Thiên Tài Triệu Hồi Sư

“Đùng đùng…!” Mặc dù âm thanh chấn động không gian rất nhỏ và cách ở rất xa nhưng bốn ma thú trong sơn động đều nghe thấy rõ ràng, sắc mặt của bốn con ma thú lập tức sầm xuống: “Vậy mà có người lại muốn vào đây!” Lam Dực nhíu chặt mày, nhìn Vân Phong đang đến bước đột phá quan trọng mà có chút sốt ruột.

“Vào lúc này mà lại có người quấy rầy. Đợi sau khi chủ nhân đột phá xong bổn đại gia nhất định sẽ xé xác hắn!” Tiểu Hỏa nghiến răng nghiến lợi khẽ quát một câu, Yêu Yêu rất lo lắng mà nhìn Vân Phong: “Không thể bị người khác quấy rầy, bằng không thì Tiểu Phong sẽ có nguy hiểm!”

“Mẹ nó, lão tử ra ngoài xem thử!” Nhị Lôi nói xong nhưng Lam Dực lại phản đối: “Không được! Sự ràng buộc nguyên tố của bốn người chúng ta không thể cắt đứt được. Chủ nhân đang ở giai đoạn mấu chốt, chỉ xem bước này mà thôi.” 

“Vậy phải làm thế nào? Chẳng lẽ lại để cho những người đó xông vào đây hay sao?” Nhị Lôi vô cùng tức giận khẽ quát lên. Một thân thể tròn vo ở bên cạnh Vân Phong nhúc nhích một cái, Nhục Cầu ngẩng cái đầu nhỏ nhắn lên nhìn bốn con ma thú khế ước, trong mắt Lam Dực hiện lên sự vui mừng. Đúng rồi, sao gã lại có thể quên mất còn có một kẻ cường hãn ở đây?

“Nhục, Nhục Cầu…” Lam Dực khẽ gọi một tiếng, Nhục Cầu lại đột nhiên nhe răng, Lam Dực vô cùng khó chịu mà khẽ quát một tiếng, Tiểu Hỏa ở một bên nhíu mày: “Xưng hô đó chỉ có chủ nhân mói được gọi, ngươi vẫn nên mau chóng đổi cái khác đi.”

Lam Dực kinh ngạc trong lòng, ngoại trừ xưng hô như vậy còn có thể gọi cái gì nữa? Mặc kệ nó tên gì ở đây trừ bốn người họ ra chỉ có duy nhất nó có thể hành động tự do: “Chủ nhân đang đột phá đến giai đoạn quan trọng, bốn người bọn ta đều không đi được, chỉ có ngươi…” 

Lỗ tai nho nhỏ của Nhục Cầu khẽ giật giật, thu hồi lại răng nanh của mình, mắt đen miễn cưỡng nhìn Lam Dực một cái, thân thể tròn trịa đi lên trước vài bước, đuôi vẫy vẫy sau lưng: “Na, na na.” Tiểu Hỏa ở một bên khinh thường hừ một tiếng: “Nó nói, điều này còn phải đợi ngươi nói sao?”

Lam Dực sửng sốt, sau đó cười ra tiếng: “Nếu đã là như vậy, thế mọi thứ xin nhờ vào ngươi rồi.”

“Nè cục thịt! Ngươi đừng có khẩu hạ lưu tình, bằng không thì bổn đại gia sớm muộn gì sẽ nướng chín ngươi.” Tiểu Hỏa nhếch miệng, Nhục Cầu hết sức không vui quay đầu lại trừng Tiểu Hỏa mấy cái, sau đó hừ một tiếng, lúc lắc mông nhỏ lắc mình một cái, biến thành một luồng bóng đen chạy ra ngoài. Lam Dực không khỏi thở phào, Nhị Lôi lại tràn đầy nghi hoặc: “Với ngoại hình này của nó, có thể ngăn được sao?” 

“Ha ha, ngươi cũng đừng có xem thường cục thịt đó, bằng không để nó cắn ngươi một miếng được không?” Lời của Tiểu Hỏa khiến Nhị Lôi nhíu mày, Yêu Yêu có chút không vui: “Các người cũng đừng có nói nữa, chuyện quan trọng nhất chính là giúp đỡ Tiểu Phong đột phá cửa ải khó khăn.”

“Không sai, bây giờ chúng ta chỉ có thể trợ giúp chủ nhân nhanh chóng vượt qua cánh cửa này.” Lam Dực kiểm soát lại tâm tình, Tiểu Hỏa và Nhị Lôi cũng gật đầu, bốn con ma thú khế ước cẩn thận tập trung tư tưởng, dải lụa nguyên tố chậm rãi từ bốn phương tám hướng tiếp vào bàn xoay ngũ sắc của Vân Phong. Lần này, chúng sẽ trợ giúp Vân Phong đột phá được cấp bậc Tôn Thần.

“Đại sư huynh, cấp bậc của không gian phong tỏa này rất cao, chỉ bằng chúng ta thôi hình như không thể mở ra được đâu.” Mấy người trẻ tuổi có chút ảo não nhìn không gian phong tỏa vững chắc ở ngay trước mặt, bọn họ đã hợp sức tấn công nhiều lần nhưng không gian phong tỏa này không có bất kỳ một vết nứt nào, mấy người bọn họ đều là cấp bậc Tôn Vương, hẳn là nên có chút ảnh hưởng mới đúng. 

Ngọn lửa trong mắt của thanh niên lớn nhất lại càng nóng hơn: “Không gian phong tỏa này rất có thể không phải là cấp bậc Tôn Hoàng, mà là Tôn Thần.”

“Tôn Thần!” Mấy người trẻ tuổi khác nghe thấy đều tái nhợt cả mặt: “Đại sư huynh, chúng ta vẫn là nên quay về sớm chút… Nếu như nơi này thật sự là lãnh địa của ma thú cấp bậc Tôn Thần, một khi nó trở về phát hiện ra chúng ta, vậy chẳng phải chúng ta sẽ…” Ba người trong số đó có ý định rút lui, dù sao là cấp bậc Tôn Thần, một khi gặp phải bọn họ căn bản không thoát được.

“Mấy người các ngươi nhát gan như vậy, không có tiền đồ! Cấp bậc Tôn Thần thì sao nào, chẳng phải cũng chỉ ở đây thôi à? Nếu như thật sự là cấp bậc Tôn Thần, con ma thú này bảo vệ chặt chẽ như vậy, nhất định là có báu vất lợi hại nào đó, có đúng không đại sư huynh.” Nữ hài nhi vẫn luôn rất nhiều lời lớn tiếng nói xong, thanh niên lớn tuổi gật gật đầu, nữ hài nói nhiều nhìn về phía ba người vừa nói muốn đi về: “Bọn ngươi muốn về thì tranh thủ về đi. Cả đám nhát gan!” 

Ba người trẻ tuổi đều đỏ mặt, đúng là bọn họ sợ hãi, nhưng mà nếu như bọn họ về trước thì không được. Nơi này chính là cấm địa của Vô Vọng Chi Lâm, cả đám cùng hành động vẫn có thể đảm bảo một chút, nếu như họ đi trước, nói không chừng sẽ gặp phải gì đó mà mất mạng ngay tại đây.

“Được rồi, chúng ta không thể tách ra, ở đây có vô vàn nguy hiểm, mọi người cần phải ở cạnh nhau, biết chứ?” Thanh niên lớn tuổi nhất nói một câu, những người khác lập tức cung kính mà lên tiếng: “Đại sư huynh, chúng ta không mở được không gian phong tỏa này phải làm thế nào đây, không lẽ thật sự phải trở về sao?”

Thanh niên lớn tuổi cười ha ha: “Chỉ có thể nói vận khí của chúng ta không tệ, trước khi đi mấy vị trưởng lão đã đặc biệt đưa cho ta một số thứ, bây giờ có thể sử dụng rồi.” Thanh niên lớn tuổi nhất xoay cổ tay, xuất hiện mấy đạo bùa chú, những người trẻ tuổi khác nhìn thấy liền vui mừng. 


“Tốt quá rồi, có cái này thì ta không tin không thể mở được không gian phong tỏa này ra!” Nữ hài nói nhiều nhìn thanh niên lớn tuổi nhất một cách ngưỡng mộ. Thanh niên lớn tuổi nhất dưới ánh mắt như thế, mỉm cười thản nhiên, cổ tay xoay chuyển, cầm lên một đạo bùa chú trong số đó dán lên lòng bàn tay, thúc đẩy chiến khí, một luồng chiến khí đột nhiên phóng ra từ bùa chú đánh thẳng vào không gian phong tỏa ở trước mặt.

“Đùng…!” Không gian xảy ra một sự chấn động mãnh liệt, nhưng không gian phong tỏa lại không có bị phá vỡ chút nào.

Những người trẻ tuổi khác không khỏi có chút thất vọng, thanh niên lớn tuổi nhất kinh ngạc nhìn không gian phong tỏa ở trước mặt, đạo bùa chú này chính là một luồng năng lượng của tam trưởng lão, sự công kích của cấp bậc Tôn Hoàng vậy mà không có tác dụng gì với không gian phong tỏa. Thanh niên lớn tuổi nhất không khỏi nhíu mày, xem ra cực kỳ có khả năng đây thật sự là địa bàn của ma thú cấp bậc Tôn Thần. 

Nhìn sơn động gần trong gang tấc, trong lòng của thanh niên lớn tuổi dâng lên một ngọn lửa nhiệt huyết, ba đạo bùa chú cùng dán lên lòng bàn tay, ba luồng chiến khí hợp lực mạnh mẽ xông vào không gian phong tỏa.

“Răng rắc!” Dưới sự hợp lực tấn công, cuối cùng không gian phỏng tỏa cũng đã có phản ứng, thanh niên lớn tuổi mừng rỡ trong lòng, mấy người trẻ tuổi khác cũng không khỏi xao động. Không gian phong tỏa cuối cùng cũng đã được phá vỡ rồi, chỉ cần có một vết nứt trên không gian phong tỏa, cho dù là một lỗ hổng rất nhỏ cũng sẽ khiến cho toàn bộ phong tỏa sụp đổ. Không gian phong tỏa vỡ vụn hết, không gian xảy ra một trận chấn động nho nhỏ, thanh niên lớn tuổi bước lên phía trước dò xét, quả nhiên là đã phá vỡ rồi.

“Đại sư huynh thật sự rất có bản lĩnh!” Nữ hài nói nhiều lập tức đi tới, vô cùng vui vẻ mà nói một câu. Những người trẻ tuổi khác đều không nhịn được mà âm thầm bĩu môi, nhủ thầm trong lòng, đúng là một đứa nịnh hót. 

Thanh niên lớn tuổi cười ha ha: “Không phải là bản lĩnh của ta, mà là thực lực phi phàm của các vị trưởng lão mới có thể phá vỡ được không gian phong tỏa.” Thanh niên lớn tuổi mặc dù nói vậy nhưng trong lòng cũng có chút lo lắng. Không gian phong tỏa này phải dùng lực công kích của ba vị trưởng lão mơi có thể mở được, có thể thấy được thực lực của không gian phong tỏa này, một khi ma thú này quay lại, mấy người bọn họ không hề có sức lực chống trả.

“Nhanh chóng vào sơn động xem xét một phen, chúng ta cần đi khỏi đây trước khi ma thú đó quay lại!” Thanh niên lớn tuổi ra lệnh một tiếng, nhóm nhỏ này lập tức nhanh chóng đi tới sơn động, nữ hài nói nhiều vừa rồi đột nhiên hô to lên: “Có thứ gì ở đằng kia.”

Tất cả mọi người đều lập tức dừng bước, cẩn thận quan sát bốn phía, thanh niên lớn tuổi huy động chiến khí, mắt nhìn chăm chú về vị trí nào đó, tất cả mọi người đều rơi vào trạng thái căng thẳng, đúng lúc này một thân thể nhỏ nhắn tròn trịa chậm rãi bước ra. 

“Đó là gì vậy, thật đáng yêu!” Nữ hài nói nhiều nhìn thấy ngoại hình hết sức đáng yêu của Nhục Cầu, không thể kiềm chế được, lập tức lao qua như tên bắn, vươn tay ra muốn bắt lấy Nhục Cầu, đôi mắt to tròn như trái nho lộ ra vẻ chán ghét, Nhục Cầu lắc mình một cái, né được tay của nữ hài.

“Na na, na na!” Nhục Cầu ngẩng cái đầu nhỏ lên, nói chuyện với mấy người ở trước mắt, nhưng vẻ ngoài và cả ngôn ngữ này căn bản không có một chút lực uy hiếp nào, tất cả mọi người đều tò tò đây rốt cuộc là cái gì, sao lại tròn vo như thế?

“Bé con, sao ngươi lại trốn? Còn nữa ngươi nói gì vậy?” Nữ hài nói nhiều cười đến cong cả mắt, lại đến gần Nhục Cầu, nở ra một nụ cười mà ả ta cho là ngọt ngào nhất, vừa muốn đưa tay ra: “Ngoan nào, được không?” 

Đuôi của Nhục Cầu bỗng hơi vẫy lên, nữ hài nhi nhìn thấy lần này Nhục Cầu không có trốn nữa thì lộ ra một vẻ mặt vô cùng vui vẻ, muốn nhân cơ hội này mà bắt lấy thân thể mập mạp của Nhục Cầu, nhưng lại không ngờ đến thứ nghênh đón ả ta lại là nỗi đau thấu xương. “A…!” Nữ hài nhi đột nhiên kêu lên một tiếng sợ hãi, tay lập tức nắm lấy cổ tay mình hoảng sợ lùi lại, những người trẻ tuổi khác lúc đầu không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng sau khi nhìn thấy cánh tay bị xé rách một miếng thịt của nữ hài thì lập tức giật mình.

“Đại sư huynh, hu hu…” Nữ hài tử khóc đến loạn cả lên, trong ánh mắt đều là vẻ hoảng sợ, mà Nhục Cầu có bề ngoài đáng yêu thì chậm rãi thu lại răng của mình, rất hung ác mà ném miếng thịt bị xé ra qua một bên, thân thể nhỏ nhắn mập mạp yên lặng đứng đó. Vào lúc này, từ đáy lòng của tất cả mọi người đều dâng lên một nỗi sợ hãi kinh khủng mơ hồ.

Thanh niên lớn tuổi nhìn cánh tay máu thịt lẫn lộn, sắc mặt lập tức căng thẳng: “Chúng ta không có ý mạo phạm.” 

Đôi mắt to của Nhục Cầu lạnh lùng nhìn hắn ta: “Na, na na.”

Thanh niên lớn tuổi có chút không cam lòng nhìn thoáng qua phía sơn động, thứ này rốt cuộc là cái gì? Trông vẻ ngoài không hề có lực công kích nhưng vừa ra tay một cái lại tàn nhẫn như vậy, trực tiếp xé một miếng da thịt xuống. Rút lui như vậy sao? Thật vất vả mới phá vỡ được không gian phong tỏa này, sơn động ở ngay trước mắt, nếu như rút lui như thế này sẽ rất có lỗi với cơ duyên đến được nơi này.


“Đại sư huynh, còn bùa chú không?” Có người hỏi nhỏ một câu, thanh niên lớn tuổi gật gật đầu, nhưng đã không còn nhiều, chỉ còn lại hai tờ mà thôi. 

“Đại sư huynh, hu hu… Giết chết con súc sinh kia đi, vậy mà nó lại dám cắn muội…” Nữ hài nói nhiều rất phẫn nộ mà trừng Nhục Cầu một cái, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của Nhục Cầu liền co rúm lại, trốn ở sau lưng thanh niên lớn tuổi.

Nhục Cầu không có hành động gì, mấy người trẻ tuổi này cũng không dám có bất kỳ hành động nào, máu vẫn còn rơi tí tích xuống đất, trong lòng tất cả mọi người đều có chút hoảng loạn. Thanh niên lớn tuổi không cưỡng lại được ngọn lửa nóng rực trong lòng, một đạo bùa chú bất thình lình xuất hiện trong lòng bàn tay. Hắn ta không tin công kích của trưởng lão sẽ không làm gì được nó.

“Ầm…!” Một luồng chiến khí phóng ra từ trong tay thanh niên lớn tuổi lao thẳng đến Nhục Cầu. Đôi mắt đen to tròn của Nhục Cầu không khỏi hiện lên vẻ khinh thường và mỉa mai. Thanh niên lớn tuổi nhìn thấy Nhục Cầu không tránh né, tưởng là nó bị dọa sợ, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ vui mừng, lập tức muốn nhấc chân chạy đến sơn động, nhưng lại không ngờ đến một bóng đen từ trong khói bụi đột nhiên đánh úp lại. 

“Đại sư huynh, cẩn thận!” Người trẻ tuổi ở phía sau lập tức hô lên, mà nhanh chóng lùi về phía sau theo bản năng, nhưng một cơn đau lại truyền đến từ trên mặt hắn, một vết thương xuất hiện. Đồng tử của thanh niên lớn tuổi co rút lại, thân thể tròn vo của Nhục Cầu đang lơ lửng trên không trung, đôi mắt to tràn đầy giận dữ.

Đúng lúc này, một trận khí tức dao động mãnh liệt đột nhiên xông ra từ trong sơn động, lao đến như sóng biển. Trong cặp mắt to tròn của Nhục Cầu tràn đầy vui mừng, cái đầu nhỏ nhắn mừng rỡ quay lại nhìn về phía sơn động, khí tức càng lúc càng mạnh mẽ, tàn sát loạn cả lên như sóng biển mãnh liệt. Một nỗi áp lực càng lúc càng lớn hình thành trong không gian, ép đến mức những người trẻ tuổi này không thể thở nổi.

Không ổn! Thanh niên lớn tuổi cảm giác được nỗi uy hiếp này, đã mơ hồ biết được có thứ gì đó tồn tại trong sơn động, con ma thú đó chưa hề rời đi, vẫn còn ở bên trong sơn động. 

“Chạy mau!” Thanh niên lớn tuổi hô lớn một tiếng, mấy người trẻ tuổi ở sau lưng đều hơi sững sờ. Đúng lúc này, luồng khí tức điên cuồng như sóng biển đó đạt đến mức độ cao nhất, sóng to gió lớn đột nhiên khuếch tán ra từ trong sơn động, mang theo sự uy hiếp và khí thế không ai có thể ngăn cản được.

Sắc mặt của thanh niên trẻ tuổi đột nhiên trắng bệch, luồng khí tức này vậy mà mạnh mẽ như thế… khủng khiếp như thế, mạnh hơn ba vị trưởng lão rất nhiều. Bọn họ không nên đến nơi này. Đã chạy không kịp rồi, loại khí tức này khuếch tán quá nhanh, thanh niên lớn tuổi không nghĩ nhiều liền lấy ra đạo bùa chú cuối cùng, thuận tay đỡ lấy người gần mình nhất, chiến khí đột nhiên phóng ra từ bùa chú, cuối cùng cũng cản được chút khí tức, khí tức còn lại xông đến đánh thẳng hết lên người của thanh niên lớn tuổi, sắc mặt thanh niên lớn tuổi tái nhợt đi, đột nhiên phun ra mấy ngụm máu tươi.

“Na na, Phong Phong na!” Nhục Cầu vui sướng quay đầu lại kêu lên mấy tiếng, đồng tử của thanh niên lớn tuổi co rút, con này vậy mà lại không bị gì cả, luồng khí tức đó lại không có chút tổn hại nào tới nó. Chuyện, chuyện này sao có thể? Thanh niên lớn tuổi quay đầu nhìn lại, ngoại trừ người mà gã đang bảo vệ, những người khác đã bị luồng khí tức vừa nãy quét sạch, toàn bộ đều ngã xuống đất. 

Tim gan của thanh niên lớn tuổi đều thắt chặt lại, chết hết, vậy mà đều chết hết trong phút chốc. Chỉ là khí tức mà thôi, chỉ là uy áp mà thôi, lại có uy lực lớn như vậy!

“Đại sư huynh, chạy, chạy mau…” Người được thanh niên lớn tuổi bảo vệ chính là vị thiếu nữ nói nhiều đã bị dọa đến nỗi nói lắp bắp. Nhìn thấy những người khác bị giết chết trong nháy mắt, lòng của ả ta đã run rẩy mãnh liệt, sớm biết như vậy thì bọn họ đã không nên tới đây, sớm biết như vậy bọn họ hẳn là nên đi vòng qua nơi này thật xa, sớm biết như vậy đã không nên bước vào trong Vô Vọng Chi Lâm.

Thanh niên lớn tuổi nghiến răng một cái, mà cơ thể lại bị trọng thương, cho dù muốn nhúc nhích một chút cũng vô cùng khó khăn, huống chi là chạy trốn? Thanh niên lớn tuổi cắn chặt răng, lần này là hắn ta đã không làm tròn bổn phận, là hắn ta không đúng, nếu như không phải tham lam muốn tìm báu vật hiếm hoi gì đó trong sơn động, cũng sẽ không như hiện giờ. Hôm nay cũng chỉ có cách bỏ mạng mới có thể xứng đáng với cái chết của các đồng môn. 

Một bóng dáng chậm rãi đi ra từ sơn động, thanh niên lớn tuổi và thiếu nữ được hắn ta bảo vệ đều ngưng thở, đến rồi!

“Na na, Phong Phong na, na!” Nhục Cầu vui vẻ chạy qua đó, thân thể nhỏ tròn trịa tung người nhảy lên, thanh niên lớn tuổi và thiếu nữ nói nhiều lập tức ngây người sau khi nhìn thấy người đi ra lại là một Vân Phong không lớn hơn họ bao nhiêu.

Sắc mặt của Vân Phong hơi tái nhợt, mấy người này vừa rồi gây ra động tĩnh ít nhiều đã quấy rầy đến nàng, nếu như không phải do họ quấy rầy, nàng đã có thể giữ lại khí tức cấp bậc Tôn Thần vừa đột phá được, chính là bởi vì sự quấy rầy này mới khiến cho khí tức Tôn Thần khuếch tán ra ngoài, cũng may Vân Phong đã kịp rút lại. 


“Na na.” Nhục Cầu ngồi ở trên vai Vân Phong, có chút lo lắng nhìn sắc mặt không tốt lắm của nàng, thân thể nhỏ béo tròn nhẹ nhàng cọ lên, chiếc đuôi đầy lông mềm mại cũng cọ qua mặt Vân Phong. Vân Phong cong môi dùng tay sờ người Nhục Cầu, mắt đen lướt về phía trước, nhìn thấy hai người đang chật vật đó, còn có mấy bộ thi thể nằm xuống đất ở sau lưng họ.

Vân Phong khẽ nhìu mày: “Các ngươi là đệ tử của Hoa Phong sao?”

Thanh niên lớn tuổi kinh ngạc nhìn về phía Vân Phong, thiếu nữ nói nhiều vừa nhìn thấy là Vân Phong thì lập tức sợ hãi hô lên: “Ngươi là Phong Vân của Tụ Tinh học viện!” Năm đó trong trận đấu giao lưu ở nơi của Hoa Phong, Tụ Tinh đã khiến cho toàn bộ đệ tử của Hoa Phong nhớ kỹ tên của một người. Phong Vân! Cũng là một cái tên khiến cho tất cả đệ tử Hoa Phong nghiến răng nghiến lợi. Nếu không phải vì nàng, Hoa Phong cũng sẽ không mất mặt mà đứng hạng ba. 

“Tại sao Phong Vân của Tụ Tinh học viện lại ở trong Vô Vọng Chi Lâm của Hoa Phong?” Sắc mặt của thanh niên lớn tuổi trầm xuống, giọng nói xen lẫn chút ý tứ chất vấn, Vân Phong nhướn mày.

“Vô Vọng Chi Lâm là địa bàn của các ngươi sao? Ai nói vậy?” Nhị Lôi bước ra từ sau lưng Vân Phong, ánh mắt sắc bén nhìn về phía hai người của Hoa Phong, thanh niên lớn tuổi hơi mím môi: “Vô Vọng Chi Lâm vốn dĩ thuộc về sở hữu của Hoa Phong.”

“Ha ha ha, nực cười! Bổn đại gia cũng muốn hỏi tên mập kia, từ khi nào mà Vô Vọng Chi Lâm trở thành địa bàn của nhân loại!” Tiểu Hỏa cũng bước ra từ sau lưng Vân Phong, mắt sói nổi giận nhìn hai người trước mặt. Ma thú và nhân loại có địa bàn của riêng mình, cũng có nơi trùng với nhau, điển hình như Vô Vọng Chi Lâm này, đúng là ở trong phạm vi của Hoa Phong học viện, nhưng cũng chỉ là một phần nhỏ. Vô Vọng Chi Lâm là địa bàn của ma thú, bây giờ lại có người mạnh miệng nói đây là địa bàn của con người, ý thức lãnh thổ của ma thú vốn rất sâu nặng, đối với vấn đề sở hữu địa bàn tất nhiên cũng không thể có chút sai sót nào. 

Lam Dực và Yêu Yêu cũng có vẻ mặt chán ghét mà bước ra, nhìn hai người của Hoa Phong này, nhân loại đúng là lòng tham không đáy. Vô Vọng Chi Lâm của Hoa Phong? Nực cười!

“Nói như vậy thì vừa nãy ở trong sơn động chính là ngươi rồi. Phong Vân, ngươi trốn ở đây chẳng lẽ là muốn giết hại đệ tử của Hoa Phong sao?” Thiếu nữ nói nhiều cất giọng nói, sắc mặt của thanh niên lớn tuổi cũng trầm xuống, Vân Phong cười ha ha: “Giết hại đệ tử của Hoa Phong? Các ngươi còn không đáng để ta ra tay.”

“Đây chính là chứng cứ! Chứng cứ máu chảy đầm đìa đặt ở đây, ngươi còn muốn ngụy biện sao?” Nữ hài nói nhiều nâng cánh tay đầy máu của mình lên, chỉ những thi thể ở dưới đất đằng sau lưng, lòng đầy căm phẫn mà nói: “Lần này Tụ Tinh sẽ phải giải thích thế nào đây?” 

Vân Phong nhướn mày, nhìn vết thương trên tay nữ hài, biết được dường như là do Nhục Cầu cắn, mà những người nằm dưới đất đó hẳn là bị khí tức Tôn Thần không khống chế được lúc nãy giết chết.

“Nhục Cầu vốn không thích người khác đến gần, ngươi bị thương cũng là do ngươi tự tìm đến, còn về phần bọn họ…” Giọng điệu của Vân Phong hơi trầm xuống, Lam Dực ở một bên mở miệng: “Nếu như không phải vì bọn ngươi tùy tiện gây rối, chủ nhân cũng sẽ không thể không giữ được luồng khí tức đó, nói cho cùng là các ngươi gieo gió gặt bão, không thể trách người khác.”

“Ngươi nói cái gì? Chúng ta gieo gió gặt bão sao?” Nữ hài bị chọc tức đến nỗi mặt đỏ bừng lên, biết được là Vân Phong thì ả ta cũng sợ gì mấy nữa, trong mắt ả ta Vân Phong vẫn còn là đệ tử đại diện Tụ Tin tham gia cuộc thi lúc trước, vẫn là đệ tử tất nhiên sẽ chịu sự quản giáo của trưởng lão Tụ Tinh, chuyện này cũng nhất định phải do Tụ Tinh chịu trách nhiệm. Nhưng Vân Phong đã sớm không còn là Vân Phong lúc trước, mà đã đột phá cấp bậc Tôn Thần, ba vị trưởng lão của Hoa Phong cũng phải đưa mắt ngưỡng mộ. 

“Nguyên nhân do bản thân gieo xuống, tất nhiên là phải tự nhận lấy hậu quả.” Vân Phong lạnh lùng mở miệng: “Chuyện này là tự ta gây nên, không có liên quan đến Tụ Tinh, nếu như ba vị trưởng lão của Hoa Phong có ý kiến gì, cứ đến tìm ta là được.”

Nữ hài nói nhiều của Hoa Phong còn muốn nói gì đó, nhưng thanh niên lớn tuổi lại liếc nhìn ả ta một cái: “Mặc dù ngươi nói như vậy, nhưng cụ thể như thế nào vẫn phải xem ý kiến của ba vị trưởng lão đã, ngươi cho rằng chỉ dựa vào lời nói của ngươi thì có thể bỏ được Tụ Tinh ra sao?”

Vân Phong lạnh lùng cười: “Nếu như ba vị trưởng lão của Hoa Phong vẫn nhất quyết muốn làm khó Tụ Tinh, ta tất nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn.” 

Thanh niên lớn tuổi sầm mặt, mím môi không nói lời nào dẫn thiếu nữ nói nhiều rời đi. Sau khi hai người đi rồi Tiểu Hỏa vô cùng hung dữ mà nhìn mấy bộ thi thể nằm dưới đất: “Không có thực lực còn đi xa như vậy, chết cũng đáng đời.”

Vân Phong lạnh nhạt cong môi, nàng không hề thấy có lỗi với những đệ tử Hoa Phong đã chết này. “Chủ nhân, người có phải cảm thấy không khỏe không?” Lam Dực hỏi một câu, đôi mắt màu xanh tràn đầy lo lắng, Vân Phong lắc đầu: “Không sao, chỉ là hơi nhiễu loạn một chút thôi, từ từ hồi phục là được.”

“Ha ha, nhưng mà cuối cùng cũng đột phá được Tôn Thần rồi!” Tiểu Hỏa thoải mái cười một tiếng, Yêu Yêu cũng vui vẻ gật đầu, bàn tay nhỏ bé nắm lấy tay Vân Phong, Thủy nguyên tố mát lạnh từ từ chảy vào trong cơ thể Vân Phong: “Tiểu Phong phải nhanh chóng khỏe lại.” 

Vân Phong cười gật đầu, lần này ra ngoài lại không nhìn thấy bóng dáng của cha nuôi thì có chút kỳ lạ, theo lý mà nói ông không nên rời khỏi đây mới đúng. Vừa mới nghĩ đên đây đã có hai bóng dáng vội vàng chạy tới: “Khuê nữ!” Triển Ly lo lắng gọi một tiếng, người cũng lao qua như tên bắn, sau khi nhìn thấy Vân Phong bình yên vô sự chỉ có sắc mặt hơi tái nhợt thì thở phào một hơi. Viên bàn tử đi theo phía sau thở không ra hơi, nhưng khi đôi mắt nhỏ nhìn thấy Nhị Lôi, lập tức lăn qua.


“Đại nhân, hóa ra người đi ra rồi!”

Nhị Lôi vô cùng hiểm ác liếc mắt một cái, thẳng chân đá văng Viên bàn tử, Viên bàn tử lại kiên nhẫn bò trở về lần nữa, vẫn cười hì hì. “Như thế nào rồi, có sao không?” Mặc dù Vân Phong đã thành công đột phá đến Tôn Thần, nhưng Triển Ly lại sợ để lại di chứng gì, nhất là sau khi nhìn thấy cả đống thi thể dưới đất, giận tím mặt: “Mấy tên trẻ ranh này vậy mà lại chạy vào đây!” 

“Cha nuôi, con không sao, chỉ là luồng khí tức cuối cùng chưa có ổn định lại mà thôi.” Vân Phong khẽ cười, Triển Ly lại cẩn thận nhìn thêm mấy cái mới yên tâm: “Hừ! Mấy tên ranh con này chết cũng là tự làm tự chịu!”

“Đúng rồi Viên bàn tử, Vô Vọng Chi Lâm này rốt cuộc là địa bàn của ai?” Tiểu Hỏa lười biếng mở miệng, Viên bàn tử đang nịnh nọt Nhị Lôi sắc mặt đột nhiên trở nên hung dữ: “Tất nhiên là địa bàn của ma thú.”

“Ngươi chắc chắn chứ? Nhưng mà vừa nãy có hai tên còn sống lại nói Vô Vọng Chi Lâm là của thứ Hoa Phong chó má gì đấy.” 

Đôi mắt nhỏ của Viên bàn tử lập tức nheo lại, một ánh mắt hung tợn lóe ra: “Xem ra, ta vẫn còn quá khách khí với Hoa Phong…” Viên bàn tử lập tức đứng thẳng người: “Các ma thú mà ta thu nhận hãy nghe đây! Nếu lại có thêm đệ tử Hoa Phong xông vào đây, giết chết hết!” Giọng nói sắc bén truyền ra ngoài, mấy con ma thú lập tức hoang dại gào rú lên, trên mặt Viên bàn tử càng thêm hung tợn: “Dám giành địa bàn với ma thú, nhân loại thật sự ngu xuẩn muốn chết!”

Triển Ly và Vân Phong đều nhìn Viên bàn tử một cái, y lập tức giật khóe miệng: “Ngoại trừ hai vị, hai vị… hai vị cũng sẽ không làm ra chuyện giành địa bàn như vậy, hi hi hi hi.”

“Ngươi có thể cút được rồi.” Nhị Lôi rầu rĩ nói một câu, Viên bàn tử lập tức gật đầu: “Vâng vâng vâng, ta sẽ lập tức cút ngay, lập tức cút ngay!” Viên bàn tử liền linh hoạt cút ra một bên, rất nhanh không còn thấy bóng dáng. Triển Ly cười tủm tỉm vỗ vỗ vai Vân Phong: “Cấp bậc Tôn Thần, quả nhiên là khuê nữ của ta.” 

Vân Phong cười, thời gian hai năm đột phá đến Tôn Thần, hơi chậm hơn chút so với tưởng tượng của nàng, hơn nữa đến giây phút cuối cùng lại bị sai sót một chút, bây giờ nàng cần tốn một khoảng thời gian để củng cố lại, không thích hợp tiếp tục tu luyện. Còn ba năm… nàng nhất định phải có thêm một lần đột phá trên cấp bậc Tôn Thần mới được!

“Chủ nhân, còn phải ở lại Vô Vọng Chi Lâm sao?” Lam Dực hỏi một câu, Vân Phong suy nghĩ một chút: “Ta còn muốn ở lại đây thêm một khoảng thời gian, củng cố lại thực lực một chút.”

Bốn con ma thú khế ước cũng gật đầu, củng cố thực lức là chuyện nên làm trước tiên, Triển Ly rất tự trách mình: “Nếu không phải là ta bỏ đi… Haiz!” 

“Cha nuôi đừng tự trách, con đã nói là không sao.” Vân Phong khẽ cười: “Cha nuôi có kế hoạch gì tiếp theo, nếu như có việc, cha nuôi cứ đi trước.”

Triển Ly cười ha ha: “Ta tất nhiên có việc, nhưng cũng phải đợi sau khi con củng cố thực lực xong đã rồi nói sau. Lần này, ta sẽ không để cho xảy ra bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào!”

Trong lòng Vân Phong ấm áp, Triển Ly xoa đầu của Vân Phong: “Thế lực tăng tiến ta sẽ quay về, ta cần phải xem xem khuê nữ của mình sẽ uy phong xuất sắc ra sao, khiến cho những người đó mở rộng tầm mắt như thế nào, ha ha ha!” 

Vân Phong ngước mắt lên: “Nếu như Vân gia ngồi lên vị trí gia tộc nhất đẳng, tất nhiên sẽ không thủ hạ lưu tình với Thân Đồ gia.”

Triển Ly ngây người, sau đó thấp giọng cười cười: “Quên rồi sao? Cha nuôi con tên là Triển Ly, không có quan hệ gì với Thân Đồ gia.”

Mắt đen của Vân Phong lóe lên, gật gật đầu: “Vâng, biết rồi.” 

Triển Ly xoa xoa đầu của Vân Phong: “Được rồi, ta sẽ đi xung quanh một chút, có bốn tên bọn chúng ở đây, ta cũng yên tâm.” Triển Ly nói đoạn quay người rời đi, bốn con ma thú khế ước nhìn Triển Ly. “Chủ nhân, ông ta thật sự buông xuống được Thân Đồ gia tộc sao?” Lam Dực có chút nghi ngờ, Tiểu Hỏa nheo mắt sói lại: “Cũng đừng có mà đợi đến giờ phút cuối cùng, ông ta sẽ cắn ngược lại.”

Vân Phong lắc đầu: “Sẽ không đâu, bởi vì ông ấy là Triển Ly. Một khi đã chết tâm, thì sẽ không quay lại được nữa.”

Bốn con ma thú khế ước đều có bộ dạng suy tư, Vân Phong vươn vai, tiếp theo nàng sẽ phải tốn một khoảng thời gian để củng cố thực lực Tôn Thần, bước vào cấp bậc Tôn Thần, Long Điện cũng cần phải bắt đầu tiếp tục luyện hóa, còn có một chuyện quan trọng hơn. Đôi mắt đen lóe lên tia sáng u tối, cổ tay Vân Phong xoay chuyển, ngọc bội mà sư tôn để lại xuất hiện, ngón tay của Vân Phong nhẹ nhàng lướt qua ngọc bội, sư tôn, có phải đệ tử sắp được gặp lại người rồi hay không? 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận