Lôi đình lực cuồng bạo tán đi, cương châm độ dài không đến hai tấc, tạo hình mộc mạc, mặt ngoài khắc Giao Long màu tím, từng vòng từng vòng quấn quanh thân châm, tổng cộng quấn quanh chín vòng.
Bởi vì Bàn Long cương châm ở vào trạng thái hoàn toàn tĩnh, lôi đình lực cũng bị thu liễm ở trong cương châm, lão già có đủ thời gian để quan sát mỗi một phần kết cấu năng lượng của cương châm, hơn nữa cảm giác của hắn sẽ không bị bắn ra.
Cảm nhận được lôi đình lực bị nén đến trình độ khủng bố trong đó, môi lão già đều đang giật giật:
- Đây... Đây là...
Lão già chưa thấy qua Lôi Linh, nhưng là một đệ Tử Huyễn tông, kẻ địch khắc chế hắn nhất chính là võ giả Lôi hệ. Lôi điện lực của thể khắc chế ảo thật và lực lượng quỷ tà hư ảo. Đối với phương diện này, lão già tự nhiên là đọc qua không ít điển tịch.
Cây cương châm trước mắt này, lôi đình lực ngưng mà không phát, sinh sôi không thôi, mà những tia lôi đình trong đó dường như mỗi một tia đều có ý thức tự chủ, cũng không phải vật chết.
Ý thức tự chủ... Lôi điện có sinh mệnh, sinh sôi không thôi, đây là dấu hiệu Lôi Linh mới có!
Lôi Linh so với Hỏa Tinh càng thêm thưa thớt, dù là một cái Lôi Linh nhân giai hạ phẩm đều quý báu vô cùng. Lôi Linh nhân giai trung phẩm đủ dẫn tới sự tranh đoạt của cao thủ Tiên Thiên...
Mắt thấy cường độ năng lượng khủng bố kia trong tay Lâm Minh, Lôi Linh này tuyệt đối không chỉ nhân giai trung phẩm, chẳng lẽ là nhân giai thượng phẩm sao?
Lão già cảm thấy không thể tưởng tượng. Một võ giả chỉ vẻn vẹn Ngưng Mạch kỳ làm sao có thể hấp thu được Lôi Linh nhân giai thượng phẩm cần cao thủ Tiên Thiên mới có thể?
Cho dù là có Thần Hoàng đảo ra tay cũng không thể làm được. Hấp thu Lôi Linh, ngoại vật chỉ có thể phụ trợ, cuối cùng vẫn còn phải dựa vào chính mình.
Hơn nữa, tiểu tử trước mắt này chẳng những có Lôi Linh, còn có một cái Hỏa Tinh!
Một cái Hỏa Tinh địa giai trung phẩm lại thêm một cái Lôi Linh nghi là nhân giai thượng phẩm!
Đây là lực lượng mà thiếu niên mười sáu tuổi có thể có được sao?
Lão già sợ, hắn cảm thấy Lâm Minh trước mắt này rất tà dị, quả thật giống như là một ác ma dị tộc giấu ở trong nhân loại.
Trong lòng hắn không kìm nổi bắt đầu nảy sinh ý rút lui. Hắn một mực không lộ ra dung mạo vốn có, cho dù là Lâm Minh lừa ra phận của hắn, hắn cũng không lộ ra một chút khác thường nào chính là vì một khi đánh không lại liền bỏ chạy.
Là đệ Tử Huyễn tông tinh thông Ẩn Thân thuật, chỉ cần chạy ra khỏi phạm vi chân nguyên của Lâm Minh tập trung, hắn có thể dễ dàng lẻn vào trong bóng đêm, thoát khỏi Lâm Minh.
Cùng lắm thì không về Thất Huyền cốc nữa. Tuy rằng không về Thất Huyền cốc thì tương đương với chặt đứt ý tưởng Tiên Thiên, nhưng so với cảnh giới Tiên Thiên hư vô mờ mịt này, vẫn là giữ được cái mạng nhỏ quan trọng hơn.
Lão già rất quý trọng tính mạng mình, hắn nương tựa vào Âu Dương Bác Duyên vắt óc tìm mưu kế muốn đột phá Tiên Thiên cũng là vì sống thêm tám mươi, một trăm năm.
Bàn tay khẽ lật, lòng bàn tay lão già xuất hiện một viên Phích Lịch châu. Đây là đồ vật nhỏ của Trận tông, một khi ném ra bùng nổ sẽ nổ ra lượng lớn sương mù, nhân cơ hội này hắn có thể thi triển ảo thuật để chạy trốn.
Nhưng mà ngay khi hắn muốn ném Phích Lịch châu ra, Tử Huyễn thương của Lâm Minh lại sáng lên ánh tím chói mắt và ngọn lửa đỏ rực. Dường như trong trời đêm trống rỗng dâng lên một vầng mặt trời màu đỏ tím!
Lôi Hỏa tương giao!
Lâm Minh đột nhiên đâm ra một thương. Tiếng động trong trời đất trong khoảnh khắc này dường như biến mất, không gian chung quanh đều như vặn vẹo.
Lão già mặt đầy vẻ hoảng sợ, Lôi Hỏa hai tầng công kích?
Trốn đã không còn kịp rồi. Lão già cắn mạnh răng, dồn sinh mệnh lực của mình liều mạng thúc giục chân nguyên trong cơ thể.
- Thất Thập Nhị Tuyệt Sát kiếm trận!
Bảy mươi hai luồng kiếm khí đồng loạt bắn ra, đây là một chiêu mạnh nhất của lão già. Một khi dùng ra, hắn sẽ suy yếu vô cùng trong đoạn thời gian ngắn, sẽ không dễ dàng sử dụng. Nhưng hiện tại, hắn lại không còn lựa chọn nào khác, một thương lấp lánh Lôi Hỏa lực kia quá khủng bố.
Ầm!
Thương mang và kiếm khí va chạm cùng một chỗ, trong dòng khí chân nguyên khủng bố, kiếm khí như mảnh băng nhao nhao vỡ nát!
- Cái gì?
Lão già dự đoán được sự khủng bố của một đòn này của Lâm Minh, nhưng cũng tuyệt đối không nghĩ tới tuyệt chiêu mạnh nhất mình cạn kiệt sinh mệnh lực mới dùng ra được lại bị phá dễ dàng như thế...
...
Ở ngoại ô Thanh Tang thành, thú triều còn đang dồn dập, thanh niên áo vàng của Lãm Nguyệt tông đã giết hơn một ngàn con hung thú, máu tươi của vô số hung thú vãi ra, nhuộm đỏ một vùng đất lớn quanh người hắn.
Mỗi một kiếm chém ra đều là mấy chục luồng kiếm khí, mỗi một luồng kiếm khí đều mang đi tính mạng của một con hung thú. Như vậy một kiếm liền giết mấy chục con, nếu không phải hung thú chung quanh thanh niên áo vàng đều bị giết không còn mấy con, hắn sẽ còn đánh tới.
Về phần hung thú cấp ba ở trước mặt thanh niên áo vàng căn bản yếu ớt như giấy, một kiếm đâm chết căn bản không cần tạm dừng.
Hung thú cấp bốn cũng nhiều nhất duy trì thời gian mười hơi thở dưới tay thanh niên áo vàng mà thôi. Hai con Thiết Giáp cự tích lúc trước vây công thanh niên áo vàng, cũng bị hắn chém giết!
Đây là lực lượng khủng bố bậc nào?
Đám người Trang Phàm, Lâm Vạn Sơn đều cảm thán, võ giả tông môn thật sự là quá cường đại.
Trang Phàm, Lâm Vạn Sơn bước vào Ngưng Mạch kỳ đều là như thế, binh lính bình thường lại càng rung động. Thanh niên áo vàng đối với bọn họ mà nói quả thật là nhân vật giống như Chiến Thần.
Thanh niên áo vàng rất hưởng thụ loại cảm giác này. Khi ở Lãm Nguyệt tông, hắn chỉ là một đệ tử nội môn, hai mươi sáu tuổi đột phá Hậu Thiên, thành tích này ở trong tông môn cũng chỉ có thể tính bình thường, trên đỉnh đầu quá nhiều thiên tài đè xuống, cảm giác tồn tại của hắn rất yếu.
Nhiều năm như vậy tới nay, thanh niên áo vàng có thể dùng từ nửa trong suốt để hình dung. Nhưng hiện tại, hắn ở trước mặt nhiều người như vậy đại triển thân thủ, nhảy vọt trở thành nhân vật chính của toàn trường. Điều này khiến ý niệm hắn cực kỳ thông suốt, dường như chân nguyên trong cơ thể lưu chuyển càng thêm thông suốt hơn một chút.
Không chỉ như thế, trọng yếu nhất là hắn mắt thấy sắp tù binh được phương tâm của vị sư muội thiên tài kia, chỉ cần chiếm được nàng liền có đủ Nhập Thiên đan cung cấp cho hắn đánh vào cảnh giới Tiên Thiên!
Hắn phi thường cảm tạ Nam Hải Ma Vực, nếu không phải bọn họ diệt Lãm Nguyệt tông, mình làm sao lại có cơ hội này. Sợ là ngay cả một viên Nhập Thiên đan đều không nhất định có thể đạt được.
Thanh niên áo vàng càng giết càng hưng phấn. Lúc trước hắn còn chán ghét lần này xuất chiến, hiện tại hắn ngược lại rất hy vọng quá trình chiến đấu có thể kéo dài càng lâu.
Mà đúng vào lúc này hắn đột nhiên nghe thấy một tiếng nổ vang, giống như sấm sét vang lên ở đất bằng. Hắn hoảng sợ quay đầu, chỉ thấy ở địa phương cuối thú triều kia, ánh sét màu tím thẳng lên tận trời, trong đó có lửa đỏ bốc lên, dường như thiên kiếp giáng thế vậy!
Ồ? Chuyện gì xảy ra?
Thanh niên áo vàng sửng sốt một hồi, tuy rằng cách nhau rất xa nhưng hắn vẫn cảm nhận được năng lượng khủng bố ẩn chứa trong vụ nổ kia.
Cao thủ Lôi hệ Hậu Thiên đỉnh phong và cao thủ Hỏa hệ Hậu Thiên đỉnh phong chiến đấu?
Không quá có khả năng! Loại địa phương nhỏ này, làm sao lại có hai đại cao thủ chọn khai chiến ở đây.
Thanh niên áo vàng đang do dự có muốn qua xem một chút hay không, mà lúc này cái loại cảm giác dao động năng lượng kia mang đến lại đột nhiên gián đoạn, dường như bị cái gì che đi vậy.
Mất rồi?
- Sư huynh, vừa rồi là cái gì?
Bên tai thanh niên áo vàng truyền đến chân nguyên truyền âm của thiếu nữ áo trắng.
Thanh niên áo vàng ngẩn ra, lập tức thu liễm biểu tình khiếp sợ trên mặt, đổi giọng hời hợt lơ đễnh nói:. truyện đam mỹ
- Hẳn là một đạo thiên lôi mà thôi.
- Thiên lôi?
- Ừ!
Thanh niên áo vàng bình tĩnh phân tích:
- Nếu loại lôi đình lực khủng bố đó có thể liên tục, hơn phân nửa là hai đại cao thủ đang chiến đấu. Tuy nhiên chỉ chớp mắt liền biến mất, vậy hẳn là một tiếng sét mùa xuân đánh xuống, đánh ra thiên hỏa. Loại hiện tượng này chẳng có gì lạ.
- Nhưng là sư huynh... Ngươi nhìn bầu trời.
- Hả?
Thanh niên áo vàng ngẩng đầu nhìn, sau đầu lập tức rịn ra mồ hôi hột. Trên đỉnh đầu hắn, mặt trăng bàng bạc trên không chiếu rọi, toàn bộ trời đêm vạn dặm không mây, sao sáng lấp lánh. Loại thời tiết này làm sao có thể có sét đánh... Ngoài mười dặm, một nam nhân áo đen chống kiếm quỳ trên mặt đất, hắn một thân mặt xám mày tro, quần áo nửa bên người đều bị thiêu mất, nhuyễn giáp bó sát vỡ vụn, ngực bụng cùng với hai đùi máu tươi đầm đìa.
Nam nhân này chính là Bích Lạc. Vừa rồi Bích Lạc từ không trung rơi xuống, ảo thuật của hắn đã tự động giải trừ, từ lão già biến về bộ dáng vốn có.
Nếu không phải trong khoảnh khắc cuối cùng hắn dùng một viên Băng Giáp châu phòng thân, hiện tại tuyệt đối trọng thương mất sức chiến đấu. Kể từ đó, kết cục của hắn có thể nghĩ mà biết.
- Bích phủ chủ, bởi vì một kiếm vừa rồi cạn kiệt toàn bộ chân nguyên, cho nên ảo thuật của ngươi cũng không thể duy trì, vì thế liền lộ ra nguyên hình rồi?
Lâm Minh nhìn Bích Lạc bị thương nặng, như cười như không nói.
Hắn cũng không dùng ra Lôi Hỏa Sát bản đầy đủ mà chỉ dùng ra Lôi Hỏa Sát bốn mươi phần trăm lực lượng.
Đây là kỹ xảo hắn chậm rãi nắm giữ sau khi tinh nghiên Khống Hỏa thuật một tháng ở Chung Yến sơn.
Lôi Hỏa Sát bản đầy đủ, phát động chậm tiêu hao lớn, hơn nữa với tu vi của Lâm Minh hiện tại đồng thời nắm giữ Tử Giao Thần Lôi địa giai hạ phẩm và Địa Tâm Xích Viêm nhân giai trung phẩm không hề có khả năng.
Tùy tiện sử dụng Lôi Hỏa Sát bản đầy đủ, nói không chừng hắn không khống chế được uy lực, cuốn cả chính mình vào mà bị nổ chết.
- Ngươi...
Bích Lạc không thể tin nhìn Lâm Minh. Thực lực của Lâm Minh hiện giờ cùng đồ vật có được hoàn toàn vượt qua phạm vi lý giải của hắn. Lực lượng bậc này căn bản không có khả năng là một thiếu niên mười sáu tuổi có thể có được.
- Ha ha ha ha!
Bích Lạc đột nhiên cười, cười không kiêng nể gì.
- Lâm Minh, ngươi cho rằng hôm nay khẳng định có thể giết chết ta? Ta quả thật không phải đối thủ của ngươi, nhưng là ta muốn đi ngươi cũng đừng mơ ngăn được ta. Lôi Linh trên người ngươi là nhân giai thượng phẩm nhỉ? Nếu ta cố ý đem chuyện này tản ra ngoài, ngươi cảm thấy sẽ có bao nhiêu cao thủ Tiên Thiên cảm thấy hứng thú đối với ngươi?
Trên mặt Bích Lạc treo một tia cười tà mang tính báo thù.
Lâm Minh mặt không biểu tình nghe Bích Lạc nói, không cho ý kiến.
- Nếu là bình thường, cho dù có người cảm thấy hứng thú đối với ngươi, ngươi ở trong tông môn cũng sẽ không có người dám động ngươi. Nhưng là hiện tại... Thần Hoàng đảo và Nam Hải Ma Vực sắp khai chiến, dưới tình huống hỗn loạn như vậy, ngươi có thể xác định ngươi thủy chung có người bảo vệ sao?
- Lâm Minh, ngươi quá tự tin. Thiên tài luôn tự tin như thế, cho nên bọn họ mới dễ dàng chết sớm! Ngươi ẩn giấu thực lực dụ ta ra, cho rằng có thể giết được ta? Ta nếu dám ra giết ngươi, tự nhiên có thủ đoạn bảo mệnh. Ngươi... Không cản được ta!
- Ngươi cảm thấy ta không cản được ngươi sao?
Khóe miệng Lâm Minh hơi vểnh lên, lộ ra nụ cười nghiền ngẫm.