Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Edit: Mavis Clay

Đôi mắt đen trong suốt chứa muôn vạn ý lạnh. “Con thân tộc Ly Ly tộc lại trở thành kẻ dựa dẫm vào Huyết Hồn, thật là đáng buồn.”

Con thân tộc hơi lui về sau nửa bước, nhìn Vân Phong, “Ngươi là ai?”

Vân Phong bật cười, Ngao Kim vung tay lên, xương rồng cắm trong đất nháy mắt bay lên đáp vào lòng bàn tay hắn, con thân tộc thấy thế híp mắt. “Mục tiêu của các ngươi cũng là xương rồng?”

“Ha ha ha! Thứ này vốn là đồ của chúng ta.” Ngao Kim thu lại xương rồng, mắt lóe lên sát khí.

Lúc này con thân tộc mới chú ý người cầm xương rồng có đôi mắt màu vàng. “Mắt vàng… Chẳng lẽ ngươi là… Long tộc?”

“Tiểu tử, giờ mới nhận ra lão tử sao?” Ngao Kim siết chặt nấm đấm, hơi thở rồng Kim Long hoàn toàn bắn ra. Con thân tộc nhảy bật về sau một bước, trái tim đập thình thịch. Kim Long Long tộc sao lại biết tới Vô Tận Hải? Tại sao Kim Long lại xuất hiện ở Vô Tận Hải? Trạch Nhiên lại có quen biết với Long tộc, vậy cô gái ở giữa kia có thân phận gì?

“Đồ vô dụng!” Âm thanh tức giận bổ tới, hai tiếng dã thú gào thét xé bầu trời, mang theo vô vàn đau đớn.

Vân Phong ngước mắt, hai Ly Ly tộc trên không đã bị Ám Nguyên Tố quấn toàn thân, liên tục phát ra khói đen quỷ dị. Từng tiếng kêu gào thống khổ của hai Ly Ly tộc phát ra, quanh thân bị Ám Nguyên Tố bao quanh, dù có bản lĩnh thông thiên cũng không thể làm được gì.

Người Huyết Hồn vung áo choàng, hóa thành một vạch đen lướt ngang trời, vẫn làn da tái nhợt, vẫn cơ thể gầy trơ xương. Áo choàng đen bao phủ khắp người, chỉ lộ cái đầu ra bên ngoài, kèm theo một đôi mắt gian manh sáng quắc, sau khi thấy đôi mắt vàng của Ngao Kim thì khẽ giật mình, “Kim Long Long tộc?”

Hơi thở Kim Long trong người Ngao Kim tràn ra, dày đặc tới mức có thể thấy được bằng mắt thường. Vân Phong biết lúc này tâm tình của hắn ra sao, trong lòng nàng cũng đang có vô vàng cơn sóng lớn xô trào. Nhưng mọi thứ đều phải bình tĩnh mới có thể xử lý được.

Con thân tộc nhanh chóng đứng sang bên cạnh người Huyết Hồn, “Đại nhân, xương rồng đã bị bọn họ đoạt đi rồi.”

Người Huyết Hồn nghe xong cười quỷ dị, “Kim Long Long tộc ở đây, thật là một thu hoạch lớn bất ngờ.”

“Ngươi cũng là một thu hoạch bất ngờ của lão tử đấy.” Ngao Kim nói, răng trong miệng lóe sáng, Kỳ Thôn tộc và Triều Linh tộc hoàn toàn ngây dại. Long tộc? Kim Long Long tộc xuất hiện ở Vô Tận Hải? Ánh mắt Yên Nhiên ngơ ngác nhìn Ngao Kim, lần trước tấn công nàng chính là Kim Long! Vậy có nghĩa là không phải người Ly Ly tộc? Đầu Yên Nhiên rối như canh hẹ, đột nhiên thoáng xẹt qua một người, Phong Vân. Nàng nhanh chóng xâu chuỗi câu chuyện trước sau, cuối cùng lý giải thắc mắc hiện nay, chẳng lẽ tất cả chuyện này đều là kế hoạch của Phong Vân?

Nghĩ tới đây, cả người nàng đổ mồ hôi lạnh, nếu thật sự như thế, Kỳ Thôn tộc và Triều Linh tộc, thậm chí Ly Ly tộc đều đã bị Phong Vân tính kế. Như vậy Vân Phong quen với Trạch Nhiên là kế hoạch đã sớm an bài ở Ly Ly tộc sao?

Yên Nhiên nhìn sang Trạch Nhiên, nếu thực sự là thế, rốt cuộc Phong Vân muốn làm gì?

“Giao xương rồng ra đây!” Người Huyết Hồn vào thẳng vấn đề, Ngao Kim cười ha hả, “Lão tử nói rồi, đây là đồ của lão tử.”

Người Huyết Hồn nghe vậy nhíu mày, cuối cùng vẻ mặt hoàn toàn tối đen. “Thì ra tất cả những chuyện này đều là kế hoạch các ngươi đã tính toán tỉ mỉ.”

“Đầu óc của ngươi nhanh nhạy đấy.” Vân Phong cười lạnh, “Muốn dẫn dụ các ngươi, không đầu tư chút sao được?”

“Ngươi là ai?” Người Huyết Hồn nhìn Vân Phong, đôi mắt hiện đầy sát ý, có thể đi cùng Kim Long chắc chắn không phải nhân vật đơn giản, rốt cuộc đây là ai?

“Tên của ta Huyết Hồn chả xa lạ gì.” Vân Phong chậm rãi lấy mặt nạ Thiên Ảnh xuống, lộ ra dung mạo vốn có, Yên Nhiên ẩn trong bóng tối hít một ngụm khí lạnh. Chính là nàng!

Truyện chỉ được đăng tại diendan, nếu bạn thấy dòng này ở web khác thì là không xin phép

Người Huyết Hồn nheo mắt, thấy ngũ quan Vân Phong rất xa lạ không hề ấn tượng, không xa lạ gì với Huyết Hồn… Hiện tại Huyết Hồn cảm thấy hứng thú nhất là với Vân gia trên đất liền, chẳng lẽ… Nàng là người của Vân gia đó…?

“Tên của ta – Vân Phong!” Vân Phong mỹ miều thu lại mặt nạ, ánh mắt lạnh lẽo tươi cười nhìn người Huyết Hồn, gã ta hơi liếm môi, vẻ mặt nhanh chóng nhăn nhúm, rồi đột nhiên cười to, “Ha ha ha ha! Vân Phong, thật không ngờ, ta lại gặp được ngươi Vân Phong!”

Trạch Nhiên lập tức đề phòng, thì ra một trong những mục tiêu của Huyết Hồn có cả Vân Phong. Hắn nhìn nàng, tại sao nàng lại không nói những chuyện này cho ta biết?


“Đại nhân biết ả?” Con thân tộc hỏi.

Người Huyết Hồn le lưỡi liếm đôi môi khô khốc, “Ha ha, không thể không biết.” Áo choàng đen vung lên, con thân tộc bị một đường Ám Nguyên Tố đánh trúng phá không văng đi.

“Hai kẻ kia giao cho ngươi xử lý, giống như những gì ngươi đã làm ấy, ha ha ha ha.”

Con thân tộc dừng lại trên không, ngũ quan vốn không xuất sắc hiện lên vẻ tàn nhẫn, khiến mặt hắn trở nên âm ngoan, sau một tiếng gào hưng phấn, nguyên hình Ly Ly tộc của con thân tộc hiện ra, khác hoàn toàn nguyên bản.

Vảy trên người Ly Ly tộc vốn có màu sắc tinh khiết, nhất là với những người có tỷ lệ Long mạch cao trong cơ thể, màu sắc trên vảy càng rực rỡ, nhưng nguyên hình của con thân tộc khi hóa thành Ly Ly tộc lại có một bộ vảy đen xì xì toàn thân.

“Ngươi…” Tam Hoàng Tử và thân đệ Vương thấy vậy không khỏi kinh ngạc, chuyện xảy ra sau đó khiến mọi người phải giật mình.

“Grào!” Một tiếng gào hưng phấn khó nhịn, thân thể đen thui đột nhiên vọt tới, miệng Ly Ly tộc mở to, đôi mắt y hệt như rồng lóe lên từng tia sáng đỏ quỷ dị.

“Phì phì!”

“A!”

Tiếng kêu thảm thiết xé rách bầu trời, xen lẫn là tiếng thở gấp hưng phấn và mùi máu tanh.

Con thân tộc dùng chính miệng mình cắn rách một miếng thịt thân đệ Vương, nhai vào trong bụng.

Cảnh này khiến mọi người kinh hãi. Vân Phong giật mình nhìn những gì xảy ra trên không, đồng tộc tương tàn.

“Chẳng lẽ ngươi dùng cách này để tỷ lệ Long mạch trong người hắn tăng lên?” Trạch Nhiên thất kinh, con thân tộc này đột nhiên quật khởi, là dựa vào việc tàn sát ăn thịt đồng tộc? Thật tàn nhẫn, thật máu tanh. Nghe thôi đã rợn cả người.

Bầu trời vẫn không ngừng vọng ra tiếng gào, nương theo đó là ý cười càng lúc càng lớn trên khóe môi người Huyết Hồn, gã cực kỳ hưởng thụ. “Tàn sát đồng tộc thì sao? Chỉ cần có thể lấy được sức mạnh thì thế nào cũng được hết.”

“Vương thúc! Đừng!” Tam Hoàng Tử thấy cảnh máu tanh như thế, mắt đỏ bừng lên gào thét, thân đệ Vương đã bị ăn mất một nửa, sớm không còn hơi thở, thân thể như một khối thịt chết từ từ bị gặm nhấm, ăn mòn.

“Sẽ nhanh tới lượt ngươi thôi, Tam Hoàng Tử! Khà khà!”

Con thân tộc đang gặm nhấm thân thể thân đệ Vương đột nhiên ngẩng đầu, máu tươi trên miệng chảy ròng ròng, Tam Hoàng Tử thấy thế điên cuồng giãy giụa. Không! Hắn không muốn bị ăn sống như thế.

“Grào!” Con thân tộc bổ nhào lên trước, miệng há to như hố, tăng sức ngoạm đứt chân trước Tam Hoàng Tử.

“A!” Một tiếng kêu thống thiết vang lên, khiến ai nấy thầm run rẩy trong lòng.

“Ha ha ha ha ha! Chính là như thế!” Người Huyết Hồn cười, đôi mắt hiện lên tia sáng quỷ dị, hắn cực kỳ hưởng thụ cảnh tượng trên không kia.

“Đúng là tác phong của Huyết Hồn, chỉ cần đạt được mục đích là không từ bất kỳ thủ đoạn nào.” Vân Phong lạnh lùng nói, nàng cảm thấy có chút khó chịu với cảnh trên không.

Người Huyết Hồn đưa mắt nhìn nàng, “Ngươi nên biết sức mạnh cường đại hấp dẫn như thế nào.”

“Ta chỉ biết, sức mạnh của ta là để quý trọng người khác.”

“Khà khà, lời hay ai nói chả được? Ngươi đã ở đây, đương nhiên ta không thể bỏ qua!” Áo choàng đen tung lên, Ám Nguyên Tố nồng nặc như thủy triều xông ra. Một bàn tay màu đen to lớn xông thẳng về phía Vân Phong.


“Một chọi ba, ngươi quá đề cao bản thân rồi.” Ngao Kim gầm lên, hơi thở Kim Long bay ra, bàn tay nháy mắt hóa rồng.

Một tiếng rồng gầm bật ra khỏi miệng Ngao Kim, móng vuốt sắc bén va chạm mạnh mẽ với bàn tay to lớn màu đen, mắt vàng khẽ nheo lại, long trảo bóp mạnh, bàn tay đen nháy mắt bị bóp vụn.

“Một chọi ba? Khà khà, ta đâu có liều lĩnh thế!” Công kích của mình bị đánh nát, người Huyết Hồn vẫn nở nụ cười, con thân tộc đang nhâm nhi trên cao đột nhiên ngẩng đầu, thân thể to lớn bơi lại, mang theo mùi máu tanh nặng nề không cách nào diễn tả.

“Grào!” Đôi mắt đỏ bừng to lớn, con thân tộc mở rộng miệng, mùi máu tanh ngòm xộc tới.

“Lão tử giải quyết ngươi trước!” Mắt Ngao Kim nổi sát khí, long tức màu vàng phủ toàn thân. Bàn tay Ngao Kim duỗi ra xách Trạch Nhiên lên, “Tiểu tử, bảo vệ nha đầu cho tốt, nàng mà bị thương, dù chỉ là một sợi tóc lão tử cũng không bỏ qua cho ngươi.”

Ánh mắt Trạch Nhiên tối sầm, “Ta nhất định sẽ dốc toàn lực bảo vệ nàng.”

“Hừ!” Ngao Kim buông Trạch Nhiên ra, cả người hóa thành vầng sáng vàng xông thẳng về phía Ly Ly tộc đã mất lý trí đại chiến một trận.

“Sắc Kim đại thúc!” Vân Phong thấy hắn rời đi không khỏi nóng nảy.

Trạch Nhiên nói, “Ly Ly tộc kia đã hấp thụ hai Ly Ly tộc cường hãn khác, chỉ có Kim Long mới có thể khống chế được hắn, bây giờ đối thủ của chúng ta…”

Ánh mắt nàng tối sầm, Ám Nguyên Tố đã cách rất gần.

“Khà khà! Bây giờ thật ra ta rất có phần thắng.”

“Ầm!” Ám Nguyên Tố đánh lên mặt đất, cát bay đá chạy. Nhưng khi mọi thứ tản đi, nơi đó đã không còn bóng dáng của Vân Phong.

“Chạy mau đấy!” Người Huyết Hồn ngẩng đầu, nàng và Trạch Nhiên đã đứng trên không, hai phe đối lập với nhau, một hưng phấn bừng bừng, một tràn ngập sát khí.

Vân Phong đảo tay, lấy ra ma trượng. Trạch Nhiên có hơi thở ma thú dung hợp hoàn toàn với hơi thở nhân loại, sức mạnh trong nháy mắt tăng lên. “Khỏi khen, ta có thể giải quyết được ngươi.” Vân Phong lạnh lùng nói, ngươi Huyết Hồn cười ha hả. “Khẩu khí không nhỏ!”

Ánh mắt Trạch Nhiên tối tăm, lắc mình vọt tới, người Huyết Hồn thấy thế hừ lạnh, vung áo choàng đen lên, Ám Nguyên Tố lại xuất hiện, bàn tay lớn màu đen xông thẳng về phía Trạch Nhiên, hai người bắt đầu giao chiến. Vân Phong bên này cười lạnh, nắm chặt ma trượng trong tay, chậm rãi nói, “Thủy Xích!”

Thủy Nguyên Tố màu lam ngưng kết quanh ma trượng, hóa thành một sợi dây xích hiện trong lòng bàn tay Vân Phong, ánh mắt nàng lạnh lẽo, quất mạnh xích lên trước, Phong Nguyên Tố gia tăng tốc độ bản thân, hóa thành một vầng sáng lục phóng thẳng về phía người Huyết Hồn.

“Hừ! Đa hệ đúng là phiền phức!” Người Huyết Hồn thấy Vân Phong lao tới, áo choàng vung nhẹ, linh hoạt tránh thoát công kích thủy xích, mặc dù tấn công thất bại nhưng thủy xích kia như một con rắn linh hoạt, nhanh chóng tấn công lần thứ hai.

Vân Phong và Trạch Nhiên hai bên giáp công, một người dùng sát thương vật lý, một người dùng ma pháp cường đại quấy nhiễu, người Huyết Hồn căn bản không thể nào chiếm thượng phong. Mà người Ly Ly tộc trên không đang bị Ngao Kim quấn lấy, cũng không thể nào phân thân.

Theo dõi ở diendan đê ủng hộ Mavis

Cứ tiếp tục như thế này nhất định gã sẽ rơi vào thế hạ phong, trong lòng người Huyết Hồn thầm nghiến răng mắng, Vân Phong… quả nhiên không thể coi thường, gã vốn nghĩ nàng sẽ không tới nỗi nào, nhưng bây giờ nhìn lại không hề như thế. Mặc dù thực lực của gã cao hơn nàng một chút, nhưng không thể trở thành nhân tố quyết định chiến thắng.

Sắc mặt người Huyết Hồn hoàn toàn âm trầm, Vân Phong vẫn chưa dùng tới ma thú khế ước của nàng, nếu ma thú khế ước của nàng mà cùng xuất hiện, gã căn bản không thể liều mạng đối cứng.

Người Huyết Hồn nhìn Ly Ly tộc đang bị Ngao Kim quấn lấy trên không. Hừ! Ăn nhiều như vậy rồi vẫn là một con phế vật. Nếu như có nó hỗ trợ mình còn có chút lợi thế, nhưng bây giờ không những không giúp được gì ngược lại còn trở thành gánh nặng cho mình. Kế hoạch Ly Ly tộc coi như thất bại rồi, toàn bộ đều bị hủy trong tay Vân Phong. Hắn ăn nhiều máu thịt đồng tộc như vậy, năng lượng bản thân nhận vào cũng đã đạt tới cực hạn, không cần nữa cũng được.


Hay là cứ nghĩ cách trở về căn cứ trước đã, để mấy vị đại nhân cấp trên ra tay. Đến lúc đó Vân Phong còn không phải bị tóm vào tay hay sao?

“Loẹt xoẹt!” Ám Nguyên Tố xông ra từ người Huyết Hồn càng ngày càng nhiều, Trạch Nhiên thấy thế thầm kêu không ổn, gã ta muốn chạy.

“Vân Phong!” Trạch Nhiên kêu lên, Vân Phong lao từ trên cao đánh xuống. “Ta biết rồi, hắn không chạy thoát được đâu.”

“Khà khà! Chúng ta sẽ còn gặp lại nhau, Vân Phong!” Người Huyết Hồn đỏ mắt nhìn Vân Phong, Ám Nguyên Tố dày đặc bao phủ toàn thân lao nhanh ra ngoài, ma trượng trong tay Vân Phong vẽ một đường trên không trung, “Băng Kết Giới!”

“Rắc rắc rắc rắc rắc rắc!” Từng mảng băng màu lam xuất hiện trong sơn cốc, hạ thấp nhiệt độ khiến người ta sợ hãi, phủ kín đường chạy trốn của người Huyết Hồn.

“Băng Kết Giới?” Người Huyết Hồn bị hàn băng dày cộm chắn lại trước mặt, các loại nguyên tố cần lượng Tinh Thần Lực rất lớn mới có thể biến đổi, hóa nước thành băng, hóa đất thành cát, từng nguyên tố nhỏ muốn biến đổi đều phải qua sự tinh lọc của Tinh Thần Lực, có điều Vô Tận Hải chính là mảnh đất phì nhiêu của Thủy Nguyên Tố, chuyển hóa hình dạng như cá gặp nước. Đây cũng là lần đầu tiên Vân Phong thử Băng Kết Giới, ở trên đất liền muốn tạo thành Băng Kết Giới phải tốn một lượng Tinh Thần Lực khổng lồ, nhưng ở đây lại vô cùng nhẹ nhàng.

Kết giới trước mặt óng ánh trong suốt lóe sáng lên màu xanh dương nhạt, giây kế đó, Thủy Nguyên Tố từ khắp nơi trong kết giới hóa thành mũi tên bắn thẳng ra, không chừa bất kỳ một chỗ nào trong kết giới.

Mũi tên lam đầy trời không ngừng xuất hiện trên bề mặt kết giới, cuồn cuộn không dứt. Trạch Nhiên tới cạnh Vân Phong, nhìn kết giới màu xanh dương bên dưới, “Hắn sẽ không ở trong nhân cơ gội chạy trốn đấy chứ?”

Vân Phong cười lạnh, “Bên trong kết giới là thiên hạ của ta, bao gồm cả quy tắc không gian. Hắn muốn chạy nhất định phải liều mạng dốc toàn lực phá vỡ kết giới, đến lúc đó… cũng là lúc thu lưới.”

“A!” Một tiếng rít phát ra từ kết giới, bên trong kết giới băng lam đột nhiên xuất hiện một đám mây đen, màu đen đùng đùng xông ra, Vân Phong cảm thấy kết giới đang bị áp lực, ma trượng xoay tròn, khiến kết giới đang bị cưỡng ép vững lại mấy phần.

Ám Nguyên Tố càng ngày càng nhiều, kết giới không ngừng bành trướng, gương mặt Vân Phong toát mồ hôi, cuối cùng không hề kiềm chế tiếp nữa, Băng Kết Giới nháy mắt nổ tung, kèm theo đó là Ám Nguyên Tố xông ra, một bóng đen lao thẳng ra.

“Đừng hòng vây khốn ta!” Người Huyết Hồn cười điên cuồng, bàn tay vạch một đường xé rách không trung, một khe hở không gian xuất hiện.

“Vân Phong! Mối thù này ta ghi!” Người Huyết Hồn nói xong, xoay người nhảy vào vết nứt không gian, nhưng Vân Phong cũng tung người nhảy theo, “Khỏi cần ghi nhớ, bây giờ ta thanh toán với ngươi!”

“Hừ!” Người Huyết Hồn thấy nàng đuổi theo cười khinh thường, mối thù này sau này gã sẽ quay trở lại tính sổ. Tung người nhảy qua khe nứt không gian, lại đột nhiên phát hiện khe nứt bị uốn cong. “Chuyện gì xảy ra?” Người Huyết Hồn hoàn toàn sững sờ, bàn tay vung lên muốn điều chỉnh khe nứt về như cũ, lại phát hiện có một sức mạnh vô hình hoàn toàn áp đảo không gian lực của gã.

Chẳng lẽ là… Người Huyết Hồn quay phắt đầu lại, kinh ngạc khi thấy bên cạnh Vân Phong có thêm một bóng người cao gầy, đôi mắt u ám đang sáng lên một cách quỷ dị.

Đây là sức mạnh không gian gì? Lòng người Huyết Hồn kinh hãi.

Con mắt màu xám trắng của Mộc Thương Hải lóe sáng lên vài cái, bàn tay nắm chặt vào Không Gian Lực, bóp mạnh. Khe nứt không gian hoàn toàn vỡ vụn.

“Đây… đây là…” Người Huyết Hồn hoàn toàn sững sờ, bên cạnh Vân Phong rốt cuộc còn có ai nữa, lại có năng lực quỷ dị thế này. Đại nhân ở trên có biết không? “…” Người Huyết Hồn lại xoay người bỏ chạy, nhưng Vân Phong không hề có gã cơ hội chạy thoát.

Bàn tay xoay tròn, ngọc bội đen lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay, Trạch Nhiên thấy thế không khỏi nghi ngờ, ngọc bội đen này là…

“Véo!”Vân Phong tăng sức vứt ngọc bội ra ngoài. Trạch Nhiên và Mộc Thương Hải há hốc, nàng làm gì vậy? Nhưng ánh mắt của nàng lại đang cười, ngọc bội đen khi cảm nhận được Ám Nguyên Tố nồng nặc trong không gian, đột nhiên thay đổi.

Bề mặt ngọc bội sáng bừng lên, bộ xương cự long ở phía sau dữ tợn hơn, một hấp lực khinh khủng từ ngọc bội xuất hiện, hút toàn bộ Ám Nguyên Tố xung quanh vào nó.

Đây là thứ gì? Người Huyết Hồn thấy ngọc bội đen đang điên cuồng hấp thụ Ám Nguyên Tố của mình, ruột gan lạnh toát, nếu như Ám Nguyên Tố của mình mà bị hút sạch, kết cục của mình… Người Huyết Hồn nghĩ tới đây lập tức tăng sức chạy trốn, Ám Nguyên Tố quanh thân lại khởi động, lại không biết làm thế càng khiến ngọc bội chú ý hơn.

“Vân Phong, rốt cuộc ngọc bội kia là thứ gì?” Trạch Nhiên kinh ngạc, “Ngọc bội kia hình như cảm ứng trong vô thức…”

Vân Phong thấy thế, chậm rãi lên tiếng, “Vô Thức… Nếu thực sự là cảm ứng trong vô thức, xem ra Ám Nguyên Tố chính là món ăn khoái khẩu của nó.”

Đúng như Vân Phong nói, ngọc bội ngày càng điên cuồng ra sức hấp thụ, càng ngày càng mạnh. Người Huyết Hồn chỉ cảm thấy có một lực hút khinh khủng đang nhắm về phía mình, như muốn hút cạn Ám Nguyên Tố trong người gã không chừa giọt nào. “Đừng… Đừng mà!” Người Huyết Hồn vùng vẫy kêu gào, cơ thể càng ngày càng lùi lại về sau, cho đến khi một tiếng than thở từ ngọc bội phả ra, áo choàng đột nhiên run lên, người Huyết Hồn đã hoàn toàn biến mất.

“Đừng hòng chạy!” Trạch Nhiên tối sầm mặt, tung người nhảy lên, hơi thở quanh thân tản ra, đưa tay chộp về một hướng trên không.

“Buông ra, buông ta ra!” Linh hồn hơi mờ nhạt bị Trạch Nhiên nắm trong tay, vùng vẫy giãy giụa, nhưng Trạch Nhiên nắm rất chặt không cho gã chút cơ hội có thể giãy thoát. Vân Phong nhìn ngọc bội đã hấp thu hoàn toàn Ám Nguyên Tố, lúc này bề mặt của nó càng thêm sáng bóng, điểm khác nhau chính là bộ xương cự long ở mặt sau ngọc bội, bên trong hố mắt cự long dường như có từng tia sáng tối tăm xẹt qua.

Vân Phong thầm nói một tiếng không ổn, hình như bên trong ngọc bội phong ấn thứ gì đó, pháp trận sinh mạng lúc đó hình như cũng là để phong ấn thứ này, Quang Nguyên Tố bên trong qua mấy năm nay đã bị mình từ từ hấp thu, sau đó phải dựa vào Quang Nguyên Tố của Khúc Lam Y mới có thể áp chế nổi. Vừa rồi hấp thụ nhiều Ám Nguyên Tố như vậy, có khi nào sẽ lấn át toàn bộ Quang Nguyên Tố bên trong, thậm chí là nuốt chửng luôn không?


Nếu thực sự như vậy… thứ gì đó ở trong có khi nào sẽ tự dưỡng bằng Ám Nguyên Tố, phá được trói buộc mà xông ra ngoài không?

Không được, nàng không thể để chuyện đó xảy ra. Vân Phong không hề nghĩ ngợi, tung người nhảy lên muốn thu lại ngọc bội đen, nhưng vừa tới gần nó, một luồng Ám Nguyên Tố trong ngọc bội đột nhiên xuất hiện, quất mạnh vào thân thể nàng. Nàng lập tức lùi lại, hung hiểm tránh thoát một kích.

“Trạch Nhiên, Mộc Thương Hải, đừng để nha đầu lại gần thứ kia.” Giọng Ngao Kim vang lên, Mộc Thương Hải quay đầu nhìn lại, mắt lóe lên, bàn tay nắm chặt vào không khí, Ly Ly tộc đang đánh nhau với Ngao Kim lập tức bị nhốt trong không gian, Ly Ly tộc tức giận uốn lượn cơ thể muốn thoát ra, Mộc Thương Hải dùng sức hơn, không gian vô hình trói chặt người Ly Ly tộc hơn.

“Con bà nó, sao không ra tay sớm chút?” Ngao Kim vung vẩy máu trên tay, lườm Mộc Thương Hải, hắn lạnh nhạt nói, “Ta chỉ có thể duy trì được một lát thôi.”

“Một lát được rồi, sau đó quay lại dọn dẹp.” Ngao Kim tung người tới cạnh Vân Phong, thấy trên không có một ngọc bội đen đang lơ lửng, “Nha đầu, thứ này ngươi lấy được từ đâu vậy?”

Vân Phong tránh thoát công kích Ám Nguyên Tố, nói, “Không rõ lắm, thứ này đã ở cạnh ta ít nhất mấy mươi năm rồi.”

“Vân gia các ngươi sao lại có được vật này?” Ngao Kim trừng mắt.

Vân Phong cau mày, “Đây không hoàn toàn là của Vân gia… đúng hơn là, cơ duyên xảo hợp rơi vào tay ta.”

“Cơ duyên xảo hợp? Nếu như có họ Khúc kia ở đây còn có ít biện pháp, nhưng mà bây giờ…” Ngao Kim nhăn mày nhìn ngọc bội, “Để ta xem thử hơi thở rồng của ta có trấn áp được nó chút nào không.” Đôi mắt thoáng xẹt qua tia sáng chói mắt, hơi thở Kim Long bay về phía ngọc bội, nhưng còn chưa kịp đến gần, Ám Nguyên Tố trong ngọc bội liền khuếch tán ra, đánh tan hơi thở Kim Long.

“Thứ này có thể công phá hơi thở của ta, không đơn giản.” Vẻ mặt Ngao Kim âm trầm, linh hồn bị Trạch Nhiên nắm trong tay cười lên chói tai, “Khà khà, thứ kia dùng Ám Nguyên Tố như lò luyện như thế, nếu như ta có được…”

“Ở đây không tới lượt ngươi nói chuyện.” Tay Trạch Nhiên siết lại, linh hồn lập tức biến dạng, Vân Phong tung người tiến tới lấy ra một chiếc bình, Trạch Nhiên nhanh chóng thả linh hồn vào trong bình, linh hồn muốn phi thân chạy trốn, nhưng bị nàng dùng Tinh Thần Lực bịt kín miệng bình hoàn toàn.

“Sau này chắc chắn sẽ có ngươi cơ hội nói chuyện.” Vân Phong thu bình, hơi cảm thấy nhức đầu, ngọc bội đen giúp nàng lấy được linh hồn người Huyết Hồn, nhưng cũng đã hấp thu quá nhiều Ám Nguyên Tố… Có khi nào sẽ xảy ra dị biến không, nếu như có gì ở trong thoát ra ngoài, thì sẽ dẫn tới tình trạng gì.

“Bây giờ nên làm thế nào đây…” Trạch Nhiên cau mày, “Căn bản không thể nào đến gần nó được…”

“Quang Nguyên Tố, khiến Ám Nguyên Tố khuất phục chỉ có thể là… Quang Nguyên Tố.” Mộc Thương Hải nói, mọi người đều im lặng, bọn họ đi đâu tìm Quang Nguyên Tố đây?

“Ong ong ong!” Ngọc bội đen đột nhiên chấn động dữ dội, một tiếng vang mơ hồ vang lên từ trong ngọc bội, Vân Phong nhìn bộ xương cự long khắc sau ngọc bội, cự long kia chuyển động như đang sống, nhất là tia sáng bên trong hốc mắt của nó, khiến trái tim nàng đập mạnh liên hồi, ở trong có thứ gì đó đang muốn thoát ra.

“Yên Nhiên đại nhân, đến lúc này rồi mà chúng ta vẫn không ra ngoài sao? Ngọc bội đen kia hình như là một món đồ rất lợi hại, nếu như thừa dịp này chiếm vào tay…” Kỳ Thôn tộc đang mai phục, thấy ngọc bội đen không khỏi đỏ mắt lên, trong đó chứa nhiều Ám Nguyên Tố đáng sợ như vậy, một khi chiếm được, đến lúc đó Ly Ly tộc chỉ đơn giản là một món ăn.

Yên Nhiên hồi tưởng lại chấn động kinh thiên lúc nãy, ngọc bội đen kia hấp thụ năng lượng Ám Nguyên Tố kinh khủng tới vậy, chỉ cần chiếm được vật này, Kỳ Thôn tộc chắc chắn sẽ có thể xưng bá Bắc Hải Vực. Nhưng Yên Nhiên vẫn còn chút lý trí, ngọc bội kia đến Phong Vân còn không bắt lại được, huống chi là nàng?

“Các ngươi điên hết rồi sao? Ám Nguyên Tố bên trong ngọc bội kia chưa đợi ngươi đến gần là nuốt chửng ngươi rồi.” Lời của Yên Nhiên khiến đám tộc nhân hoàn toàn tuyệt vọng, không ai nói gì nữa. Nàng nhìn bóng lưng Vân Phong, lửa giận trong lòng dần dần dâng lên, bị nàng ta thiết kế rồi, từ đầu tới cuối đều bị thiết kế.

“Ta không thể để cho thứ bên trong chạy ra được.” Vân Phong nghĩ tới lão gia hỏa hỏa lúc Khúc Lam Y thả ra từ ngọc bội trắng, nếu như thứ bên trong lao ra, nàng không hề có khả năng chế ngự. Không thể lại gần được sao? Vậy thì nàng càng muốn lại gần.

“Nha đầu, đừng có làm càn!” Dường như Ngao Kim đoán được suy nghĩ của nàng, nàng bật cười, tung người nhảy lên, xông thẳng về phía ngọc bội.

“Con mẹ nó!” Ngao Kim nguyền rủa, tia sáng vàng theo sát Vân Phong, Mộc Thương Hải muốn đuổi theo nhưng lúc này hắn đang bận dùng Không Gian Lực trói con Ly Ly tộc kia lại, chỉ có thể trơ mắt mình Ngao Kim và Trạch Nhiên lao đi.

“Vèo vèo vèo!” Ám Nguyên Tố như móng vuốt cự long, sức lực cuồng mãnh tiến công ba người, Vân Phong quyết tâm xông lên, Ngao Kim và Trạch Nhiên ở sau nhìn mà ruột gan muốn lộn lên đầu. “Grào!” Ngao Kim gầm lên, từng hơi thở rồng mở ra không ngừng tiến công với Ám Nguyên Tố, Trạch Nhiên bên cạnh cũng bộc lộ sức mạnh cao nhất, đánh bay từng đạo Ám Nguyên Tố.

“Nha đầu, ngươi trở lại ngay cho lão tử.” Ngao Kim nổi giận gầm lên, muốn xông lên trước nhưng bị Ám Nguyên Tố điên cuồng xông ra cản lại ở ngoài, Trạch Nhiên muốn dựa vào sức mạnh cường hãn xông vào nhưng cũng bị chặn lại.

“Nha đầu! Vân Phong! Đi ra cho lão tử!” Ngao Kim tức giận gào với bên trong, nhưng bóng của nàng đã sớm lẩn vào làn Ám Nguyên Tố, không còn thấy nữa.

“Vân Phong! Trở lại đi!” Trạch Nhiên cũng gào lên, ánh mắt lo lắng nhìn vào trong, Ám Nguyên Tố từ trung tâm ngọc bội không ngừng khuếch tán, tầng tầng lớp lớp cản bọn họ lại bên ngoài, mà Ám Nguyên Tố như những sợi tơ dẻo dai, không ngừng bao bọc quanh ngọc bội, giống như đang hình thành một cái kén.

Đối mặt với Ám Nguyên Tố ngày càng nhiều trước mặt, Vân Phong cắn răng, hai tay chắp lại, mấy màu sắc khác nhau xuất hiện trong lòng bàn tay. Ba loại nguyên tố dung hợp!

“Nổ cho ta!” Sức mạnh nguyên tố dung hợp từ lòng bàn tay vọt vào Ám Nguyên Tố nồng nặc, đối mặt với ngọc bội đen đang sắp tạo thành cái kén, ánh mắt Vân Phong trầm xuống, “Rầm!” Một âm thanh ê ẩm vang lên, giữa Ám Nguyên Tố vạch ra một lỗ hổng, nàng không chút do dự xông thẳng vào cái lỗ đó.

“Vân Phong!” Ngao Kim, Trạch Nhiên và Mộc Thương Hải thấy thế, đồng loạt hô lên, lỗ hổng mà nàng mở ra nhanh chóng khép lại, Ám Nguyên Tố lại bao phủ tiếp tục tạo thành kén.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận