- ông Charlie, đã có chuyện gì xảy ra ? _ Ren nói
- thưa chủ tịch, có khá nhiều cổ đông không đồng tình việc chủ tịch tự ý đưa cô Catherine thành giám đốc của công ty con được phân nhánh ở Đông Nam Á và khu vực Đông Á vì có ý kiến cho rắng giám đốc Lee có kinh nghiệm hơn cô Cat đây ! _ người đàn ông trung niên mặc đồ vest nâu nói chuyện với Ren, nom ông ấy rất kính trọng anh.
- vậy sao, ai là người phản đối mạnh mẽ nhất ông có biết không ?
- thưa là tôi không biết, hầu như mọi cổ đông đều không ủng hộ chuyện này !
- hãy đặt 1 cuộc họp vào sáng mai. Tôi sẽ giải quyết ! _ Ren nói, nhìn thần thái của anh có vẻ anh đã có cách giải quyết vấn đề này.
- vậy tôi xin phép ! _ ông Charlie cúi chào anh rồi quay đi..
- ồh, cô Cat ! _ ông ta bất ngờ hô lên. Từ “ Cat ” hình như đã chui lọt vào lỗ tai của Ren, anh ngước lên nhìn nó.
- chào ông._ âm điệu nhỏ nhẹ và dịu dàng, có phần hơi kính trọng ( tất nhiên, chứ bình thường là đi lướt qua rồi )
- à, chào cô._ nói rồi ông rời khỏi phòng.
- không còn ai nửa đâu, cậu cỡ những thứ đó ra được rồi ! _ Ren cười nói, ánh mắt có ý trêu chọc. Trước mặt Ren bây giờ, nó không phải là một nữ sinh cấp 3 có vẻ ngoài tựa thiên thần bị gẫy cánh mà là một người con gái bí ẩn. Chiếc kính nâu to che đi đôi mắt đặt biệt có thể hút hồn bất cứ ai của nó. Đôi môi được tô son đỏ nổi bật trên nền da trắng tươi mát. Nó đôi chiếc mũ len che đi mái tóc dài của nó, làm nó càng bí ẩn hơn.
- sao vậy ?_ nó lờ câu nói của Ren
- đã có người phản đối về chuyện tôi đưa cậu lên làm giám đốc nắm quyền khu vực Đông Nam Á và Đông Á rồi.
- rất nhiều ý kiến phải không ?
- đúng vậy, nhưng năng lực của cậu…
- kệ ! _ nó nói cố nhấn mạnh ý.
- được rồi, tôi chịu thua với tính cách của cậu. Với lại là vì tôi không thích tên Lee ấy. _ Ren nói, mắt khó chịu nhìn nó.
- … _ nó im lặng, không nói gì.
- nhưng nếu cậu giúp tôi sa thải được giám đốc Lee thì tôi sẽ không bắt ép cậu phải chăm nom công ty con chu đáo và nộp báo cáo hằng tuần, hehe sao hả ? _ Ren cười ranh mãnh ( tên này thâm thật )
- quân tử nhất lời !_ nó nói, không quên liếc Ren một cái sắt lẻm. Nhưng Ren thì vẫn cứ nhăn răng cười.
- nhất ngôn chứ ha ha !_ Ren trêu nó làm nó tím tái cả mặt bước vội ra cửa
16:00 pm
Nó đi dạo trên những con đường ở lòng thành phố Chicago rộng lớn và sầm uất, không khí ở đây thật mát mẻ, thật dễ dịu nhưng lại không thể làm lòng nó vơi đi những nỗi buồn. Rồi đôi chân nó lại vô tình đi đến ngôi nhà trước kia nó sống. Nó lặng đi, căn nhà im lìm như lòng chủ nhân nó vậy.
“ Két ” – nó đẩy cửa vào. Chân dẫm lên những chiếc lá khô rơi đầy sân chứng tỏ bao năm qua không ai chăm nom ngôi nhà. Trước kia nó cũng đã hơn cả trăm lần tìm đến nhưng lại không can đảm bước vào vì sợ nước mắt nó sẽ rơi, vì sợ lòng nó lại tổn thương một lần nữa, và nó sợ những kí ức kia lại dày vò nó… Cánh cửa cũ nát xiên vẹo như muốn long ra khỏi bản lề, nó đứng yên một hồi lâu rồi bước vào.
Bên trong màn nhện giăng đầy ở các ngóc ngách, bụi bám đầy. Chiếc màn cửa bay phất phơ càng khiến căn nhà đáng sợ hơn. Nó vẫn cứ bước đi, đưa tay lên chạm bức tường, chạm bàn ghế, chạm những khung cửa sổ bị long ra, chạm vào những chiếc tủ, thậm chí là ôm lấy tấm màn cửa. Sự thân thuộc ngấm vào tim nó, rồi dần dần tản ra khắp cơ thể. Nó ngồi xuống sàn, dựa lưng vào tường, mắt nhìn lên trần nhà rồi nhắm mắt lại và cảm nhận…
“ – Băng à, xuống đây đi con. Con sẽ ngã đấy ! _ Nó mở mắt ra, đó là mẹ nó, ngôi nhà không còn vẻ cũ kỹ như khi nảy mà thay vào đó là thật sạch sẽ và sáng sủa như 1 căn nhà mới xây.
- hihi, ngồi trên đây thích lắm mẹ ạ ! _ nó giật mình nhìn về phía chiếc tủ để tivi, một cô bé khoảng 5 tuổi đang ngồi vắt vẻo trên nóc tủ. đó chính là nó !
- xuống đây nào, như thế nguy hiểm lắm, mau ! _ Mẹ nó hối, tâm trạng vẫn lo lắng. Nó vẫn còn kinh ngạc, nó không biết chuyện gì đang xảy ra.
- con không sao mà, mẹ xem nè xem nè mẹ nè mẹ xem nè…á _ cô bé đứng nhún nhảy chứng tỏ mình không sao nhưng không may lại…
- Băng à ! _ Mẹ nó chạy đến đỡ đứa con gái bị ngã nằm dưới sàn.
- Băng à, con có sao không, Băng ! _ bà hốt hoảng gọi tên nó.
- hihi, con không sao, không sao nnnnnè !!! _ Cô bé chìa tay ra, mắt cười híp lại khuôn mặt vẫn nhăn nhúm vì đau. Nó đứng yên nảy giờ chứng kiến tất cả, vội nhào đến chạm lấy mẹ. Nhưng…nó không với tới được, khoảng cách của nó ngày càng xa, xa dần, xa dần, rồi… ”
- MẸ ! _ nó hét lên, ngồi bật dậy, mồ hôi chảy bết cả tóc. Nó không biết nước mắt nó rơi từ khi nào nửa.
- mẹ…mẹ…mẹ ! _ nó úp mặt xuống gối, miệng cứ lầm bầm từ “mẹ” Mặt trời đã xuống núi, những tia nắng cố gắng len lỏi đến phút cuối cùng rồi tắt hẳn, không khí căn nhà lại chìm vào nỗi hiu quạnh mà nó vốn có trước đây
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------