Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Edit: Mavis Clay

“Ngươi không được đi!”

Mấy bóng người nhanh chóng vượt lên chắn trước mặt Vân Phong, nàng nhìn ba vị cường giả Kỳ Thôn tộc đã bị thương trong trận chiến vừa rồi, đuôi lông mày nhếch lên, lại quét mắt nhìn người còn lại ngã xuống vẫn chưa đứng dậy nổi, “Các ngươi không cản được ta.”

Vẻ mặt ba người họ bối rối, vị tiểu thư vội tới, “Vị đại nhân này… xin khoan hãy đi.”

Vân Phong im lặng, vờ tha để bắt thật, muốn nắm chắc con cá này trong tay, thái độ xa cách vừa đủ, “Ta nói, ta chỉ đi ngang qua, chuyện của các ngươi không liên quan tới ta.”

“Mặc dù không phải là chuyện của đại nhân, nhưng đại nhân đã bị liên lụy rồi. Vừa rồi tấn công là người Ly Ly tộc, bọn họ chỉ cần nhận định là đại nhân có liên quan tới chúng ta, sẽ không bỏ qua đâu.” Vị tiểu thư kia vội nói, lén lút chú ý sắc mặt Vân Phong, thấy nàng cau mày liền nói tiếp, “Đại nhân đã không thể chỉ lo thân mình được nữa rồi, nếu đã vì Kỳ Thôn tộc mà đại nhân bị liên lụy, Kỳ Thôn tộc nhất định sẽ giúp đỡ đại nhân, sau này đại nhân đối mặt với Ly Ly tộc sẽ gặp nguy hiểm, chi bằng tham gia với Kỳ Thôn tộc chúng ta…”

Ba cường giả khâm phục nhìn tiểu thư nhà mình, Vân Phong bật cười, ý lạnh trên mặt chưa hề giảm, “Bọn họ muốn ta chết, khó lắm.”

“Phải, thực lực của đại nhân cao cường, nhưng một mình đại nhân cũng khó mà cản được cả Ly Ly tộc, có đúng không?”

Vân Phong nhìn chằm chằm thiếu nữ trước mặt, nàng ta thấy Vân Phong dường như đã dao động, lập tức vui mừng nói, “Lần này đại nhân có ân cứu mạng với ta. Kỳ Thôn tộc chắc chắn sẽ không bạc đãi đại nhân.”

“Ngươi là người phương nào của Kỳ Thôn tộc? Có phân lượng để nói chuyện này sao?”

Thiếu nữ mỉm cười, “Ta là công chúa vương thất Kỳ Thôn tộc, cũng là công chúa duy nhất, đại nhân có thể gọi ta là Yên Nhiên.”

“Nếu là công chúa, tại sao chỉ có bốn cường giả đi theo?”

Yên Nhiên hơi bối rối, Vân Phong nhíu mày nhìn Kỳ Thôn tộc, hiển nhiên họ đang che giấu điều gì đó, “Không nói cũng được, ta không có hứng thú biết.”

Yên Nhiên thở phào một hơi, “Kỳ Thôn tộc chắc chắn sẽ đối xử tử tế với đại nhận, lần này có ân cứu mạng, Kỳ Thôn tộc nhất định sẽ báo đáp.”

Vân Phong nhìn nàng ta chòng chọc, thầm nghĩ tuồng vui này đã thành công rồi, bầy cá này trốn không thoát tấm lưới mà nàng đã bày ra, “Ngươi nói như vậy, là Ly Ly tộc cậy mạnh vô lý, sau này ta sẽ gặp rất nhiều phiền toái.”

“Nói vậy, đại nhân đồng ý rồi sao?”

Vân Phong thấp giọng ừ một tiếng, ba cường giả còn lại thở phào, Yên Nhiên lập tức nói, “Không biết đích đến chuyến đi của đại nhân là ở đâu? Chi bằng tới Kỳ Thôn tộc trước làm khách thì thế nào?”

Vân Phong ngước nhìn ba cường giả, lạnh mặt gật đầu, nàng biết ý định của Yên Nhiên công chúa này, bốn cường giả mất đi một, ba người còn lại cũng bị thương không hề nhẹ, lỡ như lại phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn, bọn họ căn bản không ngăn nổi, họ hấp tấp như vậy chỉ là vì muốn một tấm khiên mà thôi.

Ba cường giả Kỳ Thôn tộc tranh thủ đỡ người ngã xuống dậy, người trên đất không có phản ứng nào, nhưng vẫn còn hơi thở, Vân Phong nhìn thoáng qua thấy hình như Sắc Kim đại thúc ra tay hơi nặng, may mà vẫn giữ lại được cái mạng của hắn.


“Tiểu thư, chúng ta nên dẫn ông ấy theo không?” Ba cường giả nhìn đồng đội của mình, có chút đau lòng, vẻ mặt Yên Nhiên cũng bối rối, mang theo cùng sao? Tỷ lệ sống nhiều tới bao nhiêu? Lộ trình tới Kỳ Thôn tộc vẫn còn rất xa, lỡ như lại có biến cố bọn họ không chăm lo nổi.

“Vẫn là… để lại đi.” Yên Nhiên nói, nét mặt lộ vẻ đau đớn, ba cường giả cố ổn định lại cảm xúc bản thân, đặt đồng đội mình xuống, Vân Phong nhìn lướt qua nói nhỏ, “Còn cứu được mà, sao cứ thế mà từ bỏ vậy?”

“Đại nhân, ngài vừa nói gì?” Yên Nhiên kích động nhìn Vân Phong.

Nàng nói, “Ta nói, còn cứu được mà.”

“Đại nhân, thật sự cứu được sao? Thật sao?” Ba cường giả khác kích động hỏi, bốn người họ là huynh đệ tốt cùng nhau lớn lên từ nhỏ, phải bỏ lại một người thật sự rất khó khăn, trong lòng bọn họ vô cùng khó chịu, nhưng không ngờ vị đại nhân này nói vẫn còn cứu được.

Vân Phong nhìn bọn họ, cũng hơi băn khoăn, dù sao tuồng kịch này là do nàng đạo diễn, bọn họ cũng chẳng phải là Ly Ly tộc. Cổ tay lộn một vòng, một chai dược tề sinh mạng cấp bậc Đại Sư ba sao phẩm chất hoàn mỹ xuất hiện trong tay nàng, mấy người Kỳ Thôn tộc thấy vậy trợn to mắt, thật khó tin, đại nhân thực lực cao cường này còn là Dược Tề Sư sao?

Vân Phong quẳng chất thuốc trong tay cho ba cường giả, “Uống cái này vào sẽ bảo toàn tính mạng cho hắn.” Edit tại diễn đàn lê quý đôn

Ba cường giả kích động mớm cho người kia uống dược tề sinh mạng, không mất bao lâu, cường giả hôn mê bất tỉnh kia từ từ mở hai mắt ra, “Liêu thúc, ngươi tỉnh rồi.” Yên Nhiên kích động hô lên, nghe thấy tiếng Liêu thúc yếu ớt trả lời, trái tim thấp thỏm được hoàn toàn thả lỏng.

“Nếu đã tỉnh rồi thì đi thôi.” Vân Phong nhàn nhạt nói, Yên Nhiên cảm kích nhìn nàng, nàng khoát tay, “Không cần nhiều lời đâu, không muốn gặp phiền phức thì nhanh tay nhanh chân lên chút.”

Mặc dù vẻ mặt Vân Phong lãnh khốc, lời nói lạnh lùng, nhưng rót vào tai Kỳ Thôn tộc lại cực kỳ ấm áp, dù sao cũng là nàng ra tay cứu giúp bọn họ, không những thế còn cứu lấy tính mạng của bạn bọn họ. Ba cường giả đỡ lấy bạn mình đang dần chuyển tốt, cả nhóm lên đường đi tới kỳ tộc tộc, dọc đường tâm tình của mọi người nhẹ nhõm rất nhiều, đang lo Ly Ly tộc sẽ truy kích, không ngờ trên đường không có bất kỳ cơn sóng nào, vô cùng êm lặng.

Tất nhiên là sóng êm gió lặng rồi, bởi vì vở kịch kia vốn là do Vân Phong tự biên tự diễn.

Trên đường, công chúa Yên Nhiên rất nhiệt tình với Vân Phong, một người có thể tùy tiện lấy ra chất thuốc cao cấp như vậy tuyệt đối không phải là cường giả tầm thường, còn rộng lượng bố thí như vậy, càng không phải là cường giả bình thường, tất nhiên, Vân Phong đã tính vô ý tiết lộ mình là một Dược Tề Sư, điều này khiến công chúa Yên Nhiên càng thêm kinh ngạc. Nếu muốn lấy được sự kính trọng của Kỳ Thôn tộc, không thể không lộ chút thực lực.

Bình an trở lại Kỳ Thôn tộc, Vân Phong nhận thấy công chúa Yên Nhiên không hề nói dối, ngay vừa lúc họ vừa tiến vào, vương thất Kỳ Thôn tộc liền oanh động, lập tức đi ra ngênh đón, có thể thấy công chúa Yên Nhiên được sủng ái thế nào. Vân Phong cảm thấy may mắn vì gặp được thành viên vương thất Kỳ Thôn tộc, quả nhiên toàn là giống được, trong đám trẻ tuổi chỉ có mỗi Yên Nhiên là công chúa.

“Đại tỷ, tỷ trở lại rồi.” Một trong mấy đứa trẻ còn nhỏ xíu lao lên, ôm chặt lấy Yên Nhiên, vẻ mặt nàng cũng kích động, người trẻ tuổi đều tụ tập ở đây, trông cũng vô cùng nôn nóng, nhưng suy nghĩ thực sự trong lòng thế nào thì tạm thời chưa kết luận được.

“Vị này chính là cường giả đã cứu Yên Nhiên trở về sao?” Vương Kỳ Thôn tộc trông vô cùng hiền hòa, giọng nói cũng rất mềm nhẹ. Vân Phong gật đầu, thoáng nhìn sang một giống cái bên cạnh ông, ánh mắt kia tràn ngập hoài nghi nhìn Vân Phong, vô cùng bất kính.

“Vị cường giả này, nên gọi như thế nào?”

“Tại hạ là Phong Vân.”

“Hình như ngươi không phải người của Bắc Hải Vực.” Giống cái quan sát Vân Phong hồi lâu cuối cùng lên tiếng, giọng điệu sắc bén hơn rất nhiều.


Vân Phong bật cười, “Ta là hải tộc sống ở phía nam.”

“Ngươi tới từ bộ tộc nào? Tại sao lại tới Bắc Hải Vực?”

Vân Phong nhíu mày không nói, Vương Kỳ Thôn tộc hắng giọng một cái, “Được rồi, nàng hỏi thế làm gì?”

“Vương, tuy là nàng ấy cứu Yên Nhiên, nhưng mọi thứ đều quá trùng hợp, với lại một hải tộc ở phía nam tại sao lại ngàn dặm xa xôi tới phía bắc chúng ta làm gì? Còn trùng hợp cứu Yên Nhiên nữa? Nàng ấy…”

“Phong đại nhân chỉ là trùng hợp đi ngang qua thôi, hơn nữa vì nàng tới Kỳ Thôn tộc là do con bất chấp giữ lại, người khách sáo nhỏ nhen đánh giá Phong đại nhân như thế, không thấy mất mặt sao?” Yên Nhiên bước ra, lạnh mặt nói với giống cái, lời nói đối chọi gay gắt, giống cái vừa rồi nghi vấn chỉ có thể tức giận, không nói lời nào nữa.”

“Phong đại nhân đừng thấy lạ, mỗi hải tộc trong tộc quần, chắc chắn sẽ có nhiều người quan tâm tới ngài.” Yên Nhiên mỉm cười với Vân Phong, nàng gật đầu. Thông qua mấy câu ngắn ngủn vừa rồi, có thể thấy được địa vị của Yên Nhiên trong tộc rất cao, nàng không chỉ đơn giản chỉ là một công chúa.

“Đại tỷ, mẫu thân nói cũng có chỗ có lý, Phong đại nhân này xuất hiện quá đúng lúc.” Một người cao cao trong đám trẻ tuổi nói.

Yên Nhiên lạnh lùng nói, “Nói là trùng hợp cũng được, là ta trùng hợp gặp được Phong đại nhân, nếu không thì đã chẳng còn mạng mà đứng ở đây.”

“Yên Nhiên trở lại là tốt rồi, mấy thứ khác đều không quan trọng, Phong đại nhân, trước hết có thể ở lại tộc không?” Vương Kỳ Thôn tộc phất tay ngăn cản tranh cãi về Vân Phong, cười nói.

Vân Phong gật đầu, Yên Nhiên ngẩng đầu cao giọng nói, “Phụ thân, để Phong đại nhân ở chung với con được không?”

“Chuyện này…” Vương Kỳ Thôn tộc lộ vẻ không tình nguyện.

Vân Phong nhíu mày, chẳng lẽ là sợ mình hại Yên Nhiên? “Không sao, chọn đại một chỗ là được rồi, ta sẽ không ở đây lâu đâu.” Vân Phong cự tuyệt.

Yên Nhiên cười rộ lên, “Vậy thì ở cạnh ta đi, Phong đại nhân chính là ân nhân cứu mạng của ta mà.”

Vân Phong thấy thành viên khác của vương thất dường như đang nghi ngờ, Vương Kỳ Thôn tộc không tình nguyện nói, “Nếu Yên Nhiên đã đích thân lên tiếng, ta cũng không nên kỳ kèo nữa, mời Phong đại nhân ở lại trong tộc vài ngày.”

Yên Nhiên cười khanh khách, chủ động kéo cánh tay Vân Phong, “Phong đại nhân, ta dẫn đường cho ngài, đi thôi.” EditbyMavis

Vân Phong không nói gì mặc cho nàng kéo mình đi vào, ánh mắt quét qua vẻ mặt phức tạp của Vương Kỳ Thôn tộc, nghi vấn trong đầu càng lớn hơn. Nơi sinh sống của vương thất Kỳ Thôn tộc rất rộng, mỗi tộc nhân vương thất đều sinh hoạt cùng một chỗ, có thể nói là một hải tộc ít ỏi sống một mình ở Vô Tận Hải, đa phần đều là sống chung. Không ở chung, rất khó mà sinh tồn ở vùng biển này.

“Phong đại nhân đừng bận tâm tới những lời nói đó, làm như không nghe thấy là được rồi.” Yên Nhiên buông cánh tay Vân Phong ra, khẽ lui người lại.


Vân Phong nhìn nàng ấy, “Không sao, ta vốn không nghe thấy.”

Yên Nhiên bật cười, “Phong đại nhân cần gì cứ việc nói với ta, trong quãng thời gian Phong đại nhân ở lại tộc, đảm bảo sẽ không có ai đến quấy rầy ngài, Phong đại nhân cứ yên tâm.”

Vân Phong nhíu mày, “Lời nói của ngươi rất có sức nặng với Vương của tộc.”

Yên Nhiên cười vui vẻ hơn, “Do đại nhân không biết về Kỳ Thôn tộc, giống cái ở Kỳ Thôn tộc vốn hiếm thấy.”

Vân Phong nhướn mày, quả thực Kỳ Thôn tộc có rất ít giống cái, nhưng không phải là không có, tuy nhiên mắt thấy Yên Nhiên khác hoàn toàn với người khác, xem ra nàng công chúa mà nàng vừa tình cờ “cứu” được này không chỉ đơn giản như thế, có vẻ như nếu muốn lấy được sự tin tưởng của Kỳ Thôn tộc, chỉ cần được Yên Nhiên tin tưởng là đủ rồi.

“Phong đại nhân, đây chính là chỗ ở của ngài, nơi này cách chỗ ta rất gần, cần gì cứ việc nói thẳng với ta là được.” Yên Nhiên cười vui vẻ, “Được rồi, ta gọi ngài là Phong Vân nhé, ngài cũng gọi ta là Yên Nhiên đi.”

Vân Phong gật đầu, xoay người đi vào, Yên Nhiên mỉm cười đưa mắt nhìn nàng, đợi sau khi nàng vào rồi, gương mặt xẹt qua một tia khác, vì tương lai của Kỳ Thôn tộc, nàng rất cần vị Phong Vân này, cực kỳ cần.

Đánh bậy đánh bạ, Vân Phong ở ngay giữa hồng tâm.

Ngao Kim và Nhị Lôi không thể xuất hiện được nữa, Vân Phong phải tự thân vận động, sau hai ba ngày quan sát Kỳ Thôn tộc, quả thực như Yên Nhiên nói, không có bất kỳ một tộc nhân nào tới quấy rầy nàng, nói đúng hơn là không có tộc nhân nào ở chỗ của Yên Nhiên. Sau khi nàng ấy trở lại Kỳ Thôn tộc, thường hay đi đi lại lại, Kỳ Thôn tộc tương đối cung kính với nàng. Quan hệ giữa Kỳ Thôn tộc và Triều Linh tộc quả thực rất chặt chẽ, Vân Phong bí mật quan sát phát hiện, hoạt động hỗ trợ giữa hai tộc rất mật thiết, thường xuyên qua lại với nhau, có lẽ lúc nàng đụng phải Yên Nhiên, là lúc nàng đang từ Triều Linh tộc trở về tộc mình.

Quan hệ hai tộc mật thiết, nhưng chỉ có mỗi tầng lớp vương thất tiếp xúc với nhau, chuyện đàm luận không ai biết được, có rất nhiều biện pháp bảo vệ nghiêm ngặt. Nhưng những thứ này chỉ là trò vặt với Vân Phong, đã thành công vào được chỗ vương thất Kỳ Thôn tộc, đương nhiên nàng phải nắm chắc cơ hội.

“Phong Vân!” Giọng Yên Nhiên vang lên.

Vân Phong ngước lên, “Hôm nay tâm tình ngươi có vẻ không tệ.”

Yên Nhiên bật cười, “Đại loại thế, ở đây có quen không? Có cần gì không?”

Vân Phong lắc đầu, “Mọi thứ đều ổn, yên tĩnh hiếm có.”

“Vậy thì tốt rồi.” Yên Nhiên nhìn Vân Phong như muốn nói gì lại thôi.

Vân Phong hỏi, “Ngươi có gì muốn nói sao?”

Yên Nhiên cười, “Ngươi có ân cứu mạng với ta, có gì cứ để Kỳ Thôn tộc làm cho ngươi, cứ việc nói ra là được.”

Vân Phong nhíu mày, “Chỉ là ngẫu nhiên mà thôi, nếu quả thực có cái gì đó khiến ta bận tâm, chính là không bị Ly Ly tộc dây dưa và quấy rầy.”

Yên Nhiên than thở, vẻ mặt nặng nề, “Ly Ly tộc… hiện giờ Kỳ Thôn tộc không phải là đối thủ của bọn họ.” Yên Nhiên ngẩng đầu nhìn Vân Phong, “Kỳ Thôn tộc thiếu những cường giả như ngươi.”

Thử nàng? Đáy mắt Vân Phong tươi cười, “Kỳ Thôn tộc có không ít cường giả, ta lại hoạt động một mình, không thích dính vào chuyện phức tạp như thế.”

“Ha ha, nói cũng đúng, nếu không ngươi đã chẳng hành động một mình.” Yên Nhiên cười lên như không nhớ rõ vừa rồi mình muốn nói lời mời.


Vân Phong khéo léo tránh né khiến trong lòng Yên Nhiên có chút ảo não, lúc này có tôi tớ tiến vào, “Tiểu thư, đã đến đông đủ cả rồi, chỉ còn thiếu tiểu thư ngài thôi.”

“Nói với họ, ta lập tức tới ngay.”

Tôi tớ lui ra, Yên Nhiên cười xin lỗi, “Thật là xin lỗi, xem ra ta phải rời đi một lát.”

“Không sao, ngươi có việc thì cứ đi đi.” Vân Phong mỉm cười, Yên Nhiên đứng dậy rời đi, nhìn bóng lưng nàng, Vân Phong im lặng đợi chốc lát, sau đó bóng người lóe lên tiến vào Long Điện, sau đó Long Điện hóa thành hạt bụi từ trong nhà bay ra, theo lối Yên Nhiên rời đi bám theo, đuổi kịp nàng, nhẹ nhàng đậu lại trên quần áo, mọi thứ đều ổn thỏa.

“Thế nào, vẫn thuận lợi chứ?” Vân Phong vừa xuất hiện, Ngao Kim liền khẩn trương hỏi.

Nàng gật đầu, “Cũng khá thuận lợi, Ly Ly tộc mang tiếng xấu hộ chúng ta thành công rồi, mặc dù có người trong Kỳ Thôn tộc hoài nghi, nhưng đều bị Yên Nhiên đè xuống.”

“Nàng ta không đơn giản chỉ là công chúa như vậy.” Ngao Kim nhíu chặt mày, Vân Phong tỏ vẻ đồng ý, “Đúng thế, không chỉ Kỳ Thôn tộc mà ngay cả Vương của họ cũng rất cung kính, hơn nữa công chúa Yên Nhiên này, việc âm thầm tiếp xúc với Triều Linh tộc đều là nàng làm.”

“Xem ra chúng ta chó ngáp phải ruồi rồi.” Ngao Kim vui vẻ nói, Vân Phong mỉm cười, quả thực như thế, lần này đúng là chó ngáp phải ruồi, đỡ tốn không ít công sức. Ngao Kim thấy nụ cười của nàng, thoáng thần người, “Nha đầu, lần đó không bị thương chứ?” Mặc dù hắn khống chế được sức lực của mình, nhưng vẫn sợ nàng sẽ bị thương.

Vân Phong cười lắc đầu, “Không có chuyện gì hết, yên tâm.”

Ngao Kim gật đầu, đôi mắt lúc sáng lúc tối, giữa hai người đột nhiên im lặng. Vân Phong quan sát động tĩnh bên ngoài Long Điện, còn Ngao Kim thì chăm chú nhìn nàng, “Ta vẫn chưa hỏi, Vân bá phụ vẫn khỏe chứ? Máu Kim Long của ta có tạo thành gánh nặng gì cho ông ấy không?”

Vân Phong mím môi, “Phụ thân vẫn khỏe, lúc đó nếu không có máu của Sắc Kim đại thúc, cái mạng này của phụ thân e là đã mất rồi… có Quang Nguyên Tố của Khúc Lam Y hỗ trợ, máu dung hợp rất thuận lợi, điều duy nhất khiến ông ấy buồn rầu hiện giờ là càng sống lại càng trẻ.”

“Ha ha ga, ta còn không biết là máu Kim Long dung hợp với cơ thể con người còn có công hiệu đó đấy.”

Vân Phong ngước lên nhìn ngũ quan anh tuấn của Ngao Kim, qua nhiều năm vậy rồi mà Ngao Kim vẫn không hề thay đổi, giống như năm tháng không hề để lại bất kỳ dấu vết nào trên người hắn. “Sắc Kim đại thúc không hề thay đổi chút nào.”

Ngao Kim nghĩ gì đó nhìn Vân Phong, “Còn nha đầu lại thay đổi nhiều, cao hơn… cũng xinh xắn hơn.”

Vân Phong xấu hổ, đây là quá trình trưởng thành bình thường của con người, sao phát ra từ miệng Ngao Kim lại thành giọng phụ thân cảm thán nữ nhi rồi? Ngao Kim chợt nghĩ tới Khúc Lam Y, răng sắc trong miệng kẹp chặt với nhau, nàng bỗng nghe thấy tiếng nghiến răng kèn kẹt, khó hiểu nhìn Ngao Kim, hắn miễn cưỡng nở một nụ cười, xoay người đứng sang một bên.

“Khúc Lam Y… lần sau lão tử gặp được ngươi, tuyệt đối sẽ không tử tế với ngươi.”

Vân Phong nhìn hắn đang đứng sang một bên lèm bèm cái gì đó, khẽ cau mày, Sắc Kim đại thúc ở đó nói gì vậy?

Ở một nơi nào đó, đôi mắt vẫn luôn nhắm chặt choàng mở ra, hai màu đỏ tươi và đen nhánh không ngừng thay đổi liên tục, ngón tay thon dài nhẹ nhàng ấn hai mắt của mình, lúc mở ra lại, màu đỏ tươi đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại màu đen.

“Vẫn còn chút miễn cưỡng…” Một tiếng than thở, Khúc Lam Y nhìn cánh tay của mình, lòng bàn tay nhiều thêm một dấu ấn màu đỏ, như một con rắn nhỏ dài quấn quanh bàn tay, cái đuôi dài màu đỏ vươn theo cổ tay hắn chậm rãi lan lên trên, biến mất dưới lớp quần áo.

“Quả nhiên vẫn là do ta quá mức nóng vội…” Khúc Lam Y nhỏ giọng thở dài, mày núi chậm rãi thắt lại, gương mặt tuấn tú ngẩng lên, khóe miệng nổi lên tia cười yếu ớt, “Tiểu Phong Phong… chờ vi phu.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận