Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Edit: Mavis Clay

Bàn tay lật một cái, Vân Phong mở mắt ra, trong bàn tay là một sinh vật bóng loáng, đây chính là Cực Phẩm Tinh Thạch Thú mà nàng đã bắt được ở trong Vân Điện. Cực Phẩm Tinh Thạch Thú bị Vân Phong xách ra, bộ dáng rất mơ hồ, hai chân trước ngắn ngủn vuốt vuốt đôi mắt nửa nhắm nửa mở, mở to miệng ngáp một cái, vừa ngáp xong thì nó đột nhiên hắt xì, cùng lúc đó, một quả cực phẩm quáng thạch theo miệng nó bay ra ngoài, lục cục rơi xuống đất.

U Nguyệt thấy vậy sợ ngây người. Đó là cái gì vậy, thứ mà nó phun ra là cực phẩm quáng thạch thì phải. Không lẽ bụng nó có thể chứa được cực phẩm quáng thạch? Khúc Lam Y khom người nhặt cục cực phẩm quáng thạch lên, sau một hồi tỉ mỉ quan sát, không khỏi tán thưởng, "Cực phẩm quáng thạch thượng phẩm, vật nhỏ này cũng không phải là đồ thừa."

Cực Phẩm Tinh Thạch Thú lười biếng ngáp một cái, ngẩng đầu mơ màng nhìn Vân Phong, không biết nàng tính làm gì, thấy dáng vẻ mơ hồ đó của nó, nàng đưa ngón tay búng lên cái ót của nó cái cóc. Cực Phẩm Tinh Thạch Thú lập tức giật bắn mình, đôi mắt ngập nước mở to lên án, hai chân trước ôm lấy cái ót bất mãn nhìn Vân Phong.

Vân Phong thấy nó đã tỉnh táo, ngón tay chỉ lên vách động, "Giúp ta đào một cái thông đạo, sau đó ta sẽ để cho ngươi ngủ tiếp."

Cực Phẩm Tinh Thạc Thú cực kỳ bất mãn nấc lên vài tiếng nghẹn ngào, thân thể nhỏ bé lắc lư mấy cái, Vân Phong buồn cười nhìn bộ đáng bất đắc dĩ của nó, lập tức hạ giọng xuống, "Ngươi không giúp cũng được, ta không ngại đút ngươi cho Nhục Cầu."

Nhắc tới Nhục Cầu, thân thể của Cực Phẩm Tinh Thạch Thú khẽ run, cái đầu nhỏ lập tức lắc điên cuồng, hình như đang liên tưởng tới hàm răng bén nhọn khác thường của nó, còn có thói quen thích ăn cực phẩm quáng thạch, trông thì Nhục Cầu không ra vẻ thích thú Cực Phẩm Tinh Thạc Thú lắm, trên thực tế là nó vô cùng thích, nếu như không phải có Vân Phong ở đây, e là Nhục Cầu đã một hớp nuốt nó xuống bụng rồi.

Thấy bộ dáng sợ hãi của nó, nàng không khỏi vui vẻ, chỉ cần nhắc tới Nhục Cầu là nó lại sợ, xem ra chính là khắc tinh. Tay nàng thả lỏng ra, Cực Phẩm Tinh Thạch Thú phi người tới vách đá, cái mũi ngửi ngửi vài cái, móng vuốt nhằm vào một vụ trí, vồ mạnh xuống.

U Nguyệt mới đầu còn lo cho nó không biết có làm được hay không, dù sao độ cứng của vách đá này cũng không phải dạng vừa, mà còn là giữa thân núi nữa, còn con thú nhỏ này trông một chút khí lực cũng không có, hơn nữa thân thể còn nhỏ đến vậy, thật là có thể dùng nó được không?

Nhưng nghi vấn của U Nguyệt nhanh chóng bị gạt bỏ, vách đá trước mặt Cực Phẩm Tinh Thạch Thú chẳng khác gì bùn đất, dưới bộ móng vuốt của nó bị đào lên một cách vô cùng dễ dàng, tộc độ của nó vô cùng nhanh, hơn nữa còn không tốn một chút sức lực nào, Cực Phẩm Tinh Thạch Thú làm việc rất cật lực, dường như đang thể hiện sự cố gắng của bản thân với Vân Phong, cái đầu nhỏ còn thi thoảng quay sang nhìn nàng, chỉ sợ nàng sẽ quăng nó vào miệng Nhục Cầu.

Cực Phẩm Tinh Thạch Thú đào ngày càng hăng, trên vách đá đã xuất hiện một cái thông đạo, không ngừng đi dọc vào bên trong, miệng thông đạo được đào khá lớn, ba người bọn họ chui vào từ từ hẳn không thành vấn đề, Khúc Lam Y nhìn lối đi đang được hình thành, bật cười, "Không ngờ vật nhỏ này vào lúc này cũng có tác dụng, ta còn tưởng nó chỉ biết khạc ra quáng thạch thôi chứ."

Vân Phong cười lớn, "Trước đây ta đã từng giao thủ qua với nó, nó dùng cực phẩm quáng thạch để tạo ra một bộ khôi giáp vô cùng cứng rắn, đến cực phẩm quáng thạch ở trước mặt nó cũng chỉ như một chiếc bánh màn thầu, vách đá là cái gì chứ."

Khúc Lam Y chợt nghĩ tới Nhục Cầu, cái miệng tuy nhỏ nhưng lại nhiều răng và vô cùng sắc bén, chưa kể còn có khả năng nhai cực phẩm quáng thạch, "Nếu như có Nhục Cầu ở đây, không chừng còn có thể làm tốt hơn. Hàm răng kia sắc bén như vậy, không tận dụng thì thật đáng tiếc."


Vân Phong cười khẽ, Nhục Cầu vẫn còn đang say giấc nồng, nàng không đành lòng đánh thức nó, lần trước sau khi bỏ Cực Phẩm Tinh Thạch Thú vào nhẫn không gian thì không lấy ra dùng nữa, ngoại trừ mỗi ngày sản xuất ra một lượng cực phẩm quáng thạch, vật nhỏ này cũng nên ra ngoài hoạt động một chút, có đồ tốt mà không dùng là không thể được.

U Nguyệt kinh ngạc nhìn, Khúc Lam Y và Vân Phong vẫn còn đang rầm rì chuyện gì đó, chỉ chốc lát sau, lối đi đã được mở khá sâu, sớm đã không còn thấy bóng dáng của Cực Phẩm Tinh Thạch Thú, Khúc Lam Y hỏi, "Nàng không sợ vật nhỏ kia chạy mất sao?"

Vân Phong cười, "Nó hiểu rõ hơn ai hết, sống ở bên cạnh ta mới là an toàn nhất."

Khúc Lam Y khẽ nhếch mày, "Ừ, quả thực đúng là vậy, ở bên cạnh Tiểu Phong Phong mới là an toàn nhất."

Vân Phong bị câu nói đùa này làm cho mặt mày đỏ bừng, đúng lúc này, từ một chỗ xa phát ra một tiếng kêu, tiếp đó, trong thông đạo vang lên vài âm thanh nhỏ hỗn loạn, Cực Phẩm Tinh Thạch Thú đột nhiên bay ra từ thông đạo, nhào thẳng vào ngực Vân Phong, nàng lập tức đón nhận lấy thân thể nhỏ bé bóng loáng của nó.

Nó ngẩng đầu, đôi mắt long lanh mở to nhìn Vân Phong, trông như đang kể công, đầu nhỏ quay nhìn lối đi phía sau, ý nói với nàng là nó đã đào xong, nàng cười hài lòng, đưa tay sờ đầu nó, "Làm không tệ."

Cực Phẩm Tinh Thạch Thú chớp đôi mắt to, điềm đạm đáng yêu nhìn Vân Phong, nàng bật cười, "Yên tâm, sẽ không bị ăn sạch." Edit by Mavis Clay of Diendan Cực Phẩm Tinh Thạch Thú thở nhẹ ra, Vân Phong đưa nó trở lại vào nhẫn không gian, mắt nhìn lối đi vừa được đào xong, trái tim bùng lên một ngọn lửa cuồng nhiệt.

"Chúng ta đi thôi." Vân Phong nói thầm, dẫn đầu tiến vào thông đạo, Khúc Lam Y bước theo sao, U Nguyệt vẫn còn đang khá kinh hoảng, nhưng thấy hai người họ vào thì cũng vào theo, Vân Phong cố luồng lách qua thông đạo, dù sao thân thể của Cực Phẩm Tinh Thạch Thú nhỏ bé đến vậy, có thể mở được thông đạo rộng tới mức này đã không dễ rồi, đoàn người đi theo dọc lối đi, bên trong là một vùng tăm tối, Quang Nguyên Tố của Khúc Lam Y đảm đương vai trò nguồn sáng, ba người cẩn thận mò từng bước, cuối cùng cũng đã tới cuối.

Đầu bên kia lối đi là một chỗ khá rộng rãi, Vân Phong vừa ra khỏi thông đạo đã lập tức bị một cảnh tượng hấp dẫn, đây là một hang động khá giống với động nham thạch, trên vách động là những khối đá lớn nhỏ nhô ra lởm chởm, trông chúng giống như những cái bệ, có điều bên trên đó là một loài thực vật thấp bé đang sinh trưởng, chiều dài của thân nó bằng khoảng cánh tay con người, bề ngoài trông có vẻ huyền ảo. Nhìn quanh trong hang động, có khoảng hai mươi mấy cái cây có bề ngoài huyền ảo giống vậy, rễ cắm vững vào đá, bộ phận còn lại của rễ cây còn hòa làm một với đá.

"Đây chính là cây Kim Đỉnh?" U Nguyệt nhìn hai mươi mấy cái cây thấp bé trước mắt mà cảm thấy có chút choáng váng, mấy cái cây này chính là cây Kim Đỉnh? Trông thực nhỏ bé, khác với những gì hắn đã nghĩ. Khúc Lam Y và Vân Phong có chút kinh ngạc, nếu cây Kim Đỉnh trưởng thành có hình dáng như vậy, thật khiến người ta phải mở mang tầm mắt, quá mức nhỏ thấp, Kim Đỉnh dịch thật sự là do loại cây này tiết ra?

"Phải hay không phải, thử một lần sẽ biết thôi." Vân Phong nói nhỏ, nhắm hai mắt lại tiến vào trạng thái tu luyện, năm màu nguyên tố bắt đầu tản ra, tạo thành một dải sáng ngũ sắc quanh người Vân Phong, đúng lúc đó, hai mươi mấy cái cây trong sơn động đột nhiên sáng lên một màu vàng nhạt, thân cây trở nên trong suốt, Khúc Lam Y và U Nguyệt mở to mắt, cả hai đều thấy rõ, bên trong lớp vỏ trong suốt của cái cây thấp bé kia chính là một thứ dung dịch màu vàng. Hai mươi cái cây cây nào cũng vậy.

"Thần kỳ, thật là quá mức thần kỳ..." U Nguyệt nhìn hai mươi mấy cái cây đang tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt trước mắt, mới nãy còn thấy vô cùng bình thường, lúc này giống như vừa hoàn toàn lột xác, hưởng ứng theo dải màu ngũ sắc quanh Vân Phong, dung dịch vàng không ngừng chảy xuôi, thông qua mấy sợi rễ mảnh khảnh chảy xuống.


Vân Phong mở mắt ra, dải màu ngũ sắc quanh thân nàng nhanh chóng biến mất, hai mươi mấy gốc cây cũng nhanh chóng mất đi ánh sáng màu vàng nhạt, trở về lại bộ dáng bình thường, Khúc Lam Y bật cười, "Như vậy cũng tốt, cứ như được tạo riêng cho nàng."

Vân Phong khẽ cong môi, trạng thái tu luyện của mình vậy mà lại là điều kiện kích thích sản xuất dung dịch của cây Kim Đỉnh, đây đúng là tạo ra cho nàng, trên đời thiên tài ngũ hệ có mấy ai? Cây Kim Đỉnh có thể hỗ trợ tu luyện cho Vân Phong tăng lên gấp bội lần.

"Chúng ta cứ ở đây tu luyện đi, có lẽ tốc độ tu luyện ở đây sẽ nhanh hơn thời gian qua gấp mấy lần." Khúc Lam Y nhìn mấy cái cây xung quanh, Vân Phong gật đầu, nàng cũng có ý định đó. Nàng bước tới một bụi cây trước mặt, quan sát một lúc lâu, Kim Đỉnh dịch phải thông qua rễ để chảy ra, thấm vào trên vách đá, mà rễ của loài cây này đã sinh trưởng đến mức gắn vào đá, nếu muốn họ muốn mang cây Kim Đỉnh đi, xem ra phải khư nó ra khỏi đá.

Lần này lại cần dùng tới một chút kỹ xảo rồi, Cực Phẩm Tinh Thạch Thú vừa được Vân Phong thu vào nhẫn không gian lại bị xách ra, lần này nó không còn dáng vẻ mơ hồ, đôi mắt mở to nhìn Vân Phong, nàng chỉ vào mấy cái cây thấp bé, ngón tay gõ nhẹ lên cái đầu nhỏ của Cực Phẩm Tinh Thạch Thú, nó lập tức gật đầu, thân thể bóng loáng nhỏ bé nhảy phốc xuống, bắt đầu công việc đào bới.

Chỉ chốc lát sau, Cực Phẩm Tinh Thạch Thú đã đào ra từ đá mười gốc cây Kim Đỉnh, rễ của mấy cái cây Kim Đỉnh bị đào ra ôm lấy những tảng đá, những chiếc rễ này thậm chí sinh trưởng cùng với đá, chúng ánh lên màu vàng kim nhàn nhạt, mảnh khảnh mà rối ren, trông như những sợi tơ, nhỏ và vô cùng nhiều.

Vân Phong lấy ra một chiếc bình, đặt mấy gốc cây và tảng đá ở trên miệng bình, tảng đá nằm ngay miệng, còn cây Kim Đỉnh đứng vững ở trên, những sợi lông tơ của cây lòa xòa trong chiếc bình.

Khúc Lam Y thấy hành động của nàng thì phì cười, "Nàng chu toàn thật, nếu là ta, ta sẽ mang toàn bộ cây đi."

Vân Phong cười, "Ta chỉ cần Kim Đỉnh Dịch mà thôi, cây Kim Đỉnh này vẫn nên để lại chỗ cũ. Dù sao thì, mỗi một sinh vật tạo ra đều có ý nghĩa của nó, bọn chúng sinh trưởng ở đây, cứ để cho chúng sống ở đây đi."

U Nguyệt nghe nàng nói vậy, trái tim khẽ run lên, người trong thế gian đều có tính tham lam, nếu đổi lại là người khác, điển hình là hắn, có lẽ sẽ không có tấm lòng rộng lớn như Vân Phong, chỉ cầu đủ cho bản thân mình, không cần phải dư.

Trong thạch động có hai mươi hai gốc cây Kim Đỉnh, Vân Phong khư ra mười cây, còn lại mười hai cây vẫn sống tốt ở đây, ba người lại bắt đầu tu luyện, dưới sự tác động của năm nguyên tố, hai mươi hai gốc cây Kim Đỉnh bắt đầu tản ra ánh sáng nhàn nhạt, dung dịch vàng bên trong vỏ cây trong suốt bắt đầu chảy ra theo mấy chiếc rễ, còn Kim Đỉnh dịch chảy ra từ mười gốc cây do Vân Phong đào bắt đầu chảy vào trong bình.

Thời gian thong thả trôi qua, thời gian để thu thập Kim Địch Dịch là rất lâu, trong khoảng thời gian này, Vân Phong đang chuyên tâm vào việc đánh vào tầng cao nhất của cấp Tôn Giả, sự dung hợp của Kim Đỉnh Dịch và Tinh Thần Lực giúp tăng tốc độ tu luyện lên rất nhiều lần, hơn nữa lại còn trong tình huống toàn là cây Kim Đỉnh, hiệu quả của Vân Phong có thể nói là một ngày đi ngàn dặm.

Đảo mắt lại thêm nửa năm trôi qua, Kim Đỉnh Dịch vẫn liên tục chạy xuôi, ánh sáng của cây Kim Đỉnh trong hang động vẫn được duy trì, dưới tốc độ tu luyện kinh người của Vân Phong, cuối cùng đã đạt tới được cấp bậc mà nàng mong muốn, Tôn Giả Đỉnh Phong.


Thời gian tiến vào Trung Đại Lục đã qua hai năm, trong vòng hai năm đã đạt tới được Tôn Giả Tột Cùng, tốc độ này phải khiến cho đám cường giả khác phải mở to mắt mà nhìn. Vân Phong cảm nhận cảnh giới Tôn Giả Đỉnh Phong, sâu trong nội tâm là một mảnh rộng lớn, nàng biết mình đã chạm tới biên giới, nàng chỉ còn cách mức vượt Tôn Giả một bước lớn mà thôi.

Ba ma thú khế ước nằm trong không gian khế ước cũng cảm nhận được sự thay đổi của Vân Phong, ai nấy đều vô cùng mừng rỡ, "Chủ nhân trong thời gian ngắn đến vậy đã có thể tới Tôn Giả Tột Cùng, tốc độ này… thật là quá yêu nghiệt." Tiểu Hỏa nhịn không được tặc lưỡi, nếu dựa vào bản thân hắn, cho dù có được tư chất ma thú biến dị, nhưng so với chủ nhân, thì đúng là đã gặp phải sư phụ rồi.

"Hỏa huynh, chủ nhân trước giờ đều như vậy, huynh phải có tinh thần chuẩn bị rồi chứ?" Lam Dực cười lớn, giữa ba ma thú có thể trao đổi với nhau, vì thế, giọng nói vui sướng của Yêu Yêu cũng truyền tới, "Tiểu Phong là giỏi nhất!"

"Tất nhiên, chủ nhân là tốt nhất!" Tiểu Hỏa cười ha hả, trong giọng nói tràn ngập sự vui mừng, có thể có được người như vậy, nó thân là ma thú khế ước cảm thấy vô cùng kiêu ngạo.

Đúng lúc đó, một cảm giác lâng lâng đột nhiên phủ xuống, chúng ma thú hiểu, Vân Phong đã bắt đầu chạm tới ngưỡng cửa tăng cấp. Đây chính là thời khắc đột phá cấp Tôn Giả. “Hỏa huynh, Yêu Yêu! Tập trung tinh thần, chúng ta cùng giúp chủ nhân!"

Vân Phong đang chuyên tâm tu luyện trong một tình cảnh cực kỳ huyền diệu, nàng có cảm giác như mình hóa làm một với đất trời, mặc dù đang nhắm mắt, nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được sự rộng lớn của thiên địa, như nàng chính là một cơn gió bay qua cả ngàn dặm, thu hết tất cả cảnh vật thế gian vào mắt.

Cái gì là bầu trời, cái gì là tự nhiên, Vân Phong thầm tự hỏi, đáp án trong lòng dần được miêu tả một cách sinh động, giờ phút này Vân Phong như một chú nhộng đang rục rịch, muốn thoát đi khỏi lớp vỏ dày mà tung cánh bay ra, ánh sáng năm màu quanh thân nở rộ, xoay tròn nhanh chóng quanh nàng.

Không gian Tinh Thần Lực của Vân Phong bắt đầu có sự thay đổi lớn. Tinh Thần Lực tỏa ra năm sắc thái sáng ngời, quần đảo, xoay tròn, năm màu sắc khác nhau lại dung hợp với nhau một cách hòa hợp, Tinh Thần Lực trong không gian vẫn từ từ khuấy đảo, chậm rãi trở nên tinh thuần hơn.

Năm loại màu sắc từ từ dung hợp lại với nhau, mà Tinh Thần Lực cũng ngày càng tinh khiết hơn, giống như những chồi non, lặng lẽ chui từ dưới đất lên, một, hai, ba… xoay tròn theo tốc độ, những chồi non với tốc độ khó lường đang không ngừng đột phá.

Vân Phong vẫn còn đang đắm chìm trong sự thông hiểu với đất trời, trước mặt nàng có một cánh cửa, cánh cửa này chính là điểm cuối của con đường trước mắt nàng, nàng biết chỉ cần nàng đẩy cánh cửa này ra, phía sau nó chính là một thế giới khác.

"Con đường này không có điểm cuối…" Vân Phong lẩm bẩm nhìn lên cánh cửa trước mắt, bàn tay kiên định đặt lên cánh cửa, hít mạnh một hơi, dùng sức, nàng muốn đẩy cánh cửa này, nàng muốn xem thử thế giới đằng sau nó.

Vầng sáng năm màu quanh thân Vân Phong xoay tròn với tốc độ cực kỳ mau. Diendan Cây Kim Đỉnh trong động cảm nhận được sự dao động của nguyên tố của nàng, ngày càng tiết ra nhiều Kim Đỉnh Dịch hơn, vòng tuần hoàn của hai người cứ liên tục như vậy, tạo lên mức nồng độ nguyên tố cao lạ kỳ trong sơn động, cùng lúc đó, trong không gian Tinh Thần Lực của Vân Phong, năm màu Tinh Thần Lực điên cuồng xoay tròn, những chồi non nguyên tố trên mặt đất không ngừng lớn lên, nhanh chóng chiếm đầy cả không gian.

"Rắc rắc!" Âm thanh như thứ gì đó bị vỡ vang lên, Vân Phong cảm nhận được tiếng vang phát ra từ bàn tay của mình, cánh cửa dưới sự tác động của nàng bắt đầu buông bỏ dần sự chống cự, "Rắc rắc! Rắc rắc!" Lại thêm vài tiếng vang lên, cùng lúc cửa bị đẩy ra, Vân Phong cũng cảm nhận được như mình vừa trút bỏ được một tầng trói buộc, đôi môi nàng tươi cười, bàn tay tăng thêm sức.

"Két~!" Cửa hoàn toàn bị đẩy ra, giống như cái kén được tháo bỏ, một đôi cánh sức quyến rũ ngạo nghễ tung ra, mang năm màu sắc khác nhau sáng lóa.

Tinh Thần Lực của Vân Phong cuối cùng cũng có thể phá bỏ giới hạn tràn ra bên ngoài, lao ra như sóng biển, cuồn cuộn và điên cuồng, Khúc Lam Y và U Nguyệt mở mắt ra, hai người đều bị động tĩnh lớn đánh thức. Sau một hồi tràn ra điên cuồng, Tinh Thần Lực quay trở lại trong người Vân Phong, đáy mắt Khúc Lam Y tràn ngập sự vui mừng, xem ra Tiểu Phong Phong đã đột phá thành công rồi.


Lông mi thiếu nữ khẽ rung động, đôi mắt đen chậm rãi mở ra, vầng sáng năm màu từ từ biến mất, hóa thành một luồng ánh sáng nhỏ trong đôi mắt thiếu nữ. Lúc này Vân Phong đã hiểu, thế giới này to lớn khó tưởng hơn những gì nàng biết, thiên địa rộng lớn vẫn còn rất nhiều nơi nàng chưa từng đặt chân tới, tầm mắt bao la hơn càng khiến nàng muốn hướng tới hơn, trên thế giới trên Tôn Giả vẫn còn rất rộng.

"Phong nhi, nàng đột phá?" U Nguyệt kích động nhìn Vân Phong, nàng dật đầu, "Vâng Nhị ca, muội đột phá cấp Tôn Giả rồi."

Khúc Lam Y cười lớn, nhìn nàng chăm chú, "Vậy giờ thực lực của Tiểu Phong Phong đã đạt tới ngưỡng nào rồi?"

Đột phá cấp bậc Tôn Giả, phân cấp của thực lực trên Tôn Giả bắt đầu từ từ tiến vào trong đầu Vân Phong, trên Tôn Giả là Tôn Vương, trên Tôn Vương là Tôn Hoàng, trên Tôn Hoàng còn có Tôn Thần, vượt qua cấp bậc Tôn Giả, sức mạnh ngày càng tinh thuần, sự phân cấp đối với thực lực cũng tinh xác* hơn, cấp bậc Tôn Giả tựa như một ranh giới, cảnh giới trên nó đã hoàn toàn khác biệt và không hề đơn giản, thực lực cũng được phân chia một cách chuẩn xác hơn.

*Chi tiết hơn, chính xác hơn, nhiều cấp độ hơn.

Trước đây từ cấp Tôn Giả đổ xuống, ba cấp tiền trung đỉnh là mức độ được dùng để phân định cấp bậc của thực lực, nhưng từ bốn cấp bậc trên Tôn Giả đổ đi, thực lực đều được phân chi tiết hơn ra thành từ một đến chín cấp, việc này cũng có thể giúp các cường giả biết rõ hơn thực lực của mình đang nằm ở mức nào.

Vân Phong điều chỉnh hơi thở quanh thân, trong mắt là ý cười, "Tôn Vương cấp hai."

Một tia sáng lướt qua mắt Khúc Lam Y, "Tôn Vương cấp hai, người khác mà biết được tốc độ này, hẳn là sẽ ghen tỵ đến hộc máu, vừa mới đột phá cấp Tôn Giả đã đạt tới được Tôn Vương cấp hai."

U Nguyệt nghe không hiểu lắm, nhưng cũng biết là Tôn Vương nằm trên Tôn Giả, "Phong nhi, chúc mừng!"

Vân Phong mỉm cười, cấp bậc Tôn Vương cấp hai trước mắt vẫn chưa đủ, trong lãnh thổ này, không chừng người đạt Tôn Vương cấp hai là rất nhiều, nếu như nàng lấy thực lực này để tiến vào Trung Vực, e là con đường sẽ trở nên khó đi. Khúc Lam Y dường như nhìn thấy được suy nghĩ của nàng, "Tiểu Phong Phong, trông nàng có vẻ chưa hài lòng."

U Nguyệt sững sờ, vẫn chưa hài lòng với cấp bậc Tôn Vương! Cô muội muội này của hắn thật đúng là cường hãn.

Vân Phong ngước mắt, ánh mắt như xuyên qua tầng vách đá nhìn ra bên ngoài, hồi lâu, cười nhạt, "Đương nhiên là không hài lòng, lúc đi ra ngoài đây, thực lực của ta phải được Tôn Vương cấp năm!"

--- ------ ------Hết chương 9---- ------ -----

Chương sau: Ngươi bất nhân thì ta bất nghĩa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận