Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Edit: Mavis Clay

Năm mươi chiến sĩ chết đi đều được an táng cẩn thận, tên bọn họ được lập trong từ đường Vân gia, Vân Phong mặc dù không nói chuyện này với Vân Cảnh, nhưng nàng biết lão cha mặt than của mình chắc chắn cũng sẽ làm như vậy! Năm mươi chiến sĩ còn lại này sau này sẽ là những bậc tinh anh, người làm cho Vân gia tất nhiên phải được nâng cao phát triển, nhưng năm mươi người này nghiễm nhiên trở thành...những nhân vật nòng cốt nhất.

Năm mươi người chia làm hai đội, hai mươi lăm người đi theo Vân Phong đến thủ hộ cho Vân gia ở Tây Đại Lục, hai mươi lăm người còn lại ở lại Đông Đại Lục. Năm mươi người đều là cấp thống lĩnh, một đội thủ hộ đạt được tới cấp cao như vậy, đúng là hiếm thấy, ngay cả quân đội của hoàng thất Đông Đại Lục cũng không được cường hãn như vậy! Lời Vân Phong quả nhiên không phải đùa, chỉ cần nàng muốn, cả Đông Đại Lục đều có thể ở trong tay nàng!

Mười lăm người ở lại Xuân Phong trấn, số còn lại theo Vân Phong tới Mộc thành, mười người thì như cũ ở cạnh Vân Cảnh, còn lại hai mươi lăm người thì đến Tây Đại Lục, lão quản gia đương nhiên lưu luyến không rời, dù sao thời gian Vân Phong trở về thật quá ngắn ngủi, mới đó mà lại lập tức rời đi rồi.

Trở lại Mộc thành, một đám người hùng dũng đột nhiên tới đương nhiên trở nên oanh động, mấy chiến sĩ Vân gia sau khi đạt được câp thống lĩnh, phong cách cũng thay đổi, thâm trầm lại chững chạc hơn, từng vẻ mặt đều hết sức nghiêm túc, khiến cho kẻ khác không dám lại gần.

Vân Cảnh, Vân Thăng và Mộc Tiểu Cẩm ở Mộc thành biết Vân Phong trở lại, Vân Phong và mấy người lính đang chờ trước sảnh, lúc ba người họ vừa tới nơi cùng đều chấn động.

"Lão gia! Thiếu gia! Thiếu phu nhân!" Ba mươi lăm tên chiến sĩ cùng hô lên, âm thanh vang dội trước sảnh Mộc gia.

"Chuyện này......" Vân Thăng nhìn ba mươi lăm tên chiến sĩ trước mặt, không ngờ toàn bộ đều là cấp thống lĩnh! Thái độ Vân Cảnh không khỏi bất thường, kết quả như vậy thật khiến người khác khó tin! Mộc Tiểu Cẩm nhìn này ba mươi lăm chiến sĩ hổ hổ sanh uy, thực sự cảm thấy khiếp sợ! Thực lực Vân gia quân thật sự là biến hóa đến nghiêng trời lệch đất rồi!

"Chỉ còn lại nhiêu đây sao?" Vân Cảnh hỏi một câu, Sắc mặt Vân Thăng cũng tối lại, Hai người họ biết Vân Phong quay lại Xuân Phong trấn để làm gì, bây giờ nàng mang về ba mươi lăm người, chẳng lẽ một trăm người chỉ còn lại có ba mươi lăm thôi sao?

"Tổng cộng năm mươi người." Vân Phong hạ giọng nói, vẻ mặt Vân Thăng và Vân Cảnh tối lại, một nửa sao?

"Như vậy...... tên của những chiến sĩ kia đã được liệt vào Vân từ đường rồi chứ?" Vân Cảnh hỏi, Vân Phong gật đầu, Vân Thăng khẽ thở nhẹ, chiến sĩ Vân gia quân cũng là vì Vân gia, lý ra nên được đối xử như vậy!

"Phụ thân, mười người như cũ ở lại bên cạnh người, hai mươi lăm người đi với con tới Tây Đại Lục, còn dư lại mười lăm người ở lại Xuân Phong trấn." Vân Phong kể tóm gọn

Vân Cảnh gật đầu, "Phong nhi an bài không tệ, tất cả theo ý con mà làm."

Vân Phong gật đầu, bảo những chiến sĩ ở lại đây, "Tiểu Cẩm, chúng ta đi thăm Tiểu Thần chút đi." Vân Phong kéo tay Mộc Tiểu Cẩm tới hậu viện, Mộc Tiểu Cẩm gật đầu, Vân Thăng và Vân Cảnh ở lại, giữa đàn ông và đàn ông đương nhiên có nhiều lời muốn nói với nhau.

Suốt quảng đường lôi kéo Tiểu Cẩm tới hậu viện, nàng luôn nắm chặt tay Vân Phong, vừa rồi tuy không hỏi bọn họ đã nói những gì, nhưng nàng có thể nhìn thấy, chuyện này có chút nặng nề, đi chưa được bao xa nàng lại thấy Khúc Lam Y đứng đó, bước chân Vân Phong dừng lại, Mộc Tiểu Cẩm thấy Khúc Lam Y cười thầm, buông lỏng tay Vân Phong ra, "Tiểu Phong, ta về phòng trước chờ ngươi tới." Mộc Tiểu Cẩm mỉm cười với Khúc Lam Y đứng cách đó không xa rồi xoay người rời đi, Vân Phong vẫn im như cũ không nhúc nhích.

Khúc Lam Y chậm rãi đi tới, Vân Phong nhìn hắn từng bước lại gần, nhìn gương mặt tuấn mỹ như chân nhân kia lại gần mình, cảm nhận bàn tay ấm áp sờ lên gò má của mình, cánh tay rắn chắc của Khúc Lam Y vòng qua eo Vân Phong, dẫn nàng vào trong ngực mình, giây kế tiếp hai người đã nhảy lên trời cao, đáp xuống nóc nhà.

Vân Phong lẳng lặng tựa vào ngực Khúc Lam Y, không nói gì, chỉ có tiếng hô hấp hai người lần lượt thay đổi.

"Còn lại bao nhiêu người?" Khúc Lam Y nhẹ giọng hỏi, vòng tay qua cơ thể Vân Phong, nhiệt độ ấm áp chậm rãi truyền sang người nàng, "Năm mươi."

Khúc Lam Y yên lặng chốc lát, "Tốt hơn so với tưởng tượng của ta."

Vân Phong không lên tiếng, thân thể khẽ rúc thêm vào ngực Khúc Lam Y, hình ảnh Nhục Cầu đã biến mất tự khi nào, có lẽ đã tự mình tiến vào vòng tay không gian của Vân Phong, nó cũng biết chỗ mà chủ nhân cần dựa vào lúc này, nàng đương nhiên rất cường đại, nhưng cuối cùng cũng chỉ là một đứa trẻ.

"Nàng cũng biết bản chất của hoán cốt dược rất tàn khốc, tỷ lệ thành công của nó thấp đến đáng sợ, nếu không phải phẩm chất nàng tạo ra là hoàn mỹ, người ở lại có khi còn ít hơn, có khi còn chưa tới mười người."

"Nếu như không phải là phẩm chất hoàn mỹ, ta sẽ không để bọn họ phải mạo hiểm." Vân Phong nhỏ giọng nói, Khúc Lam Y cười ha ha, ôm nàng  chặt hơn một chút, "Vâng vâng vâng, nương tử của ta nếu như có tự tin trăm phần trăm, cũng sẽ không áy náy như hiện giờ."

Vân Phong không nói gì nữa, vẻ mặt Khúc Lam Y bắt đầu nghiêm túc, "Đây là con đường bọn họ tự mình chọn, cũng là đại diện cho sự an bồi của bọn họ, bất luận là sinh hay tử cũng không hề tiếc nuối, ta nghĩ trong lòng những chiến sĩ kia, có thể trở thành một thành viên của Vân gia quân, chính là kiêu ngạo cả đời của bọn họ, cho dù chết, bọn họ cũng không oán không hối hận."

Vân Phong vẫn im lặng, Khúc Lam Y bất đắc dĩ thở dài, mắt đen nhìn bầu trời đêm trên đỉnh đầu, "Nàng phải biết rằng, con đường mang tên thành công này, không biết phải rải bao nhiêu máu tươi mới có thể đạt được."

Thân thể Vân Phong cứng đờ, những lời này nàng lại không rõ lắm, chỉ là Vân gia có thể đi lên vị trí hôm nay cũng không phải dựa vào cách đó! Trừ lần này ra, trừ một lần các chiến sĩ vì Vân gia mà hy sinh tính mạng này, tay Khúc Lam Y chậm rãi vuốt mái tóc đen của Vân Phong, từng cái vuốt ve mang theo ôn tình, "Đường càng đi xa, bậc thang càng leo cao, tàn khốc chờ nàng càng nhiều, hy sinh chờ nàng cũng càng nhiều.” Vân Phong khẽ ngẩng đầu lên, nhìn gò má của Khúc Lam Y, đôi mắt đen của hắn trầm tư nhìn về nơi xa, "Ngươi, đã trải qua rồi sao?"

Khúc Lam Y chậm rãi quay mặt sang, mỉm cười với Vân Phong, "Ai lại chưa từng trải qua chứ? Cái chết, ai cũng đã gặp qua, ở thế giới này là chuyện bình thường."

"Khúc Lam Y." Vân Phong lẩm bẩm thành tiếng, Khúc Lam Y cũng cười, vừa rồi trong nháy mắt Vân Phong cảm thấy hắn muốn khóc, mặc dù không thấy được vẻ mặt của hắn nhưng nàng biết, trong nháy mắt đó nàng đã chạm vào nơi sâu nhất của tâm đàn ông, nơi đó là góc tối được hắn che giấu cẩn thận, là nơi không thể để bất kỳ kẻ nào rình rập.

"Tiểu tử Vân Khinh Thần kia còn đang chờ nàng, ta đoán sau khi lớn lên cũng là bất tỉnh lòng tiểu tử." Khúc Lam Y cười ha ha, ôm Vân Phong tiếp đất, chậm rãi buông thân thể nàng ra, Khúc Lam Y xoay người rời đi, không quấn Vân Phong như lúc trước nữa, Vân Phong trầm tư nhìn bóng lưng của hắn dần biến mất, cất bước đi về phía phòng của Mộc Tiểu Cẩm.

"Nana." Nhục Cầu tự rời khỏi vòng tay không gian của Vân Phong, kêu một tiếng đứng trên bả vai nàng, qua gò má Vân Phong thấy ánh mắt Nhục Cầu tràn đầy lo lắng, "Nghe thấy mấy lời vừa rồi của hắn sao?"

Nhục Cầu mở to hai mắt, "Nana, nhé nhé nhé......" Miệng Nhục Cầu ré lên mừng húm, Vân Phong im lặng nghe rồi thở dài bất đắc dĩ, "Này Tà, ta đang nghĩ nếu có thể hiểu được lời ngươi nói, thì tốt biết bao......" Lời Vân Phong nói đột nhiên  nhẹ bẫng khác thường, thân thể Nhục Cầu đột nhiên cứng đờ, đôi mắt sâu to tròn nhìn Vân Phong, ánh lên một thứ tình cảm phức tạp, "Ha ha, ta nói giỡn thôi, nghe không hiểu cũng không sao, ta và ngươi vẫn trao đổi như cũ mà." Vân Phong sờ người Nhục Cầu, nó cũng hướng cơ thể cọ cọ vào gò má Vân Phong, "Nana......"

Khóe môi Vân Phong tươi cười, chợt thấy thật nhớ đồng bạn của nàng đang ở Tây Đại Lục, Tiểu Hỏa, Lam Dực, còn có đồ đệ Hạ Thanh của nàng, nàng lại phải lập tức đi về gặp lại rồi.

Ở lại Mộc gia chừng hai ngày, Vân Phong trao đổi vài chuyện với lão cha mặt than của mình rồi chuẩn bị rời đi. Vân Lạc Trần vừa nghe chuẩn bị trở về Tây Đại Lục thì vô cùng vui mừng, mặc dù cuộc sống ở Đông Đại Lục của hắn trôi qua rất nhàn nhã tự tại, hơn nữa địa vị của Vân gia ở Đông Đại Lục cũng cao như vậy, nhưng hắn thầm nhủ trong lòng vẫn còn Vân gia ở Tây Đại Lục, và vị Vân Cảnh kia rất giống cha mình. Vân Lạc Trần bày tỏ lần sau nếu đi tới Đông Đại Lục, nhất định sẽ mang cha mình theo, Vân Cảnh gật đầu nói phải, nói nhất định phải thấy được vị huynh đệ Vân gia giống như mình này.

Vân Lạc Trần được thu vào Long Điện, hai mươi lăm chiến sĩ Vân gia quân đi theo Vân Phong cũng được nàng thu vào tầng một của Long Điện, các chiến sĩ vừa vào Long Điện thì vô cùng ngạc nhiên, cũng cực kỳ khẳng định tiểu thư mình không phải người thường, Vân Lạc Trần vừa biết thực lực của Vân gia quân, chỉ có thể há hốc mồm kinh ngạc, đội hộ vê gia tộc gồm hai mươi lăm người cấp thống lĩnh, cũng chỉ có mấy gia tộc hạng nhất mới có được điều đó!

Tất cả những người nên đi cũng đã sẵn sàng, chuẩn bị cáo lời từ biệt, Vân Khinh Thần dường như cũng biết cô cô của mình sẽ đi nhiều năm mới có thể trở về, có thể thậm chí khi hắn lớn lên rồi cũng chưa chắc được gặp lại cô cô của mình, Vân Khinh Thần rất không khách khí gào khóc, bất kỳ ai dỗ cũng không chịu nín, khiến Mộc Tiểu Cẩm vô cùng lo lắng, cũng chỉ có Vân Phong mới có thể khiến tiểu tử này an tĩnh lại.

Vân Phong đi tới trước mặt Tiểu Thần đang khóc vô cùng dữ dội. Vân Phong vừa lại gần, Tiểu Thần liền ngừng khóc, chỉ còn vài tiếng hin hít mũi nhìn cô cô mình, Vân Phong nghiêm mặt, "Vân Khinh Thần, con là nam tử hán Vân gia! Nếu dễ rơi nước mắt như vậy, ta không thích con nữa đâu!"

Tiểu Khinh Thần vừa nghe nói thế, đôi mắt to lại dâng lên tầng nước, nhưng rõ ràng là lại bị nó cố gắng nhịn xuống, thật khiến người ta khó tin, Vân Khinh Thần lại có thể kiềm chế cảm xúc, như một đại nhân đang khống chế tâm tình của mình!

Vân Phong véo nhẹ gò má của Tiểu Khinh Thần, "Lần sau ta trở lại, nhất định phải cho cô cô một niềm vui đấy."

Cũng không biết Vân Khinh Thần nghe có hiểu không, cái đầu nhỏ gật một cái, Vân Phong lúc này mới mỉm cười xoay người rời đi, bảo hai tiếng bảo trọng với phụ thân và đại ca mình, đôi mắt Mộc Tiểu Cẩm thoáng đỏ, không nhìn tiếp nữa, không một lời ly biệt, Vân Phong ôm Yêu Yêu cùng Khúc Lam Y vút lên trời cao, giống như lúc tới đây, vụt một cái không còn thấy bóng dáng.

Vân Cảnh và Vân Thăng ngước đầu nhìn lên, Mộc Tiểu Cẩm ôm Vân Khinh Thần vẫ đang cố nhịn không khóc, bọn họ ai cũng biết, lần đi này của Vân Phong, có lẽ năm năm sẽ không về nhà, thậm chí là...... lâu hơn. Người của Vân gia cũng nhìn nhau cười một tiếng, bọn họ cũng quá rõ rồi, con hùng ưng của Vân gia này, chỉ có thể bay ở bầu trời rộng lớn hơn!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui