Thiên Tài Phế Vật

"Giáng Thiên Điệp ! Ngươi mau ra đây cho ta !!"- Giáng Tể tướng sau khi biết Giáng Thiên Ái bị nàng phế đi cánh tay phải thì hầm hầm sát khí tiến vào Vong Tình cư.
Nàng nghe thấy tiếng rống giận dữ đó thì cũng biết ngay là phụ thân "yêu dấu" của nàng đã tới. Tới giờ, mọi chuyện vẫn đang theo kế hoạch của nàng. Nàng chính là muốn Tể tướng phải đích thân ra mặt, nàng sẽ cho bọn người đó biết địa vị của nàng.
Nàng bước ra, dáng người uyển chuyển, mái tóc buông dài hoà trong gió, đẹp như tranh vẽ.
Đám người đó ai cũng đều há hốc mồm ngạc nhiên, Giáng Thiên Điệp trong trí nhớ của bọn họ chỉ là một tiểu thư phế vật, kém cỏi. Nhưng không ngờ rằng nàng lại đẹp như vậy. Khí chất tỏa ra ở nàng cũng thực rất phi phàm.
Bất quá, nàng đã gây ra đại tội, chắc chắn sẽ phải chết.
"Giáng tể tướng đáng kính, ngài tìm ta ?"- Nàng cất lời.
"Ha. Ngươi vô lại. Thấy phụ thân cư nhiên không hành lễ !!"- Tên công công nói giọng choe choé.
"Ồ. Phụ thân ? Ta có phụ thân sao ?"- Nàng hướng hắn giả vờ ngây ngô.
"Ngươi !! Phụ thân ngươi là Giáng tể tướng !! Còn không mau hành lễ."
"Ta không nhớ Giáng tể tướng người khi nào nhận ta là nữ nhi?"- Nàng nhìn Giáng Thiên Lý.
Lão công công kia nhìn sắc mặt âm trầm của Giáng Thiên Lý, nghĩ chắc hẳn tể tướng lần này sẽ cho nàng ta chết không toàn thây. Hắn mới bèn lên mặt:
"Ngươi quá mức vô lễ! Người đâu, lôi ả tới đây!"

"Ngươi bất quá cũng chỉ là một tên thái giám nhỏ bé, từ khi nào dám khoa chân múa tay trước mặt bản tiểu thư?"
"Ngươi sắp---"
Tên thái giám còn chưa kịp nói hết thì đã bị Giáng tể tướng chặn họng:
"Các ngươi thôi đi ! Đây không phải nơi để làm loạn!"
Lúc mới đầu, hắn vô cùng ngạc nhiên bởi nhan sắc của nàng quá giống Hạ nhi (mẹ của Giáng Thiên Điệp), thậm chí còn xinh hơn vài phần. Ở nàng toát lên một loại khí chất trong trẻo lạnh lùng, cường đại bức người. Hắn cũng thật không ngờ nàng mấy tháng trước còn nhu nhược vô dụng, thấy ai cũng chỉ biết cúi đầu thật sâu mà hiện tại lại dám nhìn thẳng vào mắt hắn, còn dám phế đi cánh tay phải của Ái nhi- nữ nhi mà hắn muốn gả cho Hoàng thượng. Bất quá, việc nàng đã làm hắn tuyệt đối không thể tha thứ.
"Giáng Thiên Điệp, ngươi ở đây hãy tự thú tội! Ta còn có thể khoan dung cho ngươi chết toàn thây!"- Giáng tể tướng nghiêm giọng.
"Ta làm gì ?"-Nàng bình thản.
"Ngươi ! Được lắm ! Ngươi dám phế đi cánh tay của Ái nhi ! Này là đại tội ! Ngươi còn chối !"- Giáng tể tướng gắt gao cau mày. Nữ nhân này từ khi nào lớn mật như vậy.
"Ta chỉ tự đòi lại công đạo ình."
"Công đạo ? Súc sinh như ngươi mà cũng cần công đạo ?"
"Ngươi hiểu đồ súc sinh ta nói gì, vậy chẳng lẽ ngươi còn là người ?"- Nàng ung dung bình thản nhìn hắn.
"Hỗn láo ! Ngươi dám nói ta là súc sinh ?"- Nàng đã thành công chọc giận được Giáng Thiên Lý.
"Ta đâu có nói ? Là ngươi tự nhận."
"Ngươi muốn chết phải không ! Người đâu ! Bắt lấy đồ súc sinh này cho ta !!"- Giáng Thiên Lý tức hộc máu.
Đám nô tài đang định tiến tới chỗ nàng thì đột nhiên một giọng nói cất lên:
"Phụ thân, người cứ để con xử lí nàng !"
Nhị thiếu gia- Giáng Thiên Bồng xuất hiện. Hắn cầm thanh kiếm rồi dùng khinh công di chuyển tới chỗ nàng.
Giáng Thiên Điệp vẫn đứng yên tại chỗ.
Giáng Thiên Bồng định một nhát kết liễu nàng, nhưng không ngờ, còn chưa kịp giơ kiếm lên thì yết hầu đã bị chặn lại bởi một thanh chuỷ thủ.
Mọi người đều kinh ngạc, nhị thiếu gia nổi tiếng võ nghệ phi phàm, tốc độ di chuyển thuộc dạng cao thủ, là nhi tử mà Lý tể tướng tự hào nhất, vậy mà giờ lại bị chặn dễ dàng, mà người kia... lại chính là thất tiểu thư vô năng phế vật!

Tình cảnh bây giờ thật "ngỡ ngàng". Giáng Thiên Điệp ánh mắt tĩnh lặng như hồ. Giáng Thiên Bồng sợ tím mặt. Lý tể tướng cùng các trưởng láo há hốc mặt mày. Đang căng thẳng, bỗng một giọng nói từ ngoài cất lên:
"Giáng Thiên Điệp, con tiện nhân đáng chết! Ngươi còn dám kề dao vào Nhị ca!!"
Mọi người đều hướng về nơi phát ra tiếng nói. Thì ra là Giáng Thiên Ái.
Thiên Ái cùng đám nô bộc bước tới bên Lý tể tướng.
"Phụ thân, ngươi mau bắt con tiện nhân này đền tội!"- Giáng Thiên Ái nhõng nhẽo.
"Con đừng loạn."
"Nhưng... phụ thân a~~ nàng ta..."
"Câm!"- Giáng Thiên Lý gầm lên tức giận.
"A..."- Giáng Thiên Ái thấy phụ thân tức giận thì lập tức ngoan ngoãn cúi đầu.
Lý tể tướng nghiêm mặt nhìn thẳng hướng Giáng Thiên Điệp:
"Còn không mau buông Nhị ca ngươi ra!"
Nàng cười khẩy, ánh mắt lạnh băng nồng nặc sát khí:
"Buông? Nực cười! Nếu muốn động tới ta thì đừng hòng Giáng Thiên Điệp này để yên!"
Từng lời nàng buông ra đều nồng nặc sát khí, khiến tất cả không rét mà run.
Giáng Thiên Lý hắn trên chiến trường đối đầu với 10 vận quân địch vẫn kiên cường bất dịch. Vậy mà sát khí của nàng như thể Tu La từ địa ngục, khiến hắn không tự chủ mà muốn gục ngã.

Còn Giáng Thiên Ái và đám nô bộc kia thì lập tức ngã gục xuống đất, tay chân run lẩy bẩy, có kẻ không chịu được mà ngất đi. Quả thật sát khí bức người.
Giáng Thiên Bồng giờ đã sợ tới mức muốn tè ra quần, y run rẩy:
"Thất muội... muội... xin muội đừng giết ta! Là ta không tốt... thực...thực xin lỗi..."
Nghe hắn nói, nàng thực khinh bỉ, đường đường là Nhị thiếu gia phủ tể tướng vậy mà giờ lại sợ chết đến độ tự trọng cũng không cần.
"Hừ."
"Thất muội... Ta...Ta là súc vật. Mong Thất muội đừng cùng ta tính toán."- Giáng Thiên Bồng van nài, hai chân cũng muốn đứng không vững.
Ầy, tên này cũng tẻ nhạt quá đi, thật không xứng để nàng giết.
"Giáng tể tướng à, ngài nuôi dạy nhi tử cũng tốt quá đi?"- Nàng hướng Giáng Thiên Lý tựa tiếu phi tiếu.
Lúc này, Lam phu nhân và Giáng Thiên Hoành chạy vội vào, nét mặt tràn đầy lo lắng và hoảng sợ.
"Yêu nghiệt! Ngươi ngay cả người nhà cũng không tha !"- Một trưởng lão lên tiếng trách móc.
"Người nhà ? Nực cười! Người sinh ra ta là mẹ ta, người nuôi dưỡng ta chính là ta, người quan tâm ta chỉ có Lam phu nhân và Tam ca. Vừa chào đời đã bị các ngươi gọi là yêu nghiệt. Ta sống từ nhỏ tới giờ, chưa từng biết phụ thân mình là ai, chưa từng nếm trải thứ gọi là tình phụ tử, đến cơm ăn còn chẳng có, hàng ngày lại bị thứ được gọi là ca ca tỷ tỷ đó khi dễ. Giáng Thiên Lý, ngươi nói ta là yêu nghiệt, vì ta mà mẫu hậu chết. Hừ! Vậy ngươi chẳng lẽ không phải yêu nghiệt ? Là do ngươi phát sinh quan hệ với mẹ ta nên người mới sinh ra ta! Nói vậy, ngươi mới chính là kẻ hại chết mẹ ! Ngươi mới chính là đồ yêu nghiệt!"- Nàng bình thản lạnh lùng, đôi con ngươi trong suốt giờ đục ngầu không thấy đáy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận