Thiên Tài Tiên Đạo

Lúc trước thời điểm Lâm Minh cứu Giác đã nghe nàng nói qua, Thần Khí bộ tộc bọn họ đeo trên lưng lời nguyền rủa.

Là gia tộc bị nguyền rủa, bọn họ không có họ, cũng không có tồn tại, theo trong truyền thuyết là tổ gia tộc làm thần tức giận, nên mới giáng xuống trừng phạt, tộc nhân đời đời kế tiếp phải bị nỗi khổ của huyết mạch nguyền rủa này.

Chú ấn hình xăm trên mặt bọn họ, chính là dấu hiệu của huyết mạch bị nguyền rủa.

Con cháu của Thần Khí bộ tộc, từ khi sinh ra, qua một đoạn thời gian sẽ chịu đựng một loại tra tấn đau đớn mà con người khó có thể chịu đựng, đau tận xương cốt, đồng thời theo tuổi trưởng thành, khoảng cách phát tác thống khổ sẽ càng ngày càng ngắn, thời gian liên tục cũng sẽ càng ngày càng dài, thẳng đến khi bị đau quá mà chết, hoặc là đau bức người ta phải tự sát.

Chỉ có tu võ, mới có thể dùng lực lượng và ý chí của bản thân để áp chế làm chậm lại loại đau đớn này. Thế nhưng thật đáng buồn là, mặc dù con cháu Thần Khí bộ tộc thiên phú cao hơn xa võ giả bình thường, cũng không thể làm trải vận mệnh, tu luyện đến hậu kỳ, vẫn như cũ thất bại vì nguyền rủa của huyết mạch.

Chủ nhân động phủ lưu lại ba mươi sáu chữ này, là nói rõ ý chí của hắn, quyết tâm đấu tranh với vận mệnh và lời nguyền rủa. Những hàng chữ trong ba mươi sáu chữ này trừ cỗ ý chí bất khuất đó, cũng toát ra một khí tức bi tráng, khiến người xem bi thương và cảm khái với bất công của ông trời.

Đối với một nhân kiệt như vậy, một gia tộc bi kịch mà lại thần bí như vậy, trong lòng Lâm Minh thủy chung ôm một phần kính ý.

Hắn rời bia đá tiếp tục đi tới, hang động cũng không sâu, Lâm Minh chỉ đi khoảng cách chừng một trăm trượng đã tới đầu cuối, ở trong này có một nhà đá không lớn.

Khi Lâm Minh bước vào nhà đá, lập tức cảm nhận được một uy áp khổng lồ, mang theo gió lốc lôi đình tinh thuần cường hãn thổi ập vào mình, gần như đẩy bắn hắn ra bên ngoài.

Lâm Minh trong lòng cả kinh, vận chuyển Tà Thần lực kháng cự lại gió lốc lôi đình này. Một lần nữa đi vào nhà đá.

Phạm vi nhà đá chỉ có mấy trượng, ở giữa đặt một cái giường đá, một cái bàn đá, và mấy cái ghế đá.

Những bàn ghế giường đá này đều là Nguyên Từ thạch tạo hình mà thành. Những Nguyên Từ thạch này ở Lôi Vực không biết đã tồn tại bao nhiêu năm tháng, trải qua lôi điện rèn luyện, đã tương đương với thiên tài địa bảo.

Trên mặt bàn Nguyên Từ thạch vuông vức, đặt một khối tinh thạch màu tím. Vừa rồi gió lốc lôi đình kia dường như chính là phát ra từ tinh thạch màu tím này.

Mà ở trên giường đá nằm im lặng một cỗ hài cốt. Hài cốt sáng bóng, dường như thủy tinh điêu khắc thành, cũng không biết nằm ở trong này đã bao nhiêu năm.


Thấy cỗ hài cốt này, Lâm Minh cũng không mảy may bất ngờ, chủ nhân hang động dĩ nhiên đã chết, nếu không sẽ không tùy ý để bội kiếm bay ra ngăn địch.

Liếc mắt nhìn một bên hài cốt, thanh kiếm trắng tinh kia đã trở vào bao, nhìn không ra mảy may sắc bén. Khó có thể tưởng tượng vừa rồi nó giằng co với lôi điện chi nguyên còn khủng bố gấp mười lần so với Lôi Linh cực phẩm.

“Di hài của một vị cường giả phong hoàng cổ đại...”.

Lâm Minh thở dài một hơi. Hiển nhiên cường giả phong hoàng này cũng không tầm thường, có thể ở trong này kiến tạo động phủ, có lẽ là nhân vật cấp bậc Ma Đế kia.

Đáng tiếc, một nhân vật dù có tài ba phong hoa mấy đi nữa, cũng không chịu nổi lực ăn mòn của năm tháng, không thoát khỏi nỗi khổ của Luân Hồi.

Lâm Minh yên lặng thi lễ, lúc này mới phát hiện trên ngón tay cường giả phong hoàng vẫn còn đeo một cái Tu Di giới.

Lâm Minh do dự một chút, đang nghĩ tới Hạo Bạch Kiếm kia dẫn mình vào động phủ này, có phải hay không đã ngầm đồng ý hắn có thể tra xét vật phẩm trong Tu Di giới, đúng lúc này, Ma Quang phát ra một tiếng kêu sợ hãi!

Lâm Minh hoảng sợ, còn tưởng rằng Ma Quang xảy ra chuyện gì, vội vàng xem lại tinh thần chi hải, phát hiện tên khốn này vẫn an toàn, không có việc gì.

- Ngươi làm chi vậy? Quá mức căng thẳng ư!

Lâm Minh tức giận nói.

- Tiểu tử! Ngươi xem trên bàn đá kia là cái gì vậy!

Lâm Minh nhìn lại theo thanh âm của Ma Quang. Trên bàn đá, có một khối tinh thạch màu tím bằng cỡ nắm tay, ở một bên tinh thạch màu tím, còn có mấy mảnh vỡ tinh thạch bằng cỡ ngón tay, dường như là từ trên tử tinh lớn vỡ rơi xuống.

Lâm Minh vừa tiến vào nhà đá liền phát hiện những tử tinh này, trong nó ẩn chứa năng lượng Lôi hệ tinh thuần, hiển nhiên là thiên tài địa bảo Lôi thuộc tính. Tuy nhiên đầu tiên Lâm Minh bị hài cốt của cường giả phong hoàng thu hút, cho nên trong lúc nhất thời không tra xét cẩn thận những tử tinh này rốt cuộc là gì.

Hắn thả ra cảm giác, kiểm tra một phen, trong đầu lại không tìm thấy trí nhớ tương quan. Dù sao hắn kế thừa trí nhớ của đại năng Thần Vực chỉ là mảnh vỡ.


- Đó là thứ gì?

Lâm Minh hỏi.

Ma Quang nói giọng thật kích động, nếu không phải vì đang ở Lôi Vực, nó là linh hồn thể không dám tùy ý hiện hình, nhất định nó đã lao ra ngoài tinh thần chi hải của Lâm Minh rồi.

- Nếu bản thánh không đoán sai, những Bạn Sinh Lôi Tinh này là Lôi Nguyên sau khi phối hợp sinh ra! Thứ này là thiên tài địa bảo có thể rèn luyện Chiến Linh, mặc dù ở Thần Vực, cũng chỉ là cơ duyên gặp mà không thể cầu!

- Rèn luyện Chiến Linh?

Lâm Minh liền động tâm, giới võ học Thần Vực truyền lưu một câu: “Thân thể dễ luyện, Chiến Linh khó thành!”.

Tuy rằng ở Thần Vực, võ giả Luyện Thể chiếm tỷ lệ rất nhỏ, nhưng số lượng võ giả của Thần Vực quá khủng bố, cho nên nếu tính ra cũng là vô số. Đối với võ giả Luyện Thể, tiêu hao tài nguyên không thể nghi ngờ phải nhiều hơn gấp trăm lần so với võ giả theo hệ thống luyện tụ nguyên. Nhưng dù vậy, thân thể vẫn là dễ luyện.

Chỉ cần có tài nguyên dồi dào thì dù sao cũng có thể hoàn toàn mở ra Bát Môn Độn Giáp, nhưng... Chiến Linh thì không như vậy.

Nó so với thân thể khó luyện hơn rất nhiều!

Trước khi Chiến Linh chính thức thành hình, còn có dựa vào ý chí di lưu của các cường giả khác trợ giúp rèn luyện. Tỷ như lúc trước Lâm Minh tìm được Huyết Yêu cốt chính là loại này.

Nhưng từ sau khi Chiến Linh thành hình, nhất là Thanh Đồng tiểu thành, Thanh Đồng đại thành về sau, thì quá hiếm có thiên tài địa bảo có thể rèn luyện Chiến Linh. Bởi vì nó thuộc loại ý chí của bản thân võ giả, mà ý chí võ giả quyết định bởi bản tâm, nên chịu ảnh hưởng năng lượng ngoại giới rất nhỏ.

Cho nên mới nói: “Thân thể dễ luyện, Chiến Linh khó thành!”.

Chiến Linh của võ giả sau khi thành hình liền cơ bản phải dựa vào bản thân để trưởng thành, mà càng sớm lĩnh ngộ Chiến Linh, không gian trưởng thành lại càng lớn, cho nên lĩnh ngộ Chiến Linh sớm hay chậm, có ý nghĩa rất lớn đối với võ giả.


Lâm Minh không nghĩ tới, một ít tử tinh không thu hút chút nào trước mắt này lại là thiên tài địa bảo đỉnh cấp có thể rèn luyện Chiến Linh.

- Bạn Sinh Lôi Tinh là cái gì?

Ma Quang nói:

- Lôi Nguyên là nguyên khí Lôi hệ trải qua thời gian dựng dục dài dòng vô tận sinh ra. Thời điểm nó vừa mới sinh ra, bị bao bọc ở trong kỳ thạch, sau đó chậm rãi phá thạch mà ra, lôi nguyên lực sẽ thẩm thấu trong kỳ thạch, tích lũy tháng ngày thay đổi kết cấu của kỳ thạch, cuối cùng hình thành Bạn Sinh Lôi Tinh!

- Đại đa số Lôi Nguyên sau khi sinh ra đều đã có Bạn Sinh Lôi Tinh, nhưng là, sinh ra một Lôi Nguyên có lẽ phải tính tới ức năm hoặc mấy chục ức năm! Một khi Lôi Nguyên sinh ra, cơ bản sẽ không bị hủy diệt, Thần Vực tích lũy cả vạn ức năm tới nay, cũng có không ít!

- Mà Bạn Sinh Lôi Tinh thì lại khác, một khi dùng là mất đi, Thần Vực một vạn năm qua, mới có thể sinh ra vài Lôi Nguyên? Bạn Sinh Lôi Tinh còn hiếm hơn! Cho nên... Vô cùng quý báu! Trước đây ta cũng từng thấy qua Lôi Nguyên, mới mơ hồ đoán ra một ít, Lôi Nguyên kia sở dĩ giằng co với Hạo Bạch Kiếm, hơn phân nửa chính là vì muốn đoạt lại những Bạn Sinh Lôi Tinh này!

Ma Quang giải thích một phen Lâm Minh mới chợt hiểu, cơ duyên như vậy đúng là, chỉ có cơ duyên gặp mà không thể cầu.

Hắn nhìn Hạo Bạch Kiếm một cái, thấy thanh kiếm vẫn như trước nằm im trong vỏ kiếm, không có phản ứng gì, dường như để tùy ý mình lấy đi Bạn Sinh Lôi Tinh.

Lâm Minh đầu tiên là xá một cái trước bộ hài cốt thủy tinh, sau đó thật cẩn thận cầm lấy Bạn Sinh Lôi Tinh thu vào Tu Di giới.

Đúng lúc này, Hạo Bạch kiếm rung động một cái rất nhẹ, một lũ kiếm quang từ thân kiếm phát ra, bao bọc Tu Di giới trên ngón tay trái của hài cốt thủy tinh, rồi nâng lên chiếc nhẫn chậm rãi bay về phía Lâm Minh.

Một màn này làm Lâm Minh trợn mắt há hốc mồm, đây là muốn giao Tu Di giới cho mình sao?

Mình lấy đi Bạn Sinh Lôi Tinh đã có chút chột dạ, Hạo Bạch kiếm lại muốn đưa luôn cho mình Tu Di giới của chủ nhân nó?

Tuy nói trong Tu Di giới này mặc kệ có thứ gì, đối với một thanh kiếm cũng không có bất kỳ tác dụng gì, nhưng nó với mình chỉ xem như bình thủy tương phùng, không nên đưa hậu lễ như vậy chứ! Chẳng lẽ chính vì khối thần nữ ngọc bội kia, nó liền xem mình thành hậu nhân của Thần Khí bộ tộc?

Đang lúc Lâm Minh miên man suy nghĩ, một cái ngọc giản bị năng lượng bao vây lấy, từ trong Tu Di giới bay ra, bay đến trên tay Lâm Minh.

Lâm Minh như có cảm giác, lướt qua thần thức trên ngọc giản ở trong tay, Đây không phải bí tịch công pháp, mà là một bản chép tay, ghi lại cuộc đời chủ nhân trải qua.


Mà từ trong đó, Lâm Minh mới biết chủ nhân hang động này tên là Đế Hạo, trong đó “Hạo” là tên, mà “Đế” là đại biểu cảnh giới của hắn, hắn cùng với Giác giống nhau, không có họ.

Trừ Đế Hạo, hắn còn có một danh hiệu, Bát Vẫn Lôi Hoàng.

- Bát Vẫn, lại là Bát Vẫn... Võ giả có thể được hưởng danh hiệu này, phải là cường giả vượt qua tám lần Mệnh Vẫn. Từ xưa đến nay, cường giả phong hoàng Bát Vẫn của Thiên Diễn đại lục không vượt qua một bàn tay, ngay cả Ma Đế, cũng chỉ là bảy lần Mệnh Vẫn mà thôi!

Ma Quang nói.

Lâm Minh tiếp tục xem bản chép tay ngọc giản này, càng xem hắn càng cảm thấy tôn kính, khâm phục Bát Vẫn Lôi Hoàng này.

Bát Vẫn Lôi Hoàng khi còn nhỏ tư chất cũng không tính xuất chúng lắm, nhất là ở Thần Khí bộ tộc thiên tài xuất hiện lớp lớp lại có vẻ rất bình thường.

Nhưng mà ý chí hắn kiên định, tu luyện cực kỳ khắc khổ, dám đánh dám liều, vì để rèn luyện chính mình, tìm kiếm cơ duyên, hắn đi du lịch khắp nơi, nhiều lần đi vào những chỗ hiểm cảnh sinh tử, thành Toàn Đan, phá Mệnh Vẫn.

Bởi vì ý chí lực vô cùng cường đại, hắn ở Toàn Đan trung kỳ liền lĩnh ngộ Chiến Linh, hơn nữa lĩnh ngộ ba loại võ ý.

Trong đó một loại võ ý là võ ý lực trường cực kỳ khó có được, Lôi Điện lực trường.

Đây cũng là nguyên nhân căn bản nhất để về sau Đế Hạo có thể lấy được thành tựu kinh người. Hắn có thể ở chung quanh thân thể hình thành lực trường của năng lượng lôi, võ giả bình thường sau khi tiến vào, nhẹ thì toàn thân choáng váng, nặng thì bị đốt thành cháy sém.

Danh hiệu Đế Hạo Lôi Hoàng chính là bởi vậy mà có.

Bởi vì Lôi Điện lực trường này hắn phải tiến vào Lôi Vực của đầm lầy màu đen tám ngàn dặm để rèn luyện thân thể, loại bỏ tạp chất trong cơ thể, tạo cơ sở vững chắc, do đó hắn mới có thể vượt qua tám lần Mệnh Vẫn, nổi danh hiệu là Bát Vẫn Lôi Hoàng.

Thành công Bát Vẫn, tái phá Thần Hải, Đế Hạo có thể miểu sát cường giả Thần Hải đồng cấp. Tiếp qua hơn một ngàn năm, thực lực của hắn đã độc bộ thiên hạ.

Chỉ tiếc, huyết mạch của Thần Khí bộ tộc chung quy là không phá hủy được ma chú, mặc dù Bát Vẫn Lôi Hoàng thiên tư kinh người, nhưng cũng không thể thoát khỏi lực lượng của nguyền rủa, cuối cùng khi bế quan ở Lôi Vực đã ngã xuống tại đây...

“Đáng tiếc cho một thế hệ người tài”. Lâm Minh cảm khải trong lòng, dùng Lôi Vực trên vùng trời đầm lầy màu đen tám ngàn dặm làm nơi bế quan, đây là quyết đoán cỡ nào! Ngay cả sau khi chết, ý chí võ đạo của hắn phụ thêm ở trên bội kiếm, có thể làm cho bội kiếm đọ sức với Lôi Nguyên.

Ý chí võ đạo của bản thân Bát Vẫn Lôi Hoàng phụ gia thuộc tính Lôi hệ, cho dù là thần hồn, cũng căn bản không sợ Lôi Nguyên, đây là mấu chốt mà thần hồn của Ma Quang còn xa không sánh bằng được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận