Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Edit: Mavis Clay

“Grào!” Từng đoàn lửa xen lẫn những sợi tơ đen, Hỏa Nguyên Tố hóa thành quả cầu phun ra từ miệng Tiểu Hỏa, kèm theo đó là lửa giận của Hỏa Vân Lang xông thẳng về phía Yên Nhiên.

“Con mẹ nó!” Ngao Kim tức giận mắng chửi, Trạch Nhiên và Mộc Thương Hải không khỏi kinh ngạc. Chuyện xảy ra quá nhanh, ba người họ đã lui lại một khoảng cách khá xa, Yên Nhiên lao nhanh tới như vậy, rất dễ thấy là đã chuẩn bị trước. Vân Phong đơn độc như thế, Yên Nhiên đang muốn giết nàng.

Đôi mắt đen trong veo không hề có lấy một chút bối rối, Vân Phong chỉ cười nhạt nhìn Kỳ Thôn và Triều Linh tộc, nếu Yên Nhiên cho rằng dựa vào những người này có thể đánh bất ngờ bắt lấy nàng, thì thật quá coi thường nàng.

Vân Phong ngồi trên thân Hỏa Vân Lang, tung người nhảy lên cao, Tiểu Hỏa hóa thành một tia sáng đỏ được nàng thu lại vào nhẫn khế ước. Vô Tận Hải không phải nơi Tiểu Hỏa có thể chiến đấu, ở đây sức tấn công của Hỏa Nguyên Tố bị giảm đi rất nhiều, quả cầu lửa bắn ra từ miệng vừa rồi nếu là ở trên đất liền, Yên Nhiên đã không thể tránh thoát, một phát bị thiêu sống luôn rồi.

Vân Phong hóa thành một bóng đen xông thẳng lên trời, không ai biết nàng đang tính làm gì. Mộc Thương Hải nhìn hướng nàng chạy đi, hai mắt lóe lên, chẳng lẽ nàng tính tới chỗ…

“Mộc Thương Hải, mở Không Gian Phong Tỏa ra!” Giọng Vân Phong trên không trung vọng lại, Ngao Kim và Trạch Nhiên thản thốt. Yên Nhiên đang dẫn binh lực hai tộc đuổi tới lập tức dừng lại, kinh ngạc nhìn Vân Phong, chẳng lẽ chỗ nàng đang bay tới là Ly Ly tộc kia? Nàng tính làm gì? Con Ly Ly tộc kia đang bị trói chặt, một khi thả ra… Yên Nhiên nghĩ tới đó không khỏi lui lại một bước, có phải nàng ra ngoài quá sớm rồi không, hành động của Phong Vân quá khó đoán.

“Vân Phong, muội…” Mộc Thương Hải ngốc lăng, mở Không Gian Phong Tỏa? Nàng tính làm gì?

“Mở ra!” Giọng Vân Phong lại vang lên, bàn tay Mộc Thương Hải bóp lại, Ngao Kim và Trạch Nhiên ngạc nhiên nhìn hắn.

“Mộc Thương Hải!” Trạch Nhiên thốt lên.

Mộc Thương Hải chỉ cười, không nói hai lời nắm chặt vào hư không, “Rắc rắc!” Không Gian Phong Tỏa hoàn toàn vỡ vụn.

“Grào!” Một tiếng gào nhẫn nhịn đã lâu vang lên, Ly Ly tộc vừa được giải Không Gian Phong Tỏa, cái đuôi dài ngoằn lập tức quất về phía Vân Phong.

“Vèo!” Một tiếng xé gió xẹt qua bên tai Vân Phong, Phong Nguyên Tố bổ trợ toàn thân, nàng hóa thành vệt sáng xanh chạy về phía đầu Ly Ly.

Yên Nhiên cầm đầu hai tộc Kỳ Thôn và Triều Linh ngây dại, không khỏi lùi về sau, cảm thấy Vân Phong sắp làm chuyện gì đó kinh thiên động địa, ba người Ngao Kim không quan tâm gì khác, toàn bộ ánh mắt khóa chặt trên người Vân Phong, đầu Ngao Kim rối thành một nùi, nha đầu này đang làm gì thế? Sao cứ lúc nào cũng kiếm chuyện thế?

Đôi mắt đỏ ngầu của Ly Ly đã sớm mất đi lý trí, ăn thịt nhiều đồng loại như vậy, con Ly Ly này đã không còn như trước nữa, tỷ lệ huyết mạch Long tộc trong người tuy được thay đổi, nhưng rất dễ lâm vào trạng thái điên cuồng.

Nhìn con Ly Ly máu me cả người nhưng vẫn không hề bớt hung hăng, Vân Phong cười lạnh, “Ăn thịt đồng loại, dù là chủng tộc nào cũng không thể tha thứ, vì sức mạnh của mình mà làm hại nhiều đồng loại như thế, ngươi chỉ có chết mới giác ngộ được.”

“Grào!” Đôi mắt Ly Ly đỏ ngầu sáng quắc, hai chi trước vung về phía Vân Phong, ngoác mồm há ra, một hơi thở rồng bức tới.

Đôi tay trắng noãn đan lại với nhau, mấy loại nguyên tố sáng lấp lánh trong lòng bàn tay. Đảo tròn bàn tay, nguyên tố gào thét vọng ra từ bàn tay nàng.


“Xoẹt xoẹt!” Năng lượng nguyên tố vô hình không ngừng khuếch tán từ trong tay nàng, khiến không gian quanh mình cũng chấn động theo. Ba người Ngao Kim cả kinh, đây là năng lượng mạnh tới cỡ nào.

Trán Vân Phong toát mồ hôi, xương bàn tay mơ hồ truyền tới sự đau đớn, cắn chặt răng, nàng đan chúng lại với nhau, không ngừng dùng sức, dùng sức, lại dùng sức. Nguyên tố vùng vẫy, nóng nảy trong lòng bàn tay, không vì nàng là chủ nhân mà ngoan dịu hơn, từng vết thương nhỏ dần xuất hiện trong tay nàng, theo đó rách thành từng đường máu trong lòng bàn tay.

“Chủ nhân, đường miễn cưỡng.” Trong đầu vang lên tiếng của mấy ma thú khế ước, Vân Phong cười ha hả, tung người nhảy lên, vọt thẳng vào miệng Ly Ly đang mở to.

“Nha đầu!”

“Vân Phong!”

Ba người Ngao Kim thấy thế lập tức quên mình nhảy lên, nhưng nàng không hề gây chuyện như bọn họ nghĩ, đôi môi mỉm cười nhàn nhạt, bàn tay trắng noãn rời ra, ánh sáng lấp lánh trong tay bắn vụt đi.

Bốn màu sắc khắc nhau bị cưỡng ép dung hợp thành một thể, năng lượng của bốn nguyên tố khác nhau không ngừng đan xen đảo lộn, chỉ nhìn thôi đã có thể cảm nhận được sức mạnh của nó nổ ra sẽ dậy sóng như thế nào. Ba người cảm nhận được sóng sức mạnh như vậy không khỏi lại cả kinh.

Vân Phong liếm nhẹ đôi môi khô khốc, dường như có chút mùi máu, đôi tay đẫm máu nhẹ nhàng đưa quả cầu nguyên tố dung hợp lên trước, thả vào miệng Ly Ly đang phun ra hơi thở Long tộc hỗn độn.

Hai người chạm nhau, chắc chắn phân sống chết.

Vân Phong không cần những thứ đó, mà là linh hồn của Ly Ly, mạng của nó.

“Tránh mau!” Ngao Kim đột nhiên thét lớn, Trạch Nhiên và Mộc Thương Hải liền hiểu, ba người xoay người lấy tốc độ nhanh nhất rút lui về sau, mà Vân Phong sau khi đưa quả cầu nguyên tố vào cũng nhanh chóng quay lại, dù sao vào khoảnh khắc nguyên tố dung hợp nổ tung, nàng vẫn không trốn được xa khỏi nòng súng.

Vui lòng đọc tại diendan để ủng hộ editor, 1 view, tks và cmt của các bạn là động lực của mình

Mặc dù Yên Nhiên không biết đang xảy ra chuyện gì, nhưng giác quan thứ 6 cảm nhận được nguy hiểm khiến nàng biết rút lui là lựa chọn sáng suốt nhất hiện giờ. “Mau rút lui về sau!” Yên Nhiên quát lên, hai tộc Kỳ Thôn và Triều Linh lập tức cuống cuồng lùi về sau, Vân Phong thấy Nguyên Tố dung hợp đã gần chạm vào hơi thở của Ly Ly, mặc dù mình vẫn chưa chạy tới khu vực an toàn, nhưng không còn lo nghĩ được nhiều nữa.

“Nổ!” Môi đỏ mấp máy, hai nguồn năng lượng khổng lồ nháy mắt va vào nhau.

“Oanh oanh!”

Sóng biển dâng trào bộc ra năng lượng, Vân Phong cắn răng chuẩn bị đón nhận làn sóng đánh tới, dù sao nàng cũng đã không thể tránh được. “Rắc rắc!” Không gian bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng vỡ, Vân Phong ngoái đầu nhìn lại, bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của Mộc Thương Hải, và bàn tay của hắn đang đưa ra.

Mặt hắn tối sầm, bàn tay lại nắm chặt hơn, thân thể Vân Phong bị Không Gian Lực kéo nhanh về.


“Vèo!” Một bóng người phi lên, vững vàng tiếp được nàng, ôm ngang nàng nhanh chóng biến đi, hơi thở rồng nhanh chóng bao phủ khắp nơi, Ngao Kim tức giận rống to, “Con mẹ nó mau nằm sấp xuống!”

Trạch Nhiên đưa tay ấn đầu Vân Phong vào ngực mình, nàng nghe được tiếng nhịp tim cuồng loạn của hắn, thình thịch không ngừng như tiếng sấm, hắn gần như phủ toàn thân lên nàng, lỡ có gì ngoài ý muốn nàng cũng sẽ không chịu phải chút tổn thương nào.

“Ầm! Ầm!” Mặt đất chấn động, không gian rung động, cả sơn cốc rung động.

“Ngao ngao ngao ngao!” Tiếng khóc khổ sở tuyệt vọng vang đội khắp bầu trời, khiến tim người nghe cũng phải co rút lại thật chặt.

“Đó là… đó là…” Yên Nhiên trong bóng tối thấy cảnh tượng trên cao, không dám tin vào mắt mình.

“Ầm!” Đợt nổ thức hai lại tới, Yên Nhiên nhếch nhác cúi sát xuống đất, không dám ngẩng đầu lên, nàng rất sợ… sợ sức mạnh không rõ kia.

Không biết qua bao lâu, cũng không biết năng lượng nổ tung kia kéo dài qua bao lâu, khi mọi thứ dần tới hồi kết thúc, lúc này mọi người mới dám hơi ngẩng đầu lên, vừa ngẩng đầu ai nấy đều kinh ngạc tới ngây người.

Nơi này ban đầu vốn là một sơn cốc, bây giờ đã bị san bằng thành bình địa.

Yên Nhiên không thốt được nên lời, nhìn đất trống bằng phẳng trước mặt, hai chân nàng nhũn ra ngã phịch ra đất, năng lượng lại mạnh tới mức độ này.

“Trời ơi… Rốt cuộc sức mạnh này là gì… Phong Vân kia rốt cuộc… là ai?” Kỳ Thôn tộc và Tiều Linh tộc ngây ngốc nói, như đang tự hỏi bản thân, hỏi đáy biển xanh thăm thẳm.

Vân Phong không quan tâm sơn cốc này sẽ ra sao, nàng chỉ chú ý tới Ly Ly đã bị chia năm xẻ bày, trong khoảnh khắc năng lượng khổng lồ bạo phá, dù là cường giả Tôn Thần cấp năm nếu không tránh ra cũng khó mà toàn thây. Con Ly Ly kia chắc chắn bị banh xác, mỗi bộ phận cơ thể rải rác tứ tán khắp nơi, thê thảm không thôi. Mavis_

Không khí nồng nặc mùi tanh của máu, ngửi vào khiến lòng người bực bội. Vân Phong hơi đẩy Trạch Nhiên ra đứng dậy, hắn nhìn nàng chằm chằm, đáy mắt sóng ngầm mãnh liệt. Nhìn nàng tiến lên  phía trước, hắn không lập tức đuổi theo ngay mà nhìn bàn tay khẽ phát run của mình, hắn không quên được cảm giác đau đớn vừa rồi trong tim của mình, nếu như hắn không tiếp được nàng, không bảo vệ nàng tốt như đã nói… Nắm chặt bàn tay đang run rẩy, Trạch Nhiên chợt nghĩ tới Khúc Lam Y, nghĩ tới nam tử luôn bình tĩnh bên cạnh nàng, dù có gặp phải cái gì, dù đối mặt với cái chết, hắn vẫn cười thành tiếng, vẫn trò chuyện vui vẻ với Vân Phong, nam nhân kia rốt cuộc có nội tâm cường đại cỡ nào…

Trạch Nhiên cười khổ, bàn tay nắm chặt từ từ thả lỏng, chẳng trách Vân Phong sẽ thích hắn… Hắn thua rồi, thua một cách tâm phục khẩu phục.

Mộc Thương Hải bước tới vỗ nhẹ vai hắn, “Ta nghĩ, ngươi nên hiểu một số điều, so với người kia, thật sự chúng ta thua kém.”

Trạch Nhiên cười khổ, “Sao ta lại không biết được chứ…”

Mộc Thương Hải lại vỗ vai hắn, đứng dậy đi theo Vân Phong, Trạch Nhiên ngẩng đầu, nhìn bóng lưng mảnh dẻ nhưng cường đại của nàng, đáy lòng thầm cười, dù ta mãi mãi không theo đuổi được nàng, nhưng chắc chắn sẽ có một ngày ta đứng được bên cạnh nàng, cùng nàng sóng bước, như vậy là đủ rồi.

“Cái nha đầu này…” Ngao Kim vừa tức vừa lo, không ngừng lèm bèm nói Vân Phong nào là trêu ngươi lại lỗ mãng, nàng bật cười, “Ta biết mọi người lo lắng cho ta, vừa rồi thật sự là ta ra tay hơi lố, nhưng đều có nguyên nhân cả.” Nàng đưa mắt đảo một vòng đám thịt vụn nằm trên đất, hài lòng nhếch môi, bước tới chỗ mà nàng nghĩ có đồ mình cần.


Một quả tim vẫn còn tươi rói lẳng lặng nằm trên đất, mạch máu trên đầu co giật bao bọc lấy bên ngoài, mặc dù thể xác đã chết, nhưng trái tim vẫn còn tươi, thoạt nhìn như có dấu hiệu sẽ đập trở lại. Ngao Kim thấy nàng hình như rất có hứng thú với quả tim này, không khỏi khịt mũi coi thường, “Hứng thú với mấy thứ tanh tưởi này làm gì…?”

Vân Phong bật cười, đưa tay cầm lấy trái tim, đầu ngón tay cảm thấy ấm áp nhớp nháp, nhìn vết thương trên bàn tay mình, nàng không khỏi cảm thán. Nếu không nhờ Nhục Cầu cưỡng ép rót hơi thở cổ kia vào người, thân thể của nàng sẽ không thay đổi được thành như này, nếu như trước đây dung hợp bốn loại nguyên tố, e là không chỉ đơn giản là tay bị thương như thế này.

“Vân Phong, đừng bảo là muội muốn…” Mộc Thương Hải nhíu mày, nhìn trái tim kia bỗng có cảm giác không ổn.

Vân Phong liếc nhìn hắn một cách cổ quái. “Đương nhiên không phải như huynh nghĩ.”

Mộc Thương Hải sửng sốt, sau đó cười lúng túng.

Trạch Nhiên nói, “Ngươi cầm trái tim này làm gì?” Ngon tay Vân Phong co lại, trái tim ấm áp trong lòng bàn tay lập tức bị bóp vỡ, máu đỏ thẫm văng tung tóe ra xung quanh, có vài giọt dính lên người nàng, một mùi tanh nồng xộc vào mũi. Một linh hồn hơi mờ bay ra từ trái tim, bộ dáng vội vã như muốn chạy trốn.

“Cái ta muốn, chính là thứ này.” Mặt nàng tối sầm, vươn bàn tay đầy máu tóm chặt lấy linh hồn ma thú mờ nhạt, linh hồn Ly Ly vẫn giữ được hình thái ma thú vốn có của Ly Ly tộc, sau khi bị Vân Phong bắt được lập tức gào thét thành tiếng.

Chuyện đã đáp ứng thì nhất định phải làm được, không gian Tinh Thần Lực lại được hoàn toàn khởi động, môi Vân Phong mở ra, thẳng thừng nhét linh hồn mờ nhạt vào trong miệng, nuốt xuống.

“Nha đầu!” Ngao Kim thấy thế liền thốt lên. “Ngươi ăn cái này làm gì, mau phun ra!” Ngao Kim muỗn vỗ vào lưng Vân Phong, lại bị Mộc Thương Hải kéo lại, “Đừng lo, chuyện này có lợi vô hại với muội ấy.”

“Cái gì mà có lợi vô hại? Đây chính là linh hồn ma thú đó! Cho dù trong cơ thể nàng có hơi thở hải tộc, nhưng suy cho cùng Vân Phong vẫn là…” Lời Trạch Nhiên bị Mộc Thương Hải cắt đứt, “Ta nói rồi, có lợi vô hại với muội ấy, lúc này các ngươi quấy rầy nàng mới là tổn thương trí mạng cho nàng đó.”

“Con bà nó, chuyện này là sao?” Ngao Kim nhìn Vân Phong lúc này đã nhắm mắt lại, trong lòng nôn nóng, nhưng Mộc Thương Hải noi thế khiến hắn không dám làm gì, chỉ có thể gấp gáp nhìn như thế, Trạch Nhiên cũng vậy, nhưng Mộc Thương Hải là người đã đi theo Vân Phong rất lâu rồi, hắn nói chắc hẳn sẽ không sai.

“Bất kỳ động tĩnh nào xung quanh đều sẽ ảnh hưởng đến muội ấy, chúng ta nên hộ pháp cho nàng.” Mộc Thương Hải nói, liếc nhìn xung quanh, Trạch Nhiên cũng lập tức cảnh giác, họ bẫn chưa quên còn có đám người Kỳ Thôn tộc và Triều Linh tộc ở đây, bọn họ sẽ không dễ dàng rời đi.

“Đương nhiên rồi!” Mắt vàng xẹt qua sự ngoan lệ, “Kẻ nào dám phiền nhiễu nha đầu, lão tử liền lấy làm chỗ trút giận.” Di3nĐ@n!3Quld0n

Vừa dứt lời, một đống đồ trút giận đã không nhịn được rối rít xông ra.

“Nàng ta lại nuốt chửng linh hồn ma thú.” Yên Nhiên tái mặt, thành viên hai tộc lại xuất hiện, hình ảnh vừa rồi lọt vào mắt họ vô cùng rõ ràng, Phong Vân thực sự nuốt linh hồn ma thú xuống.

“Vậy thì sao?” Trạch Nhiên nói, sắc mặt của Yên Nhiên mặc dù trắng bệch nhưng đáy mắt vẫn nổi sát ý, “Nàng ta là ngoại tộc, nếu nàng có thể nuốt chửng linh hồn ma thú, đương nhiên cũng sẽ nuốt chửng chúng ta. Chúng ta sẽ không cho phép ngoại tộc như thế tồn tại ở Vô Tận Hải.”

“Ngoại tộc? Cho phép? Con mẹ nó ngươi là cái thá gì?” Mặt Ngao Kim đằng đằng sát khí, “Chi bằng lão tử diệt các ngươi trước nhé?”

“Đừng xúc động! Vân Phong không thể bị quấy rầy.” Mộc Thương Hải cẩn thận bảo hộ Vân Phong sau lưng, lại nhìn thế trận Yên Nhiên phía bên kia, có hơn hai mươi người, với thực lực của ba người bọn họ đối phó với hai mươi mấy người này không thành vấn đề, nhưng mấu chốt là bọn họ không thể chia lực chú ý ra cho cùng lúc hai mươi mấy người, nếu như có kẻ nào nhân cơ hội quấy nhiễu tới Vân Phong… Chi bằng kéo dài thời gian đã.

“Ngươi là Yên Nhiên đúng không?” Trạch Nhiên nhìn Yên Nhiên, mắt nàng hơi lóe lên, hắn nói tiếp, “Chẳng lẽ ngươi quên khi trước nàng đã giúp ngươi thế nào rồi sao?”

Yên Nhiên hơi đỏ mặt, người hai tộc sau lưng lại bất mãn lên tiếng, “Cái gì mà giúp đỡ? Đó là lợi dụng! Phong Vân hoàn toàn lợi dụng chúng ta!”


“Phong Vân đúng là có lợi dụng các ngươi, nhưng các ngươi không lợi dụng nàng sao?” Ánh mắt hắn sắc bén, “Không có chất thuốc biến hình của Phong Vân các ngươi có thể ở Vương Thành được bao lâu, Khi đó không có nàng giải vây, e là mạng của ngươi đã bị chôn vùi ở Vương Thành Ly Ly tộc, không có kế hoạch của nàng hôm nay, Kỳ Thôn tộc và Triều Linh tộc sao có cơ hội này? Nếu như không có ta cố tình thả truy đuổi, ngươi có bao nhiêu cái mạng cũng không thể quay về Kỳ Thôn tộc. Thế nào, chẳng lẽ ngươi thật sự cho rằng dựa vào năng lực hiện giờ của mình có thể mang lại tình hình hôm nay sao?”

Người hai tộc Kỳ Thôn và Triều Linh á khẩu không đáp lại được, nghe vậy trong lòng vô cùng khó chịu, những lời đó trông như bọn họ gặp lời còn làm ra vẻ vậy, nhưng mà thực tế đúng là như vậy, nếu như không có Phong Vân thiết kế tỉ mỉ, Kỳ Thôn và Triều Linh còn đợi ngày bị thôn tính, sẽ không có cơ hội tốt như hôm nay, xấu hổ mà nói, là Vân Phong cho bọn họ cơ hội hôm nay.

“Được! Coi như nàng đã giúp ta, nhưng nguyên nhân cũng là do cá nhân ta. Ta có thể không so đo vấn đề nàng lợi dụng ta nữa, nhưng rõ ràng nàng là một ngoại tộc, vì bộ tộc dẹp loạn để được phát triển, không thể để nàng ta sống.”

Vui lòng đọc tại diendan để ủng hộ editor, 1 view, tks và cmt của các bạn là động lực của mình

“Ngươi mạnh miệng nhở?” Ngao Kim gầm lên, “Kỳ Thôn tộc và Triều Linh tộc là cái thá gì? Nha đầu cho các ngươi cơ hội, đương nhiên cũng có thể cho Ly Ly tộc cơ hội. Ba phe này cùng chết thì sao? Các ngươi có hội sao?”

“Ngươi…!” Yên Nhiên tức tới đỏ bừng mặt, Ngao Kim vẫn nói rất đúng, có cơ hội thì sao? Kỳ Thôn và Triều Linh dù có tiến công, nếu như không có ai từ trong can thiệp, Ly Ly tộc há có thể dễ bị đánh tan như thế?

“Yên Nhiên đại nhân. Tiếp tục nói nhảm với họ làm gì, cứ việc giết chết ngoại tộc kia đi.”

“Đúng thế! Giết chết đi!”

Ngao Kim siết chặt quả đấm, khắc chế mình không nên khinh địch mà ra tay, Trạch Nhiên và Mộc Thương Hải tối sầm mặt, Mộc Thương Hải lạnh lùng nói, “Các ngươi cũng chỉ là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà thôi, vừa rồi đám nào như mấy con chuột trốn lui trốn lủi ra sau thế nhỉ?”

“Ngươi nói gì?” Kỳ Thôn và Triều Linh tộc lập tức nổi đóa, Yên Nhiên đỏ mặt quát lên, “Chúng ta không hề lợi dụng lúc ngươi ta gặp khó khăn. Chúng ta đây là đang phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện, đánh nhanh thắng nhanh.” Yên Nhiên phất tay, hai mươi mấy người đã vận sức chờ phát động. Nàng nhìn Vân Phong vẫn đang nhắm mắt, trong lòng hung ác. Phong Vân này không thể sống, nhìn bộ dáng cẩn thẩn của cả ba, rõ ràng là sợ phiền nhiễu tới Phong Vân, đã như vậy, nàng nhất định phải nhân cơ hội này tiêu diệt ả.

“Tấn công!” Yên Nhiên không chút do dự ra lệnh, hải tộc hai tộc lập tức xông tới, Mộc Thương Hải vung tay bọc Vân Phong trong Không Gian Phong Tỏa. “Cản lại bọn chúng.”

“Khỏi cần ngươi nói.” Ngao Kim và Trạch Nhiên nhảy lên, để tránh quấy nhiễu tới Vân Phong, họ không sử dụng hơi thở, chỉ sử dụng sức mạnh đơn thuần. Mộc Thương Hải chỉ có thể lợi dụng Không Gian Lực nhốt lại những người kia, có thể nhốt được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu. Diendan

Hai mươi mấy hải tộc này thực lực không tệ, ba người ngăn lại rất khó, cả ba dốc toàn lực cản lại phần lớn, Yên Nhiên lợi dụng thời gian hở chạy tới, nhắm ngay chỗ Vân Phong, “Phong Vân, ta là do bất đắc dĩ!” Yên Nhiên quát khẽ, xòa bàn tay ra muốn đánh vào lưng Vân Phong, nhắm thẳng về phía trái tim, lại có một lá chắn không gian vô hình chặn lại ở trước mặt nàng.

“Đáng ghét!” Vốn tưởng rằng một lần là có thể thành công, nhưng không ngờ vẫn còn lớp phòng hộ. Yên Nhiên thất bại lần đầu không có nghĩ nàng ta sẽ bỏ qua, Không Gian Phong Tỏa mà thôi, nàng chỉ cần phá vỡ nó là được rồi.

“Keng!” Vây của Yên Nhiên đục lên Không Gian Phong Tỏa, Mộc Thương Hải thấy thế thầm nguyền rủa mấy tiếng, đưa tay tính tóm lấy Yên Nhiên, ngươi hai tộc Triều Linh và Kỳ Thôn thấy hành động của Yên Nhiên, lập tức nhận ra điều gì, hai mươi mấy người ra sức cuốn lấy ba người Ngao Kim hơn, vừa rồi trong lúc giao thủ đã nhận ra ba người này dù mạnh nhưng không thể tùy tiện ra tay, vì thế càng tấn công không chút kiêng kỵ, ba người Ngao Kim vì thế bị cuốn lấy.

Yên Nhiên nhìn ba người họ đã bị giữ chân, biết thời gian giữ chân không được lâu, nàng phải nhanh chóng phá vỡ Không Gian Phong Tỏa. Nhìn Vân Phong vẫn đang nhắm mắt, Yên Nhiên nghiến răng, nàng ta phải nhanh lên, trước khi nàng tỉnh lại.

“Keng keng keng keng!” Không gian không ngừng chấn động, mặt Yên Nhiên cũng toát mồ hôi, sau mấy lần dùng vây đánh lên, Không Gian Phong Tỏa đã mẻ một chút, nhưng chỉ cần chút đó đã đủ rồi.

Cùi nhỏ Yên Nhiên lập tức nhắm ngay vị trí bị vỡ, ngạnh vây cá sắc bén dồn toàn lực đánh xuống điểm đã bị vỡ. Thấy ngạnh vây thành công lọt qua khe nứt, mặt Yên Nhiên mừng rỡ. Chỉ cần nàng dùng sức thêm, kết giới không gian này sẽ hoàn toàn vỡ vụn. Vân Phong bên trong cũng đồng nghĩa với việc không còn lá chắn nào, nàng có thể một chiêu giết chết.

Yên Nhiên mừng rỡ dùng sức hơn, nụ cười đắc thắng, nhưng nhanh chóng vẻ mặt hoàn toàn cứng đờ.

Đôi mắt đen trong veo đã sớm mở ra, ý lạnh thấu xương ánh lên trong đó khiến Yên Nhiên chợt thấy mình vừa rơi vào hầm băng vô đáy, Phong Vân nàng… tỉnh rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận