Giờ giải lao – nó đang nằm gục dưới bàn mà ngủ. Ngoài hành lang hình như đang xảy ra chuyện gì đó mà nó ồn ào hẳn lúc nảy. Tiếng bàn tán “di chuyển” vào lớp nó. “Ồn thế này làm sao ngủ đây” – nó lầm bầm, mặt vẫn úp xuống bàn. Mặc kệ, không phải chuyện của nó.
- Hạ Băng, em ngủ sao ? _ là giọng nói quen thuộc đó, nhỏ nhẹ và dịu dàng. Nó vẫn nằm im nhưng mắt đã mở, khẽ lắc đầu, miệng mấp mấy “…không phải đâu, ảo tưởng thôi ” rồi lại nhắm mắt ngủ tiếp.
- em ngủ thật sao ? _ Lần này thì nó không còn nằm im nửa, ngóc đầu lên để xác nhận giọng nói này…là Hải Đăng, anh ngồi bàn trên, 2 tay đang chống cầm nhìn nó và tất nhiên, trên môi anh hiện hữu nụ cười dịu.
- Hải Đăng ! _ Đăng nói.Nó hơi nghiên đầu khó hiểu, Đăng như hiểu được ý nghỉ của nó, anh nói tiếp
- là tên của anh
- biết rồi _ nó đáp, không để ý đến ánh mắt tò mò của Đăng.
- sao em biết ? _ Đăng hỏi, nó giật mình. Nó biết vì nó điều tra thông tin của anh mà, chả lẽ lại trả lời rằng “là do tôi điều tra thông tin, lý lịch của anh”. Không, như vậy thật ngu xuẩn – nó lắc đầu.
- Bạn kể _ nó lấy cái lí do có lí nhất để trả lời, mặt hơi cúi xuống vì sợ bắt gặp ánh mắt dò hỏi của Đăng. Thật ra là nó không biết nói dối, nhưng từ bây giờ, nó phải tập cách nói dối thôi !
- à vậy sao ? _ Đăng gật gù. Bọn con gái đang thập thò thập thụt bên ngoài cửa lớp, mặt đứa nào cũng lấm la lấm lét trông gian vô cùng. Nó khẽ rùng mình khi thấy những ánh mắt không mấy thiện cảm đang phóng điện xẹt xẹt vào nó. Trong lòng nó thầm suy nghĩ “kiểu này về sau mình hết sống yên ổn được rồi !” – lắc đầu ngao ngán. Sau đó nó lại gục xuống bàn ngủ tiếp, mặt cho Đăng ngồi đó.Cứ như vậy, trong lớp học có 2 con người, 1 người thì đang ngủ người còn lại chóng tay nhìn cô gái ngủ trước mặt mình khẽ cười….còn bên ngoài, ồn ào xôn xao lao nhao không khác gì cái chợ.
---------------------------------------------------------------------------------------
Đẩy cửa Nhà Hàng – Huy bước vào, hắn đã thấy ông Trương ngồi chờ hắn. Kế bên là cô con gái độc nhất của ông, miệng thì luyên thuyên nói hết chuyện này tới chuyện khác.
- xin lỗi vì đã để ngài chờ _ hắn bước tới, đầu hơi cúi xuống trông như xin lỗi. Thấy hắn, ông Trương tỏ ra rất vừa ý.
- à, không. Thật là vinh hạnh cho ta, ta nghe đồn rằng cậu rất ít khi ra mặt thậm chí còn không dùng 1 bữa ăn nào với đối tác của mình. Thấy tò mò nên ta mới đặt hẹn ăn trưa với cậu đây _ ông Trương nói, mắt nheo lại nhìn gương mặt đẹp không tì vết nhưng vô cùng lạnh lùng của người đối diện. còn Bảo Trân thì cười hí ha hí hửng, trông cô tươi tắn hẳn ra. Hắn không nói gì, chỉ kéo ghế ra và ngồi xuống. Thấy vậy, Trân nhanh nhảu gọi món
- cậu thấy con gái của ta như thế ?
- ý ngài ..?
- ồ, ta thấy rất thích cậu, vả lại 2 đứa không phải đã quen biết nhau từ nhỏ rồi sao ?
- tôi không quan tâm đến con gái thưa ngài _ nói rồi hắn liếc nhìn Trân, từ lúc nảy tới bây giờ cô cứ nhìn hắn, gương mặt nhỏ biến đổi cảm xúc theo từng câu nói của hắn ( chậc, tội nghiệp )
- vậy sao ? _ ông Trương gật gù _ nhưng ta vẫn giữ ý định muốn cậu làm con rể cho ta.
- thật hân hạnh, nhưng tôi…
- hà hà, không sao đâu. Ta sẽ để hai đứa có thời gian với nhau _ ông ấy xua tay, kẽ vuốt tóc đứa con gái yêu của mình. Hắn đã lường trước được chuyện này nên đã cũng đã chuẩn bị tâm lý từ lúc đầu
- Ba này ! _ Trân đánh nhẹ vào vai của ông, mặt thẹn thùng trong nhỏ xinh thật. Còn hắn thì vẫn im lặng…có lẽ là đang suy nghĩ về lời nói của ông Trương vừa nảy…