Hai cánh tay đột ngột buông xuống, đôi mắt Băng ngước lên nhìn, cùng lúc Phong quay người lại. Một nốt lặng hụt hẫng. Phong cố gắng đọc suy nghĩ trong đôi mắt hai màu y hệt đôi mắt mình, nhưng anh không thể đọc được gì cả. Ngược lại, anh thấy trống rỗng, không một mối liên kết tương thích nào trong ánh nhìn Băng trao anh. Đã có chuyện gì xảy ra giữa hai người?? Nếu là trước đây, dù trong bóng đêm, hai người vẫn có thể tìm thấy nhau như có một lực hút mãnh liệt không thể định nghĩa. Hay lại thời gian Băng xa anh đã lâu?
- Phong, anh ở đây từ khi nào? – Băng hỏi, nhưng nét mặt hay giọng nói không biểu lộ cảm xúc.
Dù điều vừa xảy ra khiến Phong không thể tin được, anh vẫn gạt bỏ tất cả, rồi kéo Băng lại ôm cô rất chặt. Phong không thể kìm nén bản thân nữa, anh không thể chịu đựng được thêm giây phút nào khi vợ anh ngay trước mắt mà không được ôm trọn vào lòng cảm nhận bằng da thịt.
- Anh xin lỗi. Anh đã phải ở đây sớm hơn. Anh xin lỗi!
Đôi cánh tay thon dài cũng đưa lên ôm vòng lấy Phong. Có phải thời gian đã quá lâu khiến Băng quên đi cảm giác này, không còn thèm khát cảm giác này hay không?
- Em thấy cơ thể mình thế nào? – Phong nhẹ nhàng vuốt tóc vợ, mái tóc dài mềm như dòng chảy trên tay anh
- Không biết – Đôi mắt Băng nhìn cành hoa Lavender phản chiếu trong gương, sắc hoa tím ấy trong làn nắng sớm càng trở nên mê hoặc.
- Em có thấy thiếu ngủ, ăn không ngon, người mệt mỏi nôn nao hay trí nhớ giảm sút không? – Giọng Phong dịu dàng hơn bất kì vị bác sĩ nào hỏi han người bệnh
- Đau!
Băng khẽ nâng cánh tay lên, nhìn vết kim tiêm lấy máu rất nhỏ nhưng cũng khiến cô khó chịu.
- Sẽ hết nhanh thôi – Ngón tay Phong mơn nhẹ xung quanh vết tiêm ấy – Anh muốn biết chắc chắn về sức khỏe cuả em. Em gầy đi. Chân tóc xơ đi.
Phong nâng một vạt tóc dài lên kề cánh mũi, hít một hơi sâu, đôi mày anh khẽ nhíu lại...
- Băng, nhẫn của em đâu?- Phong chợt liếc thấy trên bàn tay vợ mình trống trơn, không đeo nhẫn kết hôn, thứ mà anh hơn 10 năm qua chưa một lần tháo ra.
- Thiên cất, sợ rơi mất trên đường tới đây! Phong, trong căn nhà này cả tháng cảm giác ngột ngạt như trong khu biệt thự trước kia ... – Băng chợt dướn người với lấy chiếc thẻ tín dụng lộ một góc ra trong ví của Phong, chiếc ví đặt ngay mép bàn – Là thẻ Đen
- Em muốn xuống phố không, ngay bây giờ!
5h chiều.
Bên cửa sổ, Vy vẫn chăm chú đọc sách. Hôm nay chỉ mình cô nhóc ở nhà, vì ba mẹ ra ngoài, Thiên đến trường. Cũng không đáng suy nghĩ, vì Vy thích hơn sự yên tĩnh. Và sách với Vy chỉ quan trọng sau ba. Cho đến khi ánh nắng không còn rực rỡ trên trang sách vì trời đã ngả cuối chiều, Vy mới rời mắt khỏi những con chữ, ánh mắt hướng ra ngoài khung cửa. Đôi mắt tinh anh mang màu nâu khói giống mẹ. Một lát, cô nhóc đóng trang sách, cầm lên chiếc điện thoại, Vy cũng có thói quen cập nhật tin tức trên internet.
“Nam thần” xuất hiện trong Spa hút hồn các cô gái.
Choáng váng với vẻ đẹp của nam thần sơ mi trắng đi siêu phẩm của Fisker Karma.
Ảnh chụp lén nam thần trong Spa làm cộng đồng mạng dậy sóng.
Trên Instagram ngập tràn tin tức về “nam thần” gây sốt chỉ vì một bức ảnh chụp lén của cô nhân viên trong Spa. Quá nhanh để Vy nhận ra nam thần ấy không ai khác là ba mình! Dù bức hình chỉ chụp được góc nghiêng của khuôn mặt nhưng quá đủ để nó lan truyền với tốc độ chóng mặt trên mạng! Có lẽ ba đã đưa mẹ vào Spa và làm mấy cô nhân viên chết mệt với dáng vẻ của ba, Vy nghĩ!
Việc ba được phong là nam thần không khiến Vy ngạc nhiên, nhưng việc ảnh ba trưng trên mạng, trở thành vấn đề bàn tán xôn xao của hàng nghìn người thì khiến cô nhóc phát cáu! Vừa lúc thì ngoài cửa có tiếng ô tô đỗ lại, là xế hộp của hãng Fisker Karma, giá không dễ chịu, nhưng Phong đã chọn loại mang thiết kế đơn giản. Băng và Phong đã về sau một ngày chơi phố đầy hứng khởi.
- Ba! Ảnh trong Spa của ba bị chụp lén đăng tải trên mạng! – Vy chắn ba mẹ lại ngay cửa vào
- Ba đã nghĩ con đang đọc sách trong phòng đấy, dự đoán sai rồi! – Phong không quan tâm việc Vy thong báo, quay sang cười với vợ, như thể hai người vừa giao kèo xem Vy đang làm gì giờ này. Rồi anh xách cả tá túi shopping đi vào trong
- Ba, con không đùa đâu. Ba đang là hiện tượng gây sốt và họ sẽ lùng sục ba bằng được cho xem! – Vy vẫn vô cùng lo nghĩ, càng lo nghĩ hơn khi ba cô thờ ơ như vậy. Ba cô không quan tâm tin tức trên thế giới ảo và dĩ nhiên là không biết được tầm ảnh hưởng của nó ra sao.
- Họ nói gì?- Băng tỏ ra bận tâm một chút để làm hài lòng con gái, nhưng cô đang nghĩ nhiều hơn đến chuyện mình đang đói
- Họ phong ba là nam thần và tuyên bố sẽ tìm ra ba mẹ à! – Vy cố gắng để khiến mẹ nhận thấy tính nghiêm trọng của vấn đề này
- Để làm gì?- Băng ngồi xuống ghế nệm, vẫn cố mang vẻ quan tâm
- Mẹ vẫn chưa hiểu rõ chuyện này! Ba sẽ trở thành cơn sốt, sẽ có hàng nghìn fan, có fanpage riêng, nếu họ tìm được tung tích của ba thì sẽ còn điều tra và theo dõi nữa!!
- Em muốn ăn gì tối nay? Sườn xào chua ngọt thì sao? - Phong xách vài chiếc túi đựng đồ ăn tươi đi hướng vào bếp, chuẩn bị dự trữ trong tủ lạnh.
- Cũng được – Băng lơ đễnh cầm điện thoại bật game – Em thèm canh cà chua.
Phong xách đồ đi thẳng vào gian bếp, còn Băng thì bắt đầu chơi game Tsunami Zombie, game vô não nhất mà cô thích.
- Ba à!- Vy vào bếp, vẫn định cố thuyết phục ba về chuyện mà ba cô cho là lãng xẹt, còn Vy thì sốt sắng như sắp động đất. Mà thật ra dù sắp động đất đến nơi thì Phong vẫn cứ bình tĩnh được cơ mà.
- Con có muốn phụ ba nấu không? – Phong giơ màn hình smartphone, nó đang hiện trang công thức nấu ăn. Chỉ Phong mới hiểu là Băng kén ăn nhưng để bắt cô ăn được thì phải là món cô đồng ý hoặc gợi ý!
Vy bất lực với sự phản ứng của ba, nên đành tạm gác lại chuyện ảnh chụp lén, nhưng trong đầu ô nhóc vẫn miên man nghĩ về nó. Chẳng điều gì khiến Vy bận tâm hay phát cáu lên ngoài liên quan đến ba.
- Ba muốn thành người đàn ông toàn diện nhất thế giới à? – Vy kê đầu lên thành đá để dụng cụ nấu, ngay cạnh chỗ Phong đang đánh trứng để đổ vào nồi canh cà chua. Nhìn ba mặc tạp dề, thi thoảng bị bắn dầu lên tay hay mặt thì nhăn mặt lại, rồi lóng ngóng nhìn công thức, Vy thấy ba chưa bao giờ dễ thương như bây giờ.
- Là người đàn ông của vợ ba được rồi! – Phong đáp lại, vẫn chăm chú vào quả trứng.
- Ầy, con mừng vì trên đời vẫn có việc ba không giỏi. Không thì ba nên thành thánh thần – Vy chậc lưỡi – Mà thành rồi đấy. “Nam thần”. – Rồi con bé lại thở dài.
Bữa ăn tối của cả gia đình ấm áp có nến, đèn vàng và hoa Lavender tím, cũng là bữa ăn mừng gia đình Phong đoàn tụ. Băng ăn rất ngon miệng sau những ngày biếng ăn.
- Mấy thứ đơn này nếu mẹ nói muốn ăn thì con cũng học làm rồi – Thiên gắp thêm thức ăn vào bát mẹ
- Trên đời này ai hiểu được mẹ hơn ba nữa anh trai. Có khi mẹ thích ăn đồ ba nấu – Vy tiếp – Mẹ cứ khiến ba vất vả là mẹ vui ấy.
Thiên dùng đầu đũa gõ vào trán em gái
- Á!
- Cứ bênh ba là giỏi! – Rồi Thiên cũng gắp thêm thịt vào bát Vy – Ăn đi baby, lí sự nhiều rồi có lớn được đâu!
- Em không bênh ba thì để mẹ với anh bắt nạt ba suốt à. Anh bênh mẹ cũng có chiều được mẹ đâu.
- A con bé này...
- Thiên, Vy. Im lặng tập trung khi ăn! - Phong nhanh chóng cắt đứt cuộc tranh luận. Thiên và Vy ở gần nhau thể nào cũng dẫn đến tranh cãi, lí do thì cũng chỉ vì ba mẹ chúng.
- Phong, em dùng ô tô được không?
Thiên và Vy đang ăn lập tức ngưng lại, việc mẹ hỏi ba để xin sự đồng ý nào đó là việc động trời! Nếu là muốn dùng ô tô, hai anh em có thể đoán ngay được thái độ của mẹ sẽ là dửng dưng thông báo kiểu “Chiều em sẽ dùng ô tô” hoặc “Em muốn đi xe riêng”
- Em có muốn mua một chiếc theo ý mình không? – Phong cũng đã dừng ăn, ngoảnh nhìn vợ đầy âu yếm
Băng nhìn Phong, sâu trong ánh nhìn có điều gì làm Phong không thể đoán định rõ.
- Em có thể dùng thẻ của của anh, đừng quan tâm về giá trị của chiếc xe.
- Thẻ nào thì cũng là tiền của ba mà. Mẹ mà quan tâm... – Vy đang chen một lời bình thong thả vào thì bị Thiên nhét tọt vào miệng một miếng cơm:
- Tập trung ăn nào bây bì!
Vy lườm anh trai một cái rồi thoáng nhìn mẹ, gương mặt mẹ có chút gì là hài lòng, điều mà cô nhóc chưa bao giờ thấy. Băng luôn xem thứ mình nhận được từ chồng là điều hiển nhiên.
“Thiên’s gấu” – Vy nhìn màn hình điện thoại của anh trai rung mà không chớp mắt. Ảnh cô gái đang tỏ ra dễ thương trong điện thoại anh trai, không thể tin được, Vy nghĩ. Nếu trong máy Thiên có ảnh gái thì chỉ có mẹ hoặc người mẫu thôi!
- Ném điện thoại đây cho anh nào!- Thiên đang ngồi xem đua moto trên laptop, không quay lại mà sai em gái
Vy giơ chiếc smartphone lên ném về phía Thiên, lúc ấy cậu mới quay ra bắt lấy
- Gấu là sao đấy anh trai?
- Ừ bạn gái anh! – Thiên nháy mắt với em gái rồi ra phòng ngoài nghe điện thoại. Vy nhìn theo, tự nghĩ rằng chắc ông anh lại lừa tình được gái ngoan nhà nào, cầu nguyện cho bà chị đó vậy.
Căn nhà Thiên mua ở X-PL để học hết cấp III rồi lên đại học ở trường A.M không quá rộng, nhưng đủ phòng khách và 2 phòng ngủ. Ba mẹ ngủ một phòng rồi nên Thiên, Vy phải ngủ chung một phòng. Vy bê laptop của anh lên giường, mở tin tức ra xem. Thật ra là cô nhóc vẫn còn lăn tăn về cơn sốt “nam thần” trên mạng. Không hiểu nếu “họ” mà biết “nam thần” đã có một vợ, hai con thì sẽ kinh động đến thế nào!
- Nhóc quan tâm báo lá cải từ bao giờ đấy?- Thiên nghe điện thoại đi vào, trèo lên giường cạnh em gái
- Anh nhìn đi!- Vy kéo trang báo lên cho Thiên xem ảnh “nam thần” là ba của hai đứa – Hôm nay ba đưa mẹ đến Spa bị chụp lén!
- À – Thiên không có vẻ ngạc nhiên – May mà không ai chụp được mẹ
- Vấn đề nghiêm trọng đấy anh trai! Bây giờ bọn săn tin mạng hoạt động rất mạnh. Còn cộng đồng mạng thì bốc đồng và chạy đua theo trào lưu thần tượng thái quá. Em chỉ sợ họ tìm ra địa chỉ của ba thôi!
- Toàn báo lá cải phải không? – Một ngón tay Thiên gãi gãi trán, cậu không quan tâm lắm thế giới ảo nhưng chuyện gây thú vị thì rất làm cậu hứng thú.
Thiên kéo laptop lại phía trước mặt mình
- Rồi, thử nghề hacker xem nào!- Nói đoạn, Thiên truy cập vào từng trang báo đăng tin về ba, mở phần mềm gì đó chữ nghĩa phức tạp và bắt đầu tập trung lướt phím
- Anh làm gì thế?- Vy chăm chú dõi theo anh trai
Khi Thiên F5 tải lại trang thì web báo mạng đã báo lỗi : “trang web đang trong quá trình bảo trì”!
- Haha!- Thiên cười phá lên thỏa mãn – Biết trò này mà không thường xuyên thực hành! Cũng vui đấy.
Rồi Thiên tiếp tục hack những trang web khác đăng tin về ba để chúng bị đóng băng.
- Lần đầu em thấy anh có ích anh trai à!
- Anh giỏi nhiều thứ baby không biết thôi- Thiên nháy mắt
- Sát gái thì em công nhận – Vy hơi nhướn mày – Rồi mai lại sốt tin “Tất cả trang mạng đăng tin về nam thần đều bị sập bất ngờ” mất thôi.
11h đêm, Phong vẫn mải miết với công việc trước laptop, cả ngày đưa vợ đi chơi khiến công việc dồn lại. Anh phải tập trung và căng thẳng gấp bội
- Phong!
- Anh đây. Chờ anh 1 lát
Một phút sau tiếng đáp của Phong mà anh vẫn không chịu rời mắt khỏi màn hình, hai cánh tay từ phía sau liền ôm vòng lấy cổ anh.
-Em không muốn ngủ một mình
- Chờ anh một chút được không – Phong quay đầu sang, cọ nhẹ má vào chiếc cằm nhỏ nũng nịu
- Em ghét chờ ... - Cánh môi mềm tìm đến môi Phong đặt lên một cái hôn nhẹ đầy kích thích.
Phong lập tức rời ngón tay khỏi bàn phím, quay hẳn người lại, bàn tay anh luồn vào làn tóc êm ái, kéo Băng thấp xuống. Đôi môi Phong ban đầu chạm những cái nhẹ lên bờ môi ướt, rồi từ từ chiếm hữu từng vành môi. Anh đã thèm khát cảm giác này đến điên dại, nhưng giây phút nào đó dường như chợt quên đi. Giờ đang được Băng khơi lại mãnh liệt.
Một lát, Phong đã đẩy vợ xuống giường, bàn tay anh nhẹ nhàng vuốt ve cơ thể vợ. Đôi môi lần đi hôn lên mắt, lên mũi, vành tai rồi lấn lướt trên cổ. Nhưng chợt nhiên, Phong đột ngột dừng lại. Cơ thể anh đang khao khát tột cùng bỗng đứt gãy cảm xúc. Băng vòng tay ôm lấy đầu anh, dướn lên định tìm đến môi anh. Nhưng bất giác, Phong giữ lấy vai cô:
- Anh xin lỗi, có lẽ anh hơi mệt.
- Anh ổn không? – Băng thì thầm
Dù cơ thể vợ trước mắt Phong rất khêu gợi, nhưng Phong không thể hiểu tại sao bản thân lại không hề ham muốn tiếp. Có chuyện gì xảy ra với anh?? Anh chợt nhớ những lần gần gũi trước của hai vợ chồng, cách đây khá lâu nhưng vẫn luôn khiến anh hưng phấn và kích thích mạnh mẽ khi nghĩ đến, mùi hương của Băng, cơ thể của Băng... Nhưng lần này, anh không thể tiếp tục. Cơ thể anh không đáp trả sự ham muốn của Băng.
- Anh xin lỗi – Phong lặp lại – Em ngủ trước đi – Rồi Phong cúi xuống hôn lên trán vợ.
Vục mặt xuống bồn rửa mặt trong nhà tắm, Phong cố gắng thư giãn. Chỉ có vợ mới khiến anh suy nghĩ căng thẳng hơn cả lúc làm việc. Trước đó anh đã không tìm được môí liên kết thường trực khi gần bên vợ, giờ thì anh lại không hiểu chính cơ thể mình. Trước đến giờ dù mệt mỏi, hay đang lo lắng, đau đớn thế nào thì Phong cũng dể dàng bị hấp dẫn bởi Băng. Dù cơ thể vợ đã quen thuộc với anh qua bao năm rồi thì đối với anh vẫn luôn là điều tuyệt diệu muốn khám phá và chiếm hữu nhiều hơn bất kể lúc nào, ở đâu.
Nhưng lúc này mọi chuyện đã đi lệch hướng chóng mặt. Không cách giải thích! Phong hoàn toàn mất hứng trước Băng!
Trường quốc tế A.M
Tan học, học sinh rộn rạo từ các dãy tầng học, khuôn viên ra cổng trường, đông và lộn xộn như kiến cỏ. Học sinh của A.M đều lớn lên trong gia đình có mức sống cao nên chuyện xế hộp riêng đưa đón hay có xe tay ga hạng sang đến trường không phải chuyện lạ. Nhìn qua cũng rõ đều là tiể thư, công tử danh giá.
Với những kẻ không có vẻ rất giàu có như Thiên thì người khác gặp chỉ bán tín bán nghi là cậu đã phẫu thuật thẩm mĩ, đeo lens để có được khuôn mặt như vậy. Về Thiên thì cậu thấy cuộc sống trong trường học bình ổn vậy là tốt rồi, cậu thoải mái theo đuổi đam mê, sở hữu cô bạn gái đã kiên quyết có được từ bé, cậu chỉ cần kiếm được tấm bằng tốt nghiệp khi ra trường và đi làm gì đó chiều lòng ba mẹ.
- Anh Thiên! – Giọng nói của Nhi khiến Thiên thoát khỏi những suy nghĩ vô định
- Em ngủ trong WC sao mà lâu thế?- Thiên đưa mũ bảo hiểm cho bạn gái. Như đã nói, xe cậu chỉ để Nhi ngồi đằng sau. Cậu đưa Nhi về rồi mới về nhà nếu không bận.
- Mới chờ 15 phút anh đã la ó rồi! – Như bĩu môi làm mặt trách cứ đáng yêu
-Nhi!- Từ xa có tiếng gọi. Nhi quay lại thì thấy mẹ vừa bước ra từ ô tô, đang vẫy tay gọi cô. Có vẻ nhận ra sự có mặt thân thiết của chàng trai gần con gái, Yến Chi liền tiến lại phía con
Nhi chặn mẹ lại trước khi mẹ đến gần chỗ Thiên. Nhi chưa sẵn sang để giới thiệu hai người với nhau mặc dù đã đôi lần kể về câu bạn trai này với mẹ
- Sao mẹ lại đến đây?
- Mẹ đi tiệc gần đây tiện thì qua đón con mà. Sao, không muốn giới thiệu ẹ cậu bạn kia à?
Nhi lúng túng vì cũng không chắc Thiên có muốn gặp mặt mẹ mình bất ngờ thế này không. Cô cũng thở phào thầm rằng hôm nay Thiên mặc đồng phục nghiêm chỉnh.
Nhìn vào gương chiếu hậu, Thiên biết rõ chuyện đang diễn ra, cũng hiểu rõ điều bạn gái nghĩ. Cậu tháo mũ bảo hiệm, bước xuống xe moto, rồi bước thẳng đến chỗ hai mẹ con Yến Chi. Đôi mắt đen sẫm màu café tự tin và phong thái ung dung hơn tuổi:
- Chào cô, cháu là Lâm Chấn Thiên, người yêu con gái cô!
Ngày thứ bảy đẹp trời, nắng nhẹ, mây xanh. Thiên đến trường, Vy đi nhà sách. Dù Vy phải bỏ dở việc học ở trường cũ nhưng cũng ai trong gia đình thấy lo lắng cho cô nhóc, số kiến thức cô nhóc đọc trong sách một ngày còn nhiều gấp chục lần được học ở trường.
Còn hai vợ chồng ở nhà. Phong làm việc ngoài phòng khách, anh vẫn nghe tiếng game điện thoại trong phòng ngủ nên chắc Băng đang chơi game.
Điện thoại chợt rung, là cuộc gọi từ vị bác sĩ ở thị trấn Au.
- Tôi đã nhận được mẫu máu cậu gửi. Lần nay kiểm tra như mọi lần phải không?
Phong bất giác nhìn cánh cửa phòng nơi Băng đang phía trong.
- Tôi muốn nhờ bà kiểm tra một vấn đề nữa. Tôi sẽ chuyển tiền như đúng phí bên ngoài!
Cất điện thoại vào túi, Phong nhìn đồng hồ, anh rời khỏi ghế rồi đi vào phòng trong.
- Hơn một tiếng rồi Băng, đừng chơi game nữa!- Phong nhắc nhở vợ như dặn dò một đứa trẻ. Nhưng anh nhận ra Băng đã để điện thoại trên đầu giường, tiếng ứng dụng không tắt. Băng đang ngồi ngắm mình trước gương, đôi mắt cô cứ trân trối nhìn vào gương mặt trong gương. Hai quầng thâm mắt làm cô trông xanh xao. Gần đây Băng thường xuyên nhìn mình trước gương như vậy, lặng người nhìn, ánh mắt vô hồn, và Phong biết điều đó. Anh cảm thấy có điều gì làm vợ anh bất an mà anh không thể đọc được, Băng cũng không chịu chia sẻ.
- Em nghĩ gì vậy? – Phong đứng phía sau vuốt nhẹ tóc vợ
- Có phải em già đi không, Phong?
Bàn tay Phong mơn nhẹ trên gò má vợ
- Em vẫn giống y như này em đồng ý lấy anh. Là em lo nghĩ về chuyện đó sao?
- Em già đi anh còn yêu em không, Phong?
- Anh có, lúc nào cũng có!
Phụ nữ luôn như vậy, dù đã hàng ngàn lần nghe câu nói anh yêu em, vẫn hàng ngày muốn nghe lại, muốn nó được khẳng định lại. Và đàn ông nhất quyết phải hiểu điều này.
Phong định chải tóc cho Băng nhưng cô giữ lấy tay anh
- Đừng, em tự làm!
Không thể hiểu tại sao Băng từ chối khi đây là việc cô rất thích để chồng làm, Phong định hỏi thì có tiếng chuông cửa.
Ngoài cửa, người phụ nữ đứng chờ tâm trạng đang rối bời, cô đã mong cuộc gặp mặt trở lại này vô cùng, cũng từng mong không bao giờ gặp lại Phong nữa – Người chồng cũ của cô.
Dẫu, Yến Chi là người được chuẩn bị tâm lí trước, rất lâu, thì khi Phong mở cánh cửa ra, người bối rối, nghẹn lời vẫn là cô. Phong mất không lâu để nhận ra Yến Chi. Với người ngoài. Anh vẫn không thay đổi nét mặt lạnh lùng, không lộ cảm xúc trước kia.
- Cô có muốn vào nhà ko? – Và cả sự lãnh đạm cũng không thay đổi ở anh.
Yến Chi đã nghĩ sẽ mở lời trước, vui vẻ như đã chấp nhận chôn vùi quá khứ, như chưa từng có chuyện xảy ra giữa cô và anh, nhưng rốt cuộc vẻ dửng dưng của Phong vẫn khiến cô nhớ về ngày trước. Chi nhận ra Phong không thay đổi nhiều, vẻ đẹp trai, phong trần ấy vẫn rất hút hồn, chỉ là đã càng trưởng thành hơn, đàn ông hơn. Chỉ là Phong đã hoàn toàn thuộc về người khác. Còn cô, Yến Chi, cũng đã có một gia đình của riêng mình.
Trái đất này hình tròn, Phong không hề ngạc nhiên khi gặp Chi ở đây, hay tò mò tại sao Chi biết địa chỉ. Điều gì cũng có lí do. Chỉ đến khi người vợ cũ nói về mối quan hệ giữa Thiên và con gái cô, miệng Phong mới vẽ một nét cười thoáng qua. Hẳn là một sự trùng hợp se duyên khó đoán của ông trời, nhưng cũng không ít thú vị.
- Chấn Thiên rất đẹp trai, rất giống bố. Gia đình anh chắc hẳn luôn hạnh phúc bao năm nay – Trong ánh mắt Chi phảng phất chút nỗi buồn, nhưng Phong không để tâm, anh càng không định nhắc lại chuyện trước kia, không muốn khơi lại nỗi đau anh đã bắt người phụ nữ này chịu đựng. Phong biết, Yến Chi là người phụ nữ tốt.
- Thiên còn nông nổi, và thích làm theo ý mình, nhưng chắc chắn sẽ là người đàn ông biết chăm sóc người mình yêu – Phong nói như một tự hào về con trai
- Giống ba nó, phải không? – Chi cười, cô bất giác nhìn về phía cửa phòng ngủ. Băng đang bước ra.
Chi đã luôn ghen tị với Băng, nhưng bây giờ, khi thời gian đã quá lâu, ngoài nỗi ghen tị ấy còn có cả sự chúc phúc thật tâm khi thấy một người phụ nữ khác hạnh phúc, niềm hạnh phúc mà cô đã không có được.
- Phong, trong phòng hết nước! – Băng nhìn Chi nhưng lại cất tiếng nói với Phong.
- Anh vào bếp lấy cho em – Phong đứng dậy, lúc đi qua Băng, bàn tay anh khẽ vuốt tóc cô. Băng đã yêu Phong một phần vì lẽ đó, trước mắt người phụ nữ khác vẫn luôn ân cần và thể hiện yêu thương vợ.
Chi mỉm cười:
- Bao năm rồi cô vẫn đẹp như vậy, Hải Băng.
- Phong, em mệt. Cửa sổ sáng em không ngủ được – Băng đáp, nhưng không dành cho vị khách, mà vẫn tiếp tục cuộc đối thoại với chồng.
Phong cầm cốc nước lọc ra từ phòng bếp, anh nhìn Chi một giây như cần một sự thông cảm. Băng luôn thất thường như vậy.
- Em không thể ngủ nhiều ban ngày, không tốt cho cơ thể em.
- Anh nói chuyện rất phiền! – Băng nhíu mày, vẻ bực bội
- Tôi nghĩ là tôi nên xin phép. Tôi còn có việc riêng bây giờ - Yến Chi hiểu đã đến lúc mình phải rời đi rồi, cô nhìn Băng trao một nụ cười nhưng Băng dường như làm thinh. Chi khẽ gật đầu chào Phong rồi đi thẳng ra cửa, không quên để lại một lời chào.
- Sẽ rất hoan nghênh nếu hai vợ chồng đến gia đình tôi chơi. Hẹn dịp khác gặp lại!
Chi đi khỏi rồi, Băng thả mình xuống ghế nệm, tỏ ra dễ chịu.
- Nước của em – Phong đưa cốc nước cho Băng, nhưng một lát cô vẫn không đón lấy
- Em hết khát rồi, cũng không buồn ngủ.
Cơ mặt Phong giãn ra, nhưng giọng vẫn nhẹ nhàng với vợ:
- Em không nên cư xử với khách như vậy
- Anh đang nổi nóng với em đấy à? – Băng hỏi, nhưng rõ ràng giọng cô mới như người đang nổi nóng
- Anh không, nhưng anh muốn em chú ý. Nếu Thiên và Vy ở nhà, chúng sẽ nhìn thấy cách em cư xử.
- Vì cô ta đẹp à? – Băng bỗng đứng bật dậy, ném vào Phong cái nhìn nóng nảy
- Em đang nói sang chuyện gì vậy?
- Vì cô ta đẹp, sang trọng và lịch sự nên anh muốn em phải tử tế với cô ta!
- Lí lẽ gì vậy, Băng? – Phong thật sự không hiểu nỗi đầu vợ đang nghĩ gì, tại sao cô trở nên như thế. Dù Băng có hay thất thường, vô lí trước đây nhưng quá đáng như bây giờ thì chưa từng.
- Anh không muốn tranh cãi với em. Ta dừng chuyện này ở đây thôi.
Phong định quay đi nhưng lập tức bị Băng giữ tay lại:
- Em không còn đẹp nữa nên anh chán rồi phải không?
- Băng, anh thật sự không muốn nói tiếp vấn đề này, lúc này!
- Anh không còn yêu em đúng không?
Phong nhắm mắt, anh cố gắng giữ bình tĩnh. Anh quay lại, nhìn thẳng vào vợ:
- Anh cần đi làm việc, tối nay ta sẽ nói tiếp nếu em còn muốn. Giờ thì em cần bình tĩnh lại, được chứ?
- Anh nói yêu em đi! Nhìn vào mắt em mà nói đi! – Giọng Băng cao vút
- Anh... – Phong định thốt ra để yên lòng vợ, nhưng lạ lùng, anh không rõ điều gì khiến anh nghẹn lại khi đang nhìn trực diện Băng như thế này!
- Anh do dự! Lâm Chấn Phong! Cũng có ngày anh do dự để nói câu đó. Tại sao anh phải suy nghĩ để nói câu đó?? Từ lúc gặp lại, anh còn chưa chủ động hôn em lần nào!!
Băng nói như trách móc, như kết tội, như cô thấy đau! Cô chạy vào phòng ngủ, đóng sầm cửa vào.
Phong thở hắt ra, như mọi lần, anh suy nghĩ lại những câu đã nói để tự xem mình đã sai ở đâu, riêng việc anh khiến vợ giận dữ cũng là anh sai rồi.
Băng đã đúng, anh còn chưa chủ động hôn vợ lần nào từ lúc đến đây, dù anh vẫn quan tâm và ân cần như một thói quen.
Phong chợt nhận ra Thiên và Vy đã về cùng lúc và đứng phía ngoài cửa đang mở từ khi nào
- Tại sao ba lại cãi nhau với mẹ? – Phong vừa ngồi xuống ghế, vẫn còn thấy rối loạn với mớ suy nghĩ nhất thời không tài nào sắp xếp thì câu hỏi của Thiên đã lại tấn công anh
- Mẹ mới khỏe lại mấy hôm, chính ba đã dạy con phải kiềm chế và bình tĩnh khi nói chuyện với phụ nữ mà??
- Anh Thiên, chính anh cũng nghe và rõ mẹ mới là người gây chuyện. Anh để ba yên, ba bây giờ đau đầu hơn anh nhiều!
- Im lặng đi!!! – Giọng Phong gắt lên, chứa nhiều nỗi bực tức chất chồng lại . Lâu lắm anh mới lớn tiếng với con như vậy
Thiên lập tức bỏ về phòng, miệng vẫn nói một câu đủ để ba nghe:
- Con biết là dạo này mẹ xuống sắc, nhưng chính ba đã nói là đàn ông không được yêu chỉ vì vẻ bề ngoài!
Thiên vào phòng đóng cửa rồi, Vy mới ngồi xuống cạnh ba, bàn tay nhỏ xiết lấy tay Phong
- Ba ổn không? – Cô nhóc bất giác nhìn vào màn hình laptop, màn hình đang tối do chế độ tắt đèn tự động bỗng bật sáng lên. Một tin cảnh báo từ hệ thống, có dấu chấm than đỏ ám chỉ nguy hiểm: “Hệ thống đóng băng do lỗi. Nhấp để kiểm tra lỗi”. Vy hiểu là hệ thống an ninh ba đang thiết lập đã gặp sự cố, có thể có hacker muốn đột nhập hay phá sập như trò Thiên đã làm.
Trong đầu Phong, anh đang cố sắp xếp mọi việc logic lại, nhưng mọi thứ cứ lệch khỏi quĩ đạo. Về Băng, về chính anh, lời của Thiên, về công việc đang chồng chất. Càng cố giữ bình tĩnh và sắp xếp lại suy nghĩ, Phong càng thấy thần kinh căng như dây đàn.
Bất ngờ, Phong đóng sập chiếc lap lại, đứng bật dậy bước thẳng về phía cửa.
- Ba à! – Vy gọi theo nhưng Phong đã không còn trong tầm nhìn của cô nhóc nữa. Một lát, tiếng ô tô lao ra khỏi cổng, tiếng thắng đột ngột nhưng vẫn êm ái, rồi con xe lao vút đi...
Thiên gõ cửa gọi mẹ, nhưng không nhận được lời đáp. Cậu tự ý mở cửa vào trong.
Băng ngồi đó, trước gương, nhìn chăm chú vào gương mặt mình. Thiên nhìn bàn tay mẹ cầm lược để trên bàn. Cậu bàng hoàng khi thấy trên răng lược vương rất nhiều tóc của mẹ. Cả trên bàn, những sợ tóc rụng lộn xộn, dày ken, ngỡ nâng lên có thể được cả nắm tay... Đó là lí do tại sao Băng không muốn để Phong chải đầu giúp cô.
- Mẹ... – Thiên thảng thốt gọi, cơ thể cậu cứng đờ.
- Thiên à, mẹ không còn đẹp nữa, phải không?