Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Lòng bàn tay của Vân Phong khẽ nóng lên, toát ra một tầng mồ hôi, Khúc Lam Y nhướng cao lông mày, trong lòng hai người đều biết rõ giọng nói vừa vang lên này thuộc về ai, mặc dù không phải là lần đầu tiên giao chiến trực diện với mấy tên này nhưng người vừa nói chuyện này rõ ràng là có một địa vị nhất định, nói chuyện với những cấp cao của tổ chức thần bí này vẫn là lần đầu tiên.

“Ta không phải là Lãnh Mịch.” Vân Phong mở miệng, ngọc bội màu đen vang lên một tiếng, tiếp theo giọng nói từ đối diện lại truyền đến: “Hả? Không phải là Lãnh Mịch sao? Ha ha ha.”

Giọng nói này không giống người thần bí mà Vân Phong đã tiếp xúc, người Vân Phong gần như tiếp cận được mở miệng nói chuyện đều có chút khàn khàn khó nghe, nhưng giọng nói này lại có chất giọng mượt mà, tựa như ở phía bên kia là một công tử nho nhã, chẳng qua là đã có tuổi. 

Ngọc bài màu đen lại vang lên vài tiếng, lại lần nữa phát ra giọng nói: “Ngươi là ai đối với ta không hề khó đoán, ngươi nói có phải hay không, là Vân Phong của Vân gia?”

Lòng bàn tay của Vân Phong lại toát ra một tầng mồ hôi lạnh, hai mắt của Khúc Lam Y cũng không khỏi trừng lớn, Vân Phong cười khẩy: “Nếu đã biết ta là ai thì dễ nói chuyện rồi.”

“Không muốn biết tại sao ta lại biết được ngươi - tiểu bối Vân gia này sao?” 

“Hừ, muốn biết ta rất đơn giản thôi, nếu ngươi đã có tiếp xúc với Lãnh Mịch, đương nhiên sẽ biết được cái tên Phong Vân này, Vân Phong, Phong Vân, cái tên này hẳn là không khó nghĩ ra mới đúng.”

“Ha ha ha, đúng là rất thú vị, bằng không thì ta cũng không có kiên nhẫn nói thêm hai câu với ngươi.”

Hơi thở của Vân Phong ngưng trọng một cái, bàn tay lớn ấm áp của Khúc Lam Y nắm chặt bàn tay lạnh băng kia của Vân Phong, hoàn toàn bao bọc lấy tay nàng vào trong lòng bàn tay: “Các ngươi là ai, có mục đích gì với Vân gia? Linh hồn của Vân Lan tổ tiên bị các ngươi mang đi đâu rồi, dùng để làm gì?” 

“Chậc chậc chậc, Vân Phong, ngươi hỏi nhiều câu hỏi như vậy, ta phải trả lời cái nào đây?” Ngọc bài màu đen lại lóe lên trong chốc lát, giọng nói lại phát ra: “Ngươi hỏi, ta nhất định phải trả lời ngươi sao?”

“Mặc kệ ngươi nói hay không nói, cuối cùng ta cũng sẽ có ngày tìm được các ngươi!” Câu nói này lộ ra vẻ vô cùng kiên quyết và hung tàn: “Ngươi dám động vào tổ tiên Vân gia dù chỉ một chút, Vân Phong ta sẽ không để cho các ngươi sống tốt!”

“Ha ha ha!” Tiếng cười phát ra từ ngọc bội: “Tiểu bối vô tri, ta sẽ ghi nhớ những lời này, ta cũng muốn nhìn xem chỉ bằng ngươi sẽ khiến cho bọn ta sống khổ sở ra sao.” 

“Ha ha ha!” Vân Phong cười sảng khoái, đáp trả đối phương thật mạnh mẽ, nơi sâu thẳm trong đôi mắt đen dâng lên tâm niệm cố chấp, nhiệt huyết trong cơ thể vĩnh viễn sôi trào không ngừng: “Vậy thì cứ đợi ta đi, ta nhất định sẽ tìm được bọn ngươi, để các ngươi biết được kết cục khi động vào Vân gia!”

Ngọc bội màu đen kia lại đột ngột im lặng, tiếp theo giọng nói mượt mà lại vang lên: “Được, ta đây sẽ đợi ngươi, Vân Phong.”

“Bộp!” Ngọc bội màu đen trong lòng bàn tay Vân Phong đột nhiên nát bấy, bột phấn màu đen nhanh chóng tiêu tan trong không trung không còn dấu vết, tiếp theo vài đạo phù chú chưa sử dụng cũng bị thiêu đốt trong thoáng chốc, biến thành tro tàn tiêu tan hoàn toàn, tất cả manh mối liên quan đến tổ chức kia đều bị phá hủy hết. Vân Phong nhìn vết tích màu đen còn chưa tan hết trong không khí, bàn tay chộp một cái trong không trung, hung hăng nắm chặt lại. 

Đây xem như là tuyên chiến sao? Được, rất tốt, Vân Phong ta sẽ nhận!

Một nơi u tối, chung quanh chỉ có chút ánh sáng màu vàng le lói, một bóng người trong bóng tối khẽ chuyển động, đứng lên, bước về hướng ánh sáng vàng mờ ảo, kéo theo trường bào màu đen ở sau lưng, bên trên có hình vẽ hoa văn kỳ dị tựa như bị nhuộm máu tươi mà phác họa nên, dưới sự phụ trợ của vải vóc màu đen mà tản ra tia máu nhàn nhạt.

“Đồ đại nhân.” Một giọng nói cung kính phát ra từ chỗ tối, thân thể của người mặc trường bào màu đen không chút dao động, nhìn tàn dư của ngọc bài màu đen trong tay bị gã bóp nát, khóe miệng khẽ nhếch lên tia cười, bước chân di chuyển: “Vân Lan còn bị nhốt ở tầng thứ năm à?” 

“Thưa Đồ đại nhân, đúng vậy.”

“Đổi hắn sang tầng thứ bảy.”

“… Vâng.” 


Có tiếng bước rời đi, nam nhân mặc trường bào màu đen chậm rãi đi về phía trước, tiếp theo thân thể bật lên một cái bay thẳng vào trong hố sâu vô tận ở trước mặt, bốn phía đều tối tăm, chút tia sáng nhàn nhạt lóe lên trong bóng tối. Sau khi rơi xuống được một lúc, thân hình của nam nhân xoay chuyển một cái, thân ảnh chuyển động tựa gió mà xuyên vào vách tường. Đây lại là một khu vực bị bóng tối bao phủ, ở phía trên vô số đài bằng phẳng đều không có vật gì, chỉ có duy nhất một mặt đài bằng phẳng, một luồng ánh sáng hình người bị giam trong lồng. Nghe thấy âm thanh trường bào ma sát trên đất lập tức xoay người, đây chính là nhân vật trong bức bích họa được treo trong từ đường của Vân gia, Vân Lan.

Một đầu tóc ngắn xõa tung, một khuôn mặt tuấn tú không bị thời gian mài mòn, còn có một vẻ khí chất quật cường bất khuất, và cả một thân cuồng ngạo.

“Vân Lan.” Trong bóng tối, giọng nói mượt mà vang lên, Vân Lan với hình dạng ánh sáng ở bên trong lồng cười lạnh một tiếng: “Không nghĩ tới, ta còn có thể đến được tầng thứ bảy này.” 

“Ha ha, tất nhiên rồi, bởi vì ngươi xứng đáng.”

Vân Lan đột nhiên nhíu mày: “Các ngươi sưu tầm sức mạnh huyết mạch ở khắp nơi, rốt cuộc là muốn làm cái gì?”

“Ha ha ha, muốn làm gì thì sớm muộn gì ngươi cũng sẽ biết được, huyết mạch Triệu hồi sư của Vân gia các ngươi, bọn ta đã mường tượng rất lâu rồi.” Giọng nói mượt mà bất giác lộ ra một tia tham vọng: “Không có một gia tộc nào có thể kéo dài huyết mạch từ khi bắt đầu đến nay, cho dù là những gia tộc cổ xưa kia cũng sẽ trở nên sa sút theo thời gian, thậm chí huyết mạch gần như cạn kiệt, thế nhưng Vân gia các ngươi vẫn sẽ không… Cho dù là thế hệ nào, huyết mạch của Triệu hồi sư cũng sẽ được đánh thức, cũng sẽ xuất hiện, cuồn cuộn không dứt…” 

“Đừng vội có âm mưu với Vân gia! Vân gia không phải dễ dàng để các ngươi rình mò đâu!” Vân Lan trợn mắt nhìn, ánh sáng xung quanh cơ thể đột nhiên sáng thêm, tiếng cười vang lên trong bóng tối: “Ha ha ha, bọn ta không phải muốn có âm mưu với Vân gia, mà là biểu hiện của Vân gia quá chói mắt, khiến bọn ta không thể không chú ý tới, mặc dù bây giờ chưa thể động vào Vân gia, không có nghĩa là về sau cũng không thể.”

Sắc mặt của Vân Lan trầm xuống, người mặc trường bào màu đen từ trong bóng tối chậm rãi bước ra, hắc bào rộng rãi khoác trên người, càng lộ ra thân hình gầy trơ xương của gã, da mặt trắng như thiếu máu, ngũ quan vốn gọn gàng lại mang lại cho người ta một cảm giác âm u: “So với ngươi, tiểu bối vô tri kia của Vân gia càng làm cho ta cảm thấy hứng thú.”

Vân Lan bất ngờ nheo mắt lại: “Tiểu bối vô tri?” 

“Đúng vậy, chính là tiểu bối vô tri mà lúc trước ngươi sống nhờ vào đó, Vân Phong, hẳn tên này không có sai chứ.”

Hai mắt Vân Lan đột nhiên trừng lớn: “Ngươi làm gì rồi?”

“Chậc chậc, đừng căng thẳng, ta không có làm gì hết, chỉ là nói vài câu với nàng ta thôi, cá tính của nàng ta cũng thật là giống ngươi một cách kỳ lạ, đều khiến lòng người ta khó chịu, làm cho người ta có cảm giác muốn hủy hoại.” Hai mắt đầy tơ máu nhìn về phía Vân Lan, trong đó dâng lên một cỗ sát khí, Vân Lan nghe thấy đột nhiên ngửa đầu cuời ha ha. 

“Ha ha ha, quả nhiên là Vân Phong, không hổ danh là hậu bối của Vân gia ta! Không hổ là huyết mạch của Vân gia ta!”

“Hừ! Sớm muộn gì cũng có một ngày, sức mạnh huyết mạch của Vân gia các ngươi cũng sẽ rơi vào tay bọn ta!” Trường bào màu đen đột nhiên hất lên, một cỗ khí lực đen tối nồng đậm xông vào lồng xâm nhập vào trong cơ thể của Vân Lan. Vân Lan cắn chặt môi, cho dù đang chịu đựng giày vò, cho dù cảm nhận được đau đớn truyền đến từ sâu trong linh hồn, cũng không kêu rên một tiếng.

“Khá cứng cáp đó, để ta xem ngươi còn có thể chống cự được bao lâu!” Người nói chuyện đột nhiên xoay người, thân thể bay đi tựa gió. Vân Lan đứng trong lồng giam, một tay đột nhiên nắm lấy song sắt, gắt gao nắm chặt, hận không thể nắm gãy chấn song đó. Nhưng khóe môi của Vân Lan vẫn luôn cong lên, nở nụ cười kiêu ngạo. 

Ông không nhìn lầm tiểu tử kia, Vân Phong, hậu bối Vân gia bước vào từ đường đánh thức ông này, từ cái nhìn đầu tiên ông đã không hề nhìn lầm, nha đầu này là niềm tự hào của Vân gia, sẽ là niềm hy vọng của Vân gia.

“Chỉ có điều vận mệnh của Vân gia sau này đều sẽ đè nặng lên người của tiểu tử kia, cũng thật là…” Vân Lan cười khổ một tiếng, nhìn trạng thái lúc này của bản thân: “Bộ dạng này của ta, lại có thể giúp được gì đây, tiểu tử, ngươi phải chịu uất ức rồi…”

Lãnh Mịch bị Vân Phong và Khúc Lam Y để lại trong rừng rậm Vô Vọng, nếu lão ta vẫn chưa chết, chỉ mới bất tỉnh thôi thì tất nhiên không phải quan tâm. Thu hoạch đêm nay của Vân Phong vượt sức tưởng tượng của nàng, sự phẫn nộ từ sâu trong đáy lòng lại càng tăng lên, bị nàng kìm nén lại, trận đấu giao lưu của ba viện đã kết thúc, nàng muốn do thám triệt để Trung vực có tin tức của Vân gia hay không, nếu như không có, nàng sẽ phải tiến vào Nội vực. 

Đầu lâu và thi thể của Ngụy Đình cuối cùng cũng được hợp nhất lại, mặc dù Vân Phong và ông ta đã từng có xung đột, nhưng nhìn thấy cách chết thê thảm như vậy cũng không đành lòng, dù sao cũng phải giữ lại toàn thây, càng không thể để cho những người áo đen kia được lợi.

Trên đường về, Vân Phong đều có vẻ mặt lạnh lùng, Khúc Lam Y cũng không nói gì, hiện tại vào lúc này hắn chỉ có thể im lặng ở bên cạnh, như vậy sẽ tốt hơn.

Trận đấu giao lưu của ba viện hoàn toàn kết thúc, Tụ Tinh ổn định trên bảo tọa hạng nhất, Tinh Vân hạng nhì, ban tổ chức Hoa Phong lại là hạng ba, điều này khiến cho Phong Lẫm rất mất mặt nhưng vẫn phải giữ khuôn mặt tươi cười. Ba viện dưới tình trạng không phục lẫn nhau trong thời gian dài, cuối cùng đã danh chính ngôn thuận mà xếp ra hạng nhất nhì ba, Tụ Tinh đứng nhất, Tinh Vân và Hoa Phong cũng không dám nói gì, thực lực rõ như ban ngày. 


Lãnh Mịch cũng không xuất hiện nữa, Tinh Vân rời đi bằng tốc độ nhanh nhất khiến Phong Lẫm không khỏi thở phào một hơi, cũng mong muốn Tụ Tinh sớm rời khỏi. Sau khi về đến viện ngũ trưởng lão cười ha ha, mấy người trẻ tuổi của Tụ Tinh cũng mặt đầy ý cười.

“Lần này thành tích mà Tụ Tinh nhận được khiến mọi người tự hào! Chúng ta trở về chờ đợi tiệc ăn mừng thật long trọng đi, ha ha ha!”

Mấy người trẻ tuổi đều bật cười, Thiên Quy nhìn về phía Vân Phong: “Công lao lớn nhất không ai khác ngoài Phong Vân, nếu như không có muội ấy thì Tụ Tinh cũng sẽ không giành được hạng nhất.” 

“Không sai, đúng vậy! Tiểu sư muội hoàn toàn xứng đáng là công thần!” Dung Tâm cười hì hì, Vân Phong nhẹ nhàng cười một tiếng: “Mọi người cùng đồng tâm hiệp lực mới là mấu chốt, năng lực cá nhân chỉ là phụ thôi.”

“Được rồi, mấy người các con. Công lao thì ai cũng có phần! Bây giờ nên trở về rồi, ở nơi này lâu quá thật sự không được thoải mái.” Ngũ trưởng lão cười ha ha, xem ra tâm tình rất không tồi, mấy người thanh niên khác cũng lập tức gật đầu, thật tốt quá, đi về thôi!

Sau khi mấy người tản đi hết, một mình Vân Phong đến phòng của ngũ trưởng lão. Lúc này ngũ trưởng lão đang cầm âm bài nói gì đó, nhìn bộ dạng chắc là đang báo tin tốt, Vân Phong im lặng đợi ngoài cửa, đợi đến khi bên trong không còn tiếng nói, cửa cũng được mở ra, ngũ trưởng lão nhìn thấy Vân Phong đứng ngoài cửa, hơi ngạc nhiên: “Nha đầu này, đứng ở bên ngoài cũng không lên tiếng!” 

Vân Phong cười ha ha, bước qua cửa đi vào phòng, trên mặt ngũ trưởng lão vẫn luôn nở nụ cười: “Tiểu tử Thiên Quy đó nói không sai, lần này con chính là công thần của Tụ tinh, vừa rồi ta đã nói với mấy trưởng lão rồi, sau khi trở về con nghĩ xem muốn cái gì, cho dù là Kim Đỉnh thụ cũng được đó!”

Vân Phong khẽ cười: “Sư phụ, lần này con sẽ không quay về với mọi người.”

Ngũ trưởng lão ngây người: “Cái gì? Không quay về?” 

Vân Phong gật đầu: “Con vốn không có ý định ở lại lâu dài trong Tụ Tinh, con còn rất nhiều chuyện phải làm. Kính mong sư phụ thông cảm.”

Nụ cười trên ngũ trưởng lão đã tắt mất, thần thái thoải mái của thường ngày cũng nghiêm túc lại: “Ta biết nha đầu con không đơn giản, cũng biết con nhất định còn có việc mà mình cần làm, nếu như con đã nói vậy rồi, ta thân làm sư phụ này tất nhiên không thể cưỡng cầu, lúc trước con vào môn hạ của ta cũng có nói qua, tự do đến và đi.”

Vân Phong ngước mắt lên, muốn nói tiếng cảm ơn thì ngũ trưởng lão đã đưa tay ngăn cản: “Phong Vân, con cũng không phải là người Trung đại lục, năm người trưởng lão bọn ta cũng hiểu rõ điều này. Bọn ta không hỏi thân thế của con cũng có nghĩa là biết rằng Tụ Tinh không thể giữ con lại, mặc kệ về sau con sẽ làm gì, bất kể gặp phải chuyện khó khăn nào cũng phải nghĩ đến Tụ Tinh, cho dù mấy trưởng lão khác không làm được thì sư phụ cũng sẽ giúp được chút ít.” 

Nghe được những lời này, trong lòng Vân Phong đột nhiên trở nên ấm áp, trên con đường này nàng gặp được quá nhiều người ấm áp, những người này đều âm thầm cổ vũ cho nàng ủng hộ nàng, nàng có thể đi đến hiện tại trên con đường này, đều nhờ có bọn họ.

“Những lời này, đệ tử sẽ ghi nhớ trong lòng.”

Ngũ trưởng lão yên tâm cười cười: “Được, con nhớ kỹ là tốt rồi, tính cách của con chính là quá bướng bỉnh, chuyện gì cũng tự mình chống cự.” Ngũ trưởng lão đột nhiên nghĩ đến điều gì, lục tìm trong túi của mình, lấy một đồ vật ra đưa cho Vân Phong: “Cầm lấy cái này.” 

Vân Phong nhận lấy, xem xét kỹ càng, nhìn qua trông như một viên thuốc, nhưng bề ngoài nhẵn bóng, tính chất cũng rất cứng rắn, giống một loại quả hơn, chỉ có điều màu sắc là màu nâu tối, nhìn sơ qua còn tưởng là được làm từ bùn và tro.

“Tuyệt đối đừng xem nhẹ thứ này, thứ này là do năm người bọn ta tốn không ít tâm tư mà có được, mỗi người cũng chỉ có một cái.”

“Vậy tại sao sư phụ còn muốn cho con?” Vân Phong có chút nghi hoặc, mặc dù không biết thứ này có tác dụng gì, nhưng có thể khiến cho năm vị trưởng lão hao tốn tâm tư để có được hơn nữa mỗi người cũng chỉ có một cái thì đã có thể nhìn ra sự quý báu của thứ này, vậy mà ngũ trưởng lão lại cho mình? 

“Thứ này có tên là Vô Trọng quả, là thứ mà cấp bậc Tôn Hoàng dùng để tăng lên cấp bậc Tôn Thần, có được nó, mức độ nguy hiểm khi đột phá cấp bậc Tôn Thần sẽ giảm xuống khoảng ba phần.”

Tôn Hoàng lên cấp bậc Tôn Thần! Vân Phong kinh ngạc, nàng bây giờ rõ ràng chỉ mới là Tôn Vương cấp tám mà thôi, cách Tôn Hoàng còn có một khoảng, tại sao ngũ trưởng lão lại giao thứ này cho nàng vào lúc này?


“Nha đầu à, mặc dù bây giờ con chỉ mới là Tôn Vương cấp tám, nhưng với tư chất của con thì rất nhanh sẽ bước vào cấp bậc Tôn Hoàng, thậm chí là cả Tôn Thần… cũng không thể nói trước được. Tuổi tác của năm người bọn ta cũng không nhỏ rồi, thực lực ở cấp bậc Tôn Hoàng cũng rất khó có tiến triển, càng đừng nói đến muốn đột phá cấp bậc Tôn Thần, cho dù là đại chiến lão có thực lực cao nhất, cũng chỉ là Tôn Hoàng cấp bảy mà thôi. So với những người thế hệ trước như bọn ta tất nhiên là con sẽ càng có hy vọng đột phá đến cảnh giới Tôn Thần hơn, thứ này đối với ta cũng không có bao nhiêu tác dụng, còn không bằng bây giờ đưa cho con.” 

“Sư phụ…” Vân Phong muốn nói gì đó, nhưng ngũ trưởng lão lại cười cười: “Con không cần nói gì cả, chỉ cần nhận lấy là được. Nói cho cùng thì nó cũng chỉ có thể giảm xuống khoảng ba phần, để có thể đạt tới Tôn Thần cũng cần dựa vào thực lực cá nhân của con, cũng không có liên quan gì nhiều với thứ này.”

Lời tuy là nói vậy, nhưng có thể giảm xuống ba phần nguy hiểm, Vô Trọng quả, có thể thấy được mức độ quý báu của nó là cỡ nào!

“Nha đầu, Tụ Tinh không giữ được con, Trung vực cũng không thể giữ được, nhưng mà Nội vực không phải là nơi mà ai cũng có thể đến được. Mặc dù con đường giữa Trung vực và Nội vực có phương thức khởi động đặc biệt, nha đầu nghe ta nói một câu, không có tu vi của Tôn Hoàng cấp tám, vẫn nên đừng bước vào Nội vực sẽ tốt hơn.” 

Tôn Hoàng cấp tám… Vân Phong gật đầu: “Lời của sư phụ, đệ tử sẽ ghi nhớ trong lòng.”

“Được, mặc dù vi sư không biết con rời đi để làm gì, nhưng với tính tình của con nhất định có thể làm tốt, mặc dù không biết lần này con rời đi bao lâu mới có thể trở về, nhưng mà sau này nếu con có trở về, thì phải nhớ về Tụ Tinh thăm vi sư.”

Mũi của Vân Phong không biết tại sao có chút cay cay, nở lên một nụ cười, nhìn ngũ trưởng lão đáng kính đáng yêu ở trước mắt này: “Vâng, đệ tử nhất định sẽ trở về!” 

“Ha ha, có được những lời này của con là được rồi, con yên tâm, ta sẽ chăm sóc U Nguyệt và Cung Thiên Tình, nhưng mà với danh tiếng của con ở Tụ Tinh, người khác ngưỡng mộ họ còn không kịp đó!”

Trong lòng Vân Phong lại thêm một phen ấm áp, nhị ca Thiên Tình được ngũ trưởng lão chăm sóc tất nhiên sẽ càng tốt hơn, vốn dĩ nàng cũng có dự định này, nếu là vậy thì nàng rời đi cũng không cần lo lắng gì nữa, hai người ở lại Tụ Tinh là an toàn nhất.

“Được rồi, vi sư cũng không nhiều lời với con nữa, nếu con đã muốn rời đi thì phải mau chóng khởi hành, đi đi.” Ngũ trưởng lão khoát khoát tay, cổ họng Vân Phong nghẹn lại, chỉ lập tức nói một tiếng “vâng” liền xoay người đẩy cửa đi ra ngoài. Nhìn khu viện yên tĩnh lúc này, Vân Phong nhẹ nhàng cười, đây không phải là ly biệt, cũng không cần cáo biệt, một ngày nào đó nàng sẽ quay trở về Tụ Tinh. 

Mắt nhìn cửa phòng của ngũ trưởng lão, Vân Phong yên lặng cúi người một cái thật sâu, tiếp theo đứng thẳng người, bay lên trời, thoáng chốc đã biến mất trên bầu trời mênh mông. Con đường thuộc về nàng vẫn đang tiếp tục, nàng vẫn phải tiếp tục đi lên phía trước, không thể quay đầu lại.

“Tiểu, tiểu sư muội…” Ở một góc nào đó, vang lên tiếng kêu có chút kìm nén, Dung Tâm trốn trong một góc nhìn bóng lưng rời đi của Vân Phong, trong lòng đột nhiên cảm thấy nghẹn đến sợ, Thiên Quy ở một bên vỗ vỗ vai gã, cũng ngẩng đầu lên nhìn bầu trời: “Dung Tâm, nơi này không giữ được muội ấy.”

“Ta tất nhiên biết điều này, nhưng mà…” Ngũ quan của Dung Tâm gần như nhăn nhúm lại, Thiên Quy bất đắc dĩ lắc đầu: “Biểu cảm của ngươi là gì đây, Phong Vân sẽ còn quay lại mà.” 

Dung Tâm trợn ngược mắt với Thiên Quy, có chút phiền muộn nhìn lên bầu trời. Lúc này bóng dáng của Vân Phong đã sớm biến mất nhưng Dung Tâm vẫn nhìn theo một cách ngơ ngác, gã vẫn luôn cảm thấy nơi nào đó trong tim bởi vì muội ấy rời đi mà trở nên trống rỗng.

“Được rồi, trở về đi, chúng ta cũng nên lên đường quay về thôi.” Thiên Quy lại vỗ vỗ vai Dung Tâm lần nữa, thở dài một tiếng rồi quay về, một mình Dung Tâm ngơ ngác đứng đó, nhìn bầu trời thật lâu vẫn chưa hết thẫn thờ, cuối cùng có chút tự giễu mà cười một tiếng, dùng tay gãi gãi tóc, hai tay gối sau đầu, ngáp một cái thật lớn: “A… không nghĩ nữa không nghĩ nữa…”

Sau khi Vân Phong rời khỏi khu viện Tụ Tinh cũng không có đi nơi nào khác, mà là trực tiếp chạy đến rừng rậm Vô Vọng. Khúc Lam Y cũng đi ra từ Long Điện, ở bên cạnh nàng, nhìn thấy nơi nàng chạy đến vậy mà lại là rừng rậm Vô Vọng, Khúc Lam Y có chút nghi hoặc. 

“Tiểu Phong Phong, đi vào rừng rậm Vô Vọng để làm gì?”

Vân Phong khẽ cười một tiếng: “Tất nhiên là để tìm tên Viên bàn tử kia, thực lực hiện tại của ta quá yếu, Tôn Vương cấp tám, nếu như đối chiến với hắc bào nhân đó thì ta cũng không thể vì Vân gia làm được gì cả, thực lực như thế này đi gặp tổng bộ Vân gia, trong lòng ta có chút xấu hổ.”

Khúc Lam Y cười ấm áp: “Được, nàng nói như thế nào thì là thế đó. Nơi tu tập tốt nhất tất nhiên là trong Vô Vọng Chi Lâm, có Viên bàn tử ở đó, lại thêm sự sợ hãi kỳ lạ của y đối với Nhị Lôi, tất nhiên là không thể tốt hơn nữa.” 

Vân Phong ngoái đầu nhìn cười cười: “Ta cũng nghĩ như vậy.”

Hai người chạy một mạch về phía khu rừng, ngay sau khi bước vào khu vực cấm, Viên bàn tử ngay tức khắc rất tự giác lăn ra. Nhìn thấy Vân Phong và Khúc Lam Y lại xuất hiện, y gần như muốn suy sụp rồi: “Tiểu hữu, ngươi còn tới đây để làm gì vậy?” Viên bàn tử cố gắng rặn ra một nụ cười, Vân Phong cười cười: “Sao, không chào đón à?”

Sắc mặt Viên bàn tử cứng đờ: “Sao có thể… sao có thể không chào đón chứ?” 

“Nếu đã chào đón, thì ta sẽ ở lại đây lâu một chút.”

Cơ mặt Viên bàn tử co rút lại, một khối thịt cũng theo đó mà co rút vài cái: “Tiểu hữu, ở lại thêm một chút, là bao lâu?”

Vân Phong nhướn mày: “Tất nhiên là đến khi nào ta cảm thấy muốn rời khỏi.” 


Trán Viên bàn tử hoàn toàn nổi lên từng sợi gân xanh đang giật giật không ngừng, nhìn nụ cười thản nhiên trên mặt Vân Phong, y rất muốn, rất muốn đuổi đi: “Được, tiểu hữu thích ở bao lâu thì cứ ở bấy lâu.”

“Ta chỉ là muốn tìm một nơi yên tĩnh tu tập, tới lúc nên rời khỏi thì ta sẽ không ở lại thêm một chút nào.”

Viên bàn tử lại rặn ra vài nụ cười: “Đó, là, tất, nhiên, không biết vị các hạ kia… tiểu hữu có còn mang theo bên cạnh không?” Đôi mắt nhỏ của Viên bàn tử híp một nửa nhìn một vòng thật kỹ càng, không phát hiện bóng dáng của Nhị Lôi, ý niệm trong lòng cũng bất giác mà giật vài cái. Vân Phong cười lạnh, một đạo quang sáng đột nhiên bay ra từ Long Điện, thân hình to lớn của Nhị Lôi xuất hiện, Viên bàn tử bị kinh hãi đến nỗi suýt chút nữa lăn ra đằng sau. 

“Các, các hạ, hóa ra còn, còn ở đây… hi, hi hi…” Viên bàn tử đơ người, khô khốc cười vài tiếng, Nhị Lôi lập tức nhịn một bụng lửa, đánh một trận với Lãnh Mịch đến cuối cùng lại rất uất ức mà bị kéo về, điều này khiến cho nó cực kỳ không vui, mặc dù biết Vân Phong là vì tốt cho nó, nhưng mà cũng hết sức khó chịu.

“Mẹ nó, lão tử có ở đây hay không liên quan gì đến ngươi?” Ánh mắt hung tàn của Nhị Lôi lướt qua, thân thể của Viên bàn tử đột nhiên run lên: “Không, không liên quan, các hạ muốn ở lại thì cứ việc ở, hi hi…”

“Chỗ nào là an tĩnh nhất?” Vân Phong hỏi một câu, Viên bàn tử lập tức trả lời: “Chỗ ở của ta! Chỗ đó tuyệt đối yên tĩnh, tuyệt đối thích hợp cho tiểu hữu tu tập!” 

Vân Phong cười ha ha, Khúc Lam Y châm chọc nói nhỏ: “Đúng là chân chó.”

Câu nói thì thầm này dừng lại bên tai Viên bàn tử, gân xanh trên trán lại nổi thêm một chút, nặn ra một nụ cười: “Tiểu hữu, cảm thấy như thế nào?”

“Tất nhiên là tốt rồi, đã làm phiền ngươi.” 

Viên bàn tử lập tức lắc đầu: “Không phiền không phiền, tuyệt đối không có phiền! Tiểu hữu đi theo ta, các hạ, các hạ cũng xin mời…”

Nhị Lôi trưng ra vẻ mặt rất thối bước nhanh về phía trước, Viên bàn tử tất nhiên là ở một bên hấp tấp dẫn đường, Nhị Lôi vô cùng khó chịu mà phất tay: “Mẹ nó, cút ra cho lão tử!” Viên bàn tử bị đẩy một cái như vậy, lập tức lăn tới bụi cỏ ở bên cạnh, Nhị Lôi không hề quan tâm bước nhanh về phía trước, chỉ chốc lát sau Viên bàn tử liền lăn trở lại lập tức đuổi theo: “Các hạ nếu đồng ý đẩy, thì cứ đẩy thêm vài cái…”

Vân Phong và Khúc Lam Y đi theo phía sau, nghe thấy những lời vô cùng nịnh bợ của Viên bàn tử, đều muốn cười: “Viên bàn tử vậy mà sợ Nhị Lôi đến vậy, đều là ma thú Tôn Hoàng, là bởi vì chênh lệch thực lực sao?” Vân Phong nghi ngờ rất lâu nhưng Khúc Lam Y lại lắc đầu: “Cũng không nhất định, nếu như là vì chênh lệch thực lực, giữa ma thú với nhau sẽ không phải là quan hệ như vậy.” 

“Chủ nhân, hắn nói không sai.” Giọng nói của Lam Dực vang lên trong đầu của Vân Phong, tiếp theo Tiểu Hỏa cũng mở miệng: “Sở dĩ Viên bàn tử sợ tên ngu ngốc kia như vậy, tám phần là bởi vì huyết mạch.”

“Huyết mạch?” Vân Phong thắc mắc: “Cơ cấu huyết mạch trong ma thú rất là phức tạp, một số huyết mạch cổ xưa bị tất cả ma thú kính sợ, sức mạnh huyết mạch đã có ảnh hưởng rất sâu trong các ma thú, Viên bàn tử kia sợ Nhị Lôi như thế, rất có khả năng là trong cơ thể của Nhị Lôi sở hữu một sức mạnh huyết mạch khiến cho hắn sợ hãi.”

“Mặc dù tên kia rất ngu ngốc nhưng mà bây giờ xem ra vẫn không thể coi thường.” Giọng nói có chút không vui của Tiểu Hỏa vang lên, Lam Dực bật cười: “Các ma thú mà chủ nhân gặp phải đều không đơn giản, vận khí như thế này, những Triệu hồi sư khác sẽ phải ngưỡng mộ chết đi được.” 

Vân Phong khẽ cười, kết thúc tâm niệm truyền âm với các ma thú, vừa quay đầu liền nhìn thấy Khúc Lam Y mỉm cười thản nhiên, Vân Phong cũng nhẹ nhàng cười. Khúc Lam Y đưa tay ra nắm lấy tay nàng, Vân Phong cũng vui vẻ mà nắm chặt bàn tay lớn ấm áp của Khúc Lam Y. Con đường này bắt đầu từ khi bọn họ gặp nhau đã định sẵn là sẽ nắm tay nhau cùng đi tiếp, cho đến cuối cùng.

“Tiểu hữu, đến rồi!” Viên bàn tử ở đằng trước kêu lên một tiếng, Vân Phong ở phía sau cũng đáp lại một tiếng, Nhị Lôi lại rất khó chịu mà đánh bay Viên bàn tử. Viên bàn tử cũng rất tự giác mà lăn về lần nữa, tính tự giác của bản thân vô cùng cao.

Vân Phong nhìn nhìn chỗ ở của Viên bàn tử, một sơn động sâu thẳm, một nơi không một ai quấy rầy này đúng là một chỗ tu tập tốt, Nhị Lôi hùng hổ bước đến trước động xếp bằng ngồi xuống, lại đánh bay Viên bàn tử thêm lần nữa: “Vân Phong, ngươi vào tu tập đi, lão tử ở ngay chỗ này, ai đến lão tử liền đuổi người đó!” 

Nhìn vẻ mặt giận dữ của Nhị Lôi, Vân Phong không khỏi bất đắc dĩ cười cười, có nó ở ngoài động hộ pháp cũng tốt, với thực lực và tính cách của Nhị Lôi, sẽ không để cho bất cứ người nào tới gần. Vân Phong đến bên cạnh Nhị Lôi, vỗ nhẹ vai của nó một cái: “Vất vả cho ngươi rồi.”

Nhị Lôi ngây người, sau đó phất phất tay: “Mau vào trong, mau vào trong! Nhanh chóng nâng cao thực lực, tính kiên nhẫn của lão tử có hạn!”

Vân Phong cười cùng Khúc Lam Y đi vào trong động, phong tỏa hoàn toàn không gian, lấy Kim Đỉnh thụ ra, Vân Phong ngồi trên mặt đất tiến vào trạng thái tu tập, khí tức năm màu bắt đầu quanh quẩn ở xung quanh nàng, mà Kim Đỉnh thụ cũng đang chiếu rọi lẫn nhau tản ra kim quang chói mắt. 

“Tiểu Phong Phong, bước tiếp theo nàng định đi như thế nào?” Khúc Lam Y nhẹ giọng hỏi một câu, Vân Phong mở mắt: “Tất nhiên là nâng cao thực lực từ Tôn Hoàng trở lên, lùng sục Trung vực, thăm dò tin tức của Vân gia và Mặc Trường Ca. Nếu như ở đây không có thu hoạch được gì thì ta sẽ tiến vào Nội vực.”

Khúc Lam Y gật gật đầu, ngồi xuống bên cạnh Vân Phong: “Được, cứ làm theo lời nàng nói.”

Hai người tiến vào trạng thái tu tập, dịch Kim Đỉnh cũng dần dần tản ra trong không trung, trong sơn động rất nhanh đã trở về một mảnh yên tĩnh, Nhị Lôi quay đầu nhìn vào bên trong, sau đó quay đầu lại nhìn thoáng qua bầu trời, Ngao Kim, con mẹ nó lão tử nghe lời ngươi, ngươi lại chơi trò mất tích với lão tử, lần sau đừng để lão tử gặp được ngươi! 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận