Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Edit: Huyền

Beta: Nhi

Đôi cánh sau lưng Lam Dực khẽ rung động, trong giây lát đã biến mất, thân thể gầy gò đứng trên mặt đất, cặp mắt màu lam từ từ quan sát Vân Phong, trong mắt chứa đầy ý cười.

“Đương nhiên rồi, chủ nhân.” Lam Dực chậm rãi quỳ xuống, khẽ cúi đầu, hoa văn màu lam bên gương mặt hiện ra trước mắt Vân Phong, rất ưu nhã.

Vân Phong nhẹ nhàng cười một tiếng, thực lực của nàng có thể khiến ma thú tự nguyện phục tùng, quả thực là một vinh quang với triệu hồi sư, là một chuyện tốt.

Tinh thần lực bên trong cơ thể Vân Phong lan ra, chậm rãi bao trùm Lam Dực, Lam Dực không hề phản kháng, an tĩnh quỳ nơi đó, chờ Vân Phong tiến hành khế ước.

“Khê ước chi trận, mở!” Vân Phong khẽ quát một tiếng, dưới nơi Lam Dực đang quỳ bỗng xuất hiện khế ước chi trận, năm tiêm đoan (đỉnh góc) khế ước chi trận lóe ra ánh sáng có năm màu sắc khác nhau, trong đó hỏa nguyên tố là rực rỡ nhất, bốn màu còn lại có chút nhạt hơn.

Lam Dực nhìn khế ước chi trận này không khỏi kinh ngạc, năm màu? Hắn vốn cho rằng nàng cùng lắm là tứ hệ không ngờ lại là ngũ hệ!

Trong lòng Lam Dực mừng rỡ vô cùng, chủ nhân này hắn chọn đúng rồi!

“Nha đầu kia không ngờ lại là ngũ hệ, ha ha ha, không nghĩ tới không nghĩ tới.” Thiếu niên nhìn khế ước chi trận của Vân Phong, liên tục thán phục, chủ nhân của âm thanh già nua cũng im lặng, dường như đang rất kinh ngạc.

Vân Phong nhìn Lam Dực quỳ trong khế ước chi trận, so với lần đầu tiên nàng khế ước thì quả thật lần này dễ dàng hơn rất nhiều, lần đầu Tiểu Hỏa có ý gây khó dễ, nhưng lần này Lam Dực lại ngoan ngoãn phục tùng.

“Phong chi khế ước, hiện!” Vân Phong quát một tiếng, năm màu của khê ước chi trận chậm rãi chuyển hóa thành màu xanh thuần, phong nguyên tố trong khế ước chi trận không ngừng khởi động, bao bọc cả người Lam Dực.

“Ta lập khế ước này, từ nay về sau ngươi sẽ là ma thú của ta, khế!” Vân Phong mặc niệm trong lòng đột nhiên bừng mở hai mắt, ánh sáng xanh hiện lên trong mắt Vân Phong, tựa như một viên ngọc sáng rực rỡ.

Khác với khế ước chủ tớ của Tiểu Hỏa, khế ước của Vân Phong với Lam Dực là khế ước bình đẳng, Lam Dực bằng lòng phục tùng khiến Vân Phong lựa chọn khế ước tự do hơn cho hắn, mặc dù bây giờ Tiểu Hỏa không còn ương bướng nữa nhưng ban đầu nhưng nó rất ngang ngược, Vân Phong căn bản không cách nào yên lòng được.

Khế ước chi trận dưới thân Lam Dực chậm rãi biến mất, mà Vân Phong cũng cảm thấy một cảm giác kì quái, liên hệ giữa nàng và Lam Dực đã chặt chẽ hơn, ma thú và triệu hồi sư đồng tâm, một khi khế ước, tâm tư cũng sẽ tương thông.

Một luồng ánh sáng xanh thuần khiết chậm rãi phát ra từ người Lam Dực, hóa thành một sợi tơ lục sắc quấn lên ngón tay Vân Phong, Vân Phong nhìn sợi tơ phong nguyên tố đang từ từ bao trùm ngón tay của mình, cuối cùng lóe một cái, chiếc nhẫn màu xanh đã xuất hiện trên tay của nàng, mặt ngoài nhẫn có khắc tám hình lá cây.

Khế ước ma thú Phong hệ bát cấp, Lam Dực!

“Chủ nhân.” Lam Dực cười nhìn Vân Phong, Vân Phong gật đầu, nhìn nhẫn khế ước trên tay mình, trong lòng cảm thấy thỏa mãn kỳ lạ, nhẫn khế ước thứ hai lại đạt được trong Long Điện này, dù như thế nào nàng cũng không thể ngờ tới tới.

“Nha đầu, chúc mừng ngươi.” Không gian nhỏ bỗng chấn động, thiếu niên vẫn ẩn thân đã xuất hiện, đôi mắt xám hài lòng đánh giá Vân Phong.

“Tiền bối quá khen, may mắn mà thôi.” Vân Phong cười khiêm nhường, thiếu niên cũng cười quái dị một tiếng, ánh mắt lướt qua người Lam Dực, “Tiểu tử này cũng có thể dùng để cưỡi, nhân loại các ngươi không phải thích phô trương thanh thế sao, Lam Dực có thể giúp ngươi một tay.”

Vân Phong suy nghĩ một chút, đôi cánh trên người Lam Dực chính là hình dáng nguyên thủy của hắn, ma thú đầu sư tử thân chim ưng bốn cánh, nếu thật sự cưỡi hắn trở về nhân giới sợ rằng khắp Đông đại lục đều sẽ sôi trào.

“Lam Dực, bản thể của ngươi là ma thú gì?” Vân Phong hỏi, Lam Dực trả lời: “Sư Ưng.”

“Nha đầu, đừng coi thường Lam Dực, ở Ưng tộc Sư Ưng chính là vương giả, số lượng cánh Sư Ưng quyết định độ tinh khiết của huyết mạch, theo ta được biết, tiểu tử Lam Dực này là Sư Ưng duy nhất có bốn cánh.”

Lam Dực không nói thêm gì, nhưng Vân Phong có thể nghe ra ý trong lời này, mặc dù Lam Dực không phải ma thú biến dị, nhưng chủng loại đã nói lên năng lực cường hãn của chúng, hơn nữa còn là Sư Ưng duy nhất có bốn cánh, cũng coi như hi hữu.

“Tiểu nha đầu, Sư Ưng tộc rất ít xuất hiện, ta cũng không hiểu nhiều về tộc này, nhưng ngươi có thể gặp được một con Sư Ưng bốn cánh chính là vận may của ngươi!” Giọng nói của tổ tiên mang theo hâm mộ nồng đậm, đoán chừng trong cuộc đời oai phong một cõi của ông, mặc dù cũng gặp được chút kỳ ngộ, nhưng không như Vân Phong có thể gặp được thiếu chủ Long tộc, bước vào Long cốc, sau lại vào Long Điện, rồi còn khế ước được Sư Ưng bốn cánh!

Vân Phong cười cười, kì duyên của nàng đúng là rất tốt, lần này ngoài ý muốn đi vào khe núi lớn cũng không ngờ tới lại mang đến cho mình nhiều kì ngộ như vậy.

“Nhân loại, ngươi đã thu phục Lam Dực, như vậy ngươi có thể tiến vào tầng thứ chín.” Thanh âm già nua lại vang lên, vẻ mặt Vân Phong nghiêm túc, Lam Dực đứng bên cạnh liếc nhìn nàng, “Chủ nhân, đừng lo lắng.”

“Tiểu tử, nhanh như vậy đã thay đổi rồi à?” Thiếu niên ha ha cười một tiếng, lời nói có chút trêu đùa, Lam Dực quay đầu lại, đôi mắt xanh chứa vẻ bất đắc dĩ “Diệu thúc, người có thể đứng đắn một chút được không?” Thiếu niên cười quái dị, không nói gì nữa, mười cánh cửa đã có một cánh mở ra, Vân Phong nhìn vào bên trong thấy một thế giới trắng xóa, nhiệt huyết trong lòng lần nữa lại sôi trào.

“Chủ nhân, chúng ta đi thôi.” Lam Dực ở bên cạnh Vân Phong nhẹ nói, Vân Phong gật đầu, nhấc chân bước đến trước cửa, Lam Dực đứng bên người nàng, một luồng ánh sáng nhu hòa bao bọc lấy cơ thể hai người, kéo hai người vào bên trong.

“Cạch.” Cánh cửa sau khi hai người đi vào liền chậm rãi khép lại, hai mắt thiếu niên nhìn cánh cửa kia, lẩm bẩm nói nhỏ: “Tiểu nha đầu, mọi chuyện có kết thúc hay không còn phải xem năng lực của ngươi nữa.”

Duyên Vu và Tiểu Linh bên này, hai người vừa bước đến trước hai cánh cửa thì hai luồng sáng đã kéo họ vào bên trong, hai người đương nhiên cũng ôm hy vọng có thể tới được tầng thứ chín thần bí, nếu quả thật có thể đi vào tầng chín, những bảo vật họ bị mất chắc chắn sẽ được bù đắp, ai biết tầng thứ chín còn có bảo bối gì, có lẽ so với đồ bọn họ đang có còn tốt hơn!

Tâm tình hai người vừa khẩn trương vừa hưng phấn, nghĩ tới tầng thứ chín thần bí kia, lại nghĩ đến những bảo bối ở đó, nhiệt huyết trong lòng lại dâng trào mãnh liệt!

Ánh sáng quanh thân đã tắt, Tiểu Linh và Duyên Vu nhanh chóng mở mắt, đồng thời quay qua nhìn đối phương, khuôn mặt trong nháy mắt từ hi vọng chuyển thành thất vọng.

“Chúng ta đều ra ngoài rồi.” Tiểu Linh bất đắc dĩ nhìn Duyên Vu, Duyên Vu cũng như thế, hai người nhìn Long Điện cách bọn họ rất gần nhưng lại không thể vào, trong lòng tràn ngập lo lắng.

“Ngươi nói nhân loại kia có khi nào đã vào tầng thứ chín rồi không?” Duyên Vu nhướng mày gắt gao nhìn Long Điện, nhìn đi nhìn lại, cứ như muốn nhìn thấu cả cảnh sắc bên trong, nhưng Long Điện cao ngất ngưỡng che kín cả khoảng trời, không thể nhìn thấy được gì khác.

Tiểu Linh cau mày đứng đó, bây giờ nàng đang cực kì buồn bực, mặc dù không phải tay không trở về, nhưng mang một món này ra ngoài sao? Nghĩ thôi cũng thấy lỗ vốn rồi! Còn vũ khí của nàng cũng bị Vân Phong lấy đi, điều này càng làm nàng bực mình hơn. Dọc theo con đường này, nàng và Duyên Vu cứ tưởng rằng sẽ có thể thắng lợi trở về, không ngờ tất cả phải để lại tầng tám. Rốt cuộc là người nào đặt quy củ, đây không phải là ngăn cản người Long Tộc lấy bảo bối trong Long Điện sao?

Tiểu Linh càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, theo lý tất cả bảo bối trong Long Điện hẳn đều là của Long tộc mới đúng chứ, quy tắc như vậy đối với Long Tộc mà nói chỉ có hại chứ không có lợi. Đây là hạn chế vô hình với Long tộc. Còn có, Vân Phong là nhân loại, tại sao còn có cả quy củ dành cho nhân loại nữa? Chẳng nhẽ chủ nhân trước kia của Long Điện đã lường trước là sẽ có nhân loại vào đây sao?

Kỳ quái, thật là rất kỳ quái…

“Tiểu Linh, ngươi nghĩ cái gì đấy! Hiện tại chúng ta nên làm gì bây giờ, vào không được, mà ra cũng không được!” Duyên Vu nhìn Tiểu Linh nhướng mày suy nghĩ, tính tình nóng nảy lại tái phát. Chuyến đi này đã không thuận lợi, bây giờ lại bị tước nhiều bảo vật như vậy, trong lòng Duyên Vu bực bội vô cùng!

Nhưng không bằng lòng thì còn cách nào khác? Bức tường vô hình kia vẫn còn, hắn cũng không ngu xuẩn đến mức lại đi chịu chết lần nữa!

“Còn có thể làm sao! Ngươi không biết dùng đầu óc để suy nghĩ sao! Chúng ta ngoại trừ đứng đây đợi nàng ta đi ra ngoài thì còn có thể làm gì nữa chứ!” Tiểu Linh cũng vô cùng khó chịu, vũ khí bị đoạt, đồ cũng chỉ lấy được một thứ, hiện tại hỏa khí của Tiểu Linh còn dữ dội hơn cả Duyên Vu. Sắc mặt Duyên Vu đỏ lên, cố nén lửa giận xuống, hắn cũng hiểu duới tình huống như thế này hai người không nên nội đấu.

“Được! Ta sẽ đợi Vân Phong ra ngoài! Nếu như nàng dám lấy thêm một món bảo vật, ta sẽ bắt nàng giao ra hết sạch!” Duyên Vu đặt mông ngồi xuống đất, bắt chéo chân nhìn chăm chú vào Long Điện. Tiểu Linh cũng ngồi xuống, bây giờ hai người cũng chỉ có thể chờ thôi, thời hạn là một tháng, nàng cũng không tin là Vân Phong không ra!

Hai người không có cách nào khác, chỉ có thể ôm cây đợi thỏ như thế này thôi. Duyên Vu muốn không gian dung khí của Vân Phong, Tiểu Linh thì muốn lấy lại vũ khí của mình, hiện tại hai người coi như là đồng tâm nhất trí. Trong không gian kín mít này hai người đều tĩnh tâm lại, tranh thủ tu luyện.

Sau khi Vân Phong và Lam Dực tiến vào, luồng ánh sáng nhè nhẹ không ngừng kéo hai người về phía trước. Vân Phong nhìn thử, trừ sương mù trắng xóa thì không còn gì khác. Lát sau, sương mù dần dần tan đi, Vân Phong giương mắt lên nhìn lần nữa, đây là một quảng trường vô cùng rộng lớn, mà quảng trường cũng trống rỗng không có bất cứ thứ gì.

Trống không? Tầng thứ chín không có gì?

Vân Phong nhìn quảng trường rỗng tuếch khổng lồ trước mắt, cau chặt mày, “Lam Dực, ngươi biết gì về tầng thứ chín?”

Lam Dực lắc đầu, “Chủ nhân, ta không biết gì cả.”

Vân Phong nghe vậy cũng biết Lam Dực không nói dối, tầm mắt chậm rãi quét quanh quảng trường: mặt đất và bốn vách tường xung quanh hoàn toàn không có gì cả.

Kỳ quái, quá kỳ quái…

Theo lý thuyết đáng lẽ tầng thứ chín không thể không có gì, nếu quả thật không có thì sao tầng chín phải tồn tại, chắc chắn phải có huyền cơ gì đó, hoặc là đồ ở tầng chín đã bị giấu mất rồi?

“Tiểu nha đầu, con nhìn vách tường đi.” Giọng nói của tổ tiên vang lên. Vân Phong giương mắt lên nhìn, vách tường bốn bề trong quảng trường đều làm bằng đá đen sẫm, bề mặt sáng bóng trơn trượt không tì vết, có thể nhìn ra nơi này gần như không có người nào tới. Vân Phong quan sát tỉ mỉ, đi quanh một vòng rốt cuộc cũng phát hiện chỗ khác biệt.

Trên các vách tường xung quanh quảng trường theo bảy phương hướng khác nhau có bảy ấn ký vô cùng đặc thù: ngọn lửa, lá cây, giọt nước, lôi điện, ngọn núi nhỏ, ánh mặt trời, khô lâu. Bảy ấn ký nhìn kỹ thì mới thấy rõ được. (khô lâu: xương khô)

Vân Phong đã hiểu, bảy ấn ký này tượng trưng cho bảy nguyên tố, chúng được khắc trên tường đương nhiên sẽ có công dụng riêng, không chỉ đơn giản là trang trí.

Vân Phong chậm rãi nhắm hai mắt, Lam Dực lẳng lặng nhìn nàng, trong đôi mắt xanh có một tia tán thưởng. Tinh thần lực từ thân thể Vân Phong chậm rãi tràn ra, lúc tinh thần lực tiến vào không gian thì Vân Phong mới phát hiện nguyên tố lực ở nơi này vô cùng nồng hậu.

Tâm đột nhiên nhảy lên một chút, tinh thần lực của Vân Phong có thể câu thông thân mật với năm loại nguyên tố lực, chậm rãi thẩm thấu lẫn nhau. Vân Phong đột nhiên mở mắt nhìn ấn ký hỏa diễm kia, tinh thần lực vọt tới rồi từ từ bao trùm lên hình ngọn lửa đó.

Nếu như nàng đoán không sai thì đây chính là mấu chốt mở ra bí mật của tầng thứ chín.

“Ầm!” Ấn ký ngọn lửa phát ra tiếng vù vù nhỏ, hình hỏa diễm bị hỏa nguyên tố bao quanh đột nhiên phát sáng, sau đó bị đốt cháy hoàn toàn!

Hai mắt Vân Phong sáng ngời, sau đó lá cây, giọt nước, lôi điện, ngọn núi nhỏ đều đồng loại phát sáng! Một vòng tròn trên vách tường, năm ấn kí cùng tôn nhau lên phát sáng rực rỡ, vô cùng đẹp mắt! Đứng lúc này, vị trí bảy ấn kí đột nhiên xảy ra biến hóa, năm ấn kí phát sáng dịch ra năm góc quảng trường, đột nhiên năm cột sáng rực rỡ từ năm ấn kí bắn ra chiếu vào giữa quảng trường.

Vân Phong híp mắt nhìn một màn, năm cột sáng sau khi chiếu xong thì biến mất, ấn ký vừa rồi cũng tối trở lại, nhưng điểm khác là trong trung tâm của quảng trường khổng lồ tầng chín xuất hiên một pháp trận hình tròn, mặt pháp trận đang phát sáng, Vân Phong nhìn pháp trận này, tâm khẽ động, tựa hồ trong bóng tối như có gì đang gọi nàng.

Tâm niệm vừa động, Lam Dực biến thành một dải ánh sáng xanh bay vào nhẫn khế ước, Nhục Cầu trên vai Vân Phong càng dựa sát vào nàng, thân thể nhỏ bé khẽ co lại.

Vân Phong bước vào bên truyền tống trận, nàng không biết truyền tống trận này sẽ đưa nàng đến đâu, nhưng nàng biết, người tạo ra nên truyền tống trận này nhất định sẽ không hại nàng.

Vân Phong nhấc chân bước vào truyền tống trận. Trận pháp phát ra ánh sáng chói mắt, sau đó Vân Phong biến mất khỏi tầng thứ chín, pháp trận cũng biến mất theo, tầng chín lại trống không như cũ, dường như chưa từng có ai đến nơi này.

Thân thể tựa hồ xuyên qua một khe hở, Vân Phong nín thở ngưng thần, tâm thần không dám thả lỏng chủ quan, chuẩn bị sẵn sàng nếu đột nhiên phát sinh tình huống gì, thân thể cũng ở trong tình trạng căng thẳng cực độ.

Tình huống này duy trì trong một thời gian ngắn, Thân thể vẫn đang không ngừng bị lôi kéo, thậm chí nàng cảm thấy tâm thần mình như cũng bị kéo đi, nàng cắn chặt môi, nàng cố gắng dùng đau đớn để giữ đầu óc được thanh tỉnh. Cuối cùng lúc nàng cảm thấy mình không thể kiên trì được nữa, khi tâm thần sắp bị hút ra khỏi cơ thể thì cảm giác xé rách đã hoàn toàn biến mất.

“Chúc mừng ngươi có thể đến được đây, tầng mười Long Điện.”

Một giọng nói vang lên bên tai Vân Phong làm nàng chấn động, tầng thứ mười? Long Điện có tầng thứ mười? Sau ánh sáng chói mắt dần tắt, một không gian hoàn toàn mới hiện ra trước mắt nàng.

Đây là một nơi nhỏ hẹp chỉ mười mấy thước vuông, mà ở đây lại có mười mấy bàn đá, trên mặt bàn để nhiều thứ khác nhau, bên ngoài còn tỏa ánh sáng nhàn nhạt.

Tầm mắt Vân Phong quét tới, trên bàn thứ gì cần có đều có, nàng còn chưa kịp nhìn kĩ thanh âm kia lại vang lên.

“Người kế nghiệp, đến được tầng mười Long Điện cũng có nghĩa ngươi đã thông qua khảo nghiệm của ta, xem như phù hợp một chút yêu cầu của ta, có tư cách kế thừa tài sản ta để lại.”

Vân Phong nhìn những thứ trên bàn đá, chủ nhân của thanh âm thần bí này rốt cuộc là ai? Có thể nào là vị kia hay không… Triệu hồi sư đại nhân?

Thanh âm tiếp tục nói: “Những thứ trên mười mấy bàn đá này được liệt kê rõ ràng trong một quyển đồ lục, trong đó ghi lại các tư liệu về ma thú, còn có hình ảnh minh họa kèm theo. Một quyển địa chí ghi lại phong thổ của tất cả mọi nơi trên Hạo Hãn đại lục, còn có tư liệu bản đồ đầy đủ.”

Nghe đến đó Vân Phong đã có thể hoàn toàn xác định, chủ nhân của thanh âm này nhất định là vị triệu hồi sư kia không thể nghi ngờ!

“Khoáng thạch cực phẩm một trăm, khoáng thạch cao cấp một ngàn. Những khoáng thạch này đều được lưu trữ trong nhẫn trữ vật.” Hai mắt Vân Phong hơi trợn to, một trăm cực phẩm khoáng thạch! Ông trời ơi, một ngàn khoáng thạch cao cấp! Vị triệu hồi sư này cũng quá giàu có rồi!

“Một tinh hạch ma thú cấp bậc tôn giả, năm tinh hạch ma thú cấp bậc quân chủ, năm mươi tinh hạch ma thú cấp bậc thống lĩnh, một trăm tinh hạch ma thú cấp chín, hai trăm tinh hạch ma thú cấp tám, ba trăm tinh hạch ma thú cấp bảy, những tinh thạch này đều có trong nhẫn trữ vật.”

Vân Phong nghe đến đó, thân thể khẽ run lên, quả thực là hào phóng, cực kì hào phóng, tinh hạch ma thú thấp nhất lại là cấp bảy, hơn nữa còn có ba trăm cái! Tinh hạch ma thú cấp bậc quân chủ có những năm cái! Thậm chí có cả cấp bậc tôn giả!

Vị triệu hồi sư này rốt cuộc cường đại đến mức nào, ngay cả ma thú cấp bậc tôn giả cũng có thể giết chết?

“Tiểu nha đầu, thật sự quá kinh người…” Tổ tiên cũng kinh ngạc không thôi, bảo vật phong phú như thế, chỉ cần lấy một viên tinh hạch ma thú cấp bảy bán ra thị trường cũng đã gây nên một trận sóng to gió lớn rồi, nếu như tinh hạch ma thú cấp bậc tôn giả xuất thế thì còn gây nên cảnh tượng đến mức nào nữa?

Bất quá Vân Phong cũng biết, nàng sẽ không ngu xuẩn đến nỗi trưng tinh hạch ma thú cấp bậc tôn giả này cho người khác biết. Đạo lí thất phu vô tội, hoài bích kì tội* nàng vẫn hiểu, nếu bây giờ nàng để người khác biết nàng có một viên tinh hạch cấp bậc tôn giả thì không chỉ loài người, ngay cả ma thú cũng sẽ truy sát nàng.

*Thất phu vô tội, hoài bích kì tội: Người bình thường vốn không có tội, chỉ vì có ngọc bích mà thành có tội.

Liếc qua hai chiếc nhẫn, Vân Phong biết chuyện này vẫn chưa kết thúc: “Nói tới đây chắc ngươi sẽ cảm thấy rất ngạc nhiên, người kế thừa, nếu muốn nhận được bảo vật của ta thì hãy cung kính quỳ xuống dập đầu với ta ba cái, phục tùng gọi ta một tiếng sư tôn.”

Vân Phong mỉm cười, vị triệu hồi sư này cũng là một người chú trọng quy củ sao? Trong lòng Vân Phong vô cùng bái phục vị triệu hồi sư có thể khế ước với Long tộc này. Nàng cung kính quỳ xuống đất, thành thật dập đầu ba cái, hô to một tiếng về một hướng nào đó trong không gian “Sư tôn ở trên cao, xin nhận lễ của đồ đệ!”

“Tốt! Nếu như vừa rồi ngươi không dập đầu hoặc tâm không phục tùng, ngươi sẽ bị ném ra khỏi Long Điện, không bao giờ có thể tiến vào nữa, hậu sinh như ngươi lại thật lòng, ta đây thu được một đồ đệ không tồi.”

Vân Phong cười cười, đứng dậy, mơ ước của nàng chính là có thể giống vị triệu hồi sư này, cũng giống như tình cảm với tổ tiên, nhưng bây giờ tổ tiên cũng rất thích thú đánh giá vị triệu hồi sư đại nhân kia, cũng vui vẻ khi Vân Phong được một người như vậy truyền thừa.

“Lam Dực chính là quà gặp mặt mà ta đưa cho ngươi, không biết ngươi có nhận hay không.” Trong giọng nói cũng chứa ý cười, Vân Phong gật đầu, nàng đương nhiên biết thanh âm này không thể nào đối đáp với mình, chỉ là một tia tàn niệm do vị tiền bối triệu hồi sư kia lưu lại.

“Khoáng thạch cùng nhẫn ma hạch ngươi có thể lấy.” Thanh âm nói xong, vầng sáng nhạt bao quanh chiếc nhẫn cũng biến mất. Vân Phong bước lên thu hai chiếc nhẫn vào tay mình. “Về phần những thứ khác, hiện tại với thực lực của ngươi có nhiều lời cũng vô dụng, đợi đến khi thực lực của ngươi đột phá đến trình độ nhất định, vi sư tất sẽ đưa cho ngươi.”

Vân Phong gật đầu, nếu như thực lực của mình không thể phát huy khả năng vốn có của nó, tốt nhất là không nên nhận, đợi đến khi thực lực của mình đến cấp bậc nhất định, dùng cũng không muộn.

“Hiện tại vi sư muốn ngươi biết, tất cả những thứ Long Điện sở hữu đều là của vi sư, không phải của Long tộc.” Thanh âm vừa vang lên Vân Phong đã sửng sốt, cái gì? Bảo vật trong Long Điện đều là của vị triệu hồi sư đại nhân cả sao?

“Bởi vì ta có giao tình với tổ tiên của Long tộc mà ta khế ước, cũng đã làm bạn với nó nhiều năm, vi sư mới để Long Điện lưu tại Long Tộc, nhưng cũng lập ra đủ loại hạn chế, chỉ cho phép mỗi người Long Tộc lấy được một thứ ra ngoài.”

“Hiện tại ngươi là đồ đệ vi sư, đương nhiên cũng là chủ nhân Long Điện, một khi ngươi luyện hóa Long Điện thành công, tảng đá khai mở kia Long Điện cũng sẽ mất tác dụng.”

Vân Phong gật đầu, muốn luyện hóa Long Điện đương nhiên không phải là chuyện dễ dàng, đoán chừng lấy thực lực trước mắt nàng thì vẫn chưa thể.

“Đồ lục và địa chí ngươi hãy cầm lấy, những thứ này có lợi cho việc tu hành của ngươi.” Thanh âm vang lên, vầng sáng hai bộ sách cũng chậm rãi biến mất. Vân Phong đi qua cẩn thận thu vào, lấy thực lực và giải thích của vị triệu hồi sư tiền bối, đây chính là một khoản tài phú vô hình khổng lồ!

“Về phần những thứ còn lại tạm thời cứ để ở đây, tiến vào tới đây chứng minh Long Tộc có giao tình với ngươi, vi sư cũng nói cho ngươi một chút tin tức, hiện tại vi sư muốn ngươi biết, vi sư vẫn chưa chết.”

Tâm Vân Phong chấn động, không chết! Sư tôn của nàng chưa chết sao!

“Vi sư năm đó đầy nhiệt huyết muốn đi chế phục huyễn thú, quả thực đã bị trọng thương, nhưng đó là vì bị người ám toán, mặc dù không mất mạng nhưng bị người giam giữ.”

Vân Phong nhíu mày lại, sư tôn lại bị người ta ám toán? Xem ra người dám ám toán sư tôn lai lịch không nhỏ… Tại sao sư tôn lại bị nhốt? Nhất định bởi vì sư tôn vẫn còn công dụng với những người này!

“Khối ngọc bội này ngươi cầm lấy.” Vầng sáng lại được giải phóng, một khối ngọc bội trắng bóng bay về phía Vân Phong, Vân Phong bất lấy, cầm trong bàn tay, khí lạnh như từ lòng bàn tay truyền đến, mà mặt ngoài ngọc bội còn lóe ra ánh sáng nhàn nhạt.

“Đồ đệ, vi sư bị giam giữ không biết đã bao lâu, cũng không biết những bảo bối của mình có thể tìm được một người thừa kế thích hợp hay không, ngươi đã có thể tới đây coi như là phúc phận của thầy trò chúng ta, nếu ngươi không có năng lực, vi sư cũng sẽ không bắt ngươi mạo hiểm, nếu như ngươi có, thật tình mà nói, chỉ cần có thể mở ngọc bội ra là có thể liên hệ đến vi sư.”

Vân Phong nắm chặt ngọc bội trong tay, nghe trong lời nói của sư tôn có sự bất đắc dĩ và bi thống sâu đậm, người rốt cuộc đã bị nhốt bao lâu, có phải là cả ngàn năm rồi không? Mà bao lâu nay cũng không có ai có thể bước nào nơi này, trừ nàng ra!

Sư tôn đang phải ở một nơi nào đó chịu đau đớn hành hạ, nếu nàng đã nhận truyền thừa của người, nếu nàng đã gọi người một tiếng sư tôn, không lí nào lại không gánh vác phần trách nhiệm này, phần đạo nghĩa này và cũng không lí nào lại khiến sư tôn thất vọng.

“Sư tôn yên tâm, Vân Phong nhất định sẽ cố gắng tu tập, sớm ngày giải thoát cho ngài, nhất định sẽ!”

“Vào được đây, nếu muốn ra chỉ có thể thông qua pháp trận.” Thanh âm vang lên, Vân Phong thấy trong một góc phòng bỗng xuất hiện một pháp trận khẽ tản ra tinh quang, Vân Phong cũng không đi tới, bởi vì nàng biết chuyện này không thể nào đơn giản như vậy.

“Trở thành đồ đệ của ta tư chất nhất định không thể kém, nhưng cũng không thể tự cao tự đại, cho nên ngươi cứ ở đây dốc lòng tu luyện, pháp trận kia chỉ có cấp bậc thống lĩnh mới có thể mở ra, ngươi tự giải quyết cho tốt đi.”

Thanh âm nói xong thì không còn có vang lên nữa, Vân Phong bất đắc dĩ lắc đầu, cấp bậc thống lĩnh sao… Xem ra nàng phải ở đây ngây ngốc một thời gian rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui