- Ba, mẹ đâu??!!! – Thiên gần như hét lên, hai ngọn lửa lớn in trên hai võng mạc cậu làm cậu không giữ nổi bình tĩnh
- Trong phòng!! Băng đang ngủ, trong phòng!! – Giọng Phong lạc đi, anh không thể chấn tĩnh để tìm cách giải quyết nào an toàn hơn. Anh định lao vào phía trong, nhưng lập tức đã bị Vy cản lại. Cô nhóc ôm chặt tay ba:
- Ba, không được! Lửa quá lớn, phải gọi cứu hỏa!
- Im ngay Lâm Hải Vy! – Thiên nhìn ba mình, mắt mở trợn trừng, giọng cậu rít lên – Con vào!!
- Anh Thiên, không được!
Phong giật tay khỏi tay Vy và đã nhanh chóng giữ vai Thiên lại:
- Gọi cứu hỏa đi, và giữ cho em con an toàn! – Nói rất nhanh, và Phong đã lao vào cửa căn nhà gỗ đang mở, dáng anh mất hút vào màn khói đen kịt.
- Ba à, không được!!!! – Vy ôm đầu, hét lên!!!
Còn Thiên vẫn đứng sững, thần kinh căng như dây đàn, câu nói của ba vừa rồi là mệnh lệnh, trong mệnh lệnh ấy chưa đầy những nguy hiểm Phong cảnh báo. Nhưng Thiên không thể đứng ngoài để chờ đợi mọi điều không lường trước sắp xảy ra. Cậu quyết định vào căn nhà đang cháy...
- Anh Thiên...
- Thiên, không được vào!! – Nhưng giọng nói âm vực cao vút quen thuộc vang lên đã kìm chân Thiên lại. Là ... Băng!!
- Mẹ??? – Thiên và Vy cùng thất thần khi quay lại và thầy mẹ ngay đằng sau. Cả hai không phải thất thần vì Băng không gặp nạn mà vì Phong đang ở trong đám lửa lớn tìm Băng!
- Chuyện gì đang xảy ra vậy??? – Đôi mắt hai màu mở to nhìn đám lửa lớn, căn nhà bằng gỗ khiến lửa càng dễ bắt và cháy nhanh hơn bao giờ - Chấn Phong đâu??? – Băng nhìn hai con, vẻ mặt thất thần chưa hết của chúng khiến cô ngộp thở
- Mẹ, ba đang trong nhà!
- Ba à, mẹ ngoài này!!! Ba ơi !!! – Vy vừa chạy đến gần căn nhà nhuốm màu lửa, vừa hét lên. Cô nhóc hoảng loạn thật sự, chuyện gì cũng có thể bình tĩnh giải quyết ngay cả khi nguy hiểm tính mạng chính mình, nhưng là nguy hiểm với ba, Vy luôn không thể kiềm chế được. Vy vẫn tiếp tục gào lên gọi ba!!
- Vô ích thôi, anh sẽ vào! – Thiên kéo Vy lùi lại, giọng chắc nịch
- Không, Thiên! Chấn Phong sẽ không sao!!
Thiên và Vy cùng nhìn mẹ, hai đứa không hiểu ý định của Băng nhưng thấy sắc mặt cô đã bình tĩnh lại và vô cùng tập trung nên cả hai đều im lặng và chấn tĩnh chờ đợi. Không khí xung quanh đặc quánh mùi cháy khét, và mùi căng thẳng cực độ. Gió biển tạt vào càng làm đám cháy trở nên dữ dội hơn.
Băng đang nhắm mắt, hít thở thật đều ... Cô tập trung nhìn vào một vùng tối mờ mịt và những âm thanh từ nơi vô định nào liên tục phát ra trong cô “Chấn Phong, ra khỏi đó! Em ổn! Chấn Phong, nghe em! Ra khỏi đó, nhanh lên!...Em xin anh...”
Từng giây trôi qua sự căng thẳng lại càng nặng nề hơn ... Và, có thể là điều kì diệu, từ cửa nhà, từ trong màn khói đặc, Phong đang bước ra ...
- Ba! – Cả Thiên và Vy cùng hét lên
- Không sao! – Giọng nói trầm đục của Phong lập tức trấn an tất cả.
- Lửa quá lớn, chúng ta phải rời khỏi đây thôi!
- Nhưng ba à ...
- Tất cả không sao là ổn rồi – Phong tiến nhanh lại phía Băng, kéo cô lại ôm cô rất chặt. Dù người Phong nóng bừng do đám cháy và nặc mùi cháy khét nhưng Băng vẫn muốn ở trong vòng tay này, mãi mãi như vậy. Phong luồn tay vào mái tóc rối tung lên của Băng vì gió, cúi xuống hôn thật nhanh vào trán cô.
- Chúng ta sẽ bàn kế hoạch khi đã vào thị trấn, giờ thì rời khỏi đây!
Không nói với nhau một câu nào, nhưng tất cả những gì Phong trao cho Băng là sự tin cậy và an toàn tuyệt đối, cả sự biết ơn. Anh đã không thể bình tĩnh khi không tìm ra Băng trong phòng ngủ, nhưng tim anh cứ rung mạnh như có ai đó đang gọi tên anh, đang gọi anh đến ...
***
Quyết định của Phong luôn là quyết định của cả gia đình. Và chỉ cần Phong nói “không sao”, tức là mọi chuyện đều nằm trong kiểm soát của anh, và đã có một kế hoạch được vạch ra!
Nửa tiếng sau, cả gia đình đã có mặt ở một hầm để xe bỏ hoang trong thị trấn. Dưới hầm, chỉ có duy nhất một chiếc ô tô màu nâu đất sét bám đầy bụi. Nó đã đỗ ở đây bao lâu, và nó của ai, không ai trong thị trấn biết, người trong thị trấn cũng có quá nhiều mối bận tâm để lo những chuyện không đâu.
- Em thức giấc, có tiếng động lớn bên ngoài nên ra xem. Đến lúc quay trở lại đã thấy đám cháy! – Sự mệt mỏi hiện rõ trên nét mặt và giọng nói của Băng. Cô bị mất ngủ hàng đêm do gặp ác mộng, lại có cảm giác chán ăn và suy nhược.
- Lúc anh Thiên đưa con về đã gặp “chúng”, thoát được và có được thứ này – Vy giơ lá bài Át bích lên, ẹ biết sự việc đã xảy ra
- Những kẻ vest đen hẳn chỉ là người được thuê, điện thoại của một tên hoàn toàn không có dấu vết gì. Tất cả cuộc gọi đã xóa hết! – Thiên tiếp tục – Nhưng có vẻ chúng không có ý định giết hại ...
- Mà chỉ muốn đưa con và anh Thiên đi đâu đó – Vy tiếp lời. Cô nhóc nhìn ba, Phong đang đứng dựa tường, nét mặt không chút biến đổi, suy nghĩ chạy rất nhanh trong đầu anh để phân tích và suy xét
- Ngay từ đầu chúng đã không có ý định sát hại, chỉ là đe dọa, như đã nói! – Phong tiến đến, kéo tay Băng lại gần chiếc bàn đá đã vỡ đôi, được kê lại sát góc tường. Anh dùng tay áo lau bụi trên mép bàn và đẩy Băng ngồi ghé lên
- Em không sao! – Băng thì thầm, như biết trước Phong sẽ hỏi gì.
Bàn tay ấm của anh áp lên má cô, và anh thì thầm lại:
- Chúng ta sẽ thoát khỏi tất cả điều này, anh hứa!
- Em tin! – Băng nhìn Phong để khẳng định sự tin cậy ấy, cô biết là Phong đang lo lắng rất nhiều, không phải vì sự nguy hiểm phía trước, mà vì sợ cô bất an.
- Ba có kế hoạch rồi chứ? – Thiên giả vờ hắng giọng, nhắc ba cậu biết “tình thế này không phải lúc để thế giới chỉ có hai ta đâu, ba ạ”
- Con nghĩ là đã đến lúc biết kẻ thù là ai và chúng có ý định gì – Vy khoanh tay, có vẻ nghiêm túc. Cô nhóc thật sự muốn thoát khỏi mọi rắc rối này. Nhưng tiếp tục đối đầu với kẻ địch, với cô nhóc, là một sự thú vị đáng trải qua. Cả Thiên và Vy đều hiểu rằng không nguy hiểm tàn khốc nào giết hại được gia đình họ, có thể có mối đe dọa, sự cố, hay tai nạn, nhưng họ sẽ vượt qua và cho kẻ thù sự thất vọng.
- Phải, chúng ta cần biết kẻ thù nhắm vào ai!
- Ba nghĩ là kẻ thù nhắm vào một người, chứ không phải gia đình ta à?
- Cần phải làm phép thử! – Phong mở bản đồ trong chiếc smartphone, đặt lên bàn đá. Cả Thiên và Vy đều tiến lại, để tiếp nhận kế hoạch. Có thể đã có vài kế hoạch vẽ ra trong đầu chúng, nhưng nếu là Phong, mọi kế hoạch đều là hoàn hảo nhất.
- Không phải nên biết kẻ thù là ai, trước khi biết mục đích của chúng sao? – Băng có vẻ phân vân, vì lối suy nghĩ của Phong lần này không hoàn toàn logic
- Biết mục đích, ta sẽ phán đoán được chúng là ai!
- Nếu chúng muốn ta biết danh tính, có lẽ đã cho biết từ trước rồi. Vì chúng giấu, nên càng khó để tìm ra. Đoán biết được mục đích trước sẽ có lợi cho việc truy tìm kẻ địch! – Thiên đồng tình với ý kiến của ba, cả Vy cũng vậy.
- Anh muốn làm phép thử thế nào? – Ngón tay Băng chỉ vào bản đồ trên màn hình cảm hứng, nơi bờ biển – Không còn nhà, không phải là việc đáng lo hơn sao?
- Chính vì không còn nhà, nên thích hợp để làm phép thử!
- Kế hoạch cụ thể là gì?
- 4 người chúng ta tách ra, và đi về hai hướng khác nhau!- Ngón tay Phong di trên bản đồ, chỉ đường - Đến thành phố XL-P, nơi Thiên học và đến bán đảo Placa, chúng ta còn một ngôi nhà gỗ gần bờ biển ở đó!
Cả Thiên và Vy đều có chút sửng sốt về kế hoạch của ba. Chỉ nghe việc gia đình không ở cạnh nhau thôi thì cảm giác mất an toàn đã bủa vây xung quanh rồi.
- Con sẽ không rời ba đâu! – Vy không nghĩ được gì hơn ngoài việc lo sợ sẽ không có ba ở bên
- Con sẽ bảo vệ mẹ! –Thiên cũng chỉ cảm thấy điều tồi tệ nhất là không biết mẹ đang ở đâu, làm gì, có an toàn không
- Không làm không được à? – Băng chú mục vào Phong, cô biết là anh không bao giờ muốn cô rời khỏi tầm mắt anh
Phong nhìn Băng, đôi mắt không lộ bất cứ cảm xúc hay suy nghĩ sâu kín nào. Anh hạ giọng:
- Quyết định vậy đi, Thiên đi cùng mẹ trở về trường học và Vy cùng ba đế Placa, sau khi giải quyết xong vụ này, tạm thời chúng ta sẽ chuyển đến đó. Thử xem “chúng” thực sự muốn nhắm vào ai, hay muốn đe dọa ai! Nếu có biến cố thì liên lạc ngay!
- Chỉ làm phép thử, có cần tốn sức vậy không? – Băng vẫn cảm thấy nghi ngờ về quyết định của Phong, anh chắc chắn không thể muốn xa cô, dù chỉ trong thời gian ngắn
Ngược lại, cả Thiên và Vy đều cảm thấy hứng thú với kế hoạch này, dù gia đình bị chia tách là điều chúng không muốn, nhưng Thiên được bảo vệ mẹ mà không có sự có mặt của ba, và Vy được ở cùng ba, không có mẹ đều là những trải nghiệm khiến cả hai phấn khích
- Không chỉ là phép thử, Thiên trở về trường để không bị gián đoạn thêm việc học và anh đến Placa xem xét ngôi nhà cũ của chúng ta để chuyển đến đó đều là những việc quan trọng. Và anh không muốn ai đó rời đi một mình vào lúc này!
- Con đồng ý! – Vy đáp lại ngay khi Phong dứt lời, không kịp để Băng có thêm ý kiến
- Con cũng vậy, con sẽ bảo vệ mẹ! – Thiên nhìn mẹ, thể hiện một sự đảm bảo
Băng thật sự không lo nghĩ chuyện cô có được bảo vệ hay không, điều cô lo lắng là sự bất an bủa vây cô thời gian gần đây, bởi những cơn mơ hàng đêm. Cô, lần đầu tiên, không muốn rời khỏi Phong đến vậy! Và có lẽ cũng là lần đầu tiên Phong lại muốn xa cô...
- Mất bao lâu? – Băng rốt cuộc đã chấp nhận kế hoạch, dựa dẫm vào Phong đã quá lâu, cô hiểu là đã đến lúc mình sống vì gia đình
- Nếu không có biến cố lớn, thì nửa tháng. Chúng ta sẽ chuyển tới Placa cho đến khi xây lại căn nhà gỗ đã cháy. Trước đó thì phải tìm ra tung tích kẻ thù và biết được mục đích của chúng!
- Anh có dự đoán gì về kẻ thù hay mục đích của chúng chưa?
- Anh chưa!
Băng cố lần tìm trong ánh mắt Phong một sự nói dối, nhưng không thể. Kế hoạch đã được thiết lập, họ sẽ tách ra và rời đi khi đêm xuống.
- Chúng ta cần bắt chuyến tàu lúc 4h mẹ ạ, nên đi đến ga thôi! – Thiên vào trong chiếc xe nâu duy nhất dưới hầm, cậu và Vy cũng chẳng ngạc nhiên khi nó thuộc sỡ hữu của gia đình này, đúng hơn là đã được Phong dự phòng từ trước. Thiên thử khởi động máy và kiểm tra vài thiết bị trên xe. Cậu cần đưa mẹ đến nhà ga, đi xuyên đêm
- Đừng bắn tốc độ và cẩn thận những đoạn đường nguy hiểm!
- Con rõ rồi, thưa ba – Thiên ló đầu ra khỏi xe, đáp rất to lại lời Phong. Niềm đam mê của Thiên là moto nhưng cậu cũng là một tay tài xế không tầm thường!
Băng do dự một lát, rồi cũng quyết định tiến lại chiếc xe
- Mẹ và anh đi cẩn thận! – Vy đã ôm lấy mẹ, một cái ôm rất nhanh nhưng đầy tin tưởng
- Mọi chuyện sẽ ổn, anh hứa!
Đến lượt Phong vòng tay ôm lấy Băng, vòng tay của anh luôn vậy, rộng và đáng tin cậy
- Sẽ gặp lại sớm chứ?
- Anh hứa!
Nếu đã lời hứa từ miệng Phong, nó là sự chắc chắn tuyệt đối. Chỉ là Băng không cách nào thoát khỏi những bất an. Cô cũng vòng tay ôm lấy Phong, rất chặt
- Em tin anh, mãi mãi vậy
- Anh yêu em, mãi mãi vậy! – Phong đặt một nụ hôn lên tóc Băng. Khoảnh khắc chia tay này, cả hai đều không muốn nó trôi qua. Cả hai đều tin sẽ gặp lại, sớm thôi, nhưng những bất an vẫn cứ hiện hữu, không dứt...
... Thiên và mẹ đã đi một lúc lâu. Phong vẫn đứng nơi cửa hầm để xe, nhìn ra con đường chạy thẳng tắp, đen đặc ... Bóng tối tràn vào đôi mắt anh, khiến nó sậm màu hơn bao giờ
- Ba đặt thiết bị dò tín hiệu chỗ anh Thiên à – Vy nhảy xuống khỏi chiếc bàn đá, giơ chiếc smartphone của Phong lên, màn hình là bản đồ đang hiện dấu chấm đỏ nhấp nháy theo con đường của xe Thiên chạy – Bao giờ thì chúng ta khởi hành, và đi bằng gì vậy, ba?
***
- Ba biết đấy, con đã nghĩ gia đình ta nghèo cho đến khi anh Thiên có cả bộ sưu tập xe moto. Và giờ là ô tô dự phòng ở những nơi cần thiết thế này nữa! Có hai điều con cần làm rõ! – Vy quay sang, nhìn chằm chằm vào ba đang khởi động chiếc ô tô và thử động cơ bằng cách dịch chuyển chậm. Thêm một chiếc ô tô ở một nhà kho trong thị trấn mà không biết Phong đã mua và cất giấu từ khi nào
- Ba đang nghe!
- Một là tại sao chúng ta không sống trong biệt thự khi rất khá giả như vậy và hai là ba đã dự phòng những chiếc ô tô này từ bao giờ? – Vy không ngạc nhiên hay quan tâm chuyện vì sao gia đình lại khá giả vì cô nhóc biết công việc của Phong làm là bán thời gian và trí tuệ. Và trí tuệ của ba cô nhóc, ít nhất với cô nó là vô giá!
Phong bất giác quay lại nhìn con gái, với thái độ dò xét và sẽ không chấp nhận một lời giải thích lấp liếm ấy của Vy, Phong chỉ khẽ cười:
- Một là vợ ba thích nhà gỗ nhỏ và hai là mỗi năm ba mua một chiếc!
- Chắc không phải vì ba thích ô tô như anh Thiên mê moto chứ?
- Luôn phải có những dự tính trước cho tương lai. Nếu sống bình yên và hi vọng sẽ bình yên thì tai họa sẽ giáng xuống không thể chống đỡ! – Phong cởi mũ lưỡi trai đội lên đầu con gái, kéo sụp xuống, rồi vuốt những lọn tóc vướng ra phía trước cho Vy
- Ý ba là thay vì hi vọng chúng không đến, chúng ta phải chuẩn bị cho tai họa?!
Nghĩ cho tương lai, chuẩn bị cho những điều bất thường, có lẽ không phù hợp với một Lâm Chấn Phong lạnh lùng, vô cảm của 17 năm trước. Nhưng bây giờ đã khác, anh có thể vẫn không quan tâm mạng sống chính mình, nhưng với anh, vợ, con, gia đình là tất cả!
- Được rồi, đã làm rõ vướng mắc của con, giờ là đến việc con cần làm. Ngủ một lát đi, vì đêm nay sẽ rất dài!
- Con chưa từng ngủ trong xe ô tô qua đêm... – Vy đang nghĩ tới chuyện kẻ thù sẽ xuất hiện khi cô bé đang ngủ, điều đó quả tồi tệ!
- Con sợ chứ?
- Không! Vì có ba ở đây!
Phong thắng ga, chiếc ô tô dần di chuyển nhanh hơn giữa đêm tối. Vy đã chịu dựa vào ghế, nhắm mắt lại. Dù bên ngoài nguy hiểm thế nào, ở đây, chỉ cần có ba, với cô nhóc, đã quá đủ để cảm thấy an toàn
- Ba à, con vẫn muốn hỏi một chuyện nữa!
- Ba nghe đây.
- Ba có thể chịu đựng được việc xa mẹ sao?
- Ba đang chịu đựng điều đó, con gái à!
- Không dễ dàng phải không?
- Một chút cũng không!
...
2h sáng. Phòng 308 một khách sạn gần nhà ga.
Người phục vụ vừa mang vào thức ăn và vài tờ báo rồi trở ra. Thiên thay áo sơ mi và tiến lại ngồi vào bàn
- Mẹ có muốn ăn không? Hay cố chợp mắt một lúc đi? 4h sáng ta sẽ lên tàu
Băng ngồi trên giường, chân co lại, tay ôm gối mềm. Cô không ngủ được và cũng không muốn ăn. Cô chỉ có thể ngủ khi có Phong ở bên cạnh thôi. Cô gọi cho Phong nhưng anh không nghe máy, chưa bao giờ anh cư xử với cô như vậy. Cả việc chấp nhận để cô rời xa cũng không thể tin nổi. Anh đã thay đổi rồi sao? Anh mệt mỏi với cô sao?
- Mẹ đang nghĩ về ba à? Con nghĩ ba không làm gì không an toàn ẹ đâu! – Thiên vẫn ăn rất từ tốn và nhấp một chút rượu
- Con gọi cho Vy chưa?- Băng vùi mặt vào gối, cô thật không muốn suy nghĩ bộn bề hình ảnh Phong như lúc này
- Không liên lạc được, có thể máy nó hết pin. Mẹ đừng lo, có ba rồi mà! – Thiên quay đầu lại, nhìn mẹ - Mẹ ăn một chút nhé?
Băng ngả người xuống giường, úp mặt vào gối, không nói thêm gì. Thiên thở dài, quay lại tiếp tục bữa ăn nhẹ
- Con biết rồi, con sẽ yên lặng!
Thiên chợt nhớ đến lời Phong dặn cậu, rất cẩn thận và kín đáo trước lúc rời đi “Đừng bắt vợ ba ăn nếu đã không thích. Yên lặng khi vợ ba ngủ, ko để nhiệt độ điều hòa thấp trong phòng, không tắt đèn ngủ và không được ngủ say khi vợ ba đang ngủ!” Thiên chợt mỉm cười “ Vâng, con đã hiểu sao mẹ yêu ba!”
***
Tiếng chim hải âu buổi sớm hòa vào tiếng sóng biển, tạo nên bản nhạc du dương và heo hút. Những làn gió sớm lạnh và ẩm ướt mùi muối biển cù nhẹ trên đôi má Vy. Cô bé chợt tỉnh giấc. Trời đã rạng sáng. Điều đầu tiên Vy ý thức được là xe ô tô đang đỗ gần bờ biển, tiếp sau đó là ... Phong không ở cạnh bên!
Vy khẽ cựa người, thấy chiếc sơ mi trắng của ba đang đắp trên người minh. Cô nhóc nhanh chóng mở cửa xe, vội vã ra ngoài. Đôi mắt sáng loay hoay tìm dáng hình cao lớn quen thuộc. Chưa thể tìm ra, trong ánh mắt Vy bắt đầu có chút hoảng hốt
- Không khí sáng sớm tốt chứ?!
Là giọng nói của Phong, anh đang tiến lại chiếc xe. Anh ở trần, tay vác chiếc hộp đen khá lớn. Anh đặt nó vào cốp xe đã mở sẵn
- Ba đi đâu vậy? Đêm lạnh sao còn nhường áo cho con?
- Ba không lạnh – Phong nhìn con gái, cố tình để Vy nhận ra rằng anh đang toát mồ hôi, mồ hôi lấm tấm trên trán và chạy giọt trên cổ anh.
Vy có chút ngẫm nghĩ, cô nhóc tiến lại phía sau xe và vừa kịp nhận ra trong cốp xe có rất nhiều vật dụng và vài chiếc hộp lớn. Điều lạ là có vài thứ bị cháy xém hay bị hơ qua lửa... Bất giác, Vy xoay người, nhìn không gian xung quanh một lượt...
- Ba, đây không phải Placa!
- Phải, ta chưa rời đi!
Phong đóng cốp xe, đi lên phía trước:
- Chúng ta còn vài việc cần làm ở đây
Phong vào trong xe, và nói vọng ra:
- Ba đã vào thị trấn mua đồ ăn, con đói chứ?
Vy đã vào trong xe ngồi cạnh Phong, cô nhóc chăm chú nhìn Phong vừa ăn bánh mì kẹp với tốc độ khá nhanh vừa mở smartphone kiểm tra vị trí của Thiên và Băng. Anh đã bắt tín hiệu từ điện thoại Thiên để theo dõi đường đi của vợ và con trai trên điện thoại mình. Phong muốn chắc chắn cả hai được an toàn
- Ba lo lắng ẹ nhưng lại bắt con tắt máy không nhận liên lạc từ mẹ và anh Thiên. Ba không muốn mẹ biết chúng ta chưa rời khỏi đây sao?
- Im lặng và ăn đi nào, Vy! – Phong nói rất nhẹ nhàng, nhưng chứa cả sự ra lệnh. Nhưng Vy chắc chắn không phải đứa dễ dàng bỏ qua những điều đáng nghi ngờ
- Ba nói muốn biết kẻ thù bám theo ai, nhưng lại muốn anh Thiên đưa mẹ tới XP-L bằng tàu, rồi gọi đặt vé máy bay đến thành phố khác để đánh lạc hướng kẻ thù!
- Con đã kiểm tra điện thoại của ba rồi phán đoán sao?
- Ba là người dù chỉ không có mẹ trong tầm mắt một phút thôi là lập tức bất an, nhưng lại lập kế hoạch tách gia đình ra và không đưa mẹ theo cùng! – Vy vẫn liên tiếp đặt ra những mâu thuẫn không cho phép ba cắt ngang sự dò đoán của mình
- Được rồi, con muốn nói gì?
- Ba đừng mong đẩy con ra khỏi kế hoạch thật sự của ba! Chẳng có phép thử nào cả! Ba chỉ tìm cách để anh Thiên đưa mẹ đến nơi an toàn, còn ba ở lại để tìm kiếm kẻ thù rồi giải quyết với chúng thôi!
Phong nhìn ánh mắt kiên quyết của con gái, im lặng vài giây, rồi cuối cùng quyết định thừa nhận:
- Nhẽ ra ba nên tìm cách cho con đi cùng Thiên!
- Đã làm ba thất vọng rồi!
Phong khẽ cười:
- Con đã đúng, ba đang phát điên lên vì không có vợ ba trong tầm mắt đây!
- Vậy phải giải quyết kẻ thù nhanh chóng rồi! Lại câu hỏi cũ của mẹ, ba có dự đoán về danh tính kẻ thù và mục đích của chúng chưa?
- Nếu con muốn biết, bây giờ chúng ta sẽ đi gặp kè thù!