Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Cách tộc Li Vẫn còn một khoảng khá xa, dọc đường hộ tống, Vân Phong hết sức cẩn thận, đám hải tộc của tộc Li Uyên chắc không theo kịp hoặc thế nào đó, dù gì lần trước không thu hoạch được gì, bọn họ sẽ không làm chuyện vô ích nữa. Dù vậy Vân Phong vẫn rất cẩn thận, nhà tiên tri này của tộc Li Vẫn quý giá hơn những gì nàng nghĩ nhiều.

Tình hình các hải vực khác thì nàng không rõ, nhưng chỉ với hải vực Nam Hải mà nói, trong các tộc dù lớn hay nhỏ đều có nhà tiên tri, nhà tiên như trụ cột tinh thần của cả tộc, bản thân nhà tiên tri sẽ có một năng lực đặc biệt, tất nhiên năng lực này cũng có chia mạnh yếu. Năng lực của nhà tiên tri tộc Li Vẫn và Li Uyên xem như mạnh nhất ở khu vực Nam Hải, còn nếu so kỹ hơn, nhà tiên tri của tộc Li Vẫn lại mạnh hơn tộc Li Uyên. Nói cách khác thiếu nữ này là nhà tiên tri có năng lực mạnh nhất khu vực Nam Hải, có thể thấy địa vị của nàng ta ở Nam Hải quan trọng thế nào, ở trong tộc Li Vẫn cao thế nào.

Nhà tiên tri không dễ dàng hứa hẹn, phải nói là không dễ dàng mở miệng, dựa vào năng lực mạnh yếu, lời tiên tri của họ cũng sẽ có độ chính xác khác nhau. Vân Phong biết vậy xem như hiểu được phần nào, nếu thiếu nữ này nói ra gì đó, tức là nàng ta chắc chắn đã biết đáp án.

“Nếu đã biết rõ ngươi quan trọng với tộc Li Vẫn như vậy, sao còn tự ý đi xa vậy?” La Đằng đi theo khinh thường nói, mỗi câu đều là châm chọc: “Nếu ngươi quý giá vậy, nên ngoan ngoãn ở lại trong tộc đúng không?”

Vân Phong liếc La Đằng, hình như gã ta rất phản cảm với nhà tiên tri, mỗi câu mỗi lời đều đâm chọc. Tiểu tử này có hận thù gì với nhà tiên tri à?

“Tiểu tử, ngươi nói chuyện kiểu gì đó. Tôn trọng chút đi.” Hộ vệ tộc Li Vẫn khó chịu nói chen vào, cơ bắp lộ ra, mặt đầy hung ác nhìn La Đằng. La Đằng lạnh lùng hừ một cái, lườm lại: “Phong Vân, đừng trách ta không nhắc ngươi, nói không chừng nàng ta chỉ có tiếng mà không có miếng.”

“Tiểu tử, ta thấy ngươi không muốn sống nữa chứ gì?” Hộ vệ tộc Li Vẫn muốn xông lên nhưng lại bị thiếu nữ ra hiệu chặn lại. Vân Phong nhìn La Đằng người đầy gai góc, lạnh lùng mở miệng: “Nếu ngươi giữ thái độ này bước vào lãnh địa tộc Li Vẫn, cho dù chết ta cũng sẽ không nhặt xác giúp ngươi.”

La Đằng ngẩn ra, biết Vân Phong sẽ mặc kệ sự sống chết của mình, tức giận hừ một tiếng không nói gì thêm, dù người vẫn còn gai nhọn, nhưng không mở miệng đâm chọc nữa.


“Không sao, ta có thể hiểu cho thái độ của gã, Li Vẫn và Li Uyên ở Nam Hải quả thực có hơi bá đạo.” Thiếu nữ cười khẽ, đôi mắt màu bạc nhìn Vân Phong. Vân Phong không đáp lại: “Không cần nói gì với ta cả, ta không có hứng thú muốn biết sao ngươi lại ở đây.”

Thiếu nữ ngẩn người, mím môi không nói gì nữa. Đám hộ vệ chung quanh tức điên, nhà tiên tri luôn được tôn sùng trong tộc Li Vẫn, địa vị chỉ dưới vương, vậy mà hết lần này tới lần khác bị người ta miệt thị. Dù Phong Vân đã cứu bọn họ thì sao, thái độ này quá kiêu ngạo rồi. Nhất là thằng nhóc đó, nếu không phải nhà tiên tri ngăn cản, bọn họ đã làm thịt nó tại chỗ.

Cả đường im lặng, Vân Phong vốn định lấy tốc độ nhanh nhất đưa nhà tiên tri về tộc Li Vẫn, nhưng vẫn phải trông chừng thân thể của nhà tiên tri. Nhà tiên tri đúng là loại khác thường trong số hải tộc, người gầy yếu thì thôi đi, thực lực bản thân còn không cao, thiếu nữ tiên tri này của tộc Li Uyên chỉ mới tới cấp Tôn Giả, ở vùng biển sâu trong Vô Tận Hải này, nàng ta mà ra ngoài một mình chỉ có một kết cục, bị giết chết.

Trên đường đi Vân Phong đang âm thầm suy đoán, tộc Li Vẫn chịu để nàng ta ra ngoài, lại còn không phái quá nhiều tuỳ tùng hộ vệ, rời xa khu vực lãnh địa của tộc mình, rốt cục muốn làm gì? Hoặc nên nói thiếu nữ tiên tri này đã thấy gì? Tóm lại chắc là dính tới bí mật của tộc Li Vẫn, bằng không thì họ đã chẳng nỡ để nhà tiên tri ra ngoài thế này. Vân Phong đột nhiên nhớ tới mảnh ghép bản đồ nọ, có bốn mảnh ghép rơi vào trong Vô Tận Hải, liệu phải có một mảnh trong vùng biển này không? Mảnh ghép trong tay nàng là vô tình có được trong địa bàn của tộc Giao Nhân, tức là khu vực Nam Hải không còn mảnh ghép nào nữa, nếu lần này tộc Li Vẫn phái nhà tiên tri ra ngoài là vì tìm mảnh ghép, vậy đã giải thích được tại sao họ hành động bí mật còn rời xa lãnh địa của mình vậy.

Nếu như các bộ tộc cỡ lớn trong Vô Tận Hải đều đang lén lút tìm mảnh ghép thì sao? Vân Phong chau mày, nàng sẽ gặp rất nhiều khó khăn. Cướp mảnh ghép với các tộc đó, phải dùng thủ đoạn mới được, còn phải chiếm được tiên cơ nữa.

Qua mấy ngày, trên đường đi không xuất hiện nguy hiểm gì nữa, cực kỳ suôn sẻ. Đám hộ vệ tộc Li Vẫn đều thở phào một hơi: “Đại nhân, đi thêm chút nữa chúng ta sẽ về tới tộc rồi, đại nhân có thể yên tâm được rồi.”

Thiếu nữ mỉm cười gật đầu, La Đằng đứng cạnh liếc sang, môi mấp máy nhưng không nói gì. Vân Phong lạnh mặt đứng một bên, đi theo họ.

“Đại nhân, ở đằng trước kìa.” Đám hộ vệ vui vẻ reo lên, mắt Vân Phong trầm xuống, nàng lắc người chặn trước họ, đám hộ vệ vây quanh thiếu nữ ngay, vừa đề phòng vừa bối rối nhìn Vân Phong: “Ngươi muốn gì?”


La Đằng cũng hiếu kỳ đi tới trước, chẳng lẽ nàng ta đổi ý rồi? Nhưng sắp tới ranh giới lãnh địa, một khi nàng ta làm gì sẽ kinh động với tộc nhân trong tộc Li Vẫn, tới lúc đó sẽ không dễ thoát thân đâu.

Vân Phong nhìn thiếu nữ: “Chuyện ta hứa, ta đã làm xong, còn chuyện ngươi hứa thì sao?”

Thiếu nữ cười khẽ: “Giờ ta không trả lời được, ta cần về tộc Li Vẫn mượn vật dẫn mới trả lời ngươi được.”

Vân Phong nhướn mày, nàng ta quá xảo quyệt, xem ra nàng ta không muốn để nàng yên lành rời đi: “Ý của ngươi là, ta phải theo ngươi vào lãnh địa tộc Li Vẫn?”

Thiếu nữ cười tiếp: “Giờ chỉ có cách này, trừ khi ngươi không muốn biết đáp án nữa.”

Mặt Vân Phong trầm xuống, thiếu nữ cười dịu dàng nhìn nàng. Vân Phong nhếch miệng, nếu nàng ta đã muốn nàng vào đó, nàng cần gì phải sợ? Nàng phải tìm được pháp phục sinh, so với việc tự mình hao tốn thời gian tìm kiếm, trực tiếp có được đáp án thì hay hơn nhiều.

“Ngươi nghĩ cho kỹ đi.” La Đằng lo lắng gọi, Vân Phong quay đầu nhìn gã: “Ngươi không muốn thì cứ ở đây chờ.”

“Cái gì!” La Đằng trừng to mắt, nơi này mặc dù cách lãnh địa của tộc Li Vẫn một khoảng nhưng vẫn là khu vực biên giới, nếu gã ta quanh quẩn ở đây thời gian dài, tộc Li Vẫn sẽ không tha cho gã ta đâu... La Đằng cắn răng: “Đương nhiên ta đi theo.”


Vân Phong tránh đường, hộ vệ bảo vệ thiếu nữ đi về trước, thi thoảng lại đề phòng Vân Phong. Thiếu nữ khẽ nói: “Không cần lo lắng, có ta ở đây, tộc Li Vẫn sẽ là nơi an toàn nhất dành cho ngươi.” Đám hộ vệ nghe xong đều rất ngạc nhiên, mắt nhìn Vân Phong thêm vài phần khác lạ. Vân Phong cười, không có đáp chỉ đi theo thiếu nữ. La Đằng cũng cắn răng theo sau, mấy người đi về trước một lúc nữa thì chính thức đặt chân vào lãnh địa của tộc Li Vẫn.

Vừa mới bước vào, vài bóng người đã lướt tới, Vân Phong thầm than tộc Li Vẫn canh giữ quá nghiêm mật, chỉ một động tĩnh nhỏ cũng được coi trọng tới thế. Mấy bóng người tới gần thấy là nhà tiên tri lập tức quỳ xuống: “Đại nhân!”

Vân Phong nhìn sang, ngoại hình của tộc Li Vẫn gần giống loài người, chỉ có từ má tới cổ có vảy cực kì sắc bén, khuỷ tay và đầu gối có gai xương lồi ra.

Thiếu nữ gật đầu, lạnh lùng mở miệng: “Không cần kinh động đến vương, ta tự trở về là được.”

“Vâng!” Mấy người vừa chạy tới nhìn sang Vân Phong và La Đằng: “Đại nhân, hai vị này là…”

Thiếu nữ lạnh lùng, trong vẻ lạnh lùng lại lộ ra vẻ cao quý khó nói thành lời: “Người bên cạnh ta, các người có tư cách hỏi à?”

Đám người vừa tới lập tức cúi đầu: “Đại nhân, thuộc hạ không có ý này.”

Thiếu nữ không nói nữa, quay sang Vân Phong: “Mời hai vị đi theo ta.”

Đám tộc nhân của tộc Li Vẫn không dám ngẩng đầu lên nữa, Vân Phong hiểu ngay địa vị của nhà tiên tri trong tộc rất cao, chỉ nói mấy câu đã đưa được nàng và La Đằng vào tộc, cũng không cho phép kẻ khác chất vấn. Như vậy cũng tốt, giảm được không ít phiền toái, về sau nàng đi lại trong tộc Li Vẫn bộ cũng dễ dàng hơn nhiều.


Đoàn người đi tiếp vào trong, mấy người quỳ dưới đất giờ mới dám ngẩng đầu, mãi khi không nhìn thấy thiếu nữ nữa mới đứng dậy.

“Hai vị đi theo cạnh đại nhân rốt cục là ai? Sao đại nhân bảo vệ họ như vậy?”

“Ta không nhìn ra gì cả, các ngươi thì sao?”

“Có thể đi theo cạnh đại nhân, tất là kẻ không đơn giản, nhưng ta thắc mắc là lần này đại nhân ra ngoài làm gì? Vương không lo đại nhân sẽ gặp nguy hiểm à?”

“Lo nhiều chuyện vậy làm gì? Làm tốt chuyện của mình trước đi.”

Các tộc nhân nhìn nhau một cái rồi tản ra, chuyên tâm làm tốt việc của mình. Vân Phong theo sau thiếu nữ, đi thẳng vào lãnh địa tộc Li Vẫn, không mất bao lâu đã thông qua cách đặc biệt bước vào vương thành tộc Li Vẫn. Vào vương thành đương nhiên cũng không hề bị ngăn cản, chỉ có điều hai người ngoại tộc như Vân Phong và La Đằng xuất hiện lại còn đi theo cạnh nhà tiên tri, làm mọi người đều bàn tán xôn xao.

Nhà tiên tri ở một viện tử vắng vẻ trong vương điện của vương thành, Vân Phong vừa theo thiếu nữ vào cửa lớn vương điện đã nghe một giọng nói vang lên: “Ngươi trở về rồi.”

Thiếu nữ dừng chân, đứng tại chỗ mỉm cười, Vân Phong cũng đứng lại, nhìn ra trước. Một bóng người cao lớn đang bước lại, người nọ vóc người to cao làn da hơi đậm, có đôi mắt đen rực sáng, ánh mắt sắc bén, thực lực... cao hơn nàng.

“Vương.” Thiếu nữ cười dịu dàng, gọi một tiếng. Đợi bóng người tới gần, Vân Phong mới nhìn rõ ngũ quan của người nọ, hết sức ngạc nhiên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận