Thiên Thần Đen


Đăng tỉ mỉ xem những vết bầm bầm ở ngay cánh tay nó mà không khỏi đau lòng. Những chỗ chỉ bị trầy nhẹ nhẹ, xước ngoài da cậu cũng tặc lưỡi lắc đầu xót xa…Nó nhìn cậu như muốn hỏi điều gì đó, nhưng rồi lại thôi. Mắt nhìn xa xa ngoài cửa sổ
- thật ra hôm nay anh không đến trường, nhưng vì nhớ ra chiều nay có 1 cuộc họp nên anh mới đến…_Đăng trả lời, tay vẫn hí hoáy dán băng keo cho nó. Nó se sẽ gật đầu, câu hỏi trong lòng nó đã được giải đáp
- nhưng sao những đứa con gái lớp em lại đối xử với em như vậy ?_ Đăng chăm chú nhìn vào gương mặt để tìm kiếm cảm xúc của nó…nhưng trống trải, nó vẫn im lặng và lạnh lùng. Nó không muốn nói ra, đơn giản là vì nói ra nó sẽ được gì chứ ? Cả 2 đều chìm vào sự tĩnh lặng…
Dinh thự Trần Gia
- Phương à, anh Huy có nhà không ? _ Bảo Trân nói, cô lăng xăng chạy lại chỗ của người giúp việc tên là Phương.
- thưa cô Bảo Trân, cậu hai đang ở trên phòng nhưng cô…_ Phương chưa kịp nói hết câu thì Trân đã chạy tót lên phòng hắn.
“ cạch ” – cánh cửa phòng của hắn được mở ra tự nhiên. Đây là lần đầu tiên cô bước vào phòng hắn. Tĩnh lặng, cô nghe rõ cả hơi thở của người con trai đang ngủ trên giường. Nhẹ nhàng bước lại gần, căn phòng cũng không quá tối để cô nhìn rõ gương mặt này. Khi ngủ trong hắn thật hiền, nhưng điều đó vẫn không quật ngã sự đơn độc trên gương mặt người con trai này. Mắt cô chăm chú nhìn Huy rổi lâu lâu lại tủm tỉm cười..
- anh đẹp thật Huy à, đẹp nhất trong tất cả những người con trai mà em biết…_ Trân đưa tay lên toang vút cái sống mũi cao của Huy thì… “bặt” – Huy cầm chặt lấy tay cô, mắt vẫn nhắm ghiền..
- đi ra _ âm điệu thật trầm, nhỏ nhẹ nhưng lại khiến cho người khác quy phục. Đây, 1 tố chất của 1 thủ lĩnh…
- anh…anh dậy rồi sao ? em…_ Trân luống cuống lên như con gà mái muốn đẻ…mặt mày đỏ bừng vì ngượng.
- đi ra…_ chưa kịp để cho Trân giải thích, hắn lặp lại câu nói đó 1 lần nữa. Trân rảo bước ra khỏi phòng, không để hắn lặp lại câu nó đó lần nữa… Tựa người vào cánh cửa, cô thở hổn hển, tim đập liên hồi.
Bên trong
hắn từ từ mở mắt, nhước mắt nhìn sang tấm ảnh ở cái tủ sát giường. Đây chính là việc làm đầu tiên sau mỗi khi hắn ngủ dậy. Tay hất vỉ thuốc an thần trống không vừa dùng lúc nảy xuống sàn, hắn bước đến bàn làm việc. Mở laptop lên và nhìn vào camera ngoài hành lang. Thông qua camera, hắn nhìn thấy Trân ở bên ngoài,cô đang đi qua đi lại, miệng lẩm bẩm gì đó xong rồi lắc đầu nguậy nguậy. Trong hành động của cô thật buồn cười, có chút gì đó con nít. Chợt khung cửa sổ chat web cam hiện lên, 1 người đàn ông trung niên đang ngồi chiễm chệ trên chiếc ghế bành bọc da beo. Mái tóc ông đã lấm tấm bạc, ở đuôi mắt trái có 1 vết sẹo lồi lớn. Những vết nhăn trên gương mặt ông vẫn không đánh đổ được sự cứng nhắc và sự nghiêm nghị ở người đàn ông này. Đây chính là người mà chỉ cần nhắc tên đến thì cả hàng ngàn người khiếp đảm và nhiều tập đoàn phải nể phục – Trần Gia Hoàng Triệu.
- con bé đó chính là cành vàng lá ngọc của Bá Toàn, nếu như con không muốn gặp rắc rối với ta thì hãy chiều chuộng con bé cho đến khi ký kết hợp đồng đi._ Ông ta nói. Giọng nói lành lạnh, dứt khoát, không trầm vang như hắn. Hẳn chỉ im lặng, mắt không nhìn vào màn hình nhưng tất cả những lời ông Trần đều lọt vào tai và được bộ não xử lý.
Bên ngoài
- á, anh ấy lạnh lùng như vậy thì làm sao kết thân được ? _ Trân vò đầu bứt tóc. Ngồi phịch xuống sàn, mắt mếu lại như muốn khóc.
“ cạch ” – cánh cửa mở. Hắn đi ra, Trân quay phắt lại. Thay vào gương mặt mếu máo muốn khóc lúc nãy là gương mặt tươi cười hớn hở. Hắn chỉ liếc nhìn cô, nhưng trong chớp mắt, đôi mắt hắn lại dịch chuyển sang chỗ khác. Đôi chân dài sải bước
- anh Huy anh Huy ! _ Trân í ới gọi tên hắn. Chạy thật nhanh, níu lấy vạt áo của hắn, cô cười toe
- bắt được anh rồi, hì, cho em đi chung với ! _ cô nhỏng nhẽo. Tất nhiên câu trả lời của hắn là sự im lặng, nhưng Trân lại là người ngoan…cố, đi tò tò sau lưng hắn như cái đuôi vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui