Hướng Du rất khó mà đối xử được với cô ta như ngày trước.
Trong mắt cô mang theo vẻ tàn nhẫn, tay phải cầm con dao găm định dùng sức đâm tới nhưng cánh tay máy móc kia của Thường Minh lại nắm chặt thân dao găm, khiến trong lúc nhất thời Hướng Du rất khó rút ra được.
Tay trái của cô nhanh chóng mò ra sau lưng, một khẩu súng lập tức xuất hiện trong tay cô, cô cầm súng bắn thẳng về phía Thường Minh.
Trong mắt Thường Minh lóe lên vẻ hoang mang, bàn tay đang nắm dao găm lập tức buông ra, sau đó anh ta giơ cánh tay máy móc lên chắn trước người.
“Bằng” một tiếng, viên đạn bắn lên cánh tay máy móc đó, sau đó coong một tiếng, viên đạn bị chặn lại, rớt xuống nền nhà.
“Anh Minh, chị ta muốn giết chúng ta! ” Hướng Vãn trốn sau lưng Thường Minh rụt cổ lại, trên gương mặt lộ vẻ ác độc.
Thường Minh cũng bị hành động vừa rồi của Hướng Du dọa sợ, nếu viên đạn không bị ngăn lại thì vừa rồi phỏng chừng anh ta đã đi đúng giờ rồi.
Sau khi phản ứng lại, anh ta giơ cánh tay máy móc lên đập mạnh vào bụng Hướng Du, một cơn đau đớn truyền tới, cả người Hướng Du ngã về sau, khẩu súng trong tay cũng rớt xuống nền nhà.
Hướng Vãn đã sớm đứng dậy, quần áo còn chẳng kịp mặc mà đi chân trần chạy đến bên cạnh Hướng Du, nhanh chóng nhặt lấy khẩu súng rơi trên sàn.
Hướng Du ôm bụng nằm co quắp dưới sàn, vài vệt máu loang lổ thấm qua lớp áo chảy ra, dần dần nhuộm sàn nhà thành một màu đỏ.
Tách một tiếng, Thường Minh bật đèn trong phòng lên, nhìn màu đỏ chói mắt trên sàn nhà kia mà hai người này đều sững sờ.
Hướng Du nhịn đau để chống người ngồi dậy, rất nhanh, một tiếng súng bắn đã vang lên, tiếp đó là một cơn đau nhức truyền tới cánh tay, cả người cô lại ngã xuống.
Người bắn súng chính là Hướng Vãn vừa rồi đã lấy được súng.
Thường Minh nhíu mày nhìn khẩu súng trong tay cô ta: “Đừng giết cô ta, cô ta vẫn còn tác dụng.
”
Hướng Vãn dường như nghĩ đến chuyện gì đó mà cất khẩu súng trong tay đi.
Thường Minh thấy mảnh áo trên bụng Hướng Du đã bị nhuộm thành màu đỏ, một quyền vừa rồi của anh ta sẽ không tạo thành vết thương chí mạng mới đúng.
Thường Minh duỗi tay tới đập vào mặt cô: “Giao hết đồ trong không gian của cô ra đây.
”
“Ha ha! Phi!” Hướng Du nhổ một cục đờm dính máu đang ngậm trong miệng vào mặt Thường Minh.
Bàn tay đang giơ ra của Thường Minh lập tức vả thẳng vào mặt cô.
Hướng Du vội nghiêng đầu sang phải tránh thoát cái tát này của anh ta.
“Giao đồ ra đây! ” Thường Minh nhấc chân đá vào người cô.
Hướng Du bị Thường Minh thẹn quá hóa giận đá văng xa một mét, vết máu trên sàn nhà cũng bị kéo dài.
Dù sao cũng đã trở mặt rồi, Thường Minh cũng không cần phải giả bộ như ngày xưa nữa.
Vết thương trên bụng Hướng Du là do bị những người cướp của gây ra trong lúc ở bên ngoài tìm kiếm thức ăn.
Trên mặt cô lộ ra nụ cười tự giễu, vậy mà một nhà bác cả được cô chăm sóc, đứa em họ bày mưu tính kế cho cô lại tới bắt nạt cô, mà tên bạn trai tương cứu lúc hoạn nạn của cô, từ đầu đến cuối đều mang một bộ mặt khác.
Chẳng trách, chẳng trách mà có đôi khi cô ở bên ngoài tìm lương thực trở về, hàng xóm xung quanh đều nhìn cô với ánh mắt kỳ quái.
Bây giờ, tất cả đều đã có lời giải thích rồi.
Hôm nay là ngày nghỉ theo lệ thường của Thường Minh, cô muốn về sớm một chút để tạo bất ngờ cho anh ta, nhưng không ngờ người gặp bất ngờ lại là mình.
“Anh Minh, bây giờ phải làm thế nào đây! ” Hướng Vãn hỏi với vẻ hơi sốt ruột.
Cô ta đã nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài cửa và cả tiếng đập cửa rồi, tiếng súng ban nãy đã dụ nhân viên trị an ở khu an toàn này tới.