Tô Chính Khôn đưa túi bóng tới trước mặt La Lượng: “Lượng Tử, ở đây có 100 ngàn, cháu cầm lấy xử lý việc gấp trước, số tiền còn lại chúng ta sẽ nghĩ cách sau”.
La Lượng cũng không khách khí nhận lấy túi bóng, vội vàng nói: “Dượng, 100 ngàn không đủ, cháu đã mượn tiền tất cả mọi người rồi, còn thiếu 400 ngàn nữa, nếu không góp đủ cho người ta thì ngày kia sẽ phải bán thiết bị trong xưởng để trả nợ.
Nếu không có nhà máy thì cháu hoàn toàn xong đời rồi, đồng đội của dượng có quan hệ rộng, nghĩ cách thêm giúp cháu đi mà”.
Tô Chính Khôn cau mày bất đắc dĩ lắc đầu: “Lượng Tử, không phải dượng không giúp cháu, cháu cũng biết tình huống nhà dượng rồi đấy, mấy năm này liên tục mua nhà mua xe cưới gả đã dùng hết tiền tích góp rồi.
100 ngàn này là dượng mượn đồng đội cũ, tất cả bọn họ đều là công nhân bình thường, đến tuổi của dượng đều trên có già dưới có trẻ, áp lực rất lớn, hơn nữa nhiều năm như vậy rồi, có rất nhiều đồng đội đã không còn thân thiết như xưa, chỉ có thể mượn được như vậy.
Cháu đừng vội, dượng sẽ đi tìm Á Kiệt nghĩ cách”.
Advertisement
Ngô Hạo ở một bên nghe được đại khái, La Lượng còn nợ 400 ngàn, còn về việc Tô Chính Khôn đi mượn tiền nhà ngoại của Lý Mai thì gần như không có hy vọng.
Đầu tiên là đã không qua được cửa ải của Lý Mai rồi, người đàn bà kia vốn đã rất khó chịu với việc Tô Chính Khôn có qua lại với họ hàng của Cẩm Nguyệt, làm sao có thể cho mượn tiền chứ.
“Bố”.
Ngô Hạo mới vừa mở miệng chuẩn bị nói mình có thể lấy được khoản tiền này, Tô Chính Khôn đã khoát tay một cái với hắn rồi xoay người rời đi.
Lúc này Tô Cẩm Nguyệt lấy một tấm thẻ ngân hàng từ trong túi xách ra đưa cho La Lượng, sau đó xòe bàn tay tỏ vẻ trong thẻ có 50 ngàn.
La Lượng vội vàng từ chối: “Cẩm Nguyệt, anh không thể lấy tiền của em được.
Các em mới vừa kết hôn không dễ kiếm tiền, mấy chục ngàn này cũng không giải quyết được vấn đề của anh, nếu thật sự không được nữa thì anh sẽ bán xe, vay tiền lãi suất cao”.
Đang nói, cửa phòng giải phẫu đột nhiên mở ra, một bác sĩ đi ra ngoài, đám người cũng vọt tới.
“Mọi người là người nhà của La Đức Vọng đúng không.
Bệnh nhân không có gì đáng ngại, nằm viện chữa trị một khoảng thời gian sẽ tốt, hai người tới đẩy ông ấy về phòng bệnh đi”.
Bác sĩ thản nhiên nói đôi câu rồi quay vào.
Tô Cẩm Nguyệt và chị họ La Hà vội vàng đi vào theo, đẩy La Đức Vọng về phòng bệnh, đúng là chỉ trúng gió nhẹ, lúc này đám người mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhân lúc mọi người đều ở phòng bệnh nói chuyện, Ngô Hạo liền kéo La Lượng ra ngoài hành lang.
“Anh Lượng, em có 400 ngàn, nhưng mà hôm nay chỉ có thể chuyển cho anh 200 ngàn, số còn lại phải chờ đến ngày mai mới chuyển khoản được, có kịp không?”
Ngô Hạo định chuyển 200 ngàn qua Wechat, vừa mới qua Nguyên Đán, Wechat lại có giới hạn, vốn dĩ hắn không định dùng khoản tiền này, bởi vì nghiêm túc mà nói hắn không có quyền sử dụng tiền của Từ Thiên Long, một khi tra được sẽ có thể phải ngồi tù, hành động này là phạm luật, dẫu sao thân phận bây giờ của hắn là Ngô Hạo.
Nhưng nhìn thấy Cẩm Nguyệt quan tâm đến gia đình cậu như thế, Ngô Hạo chỉ đành phải ra tay, cùng lắm thì nhanh chóng trả lại số tiền này, trong thị trường chứng khoán có 500 ngàn, nhưng nếu lấy hết ra sẽ không có lợi lắm, đây là tiền vốn của mình, cho nên cũng chỉ có thể lấy ra 400 ngàn triệu.
“Chú có 400 ngàn? Đừng có nói đùa, không phải chú lại ngốc rồi chứ?”
La Lượng kinh ngạc há to miệng.
Mấy tháng trước em rể này còn là một tên ăn mày khố rách áo ôm, làm sao có thể có nhiều tiền như vậy.
“Anh Lượng, em không ngốc, khoảng thời gian này em chơi chứng khoán kiếm được một ít, anh đọc số tài khoản ngân hàng cho em, em sẽ chuyển 200 ngàn cho anh trước, sau đó sẽ bán 200 ngàn cổ phiếu, ngày mai có thể về tài khoản”.
Ngô Hạo lấy điện thoại ra.
La Lượng hoàn toàn bối rối: “Chú chơi chứng khoán kiếm mấy trăm ngàn? Tiền vốn từ đâu ra?”
“Hôm kết hôn Cẩm Nguyệt cho em, nhưng mà cô ấy còn không biết về chuyện chứng khoán, sau này em sẽ giải thích với cô ấy sau”.
La Lượng nửa tin nửa ngờ lấy thẻ ngân hàng ra đưa cho Ngô Hạo.
Không tới hai phút, La Lượng đã nhận được thông báo được chuyển 200 ngàn vào tài khoản.
Đúng là thật, La Lượng quá mức bất ngờ: “Ngô Hạo, chú lại biết chơi chứng khoán, là ai dạy chú vậy, Cẩm Nguyệt cho chú bao nhiêu tiền vốn?”
“Có rất nhiều chuyện trước kia em đã quên mất rồi, chắc là học được trước khi bị thương ở đầu.
Sau khi kết hôn lại đặc biệt học ở trên mạng một chút, ngày kết hôn Cẩm Nguyệt cho em ít tiền tiêu vặt, em liền dùng khoản tiền này đầu tư vào cổ phiếu”.
“Không thể nào, hai đứa mới kết hôn được ba tháng, chú dùng số tiền ấy để kiếm mấy trăm ngàn? Chẳng lẽ chú là thiên tài, ông thần chứng khoán?”
La Lượng không thể tưởng tượng nổi nhìn em rể với dáng vẻ tầm thường này, trong lòng vô cùng phức tạp, cuối cùng mình lại cần hắn tới cứu mạng.
Ngô Hạo thật thà cười một tiếng: “May mắn thôi, may mắn thôi, anh mau gọi điện cho bố em, bảo ông ấy đừng đi tìm người ta mượn tiền, tạm thời cũng đừng nói chuyện em chơi chứng khoán cho bọn họ biết, nếu không bà mẹ vợ của em sẽ lại sự, em định hết năm nay sẽ cùng Cẩm Nguyệt dọn ra ở riêng”.