Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc

Đám người Lạc trưởng lão thấy tình thế bất lợi với mình, nghĩ trốn đi là quan trọng nhất. Bị những con mắt của mười mấy con Thần Long nhìn chòng chọc, chỉ cần bọn họ hơi động một cái thì bọn chúng sẽ đánh trả lại ngay.

“Hiểu lầm, toàn bộ chỉ là hiểu lầm” Lạc trưởng lão đã đem trách nhiệm rũ bỏ,không còn một chút liên quan nào tới lão.

“Đúng, chỉ là hiểu lầm, chúng ta cũng không muốn làm hại con của ngươi. Ngược lại, là xú nha đầu này muốn đánh cắp Tiểu Long, chúng ta đuổi theo nó tới đây thì nó ôm Tiểu Long nhảy xuống vách núi, muốn cùng Tiểu Long đồng quy vu tận (cùng nhau chết), nó mới là đầu sỏ.” Có người độc ác hơn, trực tiếp đem trách nhiệm đẩy cho Đoan Mộc Tĩnh.

Tiểu Mặc đứng ở đó mũi thở phì phì, quá vô sỉ rồi. Lại làm cho Tiểu Tĩnh chịu oan uổng.

“Có phải như vậy hay không?” Mẫu Long quay đầu, nửa tin nửa ngờ liếc mắt nhìn Đoan Mộc Tĩnh. Đoan Mộc Tĩnh rất tức giận, cảm giác ủy khuất, chính bọn hắn làm chuyện xấu, lại còn vu oan cho bé, tại sao bọn họ có thể làm như vậy?

Bé ủy khuất cúi đầu, không nói gì.

Tiểu Mặc tiến lên một bước, giải thích thay bé: “Dĩ nhiên không phải như vậy. Chuyện rất rõ ràng, là những kẻ này muốn bắt Tiểu Long, Tiểu Tĩnh vì bảo vệ Tiểu Long mới bị bọn chúng đuổi theo phải chạy trốn tới bên vách núi, cuối cùng bị bức phải nhảy xuống vách núi. Các ngươi thử nghĩ xem, nếu Tiểu Tĩnh thật sự đánh cắp Tiểu Long của ngươi, thì lúc nàng rơi xuống vách núi tại sao lại ôm chặt Tiểu Long, bảo vệ nó tốt như vậy?”

Tiểu Mặc vừa nói xong, đám Thần Long xôn xao nghị luận.

“Ngươi…… Ngươi là Tiểu Mặc Mặc. Là bạn tốt của thái tử Long Vương Cốc chúng ta”.

“Cậu bé đó chính là Tiểu Mặc Mặc, lúc chúng ta ở di tích chiến trường cổ đã trông thấy, không thể sai được.”

“Nhanh đi thông báo thái tử, thái tử nếu biết Tiểu Mặc đến nhất định sẽ cao hứng.”

“……”

Trong khoảng thời gian ngắn, Tiểu Mặc thành người được chúng Thần Long rất hoan nghênh, bọn chúng bày tỏ tình hữu nghị đối với Tiểu Mặc, một con Thần Long trong số đó quay đầu trở về thông báo.

Tiểu Mặc xấu hổ vuốt vuốt mái tóc, nhờ hào quang của Tiểu Bạch, bé ở chỗ này cũng được hoan nghênh như vậy.

“Có sự đảm bảo của Tiểu Mặc Mặc nhất định không sai được. Đám người nhân loại các ngươi thật là ghê tởm, mình làm kẻ trộm còn giá họa cho một hài tử vô tội, các ngươi rất đáng hận. Các ngươi tự tiện xông vào Long Vương cốc của chúng ta còn chưa nói, lại có ý đồ thương tổn con của ta, hôm nay các ngươi đừng có mơ tưởng còn sống mà rời khỏi Long Vương Cốc”. Mẫu Long tức giận gầm thét, vươn ra một trảo, chộp tới một gã cao thủ trong đám người này.

“A ——” ở dưới long trảo chắc là không chịu nổi một kích, cao thủ bị mất mạng ngay tại chỗ.

Lúc này những cao thủ khác bị dọa chết khiếp, bây giờ mới hiểu ra, bọn họ rốt cục phạm phải bao nhiêu sai lầm. Chọc vào cái gì không chọc, hết lần này tới lần khác chọc giận Thần Long của Long Vương Cốc.

Sự tức giận của Mẫu Long không giảm chút nào, tiếp tục xuất thủ với cao thủ của Đoan Mộc Gia tộc, chỉ nghe tiếng kêu thảm thiết liên tục, ba tên cao thủ lần lượt té xuống.

Lạc trưởng lão vừa né tránh, vừa lo lắng nghĩ kế sách, cuối cùng đem ý định đặt trên người Tiểu Mặc. Xem thái độ của Thần Long thì Tiểu Mặc rất có địa vị trong lòng bọn chúng, nếu bắt ép Tiểu Mặc, Thần Long sẽ không dám đối phó với bọn họ nữa.

“Tiểu Tĩnh, chúng ta sai thật rồi, chúng ta nên nghe lời ngươi không nên động vào Tiểu Long. Hiện tại chúng ta thân ở trong hiểm cảnh, ngươi mau giúp chúng ta cầu tình, để chúng nó thả chúng ta đi (tuyetmuahe: oztttt thật vô sỉ, ta chửi rủa ba đời nhà lão này).” Hắn từng bước nhích tới gần Đoan Mộc Tĩnh, dời đi lực chú ý của mọi người.

Đoan Mộc Tĩnh do dự, bé cũng không hy vọng thấy bọn họ bị Thần Long giết chết, nhưng bọn họ thật sự quá ghê tởm. Trong lúc suy tư, Lạc trưởng lão đã từ từ tới trước mặt bé, nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, thân ảnh Lạc trưởng lão đột nhiên vọt mạnh một cái, chạy về phía Tiểu Mặc bên cạnh nàng, bắt được Tiểu Mặc.

“Tất cả các ngươi dừng tay lại cho ta. Kẻ nào cử động, ta liền giết đứa bé này.”

“Tiểu Mặc ca ca”

“Tiểu Mặc”

“Tiểu Mặc Mặc”

Đoan Mộc Tĩnh muốn chạy qua bị Long Thiên Thần kéo lại, âm thầm lắc đầu với nàng, hắn tin tưởng Tiểu Mặc tự có phương pháp thoát thân. Đáy lòng âm thầm cảm thấy may mắn, nếu lạc trưởng lão bắt Đoan Mộc Tĩnh làm con tin, thực sự là khó cứu người. Nhưng hết lần này tới lần khác hắn tự cho là thông minh, bắt Tiểu Mặc……

Chúng Thần Long lại nổi giận, sao lại có người vô sỉ như thế cơ chứ, quá hèn hạ.

“Ai dám khi dễ Tiểu Mặc Mặc đồng loạt lên đánh chết hắn”. Một thanh âm mơ hồ từ đàng xa nhẹ nhàng tới đây, trên đường núi một thân ảnh nho nhỏ lập lòe, bay nhanh như gió, thanh âm vừa phát ra, người đã đến trước mặt.

Mọi người cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy một nam hài bốn năm tuổi đi chân trần, trên người mặc một bộ quần áo màu trắng, tay áo rộng thùng thình giống trích tiên từ trên trời rơi xuống, rõ ràng chính là một pho tượng trẻ con bằng thạch anh xuất hiện trước mặt mọi người. Trên trán của đứa bé có một đạo ấn ký màu bạc, trong đêm tối lóe ra ánh sáng kỳ dị, làm cho người ta không thể mở mắt.

“Tiểu Mặc Mặc, ngươi rốt cục cũng đến thăm ta. Di, Tiểu Tĩnh cũng tới!” Bé trai khua tay múa chân, vui sướng vô cùng, đây chính là hài tử ngây thơ, đâu còn khí thế bá vương như vừa rồi.

Lạc trưởng lão nhìn đứa bé trước mặt, đáy lòng nghi hoặc, đứa bé này rốt cuộc là kẻ nào? Long Vương cốc tại sao có thể có một hài tử như vậy? Hơn nữa, thoạt nhìn thì đứa bé này vẫn còn non nớt, chẳng có tâm kế gì, tình huống này là thế nào……

Tiểu Mặc nhìn bé trai trước mắt, nháy mắt mấy cái, vẻ mặt mơ hồ.

“Ngươi là ai, tại sao biết tên của ta?” Thật sự không thể trách bé không nhận ra Tiểu Bạch, biến hóa của nó quá lớn, lúc trước cả một thân hình to lớn như vậy cơ mà, bây giờ có thể nhìn một cái liền nhận ra mới là lạ.

“Tiểu Mặc Mặc, ngươi quên mất ta rồi”. Chớp chớp đôi mắt ngập nước, Tiểu Bạch bẹp cái miệng nhỏ nhắn, lộ ra thần sắc thương tâm.

Chúng Thần Long vừa nhìn Tiểu Thái Tử thương tâm khổ sở, mọi người đau lòng vô cùng, rối rít mở miệng an ủi.

“Tiểu Long Long, chia tay đã lâu, mà biến hóa của người quá lớn nên Tiểu Mặc Mặc mới không nhận ra”

“Tiểu Long Long, người đáng yêu như thế, khiến người người yêu thích, Tiểu Mặc Mặc làm sao quên mất người được cơ chứ?”

“Tiểu Long Long……”

Tiểu Mặc nghe thấy ba chữ “Tiểu Long Long”, nhất thời ngẩn ra, hoàn toàn quên mất giờ phút này mình còn đang ở trong tay Lạc trưởng lão, đôi mắt mở to cố gắng đánh giá đứa bé đứng trước mặt mình.

Đứa bé này chính là Tiểu Bạch.

Trời ơi, không phải bé sinh ra ảo giác đấy chứ?

“Tiểu Bạch, là ngươi sao?”

“Đương nhiên là ta.” Tiểu Mặc Mặc nhận ra nó, tâm tình Tiểu Bạch lập tức chuyển biến tốt đẹp, lại bắt đầu vui vẻ nhảy nhót. Cúi đầu nhìn bộ dáng hình người của mình bây giờ, nó bất tri bất giác mới phản ứng lại, ngượng ngùng gãi đầu, “Ta thiếu chút nữa quên mất, ta hiện tại đã biến thành người. Chờ một chút, ta lập tức biến trở về ”

Hưu một tiếng, Tiểu Bạch nhanh nhẹn biến trở về thành một quả cầu, không dừng lại chút nào, nó bắn một quả cầu hướng về phía Lạc trưởng lão.

“Tiểu Mặc Mặc, đi mau”

Tiểu Mặc vừa nhận được tin tức Tiểu Bạch truyền tới, đồng thời phản ứng, trong miệng niệm một tiếng “Dời ——”, biến mất ở trước mặt Lạc trưởng lão.

Cùng lúc đó, Tiểu Bạch hình cầu bay vụt tới trước mặt lão, hung hăng đụng vào Lạc trưởng lão, mũi hắn liền chảy máu ròng ròng, liên tục lùi lại mấy bước.

“Hừ, dám khi dễ Tiểu Mặc Mặc. Mọi người cùng nhau đánh bọn chúng, không cho phép bọn chúng rời khỏi Long Vương cốc.”

Tiểu Bạch rất có khí thế của Long thái tử, nó ra lệnh một tiếng, đám Thần Long đã sớm mài đao soàn soạt giương nanh múa vuốt đem những cao thủ Đoan Mộc Gia tộc coi là thức ăn trong nồi.

Rầm rầm rầm phanh……

A a a a……

Trên vách núi, hỗn chiến thành một đoàn.

Long Thiên Thần mang theo Tiểu Mặc cùng Tiểu Tĩnh, tránh né cuộc hỗn chiến, nghe từng tiếng kêu thảm thiết, ba người vẻ mặt khác nhau. Hai thúc cháu Long Thiên Thần cùng Tiểu Mặc thì lớn tiếng trầm trồ khen ngợi, tuyệt đối không cảm thấy đám người Lạc trưởng lão đáng giá nhận được sự đồng tình, nếu không có đám Thần Long xuất hiện, hiện tại gặp tai ương đúng là bọn họ. Tâm tình Đoan Mộc Tĩnh lại xoáy thành một đoàn, mặc dù bọn họ thực sự xấu xa ghê tởm, mặc kệ xảy ra chuyện gì bọn họ cũng là trưởng bối của mình, là người của Đoan Mộc Gia tộc. Để cho cô bé trơ mắt nhìn bọn hắn bỏ mạng tại chỗ, bé thật là có chút không đành lòng.

“Tiểu Mặc Mặc, nhìn thấy ngươi thật tốt. Ta rất nhớ ngươi.” Tiểu Bạch nhanh như chớp chui vào trong ngực Tiểu Mặc dùng sức cọ, một người một thú ôm nhau thành một đoàn thật thân mật khắng khít.

Trong ngực Tiểu Mặc còn có một con rồng mới sinh, nó tò mò trợn tròn mắt, nhìn khắp nơi bất thình lình chống lại ánh mắt Tiểu Bạch phóng tới. Thân phận địa vị ở trong Long Tộc của Tiểu Bạch khiến cho nó co đầu lại phía sau, có chút kính sợ nhìn chằm chằm Tiểu Bạch, sao nó lại sợ Tiểu Bạch nhỉ.

Tiểu Bạch nhìn con rồng mới sinh, càng xem càng thấy không vừa mắt, lại cùng nó tranh giành sự ấm áp của Tiểu Mặc Mặc. Móng vuốt của Tiểu Bạch nhẹ nhàng vung lên, đem con rồng nhỏ trong ngực Tiểu Mặc ném ra ngoài, chuẩn xác rơi vào trong ngực Tiểu Tĩnh.

Cuối cùng, nó đắc ý lắc lắc cái đầu. Vị trí này vĩnh viễn là của một mình nó, những con rồng khác đừng hòng.

Nhìn bộ dáng bá đạo, tham muốn giữ lấy cực mạnh, nơi nào có chút bộ dáng Long Thái Tử có tấm lòng độ lượng và nhân từ đối với dân chúng. May là Long Vương không có ở đây, bảo nó một mình tới xử lý tình huốn đột phát, nếu không, nó nhất định khó thoát khỏi móng vuốt của Long Vương, đem nó xách trở về dạy bảo thật tốt.

Tiểu Mặc buồn cười sờ sờ đầu Tiểu Bạch, tâm tư nho nhỏ của nó, bé làm sao lại không biết cơ chứ.

“Tiểu Bạch, ta cũng rất nhớ ngươi”.

Cúi đầu hôn nó một cái, Tiểu Bạch mừng rỡ lắc lắc cái mông.

Nhưng nếu nói bọn họ bên này sung sướng như ở trên thiên đường, thì đám người Lạc trưởng bên này quả thực chính kiểu đãi ngộ của địa ngục, mọi người bị Thần Long công kích thê thảm không nỡ nhìn, đến cuối cùng chỉ còn lại có nửa cái mạng.

“Tha mạng a. Xin cho chúng ta một con đường sống, chúng ta bảo đảm nhất định sẽ không tự tiện xông vào Long Vương cốc nữa.”

“Tiểu Tĩnh, nhanh lên một chút thay chúng ta cầu tình, khiến chúng nó tha cho chúng ta một con đường sống.”

Đoan Mộc Tinh nội tâm xoắn xuýt không đành lòng, đang muốn mở miệng hướng Tiểu Bạch cầu tình, Tiểu Mặc giành trước một bước mở miệng: “Không thể bỏ qua cho bọn họ dễ dàng như vậy. Lúc trước bọn họ bức bách Tiểu Tĩnh sử dụng Thiên Nhãn, sau đó lại ép Tiểu Tĩnh nhảy xuống vách núi, thiếu chút nữa là chết. Bọn chúng cực kỳ xấu xa, mới vừa rồi còn bắt ta uy hiếp nữa, loại người tâm địa ác độc như bọn chúng nếu được thả trở về, ngày sau nhất định sẽ hại Tiểu Tĩnh cùng gia gia Tiểu Tĩnh, thả hổ về rừng hậu hoạn vô cùng.”

“Không sai. Bọn họ đã biết đường vào Long Vương cốc nếu thả bọn họ ra, bọn họ sớm muộn cũng sẽ mang theo những cao thủ khác tiến vào Long Vương Cốc. Đối với loại người tham lam, muốn tiêu trừ lòng tham của bọn họ, trên căn bản là không thể nào, biện pháp duy nhất, chính cắt đứt ý niệm tham lam trong đầu bọn chúng.” Long Thiên Thần nói.

“Vậy rốt cuộc muốn trừng phạt bọn họ như thế nào đây.” Tiểu Bạch khổ não, phụ thân mới vừa phân phó, để nó một mình xử lý, học thế nào phân biệt thị phi, sớm một ngày có thể đảm đương trọng trách một mình.

“Tiểu Long Long, người là thái tử, chúng ta tất cả nghe theo người.” Thần Long tỏ thái độ.

“Tiểu Bạch, nơi này là nhà của ngươi, ngươi quyết định đi” Tiểu Mặc mỉm cười khích lệ nói.

Đám người Lạc trưởng lão dùng ánh mắt mong mỏi nhìn Tiểu Bạch, đem tất cả hi vọng ký thác vào trên người của nó, sinh tử của bọn họ bây giờ hoàn toàn nằm trong tay nó, sống hay chết chỉ trong một câu nói của nó mà thôi.

“Long Thái Tử, xin giơ cao đánh khẽ “. Nếu bọn họ biết bé trai này có tình bạn với Long Thái Tử như vậy thì bọn họ sẽ không lén lén lút lút đi vào Long Vương Cốc rồi. Trực tiếp cùng đứa bé này kết bạn rồi cầu xin bé dẫn bọn hắn vào cốc không phải tất cả đều vô sự sao?

Biết vậy chẳng làm a!

Tiểu Bạch suy tư một hồi lâu, đem những cao thủ nằm trên mặt đất chỉ còn lại có nửa cái mạng đánh giá mấy lần, bỗng nhiên ánh mắt sáng lên, có chủ ý: “Đúng rồi, vậy liền đem bọn họ để lại Long Vương cốc, để cho bọn họ mỗi ngày làm việc cho chúng ta.”

Đám người Lạc trưởng lão cúi đầu thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại lộ ra thần sắc đau khổ. Để cho bọn họ ở lại Long Vương cốc, vậy chẳng phải là bọn họ vĩnh viễn không có cơ hội trở về Đoan Mộc Gia tộc ư? Bọn họ cũng là những nhân vật quan trọng trong Đoan Mộc Gia tộc, tại sao lại có thể ở lại Long Vương cốc làm sai dịch cho một đám Thần Long cơ chứ?

Thực sự không cam lòng, nhưng dưới tình cảnh này có thể lưu lại một cái mạng là tốt rồi, bọn họ sao có thể kén chọn chứ?

Đoan Mộc Tĩnh nghe vậy, thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần có thể giữ được tánh mạng của bọn họ, bé an lòng rồi. Đối với người xấu, không nhiều thì ít đều phải trừng phạt.

“Tiểu Long Long, ngươi quá thông minh. Chúng ta vừa lúc thiếu người tắm rửa, đấm bóp lưng, hiện tại có rồi. Sau này tắm và đấm bóp lưng rốt cuộc không cần buồn phiền nữa.”

“Ta mỗi ngày chịu trách nhiệm quét dọn, vậy sau này là có người thay ta dọn dẹp phân và nước tiểu rồi. Ha ha, thật tốt quá”

Đám Thần Long tâm tình vui vẻ, ngươi một lời ta một câu, bắt đầu nghị luận. Đám người Lạc trưởng lão đều chết tâm, bọn họ là cao thủ, tại sao có thể luân lạc tới mức đi tắm đấm bóp lưng cho Thần Long, còn phải thay bọn họ quét dọn phân và nước tiểu cơ chứ? Chỉ cần vừa nghĩ tới cuộc sống nước sôi lửa bỏng sau này, bọn họ thực hận không thể nhảy núi tự tử.

Bất quá, bọn họ cũng chỉ là nghĩ trong lòng, làm gì có ai có dũng khí đi tìm chết đây? Chết tử tế không bằng sống chối cãi, cho dù thế nào đi chăng nữa Long Vương cốc linh khí tràn đầy, rất thích hợp cho bọn họ tu luyện. Vậy thì vừa ở chỗ này chịu sỉ nhục khổ sở vừa tu luyện.

Một vài Thần Long lần lượt chở những cao thủ Đoan Mộc Gia tộc đi, con rồng nhỏ cũng được mẫu thân của nó mang đi, hiện trường chỉ còn lại Tiểu Bạch cùng nó ba vị bằng hữu đã lâu không gặp.

“Tiểu Mặc Mặc ta dẫn ngươi tới chỗ ta ở, nơi đó thật sự rất đẹp.” Tiểu Bạch hăng hái bừng bừng, vội vã muốn đem thứ tốt của mình cho bạn xem.

“Được rồi, vậy chúng ta đi nhanh đi”

Một nhóm ba người dưới sự hướng dẫn của Tiểu Bạch, hướng chỗ ở của nó lên đường.

Sau khi bọn họ rời đi không lâu, thân ảnh Long Vương và Long Hậu xuất hiện ở bên vách núi, Long Hậu vui mừng nhìn bóng lưng rời đi của con trai,vừa vui mừng vừa tự hào. Tiểu Long Long của nàng rốt cục có thể tự mình quyết định, đó là một khởi đầu tốt.

Long Vương ôm lấy nàng, ôn nhu nói: “Tiểu Long Long của chúng ta cần luyện tập thật nhiều, chỉ cần cho nó nhiều cơ hội luyện tập một chút, nó sẽ trở thành một vị Long Vương mới, trở thành niềm kiêu ngạo của Long Vương Cốc chúng ta.”

“Hết thảy đều nghe Đại Vương.” Long Hậu hiếm khi làm tiểu nữ nhân rúc vào trong ngực Long Vương, lời nói mềm mại đến xương tủy.

“Tiểu Mặc Mặc, phòng mới của ta như thế nào.” Tiểu Bạch biến trở về hình người, mở miệng, khoanh chân ngồi ở trên giường, rung đùi đắc ý, đang đợi được tán dương.

Còn lại ba người tinh tế xem xét căn phòng. Phòng mới to đến có chút khoa trương, xa xỉ khiến cả đám trợn mắt há mồm.

“Tiểu Bạch, ngươi phát tài rồi. Trong gian phòng của ngươi, một cái đồ trang sức thôi cũng có giá trị liên thành rồi, ngươi trở thành đại phú ông rồi!” Long Thiên Thần lau cây cột thủy tinh ánh xạ bảy màu trong tay tấm tắc than thở, hắn dám nói cây cột thủy tinh như vậy nếu là lấy ra đi đấu giá, tuyệt đối có thể mua một tòa thành, chỉ sợ cũng chỉ có Long Tộc mới có thể dùng cây cột thủy tinh trân quý như vậy mà thôi, có tiền mà không mua được, tuyệt đối là trân phẩm bảo bối a.

Hai mắt Tiểu Mặc cũng nhìn chằm chằm một vài viên Dạ Minh Châu chiếu sáng ở quanh phòng, ngẩng cổ lên chăm chú nhìn, nước miếng chảy ròng ròng. Viên Dạ Minh Châu lớn như vậy là lần đầu tiên bé thấy, Dạ Minh Châu lúc trước bé sưu tập được mà so với viên này thì đúng là gặp sư phụ, căn bản không vào được mắt của bé.

“Hạt châu thật xinh đẹp” Đoan Mộc Tĩnh thấy Tiểu Mặc nhìn chằm chằm vào hạt châu kia cũng nảy sinh lòng hiếu kỳ, không nhịn được cảm thán.

“Qủa thật là rất xinh đẹp” Một giọt nước miếng theo khóe miệng Tiểu Mặc chảy xuống, bé là kìm lòng không đậu.

“Tiểu Mặc Mặc, ngươi thích thì lấy đi. Của ta chính là của ngươi, không nên khách khí với ta.” Tiểu Bạch vô cùng khẳng khái hào phóng.

“Ta đây thật cầm nha.” Hai mắt Tiểu Mặc cũng chưa có rời khỏi hạt châu, tuyệt không cảm thấy có gì không tốt, nhảy lên giường đưa tay lấy đi hạt châu kia.

Long Thiên Thần vô lực vuốt trán. Tiểu Mặc a, cháu cũng quá không khách khí đi, cứ như vậy đem bảo bối của người nhà lấy mất, thật là mất mặt a.

Đáng tiếc Tiểu Bạch người ta một chút cũng không thấy Tiểu Mặc Mặc mất mặt. Tiểu Mặc Mặc thích bảo vật của nó còn muốn lấy bảo vật, nó cao hứng còn không kịp, điều này nói rõ Tiểu Mặc Mặc không đem nó làm người ngoài, chỉ có người ngoài mới có thể tính toán chi li với nhau.

Tiểu Bạch giờ phút này tâm tình vô cùng khoái trá, vừa lôi kéo Tiểu Mặc Mặc xem những bảo vật khác của nó.

“Tiểu Mặc Mặc, thích trái cây không. Thích thì cho ngươi” Tiểu Bạch thật thà không giấu diếm, nhìn thấy cái gì liền cho cái ấy.

“Những thứ bảo thạch, linh thạch này tất cả đều cho ngươi”

“Giường ngọc có muốn lấy hay không? Ngủ ở phía trên rất thoải mái nga, phụ thân ta dùng tới ngàn khối linh thạch dung hợp chế tạo mà thành.”

“Cây cột này có muốn hay không? Muốn cũng cho ngươi” Tiểu Bạch ôm lấy một cây cột thủy tinh muốn đem nó dỡ xuống, bị Tiểu Mặc ngăn cản, nó lại đem đồ đưa đi phòng mới liền bị dọn dẹp.

“Tiểu Bạch, đủ rồi. Ta chỉ muốn hạt châu này thôi, những thứ khác ngươi dùng đi”.

“Nga, có phải là bảo vật của ta không tốt hay không? Ngày mai ta sẽ tìm phụ thân cùng mẫu thân lấy một ít bảo vật tốt hơn.” Tiểu Bạch ngồi chồm hổm ở bên suối nước nóng, tay nhỏ bé nhàm chán nhổ lên mấy cây mọc bên trong suối, buồn rầu phỏng đoán. Xem ra, Tiểu Mặc Mặc không muốn thu lễ vật của nó, nhất định là lễ vật của nó không đủ cao, nếu không Tiểu Mặc Mặc sẽ không từ chối.

Long Thiên Thần vuốt gáy của mình không nhịn được cảm thán, hai tiểu tử này thật là quá xa xỉ, căn bản không coi bảo vật là bảo vật chứ sao. Trong gian phòng đó mỗi một loại bảo vật đều là thế gian hiếm có, đến miệng của hai đứa bé thì giống như không đáng giá một đồng một xu, nhưng nếu để cho những người Đoan Mộc Gia tộc kia thấy thì đúng là ghen tị tới chết.

Hai mắt vô tình đảo qua mấy cây cỏ trong tay Tiểu Bạch, hai mắt Long Thiên Thần đột nhiên dựng lên dữ dội, một tiếng thét kinh hãi bật thốt lên: “Dừng tay”

Tiểu Bạch bị hắn la như vậy, lập tức đứng yên tại chỗ, không dám động đậy.

“Sao vậy?” ánh mắt vô tội nháy nháy.

“Long, Long Tiên Thảo.” Long Thiên Thần từng bước đến gần nó, thật sự là Long Tiên Thảo trong truyền thuyết. Trong sách cổ đã miêu tả hình dạng của Long Tiên Thảo, vừa rồi chẳng qua là cảm thấy tương tự, nhìn gần một chút rõ ràng chính là Long Tiên Thảo.

Hắn thiếu chút nữa hộc máu, người của Đoan Mộc Gia tộc thiên tân vạn khổ muốn tìm kiếm Long Tiên Thảo, cư nhiên bị Tiểu Bạch coi như cỏ dại nắm trong tay chơi đùa, thật là phí của trời a.

Hắn hiện tại thật rất muốn tà ác một phen, kéo cao thủ Đoan Mộc Gia tộc đi vào nhìn một cái, để cho bọn họ trực tiếp hộc máu bỏ mình.

“Long Tiên Thảo? Đây chính là Long Tiên Thảo?” Tiểu Mặc và Đoan Mộc Tĩnh cũng bị hấp dẫn tới đây, tò mò ngồi chồm hổm xuống nhìn.

Tiểu Bạch buông lỏng tay ra, dịch chuyển khỏi chỗ ngồi, cùng ba người nhìn Long Tiên Thảo đánh giá: “Long Tiên Thảo là cái gì? Thứ tốt sao? Ta còn tưởng rằng cỏ dại lớn lên trong ao, các trưởng lão quên nhổ.”

Bộ dáng không hiểu biết gì của Tiểu Bạch, khiến cho Long Thiên Thần rất muốn một chưởng đập chết nó, thực là tức giận muốn đập chết người mà. Nhưng bộ dáng không biết gì, ngây thơ vô tội, thật đáng yêu giống tiểu tiên đồng, khiến cho người khác vừa yêu vừa hận.

“Tiểu Bạch, có thể cho ta mấy cây Long Tiên Thảo hay không? Ta muốn đem về giúp gia chủ bá bá chữa bệnh.” Ánh mắt Đoan Mộc Tĩnh khẩn cầu nhìn Tiểu Bạch, đáy lòng còn không quên mất bé là vì giúp gia chủ bá bá chữa bệnh mới mang bọn Lạc trưởng lão tới Long Vương cốc.

Tiểu Bạch vừa nghe, nhất thời vui vẻ không thôi, gật đầu như băm tỏi: “Dĩ nhiên có thể. Ngươi muốn bao nhiêu lấy bấy nhiêu, vạn lần không nên khách khí với ta”. Dù sao bình thường nó cũng là bắt mấy cây này làm cỏ dại để đùa.

“Cám ơn Tiểu Bạch.” Đoan Mộc Tĩnh vui vẻ đi hái Long Tiên Thảo.

Long Thiên Thần đưa tay, không nhịn được sờ sờ đầu Tiểu Bạch, thở dài nói: “Tiểu Bạch, ngươi thật đúng là phá gia chi tử, ta thay Long Vương Long Hậu lo lắng, Long Vương cốc sớm muộn gì sẽ bị ngươi làm cho thảm bại.”

Tiểu Mặc không đồng ý lắc đầu: “Mới không có, Tiểu Bạch chỉ có đối với bằng hữu của mình mới có thể hào phóng như vậy, đối với những người khác nó sẽ không khẳng khái hào phóng như vậy, có đúng hay không?”

Tiểu Bạch Tiếu nâng mắt lên, gật đầu lia lịa, Tiểu Mặc Mặc thật là tri âm của nó rất hiểu lòng nó.

“Tiểu Bạch, mẫu thân rất nhanh sẽ phải luyện đan rồi, muốn nhờ ngươi đi giúp một chút, ngươi có đồng ý theo ta cùng đi Đan minh không?” Tiểu Mặc lúc này nhớ lại chính sự, hỏi ý Tiểu Bạch.

Tiểu Bạch không chút nghĩ ngợi nói: “Ta dĩ nhiên đồng ý. Bất quá ta phải hỏi phụ thân cùng mẫu thân một chút mới được, chỉ cần bọn họ đồng ý ta liền đi với các ngươi.”

“Được, vậy chúng ta bây giờ đi tìm Long cha cùng Long nương.” Tiểu Mặc nói.

“Không cần tìm, chúng ta đã tới rồi.” Long Vương Long Hậu đứng ngoài cửa chờ đợi một lúc lâu. Nghĩ tới Tiểu Long Long khó được cùng bạn bè của mình gặp mặt, đang rất vui vẻ, không đành lòng quấy rầy, lúc này mới cất bước đi vào.

Nghe được nhi tử hào phóng biếu tặng bảo vật cho bạn bè của mình, Long Vương Long Hậu không hề đau lòng, chỉ cần Tiểu Long Long vui vẻ, cho dù nó làm Long Vương cốc phá sản, bọn họ cũng không đau lòng, có cái gì có thể so được với nụ cười của Tiểu Long Long chứ?

“Long cha, Long nương!” Tiểu Mặc mỉm cười nghênh đón, giống như là nhìn thấy phụ thân cùng mẫu thân của mình vậy, không có nửa điểm câu thúc mà thân mật nhiều hơn.

Long Hậu ôm lấy bé, mặt mày hớn hở: “Tiểu Mặc, con đã tới. Tiểu Long Long cả ngày đều ở nhắc tới con. Mỗi ngày ăn cơm, ngủ, luyện công, cũng sẽ nói với ta tên con.”

“Ta cũng rất nhớ Tiểu Bạch, nhớ Long cha cùng Long nương.” Tiểu Mặc nở nụ cười mê chết người, khiến Long Hậu một trận lóa mắt, “Long nương, mẫu thân con muốn luyện chế đan dược, cần Tiểu Bạch hỗ trợ, ngài có thể để cho Tiểu Bạch đi với con một chuyến đến Đan minh không?”.

Hắn kéo nhẹ vạt áo Long Hậu làm nũng.

Long Hậu vốn là có chút chóng mặt, làm sao chống đỡ được hắn làm nũng như thế. Lúc này liền gật đầu đáp ứng.

Nhìn Tiểu Long Long và Tiểu Mặc Mặc ở hai bên, hai tiểu chính thái khả ái, mê chết người không đền mạng, thật muốn đem bọn chúng tất cả đều lưu lại ở Long Vương Cốc làm bạn với mình.

“Tiểu Long Long đi Đan Minh thì có thể, bất quá không thể ở lâu. Một khi đan dược luyện chế thành công phải lập tức trở về, bài học của con còn chưa học xong.” Thanh âm của Long Vương nhẹ nhàng bay tới đây, phá vỡ không khí hài hòa.

Long Hậu cũng thoáng cái thanh tỉnh, tức giận điểm mi tâm Tiểu Mặc buồn cười. Tiểu tử thúi, lại dùng mỹ nhân kế với ta, thiếu chút nữa là mắc lừa.

“Đại vương nói rất đúng, Tiểu Long Long đi nhanh về nhanh, lúc trước con còn chưa học xong bài học, không cho rời khỏi Long Vương Cốc một thời gian dài.”

“Mẫu thân……” Tiểu Bạch cố gắng giãy dụa, nài nỉ Long Vương Long Hậu. Nhưng dù Tiểu Bạch làm nũng như thế nào đi nữa cũng không thể thay đổi tâm ý của bọn họ, điểm này bọn họ nghĩ giống nhau. Không còn cách nào khác Tiểu Bạch đành nhận mệnh, bất quá cuối cùng có thể cùng Tiểu Mặc Mặc gặp nhau ngắn ngủi là nó thấy đủ rồi.

“Tốt lắm, sắc trời cũng không còn sớm. Tiểu Mặc Mặc hãy cùng Tiểu Long Long ở chỗ này nghỉ ngơi, Long nhị công tử, còn có vị tiểu mỹ nhân khả ái này, đi với ta đến nơi khác.”

Được Long Hậu an bài, Long Thiên Thần và Đoan Mộc Tĩnh bị mang ra khỏi gian phòng, hướng về nơi khác nghỉ ngơi. Bên trong gian phòng chỉ còn lại có hai người Tiểu Mặc và Tiểu Bạch. Hoan hô một tiếng cùng nhau náo nhiệt thành một đoàn. Bất đồng chính là, lúc trước là một người đáng yêu bây giờ là hai người, giống như huynh đệ chân chính cùng chơi đùa, cho đến khi bọn họ mệt mỏi đến không động đậy được mới ôm nhau ngủ, ngủ thật say.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui