Thiên Tài Tiên Đạo

Nha hoàn kia rõ ràng ngây ra một lúc, không ngờ muốn Chu Tước thánh nữ tự mình đến Thất Huyền cốc?

Nàng do dự một chút, đáp:

- Đại nhân! Dường như thánh nữ điện hạ mấy ngày nay đang bế quan làm cho bản mạng Chu Tước hoàn thành tiến hóa, quấy rầy nàng không thích hợp chứ hả...

- Đã một tháng rồi, Hỏa Nhi tiến hóa hẳn là gần như hoàn thành rồi. Sự tình liên quan Lâm Minh quan hệ trọng đại, vẫn là thiếu chủ tự mình đến một chuyến thì hơn.

- Dạ...

Hai nha hoàn Mục Thanh Hồng mang theo đáp một tiếng, liền lui xuống bắt đầu chuẩn bị truyền âm khoảng cách xa. Loại chuyện này bọn họ cũng không cần giấu Thất Huyền cốc.

Sử Tông Thiên nhìn thấy hai nha hoàn rời đi, lập tức tâm thần nhảy dựng. Loại thời điểm này rời đi, dùng đầu ngón chân cũng có thể hiểu được bọn họ là đi báo cáo tình huống. Nếu đám lão quái của Thần Hoàng đảo kia nhận được tin tức, bọn họ có thể sẽ lập tức tới đục khoét nền tảng hay không?

Đổi vị trí cân nhắc một hồi, Sử Tông Thiên cảm thấy nếu mình thân ở vị trí trưởng lão Thần Hoàng đảo cũng sẽ không bỏ qua nhân tài như vậy.

Tông môn tứ phẩm ở phương diện mời chà nhân tài có ưu thế thiên nhiên so với tông môn tam phẩm. Đây cũng là một trong những nguyên nhân tông môn tứ phẩm thủy chung có thể vững vàng ép tông môn tam phẩm. Người mạnh càng mạnh, kẻ yếu càng yếu.

Hơn nữa Lâm Minh căn bản không tính là đệ tử Thất Huyền cốc. Hắn không giống Khương Bạc Vân, từ nhỏ ở Thất Huyền cốc lớn lên, cơ sở đều ở Thất Huyền cốc, không có khả năng rời đi.

Nghĩ đến đây, sắc mặt của Sử Tông Thiên càng trở nên khó coi, Thất Huyền cốc bọn họ và Thần Hoàng đảo thực lực chênh lệch quá lớn. Nếu bọn họ trắng trợn cướp người, Sử Tông Thiên sợ là cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt. Mà Thần Hoàng đảo nhiều lắm bị một cái ác danh ỷ thế hiếp người, ngoài ra sẽ không có bất kỳ tổn thất gì.

Như này thì phải làm sao đây...

Sử Tông Thiên ngồi không yên.

Đến tình trạng xấu nhất, hắn cũng chỉ có thể lui mà cầu tiến. Cùng Lâm Minh làm tốt quan hệ, đồng thời hướng về Thần Hoàng đảo mở miệng đòi bồi thường, Thần Hoàng đảo mơ hồ là lãnh tụ của phần đông tông môn tam phẩm phụ cận, làm ra chuyện thiếu đạo đức bậc này, nếu không cho bồi thường thì không thể nào nói nổi.

- Cốc chủ... Phần thưởng còn phát không?

Trưởng lão phụ trách việc so tài một mực ngồi trong đại điện, nhìn thấy sắc mặt Sử Tông Thiên không biết hắn đang lo lắng cái gì, cho nên mới hỏi vậy. Nếu Lâm Minh sau khi cầm phần thưởng chuyển môn phái, như vậy bọn họ liền thành coi tiền như rác.

- Phát! Tự nhiên phải phát! Phần thưởng đã hứa sao có đạo lý không phát. Nhập Thiên đan kia cũng trực tiếp phát cho Lâm Minh, không cần chờ hắn đến Hậu Thiên đỉnh phong nữa.

Sử Tông Thiên quyết đoán nói.

- Hả?

Trưởng lão vừa hỏi có chút sững sờ.

- Làm theo ta nói, coi như giao hảo Lâm Minh.

Nhập Thiên đan tuy rằng quý báu, nhưng là Thất Huyền cốc mỗi ba năm cũng có thể luyện chế ra hai mươi, ba mươi viên. Lấy ra một viên tuy rằng có chút đau lòng nhưng còn chịu đựng nổi.

Cầm đồ của người tay ngắn. Lâm Minh nếu sau này thật sự có thể gia nhập Thần Hoàng đảo, sẽ luôn bởi chuyện này mà lòng có hổ thẹn đối với Thất Huyền cốc. Sử Tông Thiên nhìn ra được, võ đạo của Lâm Minh tương tự Kiếm tông Thất Huyền cốc. Võ giả loại này, chú trọng làm việc không thẹn với lòng mình, vong ân phụ nghĩa không phù hợp tác phong của bọn họ.

Dùng một viên Nhập Thiên đan và một món bảo khí địa giai giao hảo một cường giả tuyệt thế. Tuyệt đối đáng giá. Hơn nữa, Thần Hoàng đảo thật sự muốn móc Lâm Minh đi, vì tránh cho miệng lưỡi người đời cũng phải trả cái giá không nhỏ. Bồi thường một tông môn tứ phẩm đỉnh cấp lấy ra, ít nhất phải hai mươi viên Nhập Thiên đan trở lên cộng thêm số lượng Chân Nguyên thạch trung phẩm nhất định mới được.

Cho nên lập tức phát phần thưởng, Thất Huyền cốc thể nào cũng đều không thiệt.

- Vâng, cốc chủ, ta lập tức đi làm.

Trưởng lão cáo lui.

***

- Cầm phủ chủ, chúc mừng! Lần này Thiên Vận quốc các ngươi thật sự là gây ra náo động lớn rồi!

- Đâu chỉ là náo động lớn, quả thật là long trời lở đất, danh lưu sử sách.

Ở trên khán đài, mấy phủ chủ nước láng giềng đều hướng về Cầm Tử Nha nói lời chúc mừng. Bọn họ ngoài miệng nói thì hay, kỳ thật trong lòng đều ghen tị muốn bốc lửa.

Ai giành được thứ nhất hội võ, sư phụ của hắn cũng sẽ nhận được phần thưởng một viên Nhập Thiên đan. Mà sư phụ của Lâm Minh tự nhiên là Cầm Tử Nha!

Đó nhưng là Nhập Thiên đan a! Ba năm mới ra hai mươi, ba mươi viên, bình quân một năm không đến mười viên. Trừ đệ tử thân truyền và đệ tử thứ hai của bảy phân tông lớn, lại thêm một số đơn vị liên quan, số định mức được phân chia của các đệ tử khác ít đến đáng thương. Rất nhiều đệ tử rõ ràng có cơ hội rất lớn xông vào Tiên Thiên lại chỉ bởi vì khuyết thiếu Nhập Thiên đan, không thể không chết già ở Hậu Thiên đỉnh phong.

Cầm Tử Nha hiện giờ tuổi cũng không nhỏ, vốn thấy hắn cơ hội nhận được viên Nhập Thiên đan thứ hai càng ngày càng xa vời, lại không nghĩ tới hắn gặp vận cứt chó như vậy.

Một khi bước vào Tiên Thiên là có thể quang vinh thăng trưởng lão ngoại môn. Thân phận bậc đó cùng phủ chủ một nước nhỏ hiện tại khác biệt một trời một vực!

Nghĩ đến về sau Cầm Tử Nha rất có thể trở thành trưởng lão ngoại môn, những người này không thể không tới lấy lòng.

Cầm Tử Nha úc này vừa mới phục hồi tinh thần, chỉ cảm thấy mình dường như nằm mơ, cười nói:

- Đây đều là Lâm Minh tự mình không chịu thua kém, ta chỉ là thơm lây theo mà thôi.

Cầm Tử Nha xem như là một vị “Bá Nhạc” ánh mắt cực tốt, sau khi nhìn ra Lâm Minh thiên phú kinh người, ông liền có ý bồi dưỡng Lâm Minh. Không tiếc lấy ra một số quý báu cất giữ của Thất Huyền võ phủ Thiên Vận quốc, hứa hẹn trọng thưởng để kích phát tiềm lực của Lâm Minh.

Lúc ấy, Cầm Tử Nha còn chỉ ôm tâm tư có thể khiến Lâm Minh có thành tựu xuất sắc trên tổng tông hội võ, căn bản không từng nghĩ tới hắn có thể tiến vào mười hạng đầu. Thẳng đến sau này thiên phú của Lâm Minh không ngừng bày ra, Cầm Tử Nha mới manh động ý niệm sau hai lần tổng tông hội võ làm cho Lâm Minh vấn đỉnh.

Theo tình hình lúc ấy mà xem, ý niệm này là điên cuồng cỡ nào. Nên biết, ở tổng tông hội võ xuất hiện nhiều năm như vậy đến nay, còn chưa từng có đệ tử ba mươi sáu nước vấn đỉnh, cho dù là tiến vào năm hạng đầu cũng chưa từng có. Ý tưởng bậc này của Cầm Tử Nha nếu là bị đệ tử Thất Huyền cốc biết sợ là sẽ cười chết.

Nhưng mà, Cầm Tử Nha tuyệt đối không nghĩ tới, ông vẫn quá xem nhẹ Lâm Minh, chỉ vẻn vẹn lần đầu tiên tham gia tổng tông hội võ, Lâm Minh liền một hơi đoạt giải quán quân, mà đối thủ của hắn, Mộc Cổ Bặc Vực và Khương Bạc Vân đều là thiên tài đỉnh cao của Thất Huyền cốc trăm năm qua.

Lúc này, Cầm Tử Nha đột nhiên nghĩ tới cái gì, vẹt đám người, tìm đến nam nhân họ La của Hoắc La quốc.

Cầm Tử Nha ôm quyền, cười nói:

- La phủ chủ, chuyện có liên quan Thiên trì đã giao hẹn trước, ngươi xem có phải có thể hôm nay liền định ra ngày, ta có thể cho Lâm Minh an bài hành trình.

Nếu nói nam nhân họ La lúc trước còn lòng ôm oán niệm, hiện tại lại tuyệt đối không dám. Lâm Minh thân phận bậc nào, tương lai nói nhỏ đều có thể trở thành một vị phó cốc chủ, thậm chí có thể trở thành cốc chủ. Nhân vật bậc này, há là một phủ chủ Hoắc La quốc nho nhỏ như hắn có thể đắc tội.

Hắn cố nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc, nói:

- Cầm phủ chủ nói đùa. Lâm tiểu huynh đệ khi nào rảnh đều có thể tới Hoắc La quốc ta, tùy thời chờ đón tiếp.

Một câu nói ngắn ngủi, La phủ chủ suýt nữa cắn nát đầu lưỡi mình gặp phải loại chuyện này hắn cũng chỉ có thể cúi đầu cười xòa làm tốt quan hệ, ngoài ra hắn còn có thể làm gì khác chứ.

***

Thất Huyền cốc hướng nam ba mươi vạn dặm là Nam Cương. Nam Cương dọc ngang mười vạn dặm, lại hướng nam năm mươi vạn dặm chính là Nam Hải. Ở trong Nam Hải có một vùng đảo như thế ngoại đào nguyên, dân biển hàng năm ra biển coi vùng đảo này là đảo tiên, cảnh trên đảo tuyệt đẹp, quỳnh lâu ngọc điện trải rộng, thậm chí có người từng nhìn thấy trên đảo tiên có Phượng Hoàng xoay quanh.

Rất nhiều người muốn tìm kiếm vị trí của đảo tiên, nhưng đảo này lại như hải thị thận lâu, chỉ có thể nhìn thấy mà khi thật sự đi tìm kiếm nó lại bất kể như thế nào cũng không tìm được.

Hòn đảo tiên này chính là vị trí của tông môn tứ phẩm đỉnh cấp Thần Hoàng đảo.

Trong ngày đông Thất Huyền địa khu tuyết bay đầy trời, Thần Hoàng đảo lại hoàn toàn là mùa xuân cây xanh mướt, hương tỏa chim hót.

Mục Thiên Vũ mới vừa chấm dứt bế quan dài đến một tháng, dùng máu Lôi Giao phối hợp các loại thiên tài địa bảo quý báu trợ giúp bản mạng Chu Tước hoàn thành tiến hóa.

Kể từ đó, thực lực của Hỏa Nhi cũng đạt tới Tiên Thiên hậu kỳ, phối hợp với huyết mạch thánh thú của nó đã đủ trở thành một trợ thủ hữu lực của Mục Thiên Vũ.

Đúng vào lúc này, Mục Thiên Vũ nhận được truyền âm cực hạn trăm vạn dặm của Mục Thanh Hồng.

Trong truyền âm giới thiệu tỉ mỉ từ đầu đến cuối tổng tông hội võ Thất Huyền cốc, đồng thời thêm vào đánh giá của Mục Thanh Hồng đối với Lâm Minh.

Mục Thiên Vũ sau khi nghe xong trên mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên, nàng không nghĩ tới Mục Thanh Hồng đánh giá Lâm Minh cao như vậy.

- Chỉ cần không ngã xuống, tương lai tất thành Toàn Đan hơn nữa sức chiến đấu càng vượt cường giả Toàn Đan cùng cấp?

Mục Thiên Vũ khẽ hít một hơi khí lạnh, với đánh giá bậc này thiên phú của Lâm Minh sợ là không kém mình bao nhiêu.

- Cái tên kia, thật đúng là...

Mục Thiên Vũ đột nhiên nở nụ cười. Bất kể như thế nào, nhân tài bậc này tuyệt đối không thể bỏ qua, hơn nữa hiện giờ Thần Hoàng đảo đúng là lúc cần người.

Nghĩ đến đây, Mục Thiên Vũ vỗ vỗ đầu Chu Tước bên cạnh, nói:

- Hỏa Nhi, cùng ta đi Thất Huyền cốc một chuyến.

Hỏa Nhi lúc này vừa hoàn thành tiến hóa, trải qua một tháng thống khổ, đang lười nhúc nhích. Nghe thấy Mục Thiên Vũ nói vậy, đôi mắt to đảo vòng vòng, kêu mấy tiếng.

Mục Thiên Vũ cười nói:

- Con chim lười nhà ngươi, chỉ là một trăm vạn dặm, trong đó tám mươi vạn dặm đều có thể ngồi Truyền Tống trận, muốn ngươi bay chẳng qua chỉ là hai mươi vạn dặm.

Hỏa Nhi vừa nghe phải bay chừng hai mươi vạn dặm, lập tức phát ra tiếng kêu đau khổ. Đương nhiên, kêu thì kêu, nó dù sao cũng phải phục tùng Mục Thiên Vũ. Rất không tình nguyện đứng lên, làm ra vẻ bị ép bất đắc dĩ.

Mục Thiên Vũ trong lòng buồn cười, ý nghĩ xoay chuyển, bỗng nhiên nói:

- Còn nhớ thịt nướng ăn hai tháng trước không? Lần này chúng ta chính là muốn đi gặp thiếu niên nướng thịt kia, sau này có thể ăn no nê.

Hỏa Nhi tuy rằng hoàn thành tiến hóa nhưng tâm tính còn ở vào thời kỳ còn non, đối với trẻ em mà nói, ăn chính là theo đuổi lớn nhất của chúng. Vừa nghe Mục Thiên Vũ nói vậy, ánh mắt Hỏa Nhi lập tức sáng lên, vỗ cánh, không chờ đợi được muốn xuất phát.

Mục Thiên Vũ không biết nên khóc hay nên cười. Con chim ngốc này lại không biết linh trúc nó ăn mỗi ngày nếu như đi đổi thành thịt nướng, có thể chất đầy toàn bộ Thần Hoàng đảo.

***

Sáng sớm hôm sau, Thất Huyền cốc.

- Ồ? Hiện tại là có thể phát cho ta Nhập Thiên đan và bảo khí địa giai?

Lâm Minh nhận được tin tức chấp sự Thất Huyền cốc truyền đến trong lòng phi thường kinh ngạc. Hai món vật phẩm này chính là phần thưởng cho người thứ nhất tổng tông hội võ, theo lý thuyết Nhập Thiên đan phải chờ khi hắn đột phá Hậu Thiên đỉnh phong mới phát, không nghĩ tới hiện tại liền cho hắn. Có linh dược cấp bậc Nhập Thiên đan, Lâm Minh có thể thử một chút đánh vào cảnh giới Tôi Tủy!

Nghĩ đến cảnh giới Bát Môn Độn Giáp, Đạo Cung Cửu Tinh ở trên Ngưng Mạch ghi lại trong Hỗn Độn Cương Đấu kinh, Lâm Minh liền tim đập nhanh hơn.

- Ừ, đúng vậy. Lâm sư đệ hiện tại có thể theo ta đi Bảo Khí các của Thất Huyền võ phủ chọn lựa một món bảo khí địa giai thuận tay, trưởng lão thủ các đã đang chờ rồi.

Tên chấp sự truyền lời kia cung kính nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui