Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Hồi sinh người nhà Vân gia?

Trái tim Vân Phong đột nhiên nóng lên: "Diệu Quang tiền bối, điều người nói là thật sao? Chẳng lẽ chỉ cần có Tử Hoả là có thể hồi sinh được tổ tiên và cả nhị ca đã mất?"

"Tiểu nha đầu, ngươi cho rằng hồi sinh người chết là chuyện dễ dàng vậy sao? Tử Hoả chỉ là một bước trong đó, vẫn còn rất nhiều yếu tố khác, thiếu một thứ cũng không được!"

"Những yếu tố khác là gì? Chỉ cần ta có thể làm được, nhất định ta sẽ đi tìm!"

"Hừ, khẩu khí cũng không nhỏ nhỉ. Bây giờ ngươi biết cũng vô dụng, huống hồ ta cũng không quá hiểu rõ những thứ khác. Còn ngươi bắt gặp được Tử Hoả này, chỉ có thể nói vận khí của ngươi quá tốt, là ông trời đặc biệt đưa cho ngươi, có thể nắm lấy hay không thì phải xem chính bản thân ngươi. Được rồi, đừng có ầm ĩ với ta nữa!"

Giọng nói của Diệu Quang theo đó mà biến mất, cho dù Vân Phong có gọi như thế nào cũng không đáp lại. Vân Phong không nhịn được mà nói thầm trong lòng, tính tình của Diệu Quang đúng thật là, nói đi là đi, nói ít hay nói nhiều hoàn toàn tùy tâm trạng, nói nhiều thêm một câu cũng không được. Nếu muốn moi được thứ gì từ chỗ của ông, khó càng thêm khó.

Vân Phong kết thúc tâm niệm truyền âm với Diệu Quang, ánh mắt lướt qua Cung Thiên Tình đứng bên cạnh. Tình huống biến dị nguyên tố trên người thế mà lại bị nàng gặp được, hơn nữa còn là Hỏa nguyên tố biến dị cực kỳ có ích cho nàng, Tử Hỏa! Vân Phong cũng cảm thán vận may của chính mình. Cung Thiên Tình vẫn còn đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân, Vân Phong cười cười: "Nếu ta nói, ngọn lửa của ngươi không phải là không đúng, thì ngươi thấy thế nào?"

Cung Thiên Tình nghe nói thế đột nhiên quay đầu lại, nhìn Vân Phong đang cười, trực giác cho rằng nàng đang nói đùa: "Ngọn lửa của ta như vậy mà không phải là không đúng? Một chút lực sát thương cũng không có..."

Vân Phong lại bật cười, lắc lắc đầu: "Trên đời này có rất nhiều chuyện mà chúng ta không biết, nhưng nó thật sự tồn tại. Bao la rộng lớn của thế giới này, có lẽ cả đời cũng không thể thăm dò hết. Ngọn lửa đó của ngươi còn có một tên gọi khác, ta đã từng nghe một vị tiền bối nói qua. Loại lửa đó chính là kết quả của việc nguyên tố biến dị trên người, gọi là Tử Hỏa."

"Tử, Tử Hỏa?" Cung Thiên Tình kinh ngạc nhìn Vân Phong, lại nhìn đi nhìn lại bàn tay của mình, giống như không dám tin tưởng Hỏa nguyên tố mà mình cho là sai sót, trong thoáng chốc lại hoàn toàn biến đổi thân phận, trở thành Hỏa nguyên tố biến dị trên cơ thể người? Chuyện này nàng chưa từng nghe qua!

"Cũng giống như ma thú vậy. Trong ma thú có thể xuất hiện quần thể biến dị, đương nhiên nhân loại cũng thế. Tử Hỏa của ngươi là kết quả của Hỏa nguyên tố biến dị trên cơ thể người, sát thương của nó với nhục thể và hoa cỏ có thể nói là con số không, nhưng đối với những hình thức vật thể khác lại có hiệu quả mạnh mẽ."

"Phong Vân, ngươi, ngươi lại đang nói giỡn sao?" Đôi mắt của Cung Thiên Tình tràn ngập vẻ hoài nghi, có chút không thể tiếp nhận cách giải thích của Vân Phong. Vân Phong cười một tiếng, lật bàn tay, một chiếc bình nhỏ xinh xắn xuất hiện, thứ bị nhốt trong đó là linh hồn của gã đầu đội mũ.

"Ngươi có thể thử xem." Khóe miệng Vân Phong khẽ nhếch lên, bàn tay đột nhiên gạt bỏ nắp bình. Chỉ thấy bên trong đột nhiên có một luồng sương đen dày dặc trào ra, trong sắc đen nồng nặc đó dường như có xen lẫn tiếng thở nặng nề. Vân Phong lạnh mắt nhìn dáng vẻ hoảng hốt của luồng sương đen như muốn trốn đi. Cung Thiên Tình nhìn thấy luồng sương đen đó thì có chút luống cuống không biết làm sao. Nhưng trông thấy nó muốn bỏ chạy, Cung Thiên Tình lập tức vô thức sử dụng Hỏa nguyên tố của mình. Một vòng lửa màu đỏ nhạt từ tay Cung Thiên Tình bắn ra ngoài, trực tiếp bao vây lấy tầng khí đen dày đặc. Giây tiếp theo, tiếng kêu thê lương thảm thiết lập tức vang lên!

“A!” Khối sương đen luồn lên nhảy xuống, kèm theo đó là tiếng gào thét thảm thiết muốn thoát khỏi sắc đỏ nhàn nhạt. Cung Thiên Tình bị tiếng kêu thê lương này dọa cho hoảng hốt, chỉ nhìn thấy khối sương đen kia không ngừng chạy trốn, phát ra tiếng kêu rên.

Vân Phong cười lạnh, đưa tay ra nắm chặt khối sương đen nhét lại vào trong bình, sau khi nắp bình được đóng lại thì bỏ vào trong vòng tay. Đưa mắt nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Cung Thiên Tình, Vân Phong nhướn mày: “Chính ngươi cũng đã nhìn thấy rồi đó, ngọn lửa của ngươi không có vấn đề, lực sát thương của nó không hề thua kém Hỏa nguyên tố thường thấy.”

“Vừa rồi, là cái gì?” Cung Thiên Tình nuốt nước bọt, thu hồi lại Hỏa nguyên tố của bản thân, nghĩ đến tiếng kêu vô cùng thê thảm vừa nãy mà có chút sợ hãi. Thứ có thể kêu la như thế rốt cuộc là cái gì? Hơn nữa, cái thứ đen như mực bao xung quanh đó lại là cái gì? Lẽ nào là thứ mà Phong Vân vừa nhắc đến khi nãy, linh hồn?

Vân Phong lại mỉm cười: “Chuyện ngọn lửa của ngươi có lẽ phải nói sau, nàng ta đã tỉnh rồi.”

Thuận theo ánh mắt của Vân Phong, Cung Thiên Tình nhìn thấy Ngọc Cẩm vốn chết ngất ở bên đó đã bị tiếng kêu thê thảm vừa nãy đánh thức, mắt tròn ngơ ngác, dường như vẫn có chút mơ hồ. Khi nhìn rõ mình đang nằm ở chỗ nào, đồng thời nhìn thấy Vân Phong và Cung Thiên Tình, Ngọc Cẩm lập tức phát ra tiếng: “Ưm, ưm!”

Tiểu Hỏa đứng dưới gốc cây chính là chờ cơ hội này, nhe miệng sói phun ra một ngọn lửa lớn, Ngọc Cẩm lập tức trợn tròn mắt, đáng sợ quá! Nàng ta quên mất dưới tàng cây này còn có một con ma thú, nàng ta chính là bị nó dọa sợ chết ngất. Nhìn thấy ngọn lửa từ dưới phun lên, Ngọc Cẩm lập tức điều động chiến khí phòng ngự toàn thân. May mắn nàng ta phòng ngự kịp thời, nếu không ngọn lửa đó có thể biến Ngọc Cẩm thành thịt chín ba phần.

Tiểu Hỏa phun lửa xong, miệng sói còn nhe lên dọa dẫm: “Ngươi giỏi kêu nữa đi, bổn đại gia chờ!”


Ngọc Cẩm làm sao dám kêu ra tiếng. Tuy rằng nàng ta đã phòng ngự nhưng vẫn bị cháy xém một đoạn tóc, khuôn mặt cũng bị hun đen quá nửa, dáng vẻ quả thực thê thảm đến không nỡ nhìn. Nếu như tam trưởng lão nhìn thấy đệ tử quan môn của mình bị treo ngược trên chạc cây như thế, không biết sẽ có vẻ mặt thế nào.

“Súc sinh! Ngươi dám đả thương sư muội của ta!” Trong không trung truyền đến một tiếng quát lớn, cây cối xung quanh đều run rẩy. Vân Phong lạnh mặt, xem ra người phía tam trưởng lão đến rồi.

“Gào…!” Tiểu Hỏa ngẩng đầu điên cuồng gào lên một tiếng, lộ ra vẻ hết sức dữ tợn của dã thú, nhe hàm răng sắc nhọn với hai bóng đen từ trên trời bay đến. Người vừa quát lớn khi nãy lập tức xông tới, nhìn thấy Ngọc Cẩm như thế thì giận sùi bọt mép, vũ khí trên tay không hề do dự chém xuống Tiểu Hỏa.

“Nghiệt súc, nhận lấy cái chết.”

Con sói đỏ rực nhún người bật nhảy, nhẹ nhàng thoát khỏi công kích hung mãnh của hai người. Phát hiện công kích đầu tiên của mình bị tránh thoát, người tới không tránh khỏi kinh ngạc, sau đó trường kiếm trong tay đổi hướng, vạch ra một đạo ánh sáng trên không trung, đâm xuống bụng Tiểu Hỏa.

Tiểu Hỏa thấp giọng rống lên một tiếng, miệng sói đột nhiên phun ra một ngọn lửa lớn. Người cầm kiếm căn bản không để ý đến ngọn lửa, tay mang trường kiếm nhảy vào trong đám lửa, trực tiếp áp sát đến trước Tiểu Hỏa. Vân Phong đứng ở phía sau đột nhiên vung tay, một đạo xiềng xích màu lam từ bàn tay nàng bay thẳng đến thanh kiếm đang vung lên của người nọ.

“Rầm…!” Xiềng xích băng lam bay thẳng đến trường kiếm, mạnh mẽ khóa chặt thân kiếm. Chủ nhân thanh kiếm dùng sức muốn giãy ra, nhưng phía Vân Phong cũng đang dùng sức trói chặt thanh trường kiếm, vận lực kéo một cái, trường kiếm đã văng khỏi bàn tay người nọ.

Người cầm kiếm trông thấy vậy lập tức biến sắc, quay người tung chưởng, một luồng chiến khí hùng hậu trực tiếp vỗ lên xiềng xích băng lam, xiềng xích không chịu nổi, lập tức vỡ vụn ra từng đoạn, hóa thành một đám Thủy nguyên tố biến mất trong không khí. Trong mười mấy giây hai người giao thủ, Tiểu Hỏa đã trở lại bên người Vân Phong, người cầm kiếm cũng đã bỏ lỡ cơ hội tốt nhất để ám sát Tiểu Hỏa.

“Ngọc Cẩm, muội có sao không?” Đuổi tới ngay sát phía sau chính là Hoa Linh. Nhìn thấy Ngọc Cẩm bị treo trên cây chật vật như thế, không nhịn được mà la lớn. Đến gần xem lại càng thấy không đành lòng, lập tức đỡ nàng ta từ trên cây xuống, lấy cỏ dại trong miệng ra.

Ngọc Cẩm vừa được mở miệng đã la mắng: “Không được tha cho Phong Vân! Đều là do ả ta khiến muội biến thành bộ dáng như thế này, còn có ma thú kia. Nó với ả ta cùng một giuộc!”

Ngọc Cẩm đỏ mắt gào lên với Vân Phong, sau đó dựa tay Hoa Linh đứng dậy đi về phía người cầm kiếm: “Quy sư huynh, giúp muội báo thù.”

Vân Phong nhướn mày, Quy sư huynh? Vị thanh niên trước mắt này chính là cái gã nửa sống nửa chết trước cửa sơn động hôm đó? Ánh mắt Vân Phong quét từ trên xuống dưới một lượt, thanh niên trước mắt khí sắc hồng nhuận, vẻ mặt chính khí. Chỉ vài chiêu giao thủ vừa nãy đã đủ thấy thực lực của gã ta vững chắc ổn định, tuy rằng tướng mạo xấu xí nhưng khí chất bất phàm, chẳng trách tam trưởng lão rất xem trọng gã ta. Thực lực của gã ta so với bản thân khó phân trên dưới. Vân Phong vẫn còn nhớ rõ dáng vẻ gã thanh niên sống dở chết dở ngoài sơn động, cuối cùng còn bị mình đánh cho một quyền. Xem ánh mắt xa lạ của gã ta, có lẽ là không còn nhớ nàng, thương thế của gã ta khôi phục không tệ.

“Ta đã nghe Hoa Linh nói rõ mọi chuyện. Ngọc Cẩm tuy có chỗ không đúng, nhưng ngươi làm như thế cũng là quá đáng!” Gã thanh niên tay nắm chặt trường kiếm, nghiêm túc nhìn Vân Phong, ánh mắt quét qua Tiểu Hỏa đứng bên cạnh, trong lòng thầm nghĩ vậy mà nàng ta lại là triệu hồi sư, hơn nữa thực lực không kém gã ta chút nào. Chẳng lẽ nàng ta là đệ tử quan môn của ngũ trưởng lão? Nếu đúng như vậy, vì sao trước giờ gã ta chưa từng gặp qua nàng?

“Thiên Quy, đệ tử thứ nhất của tam trưởng lão, nghe nói thực lực đã tiến tới tầng rất cao.” Cung Thiên Tình đứng một bên nhỏ giọng nói vào tai Vân Phong.

Vân Phong cười ha ha: “Quá đáng? Nếu như ta làm như vậy là quá đáng, thì việc mà nàng ta làm phải gọi là vô sỉ rồi.”

Thiên Quy nhăn mày, Hoa Linh đi tới trước: “Phong Vân, Ngọc Cẩm là đệ tử quan môn của tam trưởng lão. Nếu tam trưởng lão biết ngươi làm như vậy với đệ tử quan môn của người, nhất định sẽ vô cùng tức giận. Ở đây lại là rừng cấm, ngươi mang Ngọc Cẩm đến chỗ này, nếu như xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ngươi có gánh được trách nhiệm này không?”

Vân Phong nhếch môi, hoàn toàn không để lời của Hoa Linh ở trong lòng. Nếu như nàng có một chút e ngại tam trưởng lão thì đã không làm như thế với Ngọc Cẩm. Đã dám mang nàng ta đến đây, đương nhiên cũng đã sớm có chuẩn bị.

“Tỷ nói nhiều như vậy làm gì? Nàng ta đã dám làm như thế với muội, muội sẽ không bỏ qua cho nàng ta! Quỳ sư huynh, huynh mau giúp muội giáo huấn nàng ta! Cả súc sinh đó, vừa nãy suýt chút nữa đã thiêu chết muội.”

Ánh mắt Thiên Quy hơi trầm xuống: “Lời Ngọc Cẩm nói là sự thật? Vừa nãy ma thú của ngươi cố ý muốn giết chết muội ấy?”


Tiểu Hỏa đứng một bên cười ha hả: “Nhân loại, bổn đại gia muốn giết ai thì giết, ngươi cũng không ngoại lệ.”

“Nghiệt súc!” Thiên Quy đột nhiên hét lớn, sắc mặt Vân Phong lạnh lùng. Ngay khi Thiên Quy phát động chiến khí thì nàng cũng huy động tinh thần lực, hai người va vào nhau, bụi đất tung bay tứ phía. Sắc mặt Thiên Quy căng thẳng, biết được thực lực của nàng tương đương với hắn, lập tức không dám tùy ý ra tay.

“Chú ý cách dùng từ của ngươi!”

“Nó chính là một con súc sinh! Còn dám có ý muốn giết muội.” Ngọc Cẩm đứng một bên, tức giận tới mức cả người run lên. Có Quy sư huynh ở bên cạnh, tự nhiên cũng tự tin hơn không ít, lá gan cũng to hơn mấy phần. Nếu chỉ có mình nàng ta ở đó, đương nhiên chẳng dám hé một lời.

Con ngươi đen của Vân Phong trầm xuống, nàng không cho phép bất cứ ai có nửa phần nhục mạ với người nàng quan tâm. Lập tức phất tay, một luồng tinh thần lực hùng hậu điên cuồng trào ra ngoài, trực tiếp hóa thành hình bàn tay đánh về phía Ngọc Cẩm. Thiên Quy lập tức thất sắc: “Ngươi muốn làm gì?”

Vân Phong cười lạnh. Làm gì? Đương nhiên là muốn cái miệng thối của người nào đó vĩnh viễn đóng lại.

“Bốp!” Tinh thần lực được huyễn hóa thành hình bàn tay lớn vượt qua Thiên Quy, từ trên cao lao xuống, in lên má Ngọc Cẩm một dấu tay năm ngón đỏ tươi. Ngọc Cẩm vừa bị đánh một bên mặt, vừa mở miệng muốn chửi mắng, một bàn tay lại hạ xuống, đập vào bên mặt còn lại của nàng ta.

“Bốp bốp bốp!” Mấy bàn tay nhanh chóng hạ xuống, chỉ trong thoáng chốc, khuôn mặt của Ngọc Cẩm đã sưng đỏ một mảng lớn, giống như dính thêm hai cái bánh bao lên mặt.

“A... a...” Hai bên mặt của Ngọc Cẩm sưng phù lên, đau đớn đến mức nàng ta có chút mơ hồ. Chuyện chỉ xảy ra trong mấy giây ngắn ngủi, Thiên Quy và Hoa Linh căn bản không phản ứng kịp. Vân Phong nhanh chóng thu hồi lại tinh thần lực, hài lòng nhìn khuôn mặt của Ngọc Cẩm sưng thành đầu heo.

“Nàng còn nợ bằng hữu của ta mấy cái tát.”

Cung Thiên Tình đứng ở bên cạnh lặng lẽ đưa tay sờ sờ gương mặt của mình. Lúc trước Ngọc Cẩm đánh nàng, tuy rằng rất mạnh, nhưng tuyệt đối không đến mức như Vân Phong vừa mới làm. Mặt của nàng chỉ hơi hơi sưng đỏ, còn hiện giờ cả khuôn mặt của Ngọc Cẩm đã ứ máu lên rồi. Có điều, nàng ta cũng đáng đời!

“Ngươi...!” Thiên Quy không biết mình nên nói gì. Ngay trước mắt của gã ta mà nàng còn dám ra tay như vậy, hơn nữa còn thành công thực hiện được. Nhưng gã ta cũng không có cách nào khác, thực lực của gã ta và Vân Phong không phân cao thấp, gã ta muốn cản cũng chưa chắc đã cản nổi.

“Được rồi, Thiên Tình, chúng ta đi thôi.” Vân Phong thu Tiểu Hỏa vào trong nhẫn, nói với Thiên Tình một câu. Cung Thiên Tình lập tức gật gật, Vân Phong kéo tay nàng, hai người nhanh chóng bay lên trời.

Ngọc Cẩm nhìn thấy hai người muốn rời đi, lập tức giữ chặt lấy tay Thiên Quy: “Quy sư huynh... không được, không được...”

Hai gò má sưng đến mức không thể nói năng lưu loát, Ngọc Cẩm gấp gáp không nói được hết câu, mà Thiên Quy chỉ đứng đó nhìn Vân Phong, không hề có ý định truy đuổi, khiến nàng ta vừa tức giận vừa vội vã.

Ba đệ tử quan môn của tam trưởng lão đứng yên tại chỗ, đưa mắt nhìn Vân Phong và Cung Thiên Tình ngày một xa. Mắt thấy hình bóng Vân Phong dần biến mất, Ngọc Cẩm không nhịn được mà lớn tiếng hét lên: “Quy sư huynh, vì sao không đuổi theo ả ta? Chẳng lẽ huynh còn phải sợ ả ta hay sao?”

Hoa Linh đứng ở một bên cũng hơi nghi hoặc: “Quy sư huynh, dựa vào thực lực của huynh, cho dù nàng ta có chút năng lực, cũng không đủ khiến huynh e sợ mới phải.”

Thiên Quy quay đầu lại, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Ngọc Cẩm và Hoa Linh, nhất là Ngọc Cẩm, gã ta dành cho nàng ta một ánh nhìn lạnh lẽo cực độ: “Rốt cuộc là muội muốn gây thêm bao nhiêu phiền phức nữa? Có thời gian gây sự sao không dành vào việc tu hành? Nếu để sư phụ biết chuyện này, muội cho rằng sư phụ sẽ che chở muội sao?”


Ngọc Cẩm không nói, chỉ có thể căm giận cúi thấp đầu, bàn tay che bên má, âm thầm đau xót. Linh Hoa đứng bên cạnh vội tìm lời hòa giải: “Quy sư huynh, tính khí của muội muội không phải là huynh không biết, đây cũng không phải là lần đầu tiên. Nhưng lần này Phong Vân kia thực sự có chút quá đáng, hoàn toàn không để tam trưởng lão vào trong mắt. Muội đã nói bao nhiêu lần, muốn nàng ta nể mặt sư phụ một chút, nhưng nàng ta căn bản không dừng lại, khăng khăng làm theo ý mình.”

“Chuyện này không cần nói với sư phụ, chuyện Kim Đỉnh thụ đã đủ khiến sư phụ buồn phiền rồi, các muội ít nhiều cũng để cho sư phụ bớt phiền lòng hơn chút đi!”

Thiên Quy lại nói thêm vài câu, ánh mắt Linh Hoa sáng lên: “Quy sư huynh, huynh có ấn tượng gì với người tên Phong Vân đó không?”

Thiên Quy sửng sốt: “Ấn tượng? Từng gặp nàng ta rồi sao? Ta hoàn toàn không nhớ gì cả.”

Hoa Linh nhìn khắp xung quanh, nơi này là rừng cấm, không phải là nơi để nói chuyện, vẫn nên rời đi càng sớm càng tốt. Ba người lập tức ngự không trở về Tụ Tinh học viện. Trên đường, Hoa Linh đi bên cạnh Thiên Quy, suy nghĩ một chút rồi mới mở miệng: “Ngày hôm đó trong sơn động, lúc sư huynh trọng thương, chính là nàng ta đã lấy ra một lọ thuốc sinh mạng cấp bậc đại sư.”

Đôi lông mày rậm của Thên Quy đột ngột nhướn cao: “Muội nói, nàng ta chính là người đã cho ta bình thuốc cứu mạng, sau đó cũng chính là người đánh ta một chưởng?”

Hoa Linh gật đầu: “Đúng vậy, nàng chính là Dược tễ sư cấp bậc đại sư hàng thật giá thật. Hôm nay trong cuộc thi chế dược phân khoa, nàng ta đã chế ra một lọ thuốc cấp bậc đại sư, hơn nữa phương thức chế tạo vô cùng quỷ dị.”

Thiên Quy nghe xong im lặng không nói, ba người đã về tới Tụ Tinh học viện. Vẻ ngoài của Ngọc Cẩm quả thực vô cùng thảm hại, không muốn để người khác nhìn thấy, lập tức ngự không về thẳng sân viện của mình, trong lòng hung hăng mắng mỏ. Thiên Quy và Hoa Linh đi ở phía sau, vừa đi vừa trò chuyện.

“Hoa Linh, muội nói xem có khi nào nàng ta chính là người đã lấy đi mười gốc Kim Đỉnh thụ kia không?” Thiên Quy sau khi yên lặng một lúc lâu lại bắt đầu nói chuyện.

Hoa Linh ngẩn ra, cẩn thận nghĩ lại mới cảm thấy có nhiều chỗ nghi hoặc: “Quy sư huynh, chuyện huynh nói muội cũng đã từng nghĩ tới. Khi đó, nàng ta với hai người trẻ tuổi đi ra từ sau vách núi, lúc đó tình trạng của huynh nguy cấp, muội không để ý. Sau đó sư phụ tìm thấy Kim Đỉnh thụ ở chính cái thông đạo mà nàng ta đã đi ra, lúc đó Kim Đỉnh thụ đã bị ai đó đào đi mười gốc rồi.”

Lông mày của Thiên Quy lại càng nghiến chặt: “Nói như vậy, nàng ta rất có khả năng là người mà sư phụ tìm.”

Cuối cùng Hoa Linh cũng gật đầu: “Nhất định là như vậy, nhưng mà... sư phụ muốn tìm nàng ta để làm gì?”

Ánh mắt Thiên Quy chợt lóe sáng, chuyện Kim Đỉnh thụ không thể làm ra Kim Đỉnh dịch, tam trưởng lão chỉ nói cho một mình Thiên Quy hắn, còn dặn hắn không được nhắc tới với bất kỳ ai. Dù sao, với độ từng trải của Linh Hoa, căn bản không thể biết được chuyện Kim Đỉnh thụ là thế nào: “Huynh cũng không rõ lắm. Có điều, lần này quay về chúng ta phải nói rõ với sư phụ chuyện này. Quả thực đi một chuyến này không hề mất công, sư phụ cũng coi như được thở phào một hơi rồi.”

“Ừ, như vậy là tốt nhất. Có điều với tính khí của Ngọc Cẩm, muội ấy sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện ngày hôm nay đâu.”

Thiên Quy lạnh lùng cười: “Không chịu bỏ qua dễ dàng thì cứ để cho muội ấy đi gây lộn đi. Nếu như lần này Ngọc Cẩm vẫn chưa nhận được bài học, vậy thì cứ chờ sư phụ đá muội ấy ra ngoài!”

Sắc mặt Hoa Linh tối sầm lại, tính cách của Ngọc Cẩm quả thực không tốt. Hay gây chuyện thị phi không nói, miệng lưỡi còn tùy hứng điêu ngoa, đổ tất cả sai lầm lên đầu người khác. Tuy rằng tam trưởng lão thường bao che khuyết điểm, nhưng không phải ai ông ấy cũng che chở. Vốn dĩ Ngọc Cẩm đã không được coi trọng mấy, chỉ vì cùng nhập môn với Linh Hoa và Thiên Quy, quan hệ với hai người họ tương đối tốt, mới nhận được một chút chú ý từ tam trưởng lão. Thế mà nàng ta không có chút tự nhận thức nào, vẫn cứ cho rằng chính mình gặp họa đều có tam trưởng lão che chở, nên mới vô pháp vô thiên như thế.

Vân Phong kéo Cung Thiên Tình về tới trong viện Tụ Tinh học viện, đến thẳng chỗ Cung Thiên Tình ở. Vốn dĩ Cung Thiên Tình không muốn Vân Phong tới chỗ này, nhưng Vân Phong kiên quyết khiến nàng không còn cách nào khác.

Đến chỗ Cung Thiên Tình ở, Vân Phong mới biết vì sao nàng ta không muốn cho mình tới, đây nhất định là căn phòng sơ sài nhất ở trong học viện. Tuy rằng cũng là một cái sân không lớn không nhỏ, nhưng bên trong cỏ dại mọc lan tràn, còn có một đống ván gỗ cũ mục chất thành đống, phòng ốc cũng rách nát không chịu nổi, nhìn đi nhìn lại chỗ này vẫn chỉ là một chỗ tồi tàn. Cung Thiên Tình ngại ngùng đỏ mặt. Nếu là người khác nàng sẽ không để ý, nhưng Vân Phong không giống vậy.

“Ngươi vẫn luôn ở chỗ này sao? Từ khi vào trong viện đến giờ?” Vân Phong nhìn điều kiện tồi tàn xung quanh, có chút đau lòng, chẳng trách Diệu Quang tiền bối vẫn nói nhân loại ngu xuẩn, vô tri. Nếu như trên dưới Cung gia biết trên người Cung Thiên Tình có Tử Hỏa – nguyên tố biến dị, thì sẽ có thái độ thế nào? Chỉ e là bất cứ ai cũng muốn dính lấy.

“Ở đây cũng không có gì không tốt, không có ai đến làm phiền, rất thoải mái.” Cung Thiên Tình cười như không có chuyện gì, nàng thật sự không để ý đến điều kiện xung quanh thế nào. Dù sao suốt thời gian dài như thế, có lạnh nhạt, khinh bỉ nào mà nàng chưa từng trải qua? Có uất ức nào mà nàng chưa từng nếm trải? Đối với nàng mà nói, những chuyện này đã là chút lòng thành rồi.

Hoàn cảnh gian khổ có thể tôi luyện ý chí của một người, cũng có thể hoàn toàn phá hủy người đó. Vân Phong cảm thấy may mắn là Cung Thiên Tình thuộc loại trước, nàng có sự trưởng thành và cứng cỏi vượt qua tuổi tác, giống như một gốc cây cỏ dại, cho dù gió táp mưa sa thế nào, nó đều tràn đầy sức sống và tinh thần không chịu khuất phục. Cho dù hèn mọn, cho dù nhỏ bé, nhưng nó chưa từng chịu cúi đầu.

“Ở cùng với ta đi, dù sao hai chúng ta cũng đều là đi cửa sau, ở cùng một chỗ cũng thấy hợp lý lắm.”


Cung Thiên Tình lập tức lắc đầu: “Không cần đâu, ta ở đây cũng rất thoải mái. Ngươi cũng biết trong viện phái gia tộc và phái bình dân đấu đá nhau quyết liệt, ta ở chỗ này tự do tự tại, không muốn chen chúc với đám người trong đó.”

Vân Phong cười: “Ta cũng đâu có chen chúc với bọn họ.”

Cung Thiên Tình vẫn lắc đầu: “Không cần đâu, thật sự không cần.”

Vân Phong biết nàng nói không đi thì nhất định sẽ không đi, cũng không tiếp tục cưỡng ép. Có điều, Cung Thiên Tình là người nàng đã coi là bằng hữu, nhất định sẽ không ở chỗ này lâu dài. Trước đây nàng không biết thì còn được, biết rồi đương nhiên sẽ không để như thế nữa. Tuy Cung Thiên Tình nhất quyết không muốn ở cùng nàng, nhưng ở chỗ khác thì có thể.

Cung Thiên Tình vẫn cứ mãi để ý chuyện Hỏa nguyên tố của mình, vừa nãy vì Ngọc Cẩm tỉnh lại nên hai người không thể tiếp tục trò chuyện, nhưng bây giờ thì có thể rồi: “Phong Vân, ngươi nói là Tử Hỏa, là thật sao? Vị lão tiền bối đó sẽ không nhớ nhầm hay nghĩ sai gì đó chứ?”

Vân Phong cười ha ha, Diệu Quang tiền bối là người có thể nghĩ sai hay sao? Nàng cũng chưa từng nghe nói đến Tử Hỏa, nhưng không có nghĩa là không có, không tồn tại. Huống hồ vừa nãy nàng thả linh hồn của gã đội mũ ra ngoài, ngọn lửa kia quả thực có năng lực sát thương kỳ diệu. Tiếng kêu thảm thiết như vậy, có thể thấy sức tổn thương lớn thế nào.

“Đừng thiếu tự tin với bản thân mình như vậy. Ta nói rồi, chuyện chúng ta không biết không có nghĩa là không có. Tử Hỏa thật sự tồn tại, ngươi có thể chứng minh chuyện này. Hơn nữa ngươi cũng thấy khối sương đen vừa nãy rồi đấy, ngọn lửa của ngươi thả ra khiến nó đau đớn như thế, vẫn chưa đủ để chứng minh vấn đề hay sao?”

Sắc mặt của Cung Thiên Tình lộ ra một tia mừng rỡ, Hỏa nguyên tố không đáng một đồng nháy mắt đã trở thành một thứ cực kỳ đặc biệt, chuyện này khiến cho nàng vô cùng vui vẻ: “Tử Hỏa có thể tác động tới linh hồn không có nghĩa là hiện tại nó không có lực công kích. Có thể là do vấn đề về thực lực của ngươi, khống chế độ lửa còn chưa thành thục. Ngươi phải biết, trong mỗi cơ thể người đang sống đều có linh hồn.”

Hai mắt Cung Thiên Tình sáng ngời: “Ý của ngươi là khi thực lực của ta tăng đến một mức độ nhất định có thể hoàn toàn khống chế được Tử Hỏa, ta có thể khiến nó trở thành một ngọn lửa có lực sát thương cực mạnh?”

Vân Phong gật đầu. Vào cái ngày Cung Thiên Tình hoàn toàn nắm giữ được Tử Hỏa, hoặc nàng ta có thể sử dụng ngọn lửa ấy vượt qua nhục thể của nhân loại, tiến hành công kích trực tiếp với linh hồn, sức công kích như vậy sẽ kinh người đến thế nào? Lực sát thương thông thường chỉ dừng lại trên thân thể, có thể điều trị, nhưng linh hồn bị thương thì sao? Phải làm thế nào? Thể xác biến mất cũng không phải là cái chết thật sự, còn linh hồn biến mất, thì sẽ thế nào?

“Như vậy rất tốt, loại năng lực này ít nhiều cũng sẽ giúp đỡ được ngươi, đúng không?” Cung Thiên Tình nhìn Vân Phong cười ha hả.

Vân Phong thì lại ngẩn người. “Ngươi ngạc nhiên như vậy làm gì, không phải ngươi nói chúng ta là bằng hữu sao? Nếu đã là bằng hữu, giúp ngươi không phải là chuyện đương nhiên sao?”

Vân Phong lớn tiếng cười: “Những lời này, ta sẽ ghi nhớ trong lòng.”

Cung Thiên Tình không trở về cùng Vân Phong, Vân Phong cũng không cưỡng ép.

Khúc Lam Y và U Nguyệt vẫn luôn tu luyện trong Long Điện, Vân Phong không có bất cứ quấy rầy nào. Những ngày này Cung Thiên Tình thường đến tìm Vân Phong, quan hệ của hai người gần gũi hơn rất nhiều. Từ khi Vân Phong tuyên bố Cung Thiên Tình là bằng hữu của nàng, cũng không có mấy người dám cả gan ức hiếp Cung Thiên Tình nữa. Bởi vì bộ dáng trở về thê thảm của Ngọc Cẩm ngày hôm đó bị người ta truyền ra ngoài. Trong viện đều nói, Ngọc Cẩm có dáng vẻ như thế chính là do Vân Phong làm. Đệ tử quan môn của tam trưởng lão mà còn như thế, huống hồ là người khác? Vì thế không có ai dám tiếp tục bắt nạt Cung Thiên Tình, hơn nữa, những người từng bắt nạt nàng khi trước còn lo lắng không yên suốt một thời gian, vì sợ Vân Phong nhớ ra đến tìm bọn họ trả thù.

Chuyện Vân Phong làm với Ngọc Cẩm tự nhiên có tác dụng giết gà dọa khỉ, không ai dám động đến Cung Thiên Tình chính là mục đích mà Vân Phong hướng tới. Thoát khỏi tháng ngày như trước, nụ cười của Cung Thiên Tình ngày càng nhiều lên. Sau khi biết được bí mật về ngọn lửa của mình lại càng cười nhiều hơn nữa, tốc độ tu hành cũng theo đó mà tăng tiến. Vân Phong còn phát hiện, thực lực của Cung Thiên Tình vẫn luôn bị kiềm chế có quan hệ nhất định với hoàn cảnh xung quanh và tâm tư của bản thân nàng.

Hai người cứ ở chung như vậy một tháng, có một người lại không thể tiếp tục chờ đợi. Từ sau cuộc thi chế dược phân khoa ngày hôm đó, Vân Phong đáp ứng Dược tễ trưởng lão nhưng vẫn chưa đến. Dược tễ trưởng lão thì vẫn luôn nóng lòng chờ đợi, nhưng đợi suốt một tháng cũng không thấy bóng dáng Vân Phong đâu cả. Không còn cách nào khác, cầu tài thì nóng lòng, Dược tễ trưởng lão lần đầu tiên phá lệ chủ động đi tìm một vãn bối, hơn nữa còn là tự mình đi tìm.

“Ta nói nha đầu kia đã quên lời đáp ứng với ta rồi sao?” Dược tễ trưởng lão vừa mới bước vào sân viện của Vân Phong đã hơi bất mãn hô lớn. Lúc đó Vân Phong đang nói chuyện với Cung Thiên Tình, nghe được giọng nói của Dược tễ trưởng lão mới đột nhiên nhớ ra chuyện gì, lập tức bước ra ngoài, nhìn thấy Dược tễ trưởng lão đang từ bên ngoài đi tới.

“Dược tễ trưởng lão.” Cung Thiên Tình nhìn thấy Dược tễ trưởng lão thì sửng sốt. Từ khi nào mà trưởng lão lại đích thân đi tìm đệ tử trong viện thế?

“Trưởng lão, mấy ngày này vãn bối không rút ra được thời gian.” Vân Phong cười cười.

Dược tễ trưởng lão giật giật khóe miệng: “Nha đầu, ngươi để ta chờ lâu như vậy.”

Vân Phong cười xấu hổ, nàng đã sớm quăng chuyện đó ra sau đầu, không ngờ Dược tễ trưởng lão lại tự mình tìm đến. Dược tễ trưởng lão cười khà khà: “Ta đã hỏi ngũ trưởng lão, nha đầu nhà ngươi lại không phải đệ tử quan môn của bất cứ người nào. Nhưng ta xem thời gian thì năm người bọn họ cũng sắp tìm đến ngươi rồi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận