Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Cuộc thi đấu giao lưu của ba viện kết thúc, Nguyệt Luân đảo nhất định sẽ để lại ấn tượng tương đối sâu đậm trong lòng đệ tử Hoa Phong, mà ba viện vẫn luôn không phân cao thấp cũng nhờ lần thi đấu giao lưu này phân rõ một hai. Tụ Tinh hoàn toàn xứng đáng với vị trí số một, trong lòng rất nhiều người đều hiểu rõ vị trí số một này nhờ ai mà có đươc, chính là vị Triệu hồi sư gần như là yêu nghiệt kia - Phong Vân.

Sáng trăng sao hiếm, người của Tụ Tinh và ngũ trưởng lão cùng tụ tập trong sân. Hôm nay vừa kết thúc thi đấu giao hữu, ước chừng hai ba hôm nữa mới có thể rời đi. Từ sau khi rời đi sau trận đấu ban ngày, Vân Phong vẫn bặt vô âm tín, đám mây ảm đạm bao trùm cả sân viện, mọi người không cảm thấy được niềm vui của chiến thắng, tất cả đều lo lắng trong lòng.

“Ngũ trưởng lão, Phong Vân có thể đi đâu? Đến người cũng không thể liên lạc với nàng sao?” 

Thiên Quy hỏi một câu, ngũ trưởng lão thở dài. Ông đã dùng âm bài liên lạc vô số lần, nha đầu đó không thể không nhìn thấy, nhưng nó vẫn không trả lời.

“Sư phụ, tiểu sư muội có chút không ổn.” Dung Tâm nhăn mày lẩm bẩm.

Ngũ trưởng lão hung hăng vỗ một cái lên đầu gã: “Có cái gì không ổn? Là ngươi suy nghĩ nhiều thôi.” 

“Sư phụ, con...”

Dung Tâm còn muốn nói gì đó, ngũ trưởng lão giận dữ trừng mắt với gã một cái gã mới ngậm miệng, ba người khác vẫn trầm mặc. Sự bất thường của Phong Vân mọi người đều nhận thấy, rốt cuộc là vì cái gì mới khiến nàng làm như vậy, không ai lý giải được.

“Nếu có thể giúp nàng ta một tay thì tốt rồi…” 

Thiên Quy nói nhỏ, những người khác đều gật đầu. Từ trước tới giờ đều là nàng giúp đỡ bọn họ, bang trợ Tụ Tinh, Tụ Tinh mới đứng số một như ngày hôm nay, bây giờ rõ ràng Phong Vân có tâm sự, nếu bọn họ có thể giúp nàng một tay thì tốt biết bao.

“Được rồi, các ngươi đừng nghĩ ngợi, với thực lực của nha đầu đó căn bản không cần lo lắng, có lẽ ngày mai sẽ trở lại thôi.” Ngũ trưởng lão đứng dậy, nói với mấy người trẻ tuổi: “Mấy ngươi các ngươi quay về nghỉ ngơi cho tốt, không quá ba ngày nữa chúng ta sẽ trở về, đến lúc đó các ngươi sẽ bận rộn đấy.”

Mấy người trẻ tuổi đều liếc mắt nhìn nhau, sau đó gật đầu. Ngũ trưởng lão nói cũng đúng, với thực lực của Phong Vân bọn họ căn bản không cần lo lắng, có lẽ ngày mai thôi là nàng trở về rồi. Mấy người đó lần lượt trở về phòng mình, Dung Tâm vẫn là dáng vẻ lo lắng như cũ. 

Sau khi mấy người trẻ tuổi đều đã quay về, ngũ trưởng lão quay về phía viện của Tinh Vân bên cạnh nhìn một cái, sau đó tự trào cười. Có lẽ nha đầu đó không đi tìm Lãnh Mịch đâu, nàng ta không phải người lỗ mãng như vậy.

Ngũ trưởng lão vừa lắc đầu vừa đi vào trong, chốc lát sau, viện của Tụ Tinh khôi phục vẻ yên tĩnh. Trên góc tường cao nhất của viện, không gian hơi rung động, tiếp đó ba cái bóng xuất hiện, Nhị Lôi vung tay lên, hoàn toàn gỡ bỏ không gian phong tỏa. Khúc Lam Y đứng bên cạnh Vân Phong, nhẹ giọng nói: “Tiểu Phong Phong, bọn họ đều rất quan tâm nàng.”

Vân Phong cười khẽ: “Ta biết, để bọn họ lo lắng rồi, giống như bọn họ nói, nếu như đêm nay thuận lợi, ngày mai ta sẽ trở về.” 

Môi mỏng của Khúc Lam Y khẽ nhếch lên, bày ra một nụ cười lười biếng, Nhị Lôi gãi đầu: “Vậy chúng ta mau đi thôi!”

“Được.”

Ba bóng người từ trên bờ tường tung người nhảy xuống, rơi thẳng xuống sân của Tinh Vân học viện. Trong sân của Tinh Vân học viện cũng là cảnh đêm yên tĩnh. Bàn tay to của Nhị Lôi lại vung lên, không gian hơi chấn động, một tiểu không gian hoàn toàn che phủ thân hình của ba người, trừ phi có thực lực cao hơn Nhị Lôi, nếu không sẽ không nhìn thấy ba người Vân Phong. 

Vân Phong bước nhanh vào trong chính sảnh, từ đằng trước đi thẳng vào phía sau. Chỗ ở của Lãnh Mịch có lẽ cũng ở vị trí tương tự với ngũ trưởng lão. Quả nhiên, phía trước vừa hay có một căn phòng độc lập, ba người Vân Phong đi về bên đó, bên trong phòng vẫn không truyền đến động tĩnh nào.

Khúc Lam Y liếc mắt nhìn Nhị Lôi: “Thực lực của Lãnh Mịch ở trên hay ở dưới ngươi?”

Nhị Lôi nhếch khóe miệng: “Tôn Hoàng tứ cấp, đương nhiên ở dưới lão tử.” 

Vân Phong lập tức đẩy cửa vào, một trận gió lạnh từ bên trong ào đến, ba người đều nhíu mày: “Không có ở đây?”

“Thi đấu giao hữu năm nay đã kết thúc, lão già này còn đi đâu?” Khúc Lam Y nhình quanh căn phòng quạnh quẽ, nghi hoặc mở miệng.

Nhị Lôi thờ ơ nhếch mép: “Con mẹ nó ai mà biết, lão tử không thèm biết.” 

Đôi mắt đen của Vân Phong nhìn lướt qua khắp phòng, gian phòng này ít nhất cũng đã vài ngày không có người ở, xem ra vị trưởng lão Lãnh Mịch này quả thực rất bận, bận đến mức căn bản không có thời gian trở lại đây? Cổ tay lật lại, Chỉ Linh ngọc bài xuất hiện, Vân Phong đưa tinh thần lực của mình vào bên trong, thúc đấy từng hơi thở được ghi lại trong Chỉ Linh ngọc bài, một điểm sáng nho nhỏ đột nhiên lóe lên.

Khúc Lam Y nhìn vị trí của điểm sáng mà Chỉ Linh ngọc bài chỉ, không khỏi nhếch môi cười khẩy: “Xem ra Lãnh Mịch trưởng lão này muốn ra ngoài hít thở chút không khí, phát tiết giận dữ trong lòng rồi. Bằng không đêm hôm khuya khoắt sao lại chạy đến nơi xa như thế?”

Nhị Lôi nghi hoặc nhìn hỉ inh ngọc bài: “Chỗ ông già đó đi tới... không phải là…” 

“Vô Vọng Chi Lâm” Vân Phong nhìn vị trí điểm sáng nhấp nháy, đó chính là nơi bọn họ từng đi tới trong phần thi đoàn đội, Vô Vọng Chi Lâm!

“Có lẽ là không cam lòng...” Khúc Lam Y nhún nhún vai.


Vân Phong thu hồi lại Chỉ Linh ngọc bài: “Lão ta có cam lòng hay không ta không biết, nhưng hôm nay không cần biết lão ta ở đâu, đều nhất định phải gặp ta một lần!” Lập tức, bóng dáng của Vân Phong đã vọt lên, chạy ra ngoài. 

Khúc Lam Y vừa cười ha ha vừa đuổi theo, Nhị Lôi cũng lập tức theo sao, có điều vẫn còn bất mãn: “Mẹ nó chứ, hiện tại lão tử trở thành cái đuôi rồi!”

Khúc Lam Y đột nhiên quay đầu lại, Nhị Lôi giật mình: “Lão tử không nói gì hết!”

Khúc Lam Y lạnh lùng hừ một cái rồi quay đầu lại, Nhị Lôi ở đằng sau im lặng hừ ra một tiếng, tay quạt cái miệng rộng của chính mình: “Vì sao lão tử phải nghe lời, mẹ nó, tức chết...” 

Vì sao Lãnh Mịch lại ở Vô Vọng Chi Lâm Vân Phong cũng lười nghĩ, nàng chỉ biết nàng phải tìm lão ta, sau đó hỏi ra được đáp án mà nàng muốn, không cần biết lão ta có chịu nói hay không!

Một đường đi nhanh như điện chớp, Vân Phong đã từng đi qua Vô Vọng Chi Lâm đương nhiên như xe nhẹ chạy đường quen, nhìn điểm sáng không ngừng nhấp nháy trên Chỉ Linh ngọc bài, khóe miệng cười khẩy của Vân Phong càng thêm mở rộng. Nhanh thôi, sẽ rất nhanh thôi!

Chạy nhanh như tên bắn suốt cả một đường, cuối cùng Vô Vọng Chi Lâm đã hiện ra phía trước không xa, Vân Phong xông lên đầu tiên, tiến vào rừng rậm. Khúc Lam Y theo sát sau nàng, Nhị Lôi âm thầm chửi thề một câu, nhớ đến quả cầu mập vô cớ chạy đến đến tìm đòn lần trước, tỏ vẻ không hề tình nguyện nhưng cũng đi vào theo. 

“Lão ta dừng lại?” Vân Phong nhìn điểm sáng bất động trên Chỉ Linh ngọc bài. Khúc Lam Y cũng dừng bước suy nghĩ: “Chỗ lão ta dừng lại chính là trong khu vực mà chúng ta bị cấm lần trước. Dừng lại ở đó, ý nghĩa của việc này không đơn giản.”

Trong lòng Vân Phong trầm xuống, thân thể không ngừng đi về khu vực cấm lần trước. Vừa bước vào khu vực cấm, liền nghe thấy từ những bụi cây xung quanh rung động mãnh liệt.

“Là ai?” Một giọng nói xen lẫn run rấy vang lên, còn kèm theo tiếng ma thú thấp giọng gầm gừ, Vân Phong vừa nghe đã nhận ra là giọng nói của Viên bàn tử lần trước. 

“Là ta.” Vân Phong lên tiếng, bụi cây quanh đó đều rung rung. Viên bàn tử ló đầu ra nhìn, trái ngược hẳn với uy phong lần trước, khiến cho Vân Phong vô cùng nghi hoặc.

“Nhân loại, không phải lần trước đã nói... Các, các hạ, ngươi cũng đến?” Viên bàn tử vốn định cao ngạo nói chuyện với Vân Phong, nhưng ánh mắt chuyển qua nhìn thấy Nhị Lôi ở phía sau, lâp tức hạ thấp giọng nịnh bợ, cười lấy lòng Nhị Lôi.

Nhị Lôi chán ghét quay đầu, con mẹ nó, thấy là muốn cho cái cục thịt béo này một quyền cho nát như tương rồi. 

Viên bàn tử  thấy Nhị Lôi không thèm để ý đến y cũng thức thời không nói tiếp, ánh mắt lướt đến Khúc Lam Y đột nhiên tối sầm, lập tức cẩn thận đề phòng: “Ngươi là ai?”

Khúc Lam Y đứng ở đó, khoanh tay trước ngực, mắt đen lạnh nhạt nhìn xuống, khóe môi khẽ nhếch lên thành một nụ cười khinh bỉ, không nói gì. Nhị Lôi đứng ở một bên mất kiên nhẫn quát: “Mẹ nó ngươi còn muốn hỏi đến khi nào, cút qua một bên cho lão tử!”

Viên bàn tử lập tức cười: “Các hạ nói ta cút ta lập tức cút, có điều... Phong Vân tiểu hữu và vị này... Còn cả các hạ, vẫn không nên đi vào thì hơn.” 

Nhị Lôi lập tức nổi nóng mở miệng muốn quát, Vân Phong lập tức dùng tay ra hiệu: “Ngươi nói bọn ta không đi vào thì hơn, vì sao?”

Ánh mắt Viên bàn tử lóe lên, nhìn vào bên trong vài cái, mới nhỏ giọng nói: “Không dám gạt tiểu hữu, vừa nãy có người bước vào, người này xem chừng có vẻ vô cùng quỷ dị, hơn nữa thực lực cường hãn, tiểu hữu vẫn không nên đi vào thì hơn, ngươi nói có phải không?”

Vân Phong nhướn mày, Khúc Lam Y mở miệng: “Người ngươi nói có phải một lão già dáng người cao gầy, mặc trang phục dễ nhận biết, nhìn có vẻ rất ác nghiệt không?” 

Viên bàn tử gật gật đầu: “Đúng vậy, quả thực không sai, nhưng mà...”

“Ngươi con mẹ nó còn nhưng mà cái gì, cút ngay!” Nhị Lôi không nhịn được nữa gào lên.

Viên bàn tử cứng đờ, thân thể tròn vo ngã bịch xuống đất: “Vậy ta cút, ta cút ngay...” Viên bàn tử giơ tay thật sự muốn lăn đi, sau đó lại nghĩ ra cái gì: “Các hạ có thể cho ta nói thêm một câu không?” 

Hai mắt đằng sau mái tóc rối nùi của Nhị Lôi đột nhiên lóe sáng, Viên bàn tử lập tức run rẩy cả người. Vân Phong mở miệng: “Ngươi nói đi!”

Viên bàn tử cẩn trọng liếc mắt nhìn Nhị Lôi một cái, sau đó mới mở niệng: “Sau khi người đó đi vào, lại có thêm một người khác đi vào nữa, các hạ, ta cút ngay!” Viên bàn tử gập đầu xuống bụng, tứ chi dùng lực, cả người trông giống như một cái thùng gỗ tròn, lục cục lục cục lăn vào bụi cây, không thấy bóng dáng.

Vân Phong và Khúc Lam Y nhìn thế đều nhíu mày. Viên bàn tử này thật thú vị, Nhị Lôi bảo y cút, y thật sự lăn đi, có điều một người nữa mà y nói khi nãy… 

“Không ngờ Lãnh Mịch trưởng lão cũng nửa đêm kín đáo gặp giai nhân.”

Khúc Lam Y chế nhạo. Có điều, địa điểm hẹn hò này có phải hơi vắng vẻ quá rồi không, không lãng mạn tý nào, thế mà lại ở Vô Vọng Chi Lâm, có vài phần thú vị đấy.

“Theo sau nhìn xem, sẽ hiểu ngay thôi.” 


Vân Phong lại một lần nữa nhìn Chỉ Linh ngọc bội, điểm sáng nhấp nháy vẫn dừng ở chỗ cũ, hiển nhiên là Lãnh Mịch đang cùng với ai đó trao đổi điều gì, nhưng vì sao lại chọn chỗ này?

Ba người tiếp tục đi về phía trước, Vân Phong nhìn chằm chằm vào Chỉ Linh ngọc bội trên tay, không ngừng áp sát, cách Lãnh Mịch càng ngày càng gần. Hiển nhiên lão ta không phát hiện bọn họ. Sau khi tiến gần đến một khoảng cách nhất định, Nhị Lôi lại một lần nữa sử dụng không gian phong tỏa, hoàn toàn che phủ ba người ở bên trong, sau đó mới lặng lẽ tới gần.

Không lâu sau, ba người đã nghe loáng thoáng tiếng nói chuyện, Vân Phong biết người nàng muốn tìm cách đó không xa phía trước, nhưng người mà lão ta hẹn gặp trong đêm khuya thế này rốt cuộc là ai? 

Ba người không ngừng tiếp cận, cảnh hai bóng người đứng đối diện nhau đập vào mắt. Vân Phong nheo mắt nhìn Lãnh Mịch đứng ở chỗ không xa, mà người đối diện với hắn đưa lưng về phía bọn họ lại khiến cho Vân Phong cảm thấy một cảm giác quen thuộc kỳ lạ. Vân Phong cố gắng nhìn kỹ, cuối cùng bóng lưng của người trước mắt và bóng lưng của người trong hồi ức hòa làm một!

Là y!

“Ngươi tìm ta nói có giao dịch có thể bàn, nhưng ta không ngờ lại ở chỗ thế này.” 

Lãnh Mịch cười ha ha: “Ngụy Đình, ngươi gấp cái gì, giao dịch này nhất định ngươi sẽ không chịu thiệt.”

Đôi mắt đen của Vân Phong có chút kìm nén nhìn Ngụy Đình đang đứng trước mắt nói chuyện giao dịch với Lãnh Mịch. Thật sự không nghĩ đến người nửa đêm canh ba đến đây lại là y, y và Lãnh Mịch thì có giao dịch gì để bàn, lẽ nào là ma thú hay thứ gì khác?

“Ngụy Đình? Là ai?” Khúc Lam Y không có ấn tượng với người này, lúc Vân Phong và Ngụy Đình đối đầu hắn không có ở đó. 

Vân Phong nhíu mày: “Ngụy Đình, Ngụy gia tam thúc, nghe nói là đệ nhất Thuần thú sư Lãnh Nguyệt đảo.”

“Thuần thú sư?” Đôi lông mày xinh đẹp của Khúc Lam Y dựng lên, có ý mỉa mai trào phúng: “Đệ nhất Thuần thú sư là thế nào? Lẽ nào có thể thuần hóa được ma thú?”

Vân Phong lắc đầu: “Cái này không giống với Thuần thú sư ở Đông Tây đại lục, có khác biệt rất lớn. Thuần thú sư ở Trung đại lục, về thực lực hay năng lực đểu cao hơn Đông Tây đại lục một bậc. Ở giác đấu trường ngoài Ngoại vực của Trung đại lục ta đã tận mắt nhìn thấy dáng vẻ ma thú bị Thuần thú sư trói buộc.” 

“Nói như vậy, Ngụy gia hẳn là đã có nhiều đời liên quan đến Thuần thú sư rồi?”

“Có lẽ vậy, lần trước ta và y đối đầu là vì một người nhà họ Ngụy khác, có lẽ Ngụy gia có huyết thống như thế.”

Khúc Lam Y nhắm hai mắt lại: “Nói thế thì, giao dịch Ngụy Đình và Lãnh Mịch bàn bạc hẳn có liên quan đến ma thú?” 

“Có thể là thế… cũng có thể không phải.” Ngữ khí của Vân Phong hơi trầm xuống. Giao dịch? Vì sao hai gã này lại đột nhiên câu kết với nhau?

“Mẹ nó, vì sao lão tử nghe không hiểu gì hết? Vân Phong, không phải ngươi muốn tìm lão già Lãnh Mịch kia sao, xông ra là được rồi!” Nhị Lôi cực kỳ mất kiên nhẫn.

Vân Phong lắc đầu: “Nếu như lão ta chỉ có một người, ta đương nhiên sẽ ra đó gặp lão, nhưng hiện tại rõ ràng là chúng ta gặp phải tình huống bất ngờ, nhất định phải biết rõ ràng trước đã.” 

Lãnh Mịch và Ngụy Đình không đứng cách Vân Phong quá xa, nhưng hai người nọ không phát hiện ra sự tồn tại của ba người Vân Phong, tiếp tục trao đổi như ở chốn không người: “Nhất định không thiệt? Ngươi nói thật đơn giản!”

Lãnh Mịch cười ha ha: “Thế nào, Phong Vân của Tụ Tinh kia vẫn chưa trả lại cho ngươi đủ vốn sao?”

“Đương nhiên là chưa đủ! Thứ lão phu muốn chính là đàn thú, không ngờ Phong Vân lại dám thả đi!” Nói đến đây, Ngụy Đình không khỏi nghiến răng nghiến lợi. Vừa nhắc đến cái tên Phong Vân y đã cảm thấy trong lòng vạn phần không thoải mái. 

“Ha ha ha, Ngụy Đình, làm người không nên tham lam quá mới tốt, hơn nữa, so với lợi ích mà ta sẽ đem lại cho ngươi, đàn thú kia thì tính là gì?”

Lời của Lãnh Mịch khiến cho hai mắt Ngụy Đình sáng lên, cũng khiến cho ba người Vân Phong cứng đờ, so với thứ gì thì đàn thú mới không là gì cả?

“Lãnh Mịch này, khẩu khí không nhỏ nhỉ?” Khúc Lam Y lạnh lùng hừ một tiếng, thần sắc lạnh đi không chỉ một phần. 

Trong lòng Vân Phong không khỏi hiếu kỳ, rốt cuộc Lãnh Mịch có thể đưa ra lợi ích gì?

“Khẩu khí của ngươi không nhỏ! Ngươi thử nói xem, lợi ích gì?” Ngụy Đình cũng không phải tên ngốc, ngươi nói một câu y sẽ tin một câu.


Lãnh Mịch nghe vậy lại cười ha hả: “Nếu như ngươi giao dịch với ta, ta sẽ đưa cho ngươi mấy ma thú cấp bậc Tôn Hoàng, thế nào?” 

Ba người Vân Phong nghe đến đó không khỏi giật mình, nhất là Nhị Lôi. Hắn nhìn chòng chọc lên người Lãnh Mịch, nghiến răng kèn kẹt: “Con mẹ nó, lão tử thật muốn xông lên một quyền đánh bẹp lão già đó!”

“Ma thú cấp bậc Tôn Hoàng? Lẽ nào Tinh Vân có những thứ này?” Vân Phong thì thào nói nhỏ,.

Khúc Lam Y lại lắc đầu: “Không, Lãnh Mịch không thể chuyển tài sản của Tinh Vân đến, có điều, nếu như mấy vị trưởng lão của Tinh Vân đều đồng ý thì lại là chuyện khác rồi.” 

Lông mày Vân Phong nhíu càng chặt: “Muốn giao dịch với Ngụy Đình, rốt cuộc Tinh Vân muốn làm gì?”

“Mặc kệ bọn họ muốn gì, không phải thiện thì chính là ác.”

“Ma thú cấp bậc Tôn Hoàng?” Ngụy Đình cười nhếch mép nhìn Lãnh Mịch, rõ ràng không tin, tay không bắt sói (1) ai mà không biết? Khoác lác ai mà không biết? 

Lãnh Mịch thấp giọng cười ha ha: “Nhìn vẻ mặt của ngươi kìa, ngươi không tin?”

“Đương nhiên! Cấp bậc Tôn Hoàng mà ngươi nói đưa liền đưa hay sao?”

Lãnh Mịch lớn tiếng cười, lập tức lật cổ tay, một chiếc nhẫn xuất hiện trên tay hắn, ngón tay lắc nhẹ, chiếc nhẫn bay về phía Ngụy Đình. Ngụy Đình lập tức giơ tay bắt lấy, nghi hoặc nhìn Lãnh Mịch: “Đây là cái gì?” 

Lãnh Mịch nhướn mày: “Sao ngươi không tự mình xem xem?”

Trái tim Ngụy Đình lập tức nóng lên, lập tức nhắn mắt lại, sau đó nét mặt đại biến. Lãnh Mịch thấy thế nhếch môi cười nhạt, chỉ có điều trong nụ cười của lão ta mang theo vài tia quỷ dị. Tuy ba người Vân Phong không biết trong chiếc nhẫn là cái gì, nhưng thông qua biểu cảm của Ngụy Đình cũng có thể đoán ra đại khái!

“Xem ra trong nhẫn quả có ma thú cấp bậc Tôn Hoàng…” Khúc Lam Y hơi ngưng trọng, nói. 

Sắc mặt của Vân Phong cũng tối lại. Nếu thật là như vậy, mục đích của Tinh Vân nhất định không trong sạch. Một học viện sao lại nuôi nhốt ma thú cấp bậc Tôn Hoàng? Rốt cuộc bọn họ muốn gì?

“Lão già này…”

Hơi thở của Nhị Lôi ngày càng mạnh, lồng ngực không ngừng co thắt lại. Thân là ma thú, hắn không quen nhìn thấy loài người đối xử với ma thú bằng thứ thái độ đó, coi ma thú như hàng hóa, mặc người giao dịch, mua bán, thậm chí là tiêu hủy! Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà bọn chúng lại bị nhân loại giày vò như vậy? 

“Nhị Lôi, bình tĩnh lại.” Tiếng nói trong trẻo lạnh lùng của Vân Phong cuối cùng cũng khiến co Nhị Lôi bình tĩnh lại đôi chút.

Khúc Lam Y nói nhỏ: “Cho dù thế nào, chúng ta cũng phải nhìn đến cùng.”

Ngụy Đình đột nhiên mở bừng hai mắt, trong mắt y đầy vẻ bất ngờ mừng rỡ. Lãnh Mịch cười nói: “Nếu ngươi vừa ý, cái này coi như đặt cọc, thế nào?” 

Ngụy Đình cầm chiếc nhẫn, ngón tay siết chặt, nhìn Lãnh Mịch: “Đươc, ngươi nói xem, giao dịch rốt cuộc là gì?”

Lãnh Mịch cười sảng khoái, thấy Ngụy Đình nhận lời liền vui vẻ, ngón tay duỗi ra, sờ sờ khóe miệng, mắt nhìn về phía Ngụy Đình: “Ngụy tam thúc, kỳ thực giao dịch vô cùng đơn giản, bây giờ coi như ngươi đồng ý rồi?”

Mặc dù trong lòng vẫn không hoàn toàn thoải mái nhưng chiếc nhẫn trong lòng bàn tay lại khiến cho Ngụy Đình không thể cự tuyệt. Chỉ cần vừa nghĩ đến chuyện có được ma thú cấp bậc Tôn Hoàng, đáy lòng Ngụy Đình lại sôi sục. Một loại dục vọng âm thầm dâng lên trong lòng y, cho dù y muốn áp chế cũng không được. 

“Được, ta nhận lời.” Ngụy Đình gật đầu.

Lãnh Mịch nghe thấy vậy cất tiếng cười to, đến mức cả người cũng rung rung, ngũ quan đều thể hiện lão đang mừng rỡ như điên, hai mắt gắt gao nhìn Ngụy Đình.

Ngụy Đình bị ánh ắt này làm cho e sợ, lùi về sau một bước: “Ngươi cười cái gì? Mau nói nội dung.” 

Lãnh Mịch cười xong, ngón tay lại xoa xoa cánh môi, vuốt ve da mặt khô ráp, sau đó đầu lưỡi lại chầm chậm thò ra liếm một chút, nếm được vị máu nhàn nhạt. Ngụy Đình nhìn thấy động tác của Lãnh Mịch, trong lòng đột nhiên mát lạnh, một loại trực giác dâng lên trong lòng y, khiến cho y bất giác muốn quay đầu tháo chạy.

“Ngụy tam thúc, nếu ngươi đã đồng ý, vậy ta không khách khí nữa!”

Giọng nói của Lãnh Mịch đột nhiên trở nên tà ác, thân thể lão lập tức hóa thành một luồng khói đen đột nhiên lao về phía Ngụy Đình. Ngụy Đình trợn mắt, thân mình vội vã lui về sau, nhưng còn chưa tránh đi được mấy mét, đã bị hai tay của Lãnh Mịch kìm chặt lấy hai vai. 

“Lãnh Mịch, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?” Ngụy Đình yếu ớt la lên, Lãnh Mịch trước mắt y hình như có chút không bình thường…

Ba người Vân Phong đứng xem cũng trợn mắt há hốc miệng. Rốt cuộc Lãnh Mịch muốn làm gì? Nghi vấn này của Ngụy Đình không có lời đáp, nghi hoặc trong lòng ba người Vân Phong cũng không có bất cứ lý giải nào, Lãnh Mịch đã có động tác tiếp theo. Một tay lão ghim chặt lấy xương sọ của Ngụy Đình, sau đó vặn lại!

“Rắc rắc!”  

Tiếng xương cốt bị cưỡng ép vỡ vụn vang lên, Ngụy Đình đến cả một tiếng kêu cũng không kịp thốt, tính mạng đã bị đoạt mất trong nháy mắt!

“Cái gì?”


Vân Phong nhìn thấy màn này không thể không kinh ngạc. Lãnh Mịch ra tay giết Ngụy Đình? Hơn nữa còn dùng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy? Vì sao lão ta làm như vậy? 

“Thủ đoạn tàn nhẫn như thế, xem ra Lãnh Mịch nay cũng là loại nhân vật tàn độc.” Sắc mặt của Khúc Lam Y cũng đột nhiên đen lại.

Nhìn đầu người ướt đẫm máu tươi trong tay Lãnh Mịch, trên đó vẫn còn giữ lại vẻ nghi hoặc sợ hãi của y trước khi chết. Trong nháy mắt đoạt mạng người một cách tàn nhẫn như thế, vị trưởng lão của Tinh Vân này rốt cuộc ác độc đến mức nào? Chẳng trách nào lại đào tạo được một đám người Tinh Vân như thế kia.

Đầu và thân của Ngụy Đình đã mỗi thứ một nơi, thân thể mềm oặt ngã xuống đất, máu chảy ào ào, nháy mắt thấm ướt một mảng cỏ, thậm chí thấm xuống đất, biến thành một mảnh đất đỏ. Thú quanh dường như đều đang rục rịch, bị mùi máu tanh đến xộc lên mũi này thu hút, dần dần tụ lại từ bốn phía. 

Ánh mắt của Lãnh Mịch lạnh như băng nhìn cái đầu người trên tay, nhỏ giọng nói gì đó, sau đó thu cái đầu vào không gian dường như định quay đầu rời đi, nhưng bước chân đột nhiên khựng lại. Lão đá cánh tay đã cứng đơ trên người Ngụy Đình, chiếc nhẫn vừa rồi Ngụy Đinh giữ trong lòng bàn tay rơi ra.

Lãnh Mịch lạnh lùng mỉm cười, trào phúng: “Ngụy Đình, ngươi chết trong tay ta đã là không lỗ rồi.”

Lãnh Mịch quay người, tung mình về phía bìa Vô Vọng Chi Lâm, xem chừng là tính quay về. Ba người Vân Phong nhìn lướt  thi thể thê thảm của Ngụy Đình đổ trên mặt đất, sau đó lập tức quay người đuối theo. Không lâu sau, sau lưng bọn họ đã truyền đến tiếng gào rú hưng phấn của dã thú. Có lẽ thi thể của Ngụy Đình  sẽ khiến cho con thú nào đó được một bữa no rồi. 

Lãnh Mịch chạy như bay về phía bìa rừng, ba người Vân Phong đuổi sát phía sau. Khi cuối cùng cũng bước ra khỏi khu vực cấm đã tiến nhập thăm dò lúc trước, Vân Phong ra hiệu cho Nhị Lôi thu hồi không gian phong tỏa. Tay Nhị Lôi vung lên, lập tức không gian bao quanh ba người biến mất. Lãnh Mịch cũng lập tức cảm thấy có người đằng sau lão ta.

“Là ai?” Lãnh Mịch đột nhiên dừng lại, quay người, đôi mắt tối sẫm lạnh lùng quét quanh bốn phía. Có người ở phía sau, thế mà hiện tại lão mới phát hiện được!

“Lãnh Mịch trưởng lão, không ngờ trễ như vậy rồi mà còn có thể gặp được ông ở chỗ thế này.” Vân Phong chậm rãi bước ra từ trong một bụi cỏ. 

Nhìn thấy Vân Phong, Lãnh Mịch không khỏi kinh ngạc, khuôn mặt lại càng u tối. “Ngươi đã theo ta cả đường?”

Vân Phong cười ha ha “Cung không phải vậy, chỉ là ta không ngủ được tới chỗ này đi dạo, không ngờ lại đụng mặt trưởng lão ở đây.”

Ánh mắt như ra da quét lên người Vân Phong. Rốt cuộc nàng ta đã theo đuôi lão từ khi nào? Chỉ là trùng hợp hay toàn bộ chuyện vừa rồi đã bị nàng ta nhìn thấy rồi? Nếu như toàn bộ chuyện vừa rồi đã bị nàng ta nhìn thấy, đương nhiên lão không thể để cho nàng ta rời đi. Nhưng cách nói vừa rồi của nàng ta, còn cả thực lực của nàng ta, lão không thể nào không phát hiện ra được nàng! 

Lãnh Mịch nheo mắt lại, Vân Phong vẫn đứng mỉm cười như cũ, giống như nàng vừa mới chạm mặt Lãnh Mịch. “Hừ, nếu là đi dạo thì mau về đi!”

“Trưởng lão người thì sao? Người cũng đang quay trở về?

“Đương nhiên là vậy!” 

Lãnh Mịch quay người, định mặc kệ Vân Phong mà đi ra ngoài. Vừa mới muốn rời đi, sau lưng lão lại vang lên giọng nói âm trầm: “Ngụy Đình cứ như vậy mà chết rồi, Lãnh Mịch trưởng lão không sợ bị người phát hiện sao?”

Toàn thân lão ta cứng lại, sau đó chầm chậm quay người, khuôn mặt của lão trong đêm có chút quỷ dị không thể diễn tả.

Vân Phong mỉm cươi, không hề sợ hãi, tiếp tục mở miệng: “Không ngờ đường đường là Tinh Vân trưởng lão lại hạ độc thủ, có lẽ nếu Phong Lẫm trưởng lão biết thì lại có kịch hay để xem rồi.” 

Lãnh Mịch nhếch môi: “Nói như vậy, ngươi nhìn thấy rồi?”

“Đúng thế, nhìn thấy không nhiều không ít. Rốt cuộc ông lấy đầu của Ngụy Đình có mục đích gì?” Đôi mắt đen của Vân Phong đột nhiên sắc lạnh, đói diện với trưởng lão một viện, vẫn không thua kém về khí thế.

Lãnh Mịch nhìn vẻ mặt không chút sợ hãi của Vân Phong, không khỏi cười ha hả, trong bóng đêm đôi mắt của lão đột nhiên tỏa ra vài tia sang: “Phong Vân, ngươi muốn thế nào? 

“Chuyện sống chết của Ngụy Đình ta không quan tâm, nếu như người có thể thành thật trả lời câu hỏi này của ta, ta sẽ không nói chuyện này cho người khác.”

Vân Phong nói xong, Lãnh Mịch nhướn mày: “Ngươi dựa vào cái gì mà cho rằng ta sẽ tin ngươi? Ngươi phải biết, với thực lực Tôn Vương cấp tám của ngươi căn bản không thể uy hiếp được đến ta.”

“Ồ, vậy sao?” Vân Phong đứng đó bình thản nở nụ cười. 

Lãnh Mịch nhìn thế không khỏi nhíu mày. Lúc này, bụi cỏ hồi nãy lại rung rung, Nhị Lôi và Khúc Lam Y bước ra. Đồng tử trong mắt lão ta đột nhiên co lại, hóa ra còn trợ thủ, chẳng trách lão không phát hiện ra nàng, chẳng trách nàng ta bình tĩnh như vậy!

“Lão già, tốt nhất là ngươi ngoan ngoãn nói ra, đừng ép lão tử ra tay!” Nhị Lôi mười phần bực bội quát lên.

Khúc Lam Y lại đứng bên cạnh Vân Phong, nho nhã mỉm cười: “Lãnh Mịch, có lẽ cũng biết rồi, sở dĩ ngươi không phá hiện ra chúng ta là vì chúng ta dùng không gian phong tỏa.  Nơi này có người thực lực mạnh hơn ngươi. Hợp tác hay phản kháng, ngươi hãy nghĩ cho kĩ.” 

“Hừ!”

Lãnh Mịch đề phòng liếc nhìn Nhị Lôi, ma thú lôi hệ này lão không xa lạ, thực lực quả thực ở trên lão, nhưng cũng chẳng mạnh đến đâu, lão còn lo không đối phó được hay sao? Còn người trẻ tuổi này... khiến có lão ta có một loại cảm giác quái dị rất đặc thù, từ hắn ta có một loại áp bức mơ hồ truyền đến. Tiềm thức nói cho lão biết: nguy hiểm!

****

(1) Tay không bắt sói: chỉ người chỉ bỏ ra vốn rất thấp hoặc căn bản không bỏ ra mà lấy được lợi ích to lớn không nên có, có ý nghi ngờ bàng môn tà đạo, giao dịch không công bằng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận