Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc

Quả nhiên rất dễ chịu a!

Lần này thời gian thu nạp so với lần trước lâu hơn, khiến cho lực lượng của Linh Vương từ từ suy yếu, mà lực lượng của Vân Khê cùng Cửu cô cô lại nhanh chóng tăng trưởng, kể từ đó áp lực trên người Vân Khê từ từ giảm bớt, tâm tình của nàng cảm thấy khoan khóai dễ chịu.

Xôn xao......

Bình phong của Huyền Hoàng tam phẩm rốt cục bị phá, một lượng huyền khí cường đại như mưa to gột rửa tứ chi của nàng, dòng khí ấm áp trong cơ thể nàng theo mạch máu di chuyển toàn thân.

Cả người rực rỡ hẳn lên!

Phía trên Huyền Hoàng, mỗi một phẩm được chia làm ba cấp thượng trung hạ, tăng lên mỗi một cấp đều hết sức khó khăn.

Vân Khê hiện nay hai mươi ba tuổi đã bước vào cảnh giới Huyền Hoàng tam phẩm, chân chính có thể nói là truyền kỳ, nếu đơn thuần chỉ lấy số tuổi tới luận bàn, thì cho dù là hạng người kỳ tài ngút trời như Long Thiên Tuyệt, Hách Liên Tử Phong, Vân Trung Thiên, cũng không có cách nào cùng nàng đánh đồng.

Thử nghĩ xem, Long Thiên Tuyệt hai mươi ba tuổi, Hách Liên Tử Phong hai mươi ba tuổi, Vân Trung Thiên hai mươi ba tuổi, bọn họ lúc ấy đang làm cái gì, đang ở cảnh giới nào, mà lúc này Vân Khê lại là cảnh giới ở cảnh giới nào?

Từ ý nghĩa như trên mà nói, nàng mới thật sự là quái thai, chân chính truyền kỳ!

Cửu cô cô lấy được chỗ tốt cũng không so với nàng kém, huyền khí thu nạp trong cơ thể của Vân Khê, có ít nhất một nửa vào trong cơ thể của Cửu cô cô, nếu không phải như thế, cảnh giới của Vân Khê tăng lên, ít nhất nhanh hơn gấp đôi. Về phần cùng Vân Khê khế ước lúc trước có Hổ Vương, Huyền Dực cùng Hoàng Kim cự long, bọn nó cũng chỉ có thể thu nạp được một chén canh, thật là ít ỏi, ai bảo Cửu cô cô bưu hãn như vậy?

“Tức chết ta! Tức chết ta!” Linh Vương cảm giác được mình càng ngày càng thua thiệt, lại không có biện pháp lấy đi tính mạng của Vân Khê, tức giận xong, nó bắt đầu thu hồi lực lượng của mình, không để cho Vân Khê tiếp tục thu nạp.

Nó mặc dù bị phong ấn, nhưng ít ra sẽ không chết, nhưng nếu bị Vân Khê tiếp tục thu nạp lực lượng, nó có thể sẽ bị hồn phi phách tán.

Nó thà rằng tiếp tục bị phong ấn, sau đó tiếp tục chờ đợi, cũng không nguyện mạo hiểm cùng đối phương liều chết.

Nơi phát ra Lực lượng phút chốc biến mất, Vân Khê cảm thấy thật thất vọng, đáng tiếc nàng còn không có gan lớn dám phá vỡ phong ấn, chính diện cùng Linh Vương đối kháng.

“Đáng tiếc a, nếu như có thể đem nó toàn bộ hút khô…, nói không chừng thương thế của ta có thể khỏi.” Cửu cô cô đáng tiếc oán thán.

“Đúng vậy a, thật đáng tiếc!” Vân Khê phi thường đồng tình.

Nghe được lời nói của một người một sủng…, Linh Vương nghĩ muốn bóp chết các nàng, các nàng mới vừa thu nạp huyền khí tu hành mấy thập niên của nó. Nói cách khác, nó tân tân khổ khổ tu hành mấy thập niên, kết quả là bị các nàng trong thời gian ngắn không làm mà hưởng, mà hắn không có cách nào đối phó với các nàng, nó có khí nhưng không thể khí?

“Ngươi hôm nay lừa gạt ta, tương lai ngươi nhất định sẽ hối hận!” Linh Vương không cam lòng nói.

Vân Khê không sao cả hừ lạnh: “Ai biết ngươi có ăn nói bữa bãi hay không để cố ý lừa gạt ta? Ta mới không tin ta sẽ gặp cái gì đại kiếp, ngươi mơ tưởng dùng thủ đoạn không quang minh chính đại như vậy để lừa gạt ta giúp ngươi giải khai phong ấn.”

“Ngươi nhất định sẽ hối hận, ngươi sớm muộn sẽ tới tìm ta......” Linh Vương không ngừng mà lặp lại lời của nó, song Vân Khê đã không còn kiên nhẫn để tiếp tục cùng nó dông dài, giờ phút này phong ấn kết giới đã hoàn toàn vững chắc, lực lượng của nó cũng bị suy yếu hơn trước, không thể tiếp tục phá giải phong ấn.

Vân Khê xoay người nhẹ di chuyển, thi triển Na Di thuật, biến mất ngay tại chỗ.

Bên ngoài Cổ mộ, mọi người đợi chờ trong lo lắng, nhất là lại nghe thấy Hoa Sở Sở nói về những chuyện phát sinh trong cổ mộ lúc đó, đại đa số mọi người đều lo lắng an nguy của Vân Khê.

Cho đến khi thấy Vân Khê đột nhiên xuất hiện ở trước mặt mọi người, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Nàng có thể bình an đi ra ngoài, mà màu đen sương mù dày đặc ở cửa vào lại biến mất rồi, cái này đại biểu cho Linh Vương lại bị phong ấn một lần nữa.

“Khê Nhi, muội có thể bình an đi ra.” Vân Trung Thiên bước nhanh vọt tới trước mặt của Vân Khê, chợt kéo nàng vào trong ngực, sau khi biết được chân tướng sự thật xong tâm tình của hắn rất phức tạp, nó không ngừng mà quấy nhiễu hắn, khiến cho tâm tình của hắn phiền phức, song hắn cũng khẳng định được một điều, là hắn quan tâm người ở trước mặt mình, không hy vọng nàng gặp bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn.

Hắn phát hiện, hành động của mình vượt xa lý trí của hắn, cho nên hắn căn bản không chú ý tới hành động của hắn lúc này ở trong mắt những người không biết nội tình là có đúng hay không. Phải biết rằng hiện tại hắn đang ôm một cô nương, là một người con gái đã có chồng.

Xung quanh các loại ánh mắt khác thường bay lên.

Ngửi thấy trên người hắn có mùi thơm thanh tân của cơ thể hắn, hơi xen lẫn mùi máu tanh, Vân Khê chợt cảm thấy ấm áp, nghĩ đến hắn vừa mới biết được nàng thật sự không phải là thân muội muội của hắn, hắn lại vẫn như cũ quan tâm nàng, bảo hộ nàng, tâm nàng khẽ co rút nhanh, nhiệt huyết xông lên đầu.

“Ta không sao, Linh Vương đã bị ta phong ấn một lần nữa.”

“Sau này không được để mình rơi vào mạo hiểm nữa......” Vân Trung Thiên nói trong kinh hách, hắn ôm lấy cánh tay của nàng chặt lại, tâm hồ mãnh liệt cuồn cuộn, hắn thật sự rất sợ sẽ không còn được gặp lại nàng, mặc dù nàng đã không còn là Thiên Thiên của hắn......

“Ân.” Vân Khê vâng vâng dạ dạ gật đầu, cảm giác được hắn ân cần cùng khẩn trương, trong lòng mừng rỡ, “Huynh thật sự không để ý việc kia sao? Ta tưởng huynh chán ghét ta, không nhận thức ta nữa.....”

“Làm sao có thể? Muội cũng biết là ta thân bất do kỷ, không phải sao? Ta nghĩ, có lẽ đây là thiên ý. Thiên ý đem muội đưa đến bên cạnh ta, vậy chúng ta cứ thuận theo thiên ý đi. Có lẽ, Thiên Thiên giờ phút này đang một cái thế giới khác, hưởng thụ cuộc sống hạnh phúc thuộc về nàng.” Vân Trung Thiên nhẹ vỗ về tóc của nàng, giống như là vỗ về một đồ sứ, mà đồ sứ đó hắn quý trọng nhất.

“Nhất định là như vậy, nàng nhất định sẽ được hạnh phúc.” Vân Khê chớp mắt, hưởng thụ sự ôn nhu giờ phút này.

Vân Trung Thiên nhợt nhạt cười: “Đáp ứng ta, sau này không thể dễ dàng mạo hiểm, muội không biết vừa rồi ta lo lắng cho muội nhiều như thế nào? Muội nếu như xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ta như thế nào giao cho Thiên Tuyệt một cái công đạo?”

“Công đạo? Cái gì công đạo? Khê Nhi, nàng đi làm cái gì?”

Ở phía sau hai người, vang lên một thanh âm khác, vội vàng, lo lắng.

Người chung quanh ồ lên một mảnh, lộ ra vẻ mặt chờ xem kịch vui, bởi vì người cất tiếng nói đó không phải là ai khác, chính là trượng phu của Vân Khê!

Nghe được thanh âm quen thuộc, Vân Khê vui mừng từ trước ngực Vân Trung Thiên ngẩng đầu, nghiêng tay, lướt qua đầu vai hắn, nàng nhìn đến Long Thiên Tuyệt bước ra từ Ngọa Long cư.

Hắn rốt cục xuất quan rồi?

Nàng liếc mắt một cái, nàng từ vui mừng đến giật mình sững sờ, lại từ giật mình sững sờ đến khiếp sợ.

Màu tóc vàng óng ánh, còn rực rỡ hơn so với nắng gắt, tràn ngập các loại màu sắc.

Trong không gian tràn ngập ánh sáng của mái tóc kim sắc, lộ ra khuôn mặt nam tử tựa như thiên thần với đôi mắt trong sáng như ngọc, nhân gian tuyệt sắc, tuyệt thế vô song, nhiếp hồn đoạt phách.

Thấy một ít đầu lóng lánh kỳ quang tóc vàng, Vân Khê tâm phút chốc vừa nhảy.

Chuyện gì đã xảy ra? Thiên Tuyệt tóc chàng làm sao biến thành......

Không đợi nàng hoàn hồn, người của nàng đã bị người ở trước mặt Vân Trung Thiên đích kéo ra ngoài, rơi vào người trong lồng ngực ấm áp của hắn.

“Để cho ta kiểm tra nàng một chút, xem có bị thương chỗ nào không?” Hắn mang theo ánh mắt quét toàn thân của nàng, từ trên xuống dưới, lại từ dưới lên trên, một tấc cũng không bỏ qua cho, mi tung bay, mắt sáng ngời, đọng lại ôn nhu ân cần, thật giống như chỉ cần bị hắn bắt được một chút nhược điểm, sẽ nhận lấy trừng phạt thật lớn.

Vân Khê ngoan ngoãn dựa vào trong ngực hắn, giống như hài tử phạm vào nàng dùng ánh mắt vô tội nhìn hắn, tùy ý để cho hắn kiểm tra, trong mắt của nàng tràn ngập hình ảnh của hắn với mái tóc màu vàng chói mắt càng làm cho khuôn mặt của hắn thêm rực rỡ, khiến cho tâm hồn nàng không khỏi nhộn nhạo.

Hắn, tựa hồ lại có thêm điểm bất đồng.

Làm cho nàng không thể dời đi tầm mắt của mình.

“May mắn là không có chuyện gì! Làm sao không đợi ta đi ra ngoài?” Long Thiên Tuyệt cúi đầu ngưng mắt nhìn nàng, đáy mắt ôn nhu một mảnh hắn dùng trán của mình cụng nhẹ lên trán của nàng, trong nháy mắt ôn nhu, phảng phất mây đen che trăng, lại như giống như gió vờn mây.

Vân Khê cười mà không nói, chìm đắm trong ánh mắt ôn nhu của hắn.

Hai người không coi ai ra gì, nhìn chăm chú nhau, khao khát người bên cạnh.

Lúc trước mọi người còn đang chờ xem cuộc vui, nhưng thấy tình huống trước mắt như vậy mọi người rối rít tránh đi. Bởi vì mọi người đều rất rõ ràng, hai vợ chồng nhà này thâm tình rất sâu sắc, khó có người thứ ba nào có thể chen vào giữa họ.

Vân Trung Thiên nhìn hai người, ánh mắt mỉm cười nhưng hơi ảm đạm, nếu nàng thật sự là Thiên Thiên, mà hiện tại nàng hạnh phúc như vậy, hắn đủ để vui mừng.

Sau ánh mắt ảm đạm đó trong mắt hắn hiện lên ánh sáng,trên môi không tự chủ hiện lên nụ cười yếu ớt.

Sâu kín trong đáy lòng của hắn, nàng chính là Thiên Thiên, hạnh phúc của nàng, chính là hạnh phúc của Thiên Thiên!

“Đệ cũng đừng trách cứ Khê Nhi, cũng là người làm ca ca như ta đây không còn dùng được, chẳng những không có thể bảo vệ nàng tốt, ngược lại còn muốn nàng tới bảo vệ ta.”

Long Thiên Tuyệt ngẩng đầu, nhìn thấy đôi mắt trong suốt của Vân Trung Thiên, hắn khẽ kinh ngạc, hắn cảm thấy lúc trước đã xảy ra chuyện gì đặc biệt, có điều gì đó đang lặng lẽ thay đổi.

Lúc này, có người kêu to lên: “Đại ca, tóc của huynh làm sao biến thành màu vàng rực rồi?” tiếng kêu đó, không phải là người khác, chính là Long Thiên Thần đang mang vẻ mặt hâm mộ nhìn đại ca của mình.

Hắn đi vòng quanh đại ca của mình mấy vòng, càng nhìn càng hâm mộ, không nhịn được thêm câu: “Quá anh tuấn rồi!”

“Ta cũng muốn một đầu tóc màu vàng, trông thật anh tuấn a!” Bạch Sở Mục chậc chậc than thở, vô cùng hâm mộ.

Tiểu Mặc không biết từ nơi nào chui ra, chen đến giữa hai người, nhướng mày nói: “Sở Mục thúc thúc, cho dù thúc biến thành tóc màu vàng, cũng không có thể anh tuấn như cha cháu nga, cho nên...... Thúc vẫn là hết hy vọng đi!”

Tiểu tử vẻ mặt tự hào, chờ bé lớn lên nhất định sẽ so với phụ thân càng anh tuấn hơn, bởi vì mọi người vẫn nói trò giỏi hơn thầy mà! Cho nên, hiện tại vinh quang của phụ thân, cũng chính là vinh quang của bé.

“Tiểu tử thúi, cháu không cần đả kích ta như vậy?” Bạch Sở Mục đưa tay lên định nhéo cái mũi nhỏ của hắn, liếc mắt với hắn một cái.

Tiểu Mặc tránh được tay của hắn, nhíu lại cái mũi nhỏ, đắc ý hất đầu: ” điều cháu nói chính là sự thật!”

Long Thiên Thần nhìn có chút hả hê nói: “Tiểu Mặc nói không sai, ngươi không nên bắt chước bừa bãi, tránh cho tự rước lấy nhục.”

“Các ngươi đều là họ Long, ta không cùng với các ngươi so đo!” Bạch Sở Mục mắt trợn trắng nói.

“Nói như vậy, ngươi là muốn cùng Long gia chúng ta phủi sạch quan hệ rồi?” Long Thiên Thần giảo hoạt cười một tiếng, đem Long Thiên Tầm kéo qua, “Thiên Tầm, chúng ta không để ý tới hắn, để cho hắn cô độc sống một mình quãng đời còn lại đi.”

Bạch Sở Mục nửa đường đem Long Thiên Tầm kéo trở lại, đem nàng bảo hộ phía sau của mình: “Tiểu tử, ngươi đừng ly gián bọn ta, dạy hư Thiên Tầm nhà ta!”

Long Thiên Tầm mím môi cười trộm.

“Các ngươi có thể trẻ con hơn chút nữa không?” Bách Lí Song khẽ gắt với Long Thiên Thần cùng Bạch Sở Mục, quay đầu nhìn về phía Long Thiên Tầm, “Thiên Tầm, ngươi có thể tưởng tượng Bạch Sở Mục với một đầu tóc vàng giống gì không? Ta cảm thấy hắn nhất định sẽ giống như một con khỉ lông vàng.”

“Uy uy, Bách Lý Song ngươi không cấn phá hủy hình tượng của ta. Khi ta còn ở Ngạo Thiên đại lục, dầu gì cũng là mỹ nam tử đứng hàng thứ chín trên Bài Hành Bảng thập đại mỹ nam?” Nói đến quá khứ uy phong của mình, Bạch Sở Mục cảm thấy rất tự hào.

“Cái gì đứng thứ chín? Ta mới là đứng thứ chín!” Long Thiên Thần cho tới bây giờ đều rất để ý xếp hạng của bảng danh sách này, cũng bởi vì thứ hạng này, mới cùng Bạch Sở Mục đánh nhau, người ta nói không đánh nhau thì không quen biết, bọn họ đúng là như vậy, cho tới bây giờ, hai người vẫn còn tranh luận về xếp hạng thứ chín thứ mười, thật giống như trẻ con vậy.

” Bảng xếp hạng thập đại mỹ nam? Đây là cái gì?” Bách Lí Song đối với cái này cảm thấy rất hứng thú.

Vân Khê nhớ tới lần mình tham gia buổi tụ hội của thập đại biến thái nam ở Phù Dung Lâu, liền không nhịn được phun ra cười, tình huống oanh động kia, làm cho nàng khó quên đến tận hôm nay.

“Ta biết! Ta biết Bài Hành Bảng thập đại mỹ nam gồm những người nào.” Tiểu Mặc cướp lời giơ tay lên tiếng, “Thần thúc thúc là mỹ nam xếp hạng thứ mười, Sở Mục thúc thúc là thứ chín, Độc Cô thúc thúc là thứ năm, Lam thúc thúc là thứ tám, biểu cữu cậu là thứ nhất, còn có Tường thúc thúc của ta là thứ ba!”

“Độc Cô, xếp thứ năm?” Sau khi Tiểu Mặc nêu tên cùng với thứ tự xếp hạng của một loạt mỹ nam, Bách Lí Song cảm thấy hứng thú nhất là Độc Cô Mưu. Không chỉ nàng, những người khác cũng tò mò đưa mắt nhìn sang người vẫn lấy nón che mặt là Độc Cô Mưu, hắn cũng có thể ở trên Bài Hành Bảng mỹ nam có số có má,điều này làm cho người ta hết sức ngạc nhiên.

“Sở Sở, ngươi có nhìn thấy diện mạo thực sự của Độc Cô Mưu hay không? Hắn rốt cuộc hình dạng như thế nào?” Bách Lí Song tò mò hỏi.

Hoa Sở Sở liếc mắt cười nói: “Ta dĩ nhiên là biết diện mạo thật sự của Mưu ca ca, Mưu ca ca lớn lên rất xinh đẹp!”

Xinh đẹp?

Nam nhân dùng xinh đẹp để hình dung, tựa hồ không thỏa đáng lắm?

Độc Cô Mưu bình tĩnh mà đứng, thật giống như điều mọi người đàm luận đều không liên quan đến hắn.

Hoa Sở Sở tiếp tục nói: “Bất quá, đó đã là chuyện của mười năm trước rồi, về sau ta liền không có nhìn thấy diện mạo thực sự của Mưu ca ca.” Mặc dù nàng cũng rất muốn nhìn, nhưng nàng hoàn toàn tôn trọng Mưu ca ca, sẽ không bức bách hắn, nàng tin tưởng một ngày nào đó mưu ca ca sẽ lấy diện mạo thật sự của mình đối mặt với nàng.

Cho nên, nàng không nóng nảy, nàng còn nhiều thời gian để chờ đợi, đang đợi hắn mở rộng cửa lòng.

Độc Cô Mưu lúc này mới hơi có phản ứng, đỉnh đầu khẽ hoạt động, nhưng không có động tác kế tiếp.

Bách Lí Song ngạc nhiên nói: “Không phải chứ? Ngay cả ngươi cũng không có nhìn thấy mặt mũi hiện tại của hắn? Vậy hắn làm thế nào đứng trên bảng xếp hạng kia? Ta rất hoài nghi tính công chính của bảng xếp hạng kia.”

“Ha hả, nhưng nếu Long Tường đại lục cũng có bảng xếp thập đại mỹ nam hạng, không biết những người có mặt ở đây có bao nhiêu người có tên trên bảng đây?” Vân Khê cười đùa, vén vài cái tóc vàng trên đầu vai của Long Thiên Tuyệt, đem nó quấn quanh ở đầu ngón tay của nàng. Nàng nghĩ thầm trong lòng, nếu có bảng xếp hạng đó Thiên Tuyệt nhất định là đứng hàng đầu bảng!

Long Thiên Tuyệt bắt gặp đáy mắt của nàng phát sáng, hắn ôn nhu cười nói: “Ta vừa mới phát hiện bộ dáng của mình thay đổi, giật nảy mình, ta còn thật sự sợ nàng sẽ không chấp nhận bộ dáng của ta lúc này.”

“Màu vàng này thì có cái gì? Ta còn tận mắt nhìn thấy tóc màu lam, màu xanh biếc, màu đỏ, so với chàng mà nói, tóc màu vàng của chàng là cao quý nhất ưa nhìn nhất, thưởng tâm duyệt mục (cảnh đẹp ý vui).” Vân Khê liên tưởng đến mái tóc vàng mắt xanh của người Châu Âu cũng thật dễ nhìn, bất quá ở trong mắt nàng, đều không bằng được Thiên Tuyệt của nàng.

“Đại ca của ta nhất định là có tên trên bảng, nếu ban đầu ở Ngạo Thiên đại lục, đại ca của ta không có danh xưng là Tà tôn…, thì vị trí thứ nhất trên bảng xếp hạng nhất định thuộc về đại ca của ta.” Long Thiên Thần tự hào nói, hắn một chút cũng không để ý việc đại ca của mình xếp hạng cao hơn mình, còn về phần những người khác…, vậy thì phải hảo hảo châm chước châm chước.

“Vân đại ca cùng Hàn Nhật nhà chúng ta khẳng định cũng có tên trên bảng!” Dạ Tử Hi nói.

“Còn có một người, có một đầu tóc bạc!” Hiên Viên Túc Gia gia nhập vào đề tài.

“Đã có bốn rồi!Còn có ai nữa không?” Bách Lí Song hăng hái bừng bừng, nhìn xung quanh đoàn người có mặt ở đây để tìm kiếm người.

Hai người Long Thiên Thần cùng Bạch Sở Mục có chút không kiên nhẫn ở một bên nhỏ giọng làm bộ ho khan, chẳng lẽ các nàng những nữ nhân này không nhìn tới hai người đại soái ca là bọn họ đang đứng sờ sờ ở chỗ này sao?

“Còn có biểu cữu cậu cùng Tường thúc thúc của ta.” Tiểu Mặc nói.

Dung Thiếu Hoa vui mừng quăng cho hắn ánh mắt tán thưởng, lời của tiểu hài tử chính là lời nói thật.

“Tường thúc thúc của ngươi không có ở đây Long Tường đại lục này, cho nên hắn không tính! Ngươi hảo hảo suy nghĩ xem còn có ai?” Bạch Sở Mục ra sức hướng Tiểu Mặc nháy mắt.

Tiểu Mặc nghiêng đầu suy nghĩ một chút, đột nhiên ánh mắt sáng lên, Bạch Sở Mục cho rằng hắn rốt cục có thể hãnh diện, Tiểu Mặc lại nói: “Kia...... còn có Cửu Gia Gia của ta!”

Cửu gia Gia trong miệng hắn,cũng chính là người đang ở Bàn Long thành Long Hựu Đình.

Được rồi, cùng so sánh với Long Cửu thúc tiên tư ngọc dung, thật sự hắn thua kém chút.

“Còn ai nữa không?” Bạch Sở Mục dùng ánh mắt khích lệ, tiếp tục hỏi, nếu không thể đứng hàng thứ sáu, thì thứ bảy vậy?

“Còn có...... Còn có một người khác Dạ thúc thúc!” Tiểu Mặc vừa thốt lên xong, Bạch Sở Mục đáy lòng lộp bộp, đả kích a, còn không có đến phiên hắn! Được rồi, hắn thừa nhận, cùng Dạ Hàn Tinh so sánh với, hắn cũng kém một chút xíu.

“Còn ai nữa không?” Hắn mở to mắt, ra sức hướng Tiểu Mặc nháy mắt, nói gì thì nói hắn nhất định phải đứng hàng thứ tám? Hắn cũng không muốn lại bị đứng đến hàng thứ chín, mỗi lần đều xếp cuối, quá đả kích người.

Mọi người buồn cười nhìn một lớn một nhỏ liệt kê danh sách xếp hạng các mỹ nam.

“Còn có Lam thúc thúc cùng Độc Cô thúc thúc.”

Bạch Sở Mục thật sự chịu đả kích, không nghĩ tới so sánh với hồi ở Ngạo Thiên đại lục còn không bằng, hắn lại từ thứ chín rớt xuống thứ mười.

Long Thiên Thần lần này đã có kinh nghiệm, ngậm miệng không nói, cũng không cùng Bạch Sở Mục tranh luận, tránh cho cuối cùng liền xếp thứ mười đều không được, tự rước lấy nhục.

Quả nhiên, Tiểu Mặc…, còn không có nói xong: “Đúng rồi, còn có Chiến cậu!”

Bạch Sở Mục thân thể nghiêng ngả, tựa vào đầu vai của Long Thiên Tầm, tìm kiếm an ủi. Kết quả, hắn liền thứ mười cũng không được......

Long Thiên Thần nhìn có chút hả hê cười lớn, may là hắn vừa rồi không có xen mồm vào.

Vân Khê trên măt mang ý cười, vuốt vuốt mái tóc rối trên đầu nhi tử, xem ra vẫn là Tiểu Mặc tinh mắt nhất, thoáng cái đã đem thập đại mỹ nam xếp lại một lần nữa.

Mọi người chỉ coi là đùa giỡn, cười.

Vân Khê đưa mắt quét một vòng xung quanh, không nhìn thấy Long Vương cùng long hậu, Vân Khê không khỏi hỏi: “Long Vương cùng Long Hậu đâu? Tại sao không có nhìn thấy bọn họ?”

Long Thiên Tuyệt nói: “Long Hậu đang vận công điều tức cho Long Vương bệ hạ, tạm thời không cách nào cùng hành động với chúng ta, chúng ta vẫn là nắm chặt thời gian đi tìm Trấn Ngục Thiên Hỏa.”

Vân Khê gật đầu, tỏ vẻ đồng ý, quay đầu đem Tiểu Mặc gọi đến trước mặt, hướng về phía Tiểu Bạch đang ở trong túi quần của hắn nói: “Tiểu Bạch, chúng ta bây giờ đi tìm mồi lửa, năng lực cảm giác mồi lửa ngươi mạnh hơn chúng ta, vì thế chúng ta trông cậy vào ngươi.”

Tiểu Bạch vừa nghe đến hai chữ mồi lửa, hai mắt không khỏi sáng lên, lại có đồ ăn ngon rồi!

Cõi đời này cũng sợ rằng chỉ có Tiểu biến thái này sau khi nghe đến mồi lửa lại sẽ cùng đồ ăn ngon liên tưởng đến cùng một chỗ.

Mọi người sau khi thương nghị, quyết định chia làm hai đường, Mai công tử dẫn dắt những cao thủ của những gia tộc khác ở lại tại chỗ, một mặt phân tán lực chú ý của những cao thủ áo đen, một mặt tùy thời điều tra động tĩnh của Tử yêu, mà đoàn người Long Thiên Tuyệt cùng Vân Khê thì đi trước tìm kiếm mồi lửa.

Lấy vị trí Tử yêu làm trung tâm, trong vòng bán kính ba dặm, hai người Vân Khê cùng Long Thiên Tuyệt không ngừng đi xuyên qua dưới đất, tìm kiếm mồi lửa.

Thời gian dài bị vây trong không khí âm u ẩm ướt ở dưới đất, người bình thường cũng sẽ chịu không nổi, hơn nữa càng là đi xuống, nhiệt độ ở trong lòng đất càng xuống thấp, hai người không cách nào ở trong lòng đất thăm dò trong thời gian dài, không thể làm gì khác hơn là thăm dò một trận, lại đi lên mặt đất nghỉ ngơi một trận.

Trong quá trình này, bọn họ gặp được không ít tử linh cùng núp dưới đất sinh linh, chiến dịch lớn nhỏ diễn ra đếm không hết. Cũng may thực lực của hai người đều tăng lên, cho nên đối với việc giết chết tử linh là chuyện dễ dàng, không có hao phí quá nhiều khí lực. Bất quá thời gian dài, khó tránh khỏi sinh ra mệt mỏi.

“Khê Nhi, chúng ta nghỉ ngơi một chút đi. Phạm vi quá lớn, tương đối hao phí khí lực cùng thời gian, chúng ta cần nghĩ ra biện pháp khác, để thu hẹp lại phạm vi tìm kiếm.” Long Thiên Tuyệt dẫn Vân Khê, dừng ở khu đất hoang, tạm thời nghỉ ngơi.

Vân Khê giơ tay lên, xoa xoa trên trán đầy mồ hôi của mình, đây là do lạnh nóng không ngừng thay đổi mà tạo mồ hôi: ” tìm kiếm như bây giờ đúng là không phải biện pháp tốt, cách tốt nhất là sớm xác nhận vị trí có khả thi nhất để tìm kiếm nếu không sẽ chỉ uổng phí khí lực.”

Long Thiên Tuyệt nửa người tựa vào một tảng đá lớn bên cạnh, khom lưng, lấy kiếm dùng làm bút, vẽ trên mặt đất: “Nàng nhìn, nơi này là mộ Linh Vương, chúng ta vừa đi qua địa phương đó, nơi này là vị trí của Tử yêu, còn có nơi này, là vị trí của chúng ta bây giờ......”

Vân Khê vừa nhìn hắn vẽ bản đồ địa hình đơn giản, vừa chăm chú nghe hắn giải thích.

“Chúng ta mới vừa rồi dò xét là khu vực này, trong lòng đất phát hiện rất nhiều sinh linh sống.” Hắn vẽ vòng, chỉ hướng một chỗ khác, nói, “Mà ban đầu dò xét khu vực này, một cái sinh linh sống cũng không có nhìn thấy, Trấn Ngục Thiên Hỏa đối với Tử Linh mà nói là thiên địch, Tử Linh là không thể dễ dàng nhích tới gần, một khi nhích tới gần, vô cùng có khả năng sẽ bị hồn phi phách tán, mà sinh linh sống thì không, Trấn Ngục Thiên Hỏa phóng thích đi nhiệt lượng có giúp sinh linh sống trưởng thành.”

“Linh Vương chính là Tử Linh Vương giả, nó giống như trước e ngại Trấn Ngục Thiên Hỏa, cho nên vị trí của Trấn Ngục Thiên Hỏa tuyệt đối không thể nào gần mộ Linh Vương; mà Tử yêu là nửa người nửa yêu, hắn e ngại Trấn Ngục Thiên Hỏa đồng thời, cũng cần hấp thu năng lượng của Trấn Ngục Thiên Hỏa, cho nên nơi ở mà hắn lựa chọn, vô cùng có khả năng gần Trấn Ngục Thiên Hỏa ”

Long Thiên Tuyệt chân mày khẽ nhíu, suy tư chốc lát nói: “Bởi vậy theo phán đoán của ta, Trấn Ngục Thiên Hỏa rất có thể ở tại khu vực phía Tây. Vân Khê vừa chăm chú nghe hắn phân tích, vừa vuốt cằm đồng tình: “Hảo, vậy chúng ta trước nghỉ ngơi một lát, sau đó tập trung tình thần lại đi tìm kiếm một lần nữa.”

Long Thiên Tuyệt mỉm cười gật đầu, giơ tay lên, thay nàng sửa sang tóc mai hơi có vẻ xốc xếch: “Chờ chúng ta tìm được Trấn Ngục Thiên Hỏa rồi, có đầy đủ vốn để đối phó với Tử yêu. Nhưng nếu......” Hắn bỗng nhiên, hơi có vẻ chần chờ.

“Nhưng nếu cái gì?” Vân Khê nhìn hắn, mơ hồ đoán được suy nghĩ trong lòng hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui