Thiên Thần Ác Ma


Bây giờ hiện tại là 6h00'Tôi về nhà trễ rồi.Chú sửa xe tôi xong là 5h45', đáng lẽ về nhà chỉ mất 5' nhưng do tay đau nên mất 15'Tôi đã sẵn sàng chịu một trận đòn từ mẹ, vì tội đi về muộn nhưng tôi không ngờ,...Bước vào tới cổng không thấy ai cả, không ai chờ sẵn để đánh đòn tôi nhưng sao thấy lạc lõng, mất mát, cảm giác cứ như bị lãng quên không ai quan tâm hết từ bạn bè đến gia đình.Thôi kệ, vậy cũng tốt.

Tôi dắt xe vào nhà tắm rửa, ăn cơm và lên phòng làm bài tập thế thôi.Tôi onl face để nhắn tin xin lỗi Mi nhưng tiếc thay hôm nay nó không onl.

Buồn bã, ủ rũ không biết phải làm thế nào cả thôi hôm nay đi ngủ sớm.

Lên giường chuẩn bị đi ngủ nhưng sao tôi cứ trằn trọc lăn qua lăn lại không sao ngủ được chợt nghĩ:'Làm sao bây giờ ta, có khi nào Mi ghét mình không ta, Mi rõ ràng rất thích chiếc áo đó nhưng bây giờ.


Nhưng giờ có đền thì mình chắc cũng không có đủ tiền để đền chắc chắn nó mắc lắm đây.

Haizz cũng tại mình ngu ngốc, hậu đậu chi dẫy không biết giờ sao đây ta, assss không ngủ được thành gấu trúc mất, à đúng rồi mình sẽ đi hỏi thằng bạn thân chí cốt của mình, nó lắm mưu mẹo chắc chắn sẽ có cách.'Suy nghĩ xong tôi liền bật máy lên mà nhắn với thằng bạ thân- Đỗ Bảo nó luôn luôn onl faceboook.-Ân ngốc nghếch: Bảo đại ca ơi, tao có chuyện cầu cứu.-Bảo soái ca: J nhóc?Dấu kêu tôi là nhóc á, nó gan quá rồi, nhưng thôi kệ đang có chuyện cần nó giúp nếu giờ mà cái nhau thì không xong.-Ân ngốc nghếch: Tao lỡ làm hư cái áo ấm quý gia của con bạn thân rồi, cảm thấy có lỗi quá giờ phải làm gì để chuộc lỗi bây giờ mày.-Bảo soái ca: Mày đền đi, có thế cũng kêu tao.-Ân ngốc nghếch: Cái áo đó trông sang trọn, quý giá như vậy, còn nữa chị của Mi gửi từ Sài Gòn về đó.

Tao nghĩ giá không rẽ đâu.-Bảo soái ca: Đền không được, thì mua đồ ăn chuộc tội, mấy món đồ ăn vặt như trà sữa gì đó con gái tụi bay tao thấy đứa nào chả thích."-Ân ngốc nghếch: Đúng rồi, tao quên mất mày đúng là thông minh mà.-Bảo soái ca: Tao nói mày ngốc là đúng rồi.-Ân ngóc nghếch: Hihi, mày muốn tao trả công cho mày như thế nào đây:-Bảo soái ca: 1 điều kiện đi.-Ân ngốc nghếch: Nói.-Bảo soái ca: Suy nghĩ đã =_=-Ân ngốc nghếch: Đi ngủ sớm đi, khi nào rảnh tao về nội chơi với mày.-Bảo soái ca: Oke,tao chờ.Thế là tôi có thể ngủ ngon rồi.Đúng 6h00' tôi thức dậy đúng giờ, vệ sinh cá nhân soạn sách vở thay đổ chuẩn bị đến trường mua đồ ăn để chuộc lỗi thôi.


Đồng phục trường tôi là áo sơ mi trắng cà vạt ca rô đen kết hợp cùng chiếc váy ca rô đen trông rất lịch sự và đẹp mắt bỗng,-"Á"Tôi kêu lên, giờ tôi mới nhìn rõ vết bầm tím trên tay mình, thì ra do hôm qua Mi lỡ chân dẫm phải.

Cứ nghĩ là nhẹ nhưng không ngờ giờ nó sưng húp lên luôn, đau rát nữa chứ, còn đâu tay tôi.

Nhưng cũng may tay trái chứ không phải tay phải, không thì nghỉ học chớ đi học cũng chả chép bài được.

Định băng bó sứt thuốc nhưng nhìn đồng hồ cũng sắp muộn nên đi học luôn thôi.

Mặc kệ vậy.Tôi lấy tất cả là 40 000đ hơi ít nhĩ nhưng có còn hơn không và đạp xe thẳng tiến đến tiệm trà sữa "Dưa chuột" quán quen thuộc của tôi và các bạn thường đến.Tôi mua một li trà sữa 10k.1 hộp bánh tráng trộn 10k.1 hộp cá viên chiên 10k.5 bịch snack 10k nốt.Thế là hết tiền.Nhìn đống đồ ăn đúng là tôi hơi tiếc nhưng mặc kệ nhiêu đây chả là gì so với chiếc áo của Mi cả.Đến trường thôi.Cất xe xong tôi tung tăng đến lớp và tưởng tượng đến cảnh Mi trông thấy đống đồ ăn này chắc sẽ vui lắm, không còn giận tui nữa và chúng tôi sẽ cùng nhau thưởng thức ngon miệng hihi nghĩ đến là vui nhưng....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận