Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Lôi đài vòng thứ nhất và thứ hai đã qua, mặc dù hai vòng đã qua nhưng người thắng cuộc cuối cùng vẫn khó bề phân biệt. Mặc dù ba gia tộc đều đã tiến vào vòng ba nhưng Khương gia xem như đã bị đào thải, xem Vân gia và Bạch gia phát huy ở vòng thứ ba như thế nào, bởi vì vòng thứ ba lôi đài ma thú được bảo mật vô cùng tốt, mọi người đều không dám khẳng định rốt cuộc ai sẽ là người thắng, có người ủng hộ Vân gia, cũng có người ủng hộ Bạch gia.

Trong khoảng thời gian cách mấy ngày này, ngoại trừ dược tễ cấp bậc tông sư do Vân Phong Vân gia chế tạo ra thì đối tượng để mọi người bàn tán là nội dung cụ thể của vòng thứ ba lôi đài ma thú. Mọi người phân vân giữa các loại suy đoán, phải nói là vô cùng đa dạng, chính vì không biết nên mới càng chờ mong, càng có nhiều thách thức, cũng càng có thêm nhiều chuyện để bàn tán. Dưới bầu không khí náo nhiệt như vậy, vòng thứ ba lôi đài ma thú cuối cùng cũng chậm rãi bắt đầu.

Qua mấy ngày, thương thế của Vân Tường đã không có gì đáng ngại, khi vòng thứ ba lôi đài ma thú bắt đầu, Vân Tường hơi thở có hơi yếu đã khôi phục lại bình thường. Hôm đấy vòng thứ ba lôi đài ma thú vẫn náo nhiệt như thủy triều, người đông nghìn nghịt, đại hội bình chọn cũng vào ngày này mà kết thúc, rốt cuộc nhà nào có thể tiến vào Nội vực cũng công bố trong ngày hôm nay. 

Tuyển thủ của ba đại gia tộc đã đến đủ, người dự thi của Vân gia là Vân Phong, Bạch gia lại là một vị Thuần thú sư, mà Khương gia thì là tên ái nam ái nữ Khương Kiến Bình, cũng là một vị Thuần thú sư. Vân Tường cũng là một tuyển thủ của Vân gia và Vân Phong cùng ở dưới lôi đài, khi thấy Bạch gia chỉ có mỗi Bạch Khinh Ngôn đứng đó, thần sắc Vân Tường trầm xuống: “Vân Phong, Bạch Khánh Phong không đến.”

Mắt đen của Vân Phong nhìn một lượt, quả nhiên không có bóng dáng của Bạch Khánh Phong, chỉ có một mình Bạch Khinh Ngôn đứng đó. Vân Phong nhíu mày, Bạch Khinh Ngôn phát hiện được ánh mắt của hai người cũng nhìn qua, chỉ có điều trong mắt có thêm một chút ý tứ không rõ, trong lòng Vân Phong nhảy dựng, chẳng lẽ Bạch Khánh Phong bị nhìn thấu hay là đã xảy ra chuyện gì? Nghĩ tới đây, Vân Phong cảm thấy sốt ruột, lại nói mấy ngày nay không gặp Bạch Khánh Phong, tâm trạng lo lắng cho gã ta của Vân Tường đương nhiên không thể để lộ ra, do sự thức tỉnh của Nhục Cầu khiến cho Vân Phong vui vẻ quá mức, cũng không chú ý đến việc này, bây giờ Vân Phong cẩn thận nghĩ lại thấy càng không đúng.

Bạch Khinh Ngôn cười ha ha đi tới, nhìn Vân Tường: “Vân Tường, ngươi đang tìm tên phản đồ Bạch Khánh Phong kia sao?” 

Mắt đen Vân Phong trầm xuống, Bạch Khánh Phong vậy mà lại bị phát hiện rồi. Vân Tường ngây người: “Ý ngươi là gì cơ? Phản đồ cái gì?”

Bạch Khinh Ngôn cười lạnh một tiếng: “Cái tên phản đồ kia cố ý động tay động chân trên lôi đài dược tễ, mặc dù không thể so sánh với Vân Phong ngươi, nhưng Bạch gia cũng không đến mức rơi vào đường cùng.” Lời nói của Bạch Khinh Ngôn cay độc.

Sắc mặt Vân Tường lập tức trở nên khó coi, với tâm tư xấu xa độc ác của Bạch Chi Vu kia, e rằng bây giờ Bạch Khánh Phong... 

Bạch Khinh Ngôn cười ha ha: “Vân Tường, tên phản bội gia tộc kia có gì tốt? Hắn có thể phản bội lại Bạch gia, tất nhiên cũng có thể phản bội ngươi. Sau này ngươi cũng không còn cơ hội gặp lại hắn nữa.” Bạch Khinh Ngôn nói xong lạnh lùng liếc Vân Phong rồi quay người rời đi. Người Vân Tường run nhẹ, bàn tay siết chặt thành nắm đấm.

“Vân Tường, gã ta sẽ không sao đâu.” Vân Phong lập tức giơ tay cầm lấy bàn tay lạnh lẽo của Vân Tường, cảm nhận được sự run rẩy nhè nhẹ và sự bối rối trong mắt, biết được Vân Tường lúc này nhất định đang hoảng loạn.

“Phản bội cái gì, sao ta lại không biết... tên ngốc Bạch Khánh Phong kia làm sao có thể? Lão già khốn khiếp Bạch Chi Vu kia sao có thể bỏ qua cho hắn được, cho dù là con trai ruột của lão, Bạch Chi Vu cũng sẽ ra tay độc ác.” Vân Tường đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt hiện lên sự nôn nóng và bất an: “Vân Phong, ta phải đi tìm hắn.” 

“Đi đi.” Vân Phong dùng sức nắm bàn tay của Vân Tường: “Nhưng phải hứa với ta, không được làm bậy.”

Vân Tường gật gật đầu, cơ thể thon dài quay người nhanh chóng chạy đi, Bạch Khinh Ngôn ở một bên nhìn thấy vậy cũng quay người biến mất. Vân Phong thấy Bạch Khinh Ngôn rời đi, ngẩng đầu nhìn trên đài cao, Khúc Lam Y đang nhìn vọng qua, tầm nhìn của hai người đối nhau, cặp môi đỏ mọng của Vân Phong khẽ mở.

Mắt đen của Khúc Lam Y lóe lên, bình thản gật đầu, trong lòng Vân Phong buông lỏng, tình huống như bây giờ nàng đương nhiên không thể đi khỏi, thương thế của Vân Tường vừa mới khôi phục, đi một mình căn bản không thể yên tâm được, có Khúc Lam Y đi theo thì đương nhiên không có gì đáng ngại. Cho dù tên Bạch Khinh Ngôn kia có làm cái gì cũng không cần lo lắng. 

Ánh mắt Khúc Lam Y rời đi, ngón tay thon dài vuốt nhẹ cằm hai cái, rồi đứng lên. Mộc Thương Hải thấy liền ngờ vực hỏi: “Khúc Lam Y, ngươi đi đâu đấy?”

Môi mỏng Khúc Lam Y hơi nhếch lên: “Có muốn đi vệ sinh cùng không?”

Mộc Thương Hải ngây người, nói không nên lời, Khúc Lam gật đầu với đại trưởng lão Vân gia rồi đứng dậy rời đi. Bạch Chi Vu và gia chủ Khương gia thấy cũng chỉ hừ một tiếng, tên tiểu tử khẩu khí vô cùng ngạo mạn này đi cũng tốt, thanh tĩnh. 

Mộc Thương Hải không hiểu nhìn bóng lưng Khúc Lam Y rời đi, đi vệ sinh? Đây là cái lí do kỳ quái gì vậy?

Vân Tường, Bạch Khinh Ngôn, Khúc Lam Y âm thầm rời đi không có ai chú ý, bởi vì nhân vật chính của hôm nay là ba tuyển thủ sắp lên đài dự thi. Nhục Cầu ngồi trên vai Vân Phong, đôi mắt to vô cùng lười biếng nhìn qua lôi đài, há miệng ngáp một cái rõ to, cái đuôi lông tơ ở phía sau mông hất hất lên, cái đầu nhỏ lắc lư nhìn thấy cổ của Vân Phong, lúc này mới phát hiện bên trên trống hoắc, không đeo cái gì.

Nhục Cầu lập tức đứng lên, móng vuốt nhỏ gẩy gẩy cổ áo, còn thò móng vào gãi gãi vài cái, sau khi xác định không có gì, đôi mắt to đột nhiên híp lại: “Cái kia, Phong Phong, cái kia!” 

Cảm giác móng vuốt nhỏ của Nhục Cầu gãi nhẹ trên cổ mình, Vân Phong thấy hơi ngứa, nhanh chóng gạt móng vuốt của nó ra, quay đầu liền thấy được vẻ nghi ngờ trong đôi mắt đen như hai quả nho, liền biết thứ Nhục Cầu muốn hỏi hẳn là cái ngọc bội màu đen kia.

“Trong thời gian ngươi ngủ đã xảy ra rất nhiều chuyện, ngọc bội màu đen này... Ta tháo xuống, là bởi vì một số nguyên nhân, đợi sau đại hội bình chọn có thời gian ta sẽ nói cho ngươi biết.”

Nhục Cầu lúc này mới gật gật cái đầu nhỏ rồi ngồi xuống, mắt to nháy nháy, không biết là đang nghĩ cái gì. Ngón tay Vân Phong chạm nhẹ vào cơ thể của Nhục Cầu, ánh mắt nhìn về phía sứ giả Nội vực đang ngồi trên đài cao, người tuyên bố quy tắc là hắn, không biết quy tắc lôi đài ma thú này là như thế nào? 

Âm thanh nghị luận vô cùng sôi nổi xung quanh lôi đài, cuối cùng sứ giả Nội vực ra hiệu liền ngừng lại, sứ giả Nội vực nhanh nhẹn nhảy từ đài cao xuống chính giữa lôi đài: “Ba vị tuyển thủ đều lên đây rồi chứ?” Lạnh nhạt nói một câu khiến cho không khí toàn trường đều tăng lên cao nhất, thần bí nhất, khiến cho người ta kích động nhất, lôi đài ma thú đã bắt đầu.

Vân Phong nhảy lên đài, Khương Kiến Bình và Thuần thú sư Bạch gia cũng lên đài. Sứ giả Nội Vực liếc sơ qua, cười ha ha, ánh mắt dừng lại trên người Khương Kiến Bình: “Lôi đài ma thú này Khương gia có tham dự hay không đều như nhau, nhưng nếu đã đến rồi thì cũng tốt.”

Mặt Khương Kiến Bình đỏ lên, Khương gia bây giờ cũng coi như là đã bị loại bỏ, nhưng vì bảo vệ danh dự, cho dù sao cũng phải kiên trì mà lên đài, chỉ có điều trong lòng có không biết bao nhiêu cảm giác bị sỉ nhục. 

Sứ giả Nội vực tiếp tục nói: “Nếu Khương gia đã giống như là bị loại bỏ, lần này chính là Bạch gia và Vân gia, bây giờ ta cho Khương gia một cơ hội, Bạch gia và Vân gia, người muốn về bên nào.”

Lời này vừa dứt, không chỉ ba người trên lôi đài mà ngay cả ba vị tộc trưởng ngồi trên đài cao cũng ngẩn người.

“Ý của sứ giả Nội Vực này chẳng lẽ là muốn hai đấu một à?” 

“Mẹ nó, chuyện này không phải quá là... tuy rằng nói Khương Kiến Bình chính là một vị Thuần thú sư, nhưng hai đấu một cũng không công bằng.”

“Xem Khương gia sẽ đứng về phía bên nào kia, đứng bên nào sẽ có càng nhiều cơ hội thắng.”


“Hóa ra lần này Khương gia đến cũng chỉ xuất lực cho người khác thôi, coi như là lá xanh rồi.” 

“Ha ha ha, không phải thế sao, xem lần này Khương gia lựa chọn như thế nào.”

Gia chủ Khương gia ngồi chỗ kia, sắc mặt lúc trắng lúc hồng, sớm biết là thế này hắn đã không tham gia vòng thứ ba này rồi, mất mặt còn tốt hơn tự dưng phải xuất lực cho hai nhà này. Khương Kiến Bình đứng trên đài cũng choáng váng, đứng về phía bên nào giờ? Cho dù Khương gia coi như đã bị loại bỏ cũng không phải chịu sự sỉ nhục như này.

Nhưng lời này là sứ giả Nội vực nói, cho dù Khương gia có khuất nhục như thế nào đi chăng nữa thì cũng không còn cách nào khác. Gương mặt già nua của Khương gia xem như mất sạch, kết quả lại trở thành công cụ trợ lực cho gia tộc khác, chuyện này bảo hắn làm sao có thể chịu nổi? 

Bạch Chi Vu ban đầu khiếp sợ, sau đó nhanh chóng động não: “Khương gia chủ, nếu như người có thể đứng về phía Bạch gia, sau khi Bạch gia vào Nội vực đương nhiên không thể thiếu phúc lợi cho Khương gia.”

Đại trưởng lão Vân gia ngồi một bên yên ổn không nói một chữ. Mộc Thương Hải ở một bên chán ghét nhíu mày, Bạch gia lúc trước tốn bao nhiêu thời gian giao hảo với Vân gia, một khi vạch trần bộ mặt thật cũng vô cùng tốc độ, không sợ truyền ra mọi người cười nhạo sao? Bây giờ đối với Bạch Chi Vu mà nói, cười nhạo cái gì, mặt mũi là cái gì đã không còn quan trọng. Chỉ cần Bạch gia có thể tiến vào Nội vực, ai dám nói với Bạch gia nửa câu không phải? Đến lúc đó Vân gia cũng chỉ là hạ bút thành văn mà thôi.

Khương gia chủ nhướn mày: “Bạch gia chủ, người không phải giao hảo với Vân gia hay sao? Sao bây giờ lại lôi kéo ta?” 

Bạch Chi Vu cười ha ha: “Khương gia chủ nói lời này là không đúng, Bạch gia giao hảo cùng Vân gia là chuyện trước kia rồi, mà gia tộc có thể tiến vào Nội vực chỉ có một, đứng trước danh lợi thì cho dù là huynh đệ ruột cũng khó tránh khỏi việc trở mặt.”

Khóe miệng Khương gia chủ giật nhẹ: “Đại trưởng lão Vân gia, ngươi không muốn nói với ta vài lời hay sao?”

Đại trưởng lão Vân gia lạnh nhạt liếc qua, ánh mắt cực kỳ bình thản khiến trong lòng Khương gia chủ nổi lửa, Vân gia thanh cao cái gì chứ? Tự cho rằng có Triệu hồi sư tứ hệ liền coi mình là vô địch thiên hạ rồi. Hai Thuần thú sư cộng lại chưa chắc đã không lợi hại bằng Triệu hồi sư. 

“Được! Ta liền trợ giúp cho Bạch gia lần này. Đến Nội vực rồi đừng có quên phần ân tình này là được.”

Bạch Chi Vu nghe xong cười ha ha: “Khương gia chủ quả là người thông minh, yên tâm, Bạch gia tiến vào Nội vực sẽ không thiếu phúc lợi cho Khương gia đâu.”

Đại trưởng lão Vân gia đến để ý cũng lười, ánh mắt dừng ở Vân Phong đang trên lôi đài, một phần là ông tin tưởng năng lực của Vân Phong, còn lại là cho đù Khương gia và Bạch gia liên thủ thì thế nào? Thua liền thua, thắng liền thắng. 

Khương gia chủ đứng lên, cao giọng nói: “Khương gia đứng về phía Bạch gia.”

Toàn hội trường xôn xao.

“Bạch gia này vẫn luôn giao hảo cùng Vân gia, bây giờ xem ra rất có khả năng phản bội rồi.” 

“Việc này là lợi ích đã đến trước mắt, ai còn để ý đến cái giao tình đấy.”

“Cũng phải, đây chính là cơ hội tiến vào Nội vực, chỉ có một, không tranh đến ta sống ngươi chết thì không phải rồi.”

“Đúng thế, vì gia sản, vì quyền lợi, đến huynh đệ ruột còn có thể chém giết lẫn nhau, huống chi là Vân gia và Bạch gia.” 

Khương Kiến Bình nghe xong cũng không có gì không vui, theo ý y thì y cũng sẽ đứng về phía Bạch gia, muốn y đứng về phía Vân gia bên kia là không thể nào. Y vẫn chưa quên lúc đầu cái tên phí chuyên chở này dám nói bản thân trước mặt các tuyển thủ dự thi, cái gì gọi là nam hay nữ tùy ngươi quyết định.

“Hừ! Ta cũng dự định như vậy.” Khương Kiến Bình lạnh lùng cười, thân thể thoáng cái đã đứng ở bên Thuần thú sư Bạch gia, uốn éo vài cái.

Sứ giả Nội vực dường như đã sớm biết, không có chút kinh ngạc nào, liếc nhìn Vân Phong. Vân Phong cười ha ha: “Nếu đã như vậy cũng được, bớt thêm chút phiền phức.” 

Sứ giả Nội vực nhướn mày, cười như không cười liếc qua, thần sắc của Khương Kiến Bình và Thuần thú sư Bạch gia đều trầm xuống. Mặc dù hai người họ đều là Thuần thú sư, nhưng Thuần thú sư cũng không phải nghề nghiệp bị người ta coi thường. Uy lực của hai Thuần thú sư liên thủ cũng vô cùng lớn. Vân Phong này quá ngạo mạn rồi.

“Khương gia và Bạch gia coi như một, quy tắc rất đơn giản, số lượng ma thú, chủng loại không giới hạn, ai có thể tiêu diệt hết bên đối phương, thì người đó thắng.”

Tiêu diệt! 

Mắt đen Vân Phong lóe lên, đánh bại còn chưa đủ, còn muốn tiêu diệt? Tiêu diệt là chỉ ma thú hay cả người cũng bao gồm trong đó? Cái này phải xem cân nhắc của bản thân rồi.

Sứ giả Nội vực nói xong chậm rãi nhếch miệng: “Ta mong chờ biểu hiện của các người, rốt cuộc ai có thể tiến vào Nội vực, phụ thuộc vào trận đánh này đấy.” Nói xong nhảy về đài cao ung dung ngồi xuống, mắt đen nhìn xuống bên dưới.

Bầu không khí hiện trường lập tức trở nên náo nhiệt, ba vị tuyển thủ trên lôi đài đều nhìn đối phương, tiêu diệt, hơn nữa phải diệt sạch không chừa lại một tên. Cái quy tắc này thật độc ác! 

“Vân Phong, Triệu hồi sư mất đi ma thú khế ước thì sẽ thế nào? Thuần thú sư chúng ta bị mất đi lại chẳng làm sao, nếu như ngươi mất đi, thế thì không giống chúng ta rồi.” Thanh âm ẻo lả của Khương Kiến Bình truyền đến, ngón tay hoa lan đặt bên miệng cười ha ha, mặc dù mấy con ma thú khế ước kia nghe nói đều không dễ đối phó, nhưng Thuần thú sư từ trước tới giờ đều không thiếu ma thú.

Vân Phong cười khẩy, quy tắc này quả nhiên nhằm vào Vân gia, nhằm vào nàng đây. Chuyện này nàng đã sớm nghĩ tới rồi, muốn giết ma thú khế ước của nàng? Nằm mơ!

“Bớt xàm ngôn, kết thúc sớm mới là việc chính.” 

Thuần thú sư Bạch gia rất không thoải mái với việc Khương Kiến Bình ở đằng kia nói nhảm, bàn tay vung lên, từ trên tay hắn vài tia sáng thoáng hiện ra, rơi xuống mặt đất bất thình lình hóa thành năm cơ thể không lồ, ma thú tướng mạo hung ác, ba con trong năm con đó đã đạt tới Tôn Hoàng cấp chín, hai con còn lại cũng là Tôn Hoàng cấp tám.


Khương Kiến Bình thấy Thuần thú sư Bạch gia đã xuất ra ma thú của chính mình, bản thân cũng không cam lòng chịu yếu thế, bàn tay đột nhiên giơ lên, một đạo ám phong nổi lên tứ phía, trong nháy mắt đã hiện lên năm con ma thú. Mặc dù thực lực toàn bộ không bằng Bạch gia, nhưng cũng có một con đạt tới Tôn Hoàng cấp chín, bốn con khác đều là Tôn Hoàng cấp tám.

Mười con ma thú lên đài. Toàn hội trường khiếp sợ. Năm cộng năm bằng mười. Đâu ra một màn mở đầu lại xuất ra nhiều ma thú như vậy? Xem ra ý của Bạch gia và Khương ra liên thủ đã quá rõ ràng, là phải thắng càng nhanh càng tốt. Cho dù là Triệu hồi sư tứ hệ đối đầu với mười con ma thú cũng phải suy nghĩ kỹ càng. 

Bạch Chi Vu và Khương gia chủ trên đài cao đều cười đắc ý, đại trưởng lão Vân gia khẽ nhíu mày, mười con ma thú, số lượng lên đài lần này lại là mười.

Mắt đen Vân Phong đảo qua mười con ma thú khổng lồ trước mắt, không ngừng thở hổn hển, trên cổ mỗi con đều có một cái vòng sắt. Vân Phong cũng không xa lạ gì, lúc đầu đấu trường bên ngoài, trên cổ ma thú Ngụy gia khống chế cũng có cái vòng sắt như thế. Thuần thú sư Trung đại lục và Đông Tây đại lục là hai cấp độ khác nhau, Thuần thú sư Đông Tây đại lục chỉ dừng lại ở việc thuần hóa ma thú vì mục đích cưỡi đi, mà Thuần thú sư Trung đại lục lại phát triển cái nghề Thuần thú sư này lên một tầm cao mới, làm phai mờ tất cả lý trí vốn có ban đầu của ma thú, chỉ còn lại sự tàn bạo, bản tính giết chóc, thậm chí ngay cả nguyên tố công kích vốn có của mình cũng quên hết, hoàn toàn trở thành cái xác không hồn để người ta điều khiển, là công cụ.

Ở trong trường đấu Vân Phong đã không còn gì xa lạ với những ma thú thế này, chúng bị thoái hóa tất cả chỉ còn lại sức mạnh nguyên thủy. Nhưng mười con trước mắt này rõ ràng có sự khác biệt, mặc dù bị mất đi lý trí, nhưng thuộc tính cơ bản của nguyên tố vẫn được giữ lại, ví dụ như lực công kích của ma thú hệ Hỏa, tốc độ của ma thú hệ Phong… Có thể thấy kỹ xảo của hai vị Thuần thú sư của Khương gia và Bạch gia này đã cao hơn một tầng. 

Mặc dù Thuần thú sư không thể tùy ý điều khiển tất cả của ma thú tham gia chiến đấu như Triệu hồi sư, nhưng khi phát triển đến một tầm cao nhất định thì có thể thông qua kích thích cảm xúc phẫn nộ của ma thú, thúc đẩy nó tấn công người nào đó, chỉ cần biết tấn công là được rồi. Giống như mười con trước mắt Vân Phong này, xuất hiện từng đôi mắt dữ tợn tập trung trên người Vân Phong, trong đó ngàn ngập sát ý tàn nhẫn.

Mười con ma thú, bốn con Tôn Hoàng cấp chín, sáu con Tôn Hoàng cấp tám, đối với Vân Phong mà nói mặc dù khó giải quyết nhưng cũng sẽ không để bọn họ chiếm được thế thượng phong, để biết rằng ma thú khế ước của nàng cũng không phải ăn chay đâu. Bốn hệ khế ước hiện thân, toàn hội trường chấn động.

“Đến rồi đến rồi, bốn hệ ma thú khế ước của Triệu hồi sư tứ hệ sắp lên đài rồi.” 

Nhóm quần chúng đang quan sát cuộc chiến đều hưng phấn kêu to, đều đang đợi giây phút bốn hệ ma thú cùng lên đài, bốn hệ tia sáng từ trong nhẫn khế ước thoáng hiện ra, tia sáng hoàn toàn biến đổi, bốn hệ ma thú đứng bên cạnh Vân Phong, tiếng thét chói tai liền nổi lên.

“Đám người này đang gào cái gì vậy, màng nhĩ của lão tử sắp rách ra rồi.” Nhị Lôi vừa đi ra chợt nghe thấy tiếng thét lên xung quanh, khó chịu nói, trên bàn tay thô dày cũng xuất hiện con ngân xà màu trắng, xem ra nếu y còn không thoải mái nữa thì rất có thể sẽ trực tiếp ném về phía đám người đang ầm lên kia.

“Chủ nhân, đây là…” Lam Y và Tiểu Hỏa nhìn mười con ma thú bị trói buộc trước mặt, trong lòng run lên, mắt to màu thủy lam của Yêu Yêu chăm chú nhìn mười con ma thú trước mắt. 

Không đành lòng, Nhị Lôi nhìn thấy lập tức siết chặt nắm đấm: “Vân Phong, chuyện gì thế này?”

“Quả nhiên là Triệu hồi sư tứ hệ chân chính.” Thuần thú sư Bạch gia thì thào nói nhỏ.

Khương Kiến Bình thấy bốn hệ ma thú của Vân Phong toàn bộ đều lên đài, trong lòng ra mồ hôi lại, nghe nói là nghe nói, nhìn thấy thật mới biết là một loại cảm giác khác nhau. Bốn con ma thú khế ước Tôn Hoàng cấp chín xuất hiện, hơn nữa là các chủng loại khác nhau, tư chất đều tốt nhất trong các loài. Vân Phong rốt cuộc làm sao lại may mắn như thế? Chẳng lẽ may mắn khắp thiên hạ này lại vào hết trên người nàng rồi hay sao? 

Khương Kiến Bình nghĩ tới đây trong vô cùng đố kỵ, dựa vào cái gì nàng có thể trở thành Triệu hồi sư, hơn nữa còn là tứ hệ. Dựa vào cái gì mà mỗi con ma thú của nàng đều mạnh như vậy, dựa vào cái gì mà bản thân y chỉ có thể trở thành Thuần thú sư?

Khương Kiến Bình lại không biết nếu đổi lại là y, có lẽ ngay tại lúc hành trình ban đầu của Vân Phong cũng đã bị phản bội, bị loại ra rồi, không phải ai cũng đều có thể nắm chắc vận may. Vận may cũng không hoàn toàn dựa vào vận mệnh mà có, bản thân không cố gắng mà chỉ đi ghen tỵ với người mạnh hơn ngươi, ngươi vĩnh viễn chỉ có thể đi ngưỡng mộ người ta thôi.

“Bộp bộp bộp!” 

Tiếng vỡ vụn của mấy cái vòng sắt liên tiếp vang lên, vòng sắt trên cổ mười con ma thú hoàn toàn vỡ vụn, từng tiếng kìm nén đã lâu từ trong cơ thể của ma thú tuôn ra, chúng đã mất đi lý trí, chỉ còn lại bản năng giết chóc.

“Bốn con Tôn Hoàng cấp chín giao cho các ngươi, về những con khác thì ta tự ứng phó.”

“Chủ nhân, thế còn hai người kia thì sao?” Lam Dực hỏi một câu. 

Cặp môi đỏ mọng của Vân Phong hơi nhếch lên: “Không vội, trước tiên giải quyết những ma thú này đã rồi nói sau.” Âm thanh của Vân Phong, tâm niệm truyền âm: “Nhớ quy tắc lần này, là tiêu diệt.”

Trong đầu bốn con ma thú khế ước xuất hiện hai chữ tiêu diệt, đồng tử hơi co rút lại.

“Hét.” 

Tiểu Hỏa phát ra một tiếng, chân sói đạp trên ngọn lửa vọt tới.Lam Dực lập tức khai triển hai cánh sau lưng, dùng tốc độ cực nhanh nhảy vào trận chiến, mang theo một trận gió lốc màu xanh. Yêu Yêu cũng dùng Thủy nguyên tố bao bọc thân thể xinh đẹp trưởng thành. Nhị Lôi thì ngửa mặt lên trời gầm một tiếng, trên trời đánh xuống từng trận sấm sét.

Cuộc chiến ma thú, bắt đầu.

Trên lôi đài ma thú gào thét, tiếng va đập bên tai không dứt, mỗi lần bàn tay của ma thú đập xuống là trên lôi đài lại xuất hiện một cái hố sâu, đá vụn bay tung tóe, bùn rơi lả tả trên đất, thậm chí còn bay vào đám quần chúng khiến người ta hoảng loạn. 

Sứ giả Nội vực ngồi trên cao vừa thấy lập tức siết chặt nắm đấm, bốn phía lôi đài lập tức tiến vào trạng thái không gian phong tỏa, cho dù là công kích gì ở bên trong đều bị giới hạn trong phạm vi nhất định. Quần chúng xung quanh xem trận chiến thở phào một hơi, đây là đại chiến ma thú đó, lỡ có gì xảy ra thì cái mạng nhỏ của bọn họ khó mà giữ được.

Bốn con ma thú Tôn Hoàng cấp chín bị mất đi lí trí chỉ còn lại giết chóc và tàn khốc, còn điên cuồng không biết lui, trên phương diện thực lực, thuộc tính nguyên tố cơ bản được bảo lưu ngang bằng với bốn con ma thú khế ước của Vân Phong. Nếu so về tư chất và huyết thống thì hoàn toàn không sánh được với bốn con của Vân Phong, nhưng bởi vì thêm tính tình không sợ chết, điên cuồng không muốn sống, lực lượng bạo phát ra trong tức khắc khiến cho bốn ma thú khế ước đều cảm thấy vô cùng khó giải quyết.

Trong thời gian ngắn không thể nào một kích đánh gục được, bốn con ma thú khế ước chỉ có thể vì Vân Phong là vây chặt lấy bốn con Tôn Hoàng cấp chín. Nhị Lôi còn thừa tay giải quyết thay Vân Phong một con ma thú Tôn Hoàng cấp tám, một chưởng đưa Lôi nguyên tố vào trong cơ thể ma thú, ma thú Tôn Hoàng cấp tám mất mạng tại chỗ. 

Khương Kiến Bình và Thuần thú sư Bạch gia thấy cảnh tượng đại chiến ma thú thì đều tự động lui về sau trăm mét, hai người cũng đề phòng Vân Phong đột nhiên lại gần bất cứ lúc nào. Bốn con Tôn Hoàng cấp chín bị vây chặt, một con Tôn Hoàng cấp tám thì chết rồi, còn năm con Tôn Hoàng cấp tám nữa! Bọn họ không tin một mình Vân Phong có thể ứng phó với năm con Tôn Hoàng cấp tám!


Đại chiến ma thú trước mặt khiến cho người ta trong lòng khiếp sợ, hoa mắt chóng mặt, chỉ thấy một bóng dáng như gió đột nhiên tiến vào, trực tiếp ép ma thú vào trong vòng chiến. Năm con ma thú Tôn Hoàng cấp tám lập tức phát hiện ra bóng dáng của Vân Phong, gầm rú nhanh chóng lao tối. Vân Phong cười khẩy, mũi chân trên mặt đất điểm nhẹ tránh được móng vuốt tập kích từ sau lưng của ma thú.

“Bịch!” 

Mặt đất nơi móng vuốt vào lập tức xuất hiện một hố sâu, Vân Phong trong không trung xoay chuyển cổ tay, trong tay hiện ra ma trượng sư tôn tặng.

“Hống hống hống…”

Năm con Tôn Hoàng cấp tám giờ phút này căn bản không biết sợ là gì, nguy hiểm là gì. Từng đôi mắt thú đỏ lên chỉ có một mục tiêu là Vân Phong, chúng phải xé nát người này. 

“Hỏa tiễn!”

Một tiếng quát to, Hỏa nguyên tố ngưng kết thành một mũi tên cực lớn bắn ra từ không trung, bay thẳng vào bụng một con ma thú. Hỏa diễm nóng rực khiến cho ma thú kêu gào đau đớn, Vân Phong không nhân nhượng lại bắn thêm một tên nữa, toàn bộ thân thể của ma thú lập tức bị ngọn lửa nuốt sạch.

Bốn con ma thú khác ngửi thấy mùi vị huyết tinh nồng đậm, càng trở nên điên cuồng lạ thường. Vân Phong tay cầm ma trượng cúi người từ trên cao xuống, nhìn mắt bốn con ma thú gần như đỏ rực, ma trượng lại vung lên lần nữa: “Thủy xiềng xích, ngưng!” 

Thủy nguyên tố lạnh băng ngưng kết xung quanh ma trượng, nhanh chóng trở thành một dây xích màu xanh lam, bàn tay Vân Phong cầm chặt hung hăng vung lên, một đoạn của dây xích gắt gao cuốn chặt lấy cố của một con ma thú.

“Phong đao!”

Tay cầm ma trượng của Vân Phong lại vung lên, một đạo phong đao màu xanh lá quét ngang qua bên mặt, trực tiếp chặn ngang chặt đứt ma thú đang định đánh bất ngờ. 

Lập tức, hai con ma thú đã bị Vân Phong giết chết. Ngoại trừ một con đang dùng xiềng xích trong tay cuốn lại thì năm con Tôn Hoàng cấp tám trong nháy mắt chỉ còn lại hai con.

“Hét!”

Hai con ma thú điên cuồng gào rú một tiếng, thân thể điên cuồng lao tới, mắt đen của Vân Phong trầm xuống, xoay cổ tay, dây xích trong tay đang kéo một con ma thú khác vung lên, trong tiếng tru tréo trực tiếp nện thẳng vào một con khác!. 

Bàn tay trên hư không của Vân Phong hung hăng nắm chặt: “Thổ thuẫn!”

Thổ nguyên tố lập ngưng kết thành một tấm chắn xuất hiện trên không trung, lần này không phải dùng để phòng ngự, mà là để giết. Một con bị nện trúng ngã xuống đất, con khác vẫn không biết sống chết nhào về phía Vân Phong, thổ thuẫn trong nháy mắt từ từ vây chặt lấy ma thú, lấy thổ thuẫn dùng để phòng ngự vào lúc này trở thành cái cũi chết người.

Ngón tay Vân Phong dùng sức nắm chặt, thổ thuẫn bao bốn phía nhanh chóng thu hẹp lại. 

“Ầm!”

Thổ thuẫn bốn phía khép lại chính giữa không để lại một khe hở. Trong thời khắc đâm vào nhau huyết dịch đỏ tươi và nội tạng tàn dư bắn ra từ khe hở vô cùng nhỏ còn lại, tiếp sau đó là một tiếng vang thật lớn, Thổ nguyên tố nổ bùm, chỉ còn lại một đống huyết tinh.

Cổ tay Vân Phong cầm dây xích dùng sức, ma thú bị dây xích khóa cổ lập tức bị kéo qua, ma thú bị nó áp đảo trên mặt đất chật vật động đậy tứ chi, vừa định đứng dậy đi ra thì trên đầu một đạo sấm sét hung hăng đánh xuống, lập tức trở thành một mảnh than cháy. 

Ánh mắt Vân Phong lạnh băng, bàn tay cầm dây xích hung hăng nắm chặt, Thủy nguyên tố điên cuồng trào ra từ trong tay nàng, như dòng điện lưu, chỉ nghe thấy vô số âm thanh răng rắc vang lên. Trên dây xích bao trùm không khí lạnh, một luồng khí lạnh kinh người khuếch tán từ trên dây xích, mà ma thú bị dây xích khóa lại lúc này lại trở thành một tảng bang.

Trận chiến còn chưa kết thúc, tiếng kêu thảm thiết của nhiều ma thú vang lên không dứt, bàn tay Lam Dực đột nhiên hóa thành móng vuốt Sư ưng, hung hăng một vuốt đập bẹp ma thú đang đối chiến với nó. Mà bên Yêu Yêu đuôi cá gắt gao cuốn chặt lấy người ma thú, trong nháy mắt phía dưới vảy màu xanh da trời mọc ra từng phiến băng, toàn thân ma thú bị băng đâm thủng.

“Hét!” 

Tiếng hô của Hỏa Vân Lang vang lên, một ngọn lửa nóng rực nướng ma thú Tiểu Hỏa đang đối chiến thành than. Bên Nhị Lôi càng kinh người hơn, từng đạo ngân xà ở xung quanh Nhị Lôi điên cuồng múa may, Lôi nguyên tố từ trong bàn tay hắn bắn ra, cùng lúc bắn thủng ma thú, cũng khiến không gian phong tỏa của sứ giả Nội vực suýt vỡ.

Sứ giả Nội Vực ngồi trên đài cao nhìn trận đấu trên lôi đài, trong mắt vẻ không tưởng tượng nổi, bàn tay cũng nắm thật chặt, có thể nói là trong nháy mắt… Trong nháy mắt Vân Phong đã tiêu diệt hết mười con ma thú, không còn một mống.

Đại chiến ma thú trên lôi đài trong một thời gian ngắn ngủi đã chấm dứt, quần chúng đang xem trận đấu toàn bộ lặng ngắt như tờ, chỉ còn lại một mùi máu tươi nồng đậm khiến có người không chịu nổi đã nôn ra ngay tại chỗ, lôi đài ma thú quá đẫm máu, quá kinh hồn. 

Bốn ma thú khế ước nhiễm vị huyết tinh tụ tập đến bên cạnh Vân Phong, một mình Vân Phong vừa rồi chỉ trong thời gian ngắn ngủi đã tiêu diệt năm con Tôn Hoàng cấp tám, thực lực như vậy khiến cho lòng dạ độc ác của Thuần thú sư Bạch gia và Khương Kiến Bình run lên.

Hai người lảo đảo lùi ra sau vài bước, Vân Phong đứng ở đó, nhìn tàn tích của thi thể và máu tươi trên mặt đất, lạnh lùng cười, nụ cười này khiến cho hai người đối diện cảm thấy vô cùng đáng sợ. Mười con ma thú, đấy là mười con ma thú. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi như vậy đều bị nàng giết sạch, nàng không phải là người. Căn bản không phải là người!

Bạch Chi Vu và Khương gia chủ xem cũng trợn mắt há hốc mồm, bọn họ vốn cho rằng mười con ma thú là có thể thắng thoải mái, không nghĩ đến trong khoảng thời gian ngắn như vậy đều chết sạch rồi. 

“Đừng tưởng mười con ma thú là đã xong.” Thuần thú sư Bạch gia cắn răng, nếm chút mùi vị của huyết tinh, bàn tay nắm một hồi, trên ngón tay lập tức xuất hiện mấy cái nhẫn.

Trong lòng Vân Phong trầm xuống, đây chính là sự khác nhau của Thuần thú sư và Triệu hồi sư, mỗi một hệ của Triệu hồi sư chỉ có thể có một ma thú khế ước, mà Thuần thú sư thì hoàn toàn không có số lượng và hạn chế khác hệ. Nếu như hai người họ xuất ra một trăm con ma thú, đến cuối cùng người chịu thiệt vẫn là Vân Phong. Chiến đấu không ngừng như vậy rất hao tổn sức lực, cho dù là Vân Phong thì cũng sẽ chịu thiệt.

“Kia kia!” 

Một thanh âm vang lên rạch ngang bầu trời, Nhục Cầu vẫn luôn ngồi ổn định trên vai Vân Phong đột nhiên đứng dậy, hóa thành một đường trắng xóa phóng tới Thuần thú sư Bạch gia và Khương Kiến Bình, hai người nhanh chóng lui về sau: “Đây là cái gì?”

“Nhục Cầu!” Vân Phong thấy hành động đột ngột của Nhục Cầu kinh sợ gọi một tiếng, tốc độ của Nhục Cầu so với trước đây chỉ có nhanh hơn chứ không chậm đi, nhưng chỉ vài giây nó lại quay trở lại trên người Vân Phong, trong mắt lộ vẻ tươi cười.

“Bịch! Bịch! Bịch!” 

Âm thanh vỡ vụn lanh lảnh vang lên, Thuần thú sư Bạch gia và Khương Kiến Bình trợn mắt há hốc mồm nhìn vật dự trữ mình đeo trên ngón tay không còn mọt mống, toàn bộ đã bị phá hủy.

“Điều này, điều này, điều này sao có thể?” Hai người nhìn vật chứa trữ vật của mình bị cưỡng chế phá hủy, không biết nên nói gì cho phải, trong đó còn chứa số ma thú còn lại, không gian chứa đồ sao có thể đứt gẫy? Chẳng lẽ, chẳng lẽ...


Hai người kinh ngạc ngẩng đầu, Nhục Cầu đột nhiên mở miệng lộ ra một chiếc răng nanh, thần sắc trong nháy mắt trở nên dữ tợn. Sắc mặt Thuần thú sư Bạch gia và Khương Kiến Bình lúc trắng lúc xanh. 

Nhục Cầu thế mà lại cắn nát không gian chứa đồ vật! Lòng Vân Phong ngạc nhiên không thôi, bốn ma thú khác cũng kinh ngạc nhìn Nhục Cầu, chưa từng nghe nói không gian chứa đồ cũng có thể bị cắn nát. Rốt cuộc răng Nhục Cầu làm bằng cái gì vậy?

Thuần thú sư hết ma thú chỉ còn lại mỗi cái tư lệnh trống rỗng, Thuần thú sư Bạch gia và Khương Kiến Bình tự biết sức mình, không phải là đối thủ của Vân Phong, hai người liếc nhau, mặc dù không cam lòng nhưng cũng đành chịu, tất cả không gian chứa đồ đã bị hủy, bọn họ cũng không còn tư cách đánh tiếp.

Vân Phong ngửa đầu, mắt đen nhìn về phía sứ giả Nội vực đang ngồi trên cao: “Sứ giả Nội vực, kết quả đã có chưa?” 

Sứ giả Nội vực cười cười: “Ta nói là giết sạch, đương nhiên bao gồm cả hai người họ.”

“Cái gì?” Bạch Chi Vu và Khương gia chủ đều thấp giọng quát, thất bại là được rồi, làm sao phải đuổi giết tận tuyệt?

Sắc mặt Vân Phong trầm xuống, nhìn cặp mắt cười cười của sứ giả Nội vực: “Nhất định phải thế sao?” 

Khương Kiến Bình và Thuần thú sư Bạch gia toàn thân không ngừng toát mồ hôi lạnh, giết hại của vòng lôi đài này lại không chỉ có ma thú, bao gồm cả hai người bọn họ? Sứ giả Nội vực này rốt cuộc muốn làm gì?

Sứ giả Nội vực nhướn mày, giống như là suy tư rất lâu rồi mới mở miệng: “Không giết cũng được, trừ phi Vân gia tự nguyện từ bỏ cơ hội lần này, vĩnh viễn không thể tiến vào Nội vực.”

Toàn hội trường xôn xao. Đáy mắt đại trưởng lão Vân gia trầm xuống, Mộc Thương Hải ngồi chỗ kia đồng tử co rụt lại, tất cả điều này đều là nhằm vào Vân gia. Trong Nội vực lại có người trong lòng canh cánh với Vân gia, lại muốn dùng phương pháp như vậy để kìm hãm Vân gia, khiến cho Vân gia vĩnh viễn không thể trở lại. 

“Đại trưởng lão Vân gia! Bạch gia ta vẫn luôn giao hảo cùng Vân gia các ngươi, ngươi không thể vì chính mình mà giết người Bạch gia ta. Đừng hủy hoại giao tình nhiều năm giữa hai nhà chúng ta.”

Đại trưởng lão Vân gia không thèm nhìn Bạch Chi Vu, Mộc Thương Hải ở một bên làm mặt lạnh, trong lòng vô cùng chán ghét. Khương gia chủ căn bản không có lý do để nói chuyện, hắn vốn đối lập cùng Vân gia, cho dù Khương Kiến Bình có chết trong tay Vân gia cũng không còn cách nào khác, nhưng cũng may Khương gia còn một Triệu hồi sư, tốt hơn nhiều so với Bạch gia lòng lang dạ sói này.

Vân Phong đứng đó, ánh mắt đối nhau với sứ giả Nội vực. Vì ngăn cản Vân gia trở lại Nội vực mà nhọc công như vậy, lôi đài ma thú này chỉ sợ sớm đã có âm mưu, là phải dùng đến bản tính chính trực của Vân gia hay sao? Rất đáng tiếc, lần này gã ở Nội vực cược sai rồi, bởi vì đứng trên lôi đài này là Vân Phong nàng. 

“Bạch Chi Vu!” Vân Phong dời ánh mắt, đột nhiên nhìn về phía đài cao bên kia.

Bạch Chi Vu ngây người lập tức hiểu rõ, có lẽ sống chết của Thuần thú sư Bạch gia căn bản không phải đại trưởng lão Vân gia nói là được, mà hoàn toàn dựa vào Vân Phong.

“Vân Phong, ngươi…” Bạch Chi Vu nhìn khóe miệng cười cười của Vân Phong, lập tức hiểu ra nàng muốn làm gì, nàng không thể, người của Vân gia không phải đều là một đời chính trực sao? Càng không nhắc đến việc đích thân lấy tính mạng của người khác, Vân gia sẽ không làm vậy, huống chi là nàng. 

“Bạch Chi Vu, Khương gia chủ, Vân gia trên dưới là gia tộc chính trực trung học, sẽ không tùy tiện lấy tính mạng người khác, nhưng ta thì không.”

Lời nói Vân Phong vừa dứt, cánh tay vung mạnh, tinh thần lực biến thành lưỡi dao sắc bén lao thẳng về phía Khương Kiến Bình và Thuần thú sư Bạch gia, chỉ nghe “phù phù” hai tiếng, hai người lảo đảo quỳ trên mặt đất, thân thể nghiêng một cái đã mất mạng.

“Vân Phong, ngươi lại…” Hai mắt Bạch Chi Vu trừng lên, bên trong toát ra tơ máu, lão hận không thể một chưởng đánh chết nàng. Nhưng trong trường hợp này, có đại trưởng lão Vân gia ở đây, lão không dám. 

Sắc mặt Khương gia chủ trầm xuống nhưng không nói gì, mất đi một Thuần thú sư mà thôi, mặc dù Triệu hồi sư Khương gia không có thành tựu gì, nhưng có vẫn còn hơn không, tuy rằng người chết là con trai mình, da mặt Khương gia chủ co lại.

“Nếu có ai đụng đến Vân gia ta, ta tất nhiên sẽ trả lại gấp trăm lần. Bạch Chi Vu, đây mới là khởi đầu thôi.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Phong nhếch lên, vẻ âm tàn hiện lên trên mặt.

Thần sắc Bạch Chi Vu cứng đờ, lập tức hiểu ra, không nói gì liền phất tay áo rời đi. Đại trưởng lão Vân gia đau lòng nhìn Vân Phong, nàng còn nhỏ tuổi như vậy mà đã phải tự tay lấy đi tính mạng của người khác, quả thật… có chút tàn khốc. 

Nhưng đại lão trưởng lại không biết, con đường mà Vân Phong đi đã sớm có liên quan đến huyết tinh, nàng cũng không phải người tốt lành gì, nếu ai động vào vảy ngược của nàng, nàng sẽ không dễ dàng tha thứ.

Sứ giả Nội vực thấy Vân gia tự tay giết hai người kia thì hài lòng nhếch miệng, đứng lên cao giọng tuyên bố: “Đại hội bình chọn lần này, người chiến thắng cuối cùng là Vân gia, Vân gia đã lấy được tư cách tiến vào Nội vực.”

Toàn hội trường yên lặng, lại không có người nào dám phát ra tiếng, mà ngay cả tiếng hít thở cũng khó nghe thấy, mỗi người đều mở to hai mắt nhìn vị Triệu hồi sư Vân Phong trên đài, xung quanh tràn ngập huyết tinh. Vân gia có được tư cách tiến vào Nội vực, tất nhiên khiến cho người ta bái phục, nhưng cùng với bái phục còn có một phần kiêng kị. 

Hóa ra không phải toàn bộ Vân gia đều có tính tình tốt, hóa ra người Vân gia ác lên sẽ là thế này.

Bốn con ma thú khế ước trở về bên trong nhẫn khế ước, thân thể Nhục Cầu nhẹ nhàng sượt qua má Vân Phong. Vân Phong quay đầu lại nhìn thi thể của Khương Kiến Bình và Thuần thú sư Bạch gia ngã trên lôi đài, nàng vô ý lấy tính mạng của hai người này, nhưng càng vô ý hơn là vì hai người này khiến cho Vân gia có tư cách trở lại Nội vực. Bạch gia và Vân gia trong con mắt của quần chúng xem ra đã hoàn toàn chặt đứt phần giao tình dối trá nhiều năm nay, lão thất phu Bạch Chi Vu kia tất nhiên nhất định sẽ muốn chó cùng rứt giậu, định cắn xé nhau một phen.

Về phần một số người nào đó ở Nội vực, Vân Phong ngẩng đầu mắt nhìn lướt qua đài cao, sứ giả Nội vực đã rời đi, trong lòng Vân Phong cười khẩy, đám người nhằm vào Vân gia, nàng sớm muộn cũng sẽ gặp thôi. 

Đại hội bình chọn hạ màn trong một bầu không khí vô cùng mãnh liệt, Vân gia lấy được tư cách trở lại Nội vực, không ai dám nói một câu không phải, Vân gia hoàn toàn xứng đáng. Nhưng sự mạnh mẽ của Vân Phong, sự hung ác của Vân Phong, sự tuyệt tình của Vân Phong cũng khiến cho nhiều người trong số quần chúng không thể nào quên được.

“Ngươi vất vả rồi.” Đại trưởng lão Vân gia đau lòng nhìn Vân Phong.

Vân Phong nhẹ nhàng lắc đầu, nghĩ đến cái gì đó: “Đại trưởng lão, về Bạch Khánh Phong...” 

Đại trưởng lão cười ha ha: “Ta cũng biết ngươi đang lo lắng điều gì, chúng ta về thôi.”

Vân Phong gật gật đầu, không biết Bạch Khánh Phong bây giờ ra sao, Vân Tường đã tìm được chưa, còn cả cái tên phá đám Bạch Khinh Ngôn. Nhưng có Lam Y đi theo chắc hẳn không có việc gì mới đúng.

Nhanh chóng trở lại viện mà Vân gia ở, Vân Tường và Khúc Lam Y đã trở lại, người đang nằm hấp hối trong phòng Vân Tường, chính là Bạch Khánh Phong. 

Hai mắt Vân Tường đỏ lên, cứ chăm chú nhìn Bạch Khánh Phong, Vân Phong thấy thế trong lòng lạnh lẽo, Bạch Chi Vu lại ra tay độc ác thế với con trai ruột của mình sao?

Khúc Lam Y ở một bên mở miệng: “Bạch Khinh Ngôn đã chết rồi, chúng ta nhanh chóng đem Bạch Khánh Phong về Vân gia, lão già Bạch Chi Vu chắc hẳn đã tìm ra cách làm thế nào để cắn ngược lại Vân gia rồi.”

Vân Phong gật đầu, sau đó nghĩ tới vẻ mặt tươi cười mang ý vị sâu xa trên mặt sứ giả Nội vực kia lập tức hiểu ra cái gì đó. Muốn để trước khi Vân gia trở lại Nội vực vì bị Bạch gia cắn một ngụm mà nguyên khí trọng thương, như vậy cho dù có trở lại Nội vực cũng không thể phất lên được, thậm chí còn vô cùng có khả năng bị xa lánh một lần nữa. Hai bàn tay của Vân Phong hung hăng nắm chặt, đám lão già Nội vực, những ý niệm này của các ngươi đều vứt hết đi. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận