Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Ưng Sào là nơi tụ tập của tất cả các tộc bầy chủng loại ma thú phi hành thuộc huyết mạch ưng hệ, huyết mạch ưng hệ có rất nhiều chi nhánh khác nhau, tộc ma thú Sư Ưng mà Vân Phong khế ước xem như một loài đặc thù trong huyết mạch ưng hệ, Hoa Ưng mà Hạ Thanh khế ước cũng thuộc loại này, nhưng dựa theo mức độ cao quý của huyết thống thì không bằng tộc Sư Ưng. Ra khỏi địa bàn của tộc Sư Ưng, thiếu niên Sư Ưng trở nên cẩn thận hơn hẳn, cũng lần lượt giới thiệu cho Vân Phong biết tình hình đại thể ở Ưng Sào.

Huyết mạch ưng hệ ở Ưng Sào có hơn trăm loại, các tộc lớn nhỏ phân bố trong Ưng Sào rộng lớn đều có lãnh địa thuộc về riêng mình, các tộc ít khi qua lại với nhau, ma thú ưng hệ khá lạnh lùng, không thích qua lại với người ngoại tộc, càng không thích thân cận loài người. Trong một nơi có không dưới trăm loài ưng hệ này, chỉ có hai loài khác có thể sánh ngang với loài Sư Ưng, một là tộc Sát Ưng và một là tộc Xích Ưng.

Tộc Sư Ưng nổi tiếng về cánh và tốc độ, nhưng hai tộc còn lại thì khác, tộc Sát Ưng có thể nói là tộc có bản lĩnh kỹ xảo hiếm thấy trong các loài ma thú, tức là có thể tự giấu mình trong lúc đang bay với vận tốc cao. Cái này và không gian phong tỏa là hai loại hình hoàn toàn khác biệt, không gian phong tỏa có thể ẩn giấu bản thân mình mà tiền đề là người nọ phải rất hiểu biết về pháp tắc không gian, cũng chỉ giấu được những người có thực lực thấp hơn mình. Nhưng tộc Sát Ưng thì vượt ra khỏi quy tắc này, một khi đã ẩn hình thì dù thực lực có cao tới mấy trừ phi dùng cách đặc thù, không thì không cách nào phát hiện được chúng. 

Còn thứ làm mọi người mơ ước ở tộc Xích Ưng thì nằm ở tính biến dị đặc biệt trong huyết mạch. Xích Ưng lấy nguyên tố phong hệ làm cơ sở, giữa chân mày lại có một sợi lông màu đỏ thẫm, bên trong sợi lông đỏ này chứa đựng Hoả nguyên tố, huyết mạch tộc Xích Ưng là huyết mạch biến dị. 

Cả tộc biến dị càng quý hiếm hơn một con biến dị, cũng càng thêm đặc biệt, cho nên trừ Sư Ưng ra thì hai tộc này cũng chiếm vị trí hết sức quan trọng trong huyết mạch ưng hệ. Ưng Sào quả đúng là không tầm thường chút nào, Vân Phong nghe thiếu niên Sư Ưng nói xong đã có cái nhìn sơ bộ, dù chỉ sơ bộ nhưng đã đủ để nàng hiểu được sức mạnh ẩn chứa trong các tộc của ma thú cao hơn những gì nàng tưởng nhiều.

“Tiểu Sư Ưng, ngươi tên gì?” Hai người giương cánh bay trên trời cao, Vân Phong quay đầu lại cười hỏi một câu, mặt thiếu niên Sư Ưng ửng đỏ: “Trông ngươi cũng cỡ chừng ta thôi, lớn hơn được nhiêu đâu chứ? Cứ làm bộ làm tịch!” 

Vân Phong cười, hiện giờ nàng đã ba mươi tuổi, dù bề ngoài vẫn là dáng vẻ mười mấy tuổi, nhưng tuổi tác bên trong đã hơn ba mươi nhiều lắm rồi, gọi người nọ là tiểu Sư Ưng cũng không có quá đáng: “Hai chúng ta đi chung, nếu ngay cả tên của ngươi cũng không biết thì kì quá.”

Thiếu niên Sư Ưng đỏ mặt đi theo sau, nhìn đôi cánh lớn sau lưng Vân Phong, đôi mắt màu lam loé lên: “Phi Vân.”

Vân Phong giật mình: “Phi Vân?” 

Thiếu niên Sư Ưng đỏ mặt gật đầu, dường như rất không thích có người gọi mình như vậy, Vân Phong cười: “Phi Vân, cái tên hay quá.”

Phi Vân nghe vậy cũng nhếch miệng cười: “Là do phụ thân ta đặt cho ta.”

Vân Phong cười, họ đã hoàn toàn rời xa địa bàn của Sư Ưng, lọt vào mắt là cảnh tượng lần đầu tiên Vân Phong nhìn thấy. Vân Phong dừng lại, nàng không tìm được phương hướng trong dãy núi trải dài đắm mình trong sương mù này, Phi Vân cười khẽ bay đến cạnh nàng, duỗi tay chỉ một hướng: “Muốn không lạc đường phải dựa vào tầm mắt bao quát, tầm mắt bao quát của Ưng tộc có thể nhìn rất xa, có thể xuyên thấu qua mây mù, nhưng dược tễ ngươi uống chỉ có thể thay đổi vẻ ngoài của ngươi mà thôi.” 

Vân Phong nhếch môi, dược tễ biến hình chỉ có thể thay đổi vẻ ngoài, muốn thay đổi bên trong là chuyện không thể nào. Nàng chỉ có vẻ ngoài và khí tức gần giống tộc Sư Ưng, nhưng ma thú ưng hệ có những đặc điểm mà nàng không có được, ví như tầm mắt bao quát của nàng cũng vẫn chỉ là tầm mắt của con người bình thường.

“Đi nào, ta dẫn ngươi đi.” Phi Vân cười khẽ, giương cánh bay phía trước, chỉ một chốc bóng gã ta đã lẩn vào sương mù, Vân Phong cười bất đắc dĩ chỉ đành bay sát theo sau. Muốn tra rõ chuyện ngày trước, đương nhiên phải bắt đầu từ hai tộc Sát Ưng và Xích Ưng, nếu quả thật là do tộc vương Sư Ưng đương nhiệm ra tay, vậy kẻ hợp tác với y chỉ có thể là người trong hai tộc này.

Nhưng tộc Xích Ưng và Sát Ưng không thể tùy ý ra vào, nếu Vân Phong đi vào sẽ có nguy hiểm rất lớn, càng có khả năng đánh rắn động cỏ. Không trực tiếp tìm kiếm tin tức được, vậy thì hỏi dò la là một cách không tệ, giờ tộc mà Vân Phong và Phi Vân định tới là tộc Hoa Ưng có huyết mạch cũng khá đặc biệt trong huyết mạch ưng hệ. 

Điều làm Vân Phong ngạc nhiên là Phi Vân vậy mà lại có quen biết với người trong tộc Hoa Ưng, tới rìa ngoài địa bàn tộc Hoa Ưng, Phi Vân đỏ mặt phát ra một tiếng kêu của loài ưng, Vân Phong yên lặng đứng đợi một bên, biết đây là một loại ám hiệu nào đó. Nhục Cầu ngồi trên vai nàng, tròn mắt nhìn Phi Vân, rõ ràng rất có hứng thú với loại ám hiệu này. Phi Vân gọi liên tục ba tiếng, đỏ mặt quay lại nhìn Vân Phong: “Chúng ta đợi một chút đã.”

Vân Phong cười gật đầu, không lâu sau trong hang núi truyền ra tiếng bước chân và tiếng thở, Vân Phong cẩn thận đề phòng, chỉ là không thấy mặt Phi Vân ngày càng đỏ, một bóng người nhanh chóng lao ra khỏi đường hầm, thấy Phi Vân thì ngạc nhiên reo lên: “Phi Vân ca ca!”

Vân Phong nhướn mày, thấy gương mặt trắng nõn của Phi Vân đã hoàn toàn đỏ bừng, một thiếu nữ xinh đẹp lao ra, trực tiếp ôm lấy gã ta. Vân Phong nhếch môi, hóa ra sự quen biết này khác với những gì nàng nghĩ. 

Phi Vân xấu hổ đẩy tay thiếu nữ ra, bối rối không biết làm sao. Thiếu nữ xinh đẹp nghiêng đầu sang bên thấy Vân Phong, giật mình: “Phi Vân ca ca, nàng ta là ai?”

Phi Vân đỏ mặt không biết nên giới thiệu thế nào, Vân Phong cười khẽ: “Ta là bằng hữu cùng tộc với gã.”

“Bằng hữu?” Thiếu nữ liếc nhìn Vân Phong, sau đó sáp lại gần nàng, Nhục Cầu đột nhiên rướn người dậy nhìn thiếu nữ gừ vài tiếng, thiếu nữ hơi co người lại. Vân Phong nhìn ngũ quan xinh đẹp linh lung của thiếu nữ, còn cả đôi mắt không có bất kì tạp chất nào, thiếu nữ không có ác ý gì với nàng, chỉ đơn thuần thấy hiếu kỳ mà thôi. 

“Sao ngươi có lông vũ của Phi Vân ca ca?” Thiếu nữ đột nhiên phát hiện ra chuyện này, khuôn mặt nhỏ nhăn nhó, rồi giật mình nhìn Phi Vân, nước mắt lưng tròng: “Phi Vân ca ca, huynh lại lấy lông vũ cho nàng ta?”

Phi Vân đỏ mặt đứng một bên: “Không phải như vậy, chuyện không phải như muội nghĩ!”

Vân Phong ngẩn ra, đúng là nàng có xin lông vũ của Phi Vân, nhưng sao thiếu nữ này lại phản ứng lớn vậy? Chẳng lẽ là... Chuyện đưa lông vũ có một hàm nghĩa khác? Nghĩ vậy mặt Vân Phong hơi nhăn lại: “Phi Vân, tặng lông vũ cho người khác phái có ý nghĩa gì?” 

Phi Vân đỏ mặt nhìn Vân Phong, ánh mắt trốn tránh, hít sâu một hơi rồi nói một mạch: “Trong loài Ưng con đực tặng lông vũ của mình cho con cái... Tức là muốn con cái đó gây giống cho mình!”

Cái gì?! Vân Phong đen mặt, gây giống?! Tức là... Sinh con?! Nhục Cầu đứng trên vai nàng cũng sững sờ, mất một lúc mới tiêu hoá được ý của câu này, đột nhiên nó xoay người sang chỗ khác, người run lên, không nói cũng biết nó đang cười rất vui vẻ.

Vân Phong đen mặt đứng đó, tặng lông vũ còn có ý này?! Thiếu nữ tộc Hoa Ưng tỏ rõ vẻ đau lòng, Phi Vân đỏ mặt không biết nên giải thích thế nào. 

“Phi Vân ca ca, huynh tặng lông vũ cho người khác... Chẳng lẽ huyết mạch của nàng ta tốt hơn muội à?”

“Không phải như thế...” Phi Vân hoàn toàn luống cuống, lúc này Vân Phong bước lại, bất đắc dĩ nói: “Lúc trước ta xin Phi Vân lông vũ, là có nguyên nhân khác.”


Thiếu nữ tộc Hoa Ưng há hốc miệng, hóa ra còn có thể chủ động xin lông vũ được à? Hóa ra nàng ta to gan như vậy! Vân Phong nhìn sắc mặt thiếu nữ liền biết ngay nàng ta đã hiểu lầm, vẻ mặt càng bất đắc dĩ hơn, Phi Vân mặt đỏ bừng định giải thích nhưng Vân Phong lại mở miệng: “Để ta nói cho rõ.” 

Vân Phong trực tiếp kể lại tiền căn hậu quả, cũng không giấu thân phận nhân loại của mình, thiếu nữ Hoa Ưng là mấu chốt quan trọng để họ có thể đi tiếp, muốn được nàng ta giúp đỡ thì phải phủi sạch quan hệ với Phi Vân. Vân Phong hơi nhức đầu, sớm biết như vậy nàng đã xin Phi Vân lông khác rồi, lúc trước không nghĩ quá nhiều, ai biết nhận lông vũ có nghĩa là sinh con? Xem ra không thể dễ dàng xin đồ của bất cứ ma thú nào, có đôi khi con người không biết rõ hàm nghĩa ẩn trong đó.

Phi Vân đỏ mặt đứng một bên, thiếu nữ tộc Hoa Ưng cuối cùng cũng hiểu, nhìn Vân Phong cười ngại ngùng: “Xin lỗi, là ta hiểu lầm ngươi và Phi Vân ca ca.” Vân Phong cười khẽ, Phi Vân đứng bên thở phào một hơi, thiếu nữ tộc Hoa Ưng hiếu kỳ thăm dò Vân Phong: “Nhưng đây là lần đầu tiên ta thấy nhân loại tới đây đó!”

Phi Vân kéo thiếu nữ tộc Hoa Ưng ra một bên nhỏ giọng nói vài câu, Vân Phong đột nhiên nhìn về phía hang núi, người nhích lên trước, che cả hai người ở sau lưng. 

“Ra đây đi.” Vân Phong lạnh lùng quát, thiếu nữ Hoa Ưng và Phi Vân đều giật mình, Phi Vân kéo thiếu nữ Hoa Ưng ra sau mình, đề phòng nhìn bốn phía.

“Chậc chậc, ta còn đang nghĩ Tiểu Minh muội muội đi đâu, hóa ra là lén đi gặp tình lang.” Một giọng nói hơi tà khí vang lên, một người từ trong hang núi chậm rãi bước ra, vóc dáng khá cao, ngũ quan bình thường, đôi mắt đặc trưng của Ưng tộc lộ ra vẻ ác độc, điều càng khiến Vân Phong để ý lại là vết đỏ giữa chân mày người nọ.

Nàng cảm nhận được rõ ràng vết đỏ giữa trán người nọ hàm chứa Hỏa nguyên tố, thanh niên này vậy mà lại là tộc Xích Ưng. Thanh niên lạnh lùng nhìn Phi Vân ở sau lưng Vân Phong, cuối cùng cười lạnh một tiếng: “Ta còn tưởng tình lang này là ai, hoá ra lại là tiểu tử ngươi.” 

Phi Vân trừng mắt, nhìn thanh niên trước mặt rồi lại quay sang nhìn thiếu nữ Hoa Ưng mặt đầy bi thương đứng sau lưng mình: “Minh Minh, chuyện này là sao?”

“Minh Minh? Chậc chậc, ở trước mặt vị hôn phu của nàng mà gọi như vậy, không tốt lắm đâu.” Thanh niên cười to, cao giọng nói: “Tiểu Minh, nàng còn không qua đây à?”

Thiếu nữ Hoa Ưng nắm chặt tay Phi Vân, lòng bàn tay đầy mồ hôi: “Ta không muốn... Người ta thích là Phi Vân ca ca!” 

Tộc Xích Ưng lại định kết thông gia với tộc Hoa Ưng? Tộc Xích Ưng vốn có địa vị khá cao trong Ưng Cốc này, nếu kết thông gia cũng nên kết trong tộc hoặc là tộc Sư Ưng mới đúng chứ? Hai tộc mạnh liên thủ cũng tốt hơn là chọn tộc Hoa Ưng yếu hơn mình một bậc, tộc Xích Ưng và tộc Hoa Ưng kết thông gia, lôi kéo tộc Hoa Ưng, chẳng lẽ tính làm gì?

“Đây là hôn sự do vương của hai tộc khâm định, không tới phiên nàng muốn hay không muốn!” Thanh niên hung dữ quát: “Hay là, muốn ta tự tay giết tiểu tử này, nàng mới thật sự hết hy vọng?”

“Đừng!” Mặt thiếu nữ Hoa Ưng trắng bệch, tay siết chặt tay Phi Vân, mắt thanh niên nọ lạnh như băng: “Vậy nàng còn không mau qua đây!” 

Thiếu nữ Hoa Ưng cắn chặt môi, cuối cùng thả tay Phi Vân ra. Phi Vân ngẩn người, không hề nghĩ ngợi, kéo tay thiếu nữ Hoa Ưng lại “Minh Minh!”

“Buông tay!” Thanh niên thấy Phi Vân làm vậy liền quát một tiếng, chiến khí ập thẳng tới, ánh mắt Vân Phong trầm xuống vươn tay ra trước, tinh thần lực cuồng mãnh va chạm vào chiến khí hung hãn kia, sắc mặt thanh niên tức thì sầm xuống, cường giả Tôn Thần?

Trong lòng Vân Phong cũng chùng xuống, dù là Tôn Hoàng cấp chín nhưng thực lực của y đã đạt tới đỉnh phong, cộng thêm thể chất của ma thú giúp y có thể đánh ngang tay với nàng. Nơi này còn là địa bàn của tộc Hoa Ưng, thanh niên này chắc chắn là người có địa vị cao trong tộc Xích Ưng, nói không chừng còn giống Phi Vân. Nếu đây là hôn sự tộc trưởng hai bên hứa hẹn, Phi Vân gây rối sẽ chọc tới cả hai tộc, nghĩ vậy, Vân Phong mở miệng: “Phi Vân, buông tay.” 

Phi Vân ngẩn người, đôi mắt xanh hiện lên vẻ không cam, cầm chặt tay thiếu nữ không muốn buông, thiếu nữ cũng không muốn rời đi, Vân Phong lạnh giọng quát: “Buông tay!”

Phi Vân hít sâu một hơi, cuối cùng chậm rãi buông tay ra, thanh niên lạnh lùng cười: “Tiểu Minh, nàng còn không qua đây!”

Thiếu nữ Hoa Ưng hít mũi, chăm chú nhìn Phi Vân một lúc, cuối cùng chậm rãi bước qua, thanh niên kéo tay thiếu nữ, nhếch miệng: “Nếu không phải nàng che chở ngươi, hôm nay ngươi đã không còn mạng quay về rồi! Tiểu tử, với thực lực của ngươi, xách giày cho ta cũng không xứng nữa!” 

Ánh mắt Phi Vân trầm xuống, thanh niên cười to ha ha rồi kéo thiếu nữ đi về, Phi Vân đờ người đứng đó thật lâu, tay siết chặt. Vân Phong thở dài bất đắc dĩ, Phi Vân giờ mới chỉ là Thống Lĩnh, nhưng thanh niên kia đã là Tôn Hoàng cấp chín.

Phi Vân đứng một lúc mới chậm rãi mở tay ra, trong tay gã ta nắm một sợi lông màu tím, đôi mắt xanh của Phi Vân dần biến sắc, từ màu xanh trong ban đầu hoá thành màu xanh thẫm như màu biển sâu, bên trong sóng biển cuộn trào

Vân Phong nhìn lông vũ trên tay Phi Vân, thản nhiên mở miệng: “Chỉ có sức mạnh cường đại mới có thể bảo vệ người mình yêu thương.” 

Phi Vân hít sâu một hơi, siết chặt cọng lông vũ trong tay: “Ngươi nói không sai, đi thôi.”

Vân Phong nhìn bóng lưng Phi Vân rời đi, môi đỏ nhếch lên cười, xem ra thiếu niên này cuối cùng cũng đã ý thức được chuyện gì đó rồi, xem ra thiên hạ của tộc Sư Ưng nên thay đổi rồi, vẫn là trở về tay chủ cũ tốt hơn.

Tộc Hoa Ưng và tộc Xích Ưng sắp kết thông gia, tộc Sát Ưng cũng âm thầm liên hệ với tộc tuyến hai trong Ưng Cốc, nhưng chuyện này đều là âm thầm làm, như thể một cơn bão tố sắp xảy ra. Tộc vương Sư Ưng đương nhiệm tính tình ngày càng táo bạo, vì sự tồn tại của Lam Dực khiến y khó lòng yên tâm. Vì có Vân Phong xen vào làm bốn trưởng lão thay đổi ý nghĩ, cũng thay đổi thái độ với Lam Dực, để phòng ngừa mọi chuyện, bốn vị trưởng lão đích thân trông chừng Lam Dực, điều này khiến tộc vương Sư Ưng càng thêm nôn nóng. 

Mọi người trong tộc Sư Ưng đang chờ kết quả Vân Phong mang về, một khi có kết quả, chắc chắn sẽ có một người biến mất hoàn toàn khỏi tộc Sư Ưng.

Chuyện năm đó đáng nghi ở chỗ tộc vương Sư Ưng bị giết mà không ai phát hiện, cả chính ông ta cũng không hề phát giác, còn tại sao Lam Dực lại xuất hiện ở đó đúng lúc. Lúc đó người đầu tiên phát hiện tộc vương Sư Ưng bị giết là vị tộc vương hiện tại, cũng chính y nói rằng Lam Dực là hung thủ. Thường thường người chỉ tội đầu tiên càng bị nghi ngờ hơn, năm đó sở dĩ tộc vương Sư Ưng bị giết chết một cách im ắng thành công, một là do người của tộc Sát Ưng ra tay, hoặc là do người quen ra tay. [chương mới nhất tại iread.vn]

Người có thể khiến tộc vương Sư Ưng không đề phòng, ngoài trừ Lam Dực ra... chính là tộc vương Sư Ưng đương nhiệm, dù sao họ cũng là máu mủ ruột thịt. Vân Phong hiểu phụ thân của Phi Vân coi trọng tình máu mủ thế nào. Nghe Lam Dực nói, Vân Phong cũng biết lúc trước Lam Dực không ở hiện trường, mà là bị tộc vương Sư Ưng đương nhiệm dùng lý do gì đó để sai đến đó, lúc Lam Dực chạy đến thì phụ thân của Phi Vân đã chết, Lam Dực bị đả kích ngây người tại chỗ, mà lúc này tộc vương Sư Ưng đương nhiệm xuất hiện, chụp tội lên đầu Lam Dực. 


Rất rõ ràng, đây là một cái bẫy được thiết kế tỉ mỉ, lúc này Vân Phong dám khẳng định tộc vương Sư Ưng đương nhiệm chính là hung thủ, chuyện năm đó nếu được sắp xếp tỉ mỉ, tất nhiên sẽ không để lại manh mối nào, cách tốt nhất là khiến đối phương tự mình nói ra chân tướng.

Gần tới thời hạn cho Vân Phong điều tra, mọi người trong tộc Sư Ưng càng bàn luận xôn xao. Còn mấy ngày nữa là tới kì hạn điều tra của Vân Phong, nhưng Vân Phong vẫn chưa tỏ thái độ gì, xem ra nàng ta không tra được gì rồi.

“Con người đó còn chưa tra được gì?” Tộc vương Sư Ưng đi vào chỗ tạm giam Lam Dực, bốn vị trưởng lão đứng ngoài canh chừng, thấy tộc vương Sư Ưng thì gật gật đầu: “Vẫn chưa có kết quả, chuyện năm đó muốn tra đâu dễ vậy.” 

Tộc Sư Ưng nghe vậy cười thầm: “Còn mấy ngày nữa, cứ để con người đó thăm dò tiếp đi!” Y nói rồi quay người bỏ đi, xem chừng tâm trạng khá tốt, bốn vị trưởng lão nhìn bóng lưng y hồi lâu, chỉ biết lắc đầu thở dài.

Đêm trước ngày hết hạn, Vân Phong vẫn không cho ra được kết quả gì, điều này có nghĩa là tới ngày mai Lam Dực sẽ bị xử tử với thân phận kẻ phản bội, lần này dù là Vân Phong cũng không cản được. Đêm nay tộc Sư Ưng có cảm giác rất lạ, như có thứ gì sắp lên men, chậm rãi lan toả mọi ngóc ngách trong tộc.

Bốn vị trưởng lão trông chừng Lam Dực đã rời đi, đổi thành hộ vệ trong tộc Sư Ưng, lúc đêm dài yên ắng, một bóng người nhanh chóng lại gần, lách vào chỗ giam Lam Dực, nhanh đến mức không ai kịp thấy. 

Trong bóng tối, Lam Dực bị xích chặt hai tay, im lặng ngồi tựa vào vách tường lạnh băng, ngay lúc bóng đen lẻn vào, đôi mắt xanh trong suốt của Lam Dực chậm rãi mở ra, nhìn về một nơi nào đó trong bóng tối cười lạnh: “Sao, hết nhịn nổi rồi?”

Ánh trăng mờ soi xuống đất tạo thành bóng đen, từ trong bóng đen đó một người bước ra, gương mặt anh tuấn lúc này mang đầy vẻ tức giận, đắc ý và sự điên cuồng vì sắp đạt được mục đích, kẻ đó là tộc vương Sư Ưng đương nhiệm.

“Ngươi cho là có con người đó thì ngươi có thể thoát khỏi tay ta à? Ta đã nói, ngươi thoát được một lần chứ không thoát được thứ hai!” 

Lam Dực cười khẩy: “Ngươi vội vã muốn giết ta vậy, chuyện năm đó quả thực là do ngươi làm.”

Tộc vương Sư Ưng im lặng một lúc, đột nhiên bật cười: “Là ta làm, thì sao? Ngươi giống như nó, cuối cùng vẫn không thoát khỏi tay ta. Lẽ ra ta nên giết ngươi trước, sau đó mới giải quyết nó!”

“Đó là thân đệ của ngươi!” Đôi mắt xanh của Lam Dực loé lên đau xót: “Đó là máu mủ ruột rà của ngươi!” 

“Máu mủ ruột rà? Ha ha! Nó có thèm để ta vào mắt đâu! Cùng là Sư Ưng sáu cánh, dựa vào đâu mà nó có thể ngồi lên vương vị? Dựa vào đâu mà chỉ vì nó có con nối dõi là đã đạt được vương vị thuộc về ta?”

“Tiếp nối huyết mạch là chuyện quan trọng trong tộc, nếu như ngươi có con nối dõi, vương vị đó vẫn là của ngươi. Huynh ấy không hề muốn giành nó với ngươi!”

“Nói bậy! Ta sẽ không bao giờ quên nụ cười của nó lúc leo lên vương vị, châm chọc đến vậy. Nó đang châm chọc ta!” Tộc vương Sư Ưng cười lạnh lùng: “Ta cho thằng oắt đó sống là để cho mọi người trong tộc đều biết, con nối dõi chẳng có nghĩa gì cả. Thằng oắt đó không có huyết thống Sư Ưng sáu cánh. Vương vị mà nó trăm phương ngàn kế cướp lấy, kết quả vẫn là của ta!” 

“Chẳng qua là sáu cánh của Phi Vân chưa thức tỉnh thôi.”

“Ha ha ha, chưa thức tỉnh? Sư Ưng sinh ra mấy cánh thì là mấy cánh, thằng oắt đó căn bản không có huyết mạch này, nó cũng tự biết thân phận, nếu không thì ta sẽ không giữ mạng nó!”

“Lam Dực, ta với nó đều là sáu cánh, ta không thua nó điểm nào, sao các người không ủng hộ ta, lão già đó còn truyền ngôi vị cho nó, ha ha ha ha! Đây là của ta, mọi thứ bây giờ đều là thứ ta nên có được!” 

Lam Dực lạnh giọng cười: “Ngươi nói ra, không sợ bị người khác biết à?”

“Ha ha ha! Ngươi nói ra thì có ai tin à? Dấu ấn của kẻ phản bội này sẽ theo ngươi cả đời, ngươi phải thay ta gánh vết nhơ này cả đời, tới chết mới thôi!”

“Giết chết huyết mạch đồng tộc, cũng là tội lớn trong tộc Sư Ưng.” 

“Ha ha, cho nên ngày mai ta sẽ tự tay chém ngươi!” Tộc vương Sư Ưng đương nhiệm lạnh lùng cười: “Cơn ác mộng bao nhiêu năm nay cuối cùng cũng có thể dẹp bỏ, không ai cứu ngươi được đâu. Còn con người đó, ta cũng sẽ tự tay giải quyết!”

Tộc vương Sư Ưng đi rồi, trong bóng tối, Lam Dực khẽ nhếch môi, lộ ra nụ cười ẩn ý sâu xa.

Ngày điều tra cuối cùng của Vân Phong đến, toàn bộ người trong tộc Sư Ưng tụ tập lại. Lam Dực vẫn bị trói ở vị trí trung tâm như lần trước, bốn vị trưởng lão và tộc vương Sư Ưng đương nhiệm ngồi ở phía sau, Vân Phong đứng bên cạnh Lam Dực, chủ tớ nhìn nhau, mặt mày tươi vẻ. 

“Nhân loại, kì hạn cuối cùng đã tới, kết luận của ngươi là gì?” Tộc vương Sư Ưng mở miệng, Vân Phong nhìn y: “Kết luận của ta là... không có kết luận.”

“Không có kết luận?” Tộc vương Sư Ưng nhướn mày, sau đó bật cười: “Mọi người trong tộc có nghe rõ chưa? Kết luận của con người này là không có kết luận!” Tộc vương Sư Ưng đen mặt: “Nhân loại, ngươi có biết trêu đùa tộc Sư Ưng sẽ có kết quả gì không!”


Bốn vị trưởng lão cũng sa sầm mặt, Phi Vân đứng ở đằng xa nhìn Vân Phong có hơi lo lắng, câu trả lời này của nàng ta sẽ chọc giận tộc Sư Ưng, sao nàng ta lại nói vậy? Vân Phong nhìn vẻ mặt ác độc của tộc vương Sư Ưng chỉ bình thản cười. Tộc vương Sư Ưng đồng tử co lại, bước lại cạnh Lam Dực: “Mọi người trong tộc nghe rõ, con người này không tra được gì về chuyện năm đó, có thể thấy Lam Dực thật sự là kẻ phản bội. Dựa theo quy định trong tộc Sư Ưng, phải bị giết ngay tại chỗ. Nếu như ai còn dám ngăn trở, bổn vương sẽ không khách khí!” 

Tộc vương Sư Ưng nhìn Vân Phong, rõ ràng đang uy hiếp nàng, bốn vị trưởng lão cũng không có dị nghị gì, tay của tộc vương Sư Ưng đột nhiên hóa thành vuốt ưng, trong lòng đang cười điên cuồng. Lần này, ác mộng của y cuối cùng cũng đã kết thúc!

Vuốt ưng xé gió đâm thẳng vào ngực Lam Dực, lần này, ai cũng đừng mơ ngăn cản y!

“Là ta làm, thì sao? Ngươi cũng như nó, cuối cùng không thể thoát khỏi lòng bàn tay ta!” Một giọng nói đột nhiên xuất hiện, mọi người trong tộc Sư Ưng đều biến sắc, mắt bốn vị trưởng lão lóe lên, vuốt ưng của tộc vương Sư Ưng dừng lại trước lồng ngực Lam Dực. Giọng nói này...! 

“Máu mủ ruột rà? Ha ha! Nó có thèm để ta vào mắt đâu! Cùng là Sư Ưng sáu cánh, dựa vào đâu mà nó có thể ngồi lên vương vị? Dựa vào đâu mà chỉ vì nó có con nối dõi là đã đoạt được vương vị thuộc về ta?”

“Ha ha ha! Ngươi nói ra thì có ai tin à? Dấu ấn của kẻ phản bội này sẽ theo ngươi cả đời, ngươi phải thay ta gánh vết nhơ này cả đời, tới chết mới thôi!”

Tộc vương Sư Ưng nhăn mặt lại, giọng này là của y. Vân Phong chậm rãi lấy ra một miếng ngọc bội đang loé sáng, từ từ giơ lên cao, giọng của tộc vương Sư Ưng đang truyền ra từ đó, vang vọng cả một vùng trời. Tất cả người trong tộc Sư Ưng tộc nhân đều sững sờ, Phi Vân đột nhiên đứng lên, thật sự là vậy, thật sự là ông ta làm! 

Mắt tộc vương Sư Ưng loé lên vẻ ác độc, vuốt ưng đâm vào ngực Lam Dực, Vân Phong thấy vậy tinh thần lực hoá thành trường tiên vung ra, bốn vị trưởng lão cũng phóng ra khí tức của mình, tộc vương Sư Ưng chật vật lùi ra sau. Tinh thần lực của Vân Phong cắt đứt xiềng xích trên người Lam Dực, lạnh lùng nhìn tộc vương Sư Ưng lúc này vẻ mặt phức tạp: “Ngươi còn gì muốn nói nữa?”

Sắc mặt bốn vị trưởng sa sầm nhìn tộc vương Sư Ưng: “Chuyện năm đó, thật sự là ngươi làm?”

“Vương, người làm chúng ta quá thất vọng, làm người trong tộc quá thất vọng, lại giết chết máu mủ ruột rà của mình!” 

Tộc vương Sư Ưng quay đầu lại, nhìn thấy toàn tộc Sư Ưng đều tức giận nhìn mình, trái tim run lên, ngay sau đó bật cười to: “Thất vọng? Các ngươi không khiến ta thất vọng à? Vương vị này vốn là của ta!”

“Nhưng ngươi giết đồng tộc của mình!” Bốn vị trưởng lão phẫn nộ quát, tộc vương Sư Ưng giật mình, mặt đầy hung ác: “Như thế thì sao? Ai chiếm đồ của ta thì ta sẽ đoạt lại, không ai có thể cản ta!”

“Đó là thân đệ ruột của ông!” Phi Vân quát, mọi người trong tộc nhìn về Phi Vân. Phi Vân đứng đó, cố đè nén bi phẫn trong lòng, tay siết chặt, mắt đỏ bừng. 

“Cho nên ngươi mới là người phản bội, phản bội tộc Sư Ưng!” Lam Dực bước lên, đôi mắt xanh nhìn thẳng về phía tộc vương Sư Ưng: “Lần này, tới phiên ngươi khắc dấu ấn phản bội này.”

“Chỉ bằng ngươi, đừng hòng!” Sau lưng tộc vương Sư Ưng đột nhiên mọc cánh, bay thẳng lên cao, ngay sau đó một luồng ánh sáng màu xanh mang theo uy áp mạnh mẽ giáng xuống. Mắt Lam Dực lạnh băng, cũng mở đôi cánh của mình ra, bay lên không, đuổi theo tộc vương Sư Ưng.

“Lam Dực!” Vân Phong lo lắng nhìn theo bóng Lam Dực, dù gã đã là cấp bậc Tôn Thần nhưng thực lực của tộc vương Sư Ưng cao hơn gã, mạo muội đuổi theo như vậy, có phải quá miễn cưỡng rồi không? 

“Chủ nhân, để gã đi đi!” Giọng Tiểu Hỏa vang lên trong đầu, sau đó là tiếng Nhị Lôi: “Đây là chuyện riêng của gã, cho dù thực lực không đủ cũng chỉ có thể do gã làm.”

“Ha ha, nói có lý.” Vân Phong cười khẽ, bốn vị trưởng lão ngửa đầu nhìn lên trời, cũng bất đắc dĩ thở dài, nhưng lúc này vệ binh trong tộc bối rối chạy vào: “Bốn vị trưởng lão, bên ngoài đã bị bao vây trùng điệp.”

“Cái gì?!” Bốn vị trưởng lão mặt biến sắc, Vân Phong cũng sầm mặt, lúc này lại còn bị vây công à. 

“Là tộc nào đang bao vây?” Vân Phong đột nhiên lớn tiếng hỏi, vệ binh trả lời ngay: “Là tộc Xích Ưng và Sát Ưng, còn có Hoa Ưng và vài tộc khác.”

“Vậy mà lại chọn ngay lúc này, còn có nhiều tộc như vậy.” Bốn vị trưởng lão nặng nề nói, trong lòng run rẩy không thôi, mọi người trong tộc lúc này đều rối loạn, bên ngoài bị vây trùng điệp như vậy, rốt cục sẽ xảy ra chuyện gì đây?

“Ha ha ha, ha ha ha ha!” Không trung vang lên tiếng cười cuồng ngạo: “Tới hay lắm! Tới đúng lúc lắm!” 

“Phi Lăng, là do ngươi làm?!” Bốn vị trưởng lão giận điên lên, giọng nói điên cuồng trên không lại vang lên: “Bốn lão già, từ lúc các người che chở Lam Dực, ta biết ngay là các người không một lòng với ta, nếu không một lòng, vậy thì ta giữ các người làm gì.”

“Phi Lăng, ngươi...!”

“Giờ không phải lúc tức giận, bốn vị trưởng lão mau ra ngoài khống chế tình hình đi!” Vân Phong đột nhiên nói, Lam Dực ở trên không cũng tức giận ngửa đầu kêu to, bóng gã hoá thành luồng sáng xanh lao vào Phi Lăng. 

“Nói rất đúng, chúng ta không thể rối loạn được.” Bốn vị trưởng lão lập tức thống nhất ý kiến: “Chúng ta mau ra ngoài thăm dò. Vân Phong tiểu hữu, trong tộc tạm thời giao cho ngươi.”

Vân Phong gật đầu, bốn vị trưởng lão xông ra ngoài, người trong tộc Sư Ưng rơi vào rối loạn, lúc này Phi Vân bước ra: “Mọi người đừng rối loạn, có bốn vị trưởng lão ở đây, tộc Sư Ưng sẽ không sao đâu.”

Vân Phong nhìn biểu hiện của Phi Vân, khen ngợi gật đầu, ngửa đầu nhìn hai người đang đối chiến kịch liệt trên không trung. Lam Dực không phải đối thủ của Phi Lăng, đòn tấn công của gã không thể làm gì được Phi Lăng, về đẳng cấp thực lực thì Phi Lăng hoàn toàn áp chế Lam Dực. 

“Chỉ bằng ngươi vẫn không thể làm gì được ta. Ta tiễn ngươi đi trước vậy.” Phi Lăng cười to, trên lưng mọc thêm một đôi cánh nữa. Phi Lăng là Sư Ưng sáu cánh, giờ tuy chỉ mới xuất hiện bốn cánh, nhưng thực lực đã vô cùng kinh người.

“Soạt!” Đôi mắt xanh của Lam Dực trầm xuống, sau lưng cũng mọc thêm một đôi cánh, trong đó có một cánh trắng như tuyết, còn một cánh thì màu xanh lục. Phi Lăng nhìn thấy đôi cánh kì lạ này thì nheo mắt lại, trong lòng khinh thường: “Để mạng lại đi!” Ánh sáng màu xanh hiện lên, Lam Dực né người tránh đòn công kích, bốn cánh mở rộng, Phong nguyên tố hóa thành vô số điểm sáng xuất hiện từ đôi cánh.

Vô số điểm sáng phủ kín cánh Lam Dực, như bầu trời đầy sao, mà lúc này các vì sao trên bầu trời đó sắp rơi xuống. 

Vô số điểm sáng hoá thành sao băng từ cánh Lam Dực bay ra, nó như một vũ trụ nhỏ vô tận, Phong nguyên tố bị chèn ép kéo cái đuôi dài bay thẳng về phía Phi Lăng, trên bầu trời xuất hiện từng luồng ánh sáng không ngừng giao nhau, cảnh tưởng sao rơi đầy trời làm người trong tộc Sư Ưng đều khiếp sợ. [bản dịch sớm nhất tại iread.vn]

“Đây là sức mạnh của Dực thúc...” Phi Vân nhìn cảnh tưởng kì lạ trên không trung, thì thào tự nói.


Phủ kín trời đều là ánh sao rơi vào cùng một điểm rồi nổ tung, năng lượng nguyên tố không ngừng khuyếch tán ra từ đó. Lam Dực đứng trên không nhìn xuống phía dưới, sau khi năng lượng tiêu tan hết, mấy đôi cánh đột ngột mở ra, Phi Lăng đứng đó cười khẩy không hề bị tổn thương. 

“Sáu cánh...” Vân Phong nhìn sáu cánh sau lưng Phi Lăng, sáu cái cánh tạo thành một bình chướng phòng hộ hoàn hảo, đòn tấn công vừa rồi của Lam Dực đều bị chặn lại.

“Chủ nhân, điểu nhân đánh không lại sáu cánh đâu!” Tiểu Hỏa lo lắng nói, Vân Phong cũng nghĩ vậy. Mặc dù đây là chuyện của Lam Dực, mặc dù đây là chuyện nội bộ của tộc Sư Ưng, nàng không nên nhúng tay, nhưng nếu như Phi Lăng dám làm hại bằng hữu của nàng, nàng sẽ không đứng yên nhìn.

“Vèo vèo vèo...!” Ba luồng ánh sáng bay ra khỏi nhẫn khế ước của Vân Phong, Tiểu Hỏa, Yêu Yêu, Nhị Lôi đều xuất hiện. Chống lại Sư Ưng sáu cánh, Vân Phong không dám qua loa, cũng không dám xem thường. 

“Bổn vương giải quyết ngươi luôn vậy.” Phi Lăng thấy Vân Phong xuất hiện, cười to, sáu cánh mở rộng, hình vẽ Sư Ưng khổng lồ xuất hiện trên cánh, tản ra ánh sáng cực mạnh.

“Chủ nhân!” Lam Dực bay tới cạnh Vân Phong, cánh của Phi Lăng đang đập, Phong nguyên tố như cột sáng bắn ra từ sáu cái cánh đó.

“Chủ nhân cẩn thận!” Lam Dực nhanh tay kéo Vân Phong né tránh từng luồng ánh sáng kia. Yêu Yêu biến thân, thân người to lớn chịu đòn tốt của Giao Nhân xuất hiện, đuôi cá khổng lồ quật mạnh một cái, hai cột sáng khác bị cản lại. Tiểu Hỏa đột nhiên phát ra tiếng gầm, thân sói bị từng cột ánh sáng bắn xuyên qua, Nhị Lôi thì không thèm né tránh, rắn nhỏ màu bạc xuất hiện mang theo Lôi nguyên tố màu tím nồng nặc, trực tiếp va chạm vào đòn tấn công của Phi Lăng. 

“Rầm rầm rầm...!” Không trung phát ra tiếng nổ liên tiếp, không gian và mặt đất đều rung chuyển.

“Quả nhiên có chút bản lĩnh.” Phi Lăng nhìn ba con ma thú khế ước của Vân Phong, mắt hung hăng nhìn Lam Dực và Vân Phong: “Nhưng dù có chút bản lĩnh, cũng không phải đối thủ của bổn vương! Bổn vương là Sư Ưng sáu cánh!”

Đột nhiên vang lên tiếng ưng kêu, thân thể Phi Lăng xảy ra thay đổi, ánh sáng xanh hiện lên, bản thể Sư Ưng cực kỳ khổng lồ xuất hiện, móng vuốt sắc nhọn, ba đôi cánh chim và cả cái đầu dữ tợn. Phi Lăng lại phát ra tiếng ưng kêu bén nhọn, vẫy cánh, Phong nguyên tố như vòng xoáy cuốn qua. 

Lam Dực kéo Vân Phong ra sau lưng, ánh sáng xanh loé lên, tiếng ưng kêu to vang lên, bản thể Sư Ưng của Lam Dực cũng xuất hiện. Hai con Sư Ưng khổng lồ đồng thời hiện thân làm trận chiến càng thêm hùng tráng, móng vuốt chống lại móng vuốt, bốn cánh chống lại sáu cánh.

Vòng xoáy Phong hệ không ngừng di chuyển trên không, Phi Lăng và Lam Dực đều dùng bản thể giao chiến, năng lượng nguyên tố của cả hai tăng tới mức cao nhất, ba con ma thú hết sức cẩn thận tránh né những vòng xoáy đó, những vòng xoáy Phong hệ này xoay với tốc độ cực nhanh, có thể quấn nát bất cứ thứ gì.

“Chủ nhân, chúng ta giúp điểu nhân đó thế nào đây?” Hai Sư Ưng đối chiến, ba ma thú khế ước không dám chen vào, cả Vân Phong cũng hết đường. Tốc độ, lực lượng và vòng xoáy trải rộng khắp không gian này, nàng không cách nào lại gần cả. 

“Đợi cơ hội! Một chiêu giải quyết!” Vân Phong nheo mắt nhìn sáu đôi cánh sau lưng Phi Lăng, nàng cần một cơ hội, một cơ hội có thể một chiêu giải quyết y.

“Điểu nhân gặp nguy hiểm rồi.” Tiểu Hỏa đột nhiên gào to, lúc này Lam Dực hoàn toàn bị áp chế, Phi Lăng ngay trên gã, móng vuốt sắc bén sắp ghim vào phần ngực ngay tim Lam Dực. Ngay lúc này, mắt Vân Phong loé lên: “Tiểu Hỏa!” Vân Phong hét lớn, Tiểu Hỏa nhún người, Vân Phong nhảy lên người Hỏa Vân Lang, bóng đỏ lướt qua không trung. Vân Phong đạp chân trên lưng Hỏa Vân Lang, nhảy thật mạnh, lộn một vòng trên không, nhảy lên sống lưng của Phi Lăng.

“Con người đáng ghét cực độ!” Ngay khi bị Vân Phong đạp, Phi Lăng đã cảm giác được, với y mà nói đây là một sự sỉ nhục cực lớn. Mắt ưng đầy tức giận, vuốt ưng cắm vào người Lam Dực, muốn giải quyết Lam Dực trước rồi mới giải quyết Vân Phong. 

Đúng lúc này, ba luồng sức mạnh nguyên tố từ đằng sau bắn ra, như sợi tơ quấn chặt lấy ba đôi cánh của Phi Lăng, ba ma thú khế ước kéo mạnh, người Phi Lăng bị kéo ra sau.

“Đáng ghét!” Phi Lăng quay đầu thấy ba con ma thú khế ước, cánh lông vũ sau lưng mở ra, ba luồng năng lượng nguyên tố lập tức vỡ vụn.

Nhưng chỉ một khắc này cũng đã đủ cho Vân Phong. 

Quả cầu ánh sáng do ba nguyên tố hỗn hợp thành xuất hiện trong lòng tay, Vân Phong đứng trên lưng Phi Lăng, vỗ tay xuống. Nhưng phòng ngự của Phi Lăng cao hơn những gì Vân Phong tưởng tượng, quả cầu ánh sáng không thể xuyên qua người của y được.

Phi Lăng phát hiện ý định của Vân Phong, mở rộng sáu cánh, lông vũ hoá thành dao nhọn, ngay sau đó bay lên nhắm thẳng về phía Vân Phong.

“Chủ nhân!” 

“Tiểu Phong!”

“Chủ nhân!” Lam Dực thấy cảnh này tim như bị bóp nghẹn, bay thẳng tới muốn xông lại cạnh Vân Phong, nhưng Phi Lăng vung vuốt ra, ngực Lam Dực xuất hiện vết thương sâu hoắc, Lam Dực lảo đảo.

“Chết đi, con người!” Tức khắc, dao nhọn cùng phóng ra, từng mũi dao nhọn xông thẳng về phía Vân Phong. 

Vân Phong cắn chặt răng, nàng còn thời gian, còn thời gian, chỉ cần một khoảnh khắc là được!

“Nhục Cầu!”

“Na na!” Dáng người tròn vo nhảy xuống khỏi vai Vân Phong, Nhục Cầu nhếch môi, miệng đầy răng nanh cắn một cái lên lưng Phi Lăng. 

“Phập! Xoẹt!” Răng của Nhục Cầu cắm vào da thịt Phi Lăng, một giây sau đã cắn ra một vết thương, quả cầu nguyên tố trong tay Vân Phong cũng lập tức đánh vào.

“Á...!” Phi Lăng tru lên đau đớn, da thịt của y bị xé rách, sao có thể thế được? Con người đó đã đưa thứ gì vào người y?

Vân Phong tóm lấy Nhục Cầu tung người nhảy lên, lúc này Lam Dực đã thoát khỏi sự khống chế của Phi Lăng, bay thẳng tới dưới chân Vân Phong. Vân Phong rơi xuống lưng Lam Dực, mắt đen lạnh lùng, mở miệng: “Nổ!” 

“Ầm...!” Quả cầu nguyên tố ba màu trong người Phi Lăng nổ tung, tiếng gào rú đau đớn của y truyền khắp bầu trời tộc Sư Ưng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận