Ở một nơi khác không phải Vilas, Thiên và Vy vẫn ngày qua ngày lo lắng cho ba mẹ chúng. Phong đã không tiết lộ địa điểm hay danh tính thực sự của “kẻ thù”, vì Phong biết Thiên, Vy sẽ không ngồi yên khi ba mẹ đang gặp nguy hiểm ở đâu.
- Ba đã không liên lạc gì lại từ lần gọi trước.
Vy nằm áp một bên má xuống bàn gỗ, đôi mắt nâu khói vẫn chăm chú theo dõi màn hình điện thoại. Cô nhóc gần như canh phòng chat 8760 trên “Con chim xanh” 24/24.
- Ba sẽ không sao, cả mẹ nữa, Vy. – Thiên trấn an em gái. Cậu cũng rất lo lắng, nhưng cậu phải bình tĩnh hơn để Vy được yên tâm. Thiên tiếp tục công việc của mình, bày những đồ ăn từ hộp giấy cứng lớn mà Yến Nhi, bạn gái cậu, gửi tới lên bàn. Toàn là những món hấp dẫn và chế biến phức tạp.
Đôi mắt nâu khói bắt ánh sáng, hướng ra cửa sổ phòng, nhìn những chiếc lá xanh run nhẹ trong gió. Một con chim nhỏ đậu trên cành cây, xỉa lông lá.
- Vì ba mẹ đều quá “đặc biệt”, mà chúng ta không thể sống bình yên được phải không anh?
- Vy, sóng gió đã tới nhưng sẽ qua nhanh thôi. Cả em hay anh cũng đều tin, ba sẽ đưa mẹ trở về mà... Còn bây giờ thì ăn đã, phải sống tốt để ba không lo. Và khỏe mạnh để ba có liên lạc “giao việc” thì còn làm được chứ, baby!
Thiên gõ gõ tay xuống bàn gỗ, giọng dỗ dành em gái. Vy ngẩng đầu dậy, nhìn một lượt các món ăn trên bàn:
- “Gấu” của anh gửi thật à? Điểm cộng lớn đấy anh trai, đảm đang, chu đáo đấy! Bao nhiêu món thế này chuẩn bị kì công lắm đây...
Thiên vừa gật gù, vừa giơ hộp giấy cứng đựng đồ ăn lên, để Vy nhìn thấy logo sang trọng in trên đó: “Nhà hàng Ý 5 sao”
Vy nhướn mày, ra ý chào thua:
- Anh không định bắt chước ba, lấy một người vợ về để ngắm phải không?
Một ống kính máy ảnh chĩa vào căn phòng từ ngoài cửa sổ, chụp lén, rồi lặng lẽ biến mất.
Đã là lần thứ ba Phong nhận được ảnh chụp Thiên, Vy. Cứ mỗi lần anh chạm mặt Băng trong Vilas, và nói với Băng những câu có ý định khiến cô nhớ lại thì vệ sĩ của Davinci sau đó lại gửi anh một bức ảnh của hai đứa. Lời đe dọa không được nói ra nhưng vẫn rất rõ ràng để hiểu: Thiên, Vy vẫn luôn trong tầm mắt của hắn, nếu Phong “dở trò” hay tìm cách trả thù, anh sẽ phải ân hận!
Một thiên tài luôn có cách giải quyết mọi vấn đề, nhưng khi bị ràng buộc bởi những mối nguy hiểm có thể xảy đến với người thân yêu, mọi thứ lại khó khăn hơn nhiều
Một kẻ vest đen nữa lại xuất hiện, đem tới một hộp quà thắt nơ đen sang trọng. Là vệ sĩ của Janda:
- Tiểu thư Janda chuyển tới một món quà, hi vọng quản lí đêm nay có thể đến phòng của tiểu thư, trực tiếp nhận lời xin lỗi thật lòng từ tiểu thư.
Tên vệ sĩ đã rời đi. Dĩ nhiên Phong sẽ không đụng một ngón tay tới hộp quà. Nhưng nếu là đến phòng riêng của Janda, Phong chợt có một suy tính khác, dù điều đó có vô cùng làm anh khó chịu.
Anh cần biết tại sao Băng sau vài ngày lại đã quên mất anh, và tìm cách khác để cô lấy lại trí nhớ.
Gần 8h tối.
- Không thể tin được! – Janda gần như thốt lên – Em đã nghĩ anh không đến, nhưng anh còn đến sớm nữa!
Janda không thể kiềm chế niềm vui sướng khi Phong lần đầu đứng trong phòng riêng của mình. Anh đứng đó, giữa căn phòng, sừng sững, cao lớn như một bức tượng thần. Cô ta đứng trước Phong, tươi cười rạng rỡ:
- Anh xem món quà em tặng chưa? Là bộ vest thiết kế riêng cho anh, may thủ công từ những người thợ chuyên nghiệp nhất nước Pháp.
- Nói vào vấn đề chính đi – Phong đáp, nhưng không nhìn Janda, đôi mắt sẫm màu sắc lạnh của anh đang chậm rãi nhìn khắp căn phòng.
- Từ từ... cứ từ từ thôi, đêm nay còn dài mà. Không biết anh đến sớm nên em chưa chuẩn bị gì cả. Anh chờ em một lát, chỉ một lát thôi.
Janda lùi dần, vừa nói vừa cười tươi với Phong. Cô ta nhớ ra mình chưa tắm, chưa diện đồ gợi cảm, chưa sức nước hoa. Và cô ta nhanh chóng vào phòng tắm, còn cố tình không khóa trái cửa, hồi hộp nghĩ đến chuyện Phong sẽ bước vào.
Nhưng Janda vì quá sung sướng, mị tình mà quên mất rằng Phong căm hận còn chưa giết cô ta được, huống hồ là đến đây để âu yếm cô ta.
Phong không có nhiều thời gian, anh lập tức lại bàn của Janda mở laptop. Chỉ mất 3 phút để anh hack mật khẩu và vào được máy. Và 30 giây để cài đặt chế độ ẩn danh – mọi hoạt động anh làm trên máy từ lúc xâm nhập đều không lưu lại một dấu vết nào. Anh gửi tin nhắn cho Thiên, Vy ở web Con chim xanh:
“Vy, giúp ba tìm mọi tài liệu chuyên sâu liên quan y học về loài cá răng cưa, hãy liên lạc với bác sĩ ở Thành phố Au để được giúp đỡ.
Thiên, gửi cho ba tất cả bức ảnh trước giờ của gia đình ta, có mặt vợ ba. Gửi laptop trong vali của ba đến hộp đựng đồ công cộng ở công viên U, thành phố P-Li. Và luôn bảo vệ em gái con!
Hãy làm mọi thứ cẩn trọng.
Mọi chuyện đều ổn.”
Tin nhắn gửi đi được rep lại tức khắc:
“Rõ, thưa ba. Con và anh Thiên cũng ổn!”
Phong hiểu rằng con gái đã luôn lo lắng và canh phòng chat.
“Ba sẽ sớm về, ba hứa.”
“Vâng, con tin.”
Chỉ cần 15p, Phong hoàn toàn có khả năng vượt tường lửa và đột nhập vào hệ thống an ninh của Vilas. Nhưng anh rõ một điều, Davinci có một dàn chuyên gia IT được thuê để bảo an hệ thống này 24/24. Chỉ cần Phong đột nhập, lập tức sẽ bị phát hiện và xác nhận là đột nhập từ máy tính của Janda. Như thế chẳng khác nào rút dây động rừng và Thiên, Vy sẽ bị đe dọa tính mạng.
Phong quyết định điều tra về Janda bằng cách hack mọi tài khoản cá nhân của cô ta. Tài sản ngân hàng có con số khổng lồ, nắm giữ 15% cổ phần trong đại tập đoàn Uyam, vô số tài sản bất động sản, giữ quyền thừa kế của nhiều khách sạn, khu giải trí. Thống kê tài chính cho thấy một tháng chỉ ngồi im một chỗ cũng đem về cho Janda cả triệu USD. Đó là lí do cô ta luôn tự tin ngạo mạn rằng bất cứ kẻ đàn ông nào cũng có thể quỳ gối để được ở bên mình. Email của Janda có hồ sơ bệnh án của bệnh viện, Phong biết được rằng sau lễ hội ồn ào ngày trước, cô ta đã phải đi điều trị tâm lí một thời gian. Phong ít khi hối hận điều gì mà không liên quan đến vợ anh, nhưng cứu Janda chắc chắc là điều anh vô cùng hối hận!
Từ email của Janda, Phong lần ra và hack được địa chỉ email của Davinci. Hắn là kẻ cẩn trọng nên không lưu giữ gì nhiều. Nhưng trong một giao dịch gần đây, hắn đã trả một khoản tiền lớn để mua một thứ thuốc cấm từ nước ngoài. Chính là thứ thuốc Phong đã nghĩ tới khi Băng lần thứ 2 không nhận ra anh. Thuốc gây ức chế trí não, giảm khả năng ghi nhớ và tập trung suy nghĩ, mỗi lần cố gắng nhớ lại một điều gây ấn tượng, thì lập tức sẽ đau dây thần kinh, hệ quả là cơ thể suy nhược và không thể nhớ về những điều quan trọng muốn nhớ.
Janda đã sửa soạn xong, mở cửa phòng tắm bước ra...
Phong đã tắt laptop và ngồi xuống ghế dài trước đó chỉ vài giây.
Bản thân anh vẫn đang chìm vào cơn giận dữ ngầm trong lòng, khiến bên trong như tích tụ lại thành quả mìn có thể phát nổ lập tức. Anh chỉ muốn xé xác Davinci ra ngay lúc này!
- Anh đợi em mệt lắm không?
Nhưng mùi nước hoa của Janda xộc vào mũi Phong khiến tâm trí anh bị phân tán, thực sự muốn ói ra. Bàn tay Janda khẽ đặt lên cánh tay Phong, vuốt ve, cùng giọng nói ngọt ngào:
- Em rất cảm kích khi anh ở đây. Em xin lỗi vì đã muốn hại Angel, nhưng em không cố tình đâu. Là tại anh đã phụ lòng em trước...
Bàn tay khiêu khích của Janda chuẩn bị đặt lên ngực Phong, lần tới khuy áo, nhưng Phong đã không thể kiềm chế thêm mà đứng bật dậy. Giọng anh lạnh lẽo:
- Đừng gọi vợ tôi là Angel.
- Được, được, em sẽ không nhắc tới cô ấy... Nhưng tối nay anh có thể ở lại với em không?
Một lời mời chào dẫn dụ, một chiếc váy trễ nải gợi tình và một đôi mắt long lanh (tỏ ra) ngây thơ. Nhưng trước mắt Phong, anh chỉ thấy một kẻ tâm thần bệnh hoạn. Phong không còn thấy tức giận với thứ tâm thần ấy nữa, mà là cảm giác khinh bỉ, không thèm nghĩ rằng cô ta tồn tại.
Anh quay người, bước thẳng ra cửa, như một lời từ chối Janda rõ ràng nhất. Nhưng cô ta không bỏ cuộc, đã lập tức chạy đến ôm lấy anh từ phía sau, vòng tay ôm rất chặt:
- Đừng như thế, em biết lỗi rồi, em xin lỗi rồi. Em sẽ không đụng tới cô ấy nữa như anh muốn. Anh xem em như kẻ thay thế cho cô ta cũng được, em chịu hết. Nhưng đừng tuyệt tình với em, xin anh...
Vòng tay nơi lỏng hơn, Phong từ từ quay người lại, đối diện với Janda, nhưng không nhìn cô ta. Ánh mắt anh sắc lạnh nhìn hướng khác:
- Thay thế? Cô tuyệt đối không xứng.
- Không, em không tin. Em không thua kém cô ta bất kì thứ gì!
Bởi vì Phong hoàn toàn dùng thái độ lãnh đạm, Janda cũng không tức giận, mà giọng nói như van lơn. Và Janda bắt đâu tuột dây váy xuống, ánh mắt vẫn ngước lên nhìn Phong đầy thách thức, khiêu gợi.
- Em không tin đàn ông có thể chung thủy với 1 người phụ nữ. Điều đó không thể!
Phong không ngăn cô ta, cũng không tỏ ra bất cứ cảm xúc nào. Tất cả trên gương mặt anh là sự lạnh lùng, bình thản, như trước mắt anh chỉ là không khí. Đó chính là mức độ khinh bỉ cao nhất.
Anh từ từ đưa ánh mắt nhìn thẳng vào Janda, khi cô ta đang kéo tuột chiếc váy rơi xuống. Giọng anh y như ánh mắt anh, hoàn toàn vô cảm:
- Cô có lột hết trước mắt tôi, với tôi cô vẫn là con quỷ dữ trong hình người.
Janda đứng nguyên một chỗ, đôi mắt không chớp nhìn theo Phong bước ra khỏi phòng mình.
- Lâm Chấn Phong! Hôm nay anh dám hạ thấp tự trọng của em, ngày mai em sẽ bắt anh quỳ xuống van xin trước mặt em!
***
- Lâm Chấn Phong thực sự may mắn, thiếu gia. Chưa kẻ nào rơi xuống bể ấy mà còn sống. Kẻ cả kẻ bơi giỏi nhất cũng sẽ hoảng loạn mất tự chủ khi gặp loài quái vật ấy
Davinci chống cằm trên bàn làm việc, ánh mắt nhiều mưu tính, Lâm Chấn Phong luôn làm hắn đau đầu.
- Hắn chưa chết cũng tốt, vẫn còn nhiều giá trị lợi dụng. Nhưng ta lo lắng một điều. Hắn đã bị tấn công, chắc chắn sẽ nghi ngờ về khu vực bể nước ấy, và loài quái cá ta nuôi.
Quản lí của Davinci khẽ cười:
- Thiếu gia, có phải thiếu gia đề cao hắn quá rồi không? Chưa chắc hắn đã biết đó là loài vật gì, có khi còn chưa tưởng tượng bao giờ là có nó trên đời! Mà cứ cho là biết, hắn cũng không thể biết nó có tác dụng gì khi được nuôi ở Vilas này.
- Phải – Davinci gật gù – Không thể biết được! Một ngày 10 tiếng làm việc cho ta, thời gian còn lại quanh quẩn bên các cô gái trong Vilas cũng khiến hắn không có thời gian làm gì nữa rồi. – Davinci đang nghĩ đến Janda và Len, giọng nói đầy mỉa mai – Vậy sao ta phải quá đề cao hắn, thực sự chỉ có một bộ óc hơn người cũng đâu làm được gì! Còn không giữ được vợ ... Haha – Davinci bật cười khoái trá.
Davinci lại bên bàn kính, một tô cháo gà nóng đã được đặt sẵn sàng ở đó. Hắn mở ngăn khóa tủ, lấy ra một lọ thủy tinh nhỏ trong suốt, đựng thứ thuốc trắng đã nghiền nát. Rồi hắn mở tô cháo, đổ một lượng thuốc nhất định vào, dùng thìa khuấy đều. Hắn đậy nắp, miệng vẽ một nét cười thoả mãn:
- Phải, một kẻ không giữ được vợ, còn không thể làm vợ nhớ ra mình là ai, thì có tài cán gì mà khiến ta phải đề phòng mới được!
Davinci đã phát hiện ra Angel rất thích cháo gà hầm, đây là món khi cô mang thai Thiên và Vy bị nghén, giữa đêm thường hay bắt Phong phải đi mua. Có lần anh còn cõng cô vào tận thị trấn để ăn, đến mức bác chủ quán đầu thị trấn còn nói với con gái nhỏ rằng, sau này phải kiếm được tấm chồng như thế... Là hết mực thương chiều vợ như thế.
Băng ăn ngon hết tô cháo trước ánh mắt hài lòng của Davinci. Hắn đưa cô khăn giấy và nước lọc:
- Những cơn đau đầu vẫn hành hạ em phải không? Có lẽ là do di chứng của tai nạn. Gã quản lí mới, thấy hắn anh chỉ muốn cho người đánh chết vì đã hại em ra thế này. Nhưng hắn đã làm em gái anh mê muội thật rồi, anh không thể đụng tới. Nhưng anh hứa, anh sẽ tìm các chuyên gia giỏi nhất để chữa khỏi cho em, giúp em lấy lại trí nhớ.
Băng gần đây thường xuyên bị các cơn đầu đột ngột. Cô không biết rằng sau mỗi cơn đau như thế, mọi thứ cố gắng nhớ lại hay tập trung nghĩ về, cô đều hoàn toàn quên mất. Sau đó chỉ còn cảm giác mệt mỏi, cảm giác đã bỏ quên một thứ quan trọng ở đâu đó, nhưng bất lực để nhớ ra. Cô chỉ thấy thoải mái hơn khi tưởng tượng ra một vùng biển trong xanh, yên bình...
- Hai ngày tới anh phải ra nước ngoài. Ngày kia là ngày mất của mẹ anh, di nguyện của bà là tro cốt đặt ở nơi bà sinh ra. Bà là sự hối hận lớn nhất của cuộc đời ba anh, vì đã quá coi trọng sự nghiệp mà để mất người ông yêu thương nhất. Nhưng em yên tâm, sau khi kết hôn, anh sẽ hết mực chăm sóc cho em. Cũng muốn đưa em đi cùng anh, nhưng sức khỏe em không tốt và nhiều con mắt dòm ngó vào anh không thích. Vậy nên hãy ngoan ngoãn ở nhà nhé, chờ anh về.
Băng đã nằm xuống sàn, vờ như ngủ rồi. Những lời nói của Davinci không khiến cô rung động, nhưng khiến một người đã quên mọi thứ trong quá khứ như cô thấy an tâm.
***
Chiều muộn. Len thức dậy sau giấc ngủ ngày trong căn phòng của mình. Con bé cào tay vào bộ tóc xù khiến nó càng rối lên. Rồi con bé vươn hai tay, ngáp một hơi dài thoải mái:
- Aa... Cả Davinci và Janda cùng không có mặt ở nhà, không khí trở nên thật trong lành mà!
Len biết mai là ngày giỗ của mẹ Davinci và Janda, hàng năm cứ dịp này là cả hai lại ra nước ngoài. Con bé cuộn lấy cái chăn, rồi cả người cả chăn lăn từ trên giường xuống sàn kính. Vươn tay lấy chiếc laptop của mình, Len mở màn hình, khởi động. Đôi tay nhỏ thoăn thoắt lướt trên phím, đôi chân thò ra ngoài chăn đạp đạp không khí.
Trên màn hình, hệ thống camera toàn biệt thự hiện lên. Điều Len quan tâm đầu tiên là phòng của “anh chú” Chấn Phong. Phong vừa về phòng, có lẽ vừa đi làm việc không công cho Davinci. Len đoán việc đầu tiên Phong làm là mở tủ lạnh lấy sữa uống, và con bé thích thú vì đoán không sai. Tiếp theo, Len mở camera căn phòng Davinci quan tâm nhất, là phòng của Angel... Đôi mắt Len chợt nheo lại, có gì đó không ổn!
***
Tay vệ sĩ cà thẻ xanh, trước khi đẩy cửa bước vào phòng của Angel, hắn nhận cuộc gọi đến:
- Đau đớn và giày vò vào, nhưng đừng để cô ta chết ngay! Làm nhanh gọn rồi ra sân bay lập tức, tiền sẽ được chuyển tới ngay khi xong việc.
Tay vệ sĩ vào phòng, bước tới gần cô gái trong chiếc váy ngủ đang quay lưng lại với hắn, rồi cúi đầu:
- Tiểu thư, cô có muốn đi ngắm mặt trời lặn không?
Phong không lạ nếu mới sáng sớm Len đã vào phòng anh, nhưng hôm nay trông bộ dạng con bé hết sức hốt hoảng.
Anh vừa cởi khuy tay áo vest vừa thong thả hỏi:
- Cũng có chuyện khiến nhóc hốt hoảng như vậy?
- Chú... – Len đưa tay lau mồ hôi, thở thêm vài hơi để bình tĩnh hơn – Chú đã biết nơi đáng sợ nhất Vilas rồi đúng không. Nhưng còn một nơi đáng sợ thứ hai, là lí do khiến toàn bộ giúp việc ở đây đều sợ Janda phát hãi- “Nourishment” – tên vệ sĩ của Davinci hình như muốn đưa vợ chú đến đó, nhưng hắn... tôi chưa thấy hắn trong biệt thự này bao giờ!
***
- Đây không phải đường tới nơi ngắm mặt trời! – Băng dừng lại, giọng nói bình thản.
Cô không quan tâm tên vệ sĩ này nhìn lạ hoắc, nhưng hắn dẫn đường và vừa rẽ vào một hàng lang đi ngược lại hướng tới đoạn hành lang xem hoàng hôn.
Tay vệ sĩ quay lại, hắn thấy phục khả năng nhớ đường của Angel, vì các hàng lang ngang dọc trong Vilas khá rắc rối và bằng kính nên nhìn từa tựa giống nhau. Hắn đã mất cả ngày để học thuộc đường đi trên bản đồ được cấp.
- Tiểu thư, đi đường này cũng tới đó được.
- Vậy tự ngươi đi – Băng ngại giải thích nhiều, cô định quay lại đúng nơi cô muốn đến.
Nhưng tay vệ sĩ tóm lấy cổ tay cô:
- Tiểu thư không được đi một mình!
Khá bực bội vì kẻ nhiều chuyện lại còn chạm vào mình, Băng ngoảnh lại, đôi mắt hai màu băng lạnh nhìn tên vệ sĩ, giọng nói âm vực cao:
- Bỏ ra!
Gã vệ sĩ nhìn chằm chằm vào ánh mắt lạnh lùng nhưng cũng trong trẻo thu hút kia, miệng hơi nhếch lên:
- Tôi được dặn là phải dùng chất kích thích trước để ra tay hưng phấn hơn. Nhưng với phụ nữ đẹp như cô em thì không cần rồi!
Dứt lời, hắn giữ chặt cổ tay Băng hơn và kéo mạnh cô đi theo.
Hắn quá to khỏe, Băng không thể giằng ra hay kháng cự hiệu quả.
“Nourishment” (Sự nuôi dưỡng) – Bảng chữ nhật in con chữ đỏ treo trên cửa một căn phòng, phía trên có dấu hiệu cảnh báo (!). Nhưng Băng chỉ kịp đọc được con chữ trên cửa thì tay vệ sĩ đã mở cửa rồi đẩy mạnh cô vào trong.
Băng ngã chúi xuống sàn kính, cổ tay đau nhức vì tên kia dùng lực mạnh. Hắn rất nhanh, cởi khuy áo vest, cởi carvat.
- Cô em có muốn trăng trối điều gì không? Cầu xin tha mạng hay cầu xin nhẹ tay chẳng hạn, anh sẽ xem xét?
Tên vệ sĩ giả đã cởi bỏ cả áo sơ mi, để lộ những hình xăm quái dị trên ngực và bắp tay lớn.
- Nhìn mặt anh cũng tử tế đúng không? Ai mà đoán được anh đang bị truy nã vì tội hiếp dâm hành hung cơ chứ!
Hắn rút thắt lưng ra, cuộn cuộn vài vòng trên cổ tay:
- Nhưng gọi hiếp dâm là không đúng, anh thích bạo dâm! Sao nào, kích thích không?
- Đồ điên! – Băng hoàn toàn không sợ hãi, cô bình thản nhả ra hai chữ bực bội, rồi chống tay định đứng dậy.
- Điên? – Tên cởi trần trợn mắt – Đúng, đang điên! Muốn giết mày trước rồi mới hiếp đây!!
Hắn nhào tới trận Băng xuống sàn, hai bàn tay to lớn bóp mạnh hai vai cô. Băng vừa thấy đau thì môi đã bị ép chặt, khiến tiếng cô định phát ra bị đẩy ngược vào trong. Cảm giác ghê tởm hơn khi lưỡi hắn tiến vào trong hoành hành khắp khoang miệng cô, thô bạo và dâm dục. Băng thật sự kinh tởm chỉ muốn ói, nhưng bàn tay cố sức đẩy khuôn ngực gã đàn ông vẫn bất lực, hắn quá khỏe. Suy nghĩ lóe lên trong tích tắc, cô nghiến chặt hai hàm răng lại với nhau. Một tiếng rên xiết vang lên giận dữ, gã tội phạm đã buông Băng ra, miệng há hốc đau đau đớn. Lưỡi hắn bị cắn đến chảy máu.
- Con đàn bà khốn kiếp! – Cùng tiếng chửi thề lớn, hắn giơ tay tát mạnh Băng một cái khiến má cô hằn đỏ những vết ngón tay.
- Bệnh hoạn! – Băng vẫn không hề hãi sợ, ánh mắt lại nhìn thẳng vào gã đàn ông, cái miệng xinh xắn thoát ra những con chữ khinh bỉ
Một cái tát nữa giáng mạnh xuống từ bàn tay thô ráp, và giọng nói gằn xiết dọa nạt:
- Mày chán sống rồi phải không? Mày muốn bị đánh trước rồi mới bị hiếp chết phải không?
Bàn tay to tóm lấy cả quai hàm Băng, sau mỗi chữ “phải không” của hắn, những ngón tay lại xiết mạnh hơn. Mắt hắn trợn ngược vằn sọc đỏ. Hắn chưa hành hung hiếp dâm ả đàn bà nào lại ngạo mạn, không sợ hắn, không van xin hắn như thế này. Điều đó làm máu trong người hắn sôi sùng sục phẫn uất.
Băng đau, tay cô giữ lấy cổ tay gã đàn ông, đôi mắt nhắm nghiền chịu đựng. Hắn vẫn ngày càng dùng lực hơn. Nhưng cô vẫn không hé miệng kêu rên một tiếng. Cả cơ thể gồng lên chống chịu... cho đến khi... Đầu cổ đã ngửa lên 45 độ so với mặt kính vì lực bóp của tay gã tội phạm. Lúc này, tròng mắt Băng giãn rộng, hai vành môi hé ra run lên. Cô hoàn toàn quên mất cơn đau do tên khốn kia hành hạ, mà choán lấy cô là nỗi hãi sợ khiến 1 tiếng cũng không thể kêu lên. Đó là thứ mà nãy giờ bị tên khốn che mất tầm nhìn nên cô không thấy được, là thứ cô sợ nhất trên đời này...
Băng đã nhìn thấy, trên trần nhà bằng kính trong suốt, nhìn xuyên được lên sàn nhà của căn phòng phía trên... Những con vật dài mềm ngoằn nghèo bò trườn trên sàn, cuộn tròn, quấn lấy nhau, dính vào nhau, nhiều đến mức không còn chỗ hở. Màu lục lam, màu sọc xanh trắng, màu loang lổ đen trắng, màu loang đỏ... Cả một sàn nhà như một ổ rắn khổng lồ trườn bò chuyển động không ngừng. Không! Nhìn từ hướng của Băng thì nó chẳng khác nào một ổ rắn với hàng trăm cái đầu ngóc lên, hàng trăm cái đuôi nhỏ bóng nhẫy treo trên không, như sắp rơi hết xuống cơ thể cô!!!
Trong chốc lát quá hãi hùng, Băng đã không biết váy của cô đã bị xé toạc ra, để lộ cơ thể mềm mại với những đường cong gợi cảm.
Gã đàn ông đứng dậy, cầm trên tay chiếc thắt lưng. Ngón tay hắn vuốt dọc theo đồ vật bọc da ấy, đôi mắt sáng quắc lên bệnh hoạn và dâm dục:
- Tao sẽ ày biết thế nào là bạo dâm! Tao sẽ ày biết thế nào là nỗi đau đớn dày vò đến đỉnh! Tao sẽ khiến mày phải rên rỉ cầu xin tao!
Dây thắt lưng giơ cao, một tích tắc nữa vút xuống thì một chiếc bình cứu hỏa bằng thép giáng mạnh vào đầu gã tội phạm. Lực vung quá mạnh khiến hắn ngã nhào về một phía, trong lúc còn váng vất hoa mắt, tay hắn theo phản xạ giữ lấy chỗ đầu đang bắt đầu túa máu.
Phong nhìn Băng, cơ thể anh bất động trong một giây, hai hàm răng nghiến chặt, tròng mắt giãn ra hiện những tia đỏ. Trong anh, những đau đớn dằn vặt nhân lên thành cơn phẫn nộ giận dữ, chất ngất. Anh nhanh chóng cởi áo vest rồi đắp lên người Băng.
Gã tội phạm vừa loạng choạng nhấc người dậy thì lại tiếp tục bị chiếc bình thép cứng giáng xuống đầu. Phong giận đến nỗi đôi mắt tỏa ra những tia lạnh toát, môi mím chặt, những đường gân xanh nổi lên chằng chịt. Và anh cứ thế dùng chiếc bình thép phang mạnh xuống tên tội phạm. Máu me be bét, sống mũi gãy, nhiều chỗ bầm dầp, hắn không có cơ hội phản kháng, chỉ còn biết nằm co quắp trên sàn kính rên rỉ trong cổ họng, mắt sưng híp lên nhắm nghiền.
Nhưng cơn giận trong người Phong vẫn chưa giải tỏa hết. Anh ném chiếc bình cứu hỏa xuống đất, giật phăng mấy chiếc cúc áo trên cùng của chiếc sơ mi trắng đã dính máu tươi. Phong nhìn sang phải, nơi áo vest tên tội phạm ném xuống, một con dao lộ ra, thấy một nửa lưỡi dao sắc ngọt.
Khuôn mặt Phong vẫn lạnh tanh, đầy sát khí, nếu lúc này không giết được người có lẽ Phong sẽ bất mãn nhồi máu đến chết.
Những tiếng hét man rợ vang lên, đập vào tường kính làm toàn bộ những mảng tường rung lên... Lưỡi dao sắc phẫn uất đâm thẳng xuống, đâm liên tiếp điên loạn cho đến khi những ngón tay đứt rời ra khỏi bàn tay nhầy nhụa máu . Bàn tay đã chạm vào người Băng! Gã đàn ông cong người lên, dướn tới, bàn tay trái tóm lấy bắp chân Phong, cái chân đang dẫm nát cổ tay phải của hắn. Những ngón tay hắn bấu mạnh, hai hàm răng nghiến chặt để chịu đựng nỗi đau cực điểm, họng vẫn không ngừng phát ra những tiếng rên xiết. Đôi mắt sưng to trong cơn đau he hé mở, nhìn thấy ánh mắt sắc lạnh của Phong đang nhìn bàn tay lành lặn của hắn vẫn còn tóm chặt chân anh. Hắn lập tức liền buông tay, khi nghĩ đến hai bàn tay mình đều mất mọi ngón!
Phong thở mạnh ra nhiều lần, không khí như đông đặc lại vì những tức giận của anh vừa nhả ra. Phong đứng thẳng dậy, vẫn còn tiếp tục thở mạnh. Con dao sắc bị ném xuống sàn. Anh quay người, hướng về phía Băng.
Phong không biết rằng gã tội phạm đã quen việc chém giết đánh nhau, bê bết máu, hắn bị thương nằm như chết dí. Nhưng Phong vừa quay đi, hắn đã có thể tóm lấy con dao anh vừa vứt xuống, nhỏm người dậy vung tay hướng tới lưng áo sơ mi... Nghe tiếng động, Phong xoay người phản ứng nhanh, song không tránh được, lưỡi dao sắc sượt qua hông áo anh rồi mới bị tay Phong gạt mạnh cho văng ra. Vết thương nặng hơn Phong nghĩ, thêm một chuyển động của cơ thể khiến máu túa ra khá nhiều. Nhân lúc ấy gã tội phạm mò dậy, dùng một bàn tay bò điên loạn trên sàn, máu rớt dọc theo. Rồi hai bàn chân lành lặn giúp hắn đẩy cửa chạy thoát ra ngoài. Hắn cuống cuồng chạy thoát như thể không phải sợ bị đánh chết, mà sợ thứ khác kinh khủng hơn. Nhưng mất máu nhiều vậy chắc chắn hắn cũng không chạy được xa... Trên sàn có vài ba chiếc ngón tay bị đâm rời ra nằm trơ trọi, nhuộm đỏ máu.
Phong không đuổi theo, vì anh còn việc quan trọng hơn ở đây. Anh ngoảnh lại nhìn Băng, đôi mắt anh vài giây trước vừa giận dữ điên dại, giờ đã se sắt đau đớn. Mặc kệ vết thương đang chảy máu, anh tiến lại gần Băng hơn...
Cô giờ đang dựa lưng vào tường kính, tay giữ chặt chiếc áo vest đang đắp lên người, ánh mắt vẫn mất hồn. Thực tình cô không sợ gã tội phạm, thứ cô sợ đang ở phía trên kia.
- Băng, không sao rồi. Anh ở đây.
Phong định ngồi xuống lập tức ôm lấy vợ mình, nhưng giọng nói của anh vừa khiến cô như sực tỉnh, lấy lại hồn vía. Cô bật dậy, vẫn ôm lấy chiếc áo vest của Phong, rồi lao về phía cửa. Nhưng dùng hết sức lực cũng không thể kéo được cửa! Mới trước đó chỉ vài phút, gã tội phạm kia vẫn còn chạy thoát được ra. Tại sao??
Nhưng cái cửa không còn là vấn đề quan trọng nữa, Phong không hiểu tại sao vợ anh vẫn hoảng loạn như vậy, hoảng loạn kéo cửa, rồi tuyệt vọng vì bất lực. Cô lùi dần, lùi dần, ánh mắt thất thần nhìn chăm chăm xuống sàn. Đến góc tường, Bằng từ từ trượt xuống, co người lại trong chiếc áo vest rộng của Phong.
- Băng, mọi chuyện qua rồi.
Phong đã nhanh chóng đến bên cô, áp tay lên trán, lên má cô. Nhìn những vết ngón tay còn lằn đỏ trên má Băng khiến anh bị dày vò.
- Anh xin lỗi, anh phải tới sớm hơn. Nhưng mọi chuyện qua rồi, không ai làm hại em nữa, anh hứa.
Hai tay Phong áp lên đôi má trắng bệch, giọng rất đỗi dịu dàng, trấn an vợ. Đáp lại, giọng Băng cất lên run rẩy:
- Nó... nó...
Phong cảm nhận được rõ nét nỗi khiếp đảm trong Băng, thứ gì làm cô hãi sợ đến vậy?? Chắc chắn không phải tên khốn kia, Phong hiểu vợ anh hơn ai hết. Vậy là thứ gì, cô đã thấy thứ gì khiến tâm trí hoảng loạn như vậy??
“Nourishment” – Sự nuôi dưỡng, cái tên của căn phòng này lướt qua suy nghĩ Phong, ban nãy anh đã điên cuồng chạy đến đây mà không nghe Len giải thích thêm, cũng không có thời gian suy nghĩ tại sao lại là “Sự nuôi dưỡng”. Là nuôi dưỡng thứ gì???
Phong từ từ... từ từ ngước lên... Hai võng mạc in rõ cả nghìn vật dài mềm đang trườn bò, ngoằn nghèo ngay phía trên đầu kia, những thứ Băng đã thấy. Lũ rắn quấn, cuốn riết vào nhau nhiều không tưởng, dày đặc cả một sàn kính phía trên.
- Anh sẽ đưa em ra khỏi đây.
Không hề mất bình tĩnh, vừa dứt lời, Phong đã lại cầm bình cứu hỏa lên, anh dùng hết sức đập nó vào cửa kính, đập mạnh nhiều lần liên tiếp. Nhưng tấm kính chỉ rung lên chứ không hề suy suyển, đến nứt ra cũng không. Máu từ vết thương ở hông của Phong đang ứa ra nhiều hơn, anh không thể tiếp tục phá kính vô ích nữa. Não bộ Phong ghi nhận phân tích mọi thứ xung quanh căn phòng để tìm ra cách thoát. Trong lúc ấy Phong đã nhận ra nhiều điều kì lạ hơn trong căn phòng này... Ở góc phòng phía đối diện Băng, có một thứ máy móc lớn, nãy giờ vẫn đang chạy, phát ra tiếng kêu đều đều. Những cái ống dẫn từ trong thân máy thò ra, như thể bên trong đang chế biến thứ gì đó và sẽ được đưa ra ngoài qua những cái ống ấy.
Phía trên cái máy, một chiếc đồng hồ quả lắc treo trên tường. Đồng hồ hiện ánh sáng xanh đang chỉ 6h kém 4p. Kim giây càng chạy thì chiếc máy phía dưới càng rung mạnh hơn.
Phong lại ngước nhìn lên, ổ rắn phải cả nghìn con vẫn chuyển động rộn rạo không ngừng, chúng như đang đói?! Hàng trăm con như thế ăn thứ gì và cho ăn như thế nào?
Căn phòng Phong đang đứng tại sao gọi là “Sự nuôi dưỡng”? Ngay lúc Phong đã đoán ra cơ chế của 2 phòng nhìn xuyên thấu này, thì đồng hồ chỉ đúng 6h. Đèn xanh chuyển thành đỏ. Từ chiếc máy lớn, những viên thịt đỏ ngòm rơi ra từ những chiếc ống dẫn, rất nhiều. Đây chính là thức ăn nuôi dưỡng loài bò sát kia! Và trên trần kính, một ô vuông kính tự động mở ra!
Hàng chục con rắn từ ô kính mở ấy đột ngột rơi xuống sàn nơi Phong đứng... Chúng tách nhau ra trườn về nhiều phía. Phong lập tức lùi lại vài bước... Chỉ vài phút nữa, ổ rắn trên kia sẽ trườn xuống, rơi xuống khắp sàn này!!!
Phong ngoảnh lại nhìn Băng, đôi mắt cô đang mở căng ra, vô hồn, khiếp hãi. Gương mặt cô trắng bệch không còn một giọt máu. Quai hàm run lên. Cả cơ thể càng co cứng lại hơn. Chưa bao giờ Phong thấy vợ mình sợ hãi đến thế. Đầu anh chỉ có duy nhất 2 cụm từ “bảo vệ” “bằng mọi cách”.
Những con rắn trườn xuống từ ô kính mở, nhưng do số lượng quá đông, nhiều cái đầu cùng chúc xuống, ngóc lên, như treo ngược lơ lửng, những cái lưỡi tỉa làm hai lè ra lại rụt vào. Nhiều con quấn vào nhau rồi rơi tự do như những cái dây thừng mềm oặt, đủ thứ màu loang lổ. Thứ da bóng mỡ càng khiến chúng trông ghê tởm. Dưới sàn ngày càng nhiều rắn, chúng ăn thức ăn nhả ra từ máy chế biến. Vài con đang trườn về phía Phong!
Và Phong, anh quyết định bước chân về phía lũ rắn!!
Những con rắn sẽ không tấn công nếu không đụng tới nó. Bước chân Phong khéo léo để không dẫm vào bất kì thân mình thon dài uốn éo nào. Anh đến gần chiếc máy chế biến thức ăn, nhìn một lượt đoán biết cấu tạo bên trong của nó. Phong kéo công tắc nguồn, tắt máy. Một con rắn trườn qua bàn chân anh, vài cái đuôi khác quệt qua ngón chân, anh không nhúc nhích, những con rắn cũng chỉ trườn qua rồi tiếp tục ăn mồi. Phong mở tấm thép ở thân cái máy lớn, không để ý tới vài con rắn bò trên vỏ máy đang ngóc đầu nhìn mình. Phía trong thân máy là những bình ắc quy, dây nhợ ống thép chằng chịt. Điều Phong cần đã thấy. Phong quay lại giữa phòng mang theo một bình ắc quy và một đoạn thép nhỏ ngắn.
Một con rắn rơi tự do đáp xuống vai anh, ngóc đầu, thè lưỡi dài đánh hơi, trườn một đoạn ngắn nữa rồi rơi xuống sàn. Có lẽ chỉ vài phút cũng khiến anh quen với hoạt động của lũ rắn này.
Không mấy khó khăn để Phong tháo bình ắc quy ra, anh tiến lại phía góc phòng nơi Băng vẫn đang co ro.
- Mùi khó chịu một chút!
Anh nói, rồi đổ thứ chất lỏng sánh từ trong ắc quy ra, đổ theo một vòng cung phía trước chỗ Băng, nối từ bên tường này sang bên tường kính kia.
Vài con rắn bò tới nhằm hướng chân Phong. Anh bước vào phía trong vòng cung vừa tạo ra từ chất lỏng có trong bình ắc quy. Con rắn ngóc đầu lên,cái lưỡi mảnh thè ra vài lần, nó đến gần thứ chất lỏng ấy thì trườn quay lại. Vài con khác không bò tới gần, nhưng nghe mùi cũng cố trườn đi cách xa một chút. Đó là dung dịch axit sunfuric có sẵn trong bình ắc quy, và rắn thì sợ mùi lưu huỳnh.
Không con nào dám lại gần vòng cung vẽ bằng dung dịch axit nữa. Phong ngồi xuống bên vợ anh.
Theo dõi mọi hành động của Phong, Băng giờ đã bình tĩnh lại hơn. Dù nhìn những thứ đang bò trườn ở kia vẫn thật kinh tởm. Người đàn ông này tại sao lại vì cô mà làm mọi thứ như vậy? Người đàn ông này tại sao lại luôn miệng gọi cô là “Băng” như vậy??
Trong đầu Băng đang đặt ra rất nhiều câu hỏi thì dòng suy nghĩ chợt ngưng lại, Phong đã kéo cô vào lòng, ôm chặt lấy cô. Anh nhẹ nhàng vuốt vạt tóc mềm:
- Anh xin lỗi. Sẽ không thứ gì làm hại em nữa! Anh xin lỗi...
Bàn tay người đàn ông này tại sao dịu dàng như vậy? Giọng nói này, cái ôm này tại sao lại ấm áp tin cậy như vậy?
Băng không tự hỏi thêm nữa, cô hoàn toàn dựa vào ngực Phong, khép mắt để những giọt nước mặn không ào ra. Như thế này, cô cảm thấy tuyệt đối an toàn.
***
Gã tội phạm chạy một được một đoạn thì ngã chúi xuống, hắn đau đớn, mất máu, kiệt sức. Vết máu chảy dọc theo hành lang, hắn dừng lại thì máu lập tức chảy ra thành vũng. Bàn tay còn lành lôi điện thoại từ túi quần vest, ngón tay miết miết màn hình vẫn không sạch được vết máu.
- Alo? Xong việc rồi chứ?
- Tiểu thư – Hắn thở hổn hển – Xong rồi, chuyển tiền cho tôi!
Chết đến nơi nhưng hắn vẫn tham tiền. Đầu dây bên kia nhận ra sự khác lạ trong giọng hắn:
- Ngươi bị phát hiện sao??? Cô ta đã ở trong căn phòng ấy chưa??
- Rồi, rồi – Gã tội phạm gấp gáp đáp – Nhưng 1 thằng khốn tới cứu cô ta, đã đánh tôi sắp chết. Tôi đã nhốt cả hai trong phòng ấy rồi!!
Vài giây im lặng, rồi đầu bên kia rú lên những tiếng chửi thề giận dữ...
Nourishment.
Ổ rắn lớn giờ đã hội tụ đủ ở sàn bên dưới, máy chế biến nhả ra bao nhiêu thức ăn thì bị nuốt gọn bấy nhiêu. Có điều lũ rắn chịu trườn cuốn chồng lên nhau nhiều lớp chứ không bén mảng tới gần vòng cung axit. Thế nên trong căn phòng cả nghìn con rắn, lại có một góc trống lớn không một con nào.
Băng đã mặc lại áo vest rồi cài khuy cẩn thận. Thứ mùi trên áo này, có lẫn cả mùi máu tươi trên người Phong, nhưng cô vẫn thấy dễ chịu. Đôi mắt cô cố không nhìn về phía “ổ” rắn.
Phong ngồi sát bên cạnh cô, giọng nói của anh có chút gượng:
- Tất cả sẽ lại bò lên phía trên, và ô kính sẽ đóng lại như cũ. Sau bữa ăn, có lẽ sẽ có gì đó thu hút chúng bò lên trên.
Băng nhìn lên ô kính mở trên trần nhà, khi bình tĩnh lại cô đã đoán biết được cơ chế của 2 căn phòng nối liền này. 6h kém 10 cửa ở Nourishment sẽ tự động khóa lại, cái máy vẫn chế biến thức ăn từ trước, đúng 6h thì ô kính trên trần tự động mở, những con rắn xuống dưới để ăn mồi. Nếu có kẻ loài người nào bị nhốt dưới này có lẽ cũng trở thành mồi cho lũ đáng sợ háu đói kia.
Một tên vệ sĩ sẽ không thể có thẻ chuyên biệt để vào được căn phòng này... Cả Phong và Băng cùng đang nghĩ đến kẻ chủ mưu.
Băng không nghĩ thêm nữa, giờ được an toàn ở chốn kinh khủng này là đủ rồi.
- Vẫn sợ à?
Băng đột nhiên hỏi, khi cô quay sang nhìn Phong, cô thấy anh mồ hôi nhễ nhại trên mặt. Phong khẽ cười, đáp lại:
- Ừ, sợ.
Băng nhíu mày, cô nhìn xuống người Phong. Áo sơ mi trắng đã nhuộm rất nhiều vết máu đỏ... Vẫn như lúc trước, cô luôn luôn thản nhiên làm những việc kẻ khác không làm. Băng dướn người, rồi cởi khuy áo của Phong.
Phong giữ tay cô lại:
- Em...
- Đừng nói gì.
Ra lệnh xong, cô tiếp tục cởi nốt những chiếc khuy cuối cùng, rồi mở hai vạt vải ra. Cô đoán không sai, một vết dao rạch trên hông Phong vẫn không ngừng chảy máu, ướt đẫm một mảng áo, vẫn đang nhỏ giọt xuống sàn. Nó mới là nguyên nhân Phong ra mồ hôi nhiều vậy.
Băng lấy con dao của gã tội phạm, rạch áo sơ mi Phong ra, rồi xé thành những miếng vải dài. Cả hai vẫn không nói 1 lời nào. Băng dùng chiếc khăn tay có trên túi ngực áo vest rịn nó vào vết thương. Rồi cô vòng tay gần như ôm lấy người Phong, cứ thế quấn mảnh vải thành nhiều vòng để giữ cố định chiếc khăn tay, cầm máu.
Băng hết sức nhẹ tay để “người bị thương” không đau, dù sao hắn cũng vừa cứu mạng cô, cô nghĩ. Băng không biết là Phong vẫn nhìn cô không rời.
Vì Phong không còn áo mặc phải cởi trần, Băng bắt đầu chú ý những vết sẹo trên người anh. Hai vết sẹo trên vai do đạn súng, do hàm răng của quái cá răng cưa. Vết sẹo trên bắp tay, trên hông, nhiều vết sẹo ở sau lưng nữa nhưng Băng không thấy được. Băng nhìn lâu nhất là vết sẹo ngay ngực trái Phong. Là lúc anh bảo cô giết anh, anh đã cầm tay cô đâm thẳng dao vào tim mình.
“Hắn đã từng chịu nhiều nỗi đau”, Băng tự nghĩ như vậy. Cô đã quên rằng mọi vết thương trên người Phong đều là vì cô.
Băng chợt nhớ ra, hình như cô đã nhiều lần nghe Davinci nhắc về người đàn ông này,hết sức nhấn mạnh lặp lại những chi tiết “là quản lí mới, là kẻ từng hành hung, giết người, là kẻ gây tai nạn cho em” Băng không quan tâm, nên cũng không nghĩ nhiều tới trước đây.
- Công việc trước đây của anh... là đánh người à?
Băng rốt cuộc hỏi một câu như thế, rất bình thản hỏi. Phong cười nhẹ:
- Là Davinci nói với em?
Băng không đáp, cách cư xử của người đàn ông này vẻ như rất hiểu cô nghĩ gì, vẻ như biết rất nhiều về cô.
- Em tin? – Phong hỏi tiếp
- Không biết – Nhìn ánh mắt Phong vẫn chú mục vào mình, Băng trả lời không ăn nhập gì cả.
Không nhìn Phong nữa, đôi mắt hai màu nhìn xuống sàn... Cô lại hỏi, một câu hỏi lạnh làm Phong đau!
- Từng quen nhau à?
Nằm mơ Phong cũng không nghĩ có ngày vợ anh hỏi anh một câu như thế, khi anh từng ngày, từng giờ, từng phút, cả lúc ý thức hay vô thức, tâm trí vẫn hướng về cô. Còn cô lại đang từng ngày, từng giờ, từng phút quên mất anh, quên mất kí ức sóng gió rồi tươi đẹp của hai người.
Phong đáp lại, giọng anh nhẹ, nhưng chứa tất cả sự tự chế giễu, chua xót, quặn đau.
- 19 năm.
Một khoảng lặng khá lâu, Phong thấy tim đau nhói, còn Băng thấy lòng trống không. Cô nhận ra người đàn ông ở cạnh bên đang đau đớn, nỗi đau ấy chạm đến tim cô. Nhưng cô không thể nhớ gì về anh, một chút cũng không...
- Tôi... – Băng lại cất lời, chậm rãi trải lòng – Dường như những gì không nghĩ đến, không bận tâm thì sẽ không quên. Cứ như những chuyện rất quan trọng thì luôn đánh mất. Cảm giác đó rất khó chịu. Là mỗi sáng thức dậy đều thấy bản thân trống rỗng. Là sau mỗi cơn đau đầu thì mọi thứ đều trắng xóa...
- Thứ thuốc Davinci cho em uống, em cố gắng nhớ sẽ càng tự khắc quên.
- Davinci luôn... – Băng không thể phủ nhận “kẻ tự nhận là chồng sắp cưới” ấy luôn chăm sóc cô, quan tâm cô.
Nhưng tiếng nói cô phát ra bị giọng nói quyết liệt của Phong chặn lại:
- Em tin anh hay không?
Đôi mắt sẫm màu nhìn cô đầy giày vò, mạnh mẽ. Hai đôi mắt vẫn trực diện nhìn nhau, khoảng cách rất gần. Và thay vì một câu trả lời, Băng lại đặt câu hỏi khác:
- Anh có biết ở đâu có một bờ biển xanh trong, sóng lặng, có thể ngắm cả bình minh và hoàng hôn...
- Có cát mịn, hải âu, và có một căn nhà gỗ nhỏ cạnh biển... phải không?
- Sao anh...
Tiếp tục chặn lời Băng, Phong giữ lấy hai vai cô, giọng tràn đầy quyết liệt, van vài và cả yêu thương:
- Băng, là nhà của chúng ta! Là mơ ước ngày trước của em! Giờ còn là mơ ước của anh!
Băng, em có thể mặc kệ mọi thứ ở đây, em đã quên gì, còn nhớ những gì... mà đi theo anh không?
Băng, em có thể cùng anh về lại nơi ấy không? Bờ biển xanh...
Đôi mắt hai màu vẫn trân trân nhìn Phong, mọi lời nói của anh, từng câu từng chữ đều ghim vào tâm trí cô, như khắc tạc. Chưa kịp để cô suy nghĩ thêm, một nụ hôn đã đặt lên làn môi mềm. Đầu Băng váng vất, cô bị cuốn vào nụ hôn ấy, mê mẩn, mềm ướt, dịu dàng.
Căn phòng khá rộng. Ổ rắn lớn cả nghìn con vẫn trườn, quấn, cuộn vào nhau, dày đặc, ghê rợn. Tiếng kim đồng hồ vẫn tích tắc, tích tắc, đều đều. Ở một góc, có hai người vẫn mặc kệ tất cả mà trao nhau nụ hôn dài...