Thiên Thần, Ác Quỷ Và Tiểu Thư Tung Tăng Trên Phố

Nhà của Nobita thực chất là một căn biệt thự, không rộng bằng của tụi nó, nhưng cũng rất lớn, rất dễ lạc nếu không quen thuộc đường đi. Sân nhà to, ở giữa là một ngôi nhà hai tầng, bố trí phòng ngự nghiêm ngặt, có camera,…
Hắn ngang nhiên đạp cửa mà lái xe vào đỗ trong sân. Theo sau là hai chiếc nữa của Zoey và Josh, trong khi Julia và Jackson trèo cổng sau đi dò sát ngôi nhà, tìm những thiết bị liên lạc,…
Thấy có khách không mời đột nhập, lại là khách quý, Nobita cho người đưa cả bốn tới phòng khách, đích thân ra tiếp đón.
- Ái chà… bang chủ Telk và Dark thì làm gì ở đây nhỉ?
- Tôi hỏi thẳng luôn. Có phải ông muốn thu tóm những băng nhóm lớn nhỏ ở Sài Gòn? – hắn lạnh giọng đáp.
- Ồ. Hay thật đấy! Cậu đúng… rồi thì sao? Làm gì tôi?
- Tôi biết chủ mưu không phải ông, tôi muốn ông khai ra kẻ đứng sau,… cũng là tên mua bán ma túy, hàng cấm đúng chứ?
- Phải. Ông chủ mua bán hàng cấm. Việt Nam và các nước cận sẽ là thị trường mới của chúng tôi. Ông ấy cử tôi sang đây trước để quan sát, đồng thời dẹp sạch những thứ gây cản trở cho công việc.
- Ồ. Mạn phép được hỏi, những thứ ấy… có bao gồm chúng tôi không nhỉ?
Mặt tên Nobita phút chốc đen lại, ông búng tay phát, bọn đàn em ồ ạt xông vào trong phòng.
- Khoảng 200 mấy người. Dư sức mà phải không? – giọng Phillip qua tai nghe.
Zoey nhếch mép :
- Nực cười thiệt nha… Có nhiêu đây thôi hả? Khinh thường tụi này quá.
- Đừng nhiều lời. Tụi bây dù gì cũng chỉ là một lũ nhóc con! Tụi bây định sẽ làm gì? Giao tao cho bọn cớm sao?
- Để coi.


Julia và Jackson đột nhập được vào nhà một cách dễ dàng. Cả hai đảo vòng quanh sân xem xét trước, rồi vào nhà, bắt đầu từ tầng trệt. Chẳng có gì ngoài lũ đàn em nhát cáy của Nobita, những căn phòng ngủ bình thường, bếp,… Tất cả đều không có gì khả nghi. Cả hai tiếp tục lên tầng hai, cũng là tầng lầu tụi nó đang đánh. Như mọi phòng khác, Julia nhẹ mở cửa, Jackson thủ thế đánh những tên có trong phòng, nhưng phòng này đặc biệt là không có ai ngoài cái giường lớn, một cái tủ. Julia bước vào, đi ngang một ô gạch bỗng cảm thấy kì lạ. Cô lôi miếng gạch ra thì y như rằng – một mật thất.
- Phillip, hack mật mã.
- Ok.
- Julia. Mau lại đây xem này.
- Hử?
- Một cái thang máy chuyển đồ đạc được giấu sau cái tủ. Nhưng xem này, trong danh sách tầng, có tầng hầm nữa.
- Giấu kĩ vậy, chắc chắn dưới hầm có bí mật gì đó. Vậy chúng ta đi tìm cách xuống đó. Nhưng chờ khám phá mật thất này đã.
- Xong rồi. – giọng Phillip.
Dưới đó là một cuốn sổ dày.
- Sổ này… thu chi… địa điểm và đối tượng giao hàng. – anh lật vài trang, liếc sơ qua rồi phán – Chúng ta cần cái này.
- Đi thôi.
Thế là J&J đem theo cuốn sổ đi tìm lối xuống tầng hầm.
- Em tìm ngoài sân, anh tìm trong nhà. Có gì thì liên lạc.
- Ok.

Không lâu sau, tụi hắn đã dẹp sạch tụi đàn em của Nobita trước khuôn mặt tái xanh của tên đó. Nobita hoảng loạn, nhưng cố tỏ vẻ bình tĩnh :
- Ta… Tao cấm tụi bây lại gần, nếu không… tụi bây phải trả giá đắt.
- Đắt… là như thế nào? – Zoey mặt lạnh như tiền cứ thản nhiên coi lời Nobita là tiếng gió, tiến lại gần tên này.
- Dừng… Dừng lại! Tao cấm mày bước thêm nữa. – Nobita chĩa súng về phía Zoey.
Josh và hắn ngay lập tức kéo Zoey và nó ra sau lưng mình.
- Chúng tôi không có ý định hại ông, cũng không định đưa ông đến đồn. – nó nói, giọng thuyết phục – Tất cả những gì chúng tôi muốn là một cuộc thương lượng.
- Tại sao tao phải hợp tác với tụi bây?
- Ông có hiểu rõ tình thế hiện tại của mình không vậy? – Josh nghiêng đầu hỏi.
- Tình thế hả? Tao không biết. Nhưng tao biết là tụi mày đang bất lợi đó. Hahaha!

- Hử?

- Jackson! Anh mau đến đây. Ở đây là một nhà kho, có cầu thang dẫn xuống tầng hầm.
- Ok.
Một lát sau, Jackson chạy tới.
- Đi xuống thôi.
Bên dưới rất tối, nhưng có vẻ rộng. Anh mò cái công tắt đèn. Cô đi vòng quanh.
- Đây rồi. – cạch.
Toàn bộ đèn sáng lên, trước mắt anh và cô là một thứ khủng khiếp, làm cả hai đơ người, trợn mắt nhìn vật đó, xong quay sang nhìn nhau, nuốt nước bọt cái ực. T/g làm quá thôi. Hêhê. Cặp đôi này thấy vật khủng đó mà cứ như chuyện thường.
- Bom…
- Cái này là bom kích nổ từ xa. – anh quan sát rồi phán.
- Phillip, anh vô hiệu hóa quả bom đi được không? – cô nói.
- Để anh làm.
- Quay lên với họ thôi, ở đây chả có cái gì mà công nghệ thông tin tiên tiến để báo cáo về Nhật cả. Có lẽ bọn chúng liên lạc bằng thư từ, điện thoại, mạng internet hay gì đó thông thường thôi.
- Đi.

- Tụi bây phải biết tình trạng của mình bây giờ nghe chưa? Đây là nút kích hoạt quả bom bên dưới căn nhà này. Chỉ cần tụi bây tiến tới đây, tao sẽ cho nổ ngay lập tức.

- Não ông phẳng thế? Làm thế ông cũng chết.
- Nhưng tụi bây cũng chết! Tao không cam phận chết một mình đâu! Haha!
- Ông điên rồi. – Zoey cau mày thở dài.
- Con bé kia, lại đây. – Nobita hất hàm về phía nó, thấy nó cứ đứng đơ ra, tên đó giục – Nhanh lên, không tao bắn chết thằng này.
- Đứng đó. – hắn lạnh lùng nói. Hắn khoát vai nó, quay sang nói nhỏ vào tai nó – nằm xuống, dù có chuyện gì cũng không được ngồi dậy – rồi hai tay đút túi quần, thủng thẳng tiến về phía Nobita.
- Mày! Đứng lại! Mau lên! Tao bắn đấy!
- Cứ thoải mái. Mày cứ bắn. – hắn ra hiệu Josh và Zoey nằm xuống.
- Mày… Thằng ngu! Mày ngu thì mày ráng mày chịu, đừng trách tao ác.
“Đoàng!”
Viên đạn bay vụt ra khỏi họng súng để lại làn khói mờ mờ, mùi thuốc súng nồng nặc, rồi cứ xoáy vào không khí xuyên không gian tiến theo đường thẳng tới mục tiêu. Nó nghe tiếng súng thì hoảng loạn, biết là hắn rất giỏi, nhưng lỡ như… có chuyện gì… Dù gì cũng là người đấu với súng…
Josh và Zoey đang hóng chuyện lắm, máu tò mò nổi lên, muốn lò mặt lên xem có chuyện gì mà không dám cãi lời hắn.
Julia và Jackson đang chạy tới, giật mình khi nghe tiếng súng, vội vàng chạy nhanh hơn. Là súng bên ta hay bên địch, thì dự là cũng sẽ có thương tổn.
“Phập.” – lại một âm thanh ớn lạnh vang lên.
Đọc tiếp Thiên thần, Ác quỷ và tiểu thư tung tăng trên phố – Chương 90


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận