Thiên thần bóng tối


Janda trong chiếc áo choàng ngủ khoan thai bước vào phòng Davinci. Cô ta định lên tiếng hỏi tại sao muộn rồi anh còn gọi em tới, nhưng còn chưa kịp hé miệng thì đã bị hai bàn tay bạo lực của anh trai túm lấy vải áo, xô mạnh vào cửa kính. Giọng Davinci gầm lên vẫn còn nỗi bàng hoàng:
- Len... là em giết Len? Em giết con bé đúng không??!!
Đáp lại sự phẫn nộ của anh trai, Janda vẫn mang vẻ mặt thanh thản.
- Anh biết rồi còn hỏi em làm gì... – Cô ta nhìn thẳng vào Davinci, giọng nói vẫn nhẹ nhàng xoa dịu – Em chẳng phải vừa diệt trừ một mối lo cho anh sao... Đừng tự phủ nhận như thế, em hay anh đều muốn nó biến mất như nhau thôi.
Davinci xiết mạnh tay hơn, ghì mạnh em gái vào mặt kính hơn, mặt hắn trợn lên, tiếng nói rít qua kẽ răng:
- Im ngay! Im ngay!! Len là con anh! Nó vẫn là con gái anh!!!
Janda vẫn đáp trả Davinci bằng sự bình thản, thêm chút chế giễu:
- Ra anh còn nhớ nó là con gái anh... Anh à, xem lại mình đi. Xem anh đã bao giờ xứng làm ba nó chưa!
Câu nói này đã chọc thẳng vào tim gan Davinci một nhát, ngón tay hắn trở nên vô lực buông lơi ra, đôi mắt vẫn sững sờ. Janda nhân cơ hội đó đẩy mạnh hắn ra, chỉnh lại áo ngủ.
- Anh còn chưa từng thừa nhận nó là con, chưa từng gọi nó là con, còn ở đây lên giọng cao thượng với em? Con bé từ lâu đã sống như chết rồi... em giúp nó giải thoát là việc tốt không phải sao?
Lại dáng vẻ khoan thai, Janda bước vòng đến ngồi ở ghế sofa, rót một tách trà uống.
Hai tay Davinci đang buông thõng, đầu hắn ong ong khi phải nghe những lời như ve vuốt của Janda, nhưng thực ra lại đụng trúng tim đen hắn. Phải, trong một thoáng hắn đã từng nghĩ phải trừng phạt Len, con bé là mối hiểm họa. Hắn từng nghe Len gọi hắn là ba, nhưng chưa bao giờ đáp lại, gọi con bé là con. Len đã không gọi hắn là ba từ lâu lắm rồi, lần cuối cùng gọi lại là vạch trần tội ác của hắn. Phải, là lần cuối cùng hắn được nghe tiếng gọi ba...
- Nó mới 14 tuổi, em quá tàn nhẫn.
Giọng Davinci phát ra run nhẹ. Janda nhấp một ngụm trà, khẽ cười.
- Thật thà với bản thân anh đi, anh nên biết ơn vì em đã làm thay việc anh muốn làm. Con bé cứ tiếp tục có khi sẽ hại anh, ở Vilas này ngoài anh hay em, chỉ có nó biết về cái chết của mẹ nó. Biết anh đã bức cô ta đến phải tự sát thế nào... Anh không muốn những kế hoạch của anh đổ sông đổ bể, đúng không?
- Janda – Giọng Davinci ngày càng yếu ớt, khuất phục hơn – em cũng không cần bắt nó ra đi đau đớn như vậy...
- Nhẹ nhàng hay giày vò đều cùng một kết quả mà thôi. – Janda mỉm cười – Em chỉ muốn cảnh báo cho Lâm Chấn Phong biết, mọi kẻ muốn hắn không thuộc về em đều có cùng kết cục. Muốn hắn biết chống đối lại em sẽ bi thảm thế nào...
Davinci quay nhìn nhìn về phía em gái. Một lát, hắn mới thở mạnh ra, nói:
- Anh sẽ làm đám cưới, rồi đưa cô ấy đi khỏi đây. Biệt thự này và hắn... là của em. Anh nói em rõ trước, Janda Uyliam, em chỉ cần làm hại đến Angel, chính tay anh sẽ giết em.
Tách trà nâng lên, tỏa hương thơm nhẹ dịu, Janda hơi nghiêng đầu:
- Em cũng muốn nói với anh điều đó, anh không được phép làm hại Lâm Chấn Phong. Hắn có chết, phải do tay em giết.
- Anh sẽ không lấy mạng hắn, nhưng trước mắt sẽ moi chất xám của hắn nhiều.
***
Davinci bê một khay đựng sữa nóng và tô cháo gà hầm lên phòng Băng, đặt lên giường. Cô đang chơi domino trên giường.
Hắn ngọt ngào dỗ dành:
- Toàn những món em thích đây. Đến giờ ăn rồi, Angel.
Băng xem như không nghe, không thấy, vẫn tiếp tục trò chơi. Davinci kiên nhẫn lựa lời:
- Cháo rất ngon, em thử ăn đi. Không có thuốc mất trí nào cả, anh rất sợ em tiếp tục bị đau đầu, mệt mỏi. Giờ anh chỉ muốn em khỏe mạnh hơn thôi.
Không may cho hắn, hắn chỉ mong được nghe chửi, nghe chỉ trích nguyền rủa thậm tệ cũng không được. Hắn chỉ mong vậy để còn được xin lỗi, được thanh minh. Nhưng Băng là vậy, cô chỉ dùng lời lẽ yêu thương hoặc chỉ trích cho những người cô còn quan tâm. Kẻ như Davinci, giờ cô xem như không tồn tại. Giống như cách cư xử của Phong, im lặng là mức độ cao nhất của sự khinh bỉ.
- Em giận anh vì Len à? Đúng, anh thừa nhận chưa nói sự thật cho em. Anh từng có một người vợ, nhưng hôn nhân đó chỉ là sắp đặt, anh không có tình cảm với cô ấy... Người anh yêu thật sự là em, trước giờ chỉ có em thôi.
Davinci vươn tay định nắm lấy bàn tay Băng, nhưng nghĩ sao lại rụt lại.
- Em đừng im lặng nữa, cứ trách mắng anh đi. Em im lặng càng khiến anh dằn vặt hơn em biết không?
Đáp lại lời cầu xin của Davinci, Băng không im lặng nữa, mà tự tạo ra thứ âm thanh “lộn xộn ồn ào”, là tiếng thủy tinh vỡ! Cô đẩy nhẹ tay cho cả khay đựng sữa và cháo rơi xuống sàn... Rồi cô lại tiếp tục trò chơi.
Davinci nhìn xuống sàn, nhìn sữa và cháo đổ ra trộn vào nhau... Hắn gật gật nhẹ vài lần, hắn đã hiểu suy nghĩ của Băng. Thực ra là Băng đã cố tình muốn hắn hiểu từ nãy rồi. Cô không sẽ không bao giờ mở miệng với hắn nữa!
Davinci đứng dậy, gọi những tên vệ sĩ ngoài cửa vào, nói với họ đưa Angel đến phòng ăn dùng bữa, và đừng làm cô bực mình.

- Một ngày em sẽ hiểu được tình cảm của anh.
Nói vậy, rồi hắn rời khỏi phòng.
Phong một mình trong phòng, ngồi dưới sàn dựa thành giường. Từ giờ sẽ không còn ai lẽo đẽo theo anh, hỏi vô vàn câu ồn ào, một câu “chú này”, hai câu “chú này”. Cũng không còn ai vào phòng anh tự nhiên lấy sữa uống.
Thật ra Phong cũng như Len, là lần đầu tiên có một người bạn, đúng nghĩa. Ở biệt thự Lâm Chấn anh chưa từng có, ra khỏi đó cho đến khi vào Vilas, trong tâm trí anh chỉ luôn có gia đình.
Phong tự dằn vặt vì đã không thể giúp Len lúc con bé cần anh nhất, anh lúc nào cũng thấy có lỗi khi người anh thương yêu bị hại... Nhưng duy nhất chỉ Len thôi, anh tự thề rằng sẽ không để người thân nào của anh bị hại nữa. Nếu có thì anh sẽ tự chôn mình xuống mồ!
Phong liếc nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường, đã 8h tối... đã quá thời điểm anh thường lên cơn... Anh đã chiến thắng thứ thuốc đó, tự mình khống chế con quỉ dữ trong người! Anh đã vượt qua, như Len đã nói, con bé tin anh làm được. Phong đứng dậy, anh có nhiều việc phải làm từ bây giờ.
Phòng ăn.
Mấy cô giúp việc nhìn Angel từ tốn dùng bữa tối, lén thì thầm vài câu chuyện. Tay quản lí người làm liếc sang, gửi một ánh nhìn răn đe, họ liền lập tức im lặng.
Bàn ăn hôm nay chỉ có mình Băng, vài tên vệ sĩ đứng phía sau cô cách một đoạn. Cô không chú ý xunh quanh, rất thong thả ăn, không có Davinci và Janda khiến cô dễ chịu. Uống thêm một hơi cho hết ly sữa, rồi Băng đứng dậy, kết thúc bữa ăn.
Bỗng, một tiếng nổ lớn của thủy tinh vang lên từ phòng bếp, những chiếc đèn đều cháy bóng, nổ đồng loạt. Vài nữ giúp việc hét lên sợ hãi, co rúm lại.
Tiếp đó, vài ba chiếc đèn neon trong phòng ăn cũng phát nổ, đèn chùm ánh sáng vàng ở giữa trần cũng chập chờn rồi tắt. Phòng tối om.
Mấy cô giúp việc vẫn hoảng sợ la hét, quản lí người làm và vài tay vệ sĩ đã nhanh chóng trao đổi vài câu rồi tản ra tìm nguyên nhân để giải quyết tai nạn.
Hai kẻ vệ sĩ riêng của Băng lập tức chạy lại phía ghế cô vừa ngồi với ý định nhanh chóng đưa cô ra khỏi đây. Nhưng, cô đã biến mất!
Khi đèn vừa tắt, phòng chợt tối, một bàn tay đã tóm lấy cổ tay Băng kéo đi... Bất ngờ, nhưng nhận ra tín hiệu tin cậy thân quen, Băng đã mặc kệ mà chạy theo.
Cửa phòng chế biến đồ ăn tươi của nhà bếp khép nhẹ lại. Một bàn tay nhẹ nhàng giữ lấy vai Băng, bàn tay khác áp vào má cô, dù bàn tay người ấy phải quấn băng vì những vết thương, nó rất đỗi dịu dàng.
- Đừng sợ, là anh.
Trong bóng tối, không hề nhìn thấy rõ nhau, bàn tay Phong áp vào bên má ấy vẫn cảm nhận được cô đang khe khẽ lắc đầu. Cô đã không sợ chút nào.
- Đã biết trước là anh...
Phong cảm thấy ấm lòng, vợ anh đang ở đây, trước mặt anh, không còn hiểu lầm, căm ghét anh nữa, dù chưa nhớ ra anh, vẫn dần đón nhận tình cảm anh trao cô.
- Anh đã có câu trả lời cho câu hỏi của em...
Băng khẽ nhíu mày... là câu hỏi ấy, câu hỏi cô đã hỏi anh nhiều lần khi ấy...
“Anh là chồng tôi, nhưng tôi không cách nào nhớ ra anh... thì tôi phải làm sao bây giờ...?”
- Em không phải làm gì cả.
Băng ngước lên nhìn Phong, ở khoảng cách gần luôn khiến cô phải ngước. Dù bóng tối làm cô không thấy rõ gương mặt anh, cô vẫn nghe được hơi thở Phong ấm áp, thân thuộc. Và giọng nói trầm thấp vững tin ấy truyền vào tai cô, khiến cô muốn đánh mất lí trí.
- Nếu mỗi ngày thức dậy, em đều quên mất em là ai, thì mỗi ngày anh sẽ nói em biết em là vợ anh.
Nếu mỗi ngày thức dậy, em đều quên mất anh yêu em, thì mỗi ngày anh sẽ đều cố gắng chứng minh rằng anh yêu em.
365 ngày trong 1 năm hay 3652 ngày trong 10 năm cũng được, ngày nào thức dậy anh cũng sẽ làm mọi thứ ...để em bắt đầu yêu lại anh.
Băng nín lặng, cô không thể thốt ra câu chữ nào cả, cũng chưa đủ thời gian để thấu hết từng lời Phong nói. Mãi mãi không thấu được. Vì dù có thêm thứ gì rộng hơn vũ trụ, cũng không định lượng nổi, người đàn ông này yêu cô nhiều đến mức nào.
Vẫn trong bóng tối, ngón tay Phong lần xuống nâng nhẹ chiếc cằm nhỏ lên. Vẫn trong bóng tối, môi anh đặt lên làn môi mềm. Môi cô còn dính sữa, Phong liếm nhẹ môi cô, rời ra, lại liếm nhẹ môi anh.
Rồi đột ngột như lúc xuất hiện, Phong buông Băng ra, rời đi...
Bàn tay Băng vừa định đưa lên níu lấy vạt áo vest thì anh đã biến mất. Chỉ còn một khoảng không phía trước cô. Hụt hẫng lạ kì. Dù cô biết với khung cảnh hỗn loạn do anh tạo ra ngoài kia, cô và anh cũng không thể lén ở cạnh nhau lâu. Thì cô vẫn hẫng.
Vừa hạ bàn tay xuống, vừa hít thở một hơi dài, vì vừa rồi nụ hôn của anh khiến cô ngừng thở, thì tiếp tục bất ngờ! Trong bóng tối, bàn tay anh đột ngột luồn vào tóc cô, một bàn tay nữa ôm lấy eo cô kéo cô sát lại, như sở hữu, như tuyên bố chủ quyền. Và lại một nụ hôn. Lần này dài hơn, xâm lấn hơn, cuồng nhiệt hơn, nhưng cũng êm dịu, ướt mềm hơn...
Tiếp tục khiến cô bất ngờ phải ngưng thở lần hai, rồi một giọng nói chậm, huyền hoặc hút hồn ngay bên tai cô:
- Yêu lại anh.
Tích tắc anh lại buông cô ra. Tích tắc biến mất.

Băng như bất động giữa bóng tối, hàng mi chưa chớp thêm lần nào. Vết dấu của anh còn vương đậm trên môi cô, bên tai cô, trên tóc cô, bên eo cô, dịu dàng si mê lưu luyến, không hề biến mất theo anh.
Phong phải lập tức thoát ra ngoài theo cửa phụ, dẫn sang phòng bếp, từ cửa phụ phòng bếp ra hành lang phía sau. Nhưng lúc nãy khi vừa sang đến phòng bếp, không thể kiềm chế được, anh lại quay lại trao Băng thêm một cái hôn. Anh không biết hành động xuất thần kiệm lời của anh đã khiến Băng bất khả kháng và thất thần thế nào.
Khi đã trở lại trạng thái ổn định, cô mới quay người, kéo cửa đi thẳng ra phòng ăn.
- Tiểu thư! Tiểu thư! Cô đi đâu vậy??
Hai tên vệ sĩ cầm đèn soi tá hỏa chạy lại, chúng vừa định gọi cho Davinci.
- Tiểu thư, cô không sao chứ? Có bị thương chỗ nào không?
Chúng soi khắp người Angel để chắc chắn cô ổn. Băng không đáp, bước hướng ra cửa, về phòng. Tâm trí cô vẫn còn váng vất vì hai lần đụng chạm chớp nhoáng vừa rồi.
- Chập điện? Tại sao? – Davinci nghi ngờ hỏi lại khi tay vệ sĩ thông báo tình hình.
- Đã cho xử lí sửa chữa ngay, có lẽ do thời tiết ẩm thấp mấy ngày nay. Không có thiệt hại nào nên thiếu gia cũng không cần chú ý đâu ạ.
- Hãy bảo vệ Angel cẩn thận, có vấn đề gì các ngươi sẽ chịu trừng phạt đầu tiên.
- Rõ, thưa thiếu gia – Tên vệ sĩ cúi đầu.
Tay quản lí của Davinci vừa bước vào, tên vệ sĩ lui ra ngoài ngay.
- Thiếu gia, vẫn chưa tìm thấy thẻ xanh của Len.
Davinci đang đọc tài liệu của công ty trên máy tính, vừa nghe tin đã rời màn hình, đứng dậy ngay. Tay hắn gõ gõ vài nhịp trên bàn, đầu suy tính nhiều thứ.
- Chỉ trong biệt thự này, phải tìm ra bằng được!
- Thiếu gia, có phải đang quá lo nghĩ rồi không? Nếu sắp xếp lại phòng cho Len thì có thể làm lại chiếc thẻ mới, không thì lệnh ột chuyên gia phá khóa cửa bằng điều khiển an ninh từ hệ thống là được rồi.
- Vấn đề không phải là sắp xếp lại phòng – Hai mày Davinci chau lại – Nếu thẻ đó lọt vào tay kẻ khác thì hậu quả không lường được. Được rồi, ta sẽ liên lạc với một chuyên gia để trao đổi vấn đề này.
Tay quản lí định cúi đầu lui ra, nhưng vẫn thấy thắc mắc khó hiểu, hắn lại tò mò hỏi:
- Thiếu gia, dù lọt vào tay kẻ khác thì thẻ xanh cũng vô dụng mà thôi, thẻ Vilas nhận dạng vân tay người dùng mà!
- Duy nhất thẻ của Len thì không, cũng là thẻ duy nhất vào được phòng nó, phòng duy nhất không camera trong phòng, không camera hành lang.
Nghe Davinci nói, tay quản lí hiểu ra được độ “ưu ái” đặc biệt của Davinci cho cô bé này. Nhưng hắn vẫn chưa hiểu một điều:
- Nhưng thiếu gia, cứ cho là có kẻ có thẻ đó, vào được phòng cô bé, thì cũng đâu có tác dụng gì?
- Không thể chủ quan được. Laptop của nó cũng là laptop duy nhất truy cập được vào hệ thống an ninh ta đã yêu cầu mọi chuyên gia bảo an lờ đi! Giờ đã hiểu tình hình chưa? Tiếp tục tìm chiếc thẻ ngay đi.
Tay quản lí rời đi rồi, Davinci mở ngăn kéo bàn, lấy một tấm ảnh để ở dưới cùng phía trong ra, là ảnh chụp hắn với vợ cũ và con gái khi mới 5t, Len. Davinci trước giờ tưởng như không quan tâm Len, thực ra vẫn theo dõi và đáp ứng những điều con bé muốn. Phòng Len ở là phòng ngày trước nó hay ngủ cùng mẹ. Nó không muốn và chưa bao giờ cho kẻ nào vào căn phòng ấy, ngoài nó. Davinci nằm mơ cũng không nghĩ chuyện Len lại đưa thẻ của nó cho Phong.
- Ba xin lỗi – Davinci mấp máy miệng – Hãy yên nghỉ bên mẹ con.
Màn hình máy tính có tín hiệu báo, nhìn vào camera trước cửa phòng, Davinci liền mở cửa cho vị khách vào, là một chuyên gia y học.
- Thiếu gia, có cần thiết phải làm đến mức đó không?
- Việc tôi muốn cứ thực hiện đúng như vậy, đừng thắc mắc gì cả.
- Thứ thuốc ức chế trí nhớ lần trước đã ảnh hưởng không tốt đến cô ấy rồi, thêm lần này tôi e rằng có biến cố...
- Biến cố? – Giọng Davinci gằn lên – Tôi trả tiền cho các người là để bảo đảm không có những biến cố ấy xảy ra! Bà đang dọa dẫm tôi đấy à?
- Không phải, thiếu gia. Đứng trên góc độ lương y...
- Thôi dẹp đi, làm thì làm, không thì nghỉ việc. Vấn đề xóa vĩnh viễn kí ức và chắp nối đoạn kí ức tự tạo vào, tôi cũng chán nghe các người nói không có kết quả, không thể thực hiện rồi.
- Y học không có năng lực siêu nhiên, xin thiếu gia hãy hiểu!
Davinci khẽ cười:

- Tôi lại tìm thấy kẻ có khả năng siêu nhiên làm việc đó rồi đấy, các người cứ chuẩn bị tinh thần hợp tác cùng đi.
***
Mở laptop khởi động, Phong nhìn đồng hồ để căn giờ sẽ rời khỏi phòng Len. Anh biết Davinci sẽ cho người tìm thẻ xanh của Len, không tìm thấy sẽ nghi ngờ, nên anh phải sử dụng laptop này triệt để trước khi Davinci có động thái khác.
Phong truy cập vào hệ thống camera, lập tức xem camera phòng Băng. Giờ là 1h sáng, cô đang ngủ yên trên giường, một mình trong phòng. Đã yên tâm, Phong mở web chat, Thiên, Vy vẫn chưa reply lại tin nhắn của anh.
“Có chuyện gì báo ngay cho ba, đừng giấu!”
Phong tiếp tục để lại lời nhắn, chắc chắn đã xảy ra chuyện thì hai đứa mới bỏ quên cách liên lạc với anh thế này. Nhưng Phong cũng tin nếu Thiên, Vy ở cùng nhau thì không đáng lo, vì hai đứa đặc biệt có cách suy nghĩ về một vấn đề giống nhau, hiểu nhau còn hơn cả hiểu bản thân mình.
Laptop của Len có thể đột nhập vào hệ thống an ninh, từ đó Phong tìm ra địa chỉ IP của các máy được tự do vận hành hệ thống đó, cũng chính là máy của các chuyên gia IT mà Davinci thuê về. Từng làm việc cùng để nâng cấp hệ thống an ninh cho tổng công ty tập đoàn Uyam, Phong đã nắm sơ qua về trình độ của 10 vị ấy. Nếu hack vào được 1 trong số 10 máy tính ấy, chắc chắn có nhiều thông tin bí mật Phong cần.
Bỗng, đôi mắt Phong khẽ nhíu, nhìn lên màn hình thu nhỏ của camera phòng Băng ở góc trên, một vị chuyên gia y học trong biệt thự Phong từng gặp đang điều chỉnh tốc độ của dịch truyền cho Băng, còn cô đang nằm bất tỉnh trên giường. Anh lập tức phóng to màn hình camera, vị bác sĩ đang tiêm một ống dung dịch nhỏ vào chai truyền nước.
Nửa đêm, tại sao Băng phải truyền và thứ dung dịch kia là gì?? Mới cách đây vài tiếng anh gặp cô cô vẫn hoàn toàn khỏe mạnh!!
Phong đóng laptop, rời nhanh khỏi phòng.
Phong đứng sát ở mép góc của một lối rẽ hành lang. Khi vị bác sĩ được một gã vệ sĩ dẫn đi đến lối rẽ, Phong đột ngột bước thẳng ra, va mạnh vào kẻ mang áo blouse, tay anh cố tình quặc vào hộp đựng y tế bà ta đeo trên vai để nó văng ra.
Vị bác sĩ hét lên một tiếng vì giật mình, lập tức cúi xuống nhặt những dụng cụ y tế bị rơi ra. Phong cũng cúi xuống nhặt cùng.
- Quản lí, không thể bất cẩn thế chứ! Đêm khuya rồi còn làm gì không biết! – Tay vệ sĩ lầm bầm, định cúi xuống giúp đỡ bác sĩ nhưng mọi thứ đã được thu gọn vào.
Phong không đáp, lẳng lặng bỏ đi ngay. Bà bác sĩ nhìn theo Phong vài giây, rồi tiếp tục đứng dậy đi theo kẻ áo vest.
- Không có vấn đề gì chứ ạ?
Vị bác sĩ gật đầu, rồi liếc xuống hộp đựng. Bà ta biết bên trong đã mất đi một ống dung dịch. Bà ta cũng biết người vừa va vào đã lấy đi nó là ai.
Là chất gây hôn mê dài! Bàn tay Phong nắm nhẹ ống thủy tinh nhỏ, chân vẫn bước thẳng, đôi mắt tối sầm đáng sợ. Lần này Davinci lại suy tính điều gì, Thiên và Vy có phải hắn đã ra tay với chúng không? Phong không thể chờ đợi nữa, anh phải phản công thôi.
Ở cái chốn bệnh hoạn, nham hiểm, thú tính này, cách trả thù nào là xứng đáng nhất?
Phong trở lại phòng Len, anh nhắn tiếp một tin cho Thiên và Vy.
Hơn 1h sáng, Davinci vẫn ngủ không ngon giấc. Hắn trở dậy mặc thêm áo, gọi cho các chuyên gia an ninh đang trực đêm báo rằng hắn sẽ tới. Hai tên vệ sĩ theo sau hắn.
- Có thể khóa một căn phòng mà thẻ xanh chuyên dụng cũng không thể mở cửa không?
Davinci gặp tổ trưởng tổ chuyên gia liền lập tức hỏi.
- Tôi e rằng mất thời gian, vì chúng tôi đã dự tính trước tình huống xuất hiện hacker đột nhập khóa các phòng, lúc ấy thẻ xanh không sử dụng được thì sẽ trở thành vấn đề nan giải.
- Mở cửa không dùng tới thẻ xanh thì sao?
- Có thể bật báo động 2, khóa từ bên trong và mở được từ phía ngoài, nhưng điều này phải hạn chế tối đa. Một lần báo động khẩn cấp sẽ cho thấy hệ thống có mối nguy hiểm khó khăn để kiểm soát, những tay hacker chỉ trông chờ điều đó. Thiếu gia cũng hiểu là biệt thự này nhiều kẻ nhăm nhe tìm hiểu như thế nào!
- Hệ thống vẫn bảo an tốt đúng không?
- Vâng, sau khi nâng cấp đã vô cùng vững chắc.
- Có phát hiện kẻ cố tình đột nhập nào không?
- Đều trong tầm kiểm soát. Nhưng chuyện gì nghiêm trọng khiến nửa đêm thiếu gia phải đến tận đây như vậy?
Davinci day trán, từ lúc Len bị hại chết hắn không thể yên lòng.
- Quản lí của thiếu gia đã thông báo, nhưng tôi vẫn muốn hỏi, tay hacker được đưa đến để nâng cấp hệ thống của tập đoàn do tôi trực tiếp giám sát, khi nào sẽ trở lại làm việc?
- Tại sao quan tâm hắn? – Davinci dè chừng hỏi lại
- Tôi rất hứng thú với các nhân tài, không biết kẻ đó có thể cho gia nhập chính thức vào đội của tôi không?
Davinci chống nạnh, trán nhăn lại, thở ra vài lần.
- Hắn có thực lực đến thế sao?
- 10 người ngồi đây đều kém vài phần. Nếu có hắn trong đội, thật sự có giá trị.
Davinci lại day day trán, hắn càng cảm thấy bất an hơn. Đột ngột hắn hỏi:
- Có thể kiểm soát tất cả máy tính đang đột nhập vào hệ thống hay không? Kể cả camera?
- Điều này là dĩ nhiên – Tay đội trưởng không do dự đáp – Ngoài máy tính thiếu gia, thì chỉ có 10 máy tính ở đây thôi... À, cả chiếc máy tính thiếu gia đã dặn bỏ qua khi nó hack được camera hệ thống vào 2 năm trước.
- Bây giờ có thể xác định được lần cuối máy tính đó đột nhập vào không??
- Sau lần nâng cấp, đã nhận thấy IP của máy đó bị đẩy ra, đột nhập không thành công. Nhưng khoảng hai ngày trước nó đã lại đột nhập lại...

- 2 ngày trước?? Thời điểm nào??? – Giọng Davinici hoảng hồn
- Tổ trưởng – Một chuyên gia IT cắt ngang cuộc trò chuyện – IP đó vừa vào camera cách đây nửa giờ, vì được dặn bỏ qua nên đã không báo cáo lại.
Davinci choáng đầu, suýt không đứng vững...
***
Phong tiếp tục tìm cách hack 1 trong 10 máy tính ở phòng an ninh. Thi thoảng lại nhìn lên camera phòng Băng đã thu nhỏ ở góc màn hình.
Không phải vấn đề khó khăn với Phong, chỉ cần lần ra một tài khoản của web, mail, ứng dụng,... bất kì đã từng sử dụng trên 1 máy tính thì có thể lần ra IP của máy, và đột nhập ẩn danh dễ dàng. Nhưng Phong có một chút phân vân...
- Không thể nào!
Phong cần kiểm tra lại vài điều, anh vừa thoáng nghĩ rằng, nếu có kẻ đột nhập vào hệ thống an ninh anh xây dựng, hoặc tìm cách lấy IP máy tính của anh, anh đều sẽ nhận biết được, còn có thể tìm ra địa chỉ IP cố tình đột nhập!
10 chuyên gia của Davinci không hề là bù nhìn. Len đã hack được camera, con bé có từng cố gắng đột nhập sâu hơn vào hệ thống an ninh hay không? Nếu có chắc chắn đã bị phát hiện! Hoặc có thể đã bị phát hiện từ khi hack vào camera rồi!
Ngón tay Phong gõ nhẹ lên mặt di chuột. Rồi anh mở lại hệ thống camera, mở camera phòng an ninh.
Davinci đang có mặt ở đó! Vào giờ này, tại sao???
Hắn đang nói chuyện với tay tổ trrưởng tổ chuyên gia, vẻ mặt khá căng thẳng. Phong zoom to màn hình, nhìn khuôn miệng hắn mấp máy. Hắn vừa đưa một chỉ thị nào đó, ngắn gọn, dứt khoát, căng thẳng.
Phong tua lại để đoán xem đó là gì...
- Bật báo động. Khóa căn phòng đó từ bên trong. Ngay!
Phong bất giác nhìn ra phía cửa... Phân tích tình hình rất nhanh, chỉ một tích tắc, Phong lao ra, nắm lấy nắm cửa. Nhưng!
Đúng lúc anh kéo tay nắm ra, thì hộp nhận dạng thẻ xanh ở phía ngoài đã chuyển ánh sáng đỏ!!!
Lực kéo từ tay Phong rất mạnh nhưng cánh cửa bất động không mở!
Davinci cùng vệ sĩ của hắn đang tới đây, phòng của Len!
Không mất bình tĩnh, Phong trở lại trước chiếc laptop. Nếu máy tính này đã bị phát hiện đột nhập thì các chuyên gia sẽ tìm cách đẩy nó bật ra khỏi hệ thống ngay bây giờ!
- Ngăn chặn máy tính đó tiếp tục đột nhập, nếu các người còn muốn làm việc ở đây!! – Giọng Davinci rít lên qua điện thoại. Hắn đang trên thang máy lên phòng Len, khẩn trương tức tốc.
Hắn gọi cho cả quản lí giờ đang say giấc:
- Mang theo vệ sĩ đến phòng Len, ngay!
Đứng trước phòng Len, mồ hôi Davinci đã lấm tấm trên trán. Hai kẻ vệ sĩ phía sau đã rút súng đề phòng.
Davinci nuốt khan một lần, rồi dứt khoát mở toang cánh cửa ra...
Phòng Len đang bật điện, và trống không!
Chiếc laptop của con bé đã đóng lại, đặt dưới sàn. Chiếc thẻ xanh đặt cạnh đó. Hai kẻ vệ sĩ tiến vào thận trọng quan sát xung quanh, mở cửa phòng tắm, cửa tủ quần áo kiểm tra.
Davinci cúi xuống nâng chiếc laptop lên. Hắn mở màn hình...
Vừa mở thì màn hình hiện sáng. Toàn màn hình là một màu trắng xóa, nổi bật một dòng chữ màu đỏ thẫm in nghiêng:
“Ba. Con đau lắm. Tại sao giết con.”
Cánh tay Davinci run lên, chiếc laptop rơi đập xuống sàn.
Davinci đứng bất động cũng không vững, mắt trợn to, môi run rẩy, hai chân cũng run lên...
Một tiếng hét bàng hoàng khiếp đảm vang lên từ căn phòng kính của cô bé đáng thương đã qua đời...
Cửa thang máy mở ra, đứng phía ngoài là tay quản lí của Davinci và vài tên vệ sĩ vest đen. Phía trong thang máy, là Phong.
- Muộn vậy rồi quản lí còn đi đâu?
- Làm việc.
Phong ngắn gọn đáp lại, lúc bước ra còn nhấn mạnh thêm hai chữ:
- Bù giờ.
- Phải rồi, sức khỏe nếu tốt hơn – Quản lí của Davinci gật gù – Nên chăm chỉ làm việc đi thôi, hợp đồng đã kí rồi.
Hắn cùng đám vệ sĩ đã đều ở trong hộp thang máy, bấm số đi lên. Hắn vẫn nhìn rõ ánh mắt vô cảm của Phong trước khi cửa khép lại. Rồi anh bước đi không chút mảy may.
Tay tổ trưởng tổ chuyên gia vẫn chưa hiểu hết về năng lực của Phong, nếu nói mỗi người trong đội hắn còn kém vài phần thì vẫn là tự cao quá. Cả 10 người gộp lại cũng không thể ngăn chặn được sự đột nhập của Phong, còn để anh vô hiệu hóa báo động trong 15s, rồi thoát khỏi phòng Len.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận