Tác giả: Nam Thư
Editor: Tần Nhiếp Mặc
Beta: Quá Tam Ba Bận
______________
Chương 4: Sương mù dày đặc
Mưa rào kéo dài hơn mười ngày, khi mưa đang nhỏ dần, bầu trời nhiều nơi cũng bắt đầu trời quang mây tạnh, không ít người đều thở phào nhẹ nhõm, cứ mưa bão thế này sẽ không có quần áo khô để mặc mất.
Hơn nữa mỗi ngày đều mưa, trong nhà ẩm thấp nghiêm trọng, ẩm ướt nhớp nháp khắp nơi.
Nhiều người không thể ra ngoài làm việc vì mưa lớn cũng bắt đầu bận rộn trở lại, cuộc sống dường như đã trở về quỹ đạo sau khi mưa tạnh.
Mộ Nam dựa vào giường nhìn ánh nắng bên ngoài chiếu vào, nhưng trong lòng không thư thái như những người khác, cậu càng hi vọng sáng mai thức dậy sẽ không còn sương mù kiếp trước, mặt trời vẫn còn đó, những người bị bệnh chỉ đơn giản là cảm cúm thông thường, mọi sự chuẩn bị của cậu đều vô ích.
Đáng tiếc tận thế vẫn đến, không sai lệch.
Khi trời còn hửng sáng, nhiều công nhân dậy sớm nhận thấy có điều không ổn, sương mù dày đặc, dày đặc tới mức người với người chỉ cách hơi xa một chút sẽ không thấy rõ dáng dấp của đối phương.
Nhưng cho dù cảm thấy kỳ quái, những người này cũng không suy nghĩ nhiều, tuy rằng sương mù dày nặng hơn một chút nhưng cũng không phải bọn họ chưa từng thấy qua, cho nên cũng không cần cảm thấy quá kinh ngạc.
Lúc Mộ Nam tỉnh dậy trong phòng vẫn một mảnh tối tăm, cậu móc điện thoại ra xem giờ, chín giờ sáng, cậu không vội mở khóa lướt Internet, mà chỉ ngồi ở bên giường, nhìn rèm cửa sổ không có chút ánh sáng nào lọt vào, lòng cậu chùng xuống từng chút một.
Nhà cậu ở tầng mười bảy, cũng coi là tầng cao, từ ban công nhà cậu nhìn xuống, một mảnh sương mù đầy trời, cậu không nhìn thấy tòa nhà phía đối diện, cũng không thấy khu vườn nhỏ xanh mướt ở tầng dưới, mắt nhìn chỗ nào cũng thấy sương mù giăng kín, không khác gì kiếp trước.
Mộ Nam cẩn thận kiểm tra lại cửa ra vào và cửa sổ, đóng rèm cửa sổ và đeo khẩu trang, cậu đi sang cách vách xem xem, thấy mấy con gà trên ban công nhà Tần Hoài vẫn tinh thần vui vẻ mổ thức ăn, lúc này mới trở về nhà.
Mộ Nam tự làm cho mình một bữa sáng đơn giản, một quả trứng gà, hai lát bánh mì nướng, hai lát thịt xông khói và một ly sữa.
Mặc dù cảm thấy hơi chán nản nhưng cậu vẫn phải ăn những gì nên ăn, chỉ là không ăn nhiều như bình thường.
Vừa ăn bữa sáng, cậu bật điện thoại lên, một số nhóm hoạt động sôi nổi trong điện thoại cậu đã trò chuyện 999+, Mộ Nam tùy tiện mở ra một group chat đang thảo luận về sương mù dày đặc bên ngoài.
Có người kinh ngạc cùng hưng phấn khó giải thích được nói, lớn như vậy chưa bao giờ thấy một màn sương mù đặc như vậy, có chút kích thích.
Có người cảm thán năm nay thật khó khăn, đầu tiên là mưa to không ra ngoài được, cuối cùng cũng có một ngày nắng, lại nhìn đám sương mù quỷ dị này càng không dám ra cửa, nhưng không đi làm thì lấy gì mà ăn chứ.
Còn có người ra ngoài chụp ảnh, quay video sương mù dày đặc, quay lại những vụ tai nạn bất ngờ do sương mù quá dày gây ra, sau đó up chúng lên các nền tảng trực tuyến khác để kiếm lượt truy cập.
Mộ Nam thoát giao diện group chat đó, lướt qua Weibo, topic về sương mù dày đặc đã đứng đầu danh sách tìm kiếm thịnh hành, không chỉ thành phố này, rất nhiều thành phố khác cũng có tình trạng sương dày đặc cùng lúc, thậm chí ở nhiều quốc gia nước ngoài khác cũng giống như thế, nếu vùng sương mù rộng lớn này chỉ xuất hiện ở một khu vực nhất định thì còn có thể nói là do nguyên nhân khí hậu, nhưng quốc nội lẫn nước ngoài đều có, vấn đề này là rất lớn.
Tuy nhiên một số trang Weibo chính thức không nói gì nhiều, chỉ kêu gọi chú ý an toàn khi di chuyển và cố gắng đừng ra ngoài nếu có thể, vì sương mù dày làm trở ngại tầm nhìn, gây ra nhiều tai nạn xe cộ bất ngờ ở nhiều nơi.
Mộ Nam ngồi trên giường ngơ ngẩn một hồi, máy lọc không khí trong nhà dần dần chuyển từ ánh đỏ sang ánh xanh, cậu không biết máy lọc không khí này có hữu ích hay không nhưng cậu cảm thấy yên tâm phần nào khi bật chúng lên.
Ngồi thêm một lúc, Mộ Nam bắt đầu tìm việc làm cho mình, sương mù kéo dài rất lâu, cậu không thể ở nhà lâu như vậy mà không làm gì, trong không gian của cậu vẫn còn rất nhiều nguyên liệu, có thể từ từ chế biến thành phẩm, trước đây cậu không có thời gian nên chỉ cần mua đồ tương ứng, nhưng bây giờ cậu có thể làm theo hướng dẫn, nấu một số món đồ ăn vặt vừa tiện lợi vừa có thể bổ sung năng lượng.
Khi chuẩn bị làm miến, Mộ Nam nhận ra có một núi rau cải thảo chồng chất ở một góc, đó là loại hàng mà cậu đặc biệt đến tận nơi sản xuất để mua, vì có được rau cải thảo này mà lúc đó cậu phải mất rất nhiều công sức.
Lúc chuẩn bị thu thập bắp cải thảo, Mộ Nam đã nghĩ đến việc làm kim chi, nhưng bận đi mua đồ nên không có thời gian làm, bây giờ nhìn thấy nó cậu tự nhiên nghĩ tới kế hoạch làm kim chi của mình, Mộ Nam tìm hướng dẫn trực tuyến mà cậu đã tìm thấy trước đó, sau đó tìm hộp dưa chua mà cậu đã mua từ lâu, lấy ra tất cả các nguyên liệu, mở một bộ phim và bắt đầu làm kim chi khi nghe BGM từ máy tính.
Làm kim chi là một việc lao động chân tay, cậu cũng không có bất kỳ công thức bí mật độc quyền nào, dựa theo hướng dẫn trên Internet mùi vị làm ra vẫn khá ngon, cậu thích ăn cay nên đã cho rất nhiều ớt, nhìn những hộp kim chi đỏ trắng lẫn lộn, Mộ Nam bận bịu cả một ngày rất có cảm giác thành tựu.
Bởi vì thời gian trong không gian không đổi nên Mộ Nam chất đống kim chi trong bếp, dự định để đó vài ngày, đợi tẩm ướp đủ sẽ cho vào không gian.
Đã gần 6 giờ tối, Mộ Nam dọn dẹp nhà cửa, mở rèm cửa nhìn ra bên ngoài, trước kia bầu trời lúc 6 giờ vẫn còn ánh tà dương, 6 giờ mùa hè mặt trời vẫn chưa lặn, nhưng bây giờ bên ngoài đã tối đến mức giơ tay cũng chả thấy năm ngón.
Mộ Nam nghe thấy tiếng ai đó cùng tầng với cậu từ ngoài trở về, trong nhà quá mức yên tĩnh nên khiến âm thanh bên ngoài phóng đại nhiều hơn, thậm chí có lúc cậu còn nghe được tiếng người khác đang xào rau trong phòng khách.
Tuy rằng yên tĩnh đối với Mộ Nam đã là chuyện bình thường, nhưng ở thời khắc đặc thù này vẫn không nhịn được cảm giác cô độc tràn ra, nhìn vào máy tính không biết chương trình phát sóng đã kết thúc từ khi nào, Mộ Nam phát hiện một chương trình tạp kỹ có phần hơi cũ, mặc dù là mấy năm trước nhưng dài kỳ còn ồn ào, ít nhiều cũng có thể xua tan nỗi cô đơn của một số người đang cô quạnh.
Sau khi ăn cơm tối rồi nghỉ ngơi một lát, xem chương trình, xem group chat tám chuyện hăng say, trên Internet đều đang bàn tán chủ đề sương mù này, hơn nữa bệnh truyền nhiễm sưng phổi dường như không có lây lan, nhìn mọi người vô tri vô giác, có phàn nàn họ phải đi làm trong thời tiết kỳ lạ này, một số lại vui mừng vì có thể nghỉ ngơi ở nhà trong một ngày sương mù mờ mịt như thế, còn có những nhóm cựu sinh viên đang bị mắc kẹt ở trường vì đang gấp rút hoàn thành việc học, họ cô đơn và sợ hãi khi ở trong ký túc xá một mình.
Mộ Nam không biết sự bình tĩnh này sẽ kéo dài được bao lâu, qua một ngày là ít đi một ngày.
Cậu không để mình đắm chìm trong những lời oán giận của người khác, đọc chút tin tức đã thấy quá nhiều cũng sẽ khiến mọi người trở nên cáu kỉnh, vì vậy Mộ Nam đeo tai nghe, mở nhạc và lên máy chạy bộ, chạy mệt rồi thì buổi tối có thể một đêm không mộng đến hừng đông.
Ngày hôm sau sương mù vẫn chưa tan đi, nhiều người đã ý thức được tình hình có vẻ có điều không ổn, xuất hiện nhiều nhất trong bản tin là những bất tiện khi tham gia giao thông do sương mù gây ra, nhưng không có lời giải thích nào về nguồn gốc của sương mù, mấy nhà chuyên gia từ trước tới nay thích nói nhiều, lần này lại không hé miệng một cái, thêm vào đó là một số tình huống của nước ngoài hôm qua mới xem, bây giờ lại tìm không thấy, nghe đâu là do một số cảnh sát an ninh mạng xóa bài, tất cả những người phát ngôn làm loạn lòng dân đều bị chặn, thậm chí trong nhóm Wechat của cậu hình như cũng thiếu một vài người, đoán là có người phát ngôn không phù hợp nên bị kick khỏi nhóm.
Cũng may nhóm cựu sinh viên của Mộ Nam vẫn còn, nhưng mọi người đã cẩn thận hơn rất nhiều khi nói chuyện, cũng tận lực tránh một số chủ đề nhạy cảm.
Có người đăng mấy 'chiến công' hôm nay vào group, sáng sớm thấy sương mù dày đặc vẫn chưa tan đi nên cùng gia đình đi siêu thị mua đồ, đồ mua về còn không nhét được hết vào xe, về đến nhà thì bày ra, cảnh tượng khá hoành tráng.
Có người than thở, lúc thường đi giao thông công cộng phải nhường ghế cho người già, hôm nay ở trong siêu thị lại như máy bay chiến đấu, sức chiến đấu mạnh đến mức ngay cả người trẻ tuổi cũng phải e dè, đấu đá lung tung cũng không sợ nát bộ xương già.
Mọi người trên mạng đang nói mấy câu về tận thế, nhưng người thật sự tin rất ít, ngay cả khi có người tin cũng không có mấy người dám dốc toàn lực đi dự trữ đồ ăn bây giờ.
Trên tin tức còn tung hô rằng lượng hàng tồn kho của quốc gia sung túc, hi vọng mọi người đừng mù quáng mà tích trữ, để thể hiện tính xác thực của câu nói này, nhiều video về các trung tâm thương mại đã được tung ra cho thấy nguồn cung rất đủ, mọi người không nên hoảng loạn.
Mà trong siêu thị có rất nhiều sản phẩm bán chạy, sau khi lên kệ đã hết hàng, phải nhanh chóng lấp đầy lần nữa, quả thực khiến một số người không khỏi lo lắng, muốn tích trữ thêm cho an tâm.
Tuy nhiên, điều mà Mộ Nam chú ý không phải là những thứ hàng trên kệ đó mà là một số nhân viên xuất hiện trong hình ảnh, những người đó đều không mặc đồ bảo hộ, cũng không đeo khẩu trang, chuyện liên quan đến bệnh sưng phổi, quốc gia lẽ ra phải chuẩn bị chính sách ứng đối, nhưng khi sự việc chưa bùng phát trên diện rộng, có lẽ không ai ngờ rằng sự việc lại trở nên nghiêm trọng như vậy.
Có người vượt tường lửa để xem tình huống ở nước ngoài, tình huống ở nước ngoài còn nghiêm trọng hơn trong nước, quốc lực của nước họ vẫn rất mạnh, lực ràng buộc đối với người dân rõ ràng mạnh hơn so với nước ngoài.
Ở nước ngoài mọi người càng đặt nhân quyền của bản thân lên đầu, đặc biệt là không có cấm sử dụng vũ khí, như vậy càng hỗn loạn hơn.
Nghe nói sân bay của một quốc gia vì sương mù quỷ dị này mà có nhiều hành khách bị mắc kẹt, có người đã xem tình hình khắp thế giới trên Internet, cảm thấy đây chính là ngày tận thế, gây rối muốn về nhà nhưng cuối cùng lại mất kiểm soát mà nổ súng ở nơi công cộng, bắn bừa bãi khiến hơn mười người thương vong.
Trước tin tức này, nhiều cư dân mạng vẫn thở dài cho rằng người nước ngoài rất dễ mất kiểm soát cảm xúc.
Cảm thán về sự an toàn của việc kiểm soát vũ khí của quốc gia, cảm thán người khác chưa từng va chạm xã hội, chỉ một chút sương mù đã bị hù dọa vậy rồi, trong lời nói còn không thiếu một chút cảm giác hả hê cười trên đau khổ của người khác.
Mộ Nam không tiếng động mà thở dài một cái, sau đó đóng trang tin tức, mở sổ ghi chú, kiểm tra các chỗ rò rỉ rồi lấp đầy các khoảng trống, lại lập kế hoạch cho những gì cần làm vào ngày mai, tận thế đã tới gần, rõ ràng cái gì cũng đều chuẩn bị xong, nhưng vẫn có một cảm giác gấp gáp khiến Mộ Nam không tự chủ mà căng thẳng.
Nửa đêm Mộ Nam bị tiếng còi xe cấp cứu đánh thức, bây giờ xe cứu thương vẫn còn còi cảnh báo, không giống như sau này không được phép phát ra tiếng động, một ông lão trong tòa nhà bọn họ đã được đưa lên xe cấp cứu, Mộ Nam nhớ lại chuyện này, cũng là vào lúc này trong kiếp trước, nửa đêm có một cụ già bị đưa đi cấp cứu, nghe người ta nói đó là một ông bố 80 tuổi, hai ngày trước bắt đầu ho khan, tối hôm đó mỗi lần ho đều thở không ra hơi, cũng may ông lão lớn tuổi, trong nhà có sẵn bình dưỡng khí, lúc này mới chờ được xe cứu thương đến.
Chẳng qua đến bệnh viện cấp cứu cũng vô ích, bởi vì ông lão này cũng không trở về nữa, đây cũng là ông lão ra đi đầu tiên của tiểu khu cậu ở..