"Này, họ Trần kia, nhìn đủ chưa? Nếu thấy chưa thì cứ nhìn tiếp à?" Cao Tiểu Dĩnh thấy ánh mắt Trần Hiên cứ dính vào Cao Vi Vi thì cơn tức liền lên, ánh mắt không tốt trừng trừng nhìn hắn một cái.Trần Hiên nghe vậy chấn động ầm ầm trong lòng.
Sau đó hắn mới đột nhiên nhớ ra Cao Vi Vi trước mắt hắn đây không còn là bạn chung trường đại học nữa mà là vợ của gã đàn ông khủng bố đến cực hạn kia.
Nhớ đến chuyện ngày hôm qua hắn xém bị hù chết, hắn nhanh chóng dời mắt đi, nhưng chính vào lúc này, sau lưng hắn đã chảy mồ hôi lạnh...Trần Thục Trân thấy Cao Tiểu Dĩnh lại nói năng lung tung, nhịn không được liền chỉ vào cửa mà nói với Cao Tiểu Dĩnh: "Cao Tiểu Dĩnh, con không nói không ai nói con câm, còn nữa, hômnay chị con đi xem mắt, con lại đây coi náo nhiệt gì! Con ra ngoài cho mẹ"Cao Tiểu Dĩnh rất không vui mà đứng dậy: "Hừ...Đi thì đi..." Cô nói xong liền đi ra ngoài, nhưng lúc cô đi qua người Trần Hiện thì thả nhẹ bước chân, mắt đầy ý vị liếc nhìn Trần Hiên."Trần Hiên Trần tiên sinh đúng không? Tôi nhắc nhở anh một câu, chị của tôi là người đã có "tin vui", cái gì nên, cái gì không nên, anh nên suy nghĩ cẩn thận đi..." Cao Tiểu Dĩnh lời ít ý nhiều nói.Trong lòng Trần Hiên cũng run mạnh lên, hắn ngẩng đầu liếc nhìn Cao Tiểu Dĩnh một cái, liên hệ với lời nói của cô, Trần Hiên liền hiểu được chuyện ngày hôm qua chỉ sợ Cao Tiểu Dĩnh đã biết tất cả.Nghĩ vậy Trần Hiến nhanh chóng củi đầu, sợ hãi mười phần nói: "Cao tiểu thư xin yên tâm, tôi hiểu, tôi hiểu hết..."Trần Thục Trân thấy Cao Tiểu Dĩnh vậy mà lại còn nói chuyện với Trần Hiên liền tức giận quát Cao Tiểu Dĩnh: "Mày cút ra ngoài cho mẹ"Cao Tiểu Dĩnh cười lạnh một tiếng với Trần Hiên, bước đi.
Cao Vi Vi nghi ngờ liếc mắt nhìn Cao Tiểu Dĩnh một cái, lúc nãy Cao Tiểu Dĩnh nói như vậy dường như có ý khác.Cao Tiểu Dĩnh đi rồi, Trần Thục Trân nhanh chóng nở nụ cười tươi trên mặt, nhìn Trần Hiên nói: "Trần Hiên ả, đứa nhỏ không hiểu chuyện, con đừng để ý nha.
Hôm nay dì hẹn Vi Vi cho con, hai đứa con tâm sự đi.
Tiểu Trần ả, dì nói rõ ràng với con, tuy rằng Vi Vi nhà dì có đứa bé nhưng con người nó thật sự không tồi di cũng thật sự trăm phần hai trăm phần trăm vừa lòng, nếu con không có ý kiến gì cả thì dì liền làm chủ cho hai đưa đi lấy giấy kết hôn.
Dù sao hai đứa cũng học đại học chung mà, cũng đừng dây dưa nữa..."Cao Vi Vi nghe vậy tái mặt, lúc cô đang muốn nói chuyện thì Trần Hiên ngồi đối diện nhanh chóng nói Trần Thục Trần: "Dì Trần à, thật sự thật sự xin lỗi.
Hôm qua lúc con đi làm đã thay đổi công tác.
Cuối tuần này con phải ra nước ngoài, đi một lần là năm sáu năm, con không thể lầm lỡ Vi Vi được.
Vi Vi thật sự rất tốt, con không xứng, thật xin lỗi, dì ơi, con xin lỗi, xin lỗi a..."Trần Hiên nói xong Trần Thục Trân liền ngây ngẩn cả người, không chờ bà đáp, Trần Hiên liền nhanh chóng đứng lên, vô cùng khẩn trương nhìn Cao Vi Vi.
Sau đó hắn lại nói: "Vi Vi thật xin lỗi, đều là lỗi của tôi.
Tôi biết cô không thích tối nhưng vẫn ép mẹ cô bắt cô ở với tôi, thật xin lỗi, thật xin lỗi..."Trần Hiên nói xong, thấy Trần Thục Trân phục hồi tinh thần đang muốn nói gì đó, hắn liền nhanh chóng củi đầu: " Dì ơi con xin lỗi.
Con biết dì hy vọng con và Vi Vi ở cùng nhau là vì conkhông ngại cô ấy có đứa nhỏ.
Nhưng con cũng xin nói, hiện tại con phải đi công tác rồi, hơn nữa con tin rằng không có ai có thể so với cha đứa nhỏ thích hợp ở với Vi Vi hơn.
Sau này ngài cũng đừng...tiến cử loạn xạ cho Vi Vi nữa..."Trần Hiến nói xong, không...cho Trần Thục Trân cơ hội nói chuyện nữa, xoay người bước đi."Hả, Tiểu Trần? Tiểu Trần? Con..." Trần Thục Trân nhanh chóng đứng dậy đuổi theo Trần Hiền nhưng phát hiện hắn đã đi xa rồi.
Bà tức giận dậm chân thật mạnh, thở dài: "Aiz"Sau đó Trần Thục Trân trở về phòng, sắc mặt tái mét nhìn Cao Vi Vi nói: "Cao Vi Vi! Hiện tại mày vừa lòng chưa? Hả? Mày thấy mẹ làm vậy là vì ai? Thật vất vả mới tìm được người đàn ông không tệ lại không ngại mày có đứa nhỏ.
Ai, xem ra mày đúng là mệnh tiện! Sau này mày tự lo đi, yêu yêu đương đương..." Trần Thục Trân nói xong thở phì phì cầm túi rời đi.Cao Vi Vi chờ Trần Thục Trân đi một lúc mới bước ra khỏi phòng.
Luc cô ra cửa liền đụng phải Cao Tiểu Dĩnh đang đứng đợi cô.
Cao Tiểu Dĩnh nói với cô: "Chị, bàn xong rồi?"Cao Vi Vi liếc mắt nhìn Cao Tiểu Dĩnh thật sâu, chậm rãi nói: "Trần Hiện đi rồi, Tiểu Dĩnh, em nói thật cho chị biết, có phải em có chuyện giấu chị không? Lúc nãy ở trong phòng em nói với Trần Hiến như vậy là có ý gì?"Cao Tiểu Dĩnh thấp thỏm trong lòng, nhanh nói: "Chị, em không biết chị đang nói gì, hơn nữa Trần Hiên buông tay không phải làchuyện tốt sao? Chị không cần phiền lòng nữa đúng không?".Cao Vi Vi đột nhiên hỏi: "Sao em biết hắn buông tay chị?""Vừa nãy Trần Hiền đi ra đã nói với em.
Vậy là tốt rồi, bữa cơm này cũng chưa ăn nữa, đi, em mời chị ăn cái khác, đi, đi thôi..." Cao Tiểu Dĩnh né tránh nói.Tuy Cao Vi Vi thấy Cao Tiểu Dĩnh cũng đã giải thích rồi nhưng không biết vì sao cô cứ cảm thấy có chút không hợp lý...Giữa trưa, lúc Tiêu Thiên Sách mang Tiểu Tiểu đi ăn cơm, hắn nhận được tin Cao Tiểu Dĩnh gửi đến nói là chuyện bên đó đã giải quyết xong rồi, Trần Hiên kia cũng coi như là biết điều, bảo hắn yên tâm đi..