anh…anh….anh…Huy…_ Trân lắm bắp không nói nên lời. Quả thật, hiện giờ tim của cô đang đập thình thịch khi nhìn thấy hắn. Nhưng…hắn lướt qua Trân như thể cô chưa từng có mặt trên đời làm cô hơi hụt hẫn
- anh hai… _ Hải Đăng cũng ngạc nhiên không kém. Huy liếc nhìn Hải Đăng trong vòng 0,38 giây rồi đôi mắt hướng nhìn Gia Bảo
- anh không ngờ mày lại tới _ Bảo đan chéo 2 tay lại với nhau, lưng dựa vào cột. Hất mặt lên trong thật kiêu ngạo.
- là đối tác của anh Huy thì tất nhiên ảnh sẽ tới chứ ! _ Trân lên tiếng, sau đó chạy tới ôm tay của Huy vui vẻ nói _ anh Huy, anh quên em rồi sao ?_ Hải Đăng chỉ biết lắc đầu vì sự bạo dạn của Bảo Trân mà không hề biết đó là hành động ngu xuẩn. còn Bảo thì nhếch mép cười
Gương mặt hắn đanh lại, đôi mắt đã lạnh nay còn lạnh lẽo hơn trước. Cậu hất tay của Trân ra, lực hất mạnh tới nỗi làm cô ngã phịch xuống sàn. Còn cô thì vẫn chưa hiểu chuyện gì hết, mắt mở to hết cỡ nhìn Huy. Lần đầu tiên, lần đầu tiên có 1 tên con trai dám làm vậy với cô. Thật sự bây giờ cô rất buồn, Huy thật sự không nhớ cô sao ?
- anh… _ nước mắt cô trào trực, cổ họng tự dưng nghẹn lại. Đăng bước tới bên cô,anh ngồi xuống, lấy khăn giấy ra chậm 2 hàng nước mắt. Xong xuôi, anh tiến tới chỗ Huy.
- anh hai, đây là Bảo Trân. Là con gái độc nhất của Trương Bá Toàn và là vợ chưa cưới của anh đó. Anh làm như vậy chẳng phải là quá đáng với 1 cô gái sao ? _ Hải Đăng nhỏ nhẹ nói, cố gắng giải thích cho Huy hiểu. Thật ra là cậu lo lắng cho Huy hơn là cô gái đang thút thít ỡ đằng kia
- Nếu Trân có mệnh hệ gì, mày nghĩ là ba và ngài Bá Toàn sẽ để yên ày sao ? _ Bảo giờ mới lên tiếng sau khi coi 1 màn kịch khá thú vị giữa Huy và Trân. Sau đỡ Trân đứng dậy. Miệng luôn nói “ Nín đi, nín dùm anh đi. Anh sợ nước mắt con gái lắm đấy ! ” – Huy chẳng nói gì, đứng dựa cột, 2 tay đút vào túi quần, mắt nhìn lên trần nhà. Gương mặt như pho tượng, 1 tí cảm xúc cũng không biểu lộ. “ Nếu Trân có mệnh hệ gì, mày nghĩ là ba và ngài Bá Toàn sẽ để yên ày sao ? ” – lời nói của Bảo cứ văng vẳng bên tai anh.