Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc

Thành Thiên Hà, cách Đan Minh khoảng ba ngày đi đường.

Chú ý, ba ngày đi đường ở đây, là căn cứ theo tốc độ bay của Thần Long mà tính toán. Nhưng nếu lấy xe ngựa của bọn Cừu Mộ Dã tới tính toán, khoảng chừng hai mươi ngày đi đường. Trên thực tế Thần Long còn có thể bay được nhanh hơn, nhưng đoàn người của Vân Khê không muốn rêu rao, cho nên ban ngày nghỉ ngơi, ban đêm mới cưỡi Thần Long lên đường, cứ như thế ba ngày sau, bọn họ mới đi đến thành Thiên Hà.

Thành Thiên Hà cách Tứ hiền cốc chỉ còn lại không tới một phần ba lộ trình, nó không thuộc về bất kỳ thế lực của một cái nào gia tộc nào, chính là một thành độc lập.

Nơi này rồng rắn hỗn tạp, tụ tập vô số tiểu thương, cũng là một chỗ mua bán trang bị, đan dược tuyệt hảo.

Đoàn người Vân Khê tính toán ở chỗ này nghỉ một ngày, trang bị một chút vật phẩm để sau khi tiến vào di tích Cổ chiến trường có thể dùng đến, sau đó mới tiếp tục lên đường.

Sau khi vào thành, đoàn người chia làm mấy đường, tự trang bị vũ khí cho mình.

Cùng đi một đường với Vân Khê, tổng cộng có bốn người. Trừ vợ chồng bọn họ ra, có Tiểu Mặc, còn cộng thêm một Hách Liên Tử Phong.

Tiểu Nguyệt Nha do Thượng Quan Như nhi chiếu cố ở bên trong Ngọa Long Cư.

Bốn người tạo thành một nhóm đi tới một cửa hàng buôn bán binh khí, thấy cửa hàng có bày bán rất nhiều loại binh khí, linh cẩm thạch đầy rẫy, kiểu dáng mới lạ, hấp dẫn ánh mắt của bọn họ.

Vân Khê tiến lên, trực tiếp hỏi: “Xin hỏi một chút, có loại vũ khí nào đối phó với Tử Linh hiệu quả nhất?”

Nàng vừa hỏi xong, khiến cho người làm thuê trong cửa hàng bị dọa sợ hết hồn.

“Tử, Tử Linh?” người làm sắc mặt rõ ràng có chút tái nhợt.

“Đúng vậy, chính là để đối phó với Tử Linh!” Vân Khê khẳng định nói.

Người làm hai mắt trợn trắng, ngất tại chỗ.

Vân Khê mồ hôi lạnh nhỏ ròng ròng, có cần phải khoa trương như vậy hay không? Chỉ nói ra một chút Tử Linh, liền bị dọa ngất, chẳng lẽ Tử Linh thật sự đáng sợ như vậy sao?

Hai người Long Thiên Tuyệt và Hách Liên Tử Phong hai mặt nhìn nhau, nhưng cũng không quá để ý.

Lúc này, từ bên trong cửa hàng có một người đi ra, một vị nam tử trung niên hơi lớn tuổi, hắn đỡ người làm dậy, xin lỗi mấy người Vân Khê cười cười nói: “Mấy vị chớ để ý, hắn là người bên ngoài mới tới, nhát gan, không có kiến thức. Ta mới vừa nghe vị cô nương này nói, các ngươi muốn tìm vũ khí có thể đối phó với Tử Linh? Chẳng lẻ các ngươi cũng là muốn đi đến Tứ hiền cốc tham gia sự kiện Tứ hiền?”

“Đúng vậy.” Vân Khê gật đầu, nơi này cách Tứ hiền cốc tương đối gần, những cao thủ giống bọn họ đến Tứ hiền cốc khẳng định cũng không thiếu

“Thật xin lỗi, cửa hàng không có vũ khí như vậy, nhưng mọi người có thể đi đến Bách Sự Thông hỏi một chút, hắn kiến thức rộng rãi, nghe nói từng không chỉ một lần đi qua di tích Cổ chiến trường, đã từng đối phó với Tử Linh, hắn có lẽ có thể giúp được mọi người.” Nam tử trung niên cười tủm tỉm nói.

“Bách Sự Thông?”

“Đúng vậy! Mọi người đến tửu lâu phía trước hỏi một chút sẽ biết.” Nam tử trung niên giơ ra một ngón tay, chỉ hướng về phía đối diện chỗ rẽ một nhà tửu lâu.

Tại cửa vào của tửu lâu tiếng người nói chuyện ồn ào, vây quanh một vòng lại một vòng người, hình thành một cảnh tượng kỳ lạ ở trên đường.

Vân Khê đuôi lông mày khẽ nhíu.

“Ha hả, bọn họ đều giống các ngươi, đều muốn thăm dò tin tức từ Bách Sự Thông.” Nam tử trung niên có lòng tốt vì nàng giải thích nghi hoặc nói.

“Đa tạ.” Ba người Vân Khê, Long Thiên Tuyệt và Hách Liên Tử Phong liếc mắt nhìn nhau, rời đi cửa hàng, hướng tửu lâu đi đến.

“Bách Sự Thông kia đến tột cùng là người như thế nào, ngài ấy thật sự đã đi qua di tích Cổ chiến trường?” Vân Khê hí mắt, nhìn đội ngũ tấp nập phía trước, hơi có chút nhức đầu. Tình cảnh này, bọn họ muốn đi vào tửu lâu, sợ rằng có chút khó khăn.

“Nói vậy chắc cũng là người của danh môn gia tộc, hoặc là thần côn (kẻ lừa đảo)?” Long Thiên Tuyệt khẽ cười nói.

Hách Liên Tử Phong không nói, chẳng qua là nhìn chằm chằm một chỗ trong đám người đó, thần sắc hơi có biến hóa.

Ở trên lầu hai của tửu lâu, một cánh cửa sổ bỗng nhiên mở ra, lộ ra đỉnh đầu của hai người Long Thiên Thần và Bạch Sở Mục, cười so với ánh mặt trời còn rực rỡ hơn. Hai người liếc mắt liền nhìn thấy được nhóm người của Vân Khê, hướng bọn họ vẫy tay: “Đại ca, đại tẩu, đi lên nhanh một chút! Chúng ta chiếm được vị trí tốt, đang chờ nghe Bách Sự Thông dự đoán bảng xếp hạng cao thủ của sự kiện Tứ hiền đây.”

Lầu dưới mọi người vừa nghe thấy thế, sóng người nhất thời sôi trào lên.

“Muốn bắt đầu sao? Chết tiệt, nhanh đi vào bên trong, đừng đứng ở nơi này nữa!”

“Nếu như bỏ lỡ dự đoán của Bách Sự Thông, thì thật là đáng tiếc!”

“Nghe nói hàng năm đúng dịp này, Bách Sự Thông sẽ dự đoán mười cao thủ có tên trong bảng xếp hạng, hầu như chưa bao giờ sai, không biết năm nay ngài ấy sẽ dự đoán thế nào.”

“Khiến cho người ta rất mong đợi! Vì điều này, nghe nói hôm nay trong tửu lâu tới không ít cao thủ lần này đến đây tham gia sự kiện Tứ hiền, tất cả mọi người đến đây để nghe Bách Sự Thông dự đoán trước bảng xếp hạng, có thể nói cao thủ tụ tập a.”

“Đừng nhiều lời, nhanh vào đi thôi, bằng không ngay cả chỗ đứng cũng không có.”

“......”

Nhìn dòng người điên cuồng như thế, Vân Khê bất đắc dĩ thở dài, xem ra bọn họ không có cách nào từ cửa chính tiến vào tửu lâu.

Trong lúc nàng còn đang suy nghĩ có nên trực tiếp nhảy cửa sổ mà vào hay không, thì lúc này, một đạo sát khí lạnh lẽo xơ xác tiêu điều ập đến, chính xác mà nói, đạo sát khí này cũng không phải là hướng về phía mấy người bọn họ, mà là hướng về phía dòng người đang bị tắc ở cửa của tửu lâu, mà bọn họ gần tới cửa của tửu lâu, nên bị liên lụy.

“Tất cả mau tránh ra cho ta, chớ cản đường công tử nhà ta!”

Gió lạnh đột nhiên kéo đến, sát khí bức người.

Một đạo gió lốc bén nhọn bắn về phía dòng người đang chen chúc, gió lốc bắn nhanh, đem đám đông còn đang chen chúc trước cửa dạt sang hai bên, khí thế cuồn cuộn.

Dòng người tách ra hai bên, ở giữa dòng người, xuất hiện ba người.

Người ở giữa toàn thân mặc áo tơ màu xanh đậm, trên áo tơ có thêu bốn móng vuốt của con rồng bằng tơ vàng, khí thế bức người.

Trên người của hắn, chẳng những có lực lượng cường đại khiến cho người ta khiếp người, còn có sát hơi thở cao cao tại thượng mà xơ xác tiêu điều.

Trang phục có thêu bốn móng vuốt của rồng, bình thường chỉ có Vua chúa … hoặc người trong hoàng tộc mới có tư cách mặc, mà người này lại công khai mặc trang phục tượng trưng cho thân phận hoàng tộc cao quý như vậy, sự kiêu ngao kia không ai bì nổi.

Hắn dừng một chút, bỗng nhiên quay đầu, hướng về phía mấy người Vân Khê quăng tới một đạo ánh mắt bén nhọn.

Trong không trung bị ánh mắt bén nhọn đó như kiếm khí vô hình, đâm rách hư không!

Môi của hắn bất giác khẽ nhếch, mang theo nụ cười khinh miệt giễu cợt, sau đó, cũng không quay đầu lại, trước sự kinh ngạc kèm theo ánh mắt nhìn soi mói của mọi người, hắn dẫn hai gã tùy tùng tiến vào tửu lâu.

Hai người Vân Khê và Long Thiên Tuyệt đồng thời quay đầu, nhìn về phía Hách Liên Tử Phong, bọn họ không có nhìn lầm, mới vừa rồi ánh mắt của người nọ chính xác là hướng về phía Hách Liên Tử Phong.

Hách Liên Tử Phong ánh mắt đen thui tối sầm xuống, từng sợi lạnh lẽo cũng đi theo buông xuống, hắn cười lạnh, giải thích nghi hoặc của bọn họ, hắn nói: “Hắn là con trai lớn của gia chủ gia tộc Tông Chính, Tông Chính Minh Kiếm!”

Vân Khê bừng tỉnh đại ngộ, nguyên lai là con trai lớn của bố dượng hắn, khó trách ánh mắt của đối phương tràn đầy khinh miệt và giễu cợt. Nếu đổi lại là nàng, cha của mình cưới mẹ kế, còn mang đến cho nàng một đệ đệ hoàn toàn không có quan hệ máu mủ, nàng khẳng định cũng không chịu được.

“Người này thực lực không tầm thường, sẽ là một đối thủ mạnh!” Long Thiên Tuyệt bình tĩnh nói.

“Năm năm trước hắn đã tham gia sự kiện Tứ hiền một lần, nghe nói lúc ấy xếp hạng thứ hai.” Hách Liên Tử Phong không có biểu tình gì nói.

“Vậy thực lực của hắn, so với ngươi như thế nào?” Long Thiên Tuyệt nhìn hắn, mang theo vài phần dò xét, hơn nửa năm không cùng hắn giao thủ, hiện nay hắn cũng nhìn không thấu thực lực thật sự của Hách Liên Tử Phong.

Hách Liên Tử Phong lắc đầu: “Không chính thức giao thủ.”

Ba người đang nói chuyện, dòng người ở cửa tửu lâu lại bắt đầu lộn xộn, từ một màn kinh sợ vừa rồi mới định thần lại.

“Trời ạ, là Tông Chính Minh Kiếm, năm ngoái xếp thứ hai của bảng xếp hạng cao thủ. Ta lại có thể tận mắt nhìn thấy hắn, thật là quá cường đại!”

“Hơi thở thật cường đại, ta vừa rồi sợ đến mức thiếu chút nữa là tè ra quần.”

“Lăn! Nhìn ngươi một chút tiền đồ cũng không có!”

Dòng người lại bắt đầu ầm ầm chen chúc đi vào bên trong, cơ hồ muốn phá cửa của tửu lâu mà vào.

Vân Khê nhìn tình trạng trước mắt, không nhịn được vỗ trán: “Ta nghĩ, chúng ta vẫn nên nhảy vào từ cửa sổ thì hơn.”

Quay đầu muốn hỏi ý kiến của hai người khác, trong lúc bất chợt lại phát hiện mới vừa còn cầm tay nhi tử trong tay mình bây giờ lại không thấy, nàng thấp giọng hô: “Tiểu Mặc đâu?”

“Ở bên kia.” Long Thiên Tuyệt cười khẽ, nhìn theo tầm mắt của hắn có thể nhìn thấy, nhi tử đang cùng một người bán mứt quả cò kè mặc cả.

“Đại thúc, sao ngài lại bán mứt quả đắt như vậy? Ngài có phải muốn hãm hại cháu hay không? Khi cháu còn ở Mộ Tinh Thành, một đồng tiền thì mua được một chuỗi mứt quả, làm sao đến nơi này giá tiền lại gấp năm lần a?”

“Đại thúc, lừa tiểu hài tử là không đúng!”

“Nếu không cháu mua toàn bộ mứt quả của thúc, thúc bán cho cháu một đồng tiền một chuỗi đi?”

Thanh âm mềm mại trong trẻo của hài tử, hơn nữa còn mang theo nụ cười ngọt ngào, khiến cho hắn có cảm giác giống như hắn đang lừa hài tử vậy.

Làm ơn đi, nhi tử! Nơi này là Long Tường đại lục, giá hàng tự nhiên là không giống với Ngạo Thiên đại lục, con dùng giá hàng của Ngạo Thiên đại lục để mua đồ, đây chẳng phải là muốn cho người ta uống gió tây bắc mà sống sao (ý nói không có gì để ăn)?

Làm ăn nhỏ, không dễ dàng a!

Người bán hàng rong thành thật, gặp gỡ một tiểu khách nhân cực phẩm như vậy, rất muốn khóc. Chung quanh mọi người không rõ chân tướng vây xem càng ngày càng nhiều, người bán hàng rong không chịu được nhiều ánh mắt “Chỉ trích” như vậy, cuối cùng tặng hắn một chuỗi, sau đó xoay người, khiêng mứt quả chạy như bay.

“Đại thúc, ngài đừng đi a! Ta còn chưa đưa tiền cho ngài a.” Tiểu Mặc ở phía khi sau người bán hàng rong, đáng tiếc nó càng gọi, người bán hàng rong chạy trốn càng nhanh, chỉ trong chớp mắt liền biến mất không thấy.

“Ha ha ha, Tiểu Mặc, cháu vẫn đáng yêu như vậy!” Trong đám người đi ra một nam tử áo lam, phong thần tuấn lãng, tác phong nhanh nhẹn, rõ ràng chính là Dạ Hàn Tinh đến từ Huyễn Dạ Tinh Hải. Hắn khom người đem Tiểu Mặc bế lên, vẻ mặt vẫn luôn tươi cười.

Ở phía sau hắn, còn có một khuôn mặt lạnh lùng kiêu ngạo, nhưng ngọc cốt băng cơ (Băng trong suốt, xương cốt giống như ngọc. Hình dung da thịt thanh khiết nhẵn nhụi của người con gái), tư thế oai hùng Dạ Tử Hi, đẹp như trích tiên, phiêu dật như gió Dạ Hàn Nhật, cùng với đơn thuần khả ái, sáng sủa như ánh mặt trời Dạ Hàn Nguyệt......

Bốn người Dạ gia đồng thời xuất hiện ở nơi này, khiến cho hai người Vân Khê và Long Thiên Tuyệt cảm thấy ngoài ý muốn.

“Dạ thúc thúc! Mỹ nhân thúc thúc!” Tiểu Mặc thấy người quen, vẻ mặt giãn ra.

“Dạ huynh, các ngươi làm sao đến nơi này?” Long Thiên Tuyệt nhàn nhạt mỉm cười, cùng ánh mắt mấy người đụng vào nhau, cuối cùng rơi trên người Dạ Hàn Tinh, nói đến giao tình, hắn cùng Dạ Hàn Tinh quen biết chút ít.

Vân Khê cũng cùng mấy người bọn hắn gật đầu mỉm cười, coi như là chào hỏi, cuối cùng tầm mắt rơi trên người Dạ Hàn Nhật.

Mọi người Dạ gia đều có khí chất lớn lên đều rất xuất chúng, khiến cho người ta đều yêu mến, nhưng xuất sắc nhất, vẫn là Dạ Hàn Nhật. Mỗi lần thấy hắn, bọn ta giống như có cảm giác tắm gió xuân, rất là thoải mái.

“Dạ công tử, sau khi từ biệt ở thành Thiên Long đến nay, mọi người vẫn tốt cả chứ?”

“Một lời khó nói hết.” Dạ Hàn Nhật khẽ mỉm cười, như gió nhẹ thổi qua, trước mặt là dung nhan ngọc đẹp như tiên, đẹp không sao tả xiết, “Kể từ khi rời khỏi thành Thiên Long, hai gia tộc khác của Tam Đại Thánh Địa muốn tách ra mỗi người đi một ngả. Bạch Sa Đảo quay về với Bạch gia, mà người của Độc Cô Lĩnh thì nương nhờ Hoa gia, ông nội của ta dẫn theo người của Huyễn Dạ Tinh Hải chúng ta đi đến một cái thành nhỏ phụ cận của nơi này, chính thức tự lập môn hộ.”

Vân Khê vui vẻ nói: “Các ngươi tự lập môn hộ rồi? Chuyện lớn như vậy, sao không cho chúng ta biết? Đây cũng là chuyện vui, chúng ta nên hảo hảo chúc mừng mới phải.”

“Đừng nói nữa! Ngươi cho rằng tự lập môn hộ là một chuyện dễ dàng như vậy sao? Chúng ta vừa mới đến ở thành Huyễn Dạ được không lâu, thì người của mấy đại gia tộc quanh đó suốt ngày đến gây sự với tìm chúng ta, chuyện giết người phóng hỏa xảy ra như cơm bữa, tóm lại không có một ngày yên ổn” Dạ Hàn Tinh xen vào nói, trên khuôn mặt lộ vẻ cười khổ.

Dạ Tử Hi cười lạnh, mở miệng nói: “Những đại gia tộc này khinh người quá đáng! Thành Huyễn Dạ kia vốn là một thành nhỏ hoang vu, không có ai nhìn trúng nó, kể từ khi Dạ gia chúng ta chiếm cứ thành Huyễn Dạ xong, bọn họ lại bắt đầu muốn tranh đoạt nó, đem nó coi là một khối thịt béo. Nói cho cùng, còn không phải là hướng về phía Dạ gia ta sao, không muốn Dạ gia ở chỗ này phát triển thế lực.”

“Gia gia và các trưởng lão mỗi ngày đều ở lại trong thành, cũng không dám rời đi nửa bước, chỉ sợ có người đánh lén, xúc phạm tới bách tính trong thành(người dân). Nhưng những người của đại gia tộc thật là vô sỉ, vì muốn chiếm được thành Huyễn Dạ, không chừa bất kỳ thủ đoạn nào, chuyên chọn bách tính trong thành mà ra tay, còn phát tán lời đồn đãi khắp nơi, chửi bới Dạ gia chúng ta.” Dạ Hàn Nguyệt cau mày, ngữ khí oán giận.

“Mọi người nói đến những đại gia tộc kia đến tột cùng là gia tộc như thế nào?” Long Thiên Tuyệt hỏi.

“Tuy nói người của gia tộc thường xuyên tìm đến chúng ta gây sự chính là Quách gia và Trần gia, nhưng theo chúng ta điều tra, chân chính đứng sau lưng xui khiến bọn hắn, thật ra thì chính là người của Bạch gia! Trước đây ở Tam Đại Thánh Địa, người của Bạch Sa Đảo thường ở sau lưng giở trò, muốn giành lấy vị trí đứng đầu Tam Đại Thánh Địa. Hiện tại người của Bạch Sa Đảo đã nương nhờ Bạch gia, lại thấy Dạ gia chúng ta tứ cố vô thân(một thân một mình, không có chỗ dựa dẫm), đang ở trong tình trạng suy yếu, liền thế lực của Bạch gia ra tay, muốn dồn chúng ta vào chỗ chết, khiến cho Dạ gia chúng ta không gượng dậy nổi, không có đất dung thân, thật sự là đáng hận!” Dạ Hàn Tinh bực tức nói.

“Bạch gia? Hừ, ta khinh thường nhất chính là kể tiều nhân chuyên đứng sau lưng giở trò! Nếu cần giúp đỡ, chỉ cần nói một tiếng, chúng ta nhất định sẽ toàn lực hỗ trợ, giúp các ngươi diệt trừ hậu họa! Nếu trước mắt không động được vào Bạch gia, thì trước tiên đánh vào hang ổ của bọn Quách gia và Trần gia, để xem Bạch gia không có chó săn, có tự mình nhảy ra hay không.” Long Thiên Tuyệt đuôi lông mi cong lên, khí phách tỏa ra tứ phía.

Dạ Hàn Tinh khẽ mỉm cười, hướng hắn quăng đi một ánh mắt cảm kích: “Chuyện này trước không vội, chúng ta nếu không suy nghĩ kỹ càng mà động thủ đối phó với bọn họ, ngược lại còn bị người ta đặt điều nói bậy, sẽ đánh mất lòng dân. Chờ chúng ta bắt được nhược điểm của bọn họ, sau đó hung hăng phản kích, đến lúc đó nếu cần giúp đỡ, chúng ta nhất định sẽ không khách khí, hướng nhị vị xin viện trợ.”

“Như vậy mọi người lần này đến thành Thiên Hà, là vì......” Long Thiên Tuyệt hỏi.

Dạ Hàn Tinh hớn hở trả lời: “Sự kiện Tứ hiền lần này, bởi vì gia gia cùng Tứ hiền có giao tình đặc biệt, Dạ gia chúng ta cũng nhận được hai cái thư mời của Tứ hiền cốc. Người của Bạch Sa Đảo sợ là muốn càng thêm đố kỵ, càng muốn đối phó với chúng ta. Cho nên sự kiện lần này, chúng ta phải biểu hiện xuất sắc, khiến cho Dạ gia vẻ vang, khiến cho đám người của Bạch Sa Đảo khốn kiếp kia kinh ngạc ngưỡng mộ chết đi!”

“Thì ra là như vậy, không nghĩ tới Tam đại Thánh Địa ngày xưa huy hoàng cường thịnh là thế, hôm nay rơi vào kết quả chia năm xẻ bảy như thế.....” Vân Khê thở dài, chỉ trách lòng người không thể dò được, một khi tình thế và lợi ích xảy ra biến hóa, sẽ có rất ít người nhớ được sự kiên trì và tín niệm ban đầu.

Trong lúc mọi người còn đang xúc động, thì từ trên lầu lại truyền tới tiếng thức giục của hai người Long Thiên Thần và Bạch Sở Mục.

“Đại ca, đại tẩu, nhanh lên một chút! Sắp bắt đầu rồi!”

“Dạ đại ca, Dạ bá, Hàn Nguyệt, mọi người cũng tới? Nhanh lên đây đi, trò hay lập tức bắt đầu rồi.”

Ba người huynh đệ Dạ Hàn Nhật và Dạ Tử Hi liếc mắt nhìn Bạch Sở Mục một cái, nhưng cũng không có sinh ra bất kỳ ác cảm đối với hắn, trong suy nghĩ của bọn họ, hắn không giống với những người Bạch gia đó.

“Chúng ta đi thôi! Nếu tất cả mọi người đều đi tham gia sự kiện Tứ hiền, vậy trước tiên nghe một chút dự đoán bảng xếp hạng cao thủ của Bách Sự Thông, nghe xem lão dự đoán có đúng hay không.”

“Hảo, xin mời!”

Một nhóm bốn người, giờ phút này biến thành một nhóm tám người.

Hai người Long Thiên Tuyệt và Hách Liên Tử Phong mở đường, Vân Khê cùng Dạ Tử Hi ở giữa, Dạ Hàn Tinh ôm Tiểu Mặc theo sát phía sau, cuối cùng là hai huynh đệ Dạ Hàn Nhật và Dạ Hàn Nguyệt ở phía sau...... Đội hình khí thế như vậy, phía trước dù đang chen chúc lộn xộn như vậy, cũng phải nhường đường cho bọn họ.

Chỉ cần hơi thở trên người tản ra của hai người mở đường, cũng đủ đem những người đang chen chúc ở đây kinh sợ rồi, mọi người không ai bảo ai tự động dạt sang hai bên, nhường đường cho đoàn người này.

Đợi sau khi tám người đi vào bên trong tửu lâu, dòng người lại bắt đầu điên cuồng mà chen lấn.

Trong tửu lâu, mọi người đang đứng chen chúc với nhau, gió thổi không lọt, so với tình cảnh ở ngoài cửa, cũng không khá hơn chút nào.

Đến khi đoàn người Long Thiên Tuyệt đến, tất cả ánh mắt nhìn chăm chú, thoáng cái liền toàn bộ tập trung trên người đoàn người này.

Không nói đến hơi thở trên tám người này cường đại như thế nào, chỉ cần nói đến vẻ bề ngoài tuấn nam mỹ nữ của đoàn người này cũng khiến mọi người phải chú ý rồi, liền hài tử cũng muốn nhìn.

Nhìn chung cả Long Tường đại lục này, chỉ sợ cũng rất khó có thể tìm ra mấy người có thể chống đỡ được phong thái như làn gió mát dịu êm của đoàn người này a?

Ở chính giữa của tửu lâu, có một đạo kỳ dị ánh mắt hướng về phía mấy người bọn họ, mang theo vài phần tìm tòi nghiên cứu, sắc bén mà có lực xuyên thấu.

Vân Khê sâu sắc cảm nhận được đạo ánh mắt này, nàng lập tức quay đầu lại, chỉ thấy ở chính giữa của tửu lâu, có một lão giả nằm nghiêng trên ở một cái bàn dài, quần áo giản dị mộc mạc, vạt áo trước ngực mở rộng ra, trong tay của lão cầm một hồ lô rượu, vừa đưa lên miệng uống, vừa tùy ý đánh giá mấy người bọn họ.

Trong lúc lão quan sát, đáy mắt đen thui của lão thỉnh thoảng lại lóe ra tia sang cơ trí, chắc chắn lão không phải là kẻ đầu đường xó chợ.

Vân Khê cảm giác được ánh mắt của lão dừng ở trên người nàng khá lâu, bí hiểm, nhìn chăm chú nàng khiến cho cả người nàng bắt đầu có chút không được tự nhiên.

Lão cứ nằm nghiêng tùy ý như vậy ở nơi đó, khiến cho người ta có cảm giác không ăn nhập với không khí ở tửu lâu này, nhưng mà lại dễ dàng trở thành tiêu điểm thu hút sự chú ý của cả tửu lâu.

Chẳng lẻ người này chính là Bách Sự Thông trong truyền thuyết?

“Đại ca, đại tẩu, bên này!”

Ở trên lầu hai, Long Thiên Thần nhiệt tình tiếp đón bọn họ, theo chân bọn họ còn có mấy người Bách Lí Song, Long Thiên Tầm, tỷ muội Triệu gia, Hoa Sở Sở và Độc Cô Mưu, về phần những người khác, không cùng đi với bọn họ, nên cũng không ở bên trong tửu lâu.

Đoàn người Vân Khê đi lên bậc thang, không thèm để ý vô số ánh mắt hoặc mang theo địch ý hoặc tìm tòi nghiên cứu hoặc tò mò soi mói, đi về phía ghế ngồi ở lầu hai. Giờ phút này, trong tửu lâu căn bản không có chỗ ngồi, phần lớn mọi người là đứng, trong rạp cũng không ngoại lệ.

Mấy người Long Thiên Thần đem chỗ ngồi nhường lại cho mấy người Vân Khê, đồng loạt tiến về phía cửa sổ, đợi vị lão giả đang nằm tùy ý ở chính giữa tửu lâu dự đoán.

Trong sự chờ đợi của mọi người, Bách Sự Thông rốt cục ngồi dậy, bỏ lại rượu trong tay hồ lô, vừa mở miệng đã gây chấn động: “Năm nay người đứng đầu ở sự kiện Tứ hiền, không phải là vị cô nương này thì còn là ai nữa!”

Hắn vươn cánh tay vung lên, nhắm thẳng vào ghế ngồi ở trên lầu hai.

Soàn soạt!

Mọi ánh mắt thoáng cái như trăm ngàn đạo kiếm sắc bén, đồng thời bắn về phía ghế ngồi ở trên lầu hai.

Tại vị trí đó, tại hướng đó có người đang ngồi, cũng không phải là người khác, chính là Vân Khê!

Vân Khê chỉ cảm thấy trong không khí có cái gì đó kịch liệt chấn động, sau đó trên người của nàng đã bị vô số ánh mắt bắn tới biến thành tổ ong, toàn thân nàng lập tức nổi đầy da gà.

Lão già chết tiệt!

Lão già đó không phải là cố ý hại nàng chứ?

Đấu võ còn chưa bắt đầu, lão đã liền dự đoán nàng sẽ trở thành người đứng đầu sự kiện Tứ hiền lần này, chẳng phải thoáng cái đã đẩy nàng tới nơi đầu sóng ngọn gió, làm cho nàng trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích sao?

Trong không khí có cái gì đó từ từ đông lạnh, cả tửu lâu yên tĩnh không tiếng động.

Không chỉ có người ngoài ở đây nhìn nàng, người bên cạnh nàng, bao gồm Long Thiên Tuyệt và Hách Liên Tử Phong cũng đều nhìn nàng......

Trong không khí trầm mặc này, đang âm thầm bùng nổ ra bên ngoài!

Vân Khê nhịn không được nữa, bất nhã liếc mắt, đứng dậy hướng về phía Bách Sự Thông nói: “Uy, lão già! Ngài nói sẽ là người đứng đầu, vậy ngài đối với ta hiểu rõ bao nhiêu? Ngài không phải là vì lấy lòng mọi người, cho nên mới đoán lung tung đấy chứ?”

“Ha ha ha, lão phu dám như thế nói, tự nhiên là có bằng chứng!” Bách Sự Thông hắng giọng cười một tiếng, dịu giọng nói, “Ngươi họ Vân, tên Khê, chính là người được viện trưởng của học viện Vạn Hoàng bổ nhiệm là người kế tiếp tiếp nhận chức viện trưởng, chín tháng trước, ngươi dẫn theo môn sinh của học viện Vạn Hoàng tham gia đại hội đấu võ của thập đại học viện diễn ra ở thành Thiên Long, và có công lao trong việc học viện Vạn Hoàng giành thắng lợi đứng đầu thập đại học viện, sau đó ngươi lại đề nghị mở đan học viện tại học viện Vạn Hoàng. Ngoài ra, ba ngày trước, ngươi ở Đan Minh tham gia đại hội luyện đan, đoạt được vị trí đứng đầu ở đại hội luyện đan đó, hơn nữa còn gia nhập Đan Minh, trở thành một trong những nguyên lão của Đan Minh...... Lão phu nói có đúng phải không?”

Vân Khê sắc mặt khẽ biến, người này quả nhiên lợi hại, nàng mới đi đến Long Tường đại lục không lâu, không nghĩ tới có người biết được nhiều chuyện của nàng như thế, mọi chuyện lão đều rõ như lòng bàn tay, ngay cả chuyện phát sinh ba ngày trước, lão cách xa ngàn dặm cũng biết được. Xem ra lão thật sự có chút bản lĩnh, không phải là kẻ lừa đảo.

Nhưng những chuyện này ở Long Tường đại lục cũng coi như là đại sự, có người chú ý cũng không có gì là lạ.

“Lão phu còn biết, ngươi trước đây không ở Long Tường đại lục, là gần một năm mới xuất hiện…” Bách Sự Thông nói thêm câu, cười đến thần bí.

Vân Khê cũng hít một hơi, bật thốt lên: “Làm sao ngươi biết?” Ý thức được sự thất thố của mình, Vân Khê vội vàng dừng lại, vô cùng ảo não.

Mọi người quan sát phản ứng của nàng, liền biết Bách Sự Thông đều đoán đúng, vốn mọi người đối với Bách Sự Thông vẫn luôn kính trọng sùng bái, nên chứng kiến một màn vừa rồi càng thêm kính trọng sùng bái lão vạn phần. Đồng thời đối với Vân Khê càng chú ý nhiều hơn, nếu Bách Sự Thông dự đoán đúng, như vậy chẳng phải chứng minh người đứng đầu sự kiện Tứ hiền lần này chính là người này?

Viện trưởng kế tiếp của Học viện Vạn Hoàng, đứng đầu thập đại học viện trong đại hội đấu võ, ở đại hội luyện đan đoạt giải nhất Luyện Đan Sư, nguyên lão của Đan Minh … Thành tựu và hào quang như vậy, đủ để cho mọi người sợ hãi.

Nàng chỉ là nữ tử, tuổi bất quá chỉ hơn hai mươi, làm sao lại có thể có nhiều thành tựu như vậy?

“Ha ha, Vân Khê, không nghĩ tới ngươi lợi hại như thế, trở thành nguyên lão của Đan Minh …. Thật đáng mừng a!” Dạ Hàn Tinh cười vang, hoàn toàn,từ đầu,luôn luôn không để ý tới nàng giờ phút này tâm cảnh có nhiều phức tạp.

Đáng ghét, lại bị lão nói trúng.

Vân Khê trong lòng không cam lòng, ho nhẹ, cất giọng nói: “Ngài cũng biết những chuyện như thế này, chỉ cần có lòng điều tra, có thể tra được. Những điều này cùng với ngài dự đoán ta có thể trở thành người đứng đầu sự kiện Tứ hiền hay không, cũng không có gì liên quan đến nhau. Ngài nếu thật sự không gì làm không được, vâu xin hỏi ngài có biết, ví dụ như...... Bổn cô nương ghét nhất loại người nào, muốn nhất đánh là loại người nào, cực kỳ muốn đưa năm ngựa xé xác, thiên đao vạn quả (róc xương, lọc thit: hay còn gọi là lăng trì) lại là ai?”

“Khụ khụ.” Bách Sự Thông ho nhẹ mấy tiếng, mang theo vài phần nhịn cười, nhìn nàng một cái, nói, “Vân cô nương đối với lão phu cần gì phải ghét như thế? Lão phu chỉ nói ra suy đoán trong lòng mình thôi, cũng không có ác ý gì, cô nương phản ứng mãnh liệt như thế, chẳng lẽ là tại sự kiện lần này đối với bản thân đoạt giải nhất không có lòng tin?”

“Đương nhiên không phải vậy!” Bị lão nói như thế, Vân Khê có chút không được tự nhiên. Đích thực, nếu nàng đối với bản thân mình có lòng tin, thì sao còn e ngại lời dự đoán của lão?

“Không phải vậy thì tốt rồi? Lão phu dự đoán cô nương có thể đoạt giải nhất, đó chính là một loại tín nhiệm đối với cô nương, hi vọng cô nương chớ phụ sự tín nhiệm của lão phu.” Vẻ giảo hoạt xẹt qua đáy mắt của lão, Bách Sự Thông chớp mắt nở nụ cười.

Vân Khê nhất thời cứng họng, không biết nên nói gì.

Nàng bên này không có ý kiến rồi, những người khác lại có vẻ không vui.

Trong đám người, có người đứng ra nói: “Công tử nhà ta lần trước tham gia sự kiện Tứ hiền xếp hạng thứ mười trên bảng xếp hạng cao thủ, nàng chỉ là một nữ nhân, không có danh tiếng gì, làm sao có thể thắng được công tử nhà ta? Luyện đan giỏi thì sao? bản lĩnh Luyện đan có thể cùng kiếm thuật so sánh sao? Nếu nàng có thể đoạt giải nhất ở sự kiện Tứ hiền lần này, vậy công tử nhà ta càng không thành vấn đề.”

“Công tử nhà ngươi bất quá là xếp hạng thứ mười, công tử nhà ta còn xếp hạng thứ tám đây.”

“Hừ, tất cả các ngươi cút sang một bên cho ta! Công tử nhà ta xếp hạng thứ hai còn chưa nói, nơi nào đến phiên các ngươi ở chỗ này kêu gào?”

“Xếp hạng thứ hai? gia tộc Tông Chính Tông Chính Minh Kiếm?”

Phần lớn ánh mắt của mọi người đang chú ý ở ghế ngồi lầu hai của đám người Vân Khê lúc này lại chuyển hướng sang ghế ngồi khác ở lầu hai, người ngồi ở nơi đó chính là Tông Chính Minh Kiếm.

Tông Chính Minh Kiếm trên khuôn mặt lãnh khốc của hắn đọng lại hơi thở xơ xác tiêu điều nồng đậm, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm người ở ghế ngồi đối diện, ánh mắt của hắn từ đầu hoàn toàn, cũng chưa có dừng lại ở trên người Vân Khê, mà là không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Hách Liên Tử Phong. Hách Liên Tử Phong mới là đối thủ trong suy nghĩ của hắn, mà Vân Khê, một nữ nhân chưa từng nghe nói qua, hắn nhìn cũng không nguyện ý nhìn một cái.

Hách Liên Tử Phong, ngươi bất quá chỉ con riêng của nữ nhân kia ở bên ngoài mang về, ngươi dựa vào cái gì ở Tông Chính gia tộc ta chiếm được một vị trí? Tại sao phải ở trước mặt phụ thân ta, cùng ta ngồi ngang hàng?

Chỉ cần có Tông Chính Minh Kiếm ta ở một ngày, ngươi đừng mơ tưởng ở gia tộc Tông Chính sống yên ổn!

Tuyệt đối, đừng có mơ tưởng!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui