Thiên Tài Triệu Hồi Sư


Edit: Mavis Clay
Ba ngày sau, thôn trưởng thì thu thập những tư liệu mà Vân Phong muốn có, Vân Phong và Vân Khinh Thần thì tranh thủ ba ngày này tới nơi được cho là đã đào được dược thảo thần kỳ, là một cao nguyên hoang dã cách không xa tiểu thôn, nói là hoang dã vì toàn là những cây cây khô quắc, trông cực kỳ hoang vu, thi thoảng còn có mấy ma thú da nâu xịt đi ngang qua, diện tích rất rộng lớn, ngoại trừ cây khô và cỏ dại, chút thực vật khác còn chẳng có, cực kỳ hoang vu.


Vân Phong nhìn khung cảnh trước mặt, “Nếu dược thảo đó thực sự được đào ở đây chắc cũng không khó tìm, Khinh Thần, chúng ta tìm thử đi.”
Vân Khinh Thần gật đầu, hai người chia nhau tìm, Vân Phong bước vào rừng cây héo úa, ánh mắt cẩn thận tìm kiếm trên mặt đất, thi thoảng có vài hơi thở ma thú xẹt qua rừng cây, nhưng không lại gần hai người, cẩn thận ẩn đi hơi thở ma thú của mình.


Tìm nửa ngày Vân Phong chẳng được chút manh mối, hơn nữa trong hoàn cảnh này dù có cây cỏ sinh trưởng cũng chẳng sống được lâu, môi trường quá khắc nghiệt, ngoại trừ khô cằn và chết chóc dường như chẳng có con đường khác.


“Tiểu cô cô, mau tới xem này.” Tiếng Vân Khinh Thần vọng tới, Vân Phong lập tức chạy lại, Vân Khinh Thần đang đứng dưới một gốc cây khô, ánh mắt nhìn về phía bộ rễ.

Vân Phong tới nơi cũng nhìn kỹ nó, dưới cái cây khô có một cái hố, dựa theo màu bùn trông khá sâu, hơn nữa trong đó chứa rất nhiều dưỡng khí, rõ ràng khác với mặt đất, đào tận sâu trong lòng đất lên, có ai đó đào gì ở đây.


Vân Phong vươn tay miết chút bùn, dùng Tinh Thần Lực cẩn thận cảm nhận, cảm giác hơi thở trong đất mặc dù nhẹ, nhẹ tới mức khó phát hiện nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được, đây là một hơi thở không hề tầm thường, dường như đã bị mai một rất nhiều, chỉ còn sót lại chút hơi thở này tập trung trong đất.


“Tiểu cô cô, có phát hiện ra được gì không?” Vân Khinh Thần đứng lên, Vân Phong cười, “Khinh Thần, con có ý kiến gì không?”
Vân Khinh Thần nhìn đất sậm màu dưới chân bị bới lên, “Theo như họ nói thì có lẽ thảo dược được đào ở đây, hình như không phải An Hoa Thảo Tinh chúng ta muốn tìm, có điều chắc cũng có liên quan, mặc dù con không thấy có nhiều thứ, nhưng trong đất này hình như có hơi thở.”
Vân Phong hài lòng nhìn hắn, cháu mình tuy chỉ Tôn Vương nhưng lại rất nhạy cảm, nàng là Thần Vương chỉ loáng thoáng cảm nhận được, cháu mình Tôn Vương đã cảm nhận được rồi, thật không dễ dàng.


“An Hoa Thảo Tinh chắc chắn ở đây, ma tức cũng ở đây.” Ánh mắt Vân Phong tươi cười, chuyến đi này thực sự không tồi.


“Tại sao tiểu cô cô lại khẳng định như thế?” Vân Khinh Thần khó hiểu, chỉ dựa vào chút đất sao lại có thể kết luận được như thế?
Vân Phong thả vụn đất trên tay xuống, “Trong đất này có chứa hơi thở không hề tầm thường, chỉ dính một lượng nhỏ đã khiến cho thảo dược bình thường có công hiệu thần kỳ, có thể thấy hơi thở này rất cường hãn, chất dinh dưỡng này đất hấp thụ từ đâu?”
Hai mắt Vân Khinh Thần sáng lên, cúi đầu nhìn mặt đất khô cằn dưới chân, một ngọn gió thổi lên cuốn lấy cát bụi.


“Ma tức rất có thể ở dưới mặt đất này.”
“Nhưng mà tiểu cô cô, nếu như ma tức thực sự ở đây, một khi tiến vào đây chẳng phải sẽ bị phát hiện sao?”
Vân Phong bật cười, trước khi nàng đi, sư tôn đã nói rất kỹ về An Hoa Thảo Tinh và ma tức cho nàng biết, nếu không nàng đã chẳng dám khẳng định như thế, “Ma tức là một con rắn ba đầu, ba linh hồn cùng trong một cơ thể, cơ thể nó phải thừa nhận được áp lực linh hồn lớn như thế nên rất thường hay hôn mê ngắn.”
“Hôn mê?” Vân Khinh Thần ngạc nhiên, Vân Phong gật đầu cùng cháu mình ra ngoài, “Hôn mê ngắn để cho ma tức có thể làm dịu lại áp lực của ba linh hồn cộng sinh trong cơ thể mình, năng lượng ma tức rất cường đại, nhất là khả năng thao túng linh hồn của nó.”
Vân Phong khẽ thở dài, “Ma tức có thể điều khiển linh hồn, một khi bị nó thao túng linh hồn khó thoát khỏi cái chết.”
Vân Khinh Thần tối sầm mặt, “Nói như vậy, muốn lấy được An Hoa Thảo Tinh thì dễ, nhưng đầu ma tức thì… hơi bất khả thi.”
Vân Phong cười, “Chẳng phải ta đã nói ma tức cần phải thường xuyên hôn mê ngắn sao? Trong lúc hôn mê nó sẽ lâm vào giấc ngủ sâu, chỉ cần không chạm vào An Hoa Thảo Tinh, ma tức sẽ không chủ động tỉnh lại.”
Vân Khinh Thần trợn to mắt, “Trong lúc hôn mê không chạm vào An Hoa Thảo Tinh thì không chút cảnh giác nào?”
Vân Phong gật đầu, “Đúng thế, hai bên tương sinh với nhau, lúc hôn mê ma tức không có bất kỳ tính công kích nào, chỉ cần An Hoa Thảo Tinh không bị chạm vào, cho dù có bị mất mạng cũng không mở mắt ra, ngược lại chỉ cần động vào An Hoa Thảo Tinh, dù chỉ chạm nhẹ thôi nó cũng sẽ tỉnh lại ngay tức khắc.”
Vân Khinh Thần hiểu ra, “Như vậy muốn lấy đầu ma tức cũng không phải việc khó, cắt đầu nó trước rồi lấy An Hoa Thảo Tinh đi, nhanh chóng chạy trốn là được.”
“Đúng thế, để đề phòng ngộ nhỡ phải dưới tình huống an toàn nhất lấy đi hai thứ này, nhất định phải đảm bảo không có tác động bên ngoài quấy nhiễu, một khi An Hoa Thảo Tinh bị động vào, ma tức tỉnh lại muốn cắt đầu nó tuyệt không dễ dàng, với thực lực của ta hiện giờ cũng như vào đầm rồng hang hổ.”
“Cho nên tiểu cô cô mới tính diệt trừ đám thế lực không an phận Ngoại Vực sao?”
Vân Phong cười không đáp, Vân Khinh Thần cười khẽ bỗng nghĩ tới điều gì, “Ma tức bị cắt mất đầu sẽ nguy hại gì tới tính mạng không?”

Vân Phong lắc đầu, “Đừng lo, cái đầu bị mất của ma tức sẽ hồi sinh, dù sao ba linh hồn của nó vẫn đầy đủ, cái chúng ta cần là đầu, không phải là linh hồn.”
Vân Khinh Thần gật đầu, “Ừ, dù có làm gì cũng phải chừa đường sống mới tốt.”
Vân Phong cười lớn, “Tính tình của Khinh Thần không tồi, đồ tốt thế nào đi chăng nữa cũng không thể lấy tới mức vô độ, dùng quá trớn.”
Hai người trở lại thôn, Vân Phong không tính ra tay ngay lúc này, bên trong ẩn vài con ruồi nhặng cần giải quyết, trước khi họ giải quyết nàng sẽ không làm gì lớn, ngộ nhỡ kinh động tới ma tức, nàng không giải quyết được chuyện là chuyện nhỏ, ma tức mà đột nhiên biến mất mới là tổn thất lớn với nàng.


Thôn trưởng chỉ mất hai ngày đã thu thập xong toàn bộ, mặc dù tiểu thôn ở xa, nhưng kể từ khi sự kiện thảo dược xảy ra, không người nào là không tới ghé, thôn trưởng để cho đám thế lực cỏn con tung hoành nhưng luôn hận thấu xương, chỉ chờ một ngày cường giả phủ xuống, dọn dẹp bọn chúng một lượt sạch sẽ.


Thôn trưởng báo lại toàn bộ tình huống cho Vân Phong, thế lực phân bố ở Ngoại Vực không dưới trăm, nhưng đều có cùng một người cầm đầu – Độc Hạt.

Thế lực Độc Hạt có tổng cộng không dưới mấy trăm người, phần lớn phân tán ở các nơi của Ngoại Vực, bí mật giám thị và trông coi, nghiễm nhiên nuốt cả Ngoại Vực làm lãnh thổ của mình, hơn nữa còn hung tàn ác sát hống hách ngang ngược.


Thôn trưởng khuất phục Độc Hạt, có thể nói là không làm không được, Vân Khinh Thần nghe mà nhăn nhó, đám người kia thật đúng là bệnh hoạn.


Sắc mặt Vân Phong lạnh lùng, nếu Độc Hạt này quản lý tốt Ngoại Vực thì thôi, nàng sẽ không xen vào việc của người khác, nhưng bọn chúng tác oai tác quái, tiếng oán than dậy cả Ngoại Vực, có thể nói là người người luôn muốn chém giết.


Thế lực Độc Hạt tạo thành rất bành trướng, nhưng trong mắt Vân Phong chỉ cỏn con như thế, cao thủ mạnh nhất cũng chỉ Tôn Giả cấp chính, nàng chả tốn chúng sức cũng có thể nhổ tận gốc Độc Hạt.


“Tôn Giả cấp chính thôi à…” Vân Khinh Thần bĩu môi, có lẽ không cần tiểu cô cô ra tay, để tiểu Lôi nhả một cuộc Lôi Vũ, có khi đám Độc Hạt kia đã bay sạch rồi.


“Tình hình biến đổi rồi.” Thôn trưởng cau mày nói, nhìn về phía Vân Phong, “Hai ngày nay thi được chút tin tức mới, Độc Giả mời được mấy cường giả, thực lực có khi còn không phân cao thấp với đại nhân.”
“Cường giả?” Vân Phong nhướng mày, người cảnh giới Thần Vương tới đây làm gì? Chẳng lẽ chúng cũng như nàng tới tìm ma tức và An Hoa Thảo Tinh?
Thôn trưởng nhăn mày, “Thực lực cụ thể thì không rõ, thậm chí còn không hỏi rõ được ngoại hình… Có điều nghe nói, đám cường giả giá lâm này đều mặc một bộ áo choàng đen hết sức kỳ lạ, cơ thể và mặt mũi gần như bị áo choàng che phủ, trông cực kỳ thần bí nguy hiểm.”
Vẻ mặt Vân Phong biến đổi.

“Ngoài mặt của áo choàng đen này có phải có một hoa văn màu đỏ kỳ lạ không?”
Vẻ mặt Vân Khinh Thần sầm xuống, chuyện Huyết Hồn hắn đã sớm nghe tiểu cô cô nhắc tới, tiểu cô cô cũng đã dặn hắn phải hết sức cẩn thận với đám người này, nếu có gặp được thì đi đường vòng chứ đừng đối cứng, những gì mà hắn rèn luyện cũng không phải là đã từng giao chiến với Huyết Hồn, không ngờ lại gặp được ở ngay chỗ này.


Thôn trưởng ngạc nhiên, “Sao đại nhân biết, ta vừa tính nói điều này…”
“Tiểu cô cô..” Ánh mắt Vân Khinh Thần đảo qua Vân Phong, thấy nụ cười có như không của nàng, ngón tay miết nhẹ cằm mình, ngọn sóng sâu trong mắt khơi dậy.

Ngoài Ngoại Vực lại có thể đụng phải người Huyết Hồn, không cần đoán cũng biết mục đích của chúng tám chín phần là giống mình, ma tức có khả năng thao túng linh hồn, năng lực mạnh mẽ như thế hiển nhiên Huyết Hồn muốn thu vào túi rồi.


“Đại nhân, bởi vì tình hình đột biến, ta cũng không biết sẽ có mấy người như thế tới Ngoại Vực… Nếu đại nhân thấy nguy hiểm hoàn toàn có thể không đi.

Chúng ta cũng sẽ không cưỡng cầu đại nhân.”
Vân Phong nhếch môi, “Không sao, ta đồng ý chuyện của ngươi rồi là sẽ không nuốt lời, nếu đối thủ là bọn chúng, ta càng không có lý do cự tuyệt ngươi.”
Bây giờ Vân Phong đã trở thành đối thủ cứng với Huyết Hồn, trước đây nàng không có bao nhiêu sức chống lại Huyết Hồn, nhưng bây giờ đã khác.


Có rất nhiều thứ Vân Phong chưa từng có, nhưng bây giờ đã có được.

Tỷ như quân đồng minh.

Hành trình tới đây, nàng đã làm quen không ít người và ma thú, cũng kết rất nhiều mối quan hệ, mặc dù hiện tại vẫn chưa trưởng thành hoàn toàn, nhưng Huyết Hồn không thể không nhìn thẳng và sự tồn tại của nàng, coi nàng là đại địch.


Trước đây không thể đối cứng với Huyết Hồn, nhưng ngày nay, chỉ cần gặp chúng nàng sẽ không bỏ qua, có thể giết được bao nhiêu là sẽ giết bấy nhiêu.


“Đại nhân, chuyện này…” Thôn trưởng vốn còn muốn Vân Phong suy nghĩ thật kỹ, dù sao đột nhiên có mấy người thực lực không yếu tới, cường giả bình thường đều rất để ý mặt mũi, nàng xem trọng mặt mũi nhưng ngàn vạn lần đừng cậy mạnh nha.


“Thôn trưởng, tiểu cô cô ta đã nói thế thì không có ý lui lại đâu, đột nhiên tới mấy kẻ có thể coi là tử địch của chúng ta, kẻ thù gặp mặt làm gì có đạo lý bỏ qua cho đối phương? Ngươi khỏi cần phải nói thêm đâu.”
Thôn trưởng nghe thế thì sững sờ, người tốt, thì ra giữa họ vốn có chút quan hệ sâu xa, tử địch… nói như vậy là chắc chắn sẽ không bỏ qua, giết tới mức ngươi chết ta sống rồi.


Sau khi hiểu được tất cả tình huống, Vân Phong lập tức tiến về phía hang ổ của Độc Hạt, đó là một trấn nhỏ ở phía bắc Ngoại Vực, trấn Hạt Vĩ.

(Độc Hạt là con bọ cạp, Hạt Vĩ là đuôi bọ cạp).


Lúc đầu cái trấn nhỏ ở phía bắc này không có tên, gọi là trấn Hạt Vĩ là sau khi thế lực Độc Hạt nổi lên, cắm rễ ở đây nên mới lệnh cho tên, thôn trưởng cũng đã góp nhặt lại lượng lớn tin tức về trấn Hạt Vĩ.

Có thể thấy là hắn hận Độc Hạt tới cỡ nào.


Sinh sống ở trấn Hạt Vĩ đều là người bình thường, có rất ít người thực lực cao, cho dù có thực lực cũng chỉ là cao cấp mà thôi, cộng thêm môi trường Ngoại Vực không thích hợp để tu luyện, thực lực cơ bản không thể nào tăng lên nổi.

Mấy nhân vật quan trọng của Độc Hạt đều ở trấn Hạt Vĩ, đây chỉ là trụ sở của chúng mà thôi, phần lớn thời gian đám người quan trọng sẽ không sống trong trấn, mà sống ở doanh địa cách không xa trấn Hạt Vĩ.


Thế lực Độc Hạt trú đóng trong doanh địa, phần lớn hoạt động cũng diễn ra trong này, có thể thấy nhân vật quan trọng của chúng cẩn thận tới mức nào, tuy rằng thế lực của chúng ở Ngoại Vực không ai có thể bì được, nhưng vẫn có tính cẩn thận, doanh địa không phải ai cũng có theer vào, phòng vệ cũng tương đối nghiêm ngặt.


Vân Phong và Vân Khinh Thần tới trấn Hạt Vĩ, từ trên cao nhìn xuống cái trấn này thực sự có chỗ hơi giống đuôi con bọ cạp, nhà trong trấn không quá nhiều, khá thưa thớt, không giống như một trấn phồn hoa.


“Tiểu cô cô, đó là doanh địa của Độc Hạt.” Vân Khinh Thần nhìn sang bên, cách một hơi không xa trấn Hạt Vĩ, có một cái doanh địa đóng ở đó, rất nhiều người thực lực không tệ tập trung ở đây, trông khá sâm nghiêm.


Tinh Thần Lực của Vân Phong cẩn thận quét tới, không phát hiện có bất kỳ hơi thở nào của người Huyết Hồn tồn tại, “Bọn chúng không ở trong doanh địa, hẳn là trở lại trấn rồi.” Vân Phong mang theo Vân Khinh Thần từ trên cao đáp xuống, dưới đất là một tầng bụi dày, gió lớn phần phật, trấn Hạt Vĩ chỉ có bài ba bóng người đi qua đi lại, thê lương tiêu điều.



Vân Phong tiện tay đẩy ra một quán trọ có biển treo, cọc gỗ gần như đã mục nát, lúc đẩy cửa ra thiếu điều lung lay mém rớt, trong nhà xộc ra mùi hương lạ kỳ, làm hai người hơi cau mày.


“Nơi này mà còn có người tới? Thật là hiếm thấy.

Xin lỗi hai vị, quán trọ này đã sớm đóng cửa nghỉ rồi.” Một nam nhân trung niên râu ria xồm xoàm không biết từ đâu đi ra, chân đạp phăng con mèo đang nằm trên một cái ghế nát, Vân Phong im lặng nhìn lướt qua, mạng nhệ trải khắp nơi, mặt đất toàn là ghế và bàn đã nát tới không rõ dạng, đóng những tầng bụi thật dày.


“Chỉ muốn hỏi chút chuyện mà thôi.” Vân Phong nói, nam nhân trung niên đầy râu kia cười ha hả, đặt mông ngồi xuống cái bàn bể, làm tung một mảng bụi, vẻ mặt bàng quang hỏi, “Ngươi hỏi cái gì?”
Vân Phong im lặng một lúc rồi nói, “Mấy vị đại nhân Độc Hạt ở đâu trong trấn?”
Vẻ mặt nam nhân trung niên kia liền biến đổi, ánh mắt hiện ra sự hung ác, “Vừa tới đã đi bợ đít ngựa? Kẻ như thế thấy không ít rồi, ngươi không có mắt sao? Toà nhà lớn nhất tốt nhất, khỏi cần ta phải lảm nhảm.

Cút ra ngoài đi!”
Vân Khinh Thần nhíu mày, muốn nói gì đó nhưng Vân Phong ngăn lại, “Đa tạ.”
Nói xong xoay người mang Khinh Thần ra ngoài, “Tiểu cô cô, tại sao lại dùng giọng đó nói chuyện?”
Ánh mắt Vân Phong nhìn về phía trước, trong sương bụi mù mịt vẫn có thể thấy được một toà nhà lớn ở phía trước, “Thử xem thái độ của dân trong trấn, như ta nghĩ, nếu không phải Độc Hạt dựa vào vũ lực trấn áp e rằng đã sớm bị đuổi đi.”
“Khinh Thần, cố gắng thu lại toàn bộ hơi thở của con, người Huyết Hồn rất có thể đang ở trong toà nhà đó, chúng ta đi vào xem thử.” Vân Phong căn dặn, Vân Khinh Thần gật đầu, hai người lập tức thu lại toàn bộ hơi thở, Vân Phong vung tay lên tạo một bức Không Gian Phong Toả.


Mấy ngôi nhà trong trấn đều rất cũ nát, ngoại trừ đại trạch viện hào hoa mới xây ở sau trấn, nó cực kỳ mới, là xây vào sau này, Vân Phong dẫn theo Vân Khinh Thần dễ dàng vào bên trong, mặc dù có rất nhiều thủ vệ, nhưng thực lực của họ quá thấp, cơ bản không phát hiện ra được nàng.


“Ha ha ha.

Mấy vị đại nhân đừng có lạnh mặt thế, uống nữa đi nào.

Đưa rượu lên.” Một giọng nói vang lên, nghe lẫn theo mùi men, hai người Vân Phong lập tức đi theo tiếng nói, trong nhà lớn ở trạch viện, trong phòng khách, có mấy nam nhân thô cuồng người có sẹo ngồi đó, trong ngực ôm một nữ nhân mềm mại trắng trẻo, miệng uống rượu, bên cạnh là người đội nón rộng vành đen, gương mặt tái nhợt mơ hồ hiện ra, không chút cảm xúc.


Vân Khinh Thần tối sầm mặt, đó chính là người của Huyết Hồn.

Vân Phong không tuỳ tiện lại gần, dò thử thì cả năm người Huyết Hồn đều là cấp bậc Thần Vương nhưng đều ở dưới nàng, vì thế không ai nhận ra được không gian phong toả của nàng.


Nam Thần Vương đi đối phó với ma tức? Vân Phong nhíu mày, nếu muốn bắt ma tức năm Thần Vương thua xa… Chẳng lẽ còn có cường giả cao hơn nữa? Nghĩ tới đây, nàng không khỏi cau mày.


“Các vị đại nhân, có phải mấy nữ nhân này không hợp khẩu vị của các ngài không?” Giọng say mèm thốt lên, đám người Huyết Hồn vẫn vô cảm ngồi đó, không chút phản ứng, sau lưng họ cũng có một nữ nhân, cả năm đều cúi đầu rất thấp, cơ thể hơi run lên.


“Ai nha!” Một tiếng kêu khẽ vang lên, bàn tay không đứng đắn của tên kia vén váy nữ nhân sờ soạng vào trong y phục, tiếng cười dâm đãng vang lên làm năm người Huyết Hồn không khỏi hơi nhíu mày.


“Thật là dâm loạn.” Vân Khinh Thần mắng chửi, Vân Phong cũng thấy thế, vẻ mặt của các cô gái bị mấy người của Độc Hạt ôm trong ngực tràn đầy nhục nhã, cắn răng cố nhịn, nhưng mấy nam nhân kia càng tệ hại hơn, thậm chí mặt còn hiện vẻ tình dục, xem ra đang có suy nghĩ làm việc đồi bại.


“Để đám nữ nhân này cút ra ngoài đi.” Cuối cùng cũng có người Huyết Hồn lên tiếng, đám nam nhân Độc Hạt sững sờ, “Tại sao? Có nữ nhân giải sầu mới đỡ buồn mà đúng không? Ha ha ha ha!”
“Đừng để ta nói lần hai!”
Bầu không khí đột nhiên hạ xuống, vẻ say mèm trên mặt đám người Độc Hạt giảm xuống, liếc nhìn sắc mặt không tốt của Huyết Hồn, lập tức đẩy nữ nhân trong ngực ra, “Tất cả cút ra ngoài hết đi! Mau cút đi!” Đám nữ nhân không nói hai lời lập tức chạy đi, đến y phục trên người cũng không kịp sửa lại.

Phòng khách vừa rồi còn dâm loạn trở nên nghiêm túc, thậm chí còn hơi khó thở.


Đám người Độc Hạt ngồi ngay người lại, năm người Huyết Hồn hừ lạnh, “Chuyện giao cho các ngươi làm đã xong chưa?”
“Đại nhân yên tâm, chuyện giao cho chúng ta chắc chắn đã làm xong, về tin tức thảo dược chúng ta đã phong toả rồi, ngoài người của Ngoại Vực sẽ không ai biết được đâu.”
“Rất tốt, làm xong chuyện chúng ta giao phó chắc chắn các ngươi sẽ có chỗ tốt.” Người Huyết Hồn nói, đám người Độc Hạt lập tức cười hùa, “Hiển nhiên rồi! Phân phó của đại nhân chúng ta đấu dám không nghe theo, nhất định sẽ làm thật tốt.”
“Tiểu cô cô, xem rahh có ý với ma thức.” Vân Khinh Thần nói, Vân Phong cười lạnh, “Đã như thế thì càng không để chúng được như ý nguyện.”
“Đã phái người qua bên kia chưa?”
“Hôm nay đã phái người đi rồi, sẽ nhanh tới đó thôi, sẽ không để bất kỳ người ngoài nào lại gần, đại nhân cứ yên tâm.”
“Hừ! Chút chuyện này mà cũng làm không xong thì coi lại mình đi.

Phế vật!” Người Huyết Hồn giọng điệu không tốt, người Độc Hạt tối mặt, lúng túng không dám nổi giận.


“Hôm nay mới hành động thực sự là hơi chậm, nếu có sơ sót chỗ nào làm hỏng chuyện chúng ta, hậu quả các ngươi tự hiểu đi.”
Sắc mặt đám người Độc Hạt lập tức tái đi, không dám hó hé, “Đồ đại nhân sắp tới rồi.” Vừa dứt lời, một hơi thở quét tới ngang trời.

Vân Phong thầm kêu không ổn.

Ngọc bội rồng lập tức tung ra, nhanh chóng hút hai người vào trong Long Điện, cùng lúc đó một hơi thở quét tới nơi mà hai người vừa tới.


Một bóng người cường thế đi tới, mang theo áp lực khiến người khác phải khó thở, ba người Độc Hạt không chịu nổi phun máu, toàn thân lảo đảo, thiếu chút nữa quỳ sụp xuống.

Người Huyết Hồn thấy thế cười khinh thường, đứng dậy cung kính khom người, “Đồ đại nhân.”
Người tới không phải là kẻ mà Vân Phong đã từng quen biết, là một gương mặt hoàn toàn xa lạ, nhưng mà gương mặt tái nhợt và áo choàng đen bọc quanh người kia thì y hệt.

Đáp người xuống, Đồ đại nhân kia đứng lại, ánh mắt áp lực quét qua đám Độc Hạt.


“Đồ, Đồ đại nhân…” Đám người Độc Hạt lập tức cúi đầu, tầm mắt cũng chẳng dám ngẩng lên.


“Các ngươi lui xuống cả đi.” Người Huyết Hồn nói, đám người Độc Hạt lập tức lăn một vòng ra ngoài, một số thì hơi lâu, e rằng đã quỳ trên đất tới mức đứng không nổi.


“Thật đúng là nhát như chuột…” Ngươi Huyết Hồn khinh thường nói, Đồ đại nhân vung nhẹ áo choàng nhìn quanh, “Đã kiểm tra chỗ này chưa?”
“Đã kiểm tra rồi, ngoại trừ ta ra cửa không còn ai.”
Bên trong Long Điện, Vân Phong cảm giác được có một hơi thở quét qua mình một lần, may mà mình đã nhanh tay kéo Vân Khinh Thần vào Long Điện, không thì đả thảo kinh xà rồi.


Sau một hồi tìm kiếm không phát hiện ra dị thường, Đồ đại nhân hơi gật đầu, “Ngày mai chúng ta lập tức hành động.”
“Đại nhân, thực lực ma tức chẳng phải nói là đã đạt tới Thần Hoàng sao, cấp trên không nên phái…”
“Ngươi nghĩ cấp trên rảnh rỗi như thế sao, một ma tức mà thôi, lại phải Thần Hoàng đích thân đi?”
Đại sảnh lập tức im re không tiếng động, Vân Khinh Thần nghe vậy kinh ngạc không thôi, “Tiểu cô cô, thậm chí trong Huyết Hồn còn có cả cường giả Thần Hoàng.”
Vân Phong nhếch môi, “Cường giả Thần Hoàng, đâu chỉ là Thần Hoàng, có khi còn có cả Thần Tôn, còn trên Thần Tôn…” tiếng từ bên ngoài làm cắt đứng dòng suy tư của Vân Phong, “Có điều thực lực của ma thức đúng là phải cẩn thận, để phòng ngừa bất trắc cấp trên đã trao cho ta hai lá phù chú Thần Hoàng, bắt ma tức là không thành vấn đề.”
“Vâng!” Lòng tin của đám người Huyết Hồn tăng lên gấp bội, Đồ đại nhân nói tiếp, “Mặc dù lần này là ở Ngoại Vực ít chú ý, nhưng vẫn không loại trừ khả năng khác, nhất là Vân Phong… Nếu như ả cũng xuất hiện ở đây sẽ là phiền phức lớn với chúng ta.”
“Đây là Ngoại Vực, Vân Phong không có việc gì sẽ không tới đây đâu.”
“Điều này cũng chưa chắc, nhiều lần Huyết Hồn hành động Vân Phong đã xen vào.”
“Không có khả năng… Nàng không có việc gì mà chạy tới Ngoại Vực, tin tức về ma tức làm sao nàng ta biết được…”
“Bên cạnh Vân Phong có rất nhiều người tài ba, cấp trên đã liệt nàng ta vào kẻ địch lớn, thật không ngờ cường giả Huyết Hồn lại lần lượt thua trong tay ả, thậm chí cứ điểm ở Xuân Phong Trấn cũng bị ả phát hiện ra được, linh hồn Vân Khải bị đoạt đi, lần này tổ chức tổn thất lớn rồi.”
“Cứ điểm ở Xuân Phong trấn bị phát hiện? Sao thế được?” Vẻ mặt đám Huyết Hồn không tin, Đồ đại nhân cười lạnh, “Nhớ ngày đó chỉ là một con bé lông tơ chưa đủ, thật không ngờ chỉ mấy chục năm ngắn ngủi đã mạnh tới như thế, năm xưa không giết chết ả ngay từ đầu thật đúng là bất trắc của tổ chức.”
“Đại nhân, nếu quả thực ở đây đụng phải Vân Phong, đại nhân có thể giết chết ả coi như cũng đã lập một công lớn.”
Đồ đại nhân nghe vậy càng lạnh mặt hơn, ánh mắt không chút cảm tình càng thêm lạnh như vực sâu, nhìn người vừa nói tới á khẩu không trả lời được, không biết mình nói sai ở đâu, “Giết chết? Ngươi nghĩ giết ả dễ vậy sao? Thực lực Đồ Duy không yếu, sao lại thua trong tay nàng? Chỉ là… lần này cũng không phải không có khả năng.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận