Con gấu đằng sau gào thét, phía đằng trước cả đám cũng đang gào thét, có mỗi Kevin bé là vẫn vô tư được mà cười :
- Oa! Gấu con dễ thương!!
Hắn xách thằng bé lên rồi vụt chạy. Rồi cả đám cứ chạy mà không biết sẽ về đâu… Cho đến khi ly mì gói chưa khui của Zoey rơi ra khỏi cái balô về với đất mẹ thiên nhiên. Zoey dừng chạy, rồi quay ngược lại nhặt ly mì. Nhưng con gấu có vẻ nhanh hơn, đến nhặt ly mì trước Zoey. Nhỏ trợn mắt hét lên :
- Mau dừng lại con gấu kia!
Tiếng hét này đã làm sáu người còn lại dừng chạy, quay lại xem có chuyện gì rồi xám mặt khi thấy ly mì đã nát vụn dưới đất còn Zoey đang thẫn thờ đứng trước con gấu.
- Tiêu rồi. – Julia thở dài.
- Zoey! – Josh hét lên định chạy lại giải cứu, nhưng sau khi nghe câu sau thì ngơ mặt ra.
- Tiêu con gấu rồi. – nó thở dài.
Zoey nắm chặt hai tay ngang eo thủ thế, mắt đỏ rực phẫn nộ. Con gấu lao tới, bị Zoey móc hàm một cái đã đo đất. Nhỏ khóc lóc đau khổ nhặt ly mì lên :
- Trời ơi! Mì hảo hạng của tui!!
Tụi hắn sốc đến đờ người. Tụi nó thì đã quá quen với tình yêu thức ăn mãnh liệt của Zoey. Kevin bé chạy lại gần con gấu :
- Gấu ơi! Bạn có sao không?
- Kevin bé mau lại đây! – nó giật mình gọi thằng bé. Không biết bắt chước ai mà gan lì dữ vậy không biết – Tụi mình đang ở đâu vậy?
- Lạc rồi. Khỉ thật! – Josh thở dài ngồi bệt xuống đất vò đầu bứt tai.
- Có ai mang theo điện thoại không? – Julia cũng rầu đến mà phải thở dài.
- Mất sóng rồi. – nó đáp.
- Trời cũng tối rồi, tối nay cắm trại ở đây đi. Lòng vòng lát nữa lạc sâu hơn thì khổ. Trời cũng đâu lạnh lắm. – hắn ngồi xuống, trải khăn ra – Trước tiên lại ăn tối đi.
- Ừ nhỉ? Thức ăn buổi sáng vẫn còn mà. May mắn là còn nha!!
Rồi… cả đám vừa ăn vừa ngắm sao. Lấp lánh tuyệt đẹp! Thành ra trong cái rủi có cái may. Cảnh đẹp tuyệt vời như này thì tìm ở đâu ra được nữa.
Ăn xong, tụi hắn đi tìm củi, tụi nó ở lại canh chừng trại cùng Kevin bé. Với ánh đèn yếu ớt của điện thoại, tụi hắn khá khó khăn trong việc tìm củi. Trong khi tụi nó tìm chỗ đất phẳng trải khăn để tối ngủ.
…
Sáng hôm sau,… thật kì lạ là nguyên cả đám vẫn còn sống! Sáng vừa ngủ dậy, gió thoảng hơi sương lạnh cóng, tiếng chim ríu rít, ánh mặt trời rọi khắp nơi.
Bảy đứa quần áo tơi tả tàn tạ như cái bang mà lết đi. Bé Kevin đột nhiên níu tay nó :
- Mama! Con nghe tiếng nước chảy đó!
- Hả?
- Đúng đó, tiếng róc rách rõ ràng luôn. Chắc là suối đó. – Julia nói.
Đúng như hai người đã nghe. Gần đó có một cái hồ nhỏ, và có một dòng chảy từ cái hồ xuống đất, men theo đá mà tiếp tục chảy.
- Là nước nóng nè. Có khi nào dòng chảy này là nguồn của cái hồ nhà mày không Josh.
- Dù cho có không phải thì nếu mình cứ đi men theo mạch nước cũng sẽ xuống được chân núi. Nước vốn chảy từ cao xuống chỗ thấp mà.
- Vậy đi. – hắn nói rồi đi trước.
Đi dọc theo mạch nước tới giữa trưa, đói quá cả đám lại phải dừng lại ăn. Ăn xong lại đi tiếp. May mắn là hôm qua Zoey đem nhiều thứ.
Giữa đường, Julia bị một con sóc bay sà vào mặt che mất tầm nhìn nên trượt ngã. Đầu gối rỉ máu làm cô không đi được nữa. Còn con sóc hiện được Zoey ‘hành hạ’ một cách không thương tiếc vì dám làm bạn nhỏ bị thương. Jackson cõng Julia từ đoạn này.
Quả thật mạch nước dẫn về lại nhà Josh và khi cả đám đến được đó cũng đã hoàng hôn. Cả đám hớn hở như bắt được vàng phóng đi tắm, chạy đi ăn rồi lăn đi ngủ. Đúng là một mùng ba quái gở. (nhạt nhỉ? thông cảm t/g hết đường rồi)
…
Sáng hôm sau, bảy đứa lên đường trở về Việt Nam. Ở sân bay, pama Josh bịn rịn thương đau cứ như sắp chết rồi không bằng.
Sắp tới giờ bay, mama Josh gọi Zoey lại gần nói nhỏ. Josh thấy vậy không yên tâm nên đứng sát bên ngóng tình hình :
- Chăm sóc tốt cho nó nhé! Mama nhờ con đấy!
- Dạ… dạ… – Zoey đỏ hết cả mặt.
- Bí mật nè! Thực ra pama có làm việc với papa của con mấy lần đấy.
- Thật ạ… Vậy bác cũng là mafi…
- Suỵt! Lên máy bay đi con.
- Dạ. Tạm biệt bác. – Zoey cúi đầu quay đi, nhưng mà…
- Phải là mama chứ không phải bác nghe chưa! – mama Josh hét lên, gạt chân Zoey, làm nhỏ bất ngờ ngã vào người Josh.
- Mama! Thôi con đi đây! – Josh lôi Zoey đi, trong lòng cả hai ấm lên một tí.
…
Về tới nhà, cả đám thấy có ba chiếc xe màu đen đỗ ngay trước nhà nó. Hình ảnh này gợi nhớ cái lần mà papa của người nào đó… đến chửi bới inh ỏi!
Ây kệ! Chắc là khách của nhà kế bên. Thế là bình thản mở cửa vào nhà, nhưng ngạc nhiên là nó vừa đóng cửa lại thì ba chiếc xe chạy đi mất. Quái thế này? Không lẽ lại thêm một mùng bốn không bình thường sau một mùng ba xui xẻo tận mạng?!
Thôi thôi, mặc hết, vào nhà cho lành đời vậy!
Rồi những mùng sau đó, tụi nó, tụi hắn qua nhà các pama chúc Tết, nói toẹt ra là… tiền lì xì!!!
Pama nó cười hô hố. Ôi thì quá quen rồi. Pama Julia lần đầu xuất hiện, rất ra dáng dân làm ăn, xen tí dân anh chị, nhưng rất vui vẻ đón tiếp. Mama Zoey cho tụi nó ăn nguyên cái bánh kem còn tặng ‘phong bì đỏ’ làm đứa nào cũng toe toét khoe răng. Zoey mồm nhai nhồm nhoàm dưa hấu, hỏi :
- Mama! Thằng Ken về chưa ạ?
- Chưa. Chứ không phải nó đi với mấy đứa hả? – bà ngây thơ hỏi lại.
- Hế hế! Nó đi chơi với bạn gái đó mẹ! Khi nào nó về nhớ mắng nó nha! – Zoey cười đểu. Nó với Julia cười trừ. Mức độ đểu với cả mức trơ tráo của nhỏ bạn này level max rồi!
Tụi hắn méo cả mặt. Lòng thầm hy vọng Zoey không ghét mình. Đụng vô con nhỏ ‘ngậm dưa phun hột’ này là hơi bị nguy hiểm luôn a.
Pama Jackson lạnh lùng, nhưng rất thích con dâu tương lai cùng đám bạn xí lố nhố của thằng con mình. Nó nói với hắn :
- Đến thăm pama của anh… được không?
- Ừ.
Đám còn lại trố mắt ra nhìn hắn như sinh vật lạ. Phải chăng… do cái lần đập đầu vào cột điện dạo gần đây làm hắn hơi… bất thường?
Nhưng mặc kệ, cả bọn lon ton chạy theo hắn về căn biệt thự ngoại thành.
Thăm hết các pama, bảy đứa kéo nhau đi leo núi (lạc một lần rồi không sợ! = =”), không thì tắm biển (nó theo chân chị Zoey mém chết đuối), rồi kéo cả lớp đi xem phim…
…
Những ngày Tết trôi qua như vậy, cuối cùng cũng đến mùng 10, phải trở lại trường đi học.
Ngày đầu tiên của năm, lớp lại có học sinh mới chuyển vào, là một anh chàng 18 tuổi như Phillip. Và với vẻ bề ngoài của mình, ảnh đã đánh bật hết trái tim của nữ sinh và những nam sinh có tính cách đặc biệt trong lớp. Mái tóc vàng, da trắng, môi mỏng, mũi cao, ánh mắt lạnh lùng, học sinh mới cười nhẹ :
- Chào các em, anh là Daniel. Năm nay 18 tuổi. Vì lí do đặc biệt… – anh ta khẽ nhìn nó và hắn, trong khi nó đầy ngạc nhiên nhìn hắn, thì vẻ mặt hắn rất là thản nhiên, trong khi bàn tay đang nắm tay nó bên dưới bàn siết lại – … nên anh học ở lớp này. Mong các em giúp đỡ.
- Anh có bạn gái chưa ạ? – quần chúng hỏi.
- Ồ! Em không nên hỏi anh câu này trước mặt vợ của anh chứ? – Daniel khẽ cười.
- Aaaa!! Vợ anh ở lớp này ạ? – nhân dân hỏi.
- Tất nhiên, và cô ơi, em ngồi cạnh cô ấy nhé!
- Ok em! Nhưng cô ấy là ai?
- Bàn cuối ạ.
- Ồ!!! – cộng đồng thét.
- Bạn Hana ấy.
- Hả?!!!
Đọc tiếp Thiên thần, Ác quỷ và tiểu thư tung tăng trên phố – Chương 112