Thiên Tai Tận Thế Hành


Tần Hoài đã trở về, việc trồng rau tưới nước và dọn phân gà tất nhiên cũng đều rơi xuống đầu anh, tâm lý Mộ Nam đã trở nên ỷ lại, tuy tình huống bên ngoài càng ngày càng ác liệt nhưng so với quãng thời gian một mình cậu ở trong nhà trước kia cũng làm người ta vui vẻ lên không ít.

Mặc dù khoảng cách giữa hai người vẫn chưa hoàn toàn tiêu tan nhưng Tần Hoài có thể cảm nhận rõ ràng Nam Nam đang chủ động tiếp cận mình, chỉ là sự gần gũi này thể hiện qua kế hoạch cho tương lai, nhìn thấy những thứ Nam Nam đã mua, Tần Hoài biết trong kế hoạch mà Nam Nam vạch ra đều có sự hiện diện của anh, nhưng ngoài điều đó ra Nam Nam không đề cập đến bất cứ điều gì về cuộc sống cô độc của mình trong những năm này.

||||| Truyện đề cử: Tổng Tài: Hoắc Tổng Anh Tàn Nhẫn Lắm |||||
Nghĩ đến khi Nam Nam còn bé sẽ chia sẻ từng li từng tí với anh, nếu ở bên ngoài bị ủy khuất điều gì cậu sẽ lẩm bẩm lải nhải oán giận tố khổ với anh, anh phải dỗ dành nửa ngày mới vui vẻ trở lại, nhưng bây giờ, những năm tháng chịu khổ cậu cũng không hé ra một tí gì với anh.

Tần Hoài biết muốn hoàn toàn phá lớp băng này không thể trong thời gian ngắn được, mặc dù có chút nóng lòng nhưng cũng biết không thể vội vàng được.
Tần Hoài trở về đã gần hai ngày, dịch bệnh bên ngoài cũng đã đến đỉnh điểm, mỗi ngày nhìn các loại tin tức trên mạng Mộ Nam có chút kinh sợ: "May mà anh trở về sớm, thân thể cũng còn tốt, nếu không anh bị mắc kẹt trên đường muốn cầu cứu cũng không cách nào."
Tần Hoài có thể chạy về đến đây tất cả đều dựa vào nghị lực, tuy mỗi ngày anh đều rèn luyện thân thể nhưng mấy bài đó cũng chỉ để cường thân kiện thể, nếu không phải anh kiên trì thì anh nào có sức lực để đạp xe đạp mấy ngày liền như vậy được, cho nên vừa về tới anh phải nghỉ ngơi một đêm, hai ngày sau tay chân vẫn còn bủn rủn đến nỗi đi vệ sinh cũng phải vịn tường để đi.
Cũng may Mộ Nam đã chuẩn bị đồ vật rất đầy đủ, mua một đống cao dán và thuốc bôi giảm đau nhức, mỗi ngày bôi lên tay chân của Tần Hoài, còn dùng máy mát-xa xoa bóp cho anh.

Nhìn cả người Tần Hoài dính đầy thuốc bôi, Mộ Nam thở dài nói: "Xem ra em phải tích cực rèn luyện thân thể mới được, nếu không sau này có chuyện gì phải chạy trốn thì đến chạy cũng không nổi."
Tần Hoài cũng cảm thấy không thể buông lỏng với phương diện thể chất được, biết cảnh tượng tương lai mà Mộ Nam mơ thấy thì dù có không gian chứa đồ ăn, về phương diện thức ăn anh không cần quá lo lắng nhưng thể lực kém cũng là vấn đề cản trở, vì vậy anh nói: "Bắt đầu từ mai anh sẽ dạy cho em "Tán thủ", khi còn bé em mới học được hai ngày đã bỏ nhưng ngày tháng sau này khó đoán, học một chút võ thuật cũng không hại gì."
*Tán thủ là võ chiến đấu tay không tự do ra đời ở Trung chú trọng vào các dạng chiến đấu tự do thực tế, đòi hỏi sự thành thạo các kỹ thuật võ thuật Trung Hoa [theo Wikipedia].


Mình search tìm thì thấy ảnh tựa tựa như đánh boxing á.

Truyện được edit bởi tần nhiếp mặc trên w@ttp@d
Khi còn bé Tần Hoài đã luyện qua, Mộ Nam vì Tần Hoài học cũng nháo muốn học cùng, nhưng đáng tiếc cậu không có đủ nghị lực, đến kỹ xảo cơ bản còn chưa học xong đã từ bỏ, ngược lại rất hứng thú đi học lớp học vẽ.

Tần Hoài học đã khá lâu, cho dù đã ra nước ngoài cũng thỉnh thoảng luyện tập nên các chiêu thức kỹ xảo vẫn chưa bị hao mòn.
Ban đầu Tần Hoài không có ý nghĩ sẽ dạy cậu vì anh biết Mộ Nam là người không kiên trì được cũng không chịu khổ nổi, nhưng bây giờ anh thấy cậu mỗi ngày đều kiên trì chạy bộ một tiếng đồng hồ mới thay đổi ý định, đặc biệt là sau này sẽ ngày càng hỗn loạn, chỉ dựa vào không gian thì không đảm bảo được an toàn của chính mình.

Bây giờ dạy cho Mộ Nam một ít chiêu thức để bảo vệ tính mạng thì sau này có chuyện gì xảy ra anh cũng có thể yên tâm một tí.
Cuộc sống chỉ ở trong nhà của hai người dần dần trở nên có quy luật hơn, sáng sớm chạy bộ buổi tối học Tán thủ, buổi trưa Tần Hoài nấu ăn, buổi chiều Mộ Nam xem mấy video dạy nấu ăn rồi làm theo ra, sau đó xếp các nguyên liệu nấu ăn đã chế biến ra thành phẩm vào không gian, cứ như vậy ngày đêm ở bên nhau, hai người dần khôi phục lại chút cảm xúc thuở nhỏ, tuy rằng Mộ Nam vẫn rất ít đề cập đến cuộc sống trước kia của mình nhưng Tần Hoài sẽ chủ động kể cho cậu nghe về cuộc sống ở nước ngoài những năm này của anh.
Lúc trước cha anh cứng rắn muốn mang anh đi là bởi vì bị chẩn đoán mắc chứng t*ng trùng yếu, tuy t*ng trùng yếu không giống chứng t*ng trùng chết nhưng khả năng sinh dục là cực thấp, cho nên có thể có được một đứa con trai lớn như vậy người đàn ông kia đương nhiên sẽ mặc kệ người khác nói gì cũng phải mang anh đi, chẳng qua khác biệt là bị cưỡng ép bắt đi và bị mang đi một cách tự nguyện mà thôi.

Tần Hoài không nói cho Mộ Nam biết một điều, nguyên nhân lớn nhất khiến năm đó anh đồng ý đi cùng người đàn ông kia là ông ta đã dùng Mộ Nam để đe dọa anh, thế giới của người lớn dơ bẩn như vậy, vì đạt được mục đích mà không chừa thủ đoạn nào.
Mấy năm đầu cuộc sống của anh cũng không tệ lắm, anh là đứa con duy nhất của ông ta nên ông ta đương nhiên sẽ dốc lòng bồi dưỡng.


Lúc đó anh bị ép rời khỏi Mộ Nam, ngoan cố chống cự cũng không có ích lời gì, không bằng tận lực trở nên mạnh mẽ, mạnh đến nỗi sau này không có ai có thể không chế được cuộc đời của mình.
Chỉ là không nghĩ tới sau này người đàn ông đó lại có thêm một đứa con, tuy là đứa bé thụ tinh ống nghiệm nhưng vẫn thành công, giữa một đứa con trai nửa đường mang về, trong lòng còn có hận ý với mình và một đứa con như tờ giấy trắng có thể để ông ta tùy ý vẽ lên, chọn bên nào nhìn vào sẽ hiểu ngay, vì vậy lúc còn chưa học Đại học xong Tần Hoài đã bị cho ra rìa.

Mộ Nam không ngờ Tần Hoài lại trải qua cuộc sống như thế ở nước ngoài, vừa tức giận vừa đau lòng nói: "Sau đó thì sao? Ông ta không cần anh nữa tại sao anh không trở về?"
Tần Hoài cười cười nhìn cậu, bởi vì lúc đó anh không có tiền để trở về, vé máy bay về nước là 20 ngàn, mà khi đó Nam Nam còn vừa thi lên Đại học xong, học khoa Mỹ thuật, rất cần tiền, đồ anh có thể cho Nam Nam không nhiều, nếu anh đã không thể ở bên làm bạn được vậy thì cố gắng để cậu áo cơm không lo đi, chẳng qua việc này đương nhiên Tần Hoài sẽ không nói, chỉ nói là: " Nếu như khi đó anh trở về không phải rất mất mặt sao, lúc đó em gào khóc đòi tuyệt giao với anh, còn nói người đàn ông kia không phải người tốt, nói anh đi thì đừng có hối hận mà."
Mộ Nam trừng anh: "Anh biết rõ ý em không phải vậy! Em..."
Tần Hoài ôm đầu cậu vò vò: "Anh biết, chỉ là việc học tập vẫn chưa xong, còn có một phòng làm việc vừa hợp tác mở chung với bạn, hơn nữa anh cũng muốn đạt được thành tựu, nếu chỉ dựa vào ông ta thì anh cũng chỉ có thể đi theo ông ta, nếu ông ta không cần anh nữa thì anh cũng chỉ có thể trở về."
Mộ Nam không lên tiếng, trong lòng lại nghĩ may là cậu chưa nói chuyện mình sống lại cho Tần Hoài, nếu Tần Hoài biết được đời trước mãi đến khi cậu chết cũng không đợi được anh trở về tìm cậu, không thì không biết anh ấy sẽ thấy có lỗi và buồn như thế nào.

Nhưng trong lòng cậu còn có điều thắc mắc, nếu Tần Hoài đã trở về khoảng nửa năm vậy tại sao đời trước lại không tìm cậu, tận thế cũng không phải đột nhiên tới, cũng không đột nhiên đứt đường truyền liên lạc hay giao thông, trước khi xảy ra hỗn loạn rõ ràng có một khoảng thời gian yên bình, đáng tiếc sự nghi ngờ của cậu không ai ở đời này có thể giải thích được.
Hai người đang nói chuyện thì Tần Hoài nghe thấy tiếng khóc từ dưới lầu, vì vậy anh đứng trên ban công dùng ống nhòm nhìn thử, sương mù dày đặc trong thành phố đã bắt đầu tan, mặc dù bọn họ ở trên lầu mười bảy thì cũng có thể dựa vào đèn đường thấy được một vài bóng người, đây đã là xe tang thứ bảy từ lúc anh trở về được nửa tháng.

Sau một thời gian giới y học quan sát được bệnh này có tính truyền nhiễm không cao, người chết rồi thì về cơ bản sẽ mất đi hoạt tính lây nhiễm, vì vậy đối với người chết vì bệnh này không cần nhân viên y tế đặc biệt đến bảo vệ và đưa đi nên chỉ cần xe tang lễ đến đưa đi là được, người mất được đưa đi, người thân của họ ở lại vừa đau khổ vĩnh biệt, vừa lo lắng mình có bị lây nhiễm hay không, cảnh khóc lóc tuyệt vọng này hầu như ngày nào cũng có.

Nửa tháng qua Tần Hoài không chỉ một lần cảm ơn, cảm ơn vì lớp trưởng thời cấp ba đã liên lạc với anh báo cho anh biết Nam Nam đang tìm anh, cảm ơn vì anh nhìn thấy tiền trong tài khoản anh gửi Mộ Nam sắp hết liền lo lắng mới trở về xem sao, bằng không với tình hình hiện tại như thế nếu để Mộ Nam một mình lẻ loi còn không có cách nào liên lạc được với anh sẽ sợ sệt bao nhiêu nữa.
Một sự kiện lớn đã xảy ra trong tiểu khu Mộ Nam ở, có một người đàn ông bị bệnh chạy khắp nơi mấy ngày cũng không vào được cổng bệnh viện nên anh ta cảm thấy tuyệt vọng, trực tiếp chạy khỏi nhà mà không nghĩ ngợi gì cả, sau đó cầm một đống đá đập vỡ cửa kính hơn chục căn hộ ở tầng trệt, trong đó có hai căn hộ có trẻ sơ sinh trong đó.

Sau đó người đó đã bị mấy hộ gia đình lầu trên thấy tình thế cấp bách ném chậu hoa vào người, lúc bấy giờ mới ngăn cản được hành vi điên khùng của đối phương.
Thời điểm chuyện này xảy ra cả khu dân cư đều náo loạn, mặc dù nhân viên trong khu dân cư có mặc đồ bảo hộ nhưng đối phương như bị điên rồi, có mặc đồ bảo hộ cũng không dám ra ngoài vì sợ đối phương sẽ cào nát bộ đồ của bọn họ để mọi thứ đều lộ ra trong sương mù.
Lúc đó Mộ Nam đang làm bánh màn thầu trong nhà, dưới lầu đột nhiên có tiếng ồn ào còn làm cậu sợ hết hồn, từ sau khi có thông báo từng nhà đều không được bước ra khỏi cửa thì toàn bộ khu dân cư đều yên tĩnh cực kỳ, đột nhiên có xảy ra náo động khiến cả khu đều ồn ào cả lên.
Mộ Nam cầm ống nhòm nhìn, vừa vặn thấy được người đàn ông đang đập vỡ cửa sổ kính ở tòa nhà đối diện với cậu, phía bên kia là một khu dân cư cũ kỹ, ban đầu có rất nhiều người chuyển tới ở nhưng bây giờ đến cả cửa sổ cũng chưa từng sửa sang, một căn hộ của mấy chục năm trước thì cửa sổ đều là một lớp, chúng mỏng manh đến mức đập một cái đã vỡ nát.

Có không ít người trong mấy căn hộ bị đập kính đều đỏ mắt, hận không thể cầm dao nhảy ra giết gã nhưng họ không có bất cứ biện pháp bảo vệ nào, đến cả khẩu trang cũng không có, bọn họ chỉ có thể hoảng sợ chạy vào trong phòng khác đóng kín cửa.
Cuối cùng người đàn ông bị chậu hoa đập trúng đầu ngã ra đất, sau khi chắc chắn đối phương không nhúc nhích cũng không còn khả năng công kích nữa thì nhân viên của khu dân cư mới ra ngoài lôi anh ta đi.

Sau khi sự việc xảy ra Mộ Nam mới nhớ tới một chuyện, đời trước cậu cũng ở yên trong nhà, tuy bên ngoài rất đáng sợ, đâu đâu cũng có người chết và bệnh truyền nhiễm nhưng vì chính phủ vẫn duy trì được trật tự, cậu lại có đầy đủ đồ ăn nên không cần ra ngoài, cho nên cảm giác nguy hiểm cũng không sâu, cậu còn nhớ rõ tên điên này cuối cùng cũng phải chết nhưng có một gia đình có một đứa con nhỏ vì cửa sổ bị đập vỡ nên đã lỡ hít phải không khí bên ngoài.
Có thể là do còn quá nhỏ, sức đề kháng không mạnh nên buổi tối hôm đó bé đã sốt cao, cuối cùng đã tử vong, cha của đứa bé đó cầm dao xông vào ủy ban xã khu, vì lúc đó tất cả người của ban quản lý khu dân cư đều sợ chết trốn ở trong phòng, mặc dù bọn họ đã mặc quần áo bảo hộ nhưng lại không dám đi ra ngăn cản cái tên đang phát điên kia, nếu như bọn họ đi ra ngăn lại, con trai anh ta đã có thể không chết.

Vì vậy, trong cơn tức giận người đàn ông đã trực tiếp trút giận lên nhân viên ủy ban khu phố.
Nghĩ đến sự tình phát sinh đời trước, Mộ Nam không nhịn được nói: "May mà nhà chúng ta ở tầng cao."
Tần Hoài liếc nhìn Mộ Nam đang đứng bên cửa sổ đã sớm được sửa đổi: "Cho dù không cao thì cũng không thể lấy đá đập nát cửa sổ mà em đã thay này được, mà có nát thì chúng ta vẫn còn phòng bên kia."
Bên ngoài dần dần yên tĩnh lại nhưng trong nhóm chat lại nổ tung, Mộ Nam không xem tin nhắn trong nhóm chat, mà dù có seen thì cũng vô dụng, cửa sổ đã bị đập vỡ cũng không thể khôi phục lại được, còn đứa bé đã bị nhiễm bệnh bây giờ cũng không cứu được.

Cậu cúi đầu tiếp tục làm bánh màn thầu, làm việc thì sẽ không nghĩ bậy bạ nữa.

Vừa bắt tay làm bánh màn thầu cậu nặn hoặc là không nặn được thành cục hoặc là không đủ tròn quá xấu, nhưng bây giờ cậu đã dần có kinh nghiệm, từng cái bánh màn thầu tròn vo vừa được hấp chín xong liền bỏ vào trong không gian, muốn ăn lúc nào thì lấy ra lúc nấy mà bánh vẫn giữ được hình dáng lúc vừa mới lấy ra khỏi nồi.*
Tần Hoài ở bên cạnh nói: "Mấy ngày nay đều làm bánh màn thầu rồi, mai chúng ta làm bánh bao đi." Cho dù sau này có phải chạy trốn thì cũng không bằng ăn cái gì đó có thịt thà.*
Suy nghĩ lại một lúc anh nói: "Hay mình nặn bánh bao thành hình màn thầu đi."*
Mộ Nam ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tần Hoài một cái: "Sau này lương thực thiếu thốn, mọi người phải ăn vỏ cây ăn cỏ để sống thì bất kể là bánh màn thầu hay bánh bao đều rất dễ gây chú ý." Mặc dù nói như vậy nhưng Mộ Nam vẫn nghe lời Tần Hoài thay đổi hình dạng của chiếc bánh: "Vậy mình lấy thêm một cái sườn đi, sẵn để ngày mai anh làm sườn xào chua ngọt."*
Tần Hoài cười cười ừ một tiếng.
Vào nửa đêm, một tiếng khóc thảm thiết đột nhiên vang vọng toàn bộ khu dân cư, ngay cả Mộ Nam đang ở tầng 17 cộng thêm hai lớp thủy tinh cách âm cũng không ngăn được âm thanh này, trực tiếp dọa cậu đang ngủ cũng phải tỉnh luôn.
Mộ Nam theo bản năng mò điện thoại lại bị Tần Hoài cũng tỉnh lại ngăn lại, một tay khác che tai cậu: "Ngủ đi, đừng xem."
Mộ Nam cũng không giãy giụa, trong lòng cậu cũng biết chuyện gì xảy ra, tất cả đều diễn ra giống đời trước, đứa nhỏ kia đã ra đi.
Ngày hôm sau Mộ Nam tỉnh ngủ, vừa mở mắt liền thấy Tần Hoài đang ngồi dựa vào đầu giường lướt điện thoại, Tần Hoài xoa xoa mái tóc rối bù vì ngủ của cậu rồi để điện thoại xuống nói: "Bữa sáng muốn ăn gì? Bánh mỳ nướng hay mỳ trứng?"
Mộ Nam nói: "Bánh mỳ nướng đi, không phải hôm qua còn dư lại một chút thịt xông khói sao."
Tần Hoài đáp một tiếng ừm liền rời giường làm bữa sáng, thấy Mộ Nam cầm điện thoại mở nhóm Wechat, lúc này anh lên tiếng nói: "Tối hôm qua có một gia đình bị đập cửa sổ, trong nhà có một đứa trẻ sơ sinh, tối hôm qua đứa bé kia đã không còn sống."
Động tác lướt điện thoại của Mộ Nam hơi dừng chút, cậu liếc nhìn Tần Hoài một cái rồi ồ lên một tiếng.

Tần Hoài âm thầm thở dài xoay người đi vào phòng bếp, loại cuộc sống mỗi ngày đều tràn ngập tử khí này bọn họ cần phải nhanh chóng làm quen thôi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận