Cảm giác được nhiệt độ cơ thể đang từ từ mất đi, Hướng Du đối diện với ánh mắt hơi u ám nặng nề kia của Thường Minh: “Muốn đồ trong không gian của tôi á, anh cứ nằm mơ đi.”
Chỉ thấy một quả lựu đạn xuất hiện trong tay cô.
Không ổn!
Thường Minh lộ ra vẻ mặt kinh ngạc nhưng ngay sau đó, một tiếng “ầm” đã vang lên, trước mắt anh ta lập tức trở nên tối sầm.
Một giọt nước mắt thuận theo khóe mắt chảy xuống tóc mai, cơ thể vẫn chưa cảm giác được đau đớn nhưng Hướng Du đã nhắm mắt lại.
Nếu có kiếp sau, cô nhất định sẽ lau sạch mắt mình.
…
“Mất...!mất...mất...!mất khăn tay rồi, nhẹ nhàng đặt ở đằng sau bạn nhỏ, mọi người đừng nói với cô ấy biết...” Những tiếng cười đùa ồn ào vang lên bên tai.
Hướng Du mở mắt ra, cái đầu đang cúi từ từ ngẩng lên, liếc mắt nhìn xung quanh một lượt, chỉ thấy chung quanh cô có một vòng các thiếu nam thiếu nữ mặc đồ rằn ri, lúc này, bọn họ đều đang nhìn mình với ánh mắt trêu đùa.
Hướng Du chợt sững sờ, cô ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, bên tai vang lên những tiếng ong ong như thể toàn bộ mọi thứ xung quanh đều bị ngăn cách bên ngoài vậy.
Cô quay đầu nhìn về phía người bên cạnh, đó là hoa khôi lớp Lý Hiểu Hiểu đã chết vào năm thứ ba của mạt thế, người xung quanh cũng đều là những gương mặt quen thuộc từ ngày xưa.
Đại đa số bọn họ đều đã chết trong trận bão tuyết, có người chết trong trận hồng thủy, có người thì chết trong tay những kẻ cướp bóc.
Một chiếc khăn màu hồng phẩy tới phẩy lui trước mặt, đôi mắt của Hướng Du từ từ tập trung tiêu cự, chỉ thấy Lý Hiểu Hiểu đang cầm chiếc khăn đó trong tay phe phẩy về phía cô, trong mắt mang theo ý cười trêu tức.
Cô ta cầm cái khăn trêu chọc Hướng Du, một màn hoạt bát và lanh lợi này lập tức thu hút sự chú ý củ những thiếu nam có mặt tại đó.
Rất nhanh, cảnh tượng trước mặt cũng lướt qua như thước phim trong đầu Hướng Du.
Cô nhớ ra rồi, đây là lúc cô mới vào đại học học huấn luyện quân sự, một số các nữ sinh đề nghị muốn chơi trò chơi trong tiết mục biểu diễn mất khăn tay.
Khi ấy, chiếc khăn tay bị ném ra đằng sau cô nhưng hoa khôi lớp Lý Hiểu Hiểu muốn thu hút sự chú ý của những người khác nên nhặt chiếc khăn tay sau lưng Hướng Du, Hướng Du cũng không muốn lên sân khấu biểu diễn tiết mục gì đó đâu.
Nhưng rõ ràng Lý Hiểu Hiểu rất muốn.
Hướng Du cho rằng mình còn đang nằm mơ.
Trước đây cô đã làm thế nào nhỉ?
Ngồi nguyên tại chỗ giơ tay chịu trói, sau khi thấy thời gian đến rồi, mọi người bèn hò hét kêu cô biểu diễn tiết mục, cô còn chưa kịp phản ứng lại thì Lý Hiểu Hiểu đã kéo cô đứng dậy.
“Chỉ là nói đùa với cậu thôi, không ngờ cậu còn xấu hổ nữa chứ, thôi tớ biểu diễn tiết mục chung với cậu là được chứ gì, chúng ta hát nhé, thế nào...”
Mắt thấy cảnh tượng đó lại sắp xuất hiện ngay trước mắt, Hướng Du quay đầu đối diện với ánh mắt trêu tức của Lý Hiểu Hiểu, vẻ hoang mang kia đã biến mất, tất cả chỉ còn lại mỗi tỉnh táo và bình tĩnh.
Lý Hiểu Hiểu đối diện với ánh mắt của Hướng Du mà nụ cười trên gương mặt chợt cứng ngắc: “Hướng Du...” Cô ta lắp bắp gọi.
Hướng Du nhìn chiếc khăn mà cô ta đang cầm trong tay rồi hô về phía các bạn học xung quanh: “Bạn học này rất muốn lên biểu diễn tiết mục, hay là chúng ta nhường lại cơ hội này cho cô ấy đi!”
Lý Hiểu Hiểu sững sờ, sau đó xung quanh lập tức truyền tới tiếng hô hào càng náo nhiệt hơn.
Lúc cô ta muốn bỏ chiếc khăn trong tay xuống thì Hướng Du lại nắm chặt lấy tay cô ta, Lý Hiểu Hiểu không thể nào giãy ra được.
“Hết giờ rồi.”
“Biểu diễn, biểu diễn, biểu diễn...”