Thiên Thần, Ác Quỷ Và Tiểu Thư Tung Tăng Trên Phố

Cô đến trung tâm mua sắm nổi nhất đất Sài Thành này (E hèm, là gì thì tùy, t/g bó tay à).
Anh lặng lẽ xách theo cái cặp, bám theo cô, khoảng cách an toàn.
Cô nhìn quanh quất, cảm giác ai đó đang đi theo, nhưng lại không đề phòng nữa vì nghĩ mình bị ám ảnh vụ lần trước.
Cô rẽ vài lần rồi vào cái cửa hiệu trông… màu mè nhất, khiến anh hoảng hồn không biết cô có bị mù màu không? Anh cứ tưởng người như cô phải thích những thứ độc màu đen hoặc trắng chứ?
Cô chọn cái cặp… màu mè nhất trong cửa hàng, khiến anh mém xí té… ghế à nhầm, không có ghế, vậy thì té… cái “rầm”.
- Khoan! Dừng! Được rồi! Không. – anh xông đến cạnh khi cô xách cái túi lên làm cô giật mình thả cái túi ra, đặt hai tay lên vai cô, rồi quay ngoắt đẩy cô đi, không quên quay lại dùng nụ cười tỏa sáng thương hiệu Sunny Prince – Cảm ơn – làm cô gái bán hàng chết đứng.
Cô im lặng để anh đẩy ra khỏi cửa hàng, đến Lotteria gần đấy.
Cô ngồi xuống ghế để anh đi gọi đồ ăn, khuôn miệng cong lên đường nét hoàn mĩ.
Anh lát sau đem ra hai phần hamburger và nước.
Anh nhăn mặt nói :

- Cô rõ là biết tôi theo cô đúng chứ!?
- Tôi có biết sao? – cô nhếch môi, trông cực kì… chọc tức người đối diện.
- Hừ! Cô giằn mặt tôi nên mới chọn hàng kiểu đó. – anh trút bỏ luôn nụ cười thiên thần, thay vào đó, phần não bộ được thực hiện hết công suất, để đấu trí với cô.
- Có thể cho là vậy nếu anh muốn.
- Giờ thì cô chọc tức tôi sao?
Cô im lặng, ăn…
- Này! Tôi đang nói chuyện với cô đấy!
Cô vẫn thản nhiên ăn, xem người trước mặt là vô hình.
- Julia! – anh rít lên.

- Trời đánh tránh bữa ăn, vả lại tên tôi không phải là thứ anh thích thì thét lên như thế! – cô nói chậm rãi, mắt không chút dời khỏi cái hamburger trên tay.
Anh im lặng, cầm ly nước hút một hơi hết sạch. Sau đó, anh ăn hết cái hamburger một cách nhanh chóng, rồi ra quầy trả tiền. Anh quay lại thấy cô vẫn điềm nhiên ăn một cách nhẹ nhàng, kiểu… thục nữ ăn nhỏ nhẹ, không “khoe răng”, “khoe lợi”, “khoe lưỡi”, cũng không nhồm nhoàm.
Anh cứng họng nhìn cô.
- Julia! – anh lại rít lên. Cô phá mất hình tượng của anh rồi…
- Ở đây có ai tên Julia không, có anh chàng đẹp trai này tìm này! – cô bỗng dưng hét lớn, khiến mọi người ở đó quay lại nhìn anh.
Anh hơi ngạc nhiên, mọi người vây lấy anh, ai cũng bảo mình tên Julia, con gái đã đành… con trai cũng có. Anh chỉ có nước cười khổ tìm cô, nhưng con nhỏ “Julia chính hãng” trêu anh xong thì nhếch môi bỏ đi. Anh gằn giọng :
- Julia…! Cô… chờ đấy! Tôi nhất định… Oái!
Cô đứng từ xa, một tay xách cặp, một tay giữ ly nước đang uống dở, mắt nhìn anh đang đau khổ do kẹt giữa một bầy “Julia” như thế…, nhếch môi.
- Áaaaaaaaa!!! Đẹp trai quá!! Là diễn viên Hàn Quốc kìa!!! Áaaa!! – cô hét to, làm tụi kia bớt vây lấy anh mà tìm lấy cái anh đẹp trai cô tạo ra. Anh nhân cơ hội bỏ trốn.
Rột rột – cô uống hết nước rồi vứt vào cái thùng rác gần đấy, miệng lại cong lên nụ cười khó hiểu.
- Chỉ là trả ơn anh về bữa tối thôi!
Đọc tiếp Thiên thần, Ác quỷ và tiểu thư tung tăng trên phố – Chương 16


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận