Băng Mộng có thiên phú không thể tưởng tượng nổi, mấy tỷ người xem nhìn qua Băng Mộng rốt cuộc vì sao lợi hại như vậy, nếu như là thiên tài bình thường dù sinh ra Thần Mộng Thiên Cung, có Thần Mộng Thiên Tôn tự mình chỉ điểm, cũng không thể phát triển tới tình trạng này.
Băng Mộng quá mức thần bí, nàng phát triển người ta không quá rõ ràng.
Ở trong tiên khúc của Băng Mộng người ta lâm vào trong mờ ảo không rõ ràng, rõ ràng nàng trước mặt giống như đừng bên ngoài dòng sông thời gian, căn bản không cách nào chạm tới.
Hư ảnh lục đạo của Hành Si nhảy vào tiên khúc tịnh thổ, nước suối huy sái, địa ngục đạo, quỷ đói đạo, súc vật đạo ba đại thân ảnh tà ác hiện ra, vậy mà trực tiếp bị nước suối này tinh lục, thân thể tiêu tán, hóa thành vô hình, mà hư ảnh tu la đạo vừa chính vừa tà cũng hoàn toàn ngốc trệ, hung quang trong mắt ma diệt hung quan.
Chỉ có hai thân ảnh nhân gian đạo và thiên đạo là tồn tại, mà khúc âm của Băng Mộng vốn chỉ là khúc âm bình thường, hiện tại biến thành âm sát phạt, trong lúc nhất thời như vạn mã bôn đằng, thiên băng địa liệt!
Sát cơ đáng sợ tràn ngập trong khúc âm, như sói điên mạnh mẽ!
Trong tíc tắc tiến vào trong tiên âm,hư ảnh nhân gian đạo của Hành Si vỡ vụn ra giống như thủy tinh, nó bị sát cơ trong đó chấn vỡ!
Về phần hư ảnh thiên đạo thực lực rõ ràng cường đại hơn nhiều, nó bị bao phủ trong sát cơ cường đại vẫn phóng thẳng về Băng Mộng.
Thần sắc Băng Mộng lạnh lùng, hư ảnh thiên đạo vọt tới trước mặt và tay phải của nàng vòng qua dây đàn, mười tám dây đàn bắn ra, chỉ nghe "Phốc phốc phốc!" Âm thanh hư ảnh thiên đạo bị mười tám dây đàn bao phủ, nó phát ra tiếng gào thét thống khổ, cuối cùng nổ tung và tiêu tán mất!
Đến tận đây hư ảnh lục đạo toàn bộ bị Băng Mộng đánh tan!.
Làm xong tất cả, thần sắc Băng Mộng bình tĩnh nhưng nàng vẫn khảy đàn như trước. Toàn bô tinh lực của nàng đặt vào trong tiếng đàn, tất cả chung quanh không quan hệ tới nàng.
Mộng Hồn Tiên Khúc đã tấu hết hai phần ba, còn một phần ba nữa nhưng Băng Mộng đã dừng lại.
Băng Mộng đã từng nói qua chỉ cần nàng tấu hết Mộng Hồn Tiên Khúc, Hành Si thua không nghi ngờ, rất nhiều người xem đều muốn biết Mộng Hồn Tiên Khúc tấu xong sẽ xảy ra chuyện gì.
- Hành Si còn có cái gì có thể đánh nhau với Mộng Hồn Tiên Khúc sao?
Rất nhiều người nhìn qua Hành Si, chờ xem hắn còn tuyệt chiêu cuối cùng hay không!
Bên ngoài trăm trượng, sắc mặt Hành Si hơi tái nhợt, tâm bồ đề dưới tình huống bình thường, lục đạo trầm luân và áp chế tất cả.
Mắt thấy Băng Mộng sắp hoàn thành Mộng Hồn Tiên Khúc thì Hành Si bất đắc dĩ cười cười, nói ra:
- Ta nhận thua.
Ba chữ này không lớn nhưng vang vọng toàn trường.
Tuy người xem nghi ngờ kết quả này, nhưng mà chân chính nghe Hành Si nói ra vẫn còn có chút thất vọng, không thể lắng nghe nguyên vẹn Mộng Hồn Tiên Khúc, cũng không thể nhìn quyết đấu cuối cùng nên thất lạc.
- Băng Mộng thật đáng sợ, Hành Si không thể kiên trì cho tới khi Băng Mộng tấu xong Mộng Hồn Tiên Khúc.
- Thực lực của Băng Mộng đúng là vượt qua cùng thế hệ quá nhiều, thật không biết nàng tu luyện như thế nào, nghe nói nàng cũng chỉ ba mươi lăm tuổi mà thôi.
Ba mươi lăm tuổi đối với Thiên tôn cả trăm triệu năm tuổi thọ thì chẳng là gì, tương đương tuổi của trẻ sơ sinh chưa đủ nửa canh giờ của phàm nhân. Như thế tiền đồ bất khả hạn lượng!
Quân Bích Nguyệt nhìn qua Băng Mộng và im lặng, trước kia hắn chiến một trận với Băng Mộng nhưng chênh lệch quá lớn.
Đúng lúc này trong đầu Quân Bích Nguyệt vang lên âm thanh già nua.
- Bích Nguyệt, Băng Mộng cũng không phải phàm nhân, một đời tuổi trẻ sợ không ai thắng được nàng, ngươi không cần nghĩ nhiều, ngược lại là mau chóng đuổi kịp Lâm Minh, Hành Si là chính đồ, hai người này ngươi còn có thể vượt qua, về phần Tiểu Ma Tiên thì ngươi khó mà vượt qua nàng, nàng cũng là người được vận mệnh chiếu cố, thiên phú rất cao! Cao đến mức không tưởng tượng nổi, là người một tay che trời.
- Kể cả Long Nha ngươi cũng không thể khinh thị, hắn bại bởi ngươi đó là bởi vì Tam Sinh Đồng của hắn vừa lĩnh ngộ không lâu, chỉ có thể mở trạng thái vạn pháp hư không, nếu như cho hắn thời gian thì hắn có thể vượt qua ngươi.
Nghe lão giả nói thì nàng hiển nhiên hiểu rất nhiều, tình huống của Tam Sinh Đồng cũng hiêu rõ ràng.
- Ta biết rõ, kiếm lão.
Quân Bích Nguyệt im lặng gật đầu, đây chính là khí linh đang nới.
Đến tận đây chiến đấu đã chấm dứt, còn không có đánh trận đấu cũng chỉ còn lại một hồi, chính là Băng Mộng cùng Lâm Minh quyết đấu với nhau.
Nhưng mà đại đa số người xem không quan tâm, dù sao mọi người thấy đây chỉ là vẽ rắn thêm châ mà thôi, huống chi Lâm Minh còn chưa tỉnh lại.
Đương nhiên cũng có nhiều người đánh thêm một trận, những người này hơn phân nửa là người hâm mộ Băng Mộng cuồng nhiệt, bọn họ nguyện ý xem toàn bộ trận đấu của Băng Mộng, cho dù Lâm Minh hay ai cũng không là gì.
Băng Mộng chiến thắng Hành Si thì uy vọng của nàng tăng cao cực điểm.
Nàng thần bí, nàng thánh khiết, xinh đẹp, còn có thực lực cường đại, tất cả những điểm này khiến nhiều người điên cuồng.
Đương nhiên đệ tử trẻ tuổi dù xuất thân thế nào, cũng âm thầm nhìn qua Băng Mộng, không ai có tưởng tượng mình sẽ có được Băng Mộng, đối với mọi người mà nói Băng Mộng chính là nữ thần không thể xâm phậm, bọn họ biết rõ cho dù mình mạnh hơn gấp mười lần, gia thế lớn hơn gấp mười lần cũng không có khả năng xứng đôi Băng Mộng, chênh lệch quá xa.
- Băng Mộng tỷ tỷ, ngươi không thấy được bên ngoài đều điên lên nha!
Trong phòng nghỉ của Hạo Vũ Thiên Cung Tiểu Ma Tiên khoa trương một câu, nàng biết đấu võ đã chấm dứt, nhưng mà mọi người còn không có rời đi, nhất là những người hâm mộ Băng Mộng càng tụ tập cùng một chỗ, đã nghĩ ngợi làm thế nào nhìn thấy Băng Mộng.
Băng Mộng chỉ nhẹ nhàng cười cười, đối với chuyện có nhiều người hâm mộ truy phủng nhiều như thế nàng không có cảm giác nào. Nàng đột nhiên hỏi Tiểu Ma Tiên:
- Muội muội, Lâm Minh như thế nào rồi?
- Lâm Minh?
Tiểu Ma Tiên có chút kinh ngạc, nàng không biết vì sao Băng Mộng đột nhiên quan tâm tới Lâm Minh.
- Ta không rõ lắm nha, hắn dường như bị thương thật nặng, vẫn còn trong kết giới thời gian không có tỉnh lại, tỷ tỷ, ngươi quan tâm người khác sao?.
||||| Truyện đề cử: Xuyên Sách Gả Cho Nam Phụ Hung Ác |||||
- Không có gì.
Băng Mộng nhàn nhạt lắc đầu, chuyện nàng hỏi tới Lâm Minh bởi vì Thần Mộng đã nói qua, lần này nàng còn phải chiến đấu với Lâm Minh.
Lúc này trong kết giới thời gian Lâm Minh tu luyện đạt tới giai đoạn sau cùng, hắn đã ở chỗ này năm trăm ngày, cũng chính là một năm rưỡi.
Trước khi Lâm Minh tiến vào trong kết giới thời gian là ba mươi hai tuổi, hiện tại một năm rưỡi qua đi hắn đã ba mươi ba rồi.
Không biết trong tối tăm có phải có trùng hợp hay không, ba mươi ba tuổi càng phù hợp với con số tam thập tam thiên.
Một tuổi một trọng thiên!
- Bắt đầu đi...
Lâm Minh hít sâu một hơi, đến bây giờ không biết hắn đã làm ra chuẩn bị tới tận cùng, còn kém một lần đánh cược cuối cùng mà thôi.
Trong đầu Phong Thần Đại Pháp đã suy diễn toàn bộ nội dung cả rồi, năng lượng toàn thân đều dựa vào Phong Thần Đại Pháp vận chuyển, chân nguyên và thế giới chi lực của hắn đang dồn vào trong quang cầu.
- Tà Thần Thụ!
Hô -- Hư ảnh Tà Thần Thụ hiện ra trong nội thế giới của Lâm Minh, lôi đình chi lực cùng hỏa diễm chi lực đang chớp động dưới tán cây!
- Lôi chi thiên kiếp, hỏa chi thiên kiếp!
Lâm Minh thình lình vùi hai thiên kiếp này vào trong năng lượng quang cầu.
Lôi hỏa chi lực trong ngũ hành là táo bạo nhất, huống chi là lôi chi thiên kiếp và hỏa chi thiên khiếp.
Vốn năng lượng quang cầu đã không ổn định, ẩn chứa rất nhiều năng lượng, bạo tạc nổ tung thì không khống chế tốt, sẽ nứt vỡ nội thế giới của Lâm Minh, kết cục có thể nghĩ.
Nhưng mà bây giờ Lâm Minh còn chưa đủ khiến năng lượng này nổ tung, hắn càng muốn gia nhập song lôi kiếp vào trong đó.
Uy lực nổ tung như thế không hề nghi ngờ sẽ càng cuồng mãnh, nhưng mà Lâm Minh tận mắt nhìn thấy hỗn độn hình thành thì càng biết rõ năng lượng hắn ẩn chứa càng nhiều, vật chất càng nhiều, nổ tung càng mạnh mẽ, sau khi nổ tung lực hút sinh ra càng khủng bố.
Một hỗn độn có thể thôn phệ một mặt trời.
Lôi hỏa chi lực bị năng lượng quang cầu hấp thu, cả năng lượng quang cầu trở nên không ổn định, giống như mất đi khống chế tùy thời nổ tung lên.
- Còn chưa đủ!
Ánh mắt Lâm Minh ngưng tụ, cơ bắp toàn thân căng cứng và mồ hôi chảy ròng.
Thời điểm này bất luận sai lầm nhỏ nhất nào cũng khiến hắn vạn kiếp bất phục.
Phong Thần Đại Pháp với tư cách Phong Thần Thiên tôn sáng tạo ra sao có thể là trò đùa, dùng thiên phú của Lâm Minh muốn luyện thành cũng khó khăn, những người khác tu luyện căn bản đồng đẳng với tự sát.
Năng lượng càng ngày càng hung mãnh, năng lượng quang cầu càng ngày càng không khống chế được.
- Tam nguyên tụ đỉnh!
Lâm Minh mang cương nguyên và thàn nguyên đưa vào trong nội thế giới, ba loại năng lượng hợp nhất muỗn cưỡng trung hòa năng lượng bạo loạn, hình thành một cân đối vi diệu, đây đã là hắn vượt qua cửa ải sau cùng, nếu duy trì được mấy hô hấp với Lâm Minh mà nói đã đủ rồi.
Hắn hít sâu một hơi, hai mắt của hắn sáng ngời trong bóng tối.
- Nở rộ đi bông hoa xinh đẹp!