Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc

Vân Khê nhìn Độc Cô Mưu cùng Hoa Sở Sở hai người rời đi, quay đầu lại hỏi Mai công tử nói: “Mai tiền bối, người để cho Vân đại ca đến nơi nào? Nơi đó có nguy hiểm hay không?”

Mai công tử nói: “Hắn đi đến nơi, chính là mộ Linh Vương trong truyền thuyết.”

“Mộ Linh Vương?” Vân Khê chọn mi.

Mai công tử giải thích: “Di tích chiến trường cổ đều có Tử Linh sinh ra trải qua mấy ngàn năm tới nay, bọn chúng chẳng những ngầm chiếm linh hồn của người chết, mà còn hấp thu tinh lực của người sống, những Tử Linh này trong lúc đó cũng chém giết lẫn nhau. Kết quả là, kẻ mạnh ngày càng mạnh, kẻ yếu thì bị diệt vong, đến cuối cùng sinh ra cường giả Tử Linh, xưng là Linh Vương. Tử Linh một khi thực lực đạt tới trình độ nhất định, cũng giống với người, có linh thức cùng ý thức. Bởi vì Linh Vương có sức mạnh cường đại, nên tất cả Tử Linh đều thần phục nó, nó trở thành chúa tể Tử Linh của cả di tích này, mà nơi hắn cư ngụ, được xưng là mộ Linh Vương.”

Nghe đến đó, Vân Khê bỗng nhiên rất muốn đánh hắn, hắn lại xui khiến ca ca đi đến địa phương nguy hiểm như thế, không phải là để cho ca ca đi chịu chết hay sao?

Mai công tử thấy Vân Khê sắc mặt càng ngày càng kém, hắn rất thức thời vừa sờ sờ lỗ mũi của mình, vừa cất tiếng nói, ra vẻ ra vẻ đạo mạo: “Bất quá, Linh Vương cường đại, đã là chuyện của trước kia. Một ngàn năm trước, có một nhóm cao thủ đứng đầu đại lục xuất hiện ở nơi này, cùng nhau liên thủ đánh bại Linh Vương, đem nó phong ấn tại cổ mộ dưới đất. Hiện tại mộ Linh Vương, mặc dù cũng có không ít tử linh thường lui tới, bất quá thực lực của bọn nó xa xa không cách nào cùng Linh Vương đánh đồng. Trước khi Vân Trung Thiên đi, lão phu đã cho hắn không ít bảo vật để đối phó với Tử Linh, theo lý thuyết là sẽ không có vấn đề gì quá lớn xảy ra.”

Vân Khên nghiến răng nghiến lợi, hung hăng lườm hắn, hắn tốt nhất cầu nguyện để ca ca không có chuyện gì, nếu không, nàng nhất định nhổ sạch râu mép của hắn.

“Mai tiền bối, những cao thủ đó là cao nhân phương nào, cư nhiên lợi hại như thế, lại có thể đánh bại Linh Vương?” Cách đó không xa, Đinh Phong ngồi cạnh Côn Luân lão giả đột nhiên chen vào nói.

“Những cao thủ đó là hậu duệ của thượng cổ linh huyết tộc, có lực lượng cường đại, chính là khắc tinh của Linh Vương.” Mai công tử nói.

“Thượng cổ linh huyết tộc? Đây là cái gì? Vì sao chưa từng có nghe nói qua?” Vân Khê nghe tới đây cũng cảm thấy hứng thú liền hỏi.

Côn Luân lão giả sờ sờ râu mép, cướp lời nói: “Thượng cổ linh huyết tộc chính là những tộc nhân có huyết mạch đặc thù, bọn họ lúc ban đầu cùng sống tập trung với nhau, sống ở một nơi vô cùng thần bí, rất ít khi cùng người ngoại giới gặp gỡ. Chính vì bọn họ thần bí, nên người ngoài mới bắt đầu suy đoán về bọn họ, có người đồn đãi nói, bọn họ là tộc nhân bị nguyền rủa, cả cuộc đời đều là giết chóc, không phải là bị giết chính là giết người, cũng có người đồn đãi nói bọn họ là được trời cao ban ơn, là truyền thừa ý chỉ của trời cao tới giúp nhân loại thành lập trật tự mới, tóm lại các lời đồn đại hoang đường đều có.”

“Vô luận chân tướng, sự thật là như thế nào, phàm là hậu duệ truyền thừa huyết mạch của linh huyết tộc, mỗi người đều sẽ có được tiềm năng đặc thù riêng của mình, mà chút ít tiềm năng đó được ẩn dấu ở bên trong, không dễ bị phát hiện, một khi tiềm năng trong cơ thể của bọn hắn bị kích thích, thì thân thể của bọn hắn mới biểu hiện ra đặc thù. Ví dụ như ánh mắt của bọn họ có biểu hiện là màu sắc bất đồng......”

Đinh Phong tỉnh ngộ: “A, sư phụ, con biết rồi. Ý của người là nói, giống như Long công tử, Bạch công tử, Sở tiểu thư (Hoa Sở Sở) cùng Bách Lí tiểu thư bọn họ ở thời điểm tiềm năng bị kích phát ra, ánh mắt sẽ có biến hóa ra màu sắc khác, điều đó đại biểu bọn họ chính là hậu duệ của thượng cổ linh huyết tộc?”

Côn Luân lão giả gật đầu: “Không sai! Long gia, Hoa gia, Bách Lý gia tộc, còn có gia tộc Phượng gia đã bị diệt môn đều là hậu duệ của thượng cổ linh huyết tộc, chính vì bọn hắn có huyết mạch đặc thù, nên người của những gia tộc này so với người bình thường đạt được lực lượng cường đại dễ dàng hơn, do đó trên đại lục này, có được một vị trí nhất định.”

Long gia, Hoa gia, Phượng gia, Bách Lý gia tộc...... Những gia tộc này lại là hậu duệ của thượng cổ linh huyết tộc!

Người trong cuộc rối rít xúm lại tới đây, lắng nghe Côn Luân lão giả giải thích.

“Sư phụ, không phải người nói, thượng cổ linh huyết tộc sống ở một nơi vô cùng thần bí sao? Vì sao hiện nay hậu duệ của bọn hắn đều phân tán ở trên đại lục này?” Tính tình tương đối trầm ổn như Đinh Ngọc cũng tò mò hỏi.

“Cái này......” Côn Luân lão giả gãi gãi lông mày, hàm hồ nói, “Bọn họ những người đó bởi vì có truyền thừa huyết mạch đặc thù, nên phần lớn đều có lực lượng cường đại, con người một khi có lực lượng cường đại, sẽ không chịu cô đơn, sẽ có dã tâm, sẽ có tranh đấu để thỏa mãn dục vọng của bản thân. Ngươi nghĩ, bọn họ cường đại như thế, làm sao sẽ cam tâm sống tại một địa phương nhỏ đây?”

“Thật sự là như vậy sao?” Ngọc Thụ Lâm Phong bốn người nhất tề dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Côn Luân lão giả.

Mai công tử cúi đầu cười một tiếng, nói: “Sư phụ của các ngươi giải thích cũng có đạo lý nhất định, bất quá chân tướng, sự thật như thế nào, chỉ sợ cũng chỉ có thế hệ trước của thượng cổ linh huyết tộc mới biết được.”

Lời nói của sáu người, khiến cho mấy tên cao thủ của Vân tộc ở bên cạnh cũng bị hấp dẫn, một người trong đó có chút tự hào nói: “Vân tộc chúng ta chính là truyền thừa huyết mạch cao quý nhất của thượng cổ linh huyết tộc, tổ tiên của chúng ta chính là được thần chúc phúc mà đầu thai xuống nhân thế, từ lúc sinh ra liền mang theo sứ mạng trọng đại. Tôn chỉ cao quý của Vân tộc chúng ta, chính là muốn ở trên đại lục này thành lập một thế giới hòa bình không có phân tranh, mọi người đều tự do, ngang hàng với nhau......”

Nhìn bộ dạng của hắn, thật giống như người được thần chúc phúc đầu thai xuống nhân thế chính là hắn, rước lấy ánh mắt khinh bỉ của một đám những cao thủ của những gia tộc khác.

“Cái gì hòa bình? Cái gì tự do ngang hàng? Ngươi xác định lời ngươi nói thật sự là lời nói của Vân tộc ngươi? Làm sao ở trong ấn tượng của ta, Vân tộc các ngươi đều là hạng người cho tới bây giờ chính là lấy mắt chó nhìn người, lấy mạnh hiếp yếu?” Vân Khê nhìn hắn khó chịu, nói thẳng.

Người nọ mặt đỏ tới mang tai cùng nàng tranh luận: “Ngươi thì biết cái gì? Những gì ngươi nhìn thấy được chẳng qua là hành động của một số ít người thuộc ngoại tông Vân tộc ta, Vân tộc nội tông, phần lớn mọi người là người luôn ôm tâm nguyện cứu vớt trăm họ, im lặng cống hiến vì Long Tường đại lục của mình. Ngươi cũng không phải là người của Vân tộc chúng ta, ngươi làm sao biết được lý tưởng cao đẹp của Vân tộc chúng ta?”

Vân Khê khẽ cười nói: “Bởi vì cái gọi là trông mặt bắt hình dong, ỷ mạnh hiếp yếu, ta đã thấy người của Vân tộc, tám chín phần cũng là lời nói khó nghe, bại hoại, vô sỉ hoặc là những lời nói bốc phét, tự đề cao bản thân, là hạng người đạo đức giả, thực tế như vậy, thật sự làm cho ta rất khó tưởng tượng, Vân tộc đến tột cùng có cái gì để người ta tôn sùng.”

“Ngươi......” Người nọ tức chết.

Bên cạnh hắn mấy tên cao thủ Vân tộc khác mỗi người mang một vẻ mặt khác nhau, có tức giận, có suy nghĩ sâu xa, có trầm mặc.

Vân Trung Hạc trầm ngâm chốc lát, thâm trầm nói: “Không trách Vân cô nương đối đãi Vân tộc ta như thế, thật ra thì Vân tộc những năm gần đây, rất nhiều người xử sự cùng thái độ đúng là càng ngày càng làm trái với tôn chỉ cao quý của các vị tổ tiên của Vân tộc. Ta mặc dù rất ít khi cùng với bên ngoài đi lại, nhưng là ta có thể cảm nhận được người ngoại giới đối với Vân tộc rất bài xích. Truy cứu đến cùng, cũng đều là do bản thân Vân tộc chúng ta có vấn đề, nếu thân bất chính, làm việc bất công, thì như thế nào có thể khiến cho người khác chân thành ủng hộ đây?”

Trong lúc mọi người đang suy nghĩ sâu xa hoặc trầm mặc, bao gồm những cao thủ Vân tộc còn tức giận nghe những lời của Vân Trung Hạc đều tỉnh táo lại.

Vân Khê không nói gì, kính nể nhìn Vân Trung Hạc, hắn có thể nghĩ được như thế, đủ để chứng minh hắn là một người có trí tuệ.

“Kỳ quái, người Long gia chúng ta có mắt vàng, Phượng gia có mắt màu bạc, Bách Lý gia là mắt màu đỏ, còn có Hoa gia là mắt màu xanh biếc, mỗi gia tộc chúng ta đều có đặc thù riêng của mình, vậy Vân tộc các người có cái gì đặc thù?” Long Thiên Thần tò mò hỏi.

Vân Khê cũng tò mò, cái thân thể này của nàng vốn là của Vân Khê đã sớm chết, mà từ những lời nói của Vân Trung Thiên, có thể suy đoán ra, Vân Khê đúng là thân muội muội của hắn, thuộc về huyết mạch của Vân tộc. Song nàng cũng không phát giác mình có cái gì đặc thù, cùng người bình thường không có gì khác biệt, duy nhất đặc biệt, chỉ sợ cũng giống như Cửu cô cô nói, máu của nàng so với những người khác mà nói, thơm ngào ngạt, bổ sung tinh lực tốt nhất!

“Đây là bí mật lớn nhất của Vân tộc chúng ta, xin thứ cho không thể cho biết.” Vân Trung Hạc nói.

Bí mật? Vân Khê càng thêm tò mò.

“Thật ra thì, đặc thù của thượng cổ linh huyết tộc cũng không phải là chỉ có đặc thù về màu sắc của ánh mắt, cũng có một phần người, có những năng lực đặc thù năng lực, ví dụ như có thuật đọc tâm, có thể dụng ý niệm phóng hỏa, kết nước thành băng, hoặc là có đôi mắt có thể tiên đoán trước sự việc...... Những thứ này tất cả đều là đặc thù của thượng cổ linh huyết tộc, chẳng qua những đặc thù này so sánh với đặc thù của Long gia, Phượng gia, Bách Lý gia kém hơn chút.” Mai công tử lại nói.

“A!” Mộ Vãn Tình ở bên cạnh đột nhiên hét to, nhớ ra cái gì đó, nắm cánh tay Lam Mộ Hiên, vẻ mặt kích động. Nhớ khi còn đang Ngạo Thiên đại lục, tại sơn động của Bạch Hổ Lâm, nàng từng thấy tận mắt Lam Mộ Hiên dụng ý niệm phóng hỏa đốt quần áo của địch, có thể dụng ý niệm phóng hỏa, điều đó chẳng lẽ không phải nói rõ Lam Mộ Hiên cũng là hậu duệ của thượng cổ linh huyết tộc?

Lam Mộ Hiên cười xấu hổ, cũng không thèm để ý.

Dung Thiếu Hoa lả lơi lắc lắc chiết phiến, ngâm thở dài nói: “Ai, thật ra thì mơ ước lớn nhất của bổn thiếu gia, chính là làm một người bình thường......” Hắn ngụ ý, chính là hắn Dung Thiểu từ nhỏ bất phàm, thiên mệnh sở quy.

Chung quanh nhất thời bay lên một mảnh xem thường.

Đồ không biết xấu hổ, chưa từng gặp người nào không biết xấu hổ như vậy!

Băng hộ pháp bất động thanh sắc dịch chuyển về phía sau mấy bước, cùng hắn giữ một khoảng cách.

Vân Khê lựa chọn trực tiếp không nhìn hắn.

Bỗng nhiên ống tay áo bị kéo nhẹ, lại thấy nhi tử mang đầu, tò mò hỏi: “Mẫu thân, chẳng lẽ Tiểu Tĩnh cũng là hậu duệ của thượng cổ linh huyết tộc?” Tiểu Mặc chẳng biết lúc nào cũng tiến tới hóng chuyện, vẻ mặt rất hiếu kỳ.

Vân Khê vuốt đám tóc rối trên trán của hắn, gật đầu nói: “Đúng vậy.” Không chỉ có Đoan Mộc Tĩnh, ở trong ấn tượng của nàng, tại Ngạo Thiên đại lục còn có thập đại gia tộc mỗi cái gia tộc đều có năng lực đặc thù riêng của mình, mà tổ tiên của thập đại gia tộc cũng đều là đệ tử của Vân Huyên, chẳng lẽ trong lúc có cái gì đặc thù? Nếu không có gì thì vì sao Vân Huyên lại thu nhận đệ tử đều là hậu duệ của thượng cổ linh huyết tộc? Mà tựa hồ có cái gì ở dẫn dắt, những thứ này của hậu duệ của thượng cổ linh huyết tộc từng cái từng cái đều tụ chung quanh nàng......

“Thì ra là Tiểu Tĩnh cùng con giống nhau, cũng là hậu duệ của thượng cổ linh huyết tộc, ha ha, thật tốt quá!” Tiểu Mặc cười đến hồn nhiên vui vẻ, sau khi cùng Tiểu Tĩnh tách biệt, hắn rốt cuộc tìm được một chút điểm chung với Tiểu Tĩnh, chỉ có chút như vậy, cũng đủ làm cho hắn vui vẻ hồi lâu.

Tiểu Mặc của nàng bắt đầu tưởng niệm người bạn nhỏ của mình rồi sao, Vân Khê ánh mắt nhìn nhi tử ôn nhu, nghĩ tới những ngày bôn ba vừa qua, Tiểu Mặc đi theo bọn họ, mất đi rất nhiều điều mà trẻ thơ nên có là cuộc sống với ánh mặt trời rực rỡ tràn đầy tiếng cười, trong nội tâm nàng mơ hồ có chút áy náy.

Nếu như ở hiện đại, với cái tuổi này của bé hẳn là có thể lên tiểu học năm nhất rồi, bên cạnh có vô số hài tử cùng lứa chơi đùa, không giống hiện tại, cuộc sống bé đối mặt hàng ngày giống như cuộc sống của người trưởng thành, mỗi ngày không phải là giết chóc, chính là tập võ.

Nghĩ như vậy, Vân Khê càng cảm thấy thua thiệt cho nhi tử của mình.

Đang đau lòng vì nhi tử của mình, bên tai bỗng nhiên truyền đến một tiếng đàn kỳ dị, chợt xa chợt gần, bồng bềnh, như quỷ mỵ, đây là......

Vân Khê chân mày nhăn lại, lòng nàng căng thẳng, không sai, đây là Phục Ma cầm của ca ca! Chỉ có Phục Ma cầm mới có thể phát ra âm vực bát ngát như thế, đem tiếng đàn truyền được xa xưa như thế!

Nếu không phải xảy ra chuyện gì, ca ca sẽ không dễ dàng vận dụng Phục Ma cầm, chẳng lẽ là ca ca gặp phải nguy hiểm?

Nàng quay đầu lại, nhìn chân trời, xa xa, có Thần Long của Long Vương cốc rối rít xôn xao, bay lượn quanh quẩn một ngọn cổ mộ.

“Không tốt! Có một nhóm cao thủ lớn bao vây một ngôi cổ mộ, trong cổ mộ còn truyền ra tiếng đánh nhau, còn có một bộ phận cao thủ hướng bên này......” Vì phân tán lực chú ý của đối thủ, Long Vương cố ý để cho Thần Long kết thành đội hình, phân tán ở các nơi di tích, một mặt có thể điều tra tin tức, truyền lại tin tức, về mặt khác có thể bảo vệ mọi người không bị tử linh phiêu đãng ở di tích chung quanh quấy nhiễu. Hiện tại vị trí cổ mộ có dị động, Thần Long cửa liền rối rít động tác, truyền lại tin tức.

“Xem ra thật sự là Vân Trung Thiên đã xảy ra chuyện, phương hướng của cổ mộ ở đằng kia không phải là trong truyền thuyết mộ Linh Vương hay sao.” Mai công tử nói.

Vân Khê hí mắt, lạnh lùng nói: “Tất cả mọi người cùng đi mộ Linh Vương với ta!”

Trong nháy mắt dây đàn như bay trên thân đàn.

Vân Trung Thiên một thân trường bào màu bạc phần phật bay múa, Phục Ma cầm ở trong tay hắn giống như sống lại, cùng hắn hòa hợp nhất thể.

Dạ Tử Hi đứng ở bên người hắn, không rời đi, nàng thỉnh thoảng liếc về phía Vân Trung Thiên, chỉ nhìn thấy một bên mặt của hắn còn đọng lại sát khí, đáy mắt của nàng khó có thể che dấu sự sùng kính đối với hắn.

Ở phía trước bọn họ, bọn sát thủ áo đen từng bước ép sát, lại từng bước rút lui, tạm thời không cách nào tiến tới gần trước mắt bọn họ.

Bắc Thần Mẫn Nhi tức giận nhìn chằm chằm Vân Trung Thiên đang khống chế Phục Ma Cầm, mặc dù lấy tu vi của nàng, Phục Ma cầm không có cách nào thương tổn được nàng, nhưng là muốn muốn mạnh mẽ đến gần hắn, cũng là không thể nào.

“Đáng chết! Cư nhiên bị lừa!” Nàng còn tưởng rằng mình truy đuổi hai người là vợ chồng Vân Khê, ai ngờ cũng là hai người không liên quan, cho nên nàng liền muốn đem hai người bắt sống, để uy hiếp Vân Khê, ai ngờ trong tay đối phương lại có Phục Ma cầm, việc bắt bọn họ cũng không phải là dễ như vậy.

Sắc mặt nàng càng ngày càng lạnh, nói cái gì cũng không có thể phí công mà về.

Tầm mắt nàng nhìn đi nơi khác, nàng phát hiện một bên cổ mộ, có càng ngày càng nhiều tử linh bị tiếng đàn hấp dẫn mà đến, tụ tập lại một chỗ, nàng tâm tình khẽ nhúc nhích, chợt nhớ tới việc có liên quan tới mộ Linh Vương trong truyền thuyết.

Hừ, rất tốt! Nếu bắt không được bọn họ, vậy thì đưa bọn họ đi tế điện Linh Vương!

Nàng quát chói tai một tiếng, một chưởng đánh về phía thạch bích ở bên trên có vẽ ký hiệu của phong ấn bên cạnh nơi tụ tập của Tử Linh, chỉ nghe ùng ùng tiếng nổ truyền ra, chỉ một thoáng mặt đất rung động, cả cổ mộ lung lay, giống như là trời đất phát ra tiếng gầm thét.

Bắc Thần Mẫn Nhi câu môi cười một tiếng, phất tay, dẫn thủ hạ rút lui ra khỏi cổ mộ.

Vân Trung Thiên đè lấy dây đàn, tiếng đàn Phục Ma cầm đột nhiên ngừng, Vân Trung Thiên nhìn xung quanh, chỉ thấy xung quanh đá vụn không ngừng rơi, còn có mấy đạo tiếng vỡ do tiếng rạn nứt trên mặt đất tạo ra, từ từ hé ra, càng ngày càng nhiều tử linh từ kẽ đất đó chui ra, quấn quanh trên người của hắn và Dạ Tử Hi.

Hắn ánh mắt sắc lên nhìn thấy ký hiệu của phong ấn trên thạch bích bị phá hư, đáy lòng Vân Trung Thiên mơ hồ sinh ra dự cảm xấu.

“Đi mau!” Vân Trung Thiên dùng nội lực, đem Dạ Tử Hi vẫn ở bên cạnh đẩy ra xa hướng về lối thoát ra cổ mộ.

Ai ngờ Dạ Tử Hi bước nhanh lui trở lại, kiên trì nói: “Muốn đi, cùng đi!” Trên mặt nàng thần sắc rất là kiên định, thật giống như là không có bất kỳ người nào hoặc chuyện gì có thể dao động lòng của nàng lúc này.

Song, thực tế mọi việc diễn ra lại không do 2 người quyết định, một cổ lực lượng cường đại từ dưới đất dâng lên, vây quanh hai người, nó thật giống như một cổ dây thừng to, đã kéo hai người xuống dưới đất.

Không thể kháng cự lực lượng đó!

Vân Trung Thiên tâm trong lòng mãnh liệt nhảy lên, một tay nắm chặt Phục Ma cầm, một tay ở trên không trung bắt được tay của Dạ Tử Hi, hai người đồng thời rơi xuống một cái vực sâu không biết hiện ra lúc nào.

Gió điên cuồng gào thét thật lâu không ngừng.

Sau khi Bắc Thần Mẫn Nhi dẫn thủ hạ trốn ra cổ mộ xong, thì ở phía sau bọn hắn, hết thảy mọi thứ đều bị cơn gió điên cuồng kia cuốn đi, làm lòng người sợ hãi.

Lực lượng thật cường hãn, cho dù là nàng, cũng không cách nào ngăn cản nó?

Bắc Thần Mẫn nhi nghĩ.

“Chúng ta đi!” Hai người này hơn phân nửa là chết chắc, Bắc Thần Mẫn dẫn thủ hạ rời đi cổ mộ nàng không muốn ở tại nơi này lãng phí thời gian,.

Đợi cho bọn hắn rời đi xong, vẫn núp ở cổ mộ phụ cận Độc Cô Mưu cùng Hoa Sở Sở hai người mới xuất hiện ở cửa vào của cổ mộ.

“Mưu ca ca, Vân đại ca bọn họ có thể bị nguy hiểm hay không?”

“Dữ nhiều lành ít.” Độc Cô Mưu mắt nhìn phía trước, tích chữ như vàng.

“Vậy chúng ta làm sao bây giờ?”

“Sở Sở, dùng Ngự Thủy thuật của nàng thử một chút sâu cạn.”

“Được!” Một chút Thủy ánh sáng hiện lên ở đầu ngón tay nàng, Hoa Sở Sở hướng về phía cửa vào của cổ mộ, nàng thi triển ra một lực Thủy Long, chui vào gió lốc đang điên cuồng gào thét.

“A!” Thủy Long bị lực lượng thần hút vào, Hoa Sở Sở lao về phía trước mấy bước, suýt nữa bị hút vào cửa động, “Mưu ca ca, không được a! Vào không được!”

Độc Cô Mưu đưa tay, đem nàng giật trở lại, nhìn chăm chú vào cửa vào, hắn đem Ngân Xà Thần thú gọi đi ra ngoài, vuốt ve thân rắn bóng loáng của nó, nói: “Tiểu Ngân, phải nhờ ngươi rồi!”

“Chủ nhân yên tâm đi, ta đi!” Ngân Xà Thần thú sau khi chấn hưng tinh thần, của chủ nhân mình, nhanh như chớp xông vào nước xoáy.

Hoa Sở Sở mở to hai mắt, nhìn chăm chú vào cửa vào, tâm tình vô cùng khẩn trương.

“Mưu ca ca, Tiểu Ngân làm được không?”

Độc Cô Mưu tùy ý ừ một tiếng, giống như trước ánh mắt chuyên chú, nhìn chăm chú vào cửa vào, bỗng nhiên kêu một tiếng: “Đi!”

Hai đạo thân ảnh một cao một thấp, thừa dịp tốc độ của nước xoáy chảy chậm lại, nhanh chóng chui vào cửa vào của cổ mộ.

Tiếng đàn đột nhiên biến mất, Vân Khê tăng nhanh tốc độ, chạy tới cửa vào

của cổ mộ. Khi nàng đến, cửa vào của cổ mộ đã xảy ra biến hóa kỳ dị, một đoàn sương mù dày đặc màu đen che đậy cửa vào, chỉ còn lại một cái khe thật nhỏ.

“Tại sao có thể như vậy? Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?”

“Có thể là có người đã động vào phong ấn của mộ Linh Vương.” Mai công tử ở trong đám người tới sau nói.

“Chết tiệt! Vậy bây giờ phải làm sao?” Vân Khê gấp gáp, dọc theo đường đi cũng không có bắt gặp ca ca, hắn sợ là còn đang ở trong cổ mộ.

Mai công tử nhìn chung quanh một vòng, trầm ngâm nói: “Nhìn tình trạng này, phong ấn của mộ Linh Vương còn không có bị phá hư hoàn toàn, chuyện chúng ta cần làm bây giờ, chính là phong ấn nó một lần nữa.”

Mai công tử suy tư chốc lát, từ trên người lấy ra một bức quyển trục, đưa đến trước mặt Vân Khê nói: “Đây là quyển trục phong ấn của sư phụ ta lưu lại, ban đầu để lại cho ta, chính là để tránh khỏi chuyện phát sinh như hôm nay. Chúng ta phải nhân lúc phong ấn của Linh Vương chưa bị phá hư hoàn toàn, đem nó phong ấn một lần nữa, nếu không mặc dù có quyển trục phong ấn, cũng đã không kịp.”

“Xin tiền bối nói cho ta biết phương pháp sử dụng của quyển trục phong ấn, ta sẽ xuống phong ấn nó một lần nữa.” Vân Khê nói, nàng biết trong đó có nguy hiểm, cho nên nàng cũng không muốn người khác đi theo nàng cùng đi mạo hiểm, bọn họ cũng không có nghĩa vụ đó, dù sao người bị vây trong đó là ca ca của nàng, cùng những người khác không liên quan.

Mai công tử gật đầu, rất nhanh đem phương pháp sử dụng quyển trục nói cho nàng.

Trước khi đi, Vân Khê quay đầu, nhìn về phía Long Hậu, đem Ngọa Long cư trịnh trọng phó thác đến trong tay nàng, nhìn chăm chú thật sâu, nàng cũng không định mang theo trượng phu của mình cùng con của mình cùng nhau đi mạo hiểm.

“Long tỷ tỷ, ta phó thác bọn họ cho người.”

Long Hậu yên lặng nhận lấy, gật đầu.

Long Thiên Thần đám người lo lắng nhìn Vân Khê, nhưng bọn họ cũng biết hiện tại chỉ có nàng mới có thể xâm nhập dưới đất.

Vân Khê hít sâu một hơi, mặc niệm khẩu quyết, biến mất ngay tại chỗ.

Huyền khí nhàn nhạt bao phủ nàng, tạo thành một vòng bảo hộ, Vân Khê không ngừng mà hướng dưới đất xâm nhập.

Cũng không biết tới cái vị trí gì, đột nhiên có một đạo cường đại thần niệm bao phủ ở nàng, nàng còn muốn tiếp tục đi phía trước, nhưng làm cách nào cũng không thể đi tiếp được.

Một thanh âm xa lạ truyền vào trong tai của nàng: “Lại có người có thi triển bí thuật của Vân tộc? Nói, ngươi rốt cuộc là người nào?”

“Ngươi là ai?” Vân Khê cảnh giác, dừng ở dưới đất kẽ hở nơi nào đó, khắp mọi nơi đen nhánh một mảnh, không khí mỏng manh, khiến cho nàng thở cũng đều trở nên hết sức khó khăn.

“Ta? Ta cũng quên mất, mình rốt cuộc là ai.” Thanh âm kia bỗng nhiên cất lên, đề cao âm điệu, “Ân? Trên người của ngươi...... A, Là ngươi! Chẳng lẽ thật sự là ngươi?!”

Thanh âm kia tràn đầy kích động cùng vui sướng, Vân Khê ngược lại cảm thấy sởn tóc gáy, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Hắn đến tột cùng đem nàng tưởng lầm thành người nào?

“Ha ha ha, thật tốt quá! Bọn ta đợi lâu như vậy, đã trải qua ngàn năm, cuối cùng cũng đợi được bọn ngươi tới.”

“Lời tiên đoán trên tấm bia đá không có gạt ta, ta rốt cục chờ đến thời điểm có người có thể làm cho ta lại thấy ánh mặt trời! Mau, mau tới giải khai phong ấn của ta, mang ta rời khỏi nơi này! Chỉ có ngươi mới có thể làm cho ta lại thấy ánh mặt trời, ta rốt cục đã đợi được đến cơ hội này. Mau giải khai phong ấn của ta!”

Ở bên tai Vân Khê không ngừng quanh quẩn những âm thanh vội vàng thúc giục, trong đó xen lẫn tiếng cười kích động của hắn.

Phong ấn? Vân Khê đầu óc thanh tỉnh, chẳng lẽ hắn chính là Linh Vương trong miệng của Mai công tử?

Vân Khê trong lòng thoáng động, bình tĩnh lại nói: “Ngươi muốn để cho ta giải khai phong ấn, vậy ít nhất ngươi cũng nên để cho ta nhìn thấy ngươi, thấy phong ấn chỗ ở đã chứ?”

“Hảo, ta đây dẫn ngươi tới gặp ta!” Không có bất kỳ do dự.

Hưu một tiếng, Vân Khê bị lực đạo xa lạ dẫn dắt, trước mắt một mảnh đen nhánh, đợi đến khi nàng rơi xuống đất, cũng là lúc nàng đột nhiên đụng vào một đôi mắt u lục ( màu xanh âm u) phát sáng, gần ngay ở trước mắt của nàng.

Vân Khê hít một ngụm khí lạnh, tự trấn định mình.

“Thiên Thiên!”

“Vân cô nương!”

Mấy thanh âm đồng thời kêu lên, Vân Khê lúc này mới phát hiện, mình đang ở trong một không gian tối đen như mực, trước mắt của nàng là một đôi mắt màu xanh biếc ánh mắt đó, phát ra ánh sang u ám đáng sợ, nàng không thấy rõ hình thể thực sự của nó, nhưng là nàng có thể cảm giác được nàng cùng nó cách một tầng kết giới vô hình thật dầy. Nàng không có cách nào nữa đi về phía trước một bước, mà trong kết giới đó, nó cũng không cách nào đi thêm được một bước. Khi nàng quay đầu, phát hiện Vân Trung Thiên, Dạ Tử Hi, Độc Cô Mưu cùng Hoa Sở Sở bốn người đã ở nơi đây, mọi người trên người đều bị khối không khí màu đen vây khốn, không cách nào nhúc nhích.

“Ca ca, các ngươi như thế nào?” Vân Khê định chạy về hướng Vân Trung thiên, ai ngờ nửa đường bị một đoàn khí màu đen giống như dây thừng quấn quanh ở bên hông của nàng, đem nàng lôi trở về.

“Mau, giải khai phong ấn của ta!” đôi mắt u lục chợt lóe chợt lóe, nhưng lại phát ra ánh sáng kinh người, chiếu sáng gần một nửa không gian.

“Thiên Thiên, không thể giải khai phong ấn cho nó! Nó là Linh Vương, là vua của Tử Linh, không biết hấp nó đã hấp thu bao nhiêu tinh lực của người sống cùng linh hồn của người chết, tuyệt đối không thể đem thích phóng ra ngoài, khiến nó làm hại nhân gian.” Vân Trung thiên nói.

“Ngươi câm miệng cho ta!” Một cổ gió mạnh mẻ đánh úp về phía Vân Trung thiên, Vân Trung Thiên kêu thảm một tiếng, trong miệng phun ra một ngụm máu.

“Vân đại ca!” Dạ Tử Hi vội vàng kêu lên.

“Ca ca ——” Vân Khê giận dữ, cùng đôi mắt u lục chống lại, lạnh lùng nói, “Ngươi còn dám thương tổn ca ca của ta, đừng mơ tưởng ta giải khai phong ấn cho ngươi!”

Linh Vương không nhịn được hừ lạnh một tiếng: “Được rồi, ta không đả thương hắn, ngươi mau giải khai phong ấn cho ta.”

“Ngươi trước nói cho ta biết, ngươi vì sao nhận định ta chính là người có thể làm cho ngươi lại thấy ánh mặt trời? Lời tiên đoán trên tấm bia đá có nói thêm điều gì không?” Vân Khê xem xét thời thế, trước mắt không nên chọc giận Linh Vương, nếu không tính mạng của bốn người sẽ khó bảo vệ.

“Tấm bia đá đã bị ta phá hủy, cõi đời này trừ ta, không còn có người biết được lời tiên đoán trên tấm bia đá đến tột cùng nói cái gì. Bất quá ta có thể nói cho ngươi biết, lời tiên đoán trên tấm bia đá nói về tương lai cùng kết cục của ngươi, trong cuộc đời của ngươi sẽ gặp một đại kiếp, không thể tránh khỏi. Bởi vì đại kiếp này, ngươi có thể sẽ mất đi tất cả những gì ngươi có ở hiện tại...... Chỉ cần ngươi giải khai phong ấn của ta, giúp ta lại thấy ánh mặt trời, ta có lẽ sẽ nói cho ngươi biết cách hóa giải kiếp số của ngươi như thế nào.” Ánh mắt màu xanh biếc xẹt qua một đạo u quang, tràn đầy xảo trá.

Vân Khê hí mắt, nàng mới không tin mình có cái gì kiếp số, đối phương hơn phân nửa là thiết lập ván cục để lừa nàng, dụ nàng thả đối phương ra.

“Ngươi đừng không tin, ta biết ngươi cũng không phải là người của thế giới này, ngươi là đến từ một cái thế giới khác, ở cái thế giới này chết mà sống lại. Nói cách khác, ngươi bây giờ là chủ nhân của thân thể này, chủ nhân thật sự của khối thân thể này thật ra đã sớm chết rồi, ngươi bất quá là đến từ một cái thế giới khác một luồng u hồn, là hồn phách của ngươi chiếm cứ thân thể này. Nói cách khác, ngươi và ta giống nhau, cũng chỉ là một luồng u hồn thôi.” Linh Vương ngữ khí đều đều nói.

Vân Khê trong lòng đột nhiên nhảy lên, dưới chân không tự chủ rút lui một bước, nó thậm chí ngay cả cái này cũng biết? Chẳng lẽ điều nó nói là sự thật? lời tiên đoán trên tấm bia đá thật sự có liên quan đến nàng?

So sánh với nàng hơn giật mình chính là Vân Trung Thiên, hắn kinh ngạc nhìn Vân Khê trên mặt biến hóa, chần chờ hỏi: “Thiên Thiên, nó nói không phải là thật!”

Nhưng nếu Vân Khê không phải là Vân Khê, đây chẳng phải nói, Thiên Thiên của hắn sớm đã chết?

Không, hắn không có cách nào tiếp nhận sự thật này.

Hắn thủ vững lâu như vậy, ăn nhiều khổ như vậy, chính là vì muốn bảo vệ muội muội của hắn, nhưng nếu nàng thật sự đã chết, vậy hắn kiên trì đều vì cái gì?

Vân Khê quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt bối rối khẩn trương của hắn, lòng của nàng rối loạn.

Thật sự nàng không phải là thân muội muội của hắn, mặc dù thân thể đúng là muội muội của hắn, nhưng linh hồn thì không phải. Nhưng nếu hắn biết chân tướng xong, có phải hay không sẽ hận nàng, chán ghét nàng chiếm cứ thân thể muội muội của hắn, có thể hay không từ đó không hề nhận thức muội muội này?

“Ca ca, ta......” Vân Khê không biết giải thích với hắn như thế nào.

Vân Trung Thiên trong mắt một ít sợi ánh sáng kiên định, đột nhiên trong lúc mơ hồ tan ra, hắn thống khổ nhắm lại hai mắt, ngũ quan vặn thành một đoàn.

Vân Khê trong cổ nghẹn ngào, hốc mắt không tự chủ được ướt át. Nàng có thể cảm giác được tim của mình đang đau, đó là điều thật sự rõ ràng giống như chân với tay đau đớn. Nàng không biết nói thế nào cho hắn hiểu, tâm tình của nàng giờ phút này, mặc dù nàng không phải muội muội của hắn, nhưng là nàng cảm động lây.

“Thật xin lỗi, ta thật ra......”

“Không cần phải nói.” Vân Trung Thiên ngắt lời nàng, hai mắt vừa mới nhắm lại lại lần nữa mở ra, một ít sợi ánh sáng kiên định một lần nữa tụ tập một chút ở trong mắt của hắn, hắn nhàn nhạt mỉm cười, “Thiên Thiên, không, Khê Nhi, muội chính là muội muội của ta!”

Vân Khê trong lòng nóng lên, nhất thời cảm động đến không kiềm chế được.

Hắn không có hận nàng, cũng không có chán ghét nàng, hắn còn nhận thức mình là muội muội của hắn.

Đúng vậy, hắn thật sự là chân thành, nàng có thể cảm nhận được hắn thực sự chân thành

“Ca......”

Bốn mắt nhìn nhau, lẫn nhau đáy mắt đều có tình thâm.

Dạ Tử Hi, Độc Cô Mưu cùng Hoa Sở Sở tâm tình của ba người không ngừng biến hóa, hoàn toàn chân tướng sự việc làm cho giật mình.

Linh Vương có chút không nhịn được, lần nữa thúc giục: “Tốt lắm, ngươi bây giờ hẳn là tin tưởng lời nói của ta đi? Ta không chỉ có biết quá khứ của ngươi, còn biết ngươi tương lai của ngươi, chỉ cần ngươi thả ta ra, ta có thể giúp ngươi vượt qua kiếp nạn.”

Vân Khê lấy lại bình tĩnh, lau đi nước mắt trên mặt, quay đầu nhìn về phía Linh Vương: “Ngươi nói cho ta biết, như thế nào mới có thể giải khai phong ấn của ngươi?”

“Khê Nhi, ngàn vạn không thể mắc mưu của nó, một khi đem nó phóng ra ngoài, hậu quả không thể tưởng tượng nổi. Muội nhanh rời khỏi nơi này, không cần lo cho chúng ta!” Vân Trung Thiên vội la lên.

“Đúng vậy a, Vân cô nương, tuyệt đối không thể để đại ma đầu này đi ra ngoài, nó một khi phá tan phong ấn, chúng ta cũng chỉ có con đường chết.” Dạ Tử Hi nói.

Độc Cô Mưu cùng Hoa Sở Sở không nói gì, đều nhìn nàng.

Linh Vương không để ý đến mấy người bọn họ, tâm tình thật sự là không tệ, hắng giọng cười to nói: “Ngươi thấy được ký hiệu của phong ấn trên thạch bích ở bên kia không? Ngươi chỉ cần đem máu trên người của ngươi nhỏ vào bên trong ký hiệu đó, sau đó người ấn lấy ký hiệu đó và nhẩm đọc trong đầu 3 lần văn tự trên ký hiệu của phong ấn, thì phong ấn dĩ nhiên là có thể giải khai, bởi vì trên người của ngươi có...... Ha ha, những thứ này cũng không trọng yếu, ngươi chỉ cần chiếu theo lời ta nói mà làm là được rồi. Mau, nhanh lên một chút! Ta đã không còn kiên nhẫn đợi được nữa!”

Xung quanh hơi thở bắt đầu cuồng loạn, Linh Vương lâm vào trạng thái hưng phấn không thể tự thoát ra được, rất nhanh nó có thể rời đi cái địa phương quỷ quái này, rời đi nơi đã phong ấn nó ngàn năm qua.

“Khê Nhi, muội không thể giải khai phong ấn của nó......” Vân Trung Thiên còn đang khuyên bảo, cho đến hắn nhận lấy Vân Khê một cái ánh mắt có thâm ý khác, hắn mới ngưng khuyên lơn.

Vân Khê quay đầu, đối với Linh Vương nói: “Ta sẽ giúp ngươi giải khai phong ấn, nhưng ta không tin được ngươi, vạn nhất sau khi ngươi thoát khỏi phong ấn, giết mọi người chúng ta, vậy phải làm sao bây giờ? Ta tự nhận thực lực của mình không cách nào đánh lại ngươi, cho nên ta không dám mạo hiểm như vậy.”

“Hảo, ta bảo đảm, ta không giết các ngươi.” Linh Vương giờ phút này tâm tình vui vẻ, nói chuyện không cần suy nghĩ nhiều.

Vân Khê lắc đầu: “Ngươi trước hết đưa bốn người bọn họ đi ra ngoài, chờ sau khi bọn họ an toàn rời đi, ta mới có thể giải khai phong ấn cho ngươi.”

“Hảo hảo tốt, ta đều đáp ứng ngươi!” Linh Vương khẩn cấp.

Rất nhanh khối không khí màu đen trên người bốn người Vân Trung Thiên, Dạ Tử Hi, Độc Cô Mưu cùng Hoa Sở Sở biến mất, khôi phục tự do cho bọn họ.

“Khê Nhi ——” Vân Trung Thiên còn định nói với nàng cái gì đó, nhưng có một lực cường đại đã nâng bốn người bay lên khỏi không gian hướng về phía trước, chỉ có dư âm xung quanh.

Vân Khê nhìn bốn người rời đi, âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Nàng cất bước theo lời nói của Linh Vương về phía thạch bích, từ trong lòng ngực lấy ra một viên Dạ Minh Châu, mượn ánh sáng của Dạ Minh Châu, giúp nàng nhìn rõ ràng văn tự trên ký hiệu.

Văn tự trên ký hiệu phong ấn rất kỳ lạ, cũng rất quen thuộc, cùng văn tự nàng nhìn thấy ở địa cung tại Ngạo Thiên đại lục lúc trước rất tương tự.

“Mau! Nhanh lên một chút giải khai phong ấn!” Linh Vương lại vội vàng thúc giục.

“Đừng nóng vội! Rất nhanh là có thể giải quyết.” Vân Khê câu môi cười, lộ ra vẻ giảo hoạt, hừ, muốn uy hiếp nàng, muốn bức bách nàng đi vào khuôn khổ? Cửa nhỏ cũng không có đâu!

Nàng vươn ra một ngón tay,đưa lên môi cắn.

Trong lúc Linh Vương đang mừng rỡ cho rằng nàng muốn cởi bỏ phong ấn cho nó, Vân Khê đột nhiên từ trong lòng ngực lấy ra quyển trục phong ấn mà Mai công tử đã đưa cho nàng, ngón tay giữa của nàng chảy ra giọt máu nhỏ rơi trên quyển trục phong ấn, trong miệng mặc niệm khẩu quyết của phong ấn.

Chỉ trong chớp mắt, một đạo ánh sáng màu bạc từ quyển trục phong Ấn phát ra, thật giống như từng đạo con dấu, chúng làm cho ký hiệu phong ấn ở trên thạch bích lúc trước càng được khắc sâu.

Cạch, cạch, cạch......

Cả không gian lại chấn động một lần nữa.

Một tiếng gào thét thô bạo từ trong kết giới phá ra, Linh Vương tức giận gầm thét: “Đáng chết! Ngươi đang làm cái gì?”

“Đương nhiên là phong ấn ngươi! Ngươi cho rằng ta ngu như vậy, cùng một đại ma đầu không chuyện ác nào là không làm tiến hành giao dịch?” Vân Khê cười khẽ, không có ngừng động tác phong ấn.

“Chẳng lẽ ngươi không sợ kiếp số của ngươi?” Linh Vương tức giận trên mặt đất không ngừng toát ra hơi thở điên cuồng.

“Ngươi cũng nói, lời tiên đoán trên tấm bia đá về kiếp số của ta, là không thể tránh khỏi, vậy là nói rõ mặc dù ta biết trước được kiếp số của mình, nhưng nó vẫn sẽ phát sinh. Đã như vậy, taị sao ta không thuận theo tự nhiên?” Vân Khê nghĩ thông suốt, huống chi nàng không hoàn toàn tin tưởng lời nói của Linh Vương…, nó vì có thể thoát đi để tìm đường sống, tự nhiên có nhiều mưu kế giảo quyệt.

“Ngươi! Ai cũng không thể lừa gạt ta, ta hiện tại sẽ giết ngươi!” Một đoàn sát khí màu đen bao vây quanh thân Vân Khê, nó xiết chặt khiến nàng không thở nổi.

Sát khí màu đen không có dừng lại ở không gian phía trong mà tán loạn mọi nơi, giống như là từng mũi kiếm của thanh kiếm sắc bén, cắt về phía Vân Khê.

Linh Vương thật sự bị chọc giận, nổi lên sát tâm, muốn đem Vân Khê đưa vào chỗ chết.

Ở trên cổ Vân Khê đã xuất hiện những vết đỏ, hành động của nàng cũng bị hạn chế, động tác phong ấn cũng không tránh khỏi bị ngắt quãng.

Nàng không nghĩ tới, lực lượng của Linh Vương đáng sợ như thế, cho dù là bị phong ấn, nó cũng có thể thi triển lực lượng, đến công kích nàng. Thật sự là đòi mạng a, chẳng lẽ hôm nay thật muốn táng thân ở chỗ này?

“Cửu cô cô!” Vân Khê phải gọi ra Cửu cô cô, cầu xin nó che chở.

“Làm sao ngươi mỗi lần trêu chọc lại động vào một cái hung thần? Lúc trước là Tử yêu, hiện tại lại là Linh Vương, chậc chậc, nếu là lúc trước ta không có bị thương, nhất định có thể ăn xong nó, bất quá bây giờ......” Cửu cô cô không có hiện thân, ở bên tai nàng càm ràm thở dài, nhưng lực lượng của nó cũng phóng ra đi ra ngoài, khiến cho áp lực trên người Vân Khê nhất thời giảm bớt rất nhiều.

“Ngươi cũng đừng khoác lác! Lúc trước không phải ngươi bị Tử yêu kia đánh cho thành trọng thương sao?” Vân Khê không nhịn được hủy đi hình tượng của nó.

“Khụ, chuyện xảy ra nhiều năm như vậy, ta đã sớm không nhớ rõ. Nhất định là hắn khiến lừa gạt ta, mới làm ta bị thương.” Cửu cô cô ho nhẹ, lại vô sỉ không nhận sai.

Lửa giận của Linh Vương chẳng những không có dừng lại, ngược lại càng ngày càng thêm điên cuồng hướng về Vân Khê phát động công kích.

Vân Khê rất nhanh điều chỉnh tâm tư cũng không trêu trọc Cửu cô cô nữa, nhanh chóng phong ấn, khi nàng phong ấn xong, áp lực xung quanh thân thể của nàng chẳng qua là hơi chậm lại chút ít, như cũ cũng không có biến mất.

Nàng không nhịn được mắng: “Đáng giận, Mai công tử không phải nói phong ấn nó xong, thì nó không thể gây sóng gió gì nữa sao? Hắn không phải là cố ý đùa bỡn ta đi?”

“Trải qua một ngàn năm, Linh Vương thực lực so sánh với trước cường đại hơn, tên họ Mai kia đưa cho ngươi quyển trục phong ấn là của nhiều năm trước, nói không chừng đã sớm quá hạn.” Cửu cô cô phân tích nói.

“Đồ chơi này còn có thể quá hạn?” Vân Khê không khỏi cứng lưỡi, càng ngày càng cảm thấy Mai công tử không làm theo bài bản, “Vậy bây giờ phải làm sao?”

Cửu cô cô đột nhiên trong lúc này trầm mặc.

Vân Khê muốn chửi má nó, trong lúc mấu chốt như thế này, lại cùng nàng chơi thâm trầm?

“Ngươi dám lừa gạt ta, ta với ngươi thề không lưỡng lập (không đội trời chung)! Ngươi mơ tưởng còn sống mà rời khỏi nơi này!” Linh Vương điên cuồng gầm thét, khối không khí màu đen càng tụ càng dày đặc, giống như là muốn đem Vân Khê ăn tươi nuốt sống ở trong đó.

Vân Khê thống khổ giãy dụa.

Lúc này, Cửu cô cô đột nhiên lại mở miệng nói chuyện: “Có! Ngươi có thể cho thêm nó một đạo phong ấn, vạn vô nhất thất (không có gì sai sót).”

Lời nói của Cửu cô cô …, chẳng những không hóa giải khẩn cấp, ngược lại khiến cho Linh Vương càng tức giận hơn, nó làm sao có thể cho nàng thêm cơ hội, làm cho nàng tiếp tục phong ấn mình?

“Ta không hiểu thuật phong ấn, làm sao phong ấn nó?” Vân Khê thử dùng Na Di thuật, lại phát hiện căn bản vô dụng, quả nhiên thuật pháp trong Tàn Hoa bí lục, cũng không phải lúc nào cũng đều hữu hiệu.

Đúng rồi! Không thể thi triển Na Di thuật, vậy Hấp Thu thuật không biết có được không?

Dù sao là tìm sống trong chết, không có kết quả nào so sánh với hiện tại tệ hơn.

Đúng! Thử một lần!

Huyền khí Âm tính, thật tốt quá!

Không sai, khí tức trên thân của Tử Linh vốn là âm khí, chính là hợp khẩu vị của nàng! Nếu đối phó kẻ trên người huyền khí là dương tính, đối với nàng thật không dễ dàng.

Ánh mắt của nàng sáng ngời, lúc này sẽ thi triển hấp thu thuật, bắt đầu thu nạp lực lượng từ trên người của Linh Vương.

“Ân? Ngươi lại dám hút lực lượng trên người của ta? Ngươi thật to gan?” Linh Vương gầm thét, càng tăng thêm lực lượng công kích trên người Vân Khê.

Vân Khê giờ phút này dù đau cũng cảm thấy vui vẻ.

Mặc dù bị xiết chặt đến nỗi không thở nổi, nàng cũng là thật sự rõ ràng lực lượng trên người của Linh Vương đang được nàng thu nạp, lực lượng kia thật giống như từng đạo thanh tuyền (nước mát) tràn vào tứ chi của nàng, lực lượng trong cơ thể của nàng đang hồi phục, sôi trào, mênh mông...... Nói tóm lại, nàng bị vây trong trạng thái hưng phấn.

Cái loại lực lượng khoái cảm này khiến cho Vân Khê không khỏi kích động, nàng cảm giác Huyền giai của mình đang tiến lên phía trước, không ngừng mà xông phá bức bình phong ngăn chặn giữa các phẩm giai, nàng rất nhanh sẽ xông phá Huyền Hoàng tam phẩm......

Chẳng lẽ đây chính là trong họa có phúc trong truyền thuyết?

Linh Vương không cam lòng mình bị lường gạt, cùng nàng quyết đấu, nàng càng thu nạp lực lượng của nó, nó chẳng những không có buông lỏng, ngược lại càng thêm tăng thêm lực ở trên người nàng, rất muốn ăn tươi nuốt sống nàng!

Vân Khê tiếp tục thi triển Hấp Thu thuật, bất diệt nhạc hồ.

Không chỉ có nàng hưng phấn kích động, Cửu cô cô cũng đi theo hưng phấn, không ngừng mà ở bên tai nàng kêu to: “Dễ chịu a! hút nhiều hơn nữa! Hút khô nó!”

Vân Khê im lặng mắt trợn trắng, vì sao lời của Cửu cô cô làm cho người ta mơ màng? Đến tột cùng là nàng không thuần khiết, hay là Cửu cô cô ngươi già mà không kính?

“Cửu cô cô, thuần khiết một chút đi!”

“Đừng nói lời vô nghĩa! Nhanh hút khô nó! Quá sung sướng! Đã lâu không có dễ chịu như vậy!”

Vân Khê bị lời của Cửu cô cô bưu hãm đánh bại.

Thừa dịp Linh Vương còn không có rút lui, một người một thú, một chịu trách nhiệm thu nạp huyền khí, một chịu trách nhiệm phòng ngự, tiếp tục cấu kết với nhau làm việc xấu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui