu phượng hoàng vô cùng quyến luyến đưa một viên linh quả qua.

Vân Khê phục nó sát đất, không ngờ có thể diện kiến một thần thú keo kiệt đến như vậy.

“Để ta tới.” Long Thiên Tuyệt nhận linh quả, đưa đến trước mũi thần thú Kỳ Lân.

Khối thịt nhỏ ngửi thấy mùi thơm, miễn cưỡng ngọ nguậy, mắt nó bỗng nhiên mở ra, ánh mắt màu đỏ hồng thoáng cái đã lộ ra.

Miệng nhỏ của nó hợp thành một đường thẳng, nếu không phải thấy nó thỉnh thoảng động đậy, người bình thường gần như khó có thể phát hiện chỗ nào là miệng nó.

Không phải thần thú Kỳ Lân à? Sao lại lớn thành bộ dạng kỳ quái đức hạnh như vậy chứ?

Mâu quang Long Thiên Tuyệt sáng lên, đối mắt một cái, thử đem linh quả đến bên mồm nó. Có lẽ nó theo linh quang mà rời khỏi tiểu phượng hoàng.

Long Thiên Tuyệt nghĩ như vậy.

Nhưng Tiểu Kỳ Lân không hề động đậy, nó thoạt nhìn không có vẻ quá ham muốn linh quả như Long Thiên Tuyệt nghĩ mà càng muốn bám trên người tiểu phượng hoàng hơn, miễn cưỡng, vừa muốn động vừa không muốn động.

Long Thiên Tuyệt thử mấy lần đều không thể dụ dỗ được, cuối cùng đành đưa linh quả đến tận mồm nó. Nó há mồm, một ngụm chén hết linh quả, sau đó lại gục trên người tiểu phượng hoàng, tiếp tục bất động.

“A, vật nhỏ này thật biết hưởng thụ.” Vân Khê mỉm cười, đùa tiểu phượng hoàng, “Tiểu Phượng Phượng, thấy chưa? Sau này nếu nó cắn ngươi nữa thì ngươi lại chia cho nó ăn một viên linh quả nhé, đừng có hẹp hòi, cẩn thận sau này tất cả mọi người đều gọi ngươi là quỷ hẹp hòi đấy.”

“Ta mới không phải quỷ hẹp hòi!” Tiểu phượng hoàng cao ngạo hếch cằm, ghét bỏ nói: “Tại sao nó cứ dán vào ta như vậy? Thật đáng ghét nga!”

“Nhất định là nó thấy ngươi lớn lên xinh đẹp như vậy cho nên mới thích a.” Vân Khê an ủi.

Tiểu phượng hoàng đắc ý vươn cổ, thanh âm non nớt tự đắc nói: “Đó là đương nhiên rồi! Tiểu Phượng Phượng là con phượng hoàng xinh đẹp nhất trên đời!”

Tự sướng!

Rốt cục giải quyết xong vấn đề của tiểu tử kia, hai vợ chồng ra khỏi cửa phòng, đi nghênh đón người của Thịnh Bảo trai.

“Đa tạ Tứ chưởng quỹ lúc nãy vươn tay tương trợ.” Long Thiên Tuyệt nhàn nhạt đánh giá người trước mặt một phen, bất động thanh sắc dìu Vân Khê ngồi xuống chủ vị, hắn thì đứng ở bên cạnh làm thiếp thân bảo vệ.

Vị trí của hắn thoáng cái đã nói lên lập trường, hai người bọn hắn bây giờ đang dùng thân phận Viện trưởng kế nhiệm của Vạn Hoàng học viện để gặp mặt nói chuyện với người ngoài.

“Tiện tay mà thôi, mà chưa kể các vị là khách quý của Thịnh Bảo trai, nên do Thịnh Bảo trai chịu trách nhiệm vấn đề an toàn mới phải, để xảy ra chuyện như tối nay là thất trách của chúng ta rồi.” Tứ chưởng quỹ khách sáo nói, tròng mắt trầm tĩnh, trong như gương, không có chút gợn sóng nào, vừa nhìn liền biết làn người đa mưu túc trí, sâu không lường được.

“Bất kể thế nào vẫn cần đa tạ nhị vị, nếu không phải hai người kịp thời xuất hiện, còn không biết sẽ phát sinh chuyện như thế nào nữa.” Long Thiên Tuyệt cố ý nhấn mạnh hai chữ “kịp thời”, kéo cong khóe môi.

Tứ chưởng quỹ cười cười, không tiếp lời.

Tầm mắt Vân Khê rơi vào cô gái áo tím đi sau Tứ chưởng quỹ, trên đầu nàng ta đội mũ sa nên không thấy rõ dung mạo, nhưng Vân Khê vẫn cảm thấy có cảm giác quen thuộc, cho nên luôn quan sát.

“Tứ chưởng quỹ, sao không giới thiệu vị cô nương phía sau một chút?”

Tứ chưởng quỹ chậm rãi trả lời: “Hồi Vân cô nương, đó là tỳ nữ của tại hạ, tên là Tiểu Tử. Nàng là một cô nhi, thân thế đáng thương cho nên ta đưa về chứa chấp.”

“Tiểu Tử? Xin thứ cho ta nói thẳng, dáng người của nàng khá tương tự với một cô nương ta quen, có thể hỏi nhiều một câu hay không, Tiểu Tử cô nương là người nơi nào?” Quá nhiều trùng hợp, cũng khó trách Vân Khê hoài nghi.

Cô gái áo tím không nói, chỉ nghiêng người liếc mắt nhìn Tứ chưởng quỹ. Ông ta thay nàng trả lời: “Tiểu Tử từ nhỏ đã bị hỏng dây thanh quản, không thể lên tiếng nói chuyện, cho nên để ta thay nàng trả lời đi. Nàng ở gần Tần thành, thuở nhỏ bị bán vào quý phủ của ta làm nô tỳ, có thể coi như là lớn lên ở chỗ ta. Không biết Vân cô nương nhắc đến người phương nào, chẳng lẽ thật sự rất giống Tiểu Tử sao?”

Vân Khê nhẹ chau mày, từ từ bỏ đi nghi ngờ trong lòng, lắc đầu nói: “Không có gì, một vị cố nhân thôi. Đúng rồi, về chuyện giám định đan dược ngày mai, kính xin quý Bảo trai chú ý nhiều hơn một chút.”

“Vạn Hoàng học viện tín nhiệm Thịnh Bảo trai như thế, chúng ta nhất định sẽ đem hết toàn lực để giúp các vị vừa lòng.” Tứ chưởng quỹ nói.

“Chúng ta tới đó nói chuyện chi tiết một chút đi.”

Trong khi nói chuyện, Long Thiên Thần và Bách Lí Song từ ngoài phòng bước vào, hai người vừa đi còn vừa đấu võ mồm. Thấy trong nhà có khách, bọn họ mới ngưng tranh luận.

“Sư phụ, chúng ta vừa dò xét một vòng, phát hiện có người thoát về phía ngoài thành, nửa đường bắt được một người đem về đây, bây giờ đang ném hắn ở bên ngoài để Vân hộ pháp thẩm vấn. Bước đầu có thể khẳng định, bọn họ là người Thích khách minh phái tới.” Bách Lí Song nói.

“Thích khách minh? Vậy hắn có nói là người nào thuê hay không?” Trong đầu Vân Khê mơ hồ hình thành đáp án.

“Vân hộ pháp còn đang tra hỏi ạ. Nhưng mà, Thích khách minh từ trước đến giờ cũng nổi tiếng kín miệng, đoán chừng không hỏi được tin tức gì đâu.” Bách Lí Song sinh trưởng trong thế gia môn đệ, tương đối am hiểu tin tức giang hồ.

Long Thiên Thần không tin: “Người khác tra không ra, không có nghĩa là chúng ta cũng tra không ra. Dù sao hiện tại cũng không còn chuyện gì, không bằng ta đi tra hỏi thử một chút, để xem rốt cuộc hắn có nói hay không.”

“Đi, ta với ngươi cùng đi.”

Hai người đồng hành rời đi.

Một vào một ra thành đôi như vậy, dù ngắn ngủi chốc lát cũng đủ khiến Hách Liên Tử Ngữ lòng đau như cắt.

Mặc dù không hy vọng Long Thiên Thần nhận ra, nhưng thấy hắn liếc mình một cái cũng không có đã rời đi, nội tâm vô cùng khó chịu. Ngay cả đại tẩu nhà hắn còn chú ý, sinh ra hoài nghi với mình, hắn lại ngay cả nhìn cũng không nhìn lấy một cái.

Là do hồng y nữ tử bên cạnh hắn sao?

Quả đấm từ từ xiết chặt, lại giật mình cảm giác có một tầm mắt từ bên cạnh quăng đến, lại vội vàng buông lỏng tay, ra vẻ không có chuyện gì.

Qua một đêm tra hỏi vẫn không nhận được kết quả gì từ trên người thích khách, ngược lại bị tên đó tìm được cơ hội nuốt độc tự vẫn, nhưng đáy lòng Vân Khê đã mơ hồ đoán được đối phương là kẻ nào rồi.

Cả Long Tường đại lục, thống hận nàng như thế, muốn đẩy nàng vào chỗ chết như thế, không còn kẻ nào khác.

Nàng tin đám thích khách sẽ không dễ dàng bỏ dở nửa chừng như vậy, bọn họ sẽ còn đến nữa, cho nên cần cẩn thận đề phòng khắp nơi.

Hôm nay là ngày hẹn Thịnh Bảo trai tiến hành giám định đan dược và bắt đầu đấu giá.

Đoàn trưởng lão từ sáng sớm đã vào Thịnh Bảo trai, giống như một pho tượng phật lớn canh giữ đại môn, ngăn lại toàn bộ khách nhân đang cố gắng tiến vào Thịnh Bảo trai tham gia đấu giá.

Đêm qua Không trưởng lão biết tin mấy vị trưởng lão nghe theo hiệu lệnh của Vân Khê hiệu lệnh đi trợ giúp Long Thiên Tuyệt, diệt trừ một đám người Long gia, hắn vô cùng khó chịu. Mấy chuyện nghe lệnh làm việc như vậy, thường thường chính là trước lạ sau quen, mà một khi đã quen sẽ không thể sửa lại.

Hắn đã thua một ván, không thể thua thêm ván thứ hai, hôm nay nói gì cũng không thể để Vân Khê thuận lợi thông qua vụ giám định và đấu giá đan dược.

“Chuyện gì vậy? Tại sao chúng ta không được vào?” Có khách người bất mãn oán trách.

Không trưởng lão lạnh giọng cười một tiếng, ngăn trở trước mặt bọn họ: “Hôm nay Thịnh Bảo trai là nơi Vạn Hoàng học viện độc diễn, những người không có phận sự đều không được vào.”

“Tại sao chứ? Thế tức là chuyện gì hả? Vạn Hoàng học viện các ngươi rất giỏi sao? Các ngươi có thể vào còn người khác thì không thể chắc? Đừng quá bá đạo a!”

Không trưởng lão trầm mặt, uy thế phóng ra: “Sao? Rốt cuộc các ngươi có đi hay không?”

Những khách nhân ở đây sao chống cự được thực lực từ một cao thủ Truyền Kỳ Cảnh, vội gật đầu lia lịa: “Đi! Chúng ta lập tức đi ngay!”

Kết quả là, một nhóm tiếp một nhóm đều chạy ra ngoài, Không trưởng lão đắc ý cười, cho dù bọn họ luyện chế ra đan dược cấp sáu thì thế nào chứ? Chỉ cần không có khách mua, bọn họ vẫn phải thua. Hắn cũng không tin Đan học viện có thể đem đến lời lãi gì cho Vạn Hoàng học viện như nàng nói. Hắn chỉ tâm tâm niệm niệm một điều, Vạn Hoàng học viện chỉ có toàn tâm toàn ý đào tạo nhân tài có thiên phú võ học mới là chính đạo, những thứ khác đều là lãng phí tư chất tài nguyên cả thôi.

Vân Khê nào ngờ được, Không trưởng lão lại giở trò gian trá, đùa bỡn tâm kế đối với nàng, xuất chiêu như vậy. Đến khi đoàn người tới Thịnh Bảo trai, bên trong trừ bọn họ ra, một khách nhân cũng không có.

“Không trưởng lão, ngài dùng thủ đoạn như vậy, không khỏi quá tiểu nhân sao?”

“Tiểu nhân thì tiểu nhân, chỉ cần ngươi chủ động từ chức Viện trưởng kế nhiệm, rời khỏi Vạn Hoàng học viện, lão phu làm một lần tiểu nhân thì thế nào chứ?”

“Ông......” Vân Khê tức giận, nàng cũng không tin đám lão già này có thể một tay che trời.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui