Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Nhị Lôi vốn đang rất tự tại ở Long Điện bị Vân Phong bắt ra ngoài, vừa đi ra Nhị Lôi đã hết sức khó chịu mà gào thét: “Vân Phong! Lôi lão tử ra làm gì vậy?”

Vân Khinh Thần chỉ thấy một tia sáng lóe qua bên người cô cô của mình, một nam nhân có thân hình khôi ngô đầu tóc bù xù xuất hiện trước mắt mình. Vân Khinh Thần hơi lùi về sau một bước, ma thú ở bên cạnh cũng giật mình nhảy vào trong lòng nó, Vân Khinh Thần bất giác ôm lấy, cũng may thân hình của con ma thú này còn nhỏ, nếu không Tiểu Khinh Thần sẽ bị đè bẹp mất.

“Cô cô, hắn là…” 

Khí thế tỏa ra từ Nhị Lôi khiến Vân Khinh Thần thở không nổi. Nhị Lôi Tôn Hoàng cấp sáu không có chút che giấu nào, nếu như không có Vân Phong ở đây, Tiểu Khinh Thần e là sẽ lập tức ói máu mà chết.

Vân Phong đột nhiên lạnh lùng nhìn qua: “Thu hồi lại khí thế của ngươi đi.”

Nhị Lôi vô cùng khó chịu nhìn Vân Khinh Thần: “Huyết mạch của Vân gia? Hài tử của ngươi à Vân Phong?” 

Vân Khinh thần bị ánh mắt của Nhị Lôi làm cho sợ hãi mà có chút bối rối. Vân Phong kéo nó về bên cạnh mình: “Là hài tử của đại ca ta Vân Thăng, tên gọi là Vân Khinh Thần. Khinh Thần, nó tên là Nhị Lôi, là bằng hữu của cô cô.”

Ánh mắt Nhị Lôi lóe lên, Vân Khinh Thần khẽ nhíu mày, cô cô có bằng hữu như vậy sao? Người này sao lại nhìn đáng sợ quá, còn có bề ngoài như vậy, đứng chung với cô cô quá không cân xứng rồi, còn có cái tên này… Nhị Lôi, rốt cuộc được đặt thế nào vậy?

“Nhị Lôi, Lôi thúc thúc.” Vân Khinh Thần mở miệng, hai mắt ở phía sau mái tóc của Nhị Lôi đột ngột trừng lớn. 

Vân Phong bật cười: “Tiểu Khinh Thần, nó là ma thú, không phải nhân loại.”

Vân Khinh Thần đột nhiên mở to hai mắt, vô cùng kỳ lạ mà nhìn Nhị Lôi. Ma thú được ôm chặt trong lòng nó cũng thò đầu ra thám thính, đôi mắt tròn vo nhìn Nhị Lôi. “Ngươi nhìn cái gì, lão tử…”

Lời nói của Nhị Lôi đột nhiên ngắt quãng, mắt nhìn chăm chú ma thú trong lòng Vân Khinh Thần: “Vân Phong. Đây là chuyện gì?” 

Vân Phong nhíu mày, cũng nhìn ma thú trong lòng Vân Khinh Thần: “Kêu ngươi ra cũng là vì chuyện này, nó có quan hệ gì với ngươi? Ngoại hình của nó giống ngươi, chẳng lẽ cùng một tộc với ngươi?”

“Mẹ kiếp! Tuyệt đối không thể nào. Trên trời dưới đất chỉ có duy nhất một mình lão tử, sao lại có thể có tên thứ hai? Lão tử và Ngao Kim giống nhau, đều là độc nhất vô nhị.”

Vân Khinh Thần liếc mắt nhìn ma thú trong lòng mình, ma thú cũng ngẩng đầu nhìn nhìn tiểu chủ nhân của mình: “Cô cô, lời của người và hắn nói có nghĩa là gì? Nó… có cái gì không ổn sao?” 

Vân Phong lắc đầu, ánh mắt nghiêm túc nhìn Vân Khinh Thần: “Khinh Thần, con ma thú này con khế ước ở đâu vậy, là khế ước như thế nào?”

Vân Khinh Thần ngạc nhiên nhìn Vân Phong: “Con tưởng cô cô người sẽ biết chứ. Là can gia gia tặng cho con đó.”

“Can gia gia?” Nhị Lôi hỏi một tiếng, có chút không vui trong lời nói. 

Trong lòng Vân Phong cũng vô cùng kinh ngạc, vậy mà lại là Triển Ly. Triển Ly giao con ma thú này cho Tiểu Khinh Thần, cha nuôi thần bí này rốt cuộc là có địa vị gì, con ma thú này lại có được từ chỗ nào, tại sao phải tặng cho Tiểu Khinh Thần?

“Sau đó thì sao? Can gia gia của con có còn đến tìm con nữa không?” Vân Phong hỏi tỉ mỉ hơn nữa.

Vân Khinh Thần lắc đầu: “Không, sau khi can gia gia tặng nó cho con xong thì không còn xuất hiện nữa. Can gia gia nói có chuyện quan trọng cần làm, muốn con sớm khế ước với nó, sớm nâng cao nâng lực của mình, như thế mới có thể giúp được cô cô.” 

Vân Phong trở nên rối rắm. Triển Ly này gặp được ở Đế đô của Già Diệp đế quốc, lúc đó nàng dưới cơn thịnh nộ muốn phá hủy hoàng thất của Già Diệp đế quốc, ông bất ngờ xuất hiện, tiếp theo lại tự dưng nhất quyết nhận mình làm con nuôi. Huy chương ông cho mình đã chứng thực được địa vị ở Công hội lính đánh thuê không hề nhỏ, sau này nàng đến Tây đại lục, không ngờ đến ở nơi đó lại có thể gặp phải người cha nuôi rẻ rúng này, thân phận của ông ở Tây đại lục cũng có chút tôn quý. Triển Ly… rốt cuộc là nhân vật gì? Xem ra lần sau đến Tây đại lục nàng phải đích thân đi hỏi rõ Thiên Tuyết điện chủ.

Triển Ly đối xử tốt với mình, cũng tốt với Vân Khinh Thần, mặc dù trong lòng Vân Phong cảm kích, nhưng cuối cùng cũng không hiểu rõ được người này.

“Cô cô?” Nhìn thấy Vân Phong nhíu chặt lông mày và sắc mặt đột nhiên sầm xuống, Vân Khinh Thần có chút lo lắng, vốn dĩ nó tưởng là cô cô sẽ cười nhạo ngoại hình của con ma thú này, nhưng dường như có liên quan đến chuyện gì khác. 

“Không sao.” Vân Phong khẽ cười một tiếng, nhéo nhéo hai má của Vân Khinh Thần.

Ánh mắt của Nhị Lôi từ đầu đến cuối đều nhìn vào ma thú trong lòng Vân Khinh Thần, một lúc lâu sau nghiến răng nghiến lợi khẽ quát lên: “Lão tử và nó tuyệt đối không cùng một tộc!”

“Nhưng nhìn từ ngoại hình, trong cơ thể nó đúng là có huyết thống gần với ngươi.” Vân Phong nói nhỏ. 

Mặc dù không biết ma thú này thuộc về giống gì, nhưng theo năng lực của Nhị Lôi mà nói, tất nhiên nó cũng không kém đến đâu được, Tiểu Khinh Thần lập khế ước với nó cũng xem như không tồi.

“Khinh Thần, con có khế ước với ma thú hệ khác chưa?” Vân Phong định bỏ qua vấn đề này, cười nhẹ hỏi một câu.

Vân Khinh Thần cười hì hì: “Về cái này, con muốn nói một chuyện với cô cô, cô cô nhất định sẽ ủng hộ con, đúng không?” 

Vân Phong cười: “Dù sao con cũng phải nói ra, ta mới suy nghĩ xem nên ủng hộ con hay không.”

Vân Khinh Thần cười ha ha: “Cô cô, thực lực hiện giờ của con đã lên đến cấp bậc Thống Lĩnh, con nghĩ… là đã đến lúc rời khỏi Ma Tang học viện này rồi, tự ra ngoài tu luyện. Mà con cũng hy vọng sẽ gặp được những ma thú khác trong quá trình tu luyện, giống như cô cô vậy.”

Vân Phong nhéo nhéo mặt Vân Khinh Thần, Vân Khinh Thần bị động tác này làm cho có chút xấu hổ: “Cô cô, con đã không còn là tiểu hài tử nữa rồi.” 

“Được, Tiểu Khinh Thần đã lớn rồi, bây giờ cũng đã bước vào danh sách cường giả luôn rồi.”

Mặt của Vân Khinh Thần ửng đỏ, cô cô là người mà mình tôn kính nhất. Mặc dù mẹ và cha cũng rất mạnh, nhưng cô cô lại càng là thần tượng của nó, từ nhỏ nó đã thích cô cô, là một cảm giác kỳ lạ, bây giờ nó lớn rồi, mặc dù trong mắt cô cô nó còn là tiểu hài tử, nhưng mà nó sẽ cố gắng đuổi kịp cô cô.

“Chuyện này đã thương lượng với cha và nương của con chưa?” 

Vân Khinh Thần khẽ cười lắc đầu: “Không có, nương và cha đều có việc bận rộn của họ, con đường của con là phải tự dựa vào bản thân mà đi tiếp.”

Vân Khinh Thần chưa đến mười tuổi lúc nói những lời này trên mặt thể hiện ra chút chín chắn, Vân Phong nhìn thấy liền xúc động, nhớ năm đó khi nàng tự đi tu luyện cũng giống như Tiểu Khinh Thần, hiện tại, tiểu tử này đúng là đã trở thành một nam tử hán rồi.


“Con đường của mình thì đúng là phải dựa vào bản thân mà đi tiếp từng bước, Khinh Thần, nếu như ở phía trước gặp phải gian nan hiểm trở, đầy gai nhọn con sẽ lùi bước chứ?” 

Vân Khinh Thần nở một nụ cười tươi sáng ngời: “Nếu như đã cất bước thì sao lại có thể dừng lại?”

“Tốt.” Vân Phong tán thưởng gật gật đầu.

Tu luyện khiến người ta trưởng thành, tin chắc Tiểu Khinh Thần trong quá trình tu luyện sau này nhất định sẽ có thu hoạch, có thay đổi. Vân Phong nghĩ đến một người đã lâu không liên lạc với mình, bóng lưng cũng trẻ trung non nớt, đồ đệ duy nhất của nàng - Hạ Thanh. Nàng ta cũng bước vào hành trình tu luyện một mình, truyền âm ngọc bài đưa cho nàng ta cũng chưa một lần sáng lên, xem ra nàng ta đã muốn giương cánh bay cao hoàn toàn rồi, không biết lần sau gặp lại đồ đệ này, lại là cảnh tượng như thế nào? 

“Lần này cô cô trở về vẫn còn phải đi nữa sao?” Vân Khinh Thần khẽ nói một câu.

Vân Phong gật đầu, Nhị Lôi ở một bên thật sự chịu không được không khí ấm áp giữa hai người, Vân Phong chỉ có thể bất đắc dĩ thu nó về Long Điện. Con ma thú trong lòng Vân Khinh Thần thì lại vô cùng tò mò mà nhìn Vân Phong, ló đầu ra nhìn dường như muốn tới gần.

“Gặp con xong sẽ rời đi.” 

Vân Phong nhìn thoáng qua con ma thú vẫn luôn có vẻ tò mò với nàng. Ma thú cảm nhận được ánh mắt của Vân Phong, thân thể đột nhiên nhảy xuống từ trong lòng của Vân Khinh Thần, trực tiếp nhảy vào trong lòng của Vân Phong.

“Cô cô!” Vân Khinh Thần nhìn thấy kêu lên một tiếng.

Vân Phong lại chỉ cười cười tỏ vẻ không để ý, một tay kéo lấy con này vào bàn tay, thân hình của ma thú nhỏ bé, chỉ lớn hơn bàn tay của Vân Phong không được bao nhiều, lười biếng lật người trong bàn tay của Vân Phong, dường như rất là thoải mái. 

“Nó thích cô cô.” Vân Khinh Thần nhìn thấy liền cười thật vui vẻ, nó thích cô cô, ma thú của nó cũng thích cô cô.

Ma thú thoải mái nheo mắt lại, phát ra tiếng ngáy thoải mái. Vân Phong nhân cơ hội này quan sát kỹ càng, nhìn kỹ rồi Vân Phong mới xác định được con này và Nhị Lôi không có quan hệ với nhau. Cả hai chỉ có chút giống nhau khi nhìn sơ qua, nhưng rất nhiều chi tiết khác đều khác nhau, bản thể của Nhị Lôi thật sự là vô cùng buồn cười, nhưng còn con này, thì đỡ hơn một chút.

Như Nhị Lôi đã nói, nó và Ngao Kim đều là độc nhất vô nhị, nghĩ lại thì Nhị Lôi cũng là một loại tồn tại trong tộc như Ngao Kim, chỉ có điều nó vẫn cố chấp cho rằng mình chính là rồng. 

Rốt cuộc là ai nói cho Nhị Lôi biết nó là rồng, cố định thật sâu quan niệm này vào trong đầu nó, Nhị Lôi không biết bản thể của mình và rồng chênh lệch quá lớn sao?

Vân Phong nghĩ đến ngây người khiến cho ma thú trong tay không vui, miệng vừa mở ra đã cắn Vân Phong một cái.

Vân Khinh Thần vừa thấy liền kéo nó về, đánh một phát: “Ngươi vậy mà dám cắn cô cô.” Vân Phong bật cười, nó cắn rất nhẹ để nhắc nhở mà không có dùng sức, hơn nữa cho dù có dùng sức cũng cắn không đau nàng. 

“Theo lý mà nói thì nó cũng đã được cấp bậc Thống Lĩnh rồi, vậy vì sao chưa hóa hình người không nói tiếng người?”

Vân Khinh thần bất đắc dĩ cười cười: “Con cũng không biết, từ khi can gia gia giao nó vào tay con, vẫn luôn là như vậy.”

Cấp bậc Thống Lĩnh mà vẫn còn là hình dáng nhỏ bé như vậy, xem ra là cùng lớn lên với Tiểu Khinh Thần, một khi Tiểu Khinh Thần trưởng thành đến mức độ nhất định, nó cũng sẽ tiến hóa đến hình dáng nào nhỉ? Có nó ở bên cạnh Vân Khinh Thần, nàng cũng coi như yên tâm rồi. 

“Khinh Thần, nếu con lựa chọn ra ngoài tu luyện thì phải hiểu rõ, mọi thứ đều phải khiêm tốn, thực lực của con bây giờ chỉ là Thống Lĩnh, trên đại lục này có ẩn giấu vô số kẻ mạnh, nhất định không được trở nên nổi bật, thể hiện.”

“Cô cô yên tâm, Khinh Thần tất nhiên hiểu được những điều này.”

Vân Phong nở nụ cười tràn đầy sự vui mừng, Vân Khinh Thần ra ngoài tu luyện là một tình huống không nói cho Tiểu Cẩm và đại ca biết, nàng thân là cô cô lại là người duy nhất biết chuyện tất nhiên không thể không chuẩn bị mấy thứ gì đó cho tiểu chất tử. Vật chứa trữ đồ, cực phẩm khoáng thạch Vân Phong tất nhiên cũng không thiếu, vô cùng hào phóng với tiểu chất tử, tối thiểu là năm mươi năm, Vân Khinh Thần sẽ không phải lo lắng về tiền bạc. 

Vân Phong cũng đưa truyền âm ngọc bội cho Vân Khinh Thần, dặn dò nó một khi gặp phải phiền phức nhất định phải gọi nàng, mặc kệ là ở nơi nào nàng cũng sẽ lập tức chạy đến. Vân Khinh Thần nhận ngọc bội xong nghiêm túc gật đầu, tiếp theo Vân Phong tặng cho Vân Khinh Thần ba đạo bùa chú, Vân Phong Tôn Hoàng cấp hai đã phong ấn ba phần tinh thần lực đạo của mình. Ở bên ngoài tu luyện cũng nên có vật bảo vệ mạng sống, với thực lực bây giờ của Vân Phong, ở trên Đông Tây đại lục thậm chí là trong Trung vực, nàng cũng có thể gọi là một kẻ mạnh, cho dù Tiểu Khinh gặp phải cường địch, ba đạo bùa chú này cũng sẽ bảo vệ nó.

Điều này Vân Phong cũng là noi theo cách làm của sư tôn, mặc dù sư tôn để lại ba đạo chú phù cho nàng, nàng một đạo cũng chưa dùng qua.

Tất cả điều này đều được dặn dò kỹ càng, Vân Phong nhìn thấy sự trưởng thành của Vân Khinh Thần cũng cảm thấy rất vui mừng, đứa trẻ của Vân gia này từ trước đến nay không sợ khó khăn, có cá tính can đảm tiến về phía trước, càng bị áp chế thì càng dũng cảm, càng dũng cảm thì càng mạnh. Khi Vân Phong rời khỏi Ma Tang học viện vô cùng im ắng, giống như lúc đến, lúc Vân Khinh Thần từ Hậu sơn đi về Ma Tang học viện, lập tức có cả đám học sinh vây quanh nó, có vô số câu hỏi với Vân Khinh Thần, đều liên quan đến Vân Phong. 

Vân Khinh Thần cười mà không trả lời, thảnh thơi đi vào bên trong, chỉ chốc lát sau hiệu trưởng và mấy vị lão sư của Ma Tang học viện bước đến: “Khinh Thần, cô cô của ngươi đâu rồi?”

Vân Khinh Thần khẽ cười: “Cô cô đi rồi.”

Một câu nói, khiến cho tất cả mọi người đều thở dài không lên tiếng, vô số học sinh phát ra tiếng thở dài, lộ ra vẻ mặt thất vọng tiếc nuối. Vân Khinh Thần mặc kệ bọn họ, bước qua đám đông tràn đầy thất vọng này, khóe miệng của Vân Khinh Thần tươi cười mà tiến về phía trước, nó biết rằng con đường thuộc về mình đã sắp sửa được mở ra rồi. 

“Gặp tiểu tử đó rồi à?” Vân Phong vừa ra khỏi Ma Tang học viện, Khúc Lam Y đã đợi sẵn ở bên ngoài.

Nghe thấy nghi vấn của hắn Vân Phong gật đầu: “Tiểu Khinh Thần trưởng thành rồi, chưa đến mười tuổi đã bước vào giai đoạn Thống Lĩnh.”

“Tiểu tử đó đúng là không tồi.” Khúc Lam Y ôn hòa nói một câu, Vân Phong cười: “Điều khiến ta ngạc nhiên chính là nó là tứ hệ.” 

“Tứ hệ? Lúc trước nàng kiểm tra chẳng phải là tam hệ hay sao? Bỗng xuất hiện hệ thứ tư từ khi nào vậy?”

Vân Phong kể lại cho Khúc Lam Y nghe chuyện lúc nãy và cả chuyện ma thú mà Triển Ly tặng, Khúc Lam Y nghe xong nhíu mày không nói gì.

“Chàng có suy nghĩ gì về chuyện này?” Vân Phong hỏi. 

Khúc Lam Y thả lỏng đôi lông mày bị nhíu chặt, nhẹ nhàng cười: “Mặc kệ thế nào, thì hành động của người cha nuôi rẻ rúng này của nàng là để tiểu tử kia chiếm được tiện nghi, đối với Vân gia cũng là có ích đó.”

“Nếu thật sự là như vậy thì tốt rồi…” Vân Phong thở dài một tiếng.

Bàn tay to lớn ấm áp của Khúc Lam Y đặt lên mặt nàng: “Không cần phải lo lắng, có ta ở đây.” 


Đôi môi đỏ mọng của Vân Phong cong lên: “Đúng vậy, ta biết mà. Bây giờ chúng ta cũng nên đến Tây đại lục thôi, chuyện của Vân gia lệnh ta còn phải sớm hỏi cho rõ ràng.”

“Được.” Khúc Lam Y khẽ cười gật đầu.

Bóng dáng hai người lướt nhanh trong không trung, thoáng chốc đã không còn thấy đâu. Sau khi hai người biến mất có hai người nào đó từ một nơi sâu thẳm trong rừng rậm thở phào một hơi: “Tiểu tổ tông xem như đi rồi. Đại ca, ta thật sự không thể nghĩ đến lâu như vậy rồi mà tiểu tổ tông còn có thể trở lại…” 

“Phù… Cũng may chúng ta làm việc coi như không tệ, tiểu tổ tông cũng xem như hài lòng, bằng không thì chúng ta thảm rồi.”

“Đại ca, lần này tiểu tổ tông muốn chúng ta đi theo tiểu tử đó, có quá xem thường chúng ta hay không?”

“Trời ơi! Tiểu tổ tông muốn mình làm gì thì cứ làm đi.” 

“Đại ca, ngươi đánh ta mạnh quá rồi đó. Được rồi được rồi, mặc dù có hơi uổng phí tài năng, nhưng cũng tốt hơn cả ngày ở đây trông chừng khu rừng khỉ ho cò gáy này, cuối cùng cũng có thể rời khỏi đây rồi.”

“Bốp!” Bàn tay lớn lại tát đến.

“Đại ca! Sao ngươi lại đánh ta?” 

“Tiểu tử thối này, lần này ra ngoài không phải để ngươi du sơn ngoạn thủy đâu, trông chừng tiểu tử của Vân gia kia cho tốt, có chút tổn thất nào ta và ngươi đều mất mạng đó.”

Cả hai ngửa đầu nhìn lên bầu trời nhưng trong lòng vẫn sợ hãi, bóng dáng của Khúc Lam Y đã hoàn toàn biến mất, nhưng lời nói trước khi đi vẫn luôn quanh quẩn bên hai tai: “Chỉ đợi đến khi tiểu tử kia gặp chuyện sống chết khó khăn mới được ra tay, nếu như các ngươi thất bại, đến nộp mạng với bổn thiếu gia đi.”

“Đại ca… Tiểu tử Vân gia kia sẽ an phận đúng không?” 

Tên kia quay đầu lại cười khổ một phen: “Ngươi xem tổ tông đó của Vân gia, thì sẽ biết được đứa này ra sao rồi.” Hai người đều cười khổ, sau này phải bận rộn rồi.

-----

Đông đại lục thay đổi nhanh chóng nhưng Tây đại lục vẫn còn giữ nguyên như cũ, ba điện vẫn đứng vững như trước. Chỉ có điều xảy ra một chuyện không lớn cũng không nhỏ, Vân gia Tụ Thủy trấn từ Tông Lâm điện chuyển vào trong Thiên Tuyết điện, hành động này khiến cho Tây đại lục vô cùng khiếp sợ. 

Hành động này của Vân gia khiến cho Tông Lâm điện chủ ghi hận trong lòng, cũng may thời gian chuyển ra cũng rất nhanh chóng, lại thêm Thiên Tuyết điện chủ âm thầm phái người hỗ trợ, mấy người Vân gia cuối cùng cũng đã an toàn chuyển vào trong phạm vi của Thiên Tuyết điện.  Một khi đã vào trong phạm vi Thiên Tuyết điện, Tông Lâm điện tất nhiên không thể làm gì được, Thiên Tuyết điện chủ đã cho Vân gia sự giúp đỡ và đề bạt tương đối lớn, Vân gia nhanh chóng quật khởi ở Thiên Tuyết điện. Mặc dù số người và quy mô không thể so sánh với các gia tộc hàng đầu khác, nhưng danh hiệu Vân thị này cũng đã đủ để người ta tâm phục khẩu phục.

Trên Đại hội giao lưu Triệu hồi sư Vân Phong đã làm cho người ta kinh diễm, hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu đứng thứ nhất là đã đủ để khiến cho Vân gia trở thành sự tồn tại mà người khác ngưỡng mộ. Mặc dù Diêu Man hao tổn không ít, mặc dù Diêu gia còn bất mãn với Vân gia, nhưng tổn thất của Diêu Man cũng trực tiếp liên quan đến sự hưng suy của Diêu gia, cho dù bây giờ Diêu gia muốn trả thù cũng không còn sức lực nữa rồi, địa vị của Vân gia ở Thiên Tuyết điện không thể lay động được.

Nhưng Vân gia lại tương đối khiêm tốn, Thiên Tuyết điện chủ nhiều lần lấy lòng muốn thế hệ trẻ của Vân gia làm phụ tá đắc lực của ông ta đều bị Vân Thiên Phàm từ chối, nhất là Vân Lạc Trần, Thiên Tuyết điện chủ nhiều lần thể hiện sự hứng thú nhưng lại bị Vân Thiên Phàm thản nhiên bỏ qua. Nếu như đổi lại là người khác căn bản không dám làm vậy, huống chi là ở trước mặt Thiên Tuyết điện chủ, nhưng nhiều lần bị từ chối cũng không khiến cho Thiên Tuyết điện chủ không vui chút nào, vẫn luôn có quan hệ mật thiết với Vân gia. 

Con cái khác của Vân gia ngoại trừ Vân Lạc Trần ra cũng dần dần trưởng thành, đều nghe theo chỉ thị của Vân Thiên Phàm, mặc dù Vân gia đang ở Thiên Tuyết điện, nhưng luôn luôn phải duy trì mối quan hệ với Thiên Tuyết điện, Vân gia sẽ không thể trở thành một sự phụ thuộc có thế lực.

Vân Lạc Trần mấy năm nay đều đang cố gắng kiên cường trong quá trình tu tập, mặc dù thiên phú của y không quá xuất sắc, nhưng cần cù bù thông minh, Vân Lạc Trần mấy năm nay đã nỗ lực gấp mấy lần người thường thậm chí là gấp mười mấy lần, về thực lực cuối cùng cũng có được đột phá lớn, bây giờ y vừa tròn hai mươi tuổi, đã bước vào giai đoạn Quân Chủ trung kỳ.

Y ở trong Vân gia của Tây đại lục có thể nói thật sự là một trụ cột, Quân Chủ trung kỳ ở hai mươi tuổi, Vân Lạc Trần vượt qua nỗ lực cuối cùng cũng được liệt kê vào danh sách thiên tài. 

Truyền âm ngọc bài đã lâu không sáng lên cũng đã mang lại một tin tức khiến cho Vân gia Tây đại lục phấn khởi, Vân Phong sẽ trở về. Ở trong Vân gia ở Tây đại lục ai nấy đều tràn đầy vui mừng, nhưng Vân Phong cố ý dặn dò đừng tiết lộ tin tức này ra ngoài, Vân Thiên Phàm tất nhiên cũng biết sau khi tin này lộ ra ngoài sẽ gây ra hậu quả gì, tất nhiên không nói cho ai biết, ngay cả Thiên Tuyết điện chủ cũng vậy. Vân Lạc Trần biết được Vân Phong sẽ trở về, cũng vui mừng không thôi, tu vi hiện tại của bản thân mặc dù không thể so sánh với nàng, nhưng cũng không có để cho nàng thất vọng.

Vân Phong đến được chỗ của Thiên Tuyết điện, mặc dù đã vào đêm nhưng tất cả mọi người trong Vân gia đều không ngủ, Vân Phong nhìn thấy nhiều người như vậy không khỏi bật cười: “Thiên Phàm thúc, mọi người đây là…”

Vân Lạc Trần ở một bên cười thật thoải mái, thân hình đã cao lên khiến y càng thêm tuấn tú: “Ngươi trở về tất nhiên không có ai ngủ được.” 

Khúc Lam Y khẽ cười, biết ngay sẽ là cảnh tượng như vậy, Vân Thiên Phàm bước đến: “Phong Nhi, con vẫn nên nghỉ ngơi một ngày trước, có chuyện gì ngày mai chúng ta nói sau.”

Nhìn thấy sự quan tâm chân thành trong mắt của Vân Thiên Phàm trong lòng Vân Phong cảm thấy ấm áp, Vân gia của Đông đại lục là nhà của nàng, ở đây cũng như vậy.

“Con không mệt, Thiên Phàm thúc, người mau để những người khác đi nghỉ ngơi, có chút chuyện con cần nói với người và Lạc Trần.” 

Thần sắc nghiêm túc của Vân Phong lập tức khiến cho Vân Thiên Phàm và Vân Lạc Trần biết được chuyện này không đơn giản, lập tức kêu những người khác của Vân gia đi nghỉ ngơi. Vân Phong và Khúc Lam Y, còn có Vân Thiên Phàm và Vân Lạc Trần bốn người đến thư phòng, ngồi xuống nói chuyện.

Vân Phong đem chuyện của Vân gia lệnh nói sơ lược, cũng nói ra suy đoán của mình. Vân Lạc Trần nghe xong chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi: “Vậy mà có người lại dám giở trò trên Vân gia lệnh.”

Vân Thiên Phàm ở một bên im lặng không nói gì. Vân Phong lấy ra Vân gia lệnh lấy được từ trong tay Lãnh Mịch và cả Vân gia lệnh của Vân gia ở Tây đại lục: “Thiên Phàm thúc, Vân gia lệnh của Tây đại lục con không thể mở được, xem ra là phải nhờ Lạc Trần rồi.” 

“Ta?” Vân Lạc Trần chỉ chỉ bản thân.

Vân Phong gật gật đầu: “Cấp bậc Tôn Giả sẽ mở được Vân gia lệnh, sẽ có thể liên lạc với tổng bộ Vân gia.”

“Nhưng mà ta, ta hiện tại chỉ mới… mới là Quân Chủ trung kỳ.” Vân Lạc Trần vốn còn cảm thấy thực lực của mình không tệ, nhưng bây giờ lại cảm thấy rất xấu hổ. 

“Không sao, cách cấp bậc Tôn Giả cũng không xa lắm.”

Lời của Vân Phong khiến cho Vân Lạc Trần mở to mắt: “Vân Phong, nói thật đi thực lực của ngươi bây giờ đã đến đâu rồi? Tôn Giả cao nhất? Hay là… trên Tôn Giả?”

Khúc Lam Y phì cười một tiếng, Vân Phong khẽ cười: “Đợi ngươi vượt qua cấp bậc Tôn Giả, ta sẽ nói cho ngươi biết.” 


Tim của Vân Lạc Trần đột nhiên rung động, vượt qua cấp bậc Tôn Giả? Vân Phong vậy mà đã đến cảnh giới này rồi. Nàng cũng chỉ lớn hơn mình mấy tuổi mà thôi. Lúc trước y còn có chút đắc ý, nhưng mà hiện tại… Vân Lạc Trần đã bị đả kích hoàn toàn.

Vân Thiên Phàm nghe thấy cũng run sợ, biết thực lực bây giờ của Vân Phong nhất định là đã đạt đến cảnh giới mà họ không thể tưởng tượng được: "Phong Nhi, theo như lời ngươi nói, tổng bộ Vân gia có lẽ đã lâm vào phiền phức."

Thần sắc của Vân Phong nghiêm trọng mà gật đầu: “Con cũng cho rằng là như vậy, từ một chỗ mà con biết được Vân gia từ rất lâu trước kia đã rất cổ xưa, là một gia tộc cường đại, chỉ là không biết tại sao lại dẫn đến huyết mạch bị phân tán, lúc trước để lại sự tồn tại của Vân gia lệnh, cũng là vì ngăn ngừa hoạn nạn sau này.” 

Vân Thiên Phàm trầm tư gật đầu: “Miếng Vân gia lệnh kia của Đông đại lục hẳn là đã bị người khác giở trò, miếng này dựa vào thực lực của con cũng không cách nào đả thông trong thời gian dài, càng đừng nói những người Vân gia khác, mà bây giờ… có thể liên hệ được tổng bộ Vân gia cũng chỉ có duy nhất một miếng này của Tây đại lục.”

“Vâng, cho nên niềm hy vọng liên lạc được với tổng bộ Vân gia đều dựa vào Lạc Trần.”

“Vân Phong, cấp bậc Tôn Giả không thể nào tăng lên trong thời gian ngắn.” 

Hai chữ hy vọng mạnh mẽ nện lên đầu Vân Lạc Trần, khiến y thở không nổi, bây giờ y mới biết được cái gọi là trách nhiệm của Vân gia nặng đến cỡ nào, vậy mà Vân Phong trước giờ đều gánh vác trách nhiệm này trên lưng, nàng rốt cuộc làm thế nào mà vượt qua được?

“Phong Nhi, những lời này của Lạc Trần cũng không phải là khiếm tốn, tư chất của nó vốn không cao hơn người bình thường là bao, cho dù con dùng thủ đoạn cưỡng ép tăng lên, chỉ sợ là cũng chỉ lãng phí thời gian mà thôi, mà tổng bộ Vân gia… có lẽ đợi không được rồi.”

Lời nói của Vân Thiên Phàm khiến cho sắc mặt của Vân Phong càng thêm nghiêm trọng. Vân Thiên Phàm cầm Vân gia lệnh lấy từ Lãnh Mịch ở trong tay Vân Phong lên, bề ngoài, hình dáng, đường vân được khắc lên đều giống y hệt cái của Tây đại lục, tại sao miếng này lại khó đả thông như vậy… cũng có lẽ là dùng không đúng cách. 

Đôi mắt Vân Thiên Phàm lóe lên: “Phong Nhi, con có từng dùng cách nào khác để đả thông Vân gia lệnh không?”

Lời của Vân Thiên Phàm làm Vân Phong khẽ giật mình, Khúc Lam Y thì lại nhướng mày: “Ý của người là… dùng sức mạnh của huyết mạch?’

“Không sai.” Vân Thiên Phàm gật đầu: “Vân gia lệnh là được Vân gia truyền lại, nếu như dùng cách bình thường không thể đả thông được, thì sức mạnh của huyết mạch tất nhiên sẽ được, miếng Vân gia lệnh này hiển nhiên không giống với miếng của Vân gia ở Tây đại lục, cũng có lẽ… miếng Vân gia lệnh này chỉ có thể đả thông bằng huyết mạch.” 

Mắt đen của Vân Phong lóe lên, nhận lấy Vân gia lệnh từ tay Vân Thiên Phàm, ngọc bội màu trắng trong suốt lóe lên chút ánh sáng nhàn nhạt, bên trên có khắc chữ phồn thể trông thật khí phách, Vân Phong nắm ngọc bội trong lòng bàn tay: “Sức mạnh của huyết mạch… Sức mạnh huyết mạch của Vân gia không gì khác chính là Triệu hồi sư.”

Vân Thiên Phàm gật đầu, Khúc Lam Y ở một bên cũng cười lên: “Vậy chính là nói miếng ngọc bội này chỉ có thể đả thông bằng Triệu hồi sư của Vân gia, Tiểu Phong Phong, không phải nàng thì là ai?”

Vân Phong thở nhẹ một hơi: “Hy vọng là vậy.” 

Bàn tay đưa lên, trên ngón tay mảnh mai trắng nõn của Vân Phong đã xuất hiện một vết thương, máu đỏ tươi chậm rãi chảy ra từ vết thương, từng giọt rơi xuống bên trên Vân gia lệnh.

“Tích! Tích!”

Âm thanh rơi xuống của máu, từng đóa hoa máu nở lên từ Vân gia lệnh, trong thoáng chốc, tia sáng tản ra bốn phía. 

“Xem ra đúng là như vậy rồi.”

Vân Thiên Phàm nhìn Vân gia lệnh đột nhiên tỏa ra những tia sáng chói mà mắt tràn ngập vui sướng. Trong lòng Vân Phong cũng vui vẻ, nàng cũng không nghĩ đến cách này, nương theo máu tươi thấm vào trong Vân gia lệnh, tia sáng tỏa ra từ Vân gia lệnh cũng càng lóe sáng hơn. Vân Lạc Trần bị những tia sáng này làm chói mắt, không mở mắt được, máu thấm vào chữ Vân phồn thể dần dần nhuộm thành một màu đỏ máu, kế tiếp, ngọc bội toàn thân trắng tinh lại đột nhiên xuất hiện một chữ Vân màu máu.

Vân Phong cũng cảm nhận được một lọai khí tức kỳ diệu truyền đến, dường như vượt qua khoảng cách vô hạn, đả thông liên hệ với một nơi nào đó xa xôi, một cảm giác thật khó miêu tả dâng lên từ tận đáy lòng, một sự vui sướng phấn khích đang nhảy nhót trong lòng. 

“Thấy gì không? Thấy gì không?” Ở một nơi xa xôi, hai người thủ vệ canh giữ bên ngoài không biết đã bao lâu rồi nhìn vào từ đường tối mờ với vẻ mặt kích động, ở bên trong đang tỏa ra tia sáng chói mắt.

“Nhìn thấy rồi. Lần này đúng là sáng lên rồi.”

“Ngươi, ngươi canh giữ ở đây… Ta, ta đi thông báo đại trưởng lão.” 

Một thủ vệ vội vàng xoay người chạy đi, bước chân hơi lảo đảo, mà người kia thì dựa lên khe cửa nhìn vào trong, tim đang đập loạn không ngừng, sáng rồi, cuối cùng cũng sáng rồi.

Chỉ chốc lát sau, tiếng bước chân vội vã chạy đến, thủ vệ đang tràn đầy vui vẻ nhìn qua khe cửa không phát hiện ra, cho đến khi một âm thanh dẫm xuống đất vang lên: “Mau mở cửa từ đường, nhanh!”

Thủ vệ giật mình một cái, lập tức xoay người: “Đại trưởng lão! Nhị trưởng lão! Tam trưởng lão!” 

Vân gia tam trưởng lão vẫn luôn có tính cách nóng vội, lập tức dùng tay đẩy thủ vệ qua một bên, dùng sức một cái đẩy mở cánh cửa cũ kỹ của từ đường ra.

“Kẽo kẹt…” Cánh cửa vang lên một tiếng mùi tro bụi tuôn ra từ bên trong, không khí lập tức trở nên nặng nề, nhưng vẫn không áp chế được nỗi kích động trong lòng mấy vị trưởng lão.

“Đại ca!” Tam trưởng lão bất ngờ hô lên một tiếng, đại trưởng lão lập tức bước vào, tam trưởng lão đã lấy miếng ngọc bội đang lóe chớp không ngừng từ trên từ đường xuống, đại trưởng lão và nhị trưởng lão vừa nhìn thấy sắc mặt liền căng cứng lại, đây là… 

“Đây là Vân gia lệnh chỉ có thể đả thông bởi Vân gia Triệu hồi sư.” Nhị trưởng lão kích động nói một câu.

Đại trưởng lão đặt Vân gia lệnh đang chớp lóe không ngừng vào trong tay, đôi mắt đen sâu thẳm không thấy đáy nghi hoặc nhìn một lúc, đột nhiên nhập khí tức của mình vào, ngọc bội trong tay đột nhiên sáng lên, hai miếng Vân gia lệnh ngay lúc này được đả thông rồi.

Vân Phong chỉ cảm thấy được một khí tức ấm áp mạnh mẽ truyền đến từ Vân gia lệnh, mang theo khí thế kinh người nhưng lại không hề có cảm giác áp bức, một giọng nói ấm áp đột nhiên vang lên trong đầu: “Ngươi là hậu bối của Vân gia ta sao?” 

Tim của Vân Phong mạnh mẽ co rút, giọng nói này… hẳn là người của tổng bộ Vân gia, nàng cuối cùng cũng liên lạc được sao?

“Vâng.” Vân Phong trả lời trong lòng, trả lời vô cùng kiên định hữu lực, giọng nói đầy sức sống.

Tiếp theo bên kia lại truyền đến một tiếng cười khẽ, nghe vào vô cùng ấm áp: “Tiểu nha đầu, báo tên của ngươi đi.” 

Cổ họng Vân Phong nghẹn lại, nhẹ nhàng thở ra một hơi, nghe được tiếng tim đập loạn như nổi trống của mình, từng chữ một nói lên họ tên của mình, dòng họ mà nàng vẫn luôn lấy làm tự hào: “Vân Phong.”

Đại trưởng lão đang nắm lấy Vân gia lệnh đột nhiên bật cười, nhị trưởng lão và tam trưởng lão ở một bên nhìn thấy vô cùng sốt ruột, nhưng cũng không dám quấy rầy, chỉ có thể lẳng lặng đứng ở một bên chờ đợi: “Vân Phong, ngươi có biết ý nghĩa của việc đả thông Vân gia lệnh không?”

“Vân Phong tất nhiên hiểu được. Vân gia, Vân Phong nhất định sẽ dùng cả tính mạng để bảo vệ.” 

“Nha đầu này…”

Giọng nói bất đắc dĩ truyền đến, khiến Vân Phong cảm thấy rất thân thiết, đây hẳn là cảm giác của người thân, mặc kể cách bao xa, mặc kệ đang ở phương nào, chỉ cần dòng máu giống nhau vẫn đang chảy trong cơ thể, chỉ cần có cùng một dòng họ, thì sẽ tìm được lẫn nhau.

“Ngươi là hậu bối nhánh nào của Vân gia? Nhánh mạch này nhất định sẽ tự hào vì ngươi.” 

“Vân gia Đông đại lục Xuân Phong trấn, tổ tiên Vân Lan từng là Triệu hồi sư, gia chủ hiện tại là phụ thân Vân Cảnh.”


“Đông đại lục Xuân Phong trấn…” Giọng nói ấm áp khoan dung tựa như đang lẩm bẩm, tiếp theo lại khẽ cười vài tiếng: “Vân Cảnh là một phụ thân tốt, dạy bảo nên một nữ nhi xuất sắc như vậy.”

“Tiền bối quá khen.” 

“Tiền bối? Ha ha, nha đầu này ngươi nên gọi ta là đại trưởng lão mới đúng.”

Đại trưởng lão? Vân gia đại trưởng lão. Tim của Vân Phong đột nhiên nhảy dựng lên, người đang nói chuyện với nàng là Vân gia đại trưởng lão, nhân vật có địa vị cao nhất của Vân gia. Nếu như đúng là vậy, thì Vân gia đã gặp phải phiền phức đúng như nàng đã suy đoán.

“Đại trưởng lão, thứ cho vãn bối nhiều lời, Vân gia có phải hay không…” 

“Tiểu nha đầu, điều ngươi lo lắng là không sai, Vân gia hiện giờ đúng là gặp phải phiền phức, hẳn là nên nói là từ xưa đến nay, Vân gia vẫn không thoát được phiền phức, nếu không cũng sẽ không để cho huyết mạch phân tán đến các nơi khác.”

Nghe thấy giọng nói có chút xót xa này, trong lòng Vân Phong cũng không dễ chịu, huyết mạch phân tác là điều mà bất kỳ đại gia tộc cổ xưa nào cũng không muốn nhìn thấy, nhưng Vân gia hiện giờ vẫn còn là một cảnh tượng như vậy, xem ra ngày tháng của tổng bộ Vân gia cũng không tốt được bao nhiêu.

“Ta biết lòng ngươi quan tâm đến Vân gia, nhưng nha đầu ngươi nhớ kỹ, nếu ngươi chưa đạt đến Tôn Hoàng cấp tám, vẫn đừng nên đến nơi này, cho dù ngươi đến rồi cũng không giúp gì được, ngược lại sẽ liên lụy đến ngươi.” 

Tôn Hoàng cấp tám… Vân Phong nhíu mày, lời này giống với quy tắc của Nội vực mà ngũ trưởng lão đã nói với mình trước đó. Nói như vậy thì, Vân gia là đang ở trong Nội vực sao?

“Đại trưởng lão… Vân gia, có phải là ở trong Nội vực không?”

Bên kia im lặng một lúc, tiếp theo một giọng nói bất đắc dĩ truyền đến: “Vân gia vốn nên là ở trong Nội vực này, tiếc là…” 

Không phải ở Nội vực sao? Không phải ở Nội vực thì có thể là ở chỗ nào? Vân Phong kinh ngạc, không lẽ giữa Trung vực và Nội vực lại có một mảnh địa vực khác, Vân gia vốn nên ở Nội vực, vậy mà bây giờ đã ở bên ngoài Nội vực rồi.

“Đại trưởng lão…” Vân Phong muốn nói gì đó, thế nhưng giọng nói kia lại cắt ngang lời nàng: “Khi ngươi đạt đến Tôn Hoàng cấp tám thì sẽ tự hiểu được tình trạng bây giờ của Vân gia.”

Vân Phong im lặng, chậm rãi mở miệng: “Đại trưởng lão, chỉ cần nói cho con biết, còn lại bao nhiêu thời gian.” 

Lại là một hồi im lặng, hồi lâu giọng nói khoan thai truyền đến: “Hai năm, Vân gia nhiều nhất cũng chỉ có thể trụ thêm hai năm.”

Hai năm! Chỉ có hai năm ngắn ngủi sao? Tim của Vân Phong đột nhiên đau đớn.

Giọng nói của đại trưởng lão lại truyền đến: “Nha đầu, Vân gia lệnh một khi kết nối xong sẽ tự vỡ nát, đây cũng là vì không muốn để lại bất kỳ cơ hội nào cho những người dòm ngó đến Vân gia, ngươi có khả năng đả thông miếng Vân gia lệnh này cũng nên biết một số chuyện, không đạt đến Tôn Hoàng cấp tám sẽ không được bước vào nơi này, đây là mệnh lệnh của ta.” 

Vân Phong nhếch khóe môi, thật lâu không nói chuyện, cuối cùng cũng mở miệng: “Vâng! Vân Phong tuân theo mệnh lệnh của đại trưởng lão.”

“Tốt, vận mệnh của Vân gia không thể áp đặt lên người hậu bối các ngươi, cho dù bọn ta không được, cũng có thể giữ lại huyết mạch của những người trẻ tuổi các ngươi, Vân gia vẫn phải luôn được tiếp nối.”

Đại trưởng lão nói tiếp: “Kết thúc rồi, nha đầu, Triệu hồi sư của Vân gia trước giờ đều không đơn giản, ta hy vọng ngươi cũng là như thế.” 

Đại trưởng lão chậm rãi mở hai mắt ra, Vân gia lệnh trong bàn tay đã vỡ thành hai nửa, nhị trưởng lão và tam trưởng lão ở một bên cuối cùng cũng mở miệng: “Đại ca…”

Đại trưởng lão cười ha ha: “Hai năm, vậy cứ để chúng ta chờ đợi xem, mặc dù ta không hy vọng sẽ áp đặt lên người con cháu, nhưng với tình trạng hiện giờ không thể không làm vậy.”

Nhị trưởng lão và tam trưởng lão đều sửng sốt, tiếp theo sắc mặt trầm xuống vài phần, hai năm… bây giờ chỉ có vỏn vẹn hai năm nữa thôi sao? 

Vân Phong còn muốn thêm gì đó nữa nhưng lại phát hiện ngọc bội bên kia đã cắt đứt liên lạc, đôi mắt đen nhắm chặt đột nhiên mở ra, Vân gia lệnh dính máu trong bàn tay cũng vang lên tiếng vỡ vụn. Ba người khác nhìn thấy Vân gia lệnh vỡ nát liền khiếp sợ.

“Tiểu Phong Phong…” Khúc Lam Y lên tiếng, nhưng Vân Phong lại chậm rãi lắc đầu, ánh mắt nhìn về phía Vân Thiên Phàm và Vân Lạc Trần: “Không phụ lòng hy vọng, cuối cùng cũng có thể liên lạc được với tổng bộ Vân gia rồi.”

“Đúng là thật rồi.” Vân Lạc Trần lập tức hô lớn, thân thể cũng đột nhiên đứng phắt dậy, vẻ mặt vô cùng vui mừng. Vân Thiên Phàm cũng không che giấu được sự kích động, tổng bộ Vân gia… đúng là đã liên lạc được rồi. 

“Phong Nhi, vất vả cho con rồi.” Vân Thiên Phàm run rẩy nói một câu.

Vân Phong lắc đầu: “Thân là người Vân gia, đây là điều nên làm. Thiên Phàm thúc, bên tổng bộ Vân gia đúng là đã gặp phải phiền phức, tình hình không lạc quan.”

Lời nói của Vân Phong khiến cho sự vui vẻ của Vân Thiên Phàm và Vân Lạc Trần biến mất ngay lập tức, Khúc Lam Y ở một bên nhíu chặt lông mày, không lạc quan… Sao lại rơi vào tình cảnh như vậy? 

“Vân Phong, ngươi nói không lạc quan có nghĩa là gì?” Vân Lạc Trần ngơ ngác hỏi một câu.

Vân Thiên Phàm vội vàng mở miệng: “Không lạc quan rốt cuộc là như thế nào?”

“Hai năm.” Vân Phong mở miệng: “Vân gia chỉ còn thời hạn hai năm.” 

Vân Thiên Phàm và Vân Lạc Trần nghe xong đều bị đả kích lớn, sao lại thế này? Khúc Lam Y nhíu mày nhìn một bên mặt của Vân Phong, Tiểu Phong Phong… Nàng lại đang nghĩ gì vậy? Với tính tình của nàng, nhất định sẽ liều mạng trong vòng hai năm để đến được tổng bộ, đúng chứ?

“Thiên Phàm thúc, Lạc Trần, hai người không cần quá lo lắng, tổng bộ Vân gia tất nhiên sẽ có cường giả thủ chặt, Vân gia cũng không gay go như trong tưởng tượng, con nhất định sẽ đến được Vân gia trong vòng hai năm.”

Vân Thiên Phàm nhìn Vân Phong không biết nói gì cho phải, hài tử này… Mọi gánh nặng của Vân gia đều đè nặng lên người đứa nhỏ này, Đông đại lục là vậy, Tây đại lục cũng vậy, bây giờ cả tổng bộ Vân gia cũng là như thế, một hài tử như vậy lại phải gánh vác nhiều đến đến thế, ông thật sự rất hổ thẹn. 

“Thiên Phàm thúc, đây là chuyện con nên làm.” Vân Phong mở miệng, Vân Thiên Phàm gật đầu.

Vân Phong vỗ vỗ vai Vân Lạc Trần: “Cấp bậc Tôn Giả, đột phá sớm chút, ta ở tổng bộ Vân gia đợi ngươi liên lạc.”

Ánh mắt Vân Lạc Trần chợt lóe, một cỗ hào khí dâng lên trong lồng ngực, gật đầu, mắt đen kiên định: “Được! Một lời đã định.” 

Một đêm này nói chuyện đến đây, tâm tình của Vân Phòng có chút nặng nề, Khúc Lam Y đi theo bên cạnh cũng không hỏi gì. Bước đến đình viện của Vân gia, Vân Phong ngửa đầu nhìn ánh trăng sáng tỏ đang treo trên bầu trời, một vầng sáng bạc chiếu lên người nàng, mắt đen của Vân Phong nhìn lên bầu trời đêm sâu thẳm bao la, tay đột nhiên mạnh mẽ nắm vào.

Hai năm, Tôn Hoàng cấp hai lên Tôn Hoàng cấp tám nàng phải hoàn thành trong hai năm.

Cấp bậc Tôn Hoàng vốn đã rất khó vượt qua được, mỗi một cấp đều cần thời gian tu luyện, huống hồ còn phải vượt qua độ khó như vậy từ cấp hai lên cấp tám. Cho dù nàng là Vân Phong, cho dù nàng là thiên tài trong các thiên tài, chỉ trong hai năm mà muốn làm được, sao lại có thể? 

Vân Phong cắn chặt đôi môi đỏ mọng, mắt đen lộ ra một tia kiên định, một thái độ luôn tiến về phía trước không chịu khuất phục, chậm rãi cúi đầu, Vân Phong nhìn hai nắm đấm đang nắm chặt của mình, lắng nghe tiếng tim đập mạnh mẽ trong lồng ngực.

Bất cứ điều gì không thể cũng sẽ biến thành có thể, lần này, cũng không ngoại lệ. Thời gian hai năm, Tôn Hoàng cấp hai lên Tôn Hoàng cấp tám. Không có gì mà mình không làm được, không có gì mà mình không thể đột phá được. Bởi vì mình không phải là ai khác, mình là, Vân Phong!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận