Theo chỉ đạo của Kate, cả đám đi cầu nguyện trước.
- Thả đồng xu vào đây, rồi chắp tay lại, nhắm mắt ước nhé!
Cả đám làm theo, Kevin bé cũng thả xu nữa cơ. (oi! oi!)
“Lạch cạch” tiếng xu cọ vào nghe vui tai vô cùng. Tụi nó nhắm mắt mỉm cười thành tâm cầu nguyện. Còn tụi hắn nháy mắt với nhau rắp tâm trả thù chuyện bếp núc hồi sáng, trong khi tụi nó thì vô cùng tốt bụng, chả cần gì cho bản thân toàn cầu nguyện những điều tốt lành cho tụi hắn và gia đình.
Vừa mở mắt ra, tụi nó giật mình thấy nguyên cái bản mặt bự chà bá của tụi hắn kề sát mặt mình. Tụi hắn hôn lên má tụi nó một cái rồi kéo tay tụi nó đi ra cho người khác làm tiếp, vậy mà còn lưu manh nói :
- May cho em là tụi mình đang ở đền đấy. Nếu không thì không phải chỉ ở má đâu.
Ken khoác vai Kate đi đằng sau bảy đứa, nhìn bà chị Zoey đỏ mặt e thẹn mà muốn cười chết được, nhưng vì tương lai sự nghiệp, phải nhịn thôi, kẻo người ta nhìn bảo là thằng điên khi không đứng cười chắc xấu hổ chết.
“Mà bà này cũng lạ, bình thường quát mình thì hoang dã như con gấu mẹ vĩ đại, giờ ngoan hiền, bước đi nhẹ nhàng chậm rãi như mèo con… Đúng là đàn bà.” Ken cứ lầm bầm mà đâu hay cô nàng đi bên cạnh nghe thấy hết!
- Hê! Đàn bà gì đấy?
- Ấy. Anh đâu nói em! (anh em rồi nhá)
- Vậy là… Zoey? Hana hay Julia?
- Không ai hết! Anh nói chơi thôi! Haha! – Ken cười trừ.
- Ồ… phải rồi! Nói chơi thôi mà… – Kate cười đểu. Cô nàng đã biết thêm một điểm yếu của Ken _ chị gái. Sau này cưới về tha hồ đày đọa! Muhahaha!!! – A! Ê! Đi xin xăm đi.
- Hả? Là cái gì thế?
- Đi! Mau! – Kate kéo tụi nó lại gần một ngôi nhà bằng gỗ, nhỏ giống như một gian hàng. Tụi hắn chỉ biết lết theo tụi nó. Còn Kevin bé để phòng bị lạc mất hiện đang tọa lạc trên vai hắn.
Một cô gái đứng ở trong nhà chòi đưa cho tụi nó mỗi đứa một miếng giấy.
- Đại cát… là gì vậy? – tụi nó đồng thanh đọc.
- Trời. Đại cát là cực may mắn đấy. Tao chỉ được tiểu cát thôi. – Kate reo lên thích thú. Tụi hắn cũng tiến gần, trên tay là miếng giấy.
- Mấy anh chữ gì?
- Đại cát. – hắn, Kevin bé và Jackson đồng thanh.
- Tiểu cát – Josh.
- Tiểu hung. Cái quái gì thế này? – Ken bực dọc định vứt tờ giấy.
- Ấy đừng. Giữ đi chứ! Gez! Anh chả có tí bình tĩnh nào đấy! Hi hi! Giờ về thôi! – Kate lườm Ken rồi cười nói. Cả đám nhìn ‘vợ chồng son’ cãi nhau mỉm cười rồi ra về.
- Yo! Cô bé cũng tới đây chơi hả? – một trong những tên ban sáng đi cùng một nhóm nam nữ lại gần cười với nó.
- Anh là người ban sáng đúng chứ? – hắn khoanh hai tay trước ngực, đứng chắn trước nó.
- Không cần phòng thủ thế đâu anh bạn. Hôm nay tôi đi với bạn cùng lớp nè. – người đó cười.
- Vậy ra anh vẫn còn là học sinh à? – Zoey bắt chuyện. Chị này dễ làm quen lắm!
- Tụi này học năm hai. (bằng lớp 11 bên mình)
- Vậy bằng tuổi hết rồi. Làm quen đi nào! Haha!!
Thế là nguyên đám đứng chém gió mém thành bão ngay cổng đền, thì đột nhiên “Bộp, bộp, lộp bộp”.
- Pháo hoa! – Julia reo lên. Rồi mọi người cùng nhìn lên trời lúc này tràn ngập những đốm sáng li ti đủ màu sắc ghép với nhau thành một đốm to rồi tỏa ra rơi xuống, hệt như một đàn đom đóm lớn đang khiêu vũ.
Từng tràn từng tràn pháo được phóng lên trời cao. Bầu trời mới nãy đen tuyền tối tăm đã trở nên rực sáng. Mùi thuốc pháo vương trong không khí hơi khó chịu, nhưng bù lại rất bổ mắt. Phải công nhận là đẹp!
Cùng lúc đó trên bầu trời Việt Nam, pháo bông cũng nổ tạo nên những tiếng lộp bộp đều như vỗ tay vô cùng đặc sắc. Khắp các nơi, nhà nào cũng còn sáng đèn, người người kéo ra sân xem pháo hoa, không thì mở tv cho xôm. Nhà pama nó, hắn, Julia, Jackson, Zoey, cả pama Josh dù có bận đến đâu cũng phải bỏ thời gian xem pháo hoa rồi cúng ông bà theo phong tục người Việt. Ai cũng vui vẻ, cười đùa thoải mái.
Năm đầu tiên, tụi hắn và tụi nó cùng đón năm mới với người yêu, lần đầu thấy hạnh phúc khi nắm tay nhau ngắm pháo hoa… dù trời hơi lạnh.
Xem xong pháo hoa, cả đám chia tay những người bạn mới về nhà. Cũng chẳng ai buồn vì chưa hẳn là chia tay luôn. Do đã cho nhau nick facebook cả rồi… (^^ thời bủi công nghệ thông tin)
Về tới nhà, cả đám như mấy cái xác di động. Thay mấy bộ đồ ra rồi lết được tới giường đã là quá thần kì. Do quá mệt nên nằm xuống cả lũ đã chìm luôn vào giấc ngủ với nụ cười hạnh phúc.
…
Sáng hôm sau, trên bàn ăn sáng, mama Josh hỏi :
- Vậy tụi con ở đây tới mùng mấy?
- Dạ… chắc là sáng mùng ba tụi con sẽ về.
- Thôi! Mùng ba xui lắm! Tới mùng bốn hẵn về. Dù gì mấy đứa cũng được nghỉ tới mùng mười phải không?
- Dạ.
- Vậy đi. Mùng bốn về.
- Dạ.
- Tối nay mấy đứa đi chơi hội đi, lát mama đưa bản đồ cho.
- Tụi con mặc quần áo bình thường nha! – Josh phản ứng ngay. Chứ mà mặc yukata với kimono nữa chắc chết quá! Vừa đi đứng khó khăn vừa khó thở nữa chứ!
- Nhưng mà mama muốn cơ! Chồng ơi, bênh em đi. – mama Josh giãy nãy như con nít rồi quay sang tìm đồng minh. Papa Josh im lặng suy nghĩ một lát rồi lạnh lùng nói :
- Mặc quần áo bình thường cho khỏe người.
Nghe được câu đó, cả đám thở phào nhẹ nhõm trong khi mama Josh cứ dỗi mà tuyệt thực không chịu ăn nữa. (_ _”)
- Vậy bác mặc yukata cho Kevin nha! – Kevin bé thấy mama Josh ‘đau đớn’ quá lại gần khều khều an ủi.
- Thiên thần giáng trần! Ok con luôn! Chồng ơi! Nhận thằng bé này làm con nuôi cho em!!!
…
Tối đó, sau khi ăn tối xong, mama Josh đưa cho tụi nó tờ bản đồ mà tiếc nuối vì không đè tụi nó ra bắt mặc kimono được. Bà bây giờ như con nít, chả bắt bẻ gì con dâu tương lai nữa, làm Zoey cứ phì cười. (không biết ai con nít hơn ai mà cười nhể).
Lại một lần nữa cả đám cuốc bộ đi tìm cái đền trong bản đồ. Đền hôm nay to hơn đền hôm qua và đông kinh khủng khiếp luôn. Ở đây có rất nhiều đồ ăn và những trò chơi thô. Những người đang chen chút ở đây phần lớn trạc tuổi tụi nó. Con gái hầu như ai cũng mặc kimono và đi cùng bạn trai.
Thế là hắn kéo nó và Kevin bé đánh lẻ. Josh và Zoey cũng chuồn đi mất. Jackson và Julia im lặng nhìn nhau rồi nắm tay nhau bước đi.
Josh và Zoey trước nhé. Cô nàng này toàn sà vào mấy quán ăn. Josh vui vẻ đi theo. Zoey vừa ăn vừa cười nói :
- Mama của anh có vẻ chẳng ghét em nữa!
- Có ai ghét em đâu. Từ đầu họ chỉ giả vờ thôi.
- Ôi! Giả gì mà như thật thế? Diễn kịch đạt thế không biết?
- Haha. Không phải họ diễn đạt mà là do em ngây thơ không nhận ra thôi ngốc. – Josh cười nhạt. Cả đám tụi nó lẫn tụi hắn đều biết mama Josh quý Zoey tới mức nào, chỉ có mình nhỏ ngây ngốc cứ luôn áp lực là mình bị ghét.
- Gì chứ? Anh cứ làm như em là con nít ấy! – Zoey nhíu mày trêu Josh, ai ngờ bị trêu ngược lại. Josh lấy ngón cái quệt phần sốt dính trên khóe môi Zoey rồi cho vào miệng mình, không quên buông câu trêu chọc :
- Ăn uống như vậy còn nói mình không con nít hả?
- Xì! Đáng ghét! – mặt của Zoey giờ nóng ran như đang sốt. Mà toàn bộ lỗi là tại cái tên ‘người nhớn’ vô tư đang nhởn nhơ đi kế bên chứ ai!
Zoey thì suy nghĩ như vậy nhưng thực chất tên ‘người nhớn’ này chả có vô tư tí nào đâu. “Chết tiệt! Sao tự nhiên trông cô ấy đáng yêu thế nhỉ? Làm cái miệng vô thức gây chuyện còn cái tay vô thức đưa lên… Aa! Khỉ thật!”
Nghĩ vậy thôi, rồi hai ông bà tình tứ nắm tay kéo nhau đi ăn hết cái này rồi ăn tới món kia, miệng thì luôn hoạt động hết công suất, không ăn thì uống, không uống thì chửi nhau. Người khác nhìn vào ai dám can đảm nói hai người này một cặp?!
Đọc tiếp Thiên thần, Ác quỷ và tiểu thư tung tăng trên phố – Chương 110