Phòng hắn và nó,…
Hắn đẩy nó xuống đệm, nằm bên trên, hai tay chống hai bên đầu nó như trụ đỡ :
- Anh… anh định…
- Ban nãy em đi đâu hử? – hắn hơi chau mày.
- Thì em đi mua sắm. Anh hỏi làm gì? – nó cười trừ.
- Hừ. Đi mà không nói với ai tiếng nào làm anh lo muốn chết!
- Hic! Em… xin lỗi. Em sẽ đền sau nhé! – nó từ cười thành khóc, chuyển thành khổ nhục kế.
- Nói miệng không là chưa đủ! Em… thể hiện thành ý đi. – hắn cười gian kinh khủng, có thể đoạt giải nobel ý.
- Thành ý gì? – nó ngây thơ hỏi, hắn biết nó đã trúng kế.
- Nói với anh là “Em yêu anh.”.
- Hả? – mặt nó chưa gì đã đỏ lên.
- Nói đi! Mau đi! Anh hết kiên nhẫn rồi đấy! Hay để anh phạt em nhỉ?
- Rồi! Từ từ! Em… em… y… yêu… a… an… anh.
- Nói lại đi, anh không nghe gì hết!
- Anh… quá đáng! Anh không nghe thì mặc anh! – nó tức giận, lửa nổi lên phừng phừng.
- Haha! Thôi được rồi! Cũng yêu em. – hắn hôn nhẹ lên má nó.
Phòng Julia và Jackson
- Em đi đâu về? – Jackson nghiêm mặt nói.
- Hí hí! Anh cứ như vợ hỏi cung chồng ý! – Julia che miệng cười khúc khích.
- Vui nhỉ? Trong khi anh lo muốn điên lên đây! – mặt anh vẫn lạnh lùng.
- Anh giận em hả? Em đi mua sắm thôi mà…
- Không giận được sao? Anh đi tìm em mệt ná thở đấy! Khi anh lo cho em thì em vui vẻ hen!
- Thôi đừng giận! Em… hứa không lén đi nữa!
- Phải phạt!
- Anh! Anh phạt xong đừng giận nữa nha.
- Ok. Phạt em… tối nay cho anh ôm ngủ. Tối hôm qua em đá anh qua góc nhà ngủ lạnh kinh!
- Anh thật là láu cá!
Phòng Zoey và Josh
- Em vừa mới đi đâu?
- Anh biết làm gì? Tò mò vậy? – Zoey thờ ơ.
- Vô trách nhiệm thế? Anh đã lo là em lại lạc đấy! Anh đã chạy khắp sân. – Josh đâm ra cáu gắt.
- Ơ… tại sao anh lo cho em làm chi rồi giờ thì trách em?
- Hừ. Em được lắm! Sau này ta đây chả thèm lo nữa! – Josh nhăn nhó đứng dậy định bỏ ra khỏi phòng. Ở trong đây một hồi chắc chắn sẽ tức điên mà đè Zoey ra bóp cổ nhỏ! Biết mình không đấu lại được Zoey!
Tay Josh vừa chạm cánh cửa định kéo ra, tay còn đã lại bị kéo ngược xuống đất, thành ra nhóc ngã xuống, nằm dài ra sàn nhà lạnh ngắt. Chưa kịp hoàn hồn đã bị con heo nặng nửa tạ leo lên người, mà con heo này có tên gọi là Zoey :
- Ok. Đền cho anh cái này!
Zoey hôn Josh một cái rồi phóng thẳng ra khỏi phòng. Josh còn đang ngơ ngác nằm trên sàn, mắt chớp chớp, và mặt bắt đầu đỏ lên. Nhóc ngồi dậy, đưa tay khẽ chạm môi rồi mỉm cười.
…
Sáng hôm sau, 14/2 cũng là valentine, cũng là mùng 28 âm lịch. Tụi nó dậy trước tụi hắn, âm thầm chuẩn bị kế hoạch ở một… góc nào đó của khu vườn nhà Josh tất nhiên đã có sự chấp nhận và giúp đỡ của pama Josh, à, cả Kevin bé nữa.
Mama Josh đích thân dạy cả đám nấu ăn và Julia mất kiên nhẫn đã bị dao cứa vào tay một nhát sâu hoắm đến nỗi máu phun như mưa (đùa thôi!), nó thấy máu lênh láng (hơi quá!) nên tái mặt, còn Zoey nháo nhào chạy đi tìm hộp y tế mà chẳng thấy, tức quá lấy chân đạp phát vào bức tường nhà làm nguyên căn rung rung mém sập.
Sau một hồi vất vả cực nhọc, tụi nó (nói đúng hơn là mama Josh) đã cho ra lò nguyên bàn ăn thịnh soạn. Bình thường tụi nó khá khéo tay ở nấu nướng, vậy mà lạ lẫm bởi những vật dụng làm bếp và những món ăn truyền thống của Nhật nên phá muốn banh cái bếp. May là nhà Josh có cỡ chừng… gần chục cái nhà bếp thôi! ~^^~
Sáng bảnh mắt, tụi hắn mới lồm cồm bò dậy, phản xạ đầu tiên là nhìn sang hai bên người mình, đảo mắt khắp phòng rồi hoảng hốt đồng thanh :
- Ặc! Vợ tui đâu rồi?
…
Sau khi vệ sinh cá nhân, tụi hắn phóng ra nhà chính, khi gặp nhau thì đồng thanh :
- Hey! Hana / Julia / Zoey lại biến mất rồi?! Ủa? Hai người đó cũng vậy hả?
- Hừm. Mấy cô nhóc này lại định làm gì thế này? – Jackson cau mày nhăn nhó.
Nghĩ là tụi nó lại ham chơi đi mua sắm hay đại loại như hôm qua, tụi hắn mặc kệ ngồi uống trà như cuộc họp của mấy thằng cha trung niên rỗi rãi. Josh chán nản lôi điện thoại ra lướt new feed trên Face và phát hiện ra :
- Ê tụi bây, hôm nay là… 14/2 á! Xem gái nhắn tin cho tao nè.
- Dẹp mấy con nhỏ của mày đi. Mà 14/2 là valentine à? – hắn chống cằm hỏi. Đáp lại câu hỏi dư thừa ấy là cái gật đầu đầy chắc chắn của Josh – Vậy mà… Hana chẳng nói gì với tao hết, còn vui vẻ đi chơi nữa! Aaa!!!
- Mày… lên cơn hả Kevin? Mà mày có thấy Kevin bé không? – Jackson hất hàm.
- Ờ, không… thằng nhóc lại đi đâu vậy, thế nên tao mới nói vợ với con hệt nhau!
- Vậy là vợ mày dụ dỗ con trai mày thành đồng phạm rồi Kevin à… Tội nghiệp!
- Nín đi mày, tao…
“Bụp” – tiếng gì đó như tiếng bom. Tụi hắn giật mình khi có một đống giấy màu rơi lả tả trên đầu, theo phản xạ ngước lên xem, là tụi nó đang cầm cái… phun ra giấy, hình tam giác a, vậy đi, t/g chả biết nó được gọi là cái gì.
- Happy Valentine! Đi nào.
Không để tụi hắn kịp nói gì, tụi nó kéo tụi hắn đứng dậy ra khỏi phòng, nhưng đột nhiên, Zoey a lên một tiếng. Cả đám khựng lại trân trân nhìn Zoey. Nhỏ thản nhiên bỏ cổ áo của Josh ra (nàng này kéo chàng này bằng cách nắm áo ợ = =”), lôi đâu ra cái chổi với cái ki hốt hết đống giấy màu vụn ban nãy.
…
Tụi hắn thấy bữa tiệc nhỏ xinh ngay sân nhà Josh thì vô cùng ngạc nhiên.
Trên cái bàn hình tam giác bày biện khá nhiều bánh, kẹo, thức ăn, đồ uống, xung quanh là sáu cái ghế. Trên mấy cái cây gần đó treo biết bao nhiêu là bong bóng. Với cái bụng đói, tụi nó nhảy vào ăn luôn, mặc tụi hắn cứ trầm trồ nhìn ngắm, và dù đống đồ ăn thức uống đó là của tụi hắn.
Ba chàng ma mãnh ngồi cạnh ba nàng. Josh cười tươi rói :
- Hình như đống này là của anh?!
- Ừ. Anh ăn đi! Em nấu đó! – Zoey mỉm cười, dù trong lòng vô cùng buồn bã vì mình phải nhường cho Josh, không được ăn nữa.
- Uwah! Nguyên bàn luôn hả?
- Đồ ngốc! Còn của Kevin và Josh nữa!
- Ok. Ăn thôi!
Tụi nó mỉm cười nhìn tụi hắn ăn. Josh quay sang hỏi Zoey :
- Em không ăn hả?
- Ohô! Ăn chứ anh! – Zoey cười vui khôn xiết! Ôi ôi! Trời thương nhỏ cho nhỏ một thằng bạn trai biết quan tâm nhỏ quá trời quá đất! He he! Người ta đã mời không ăn cũng kì, mà của dâng tận miệng thế này ngu mới không xực! Ăn thôi!
- Để anh đút cho, mở miệng to nè!
- Aaaa! – âu mai! Đã biết quan tâm còn rất chu đáo à!
Những người còn lại (~0o0~!).
Nhưng tiếc thay, khi miếng thịt vừa chạm môi Zoey, nhỏ định ‘ngoạm’, thì Josh nhanh chóng rút miếng thịt ra, thành thử Zoey nhà ta ăn không khí. Nhỏ tức tối, lửa giận bốc lên.
Gì thì gì nha, chứ đừng bao giờ ngu mà dám đùa với Zoey về đồ ăn thức uống. Nhỏ vốn có tâm hồn ăn uống mà… Zoey giằn mạnh tay xuống mép bên này của chiếc dĩa. Trên mép bên kia của chiếc dĩa là một chiếc nĩa. Thế là chiếc nĩa được chiếc dĩa đẩy lên và “vút”. Chiếc nĩa sượt ngang tóc Josh, cắm thẳng vào thân cây cách lưng Josh 1m1.
Josh có cảm giác mình vừa hồi sinh sau trận chiến sinh tử, sợ hãi nhìn sang Zoey đang ngùn ngụt lửa chiến. Josh nuốt nước bọt trơ ra nhìn Zoey. Nó với Julia ngay lậy tức nhảy ra làm nữ thần hòa bình. Tụi nó nói nhỏ với nhau cái gì đó rồi Zoey trở về trạng thái bình thường, cười cười nhìn Josh :
- Ăn đi anh yêu.
- Ơ… ờ. Em… cũng… cũng… ăn đi.
- Ừ. – Zoey cười cười rồi ăn tiếp.
Tụi hắn ngạc nhiên nhìn Zoey như sinh vật lạ. Đúng là con gái, tâm tư khó đoán!
…
Ăn xong, tụi nó rủ tụi hắn đi công viên giải trí, gọi là hẹn hò chung, còn chu đáo chuẩn bị luôn thức ăn cho buổi trưa.
Công viên ở Nhật đúng là rất khác so với Việt Nam, bởi quy mô lớn ở diện tích lẫn số lượng trò chơi. Tụi nó vừa bước vào là mắt sáng rỡ, bỏ mặc ba đứa tụi hắn mà te te đi chơi luôn, đến khi thấy thiếu thiếu mới quay lại lôi tụi hắn theo. = =”
Điều đáng lưu ý là ngay sau đó, tụi nó và tụi hắn bị ‘cột’ vào nhau. Hắn và nó, Julia và Jackson, Zoey và Josh. Một nhân viên ở công viên đã đeo ỗi cặp hai chiếc lắc tay rất đáng yêu, và hai chiếc lắc lồng vào nhau. Cô đó cười nói :
- Chương trình dành cho cặp đôi nhé! Chơi tới cuối ngày rồi mở nó ra.
Cả bọn chơi tất tần tật thứ từ cảm giác mạnh tới cảm giác nhẹ, cả nhà ma.
Đọc tiếp Thiên thần, Ác quỷ và tiểu thư tung tăng trên phố – Chương 107