Thiên Tài Phế Vật

Chẳng mấy chốc, xe ngựa đã tới Hoàng cung.
Giáng Thiên Điệp nhàn nhã bước xuống. Mộng Vũ theo sau.
Hôm nay nàng mặc một thân xiêm y hồng phấn, điểm tô thêm những đóa Mạn Châu Sa nở rộ đỏ thắm, nàng choàng thêm một vải lụa mỏng màu đào, làm nổi bật lên làn da trắng muốt, khuôn mặt thon gọn, mày liễu, mũi thẳng thanh tú, đôi ngươi đỏ rực sáng trong trẻo, hàng mi dày cong vút khẽ động, mi tâm điểm một đóa Mạn Châu Sa đỏ thắm, tinh tế mà quyến rũ tới câu hồn đoạt phách. Khóe môi cong lên nhè nhẹ. Hai bên tóc chập lại phía sau kiểu tết thác chỉ có ở hiện đại, đính thêm một vài viên đá đỏ sáng lấp lánh, phần tóc còn lại đen dài óng ánh đổ xuôi như thác nước. Bước chân nhẹ nhàng, dáng người uyển chuyển như cơn gió. Cả người nàng toát ra khí chất trong trẻo lạnh lùng, thư thái điềm đạm. Mỗi bước đi của nàng đều khiến cho đám quan viên đơ người, có tên còn thái quá tới nỗi rơi cả lệ =.=
Mộng Vũ hôm nay cũng vô cùng xinh đẹp, khí chất mạnh mẽ có phẩn lười nhác, đã hơn được đại đa số mấy cô tiểu thư ở yến tiệc này.

Mà Giáng Thiên Nhan đã sớm tới trước, nhìn thấy nàng tuyệt sắc khuynh thành như thế, trong lòng ả vô cùng kinh ngạc, vốn đã nghe hạ nhân nói về
chuyện Giáng Thiên Điệp phế tay của Thiên Ái, lại còn dám có gan nói lý cùng phụ thân, ả cứ nghĩ chỉ là lời đồn nhảm, thực không ngờ Giáng Thiên Điệp này thực sự thay đổi đến chóng mặt!
Giáng Thiên Nhan thấy có người đẹp hơn ả, sinh ra tức giận trong lòng, mà ngoài mặt vẫn cái bộ dáng yêu kiều diễm lệ.
Giáng Thiên Điệp nhẹ nhàng bước tới cái bàn nhỏ ở một góc khuất. Tao nhã thưởng trà.

Mộng Vũ cũng ngồi xuống đối diện, đối với Thiên Điệp thì Mộng Vũ là hảo hữu chứ không phải nha hoàn, vậy nên hai nàng đối với nhau không cần quá câu nệ.
"À... tới đây chẳng có chút thú vị gì cả." Mộng Vũ than dài than ngắn.
"Với ngươi thì chỉ có ngủ là thú vị." Thiên Điệp cưởi bất đắc dĩ.
"Hừ." Mộng Vũ tỏ vẻ hờn dỗi, cho cái bánh hoa quế vào miệng nhai nhồm nhoàm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận