- Lâm Minh là muốn không dùng chân nguyên hộ thể bảo vệ chính mình, dựa vào thân thể hấp thu cương phong hỏa nguyên khí!
- Quá lỗ mãng! Bạch Đạo Hồng sư huynh có thể làm được điểm này, không riêng dựa vào lý giải của hắn đối với pháp tắc, hơn nữa còn có tu vi bản thân kinh người. Lâm sư đệ hiện tại mới Mệnh Vẫn tầng sáu, muốn làm được một bước này quá miễn cưỡng. Nếu như không làm được, rất dễ dàng bị cương phong đánh cho thương nặng. Hơn nữa Lâm sư đệ lĩnh ngộ pháp tắc cũng xa xa không đủ, còn không sánh bằng Hỏa Viêm Quảng hả...
Một đệ tử Thần Hải kỳ của Phượng Hoàng Điện nói, hắn có thể cảm giác Lâm Minh lý giải ý cảnh Sang Sinh cũng không sâu.
- Đương nhiên không sánh bằng. ý cảnh Sang Sinh của Hỏa Viêm Quảng đã ngưng kết ra Thanh Liên lĩnh vực, là thể hiện của ý cảnh Sang Sinh đại thành, mà Lâm Minh lại không có. Hắn hẳn chỉ là vừa mới nắm được một tia tinh túy của ý cảnh Sang Sinh, hiện tại làm như vậy thuần túy là tìm chết.
Nói chuyện chính là Chu Phi, hắn tuy rằng còn xa không có khả năng làm được giống như Bạch Đạo Hồng, nhưng là hiểu một ít đạo lý Bạch Đạo Hồng làm đến một bước này. Theo hắn thấy, với tu vi và lĩnh ngộ ý cảnh của Lâm Minh, muốn làm được những điều này căn bản là nằm mơ.
Trên thực tế, thành tựu của Lâm Minh ở ý cảnh Sang Sinh quả thật xa không bằng Hỏa Viêm Quảng, đây cũng là chuyện đương nhiên. Lâm Minh mới tiếp xúc ý cảnh Sang Sinh thời gian nửa năm, cho dù ngộ tính của hắn bởi vì mở Khai Môn mà đề cao rất lớn, lại có mầm non Tà Thần phụ trợ, lĩnh ngộ thời gian nửa năm đã phi thường cao rồi. Nhưng hắn cũng không so lại được với Hỏa Viêm Quảng từ khi biết chuyện đã bắt đầu tìm hiểu ý cảnh Hỏa.
Lâm Minh có ngọc giản Phượng tiên tử biên soạn, nhưng ngọc giản Hỏa Viêm Quảng tìm hiểu càng tốt hơn. Dù sao Hỏa hệ thị tộc truyền thừa không biết bao nhiêu vạn năm, hơn nữa tư chất của Hỏa Viêm Quảng cũng không kém.
Về phần lĩnh ngộ Thanh Liên lĩnh vực, còn cần tích lũy mới có khả năng. Kỹ năng loại lĩnh vực cũng không phải rau dưa, cho dù là thiên tài tuyệt thế cũng không phải nói lĩnh ngộ là có thể lĩnh ngộ.
- Tiểu tử này, thật đúng là lá gan không nhỏ nha.
Trưởng lão họ Tôn cười hắc hắc, hắn không cho là Lâm Minh sẽ thành công. Hắn ta mới tu vi Mệnh Vẫn kỳ, Bạch Đạo Hồng nhưng là cao thủ cảnh giới Thần Biến, có thể làm đến trình độ trực tiếp hấp thu cương phong hỏa nguyên khí là không biết tích lũy bao nhiêu mới đi đến một bước này. Lâm Minh thiên tài đến mấy cũng không thể vượt qua:
- Hắc hắc. Tuy nhiên tiểu tử này là pháp thể song tu, bị cương phong hỏa nguyên khí va chạm mạnh một chút cũng sẽ không chết, nhiều nhất bị thương một chút mà thôi, để hắn chịu chút thiệt thòi nhỏ cũng tốt.
Trưởng lão họ Tôn nghĩ vậy cũng không ra tay ngăn cản. Mà trên bầu trời, Bạch Đạo Hồng cũng dừng bước chân, xoay đầu nhìn phía Lâm Minh, khóe miệng hiện lên một tia ý cười như có như không.
- Lâm sư đệ này thật là thú vị, ta đến Hỏa Linh tinh cũng nhiều lần rồi, đến nay chỉ từng thấy một đệ tử tân tú làm được một điểm này. Người này chính là Lộ Tiểu Diên của Lung Phượng Cung, thiên phú còn tốt hơn cả ta. Lúc trước Lộ Tiểu Diên cũng chỉ miễn cưỡng làm được một bước này, kiên trì không được bao lâu. Hơn nữa khi đó nàng đã 32 tuổi, chỉ kém một chút là vượt qua hạn chế về tuổi của đệ tử tân tú, tu vi lại càng đã đến Thần Hải sơ kỳ đỉnh, thiếu một chút là bước vào Thần Hải trung kỳ, hoàn toàn không phải Lâm Minh hiện tại có thể so sánh. Khi nàng độ Mệnh Vẫn tầng chín, mây nguyên khí thất trọng thiên 21 dặm, ta tự thẹn không bằng.
- Ha ha. Bạch sư huynh quá khiêm nhượng. Cơ duyên lớn của Bạch sư huynh ở cảnh giới Thần Hải mới gặp được, nếu như gặp ở Mệnh Vẫn kỳ, Bạch sư huynh có lẽ có thể độ bát trọng thiên, mây nguyên khí 24 dặm. Điểm này, Bạch sư huynh bị thiệt rồi!
Ở bên cạnh Bạch Đạo Hồng, mấy đệ tử cảnh giới Thần Biến ca ngợi.
- Cơ duyên ta có khi Thần Hải kỳ, Lộ Tiểu Diên cũng chưa chắc không tìm được. Rất nhiều lúc, ngươi ở một cảnh giới bị một thiên tài tuyệt đỉnh bỏ xa, muốn lại đuổi kịp sợ là phải trả giá cố gắng gấp 10 đều chưa chắc có thể thành công.
Bạch Đạo Hồng hít sâu một hơi, giọng điệu lại hết sức khiêm tốn. Càng đến cảnh giới đẳng cấp cao như hắn, tiếp xúc rất nhiều thiên tài tuyệt đỉnh của phân cung Phượng tộc thượng cổ bao gồm ba thị tộc lớn, cạnh tranh với bọn họ, thậm chí cạnh tranh với đệ tử thân truyền của đệ tử Thánh địa lớn khác. Như thế, hắn càng có một cái tâm kính sợ. Thần Vực quá rộng lớn, thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân.
Trong lúc Bạch Đạo Hồng nói chuyện, Lâm Minh đã vọt vào trong cương phong hỏa nguyên khí. Không dựa vào chân nguyên hộ thể cũng không dựa vào phòng ngự của pháp y, trực tiếp chịu đựng cương phong xung kích.
Bùng!
Lâm Minh chỉ cảm thấy ngực đột nhiên chấn động, dường như tông lên một ngọn núi lớn, dòng khí tốc độ vượt vận tốc âm thanh nguyên bản căn bản không làm gì được Lâm Minh. Nhưng đây không phải dòng khí mà là hỏa nguyên khí dữ dằn tàn phá bừa bãi!
Trong nháy mắt, lượng lớn nguyên khí cuồng mãnh giống như dòng nước lũ điên cuồng vọt vào trong kinh mạch của Lâm Minh, bắt đầu phá phách bừa bãi.
Lâm Minh trong khoảnh khắc đó thủ vững tinh thần chi hải. Ở trong tinh thần chi hải, chiến linh Hồng Mông gần đến Hoàng Kim chiến linh bắn ra, hóa thành dòng năng lượng màu xám bạc, cùng với linh hồn lực cùng một chỗ dung nhập vào trong số hỏa nguyên khí bạo ngược này. Vận dụng ý cảnh Sang Sinh thay đổi cấu tạo của hỏa nguyên khí này.
Sau lưng hủy diệt tức là sang sinh.
Cương phong hỏa nguyên khí này chính là đại biểu cực hạn của pháp tắc hủy diệt, mà dưới ảnh hưởng của ý niệm của Lâm Minh, lại hóa thành từng dòng khí màu xanh đậm, giống như màu của sen xanh.
Chỉ đáng tiếc, Lâm Minh vừa mới đem hỏa nguyên khí bạo ngược vọt vào trong cơ thể hắn chuyển hóa không đến một phần, lại có hỏa nguyên khí gấp mấy lần vọt vào trong kinh mạch của hắn. Như dòng lũ bùng nổ, ngăn đều không ngăn được!
Với chút tốc độ chuyển đổi đó của Lâm Minh căn bản là như muối bỏ biển, mắt thấy kinh mạch trong cơ thể hắn sắp gặp phải sự phá hoại của hỏa nguyên khí bạo ngược, linh hồn lực của Lâm Minh đột nhiên trầm xuống - mầm non Tà Thần!
Ầm ầm!
Ở trong đan điền của Lâm Minh, năng lượng ẩn giấu trong mầm non Tà Thần đột nhiên bộc phát ra. Hai phiến lá hình ngọn lửa tùy ý duỗi ra, nhất là chiếc lá hình lửa thứ hai, vuông chằn chặn như là một chiếc ngọc tỷ. Đây chính là Lâm Minh cắn nuốt mảnh vỡ pháp tắc lửa do Tiêu Đạo Cực tộc trưởng Phượng tộc thượng cổ đời 26 để lại trong bia đá Cực Đạo trong khảo nghiệm của Thánh Khí Các mà ngưng tụ thành.
Tiêu Đạo Cực cảnh giới bậc nào, hắn không phải Phượng Minh Cung chủ mà là một đời tộc trưởng của Phượng tộc thượng cổ, hơn nữa còn là người nổi bật trong số tộc trưởng Phượng tộc thượng cổ. Pháp tắc đại đạo hắn để lại, tuy rằng chỉ là một chút mảnh vỡ cũng cực kỳ khó được. Căn bản không phải đệ tử bình thường có thể tìm hiểu.
Lâm Minh dựa vào mầm non Tà Thần mới có thể cắn nuốt được nó.
Có mầm non Tà Thần hấp thu, những hỏa nguyên khí vô cùng cuồng mãnh kia lập tức yếu bớt hơn nửa.
- Ồ? Ba hơi thở rồi.
Trưởng lão họ Tôn trong lòng cả kinh, hắn vốn tưởng rằng Lâm Minh kiên trì không đến một hơi sẽ bị thương. Không nghĩ tới, Lâm Minh đã kiên trì ba hơi thở lại cũng chỉ sắc mặt ửng đỏ mà thôi.
Bốn hơi!
Bạch Đạo Hồng cũng động dung.
Kế tiếp, năm hơi, sáu hơi... Bạch Đạo Hồng càng ngày càng giật mình. Mãi cho đến hơi thở thứ bảy, Lâm Minh rốt cuộc chống đỡ không nổi, thân thể bị cương phong hỏa nguyên khí cuồng mãnh đánh bay ra ngoài, với tốc độ vượt vận tốc âm thanh, chạm mạnh lên thân Linh hạm.
Tuy nhiên va chạm mức độ như vậy đối với Lâm Minh tu luyện thuật luyện thể mà nói còn không tính là gì. Chỉ là một ít kinh mạch của hắn bị hỏa nguyên khí đốt thương, mầm non Tà Thần cắn nuốt mảnh vỡ pháp tắc dù sao không phải là chính Lâm Minh lĩnh ngộ. Lý giải của hắn đối với ý cảnh Sang Sinh thủy chung là không đủ.