CHƯƠNG 24: TỈNH NGỘ
“Bao năm qua, dù là buồn vui, cay đắng hay đau khổ, níu kéo rồi lại buông tay, tất cả đều chỉ như một cơn ác mộng ngỡ như cả đời không bao giờ tỉnh dậy.
Nhưng...
Không có ngày hay đêm nào là kéo dài mãi mãi, cũng chẳng có giấc mơ nào mà không kết thúc.
Nắng tắt, rồi nắng lên.
Sau cơn mưa, trời sẽ lại sáng.
Mọi thứ rồi cũng đến lúc phải chấm dứt!”
Tại trại giam...
“02654, chúc mừng bà đã được thả!”
Ánh nắng gay gắt chiếu xuyên qua khe hở của cánh cửa sắt, tiếng rít chói tai vang lên theo sau. Những phạm nhân xung quanh đều hân hoan vui sướng thay cho một người trong số họ cuối cùng cũng đã được thoát khỏi chốn địa ngục.
“02654, chúc mừng bà! Cuối cùng cũng có ngày bà và gia đình được đoàn tụ!”
“Con gái bà nhất định sẽ rất vui mừng. Chắc con bé đang ở ngoài đợi bà đó. Mau đi đi, nhanh lên!”
Người đàn bà trên trán đã in hằn những nếp nhăn của tuổi già khẽ bật cười, nụ cười hạnh phúc sung sướng tận đáy lòng. Cuối cùng cũng có ngày bà được tự do!
Hai năm trôi qua, không biết con gái bà đã ra sao rồi?
Hữu Nghĩa - chồng bà đã cai nghiện thành công chưa?
Họ có nhớ bà hay không?
Sau sự vui sướng tràn ngập trong lòng, thì cơn sợ hãi xen lẫn hồi hộp nhanh chóng ập đến. Hai tay ôm chặt chiếc túi da cũ kỹ, bà nhanh chóng chào một lượt những bạn bè trong trại giam của mình rồi bước thật nhanh khỏi cánh cửa sắt.
Dưới làn gió lồng lộng, tâm trạng của người đàn bà đứng tuổi ngày càng trở nên lo lắng. Hai năm qua, không ngày nào mà bà không ngóng đợi tin tức của Hữu Nghĩa và Phương Nhã, nhưng rốt cuộc cái bà nhận được chỉ là con số 0, hoàn toàn không có bất kỳ hồi âm hoặc một tin tức nhỏ nhoi nào khác.
Hai năm sống cách biệt với thế giới bên ngoài, sự giày vò giằng xé tâm can luôn không ngừng thôi thúc mạnh mẽ, khiến bà càng ngày trở nên lầm lì ít nói. Tuy nhiên bản thân vẫn luôn cố gắng hành thiện với hy vọng rằng một ngày nào đó sẽ được trở về nhà đoàn tụ cùng gia đình.
Khóe mắt bà rưng rưng, đôi môi mấp máy không thành lời. Lãng phí gần nửa tuổi đời và hai năm trong nhà giam, bà thật không muốn phải bỏ lỡ thêm giây phút nào nữa.
Bà cần phải trở về với gia đình của mình!!!
“Cao Mỹ Lệ!”
Cánh cửa nhà giam bằng sắt hoen gỉ vừa đóng lại chưa được bao lâu thì một chiếc Benz màu đen đã nhanh chóng dừng lại nơi bà đứng, chẳng mấy chốc một loạt những tên xã hội đen đồng loạt lao ra khỏi xe và túm lấy hai bên cánh tay người đàn bà.
“Các người là ai? Nè, các người dẫn tôi đi đâu vậy? Buông tôi ra!!!”
Bọn chúng thô bạo đẩy Mỹ Lệ vào trong xe rồi nổ máy. Trên đường vắng ngoài quốc lộ, chiếc xe Benz phóng đi với tốc độ nhanh, hoàn toàn không một ai nghe được tiếng kêu cứu thất thanh của bà.
***** ♥ *****
Tại địa bàn Một Mắt.
Mùa hè oi bức với cái nắng gay gắt của tiết trời khiến vạn vật xung quanh như khô cạn. Ngay cả những bông hoa được trưng trên bàn làm việc cũng rơi những cánh lá héo úa xuống nền đất. Một Mắt ngồi trên chiếc ghế sofa, đôi mắt lạnh lẽo âm u như xuyên suốt màn đêm, cả người đầy sát khí trừng mắt nhìn người đàn bà quần áo rách tả tơi, tóc tai bù xù rối rắm không ngừng kêu la thảm thiết với sợi dây thừng siết chặt quanh người, môi nở một nụ cười ma mị tàn nhẫn, hệt như đang thỏa mãn với tiếng khóc rên rỉ vì trò đùa tra tấn của chính mình
Tách!
Những giọt máu loang lổ rỉ ra từ chân tóc, từ khóe miệng và toàn thân đầy máu liên tục chảy ra không ngừng. Người đàn bà hai tay bị trói chặt treo ngược lên trên đầu, toàn thân nhũn ra không còn sức để chống cự, miệng liên tục rên rỉ đầy đau đớn. Chỉ có đôi mắt là tràn đầy căm phẫn nhìn ông trùm trước mặt. Hình dáng này, gương mặt này, có làm ma bà cũng không thể nào quên!
“Một Mắt, tao có chết cũng không tha cho mày!!!”
Bốp!
Cái tát nảy lửa giáng thật nhanh xuống bên má của Mỹ Lệ khiến mặt mũi bà choáng váng, đôi mắt mờ dần trong mệt mỏi, mọi thứ trước mắt dường như chỉ còn là những cái bóng mờ nhạt.
Một Mắt khẽ hừ một tiếng, một bên mắt còn lại trừng mắt nhìn người đàn bà thê thảm trước mặt, môi khẽ nhếch lên thành nụ cười khinh bỉ:
“Cao Mỹ Lệ. Bà có trách, thì trách đứa con gái của bà cả gan động đến Một Mắt này. Bà nên nhớ, nợ cũ chưa trả. Bây giờ lại gánh thêm một nơ mới. Mà món nợ này, chỉ có thể trả bằng cái mạng của gia đình bà thôi!”
“Đồ khốn, tao có nợ gì của mày thì để cho một mình tao trả, một mình tao gánh hết. Mày không được động đến con gái và chồng tao!”
Hai bên má bà sưng phồng, cơn đau buốt đến tận óc khiến giọng nói của bà dường như biến dạng, cả người lảo đảo cố sức căng mắt để nhìn cho kỹ gương mặt của kẻ đáng bị nguyền rủa kia.
Cảm giác tê dại dọc lên sống lưng, tiếng cười của Một Mắt như nuốt chửng bầu không khí lạnh lẽo xung quanh, khóe mắt co giật đầy nham hiểm:
“Hahaha! Cao Mỹ Lệ, hai năm trong nhà tù bà vẫn chưa biết được chuyện gì thì phải? Chồng bà bây giờ đã yên giấc ngàn thu dưới suối vàng rồi! Tôi muốn động đến ông ta cũng không còn dịp nữa.”
Tim bà phút chốc như ngừng đập.
Mọi thứ xung quanh dường như tan vỡ thành từng mảnh.
Lỗ tai bà ù đi, trong mắt hoàn toàn chỉ hiện lên mỗi nụ cười đầy nguy hiểm của người đàn ông trước mặt. Cổ họng khô khốc hoàn toàn không phát ra bất kỳ âm thanh nào nữa.
“Bất ngờ lắm sao? Người đàn ông đó không cai nghiện thành công, lén uống thuốc ma túy trong trại. Cuối cùng dẫn đến sốc thuốc rồi tử vong tại chỗ. Chẳng lẽ đứa con gái yêu quý của bà không nói gì cho bà biết hay sao?”
Cả người Mỹ Lệ như bị trút đi sức sống, một thứ gì đó xộc lên mũi rồi trào ra thành tuyến nước mắt, tuôn ra xối xả, không có cách nào kềm lại được.
Chân mày Một Mắt khẽ co giật, nụ cười mãn nguyện hiện trên khóe môi. Ông ta ra hiệu cho bọn đàn em của mình tiếp tục hành xử, còn nhấn mạnh rằng nhất định phải thật nặng tay, khiến người đàn bà này phải dở sống dở chết.
“Có giỏi thì giết tao luôn đi. Tốt nhất là mày giết tao chết đi! Chỉ cần từng giây từng phút còn sống trên đời, tao sẽ không ngừng nguyền rủa mày!!”
Khóe miệng Một Mắt không còn che giấu được nụ cười đắc ý nữa, cứ thế mà cười rũ rượi rất đáng sợ:
“Cao Mỹ Lệ, bà quá ngây thơ! Đứa con gái bà khiến hai cha con tôi khốn đốn đến thế này, chỉ với một từ chết thì quá dễ dãi cho hai người rồi! Bà vẫn còn giá trị, chỉ khi bắt được bà, tra tấn bà thì con bé đó mới xuất hiện. Đến lúc đó, từ từ các người sẽ biết mùi vị đau đớn là như thế nào!”
Ông ta nói xong liền trợn mắt ra lệnh cho bọn đàn em đứng xung quanh mình, gầm giọng hệt như thú dữ:
“Tiếp tục đi!”
Trong căn phòng được bao bọc bởi cửa kính, tiếng đánh đập hành hạ vang lên khiến ai nghe thấy cũng kinh hãi. Chẳng mấy chốc mọi thứ xung quanh như chìm trong mùi máu.
“Lá lá la là la!”
Bên ngoài phía cửa đột nhiên có tiếng cười khúc khích hòa theo vầng điệu của bài hát nào đó. Tiếng hát trong trẻo cất lên vô tình khiến mọi thứ xung quanh dường như vắng lặng. Ngay cả mọi hoạt động của bọn chúng cũng dừng lại.
Một Mắt cau mày lại, cổ họng phát ra tiếng hừ khẽ:
“Chuyện gì thế?”
Lời nói vừa dứt, cánh cửa bằng gỗ trước mặt đã đập mạnh vào tường, và Cẩm Tú từ đâu chạy như bay về phía Một Mắt, đầu cứ mải lắc lư theo điệu nhạc, thỉnh thoảng lại cười rũ rượi như người điên:
“Ba ơi, ba ơi! Con muốn đi hát, con muốn đi hát!!!”
Nụ cười của Một Mắt tắt lịm, đôi mắt âm u lạnh lẽo nay càng trở nên đáng sợ hơn, khóe mắt co giật nhìn một lượt bọn đàn em trước mặt, gầm nhẹ:
“Tụi bây không muốn sống nữa à? Tại sao lại để cô chủ bọn mày vào tận đây? Hả?”
Bọn đàn em bị dọa đến khiếp cả hồn vía, sắc mặt tái mét đồng loạt cúi đầu xuống đất, miệng liên tục xin lỗi không ngừng nghỉ:
“Xin lỗi đại ca, để bọn em đưa cô chủ về phòng!”
“Không, không chịu! Ba ơi, con muốn đi hát! Con muốn đi hát!!!!”
Bọn côn đồ vừa bước chân đến gần Cẩm Tú thì cô đã giãy nãy kịch liệt, hai tay bấu víu chặt cánh tay Một Mắt, ôm chặt mãi không buông. Đôi mắt ngây thơ nhìn cha mình mà vòi vĩnh.
Nhìn thấy đôi mắt trong veo đầy ngây thơ của đứa con gái, tâm tình Một Mắt cũng bắt đầu dịu đi chút ít. Ông ta khẽ hừ mũi, rồi cố dằn cơn bực tức vào trong lòng, nhỏ nhẹ nói với cô:
“Được rồi, được rồi! Ba sẽ kiếm giáo viên dạy con tập hát. Ngoan nào, nghe lời ba ra ngoài đi!”
“Không được, con muốn cô ta dạy con tập hát!”- Cẩm Tú ré lên một tiếng, rồi đưa tay chỉ thẳng vào mặt Mỹ Lệ bị đánh đến thê thảm không còn nhìn ra hình dạng - “Ngay bây giờ!”
Một Mắt gầm nhẹ, âm thanh tràn đầy cáu tiết, đôi mắt sắc bén như dao như tỏ ý rằng: “Không được!”
Không đợi ba mình nói thêm câu nào, Cẩm Tú lập tức sà đến bên Mỹ Lệ, ra sức nắm lấy vạt áo cô ta lay mạnh:
“Cô ơi, cô dạy con tập hát đi. Cô dạy con tập hát, mau lên! Mau lên!!!”
Ngay lập tức bốn bề xung quanh im phăng phắc, bọn đàn em đều ngớ người theo dõi từng động tác từng sắc thái biểu cảm trên gương mặt Một Mắt. Tình thế này, quả thật bọn chúng không thể nào ngờ tới.
Bọn chúng có thể đánh đập người đàn bà này không thương tiếc, hành hạ bà ta sống dở chết dở. Nhưng vẫn không thể nào nghĩ đến việc đứa con điên của đại ca chúng lại phát tiết vào lúc này, mặc nhiên mà bắt buộc Mỹ Lệ làm người dạy cô ta tập hát!?
Quả thật, sắc mặt của Một Mắt tím ngoét, cả người tràn đầy sát khí bừng bừng phẫn nộ, hai bàn tay ra sức nắm chặt, rồi lại buông ra. Cứ như thế vài lần, người đàn ông này cuối cùng cũng nhả ra đúng hai chữ:
“Ra ngoài!”
Ngay tức khắc, bọn đàn em của Một Mắt răm rắp nghe theo lệnh, nắm lấy hai tay Cẩm Tú lôi ra ngoài cửa. Nhưng chưa kịp động đến cô thì Một Mắt lại một lần nữa gầm lên:
“Tao bảo bọn mày đưa mụ đàn bà này ra ngoài! Dẫn lên phòng cô chủ của tụi mày!!!”
Cả đám côn đồ như không tin nổi vào tai mình mà đồng loạt há hốc, mắt trợn mắt nhìn nhau đầy kinh hãi, dường như não bộ vẫn chưa kịp thích ứng được với quyết định bất ngờ của đại ca bọn chúng.
“Còn không mau làm đi!”
***** ♥ *****
Đến khi mọi thứ xung quanh lại trôi vào tĩnh lặng, Mỹ Lệ mới được an toàn mà có mặt trong phòng của Cẩm Tú.
Ánh đèn neon sáng bừng phủ trên gương mặt trắng mịn của Cẩm Tú, nụ cười rạng ngời như mặt trời cộng thêm đôi mắt ngây ngô hệt như đứa trẻ, hoàn toàn không giống với một Trương Cẩm Tú độc ác đầy thâm hiểm mà Mỹ Lệ đã từng biết.
Bà ngồi trên chiếc ghế bằng gỗ, cả người đều bị sợi dây thừng trói chặt đến mức không động đậy được gì, cả thân người bầm dập đến mức bản thân không còn chút khả năng nào để chống cự, cứ nghĩ rằng phó mặc cho bản thân bị Cẩm Tú làm gì thì làm. Nhưng rồi suy đi tính lại, rốt cuộc bà cảm thấy rằng cô gái này quả thật không còn giống với những gì bà biết nữa.
Trong con mắt của Mỹ Lệ, Cẩm Tú là cô gái mang hai bộ mặt, bề ngoài tiếp cận Phương Nhã con gái bà để rồi âm thầm hãm hại, mưu mô hiểm độc sau lưng. Đến khi mọi thứ vỡ lẽ, bà mới biết được sự thật rằng cô ta chính là con gái của trùm xã hội đen Một Mắt - đồng thời cũng chính là con của chủ nợ gia đình mình.
Nhưng những cử chỉ và hành động của cô ta từ nãy đến giờ chẳng khác nào một người điên cả.
“Hì hì, cô dạy con hát đi! Cô dạy con hát đi!!!”
Cánh cửa đã khép chặt, nhưng bà biết Một Mắt đã sai người bảo vệ Cẩm Tú chặt chẽ bên ngoài, đến mức không một kẽ hở nào có thể lọt khỏi tầm mắt của ông ta.
Đến lúc này, dường như bà mới phát hiện ra một điều kỳ lạ nữa ngay trước mắt mình.
Khoảnh khắc cánh cửa chính đóng lại, thần sắc của Cẩm Tú cũng có phần thay đổi, nụ cười ngây ngô trên môi thưa dần rồi tắt lịm, chỉ có mỗi câu “Cô dạy con hát đi, cô dạy con hát đi!”là cứ liên tục lặp lại không ngừng nghỉ.
Cẩm Tú đứng bật dậy, sắc mặt dần khôi phục lại trạng thái bình thường rồi từng bước tiến về phía cánh cửa, sau đó khóa chốt cửa lại.
Tiếp sau đó, cô ta nép cả người sát vách, lắng nghe mọi động tĩnh bên ngoài. Vẻ mặt vô cùng bình tĩnh và sáng suốt, đây là hành động cử chỉ của một người hoàn toàn bình thường.
Mỹ Lệ cả người như hóa đá, cứ nhìn đăm đăm người con gái trước mặt mình, thật sự không thể biết được những gì cô ta sắp phải làm tiếp theo nữa.
Chẳng biết thời gian trôi qua bao lâu, Cẩm Tú mới từ từ xoay người lại, đôi mắt trong suốt kia hoàn toàn không một chút vẩn đục, hoàn toàn biến thành một con người khác - không còn là đôi mắt đầy hiểm độc ganh tị như ngày xưa nữa. Vì bây giờ, ánh mắt đó chỉ có mỗi sự u buồn xen lẫn mệt mỏi bao trùm lấy mà thôi.
Cẩm Tú với lấy con dao trên kệ giường, rồi không kịp để Mỹ Lệ phản ứng thì cô đã rạch một nhát... chém đứt cả sợi dây thừng to bè siết chặt trên người bà.
Đến khi sợi dây thừng rớt xuống đất, thì vẻ mặt của Mỹ Lệ vẫn không thể tránh khỏi sự ngạc nhiên đến tột độ của mình. Từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, não bộ của bà vẫn không thể thích nghi tiếp được nữa.
Rốt cuộc, người con gái này giả điên hay là thật đây???
***** ♥ *****
Hơi thở dường như đặc quánh lại, chẳng biết tại sao mà khi thấy đôi mắt u sầu của người con gái trước mặt, Mỹ Lệ bỗng trở nên lúng túng, ngây người ngồi đó như một pho tượng sống.
“Dì yên tâm, tôi nhất định sẽ đưa dì rời khỏi đây!”
Giọng nói dịu dàng quen thuộc bất chợt cất lên khiến Mỹ Lệ sững sờ. Trong khoảnh khắc, bà như có cảm giác được quay trở lại ngày xưa, khi người con gái mang bộ mặt hiền lành giả tạo để tiếp cận cả gia đình Mỹ Lệ này.
Khi đó, đứa con gái ngây thơ của bà thật tình coi cô ta là bạn, những vật dụng hằng ngày nó yêu thích nhất cũng có thể sẵn sàng nhường cho cô ta chỉ với một câu nói: “Mình thích vật này/thứ này!”. Thế là toàn bộ những gì Phương Nhã quý trọng nhất đều bị cô ta cướp đoạt hết tất cả.
Ngoài mặt hiền lành đáng yêu nhưng tâm địa bên trong lại xấu xa không thể mường tượng được. Phải, chính vì bà không thể tưởng tượng được trên đời lại có người đóng kịch hay đến như thế!
Người con gái mang lòng dạ nham hiểm như thế này, làm sao bà có thể tin tưởng cô ta thêm lần nữa.
Mỹ Lệ nhìn Cẩm Tú chằm chằm, nét mặt khó hiểu, giọng nói trở nên dè chừng:
“Đừng có làm hành động đạo đức giả đó nữa! Rốt cuộc cô muốn gì?”
Trong thoáng chốc, dường như Mỹ Lệ nhìn thấy được sự thất vọng không thể che giấu trong đôi mắt Cẩm Tú. Bà càng không thể hiểu vì sao lúc này mình còn có đủ sức để lắng nghe những gì cô ta nói tiếp theo mà không tìm cách để bỏ trốn.
Giọng Cẩm Tú nhẹ nhàng chứa đựng mệt mỏi tuyệt vọng, nhưng dường như đâu đó vẫn ẩn hiện sự khẳng định trong lời nói:
“Tối nay Một Mắt có cuộc giao dịch lô hàng trắng rất quan trọng nên hầu hết người trong hội đầu gấu đều đi hết, cả những tên đàn em cũng theo sau. Tôi lại ở trong căn phòng này rất an toàn, nên chỉ có vài người bên ngoài canh giữ thôi” - Đôi mắt cô ẩn chứa sự bi thương đau đớn, cúi người nhấc tấm nệm giường lên cao rồi lôi một chiếc Ipop MP3 ra chìa trước mặt bà và tiếp - “Trong đây có cất giữ cuộc hội thoại của ba tôi khi ông đang giao dịch lô hàng ma túy với một bang hội trong nước. Dì nhất định phải giao thứ này cho Phương Nhã, vì đây chính là bằng chứng duy nhất buộc tội Một Mắt!”
Không đợi bà trả lời, Cẩm Tú lại nói thêm:
“Dì yên tâm, tối nay bọn chúng sẽ lơ là cảnh giác. Chỉ cần dì làm theo lời tôi thì nhất định sẽ được gặp lại Phương Nhã!”
Mỹ Lệ lúc này đã bàng hoàng đến mức đứng phắt dậy, mở to mắt nhìn người con gái trước mặt như thể nhìn thấy người ngoài hành tinh tiến vào trái đất vậy. Suy cho cùng, là bà vẫn không thể nào tin nổi những lời nói đó lại phát ra từ miệng của Cẩm Tú.
Ý của cô ta chẳng phải là chuyển hướng đứng bên gia đình bà tố cáo chính cha ruột của mình hay sao?
“Cẩm Tú, cô … rốt cuộc cô …”
Ánh mắt bà dò xét một lượt cả người Cẩm Tú, thậm chí còn không thể dùng từ nào để hình dung được thái độ và cách cư xử của người con gái này.
Không thể nào!
Đôi vai Mỹ Lệ cứng đờ, cả thân người bất động. Dường như bà lại một lần nữa trông thấy ánh mắt của Cẩm Tú thoáng buồn hệt như chất chứa rất nhiều tâm sự.
Bà lùi về sau một bước, trong lòng không thoát khỏi ý nghĩ điên rồ rằng: những lời nói của cô ta là thật lòng!
Những tia nắng len lỏi ngoài cửa kính như chiếu rọi lên gương mặt sáng bừng của Cẩm Tú. Cô đứng lặng nhìn người đàn bà trước mặt mình, khẽ nhún vai rồi mỉm cười:
“Tôi đã gọi điện cho Phương Nhã, tối nay cô ấy sẽ đợi chúng ta ở bãi đất trống sau nhà!”
***** ♥ *****
Buổi tối hôm đó …
“Đau bụng quá! Trời ơi, đau quá. Huhuhu!!!”
Đang yên lặng bốn bề, đột nhiên trong phòng phát ra tiếng rên rỉ của Cẩm Tú. Tiếng rên càng lúc càng dữ dội đau đớn, khiến hai tên gác cửa đứng bên ngoài lập tức xông vào phòng với dáng vẻ hoảng hốt:
“Cô chủ, cô chủ có sao không?”
Bọn chúng vừa xộc vào phòng thì đã trông thấy cả thân người Cẩm Tú co quắp trên nền nhà, liên tục rên rỉ không ngừng, hoàn toàn không nhận ra được điều khác thường trong căn phòng.
“Roẹt! Roẹt!”
Chẳng kịp để bọn chúng cất thêm tiếng nữa, cây chích điện đã nhanh chóng đâm vào bụng một trong hai tên. Ngay tức thời tên thứ hai giật mình lùi ra xa, tên đứng gần Cẩm Tú nhất cũng bị cô chích một phát liền ngã xuống đất bất tỉnh.
“Đại Tuấn!”
Tên thứ hai sững sờ vài giây rồi nhanh chóng sực tỉnh, sắc mặt hắn sa sầm lại nhìn tên đồng bọn của mình gục xuống đất, rồi lại nhìn sang Cẩm Tú với đôi mắt vừa hoang mang vừa khó hiểu. Dường như hắn vẫn không thể nào hiểu được hành động của cô là có ý gì?
Lại nhìn xuống cây chích điện nằm yên vị trên tay Cẩm Tú, đồng tử hắn dần co giãn ra, hàng chân mày cau lại, hình như đã bắt đầu phát hiện ra được điều gì đó.
“Cô, cô giả điên..”
Bộp!
Tên côn đồ vừa ré lên một tiếng thì liền bị vật gì đó thật cứng giáng mạnh vào sau đầu khiến hắn loạng choạng chúi người về phía trước, cú đánh mặc dù trúng ngay gần tử huyệt nhưng vẫn không thể khiến một tên sức lực cường trán như hắn ngã gục.
“Mụ đàn bà thối tha này, dám đánh tao?”
Những giọt máu trên trán bắt đầu nhễu xuống, hắn gằng giọng xoay người lại, gầm ghè nhìn Mỹ Lệ cầm cây gậy bằng gỗ - vũ khí để đánh hắn ban nãy. Đầu óc choáng váng nhưng vẫn đủ sáng suốt để nhận định chính xác một điều rằng: “Cẩm Tú thật sự giả điên, và cô ta đang tìm cách giúp người đàn bà nguyền rủa này thoát ra ngoài!”
Ngay tức khắc, bàn tay giữ chặt cây chích điện của Cẩm Tú bị hắn thô bạo giữ lại. Cả khuôn mặt bừng bừng sát khí trừng mắt với cô, hoàn toàn không còn chút nể nang nào nữa:
“Đừng nghĩ sẽ lại dùng chiêu này với tôi chứ? Xem ra cô giả điên hay thật, tôi phải báo với đại ca chuyện này!”
Cô bị hù dọa đến mức cây chích điện chưa kịp động vào người hắn đã vội rớt xuống đất. Một bàn tay bị hắn giữ chặt, tay còn lại ra sức cấu vào tay hắn hòng thoát khỏi nơi này, cổ họng khàn khàn hét lên:
“Chạy đi!”
“Muốn chạy hả? Tụi bây đâu? Mau bắt... ”- Chưa kịp nói hết câu, tên côn đồ đã bị Cẩm Tú cắn một phát lên cánh tay khiến hắn rống lên đau điếng, đôi mắt vằn đỏ không kềm nổi cơn phẫn nộ như muốn xé toạc đứa con gái trước mặt mình, dường như hắn đã không chịu nổi được nữa rồi - “Cô chủ, cô... ”
Hắn cố kềm cơn giận, điều trước tiên phải làm lúc này là bắt lấy người đàn bà kia lại. Nếu để mụ ta chạy thoát thì đầu của hắn nhất định sẽ lìa khỏi cổ!!!
Mỹ Lệ đôi mắt đờ đẫn nhìn hai người trước mặt mình, toàn thân cứng ngắc, ngay cả não bộ cũng không thể thông suốt được ngay lúc này. Cho đến khi tiếng hét của Cẩm Tú lại một lần nữa gào lên:
“Chạy đi!!!”
Chỉ vài giây sau, bóng dáng Mỹ Lệ đã khuất nhanh khỏi căn phòng. Cẩm Tú trong lòng chợt thấy nhẹ nhõm, nhưng đồng thời cổ tay bên phải cũng nhói lên vì lực siết chặt của tên côn đồ trước mặt.
Đôi mắt cô sáng bừng, dù đau nhưng vẫn cắn răng đe dọa:
“Anh dám động vào tôi? Cho dù tôi có làm ra lỗi lầm nào thì tôi vẫn là Trương Cẩm Tú - cô chủ của anh - là con gái của đại ca anh! Nhớ cho kỹ điều đó!!!”
“Cô..”
“Tôi là con của Một Mắt. Anh nghĩ ông sẽ tin tôi hay tin một đứa sai vặt như anh? Cẩm Tú này là đứa con gái ông thương nhất, tôi mà bị đánh một cái thì anh sẽ bị mất một cánh tay. Tôi bị đánh trọng thương thì anh cũng sẽ mất luôn cả cái mạng! Giỏi thì thử đi!!!”
Màn đêm tĩnh lặng, không khí bên ngoài trong lành nhưng bên trong phòng lại chìm trong sự căng thẳng đến tột độ. Hắn nghiến răng nhìn Cẩm Tú như muốn ăn tươi nuốt sống cô, quai hàm siết thật chặt hệt như cố sức kiềm chế cơn kích động.
Nếu có đắc tội với ai, thì tuyệt đối cũng đừng đắc tội với bọn xã hội đen coi mạng người như cỏ rác. Trong khoảnh khắc hai bàn tay Cẩm Tú bị giữ chặt bởi tên côn đồ, thì hắn đã chuẩn bị giáng bàn tay to bè của mình vào mặt cô, khuôn mặt bừng đỏ hệt như thú dữ.
Thế nhưng...
Chỉ tích tắc vài giây cánh tay của hắn hạ xuống, một tiếng roẹt vang lên từ sau lưng khiến hai cổ tay Cẩm Tú vừa bị bóp chặt đã cảm thấy nới lòng, tiếp sau đó là cả thân người của tên côn đồ liền ngã khụy xuống đất bất tỉnh.
“Dì?”
Người đàn bà toàn thân mang đầy thương tích, trong khoảnh khắc bỏ chạy lấy thân không hiểu vì sao lại quay trở lại nơi này, nhặt lấy cây chích điện nằm trên sàn và đâm thẳng vào người tên côn đồ đó. Đến khi hắn ta bất tỉnh nằm dưới đất, đôi vai bà vẫn còn run rẩy.
“Tại sao dì không chạy đi? Bọn chúng chắc đã nghe tiếng động, chẳng mấy chốc sẽ chạy lên đây đó!”
Mỹ Lệ cố hết sức bình tĩnh, không nói năng gì nữa mà chộp lấy cổ tay Cẩm Tú cùng nhau chạy ra ngoài.
“Có chạy cùng chạy! Mẹ con chúng tôi cần có cô để tố giác Một Mắt!”
***** ♥ *****
Mây vần vũ trên bầu trời, cơn mưa từ đâu đột ngột trút xuống như thác lũ. Cẩm Tú lắng nghe tiếng sấm trên đầu mình, lòng chợt thắt lại.
Dù tính mạng bị đe dọa, nguy hiểm kề cận, người đàn bà này vẫn không bỏ mặc cô mà quay lại đây. Bất kể có phải vì lý do cần một nhân chứng để tố giác Một Mắt hay chẳng qua là tình người đi nữa, Cẩm Tú thật sự cảm thấy rất cảm động.
Chỉ một cử chỉ nhỏ nhoi thôi, cũng có thể khiến một cô gái lòng dạ đầy hiểm ác này cảm động sao?
Trong phút chốc, bàn tay của Cẩm Tú đã chuyển tư thế sang chủ động, cô đi đằng trước và dẫn dắt Mỹ Lệ đi đằng sau, giọng nói đầy kiên định:
“Tôi quen địa hình ở đây, chúng ta có thể thoát ra bằng cửa sổ phòng vệ sinh!”
Vài phút sau, hai người họ quả thật đã đứng ngay trước cửa phòng vệ sinh, nhưng là ở khoảng cách mười mét.
Cẩm Tú và Mỹ Lệ đứng nấp vào trong vách tường, dườn như căng thẳng đến mức nín cả thở. Xung quanh, từ mọi ngõ ngách ở các căn phòng có cửa sổ đều có bóng dáng của bọn chúng. Mỗi cánh cửa ít nhất cũng phải có hai tên, hoàn toàn không cách nào có thể đến gần.
Cô bặm môi, trong lòng vô cùng tức tối. Theo như những gì cô biết, hôm nay tất cả những kẻ tai to mặt gấu trong bang hội đều đi cùng với Một Mắt đến nơi giao dịch hàng rồi cơ mà. Đáng lý ra lúc này phải ít người qua lại mới đúng chứ?
Cửa sổ phòng vệ sinh là nơi thông giáp ra bên ngoài dễ dàng nhất, nhưng bây giờ chỗ này cũng bị phong tỏa, làm sao họ có thể thoát khỏi được đây?
Hai bàn tay cô siết chặt lại, cho dù không muốn thì cũng phải chấp nhận. Chỉ còn một lối đi duy nhất thôi!
“Dì à, chúng ta phải quay trở về phòng!”
“Cái gì?”
Mắt Mỹ Lệ mở to hết cỡ, nét mặt sa sầm lại nhìn cô với vẻ không tin được.
Cẩm Tú hít một hơi thật sâu, nắm lấy hai bả vai bà và nói:
“Hãy nghe tôi nói, bây giờ chúng ta không thể thoát khỏi nơi này được. Mọi ngõ ngách tầng lầu này đều bị bọn chúng bao vây hết rồi. Chỉ còn cách duy nhất là... thoát khỏi cửa sổ phòng của tôi, có như vậy chúng ta mới có thể ra bên ngoài gặp Phương Nhã. Dì hiểu chứ?”
“Cô... cô có bị điên không? Phòng của cô ở tầng thứ ba đó?”
“Chúng ta có thể tìm cách. Không còn cơ hội nào nữa đâu, đi mau!”
“Muốn đi đâu hả? Con gái yêu quý của ba?”
Sấm chớp rạch ngang bầu trời, bên ngoài cơn mưa xối xả như trút nước. Mỹ Lệ và Cẩm Tú chết sững, đôi mắt kinh hoàng từ từ xoay đầu lại.
Người đàn ông bị chột một bên con mắt, xung quanh là cả một bang hội đủ các loại cấp thuộc tay sai, thượng cấp hạ cấp đều có mặt đầy đủ cả. Bọn chúng đứng trước mặt cô và Mỹ Lệ, cả người toát lên mùi sát khí vô cùng đáng sợ.
Cẩm Tú toàn thân cứng đờ, cổ họng run rẩy kêu lên:
“Ba!”
***** ♥ *****
Trong khi đó, tại nơi cứ địa giao hàng của Một Mắt...
“Chết tiệt, bọn chúng trốn thoát rồi!!!”
Bầu trời sấm nổ đùng đùng, ngoài đường chỉ toàn một màu trắng xóa. Ngay lúc này, toàn bộ lực lượng cảnh sát đã tụ tập đầy đủ, đứng trước địa điểm giao dịch mà Phương Nhã đã báo tin. Họ đứng bao vây xung quanh nơi này, xe cảnh sát và cả những người của Kevin phủ kín lối đi, hoàn toàn không một vật gì thoát khỏi được.
Thế nhưng không ngờ bọn họ đã đến quá trễ. Khi đội lực lượng tinh anh của cảnh sát phá cửa xông vào căn cứ, thì bên trong nhà hoàn toàn không một bóng người, cũng không có lấy một lô hàng cấm nào cả. Ngoại trừ những vật dụng nơi này, bàn ghế, đồ đạc toàn bộ đều vương đầy khắp nhà, mọi thứ lộn xộn dường như bọn người xã hội đen đã bỏ chạy rất vội vã.
Điều đó có nghĩa là, đã có người lén lút báo tin cho bọn chúng.
Kevin hai tay vịn xe lăn, sống lưng lạnh toát nhìn một bãi tang hoang trước mặt. Đội cảnh sát đều đã có mặt đông đủ, tay cầm súng, áo chống đạn, mũ bảo hộ, tất cả đều được trang bị vô cùng kỹ càng. Rốt cuộc cũng để bọn người của Một Mắt đi trước một bước.
“Hoàn toàn không có ai, sir!”
“Bên này cũng không có một bóng người, sir!”
“Đội chúng tôi cũng không tìm thấy dấu vết khả nghi nào, sir!”
Cả thân người Kevin cứng như gỗ đá, sắc mặt vô cùng căng thẳng. Anh lúc này chỉ nghĩ đến mỗi an nguy của Jessica - người con gái anh yêu mà hoàn toàn không nhận ra được vẻ mặt của Justin Nguyễn và viên chỉ huy cảnh sát mỗi lúc một sa sầm hơn.
Cách đây vài tiếng đồng hồ, khi anh sai người truy lùng ráo riết Phương Nhã thì cô đột nhiên bắt liên lạc với anh, báo rằng tối nay Một Mắt sẽ có một cuộc giao dịch ngay tại nơi này. Anh còn chưa kịp hỏi rõ nguộn ngành xem cô đang ở đâu, vì sao lại biết chuyện này thì đã vội cúp máy. Có gọi lại cách mấy cũng không thể nào liên lạc được với cô lần nữa.
Đôi mắt anh nheo lại, quai hàm siết chặt đầy phẫn nộ. Cuộc gọi báo tin bất ngờ của Phương Nhã lúc nãy làm anh rất bất an, thật sự rất bất an.
Cảnh sát truy lùng gắt gao, theo dõi động tĩnh của tổ chức xã hội đen phi pháp đó còn không tìm ra được đầu mối nào. Vậy mà chỉ trong vài tiếng đồng hồ, cô có thể tìm ra được tin tức nóng đến như thế này?
Kevin ngồi trên xe lăn, bất giác môi mím chặt.
Sau khi thông báo cho đội cảnh sát, anh đã cùng ba mình tức tốc đi theo đến nơi này. Nhưng rốt cuộc vẫn là đến trễ một bước.
Nhất định đã có người báo cáo chuyện này cho Một Mắt kịp thời, nếu không làm sao bọn chúng thoát khỏi nơi này nhanh như thế.
Càng nghĩ đến vấn đề có người tiết lộ cơ mật báo với cảnh sát, rồi lại bị Một Mắt nhận ra được. Anh lại càng lo lắng cho sự an toàn của Phương Nhã.
Con bé dại dột này, rốt cuộc em đang ở đâu???
Xung quanh ai nấy đều im phăng phắc, mọi thứ như chìm trong khoảng lặng. Ngay cả Justin Nguyễn cũng đưa mắt mông lung nhìn ra màn mưa, hoàn toàn không một ai biết được ông đang nghĩ đến điều gì.
Bất chợt di động rung, viên chỉ huy cảnh sát cầm lên rồi bắt máy, chân mày khẽ nhíu lại:
“Biết rồi!”
Cuộc gọi kết thúc, anh ta mới xoay người đối diện với Kevin, cổ họng khàn khàn phát ra tiếng:
“Ngài Kevin, chúng tôi vừa mới hay tin cô gái mà anh đang tìm kiếm đã giằng co với một cảnh sát đi tuần, cướp lấy khẩu súng của anh ta và bỏ chạy rồi!”
Sự căng thẳng bộc lên tới tim, trào ra cổ họng khiến Kevin không kềm được tiếng ho, một tay đưa lên bụm miệng, tay còn lại nắm chặt vịn xe lăn, đôi mắt đục ngầu như người bị sốt, bàng hoàng đến mức không nói nên lời:
“Cái.. cái gì?”
***** ♥ *****
Vạn vật chìm trong màn mưa, phủ trắng xóa. Người dân đi đường đều đã kiếm được nơi trú nên bên ngoài hầu như không còn bóng người, gió lạnh của màn đêm càng làm cho ngôi nhà của Một Mắt trở nên u ám, rùng rợn.
Trong bóng tối mờ ảo, sắc môi cuối cùng của Mỹ Lệ cũng biến mất, bà níu lấy tay áo Cẩm Tú, mắt chằm chằm nhìn về phía trước.
Gương mặt của Một Mắt chuyển từ trắng sang xanh khiến Cẩm Tú sợ hãi, dưới ánh đèn neon, đôi mắt còn lại của ông ta càng lúc trở nên nguy hiểm hơn, chỉ liếc nhìn cô, hoàn toàn không trả lời.
Cô biết, thái độ đó của ông chính là cao trào của việc cơn giận dữ đã bốc lên tới đỉnh điểm.
“Trương Cẩm Tú, cô là con gái của đại ca sao có thể làm ra chuyện tày trời này? Muốn tạo phản sao?”
“Chúng tôi thật không biết nên cảm ơn hay nên đánh chết bọn cảnh sát đây. Nếu như không nghe tin sẽ có cảnh sát tới mai phục vị trí giao dịch lô hàng cấm đó, thì làm sao chúng tôi có thể quay trở về đây kịp lúc và biết được nội gián lại chính là cô???”
“Tôi... ”
Tim Cẩm Tú như lệch một nhịp. Là cô đã nói với Phương Nhã địa điểm giao dịch, hòng muốn cô ta báo lại với cảnh sát, tới nơi tóm trọn ổ bọn chúng. Nhưng không ngờ lại có người biết được tin báo lại với Một Mắt, rốt cuộc là toàn bộ bang hội đều đã trốn thoát chạy về đây, và bắt được tại trận cô muốn đưa Mỹ Lệ rời khỏi nơi này.
Đáy mắt Một Mắt sáng rực, khóe môi nhếch thành một đường cong nguy hiểm, giọng nói lạnh như băng cất lên, ngăn chặn những tên đàn em xung quanh mình làm lộng:
“Cẩm Tú, rõ ràng là con giả điên? Có đúng vậy không?”
Cô cảm nhận được luồng sát khí tỏa ra trên người ông ta, đôi mắt nheo lại nhìn cô trừng trừng, hệt như muốn kiểm tra thực hư xem có đúng là như vậy hay không?
Nếu đúng là như vậy, Một Mắt nhất định sẽ không tha!
Nhất định sẽ không tha thứ cho kẻ nào phản bội lại mình, kể cả đứa con gái ruột!
“Nói ba biết, con đã hồi phục lại từ lúc nào?”
“Đại ca, rõ ràng cô ta... ”
Những tên đầu gấu đứng bên cạnh sắc mặt đen xì, khi nghe thấy lời Một Mắt nói đều không tránh khỏi ngạc nhiên. Nhưng dường như ông ta rất bình tĩnh khi nói ra những lời này, sắc mặt cũng không biểu lộ cảm xúc nào, chỉ đưa tay ngăn các hành động lời nói của bọn đàn em.
Không chỉ riêng bọn chúng ngạc nhiên, mà ngay cả Cẩm Tú cũng rất bàng hoàng.
Làm sao ông có thể biết cô không hoàn toàn giả điên. Mà là đã hồi phục lại trí nhớ như bình thường từ sớm rồi?
Cơ thể cô cứng đờ, bàn tay lạnh ngắt vô thức nắm chặt lấy tay Mỹ Lệ khiến bà cũng phải giật mình. Bà thật sự cảm nhận được nỗi sợ hãi trong lòng cô gái này, vì không những Cẩm Tú mà ngay cả bà cũng như bị một tảng băng lớn đè lên ngực, căng thẳng đến ngộp thở.
Mỹ Lệ sợ bản thân sẽ không còn toàn mạng trở về gặp lại con gái của mình, nhưng chừng đó cũng không thấm thía gì so với nỗi sợ bị bọn chúng phát hiện được đoạn băng ghi âm bà đang giữ trong người. Nếu như bị mất đi manh mối duy nhất, thì cuộc sống của hai mẹ con bà và cả thế giới này sẽ không có ngày nào được bình yên.
Nhưng vấn đề đáng nói hơn, người con gái ngày xưa từng hủy hoại gương mặt con gái của bà nay lại quay ngược mũi giáo phản bội lại người cha ruột của chính mình.
Cổ họng bà khô khốc, ngay cả nuốt nước bọt cũng trở nên khó khăn. Từng lời từng chữ Cẩm Tú đều nói tất cả cho bà nghe cả rồi. Rốt cuộc bà cũng có thể hiểu được lý do vì sao một người ích kỷ nham hiểm như cô lại có thể lột xác thay đổi hoàn toàn hệt như lúc này.
Một người con gái có thể bất chấp tất cả vì người mình yêu, từng coi mạng sống của người khác không ra gì, tạt axit cũng đã làm, cả việc xúi giục người khác giết người cũng đã từng. Hơn thế nữa, nạn nhân gián tiếp bị Cẩm Tú hại chết lại là người chồng cùng chung chăn gối với bà - Mai Hữu Nghĩa.
Một người độc ác như vậy, sống trên đời là thiên lý bất dung. Nhưng rốt cuộc thứ mà cô ta phải đánh đổi, phải trả giá lại chính là tình yêu mà bản thân luôn cố gắng hết sức để giành lấy.
Quốc Thịnh không còn sống trên đời này cũng vì Cẩm Tú gián tiếp hại chết. Và người thật sự giết chết Quốc Thịnh, cũng chính là ba ruột của cô ta - lão cáo già Một Mắt.
Chính vì không thể chịu nổi sự thật rằng bản thân đã trả cái giá quá đắt như thế, Cẩm Tú đã thật sự biến thành một cô bé mang trí óc tám tuổi.
Đáng lý ra, căn bệnh này sẽ theo đuổi Cẩm Tú đến suốt cuộc đời nếu như cô không trông thấy quyển nhật ký của Quốc Thịnh ngay trước mắt mình.
Trái tim Cẩm Tú đập thình thịch liên hồi, cảm giác chua xót dâng tràn trong lòng. Cô đang đối mặt với toàn bộ anh em trên dưới trong bang hội trong khi đang có ý định giúp Mỹ Lệ trốn ra ngoài. Thử hỏi xem, tính mạng của cô lúc này sẽ như thế nào???
“Ba, con xin lỗi!”
Vừa dứt lời, Một Mắt đã đấm một phát vào bức tường đằng sau lưng Cẩm Tú, trừng mắt nhìn cô đầy giận dữ, vừa chửi thề vừa đe dọa:
“Mẹ kiếp, nói mau!”
Cô sợ hãi thu lại ánh mắt, hoàn toàn không đủ can đảm để nhìn vào đôi mắt lạnh lẽo của ba mình, đầu cúi gập xuống đất, bất giác cô có thể thấy được cổ tay mình đang phát run:
“Năm ngày trước, khi ba đốt quyển nhật ký... ”
Trong tích tắc, từ cuối cùng “của Quốc Thịnh”chưa kịp thốt ra khỏi môi thì cô đã bị Một Mắt tát một cái như trời giáng ngã vật xuống đất, khóe miệng bắt đầu hiện lên vết tím bầm mờ mờ.
Dưới ánh đèn neon trong phòng, đôi mắt còn lại của Một Mắt càng thêm sắc lạnh, bàn tay vừa tát Cẩm Tú còn giữ yên trên không trung, khóe môi co giật như đang cố sức khắc chế cảm xúc của mình. Dường như cô có thể nhìn ra được sự do dự trong đôi mắt tàn ác đó.
“Không ngờ Một Mắt như tao lại có ngày này, bị chính đứa con ruột của mình phản bội!!!” - Ông ta gầm lên khiến toàn bộ người trong bang hội đều khiếp sợ, không ai dám hó hé câu nào - “Người bất chấp mọi thủ đoạn chỉ để được ở bên thằng đó cũng là mày, và người vì nó mà từ bỏ tất cả cũng là mày. Rốt cuộc là nó cho mày ăn thuốc lú gì? Tại sao cả việc phản bội lại tổ chức mày cũng làm? Tại sao hả?”
Đôi môi Cẩm Tú mím chặt, nước mắt đua nhau tuôn rơi xối xả, hai tay ôm lấy mặt, hoàn toàn không đủ can đảm để nhìn ông nữa.
“Mày biết tao đã giết thằng đó, vì chấp nhận không nổi sự thật nên mới phát điên phát dại, đầu óc suốt ngày chỉ như một con nhóc tám tuổi. Nhưng tao thật không ngờ, chỉ một hành động trông thấy tao tận tay đốt quyển nhật ký thôi... lại khiến mày nhớ hết tất cả, thậm chí phản lại cả ba ruột mình!”
Từng giây từng phút trôi qua hệt như một quả bom nổ chậm, không khí xung quanh trở nên căng thẳng đến mức ai cũng nín thở, cả người căng cứng như dây đàn. Mỹ Lệ nhìn chằm chằm Một Mắt, thấy ông ta hướng đôi mắt lạnh lẽo nhìn Cẩm Tú, lặng im một hồi, sau đó mới từ từ hạ cánh tay xuống, giọng ồ ồ nói với đàn em sau lưng mình, sắc mặt không hề thay đổi:
“Tuấn Anh, Tuấn Vũ!”
Ông kêu hai tên anh em tóc vàng tóc xanh kế cạnh, hất hàm về phía Mỹ Lệ. Chỉ với một động tác nhỏ đó thôi, bọn đàn em đã hiểu được đại ca chúng muốn gì, liền nhào đến kẹp hai bên cánh tay bà, hành động vô cùng thô bạo.
“Mấy người muốn làm gì? Thả tôi ra!!!”
Mỹ Lệ tứ chi mềm nhũn nhưng vẫn ra sức vùng vẫy khỏi bọn chúng, tuy nhiên càng chống cự bọn chúng càng siết chặt hơn, đến mức bà có thể nghe được tiếng xương tay mình đang vỡ vụn.
“Á!! Đau quá!!”
Tiếng thét của bà khiến Cẩm Tú phát hoảng, cô lồm cồm bò dậy, hai tay ôm lấy chân ông mà van xin, đôi mắt đỏ hoe vì đã khóc quá nhiều:
“Con xin ba, tha cho dì đi! Đừng làm hại dì nữa, con xin ba!”
Cạch!
Một Mắt nhìn Cẩm Tú đầy chán ghét, một tia khinh bỉ lóe lên trong ánh mắt. Chẳng nói thêm lời nào, ông rút trong người cây súng, dí vào đầu Cẩm Tú, điềm tĩnh cất lời:
“Tao cho mày cơ hội. Một, là mày cầm cây súng này bắn vào đầu mụ già đó. Hai, là chính tao dùng cây súng này giết chết mày!”
Mây mưa mù mịt, bầu trời dường bị những áng mây đen che khuất, hoàn toàn không thấy được mặt trăng hay bất cứ ngôi sao nào. Cẩm Tú như tê dại, trong đầu chỉ ong ong những lời khiêu khích giễu cợt của cả bang hội.
“Con đàn bà này là mẹ của tình địch cô đó, không phải xưa kia ngay cả ba Phương Nhã cô cũng có thể giết sao? Chuyện này có đáng là gì???”
“Một phát súng xóa đi mọi hành động phản bội lại tổ chức, vậy là quá lời cho cô rồi còn gì???”
“Sao còn không làm đi! Mau làm đi chứ! Cầm súng và siết còi, giết chết bà ta đi chứ???”
“Hoặc lựa chọn thứ ba, cả hai người... đều phải chết!”
Trong khi Cẩm Tú đờ đẫn nhìn cây súng chĩa thẳng vào đầu mình, thì Một Mắt đã bắt đầu siết còi, âm thanh lạnh lẽo cẩn thận lặp lại lời nói:
“Lựa chọn thứ ba, hai đứa mày... đều phải chết!!!”
Đoàng!!!
Tiếng súng nổ như trời gầm, vang lên thật lớn giữa ngôi nhà nguy nga tráng lệ của bọn tổ chức. Cẩm Tú tê buốt toàn thân vài giây, sau đó liền mở mắt ngạc nhiên. Cô vẫn chưa chết!
Ngón tay siết cò của Một Mắt chợt khựng lại, đôi mắt đáng sợ hướng về phía phát ra tiếng súng.
Là ai?
Toàn bộ những người trong tổ chức đều đồng loạt nhìn về phía nhà kho ngay gần lối ra vào - nơi lưu trữ gần 5 tấn hàng ma túy, đồng thời cũng là đồng tiền xương máu của tất cả anh em trong bang hội.
Đám đông trong bang lập tức tách ra hai bên, tạo thành một lối đi. Một Mắt nhíu mày, hai tay siết chặt thành nắm đấm khi bóng một người từ phía cánh cửa nhà kho bước ra, đứng trước mặt họ - trên tay cô ta còn cầm một khẩu súng chỉa về phía họ như đang khiêu chiến.
“Một Mắt, người tính không bằng trời tính! Ông không ngờ phải không, không ngờ tôi đã lẻn vào đây và dùng xăng châm ngòi toàn bộ những số hàng trong kho của ông, có phải không???”
Người con gái trước mặt, mái tóc rối bời bù xù, bộ quần áo hàng hiệu rách tả tơi đen sì, thân thể nhỏ nhắn gầy gộc ngoại trừ đôi mắt to chiếm đầy bản lĩnh, không hề yếu đuối mà ngược lại rất mạnh mẽ, cương quyết. Ngay cả Cẩm Tú cũng thật sự không thể tin nổi vào mắt mình. Đó có phải là...
“Mai Phương Nhã!!!!”
Một Mắt và tất cả những anh em trong bang hội đồng loạt gào lên, đôi mắt rực lửa hệt như muốn thiêu sống người con gái đằng trước. Một Mắt sắc mặt như dã thú, khóe môi giật liên hồi, buông khẩu súng khỏi thái dương Cẩm Tú, lập tức chỉa mũi súng về phía Phương Nhã, nghiến răng:
“Con khốn, thì ra là mày! Dám đến địa bàn Một Mắt tao gây sự, mày chán sống sao?”
Phương Nhã trán ướt đẫm mồ hôi, quắc mắt nhìn ông ta, gằng từng câu từng chữ:
“Một phát súng của tôi, toàn bộ 5 tấn ma túy của ông sẽ chìm trong biển lửa.Một Mắt, ông sẽ không nghĩ đến việc tôi đã canh nơi này được một tiếng trước rồi. Chỉ cần một ngọn lửa bén vào, thì không những ông mất đi hàng, mà toàn bộ ngôi nhà này đều sẽ như ‘ xăng chìm trong ngọn lửa’!!!!”
Trời nổi cơn giông, gió ngày một lớn. Phương Nhã giơ khẩu súng về phía nhà kho, lấy toàn bộ hơi từ trong khí quản ép ra ngoài, dõng dạc nói lớn một lần nữa:
“Một là ông thả người, hai là mất đi 5 tấn hàng và chúng ta cùng chết!!!!”
***** ♥ *****
Ngoài trời mưa trút xối xả, hàng loạt chiếc xe cảnh sát nối đuôi nhau chạy dọc theo con đường dài tiến đến địa bàn Một Mắt. Chiếc xe của Kevin lại ở hàng dẫn đầu, người ngồi trong xe lại không ngừng bấu chặt vào đùi mình, mồ hôi lạnh dầm dề trước trán:
“Em không được làm gì dại dột nhé Jessica! Em nhất định không được xảy ra bất cứ chuyện gì, nhất định không!!!”- Người con trai cà vạt đã lệch, sắc mặt tái mét liên tục lẩm bẩm không ngừng, thần kinh căng lên như dây đàn, từng giây từng phút đối với anh lúc này hệt như ngàn mũi kim đâm vào ngực vậy, rất nhức nhối, đau đớn không thể chịu đựng nổi - “Tăng tốc độ đi, mau chạy nhanh lên cho tôi!!!”
“Kevin, con bình tĩnh đi! Lúc này ngoài đường trơn ướt, chạy nhanh hơn nữa sẽ có tai nạn đấy! Có đội cảnh sát ở đây, nhất định lão cáo già Một Mắt sẽ không thoát được đâu. Con đừng lo lắng quá, con bé nhất định sẽ không có chuyện gì!!!”
Giọng Justin Nguyễn đầy chua xót, dù cố gắng kềm chế nhưng vẫn bị vẻ mặt sắp phát điên của thằng con trai làm cho đau lòng. Thái độ này của anh lúc này là lần đầu tiên ông nhìn thấy trong đời.
Thằng con trai ngốc nghếch của ông đã quá yêu con bé đó rồi!
“Phải! Cô ấy sẽ không có chuyện gì đâu. Nhất định không! Nhất định!!!”
***** ♥ *****
Mây đen vần vũ trên trời.
Tiếng sẩm nổ rền vang, ầm ĩ trên đầu bọn họ.
Sắc mặt tên trùm xã hội đen ngày càng sa sầm, khóe môi bắt đầu co giật, lại chĩa súng vào thái dương của Cẩm Tú, đôi mắt vô cảm sắt đá gằng lên từng chữ:
“Là mày báo với nó nơi này?”
Cổ họng Một Mắt phát ra âm khàn, một tay chắp sau lưng vừa nắm chặt lại vừa buông ra, hệt như đang cố gắng khắc chế cảm xúc của mình, tuyệt nhiên sắc mặt vẫn không hề thay đổi:
“Cũng là mày, lén lút báo tin cho cảnh sát để bọn nó tới địa điểm giao dịch lô hàng? Có đúng không?”
Đôi môi Cẩm Tú tái nhợt, môi run run chưa kịp thốt ra tiếng nào thì đã bị Một Mắt dùng mũi súng đập vào đầu, khiến cô đau đớn kêu lên thất thanh, hai cánh tay dồn sức đỡ lấy thân người đang gục xuống đất, mắt nổ đom đóm, cơn đau bổ nhói lên ở đầu rồi tí tách chảy xuống trán những giọt máu tanh nóng hổi.
Bốp! Chát!
Một Mắt hung hãn cầm khẩu súng lục trên tay đánh vào mặt, vào đầu Cẩm Tú tới tấp, âm thanh chứa đầy sự phẫn nộ tích tụ bấy lâu:
“Khốn kiếp! Mày không phải là con tao sao? Mày không phải là người của tổ chức à? Đứa con gái lòng dạ mưu mô hiểm độc như loài rắn đâu mất rồi, hả? Dăm lần bảy lượt, hết lần này đến lần khác phản bội lại tao, tại sao hả?????”
Ánh đèn sáng nhức mắt.
Ngón tay siết cò của Phương Nhã cũng chợt cứng đờ, mắt trợn trừng kinh hãi nhìn cảnh tượng trước mặt mình.
Người đàn ông này còn kinh khủng hơn cả loài rắn độc, thẳng tay đánh đập đứa con gái ruột của mình không thương tiếc như thế sao? Cô cả người phát run, nhịn không được liền hét lên:
“Dừng tay!”
“Mày lợi dụng ngày hôm nay chúng ta có cuộc giao hàng quan trọng, biết rằng cả tổ chức sẽ tập họp đông đủ nên mày mới thông báo cho bọn chúng để bắt trọn ổ chúng ta? Và vì mày biết tao sẽ lơ là cảnh giác nên mới kéo con khốn này tới tận đây, để nó đứng ngay tại nơi này - chĩa mũi súng vào kho hàng lậu và đe dọa tao????”
Không khí xung quanh âm ỉ mùi máu tanh nồng, âm thanh rên rỉ của Cẩm Tú không ngừng vang lên đầy tuyệt vọng, những cú đánh vào mặt không thương tiếc của Một Mắt vẫn cứ tiếp diễn, hoàn toàn không coi sự có mặt của Phương Nhã ngay tại nơi này.
“Tôi bảo dừng tay!”- Giọng Phương Nhã cao vút lên - “Trương Thái Minh, tôi cho ông biết. Nếu ông không thả người thì chúng ta sẽ chết chung tại nơi này!”
Một Mắt sầm mặt, bàn tay cầm súng chợt khựng lại, xoay người nghiến răng trợn mắt nhìn đứa con gái vừa thốt ra câu nói kia, bất giác khóe môi khó tránh khỏi nụ cười khinh miệt:
“Mai Phương Nhã! Mày nghĩ tao sẽ tin lời con nhóc ranh như mày nói sao?”
Đoàng!
Không do dự, không nói thêm một lời phản kích nào. Vì phát súng tiếp theo của Phương Nhã đã là câu trả lời thích đáng nhất cho Một Mắt.
Cây súng cô đang cầm vẫn giữ nguyên trên không trung, hướng về phía bên phải nơi bọn họ đứng, nghĩa là đối diện chỗ nhà kho chứa lô hàng - nơi những ngọn lửa bắt đầu bốc cháy dữ dội, chẳng mấy chốc lan rộng khắp xung quanh ngôi nhà.
Phừng! Phừng!
Đầu đạn bắn xuống đất, tạo ra tia lửa điện bén vào những vật dụng bị tạt đầy xăng do Phương Nhã đã làm trước đó khiến mọi thứ xung quanh như rực đỏ.
“Khốn kiếp! Dập lửa!”
Mọi người dường như đều phát hoảng, bọn đàn em đứng gần đó cũng bắt đầu lui dần, chạy đôn đáo tìm nước để dập lửa. Chỉ có Một Mắt vẫn giữ nguyên khẩu súng lục trên tay, thẳng tay bóp cò chỉa về phía Phương Nhã, nghiến răng ken két:
“Mai Phương Nhã!”
Người con gái mái tóc rối bù, cố che giấu đôi môi đang run rẩy bằng những lọn tóc lòa xòa trước mặt, tuy nhiên các khớp tay vẫn nắm chặt lấy khẩu súng, gằng giọng hét lớn:
“Một Mắt, tôi đã đến đây cũng có nghĩa là tôi biết mình sẽ không còn đường để quay về!”- Lại chỉa súng về phía kho hàng, tiếng click cò vang lên đầy dứt khoát - “Nếu không thả người, thì phát súng tiếp theo sẽ là thiêu rụi toàn bộ số hàng này!”
Mảnh trăng khuyết lạnh lẽo bị mây đen bao phủ, gió rít mỗi lúc một mạnh hơn.
Bên trong nhà, toàn bộ anh em trên dưới đã huy động lực lượng, ra sức dập tắt những ngọn lửa sắp bén lại gần, không còn một ai để ý đến Cẩm Tú và Mỹ Lệ nữa.
Cẩm Tú đứng gần Một Mắt nhất, nòng súng không còn chỉa vào thái dương cô nữa mà dồn hết vào người con gái đứng trước mặt. Cô nhân cơ hội ngay lúc này, lao đến xô mạnh Tuấn Anh - Tuấn Vũ rồi chộp lấy tay Mỹ Lệ chạy ra ngoài.
“Chạy đi!!!”
Đoàng!
Tiếng súng nổ vang rền, Một Mắt chỉa mũi súng xuống đất và bắn, viên đạn xẹt ngang chân Cẩm Tú khiến cô rùng mình, cả người sững lại nhưng vẫn đủ sáng suốt để kéo bà ra ngoài:
“Dì mau chạy đi! Mau thoát khỏi nơi này, nhanh lên!!!”
Toàn thân Mỹ Lệ cứng đờ, bà toát mồ hôi. Mắt đờ đẫn nhìn người con gái trước mặt, ban nãy bọn chúng gọi cô là gì - là Mai Phương Nhã ư???
Người con gái đó không phải là Jessica - là bạn của con gái bà sao?
“Phương... Phương Nhã! Là c.o..n.. sao?”
Cẩm Tú sắc mặt tái mét nhìn bà rồi lại ngó sang Phương Nhã, rồi lại cắn răng hét lên:
“Chuyện đó nói sau đi! Dì nhất định phải thoát khỏi nơi này ngay!”
Một Mắt gầm lên giữa thế loạn xung quanh đang nháo nhào, tiếng hô hoán, chạy qua lại tạo thành bầu không khí hỗn độn. Nộ khí trong người ông ta bốc lên ngùn ngụt, âm thanh đáng sợ không ngừng rít lên bên tai:
“Không được, bắt lấy bọn nó!!!!”
“Chạy đâu?”
Chưa chạy được hai bước, Cẩm Tú đã bị một tên trong đám đứng gần đó nắm lấy tóc giật ngược về phía sau khiến cô đau muốn nổ đom đóm mắt, nước mắt ứa ra, vừa khóc vừa thét lên:
“Đau quá, buông ra!!!!”
Mặt trắng bệch, sắc môi không còn sức sống, Phương Nhã nhìn thấy cảnh tượng đau lòng trước mắt bèn không kềm nổi tâm trạng kích động của mình, lỡ tay bóp cò, viên đạn cũng vì thế bắn về phía nhà kho:
ĐÙNG!
Mùi thuốc súng nồng nặc âm ỉ xung quanh ngôi nhà, cơn lửa ban nãy chưa được dập tắt nay đã bùng lên ngọn lửa khác lớn gấp bội. Phía nhà kho bốc lên ngùn ngụt những làn khói chọc trời, chẳng mấy chốc lửa đã bùng cháy lan tỏa khắp xung quanh, mọi ngõ ngách đều như chìm trong biển đỏ.
Tiếng súng nổ ầm như sấm, lửa bốc cháy dữ dội khiến toàn bộ anh em trong bang đều đồng loạt xoay đầu lại. Ngay cả Một Mắt và tên nắm lấy tóc Cẩm Tú cũng bàng hoàng, cả người cứng đờ nhìn cảnh tượng trước mắt.
“Phương Nhã!!!”
Cẩm Tú và Mỹ Lệ đồng loạt gào tên cô, vì cô đang đứng ngay tại trung tâm của vụ cháy xung quanh là một biển lửa với màn khói mù mịt.
Hơi khói bốc lên khiến cô không ngừng ho sặc sụa, ngực tắc lại, hơi thở trở nên rất khó khăn.Ngôi nhà này dù ở mọi ngóc ngách nào đều không có kẽ hở nào lọt vào, toàn bộ cửa sổ đều đóng kín như bưng vì vậy nồng độ vô cùng nóng, nóng như lò thiêu vậy.
Ngọn lửa cháy một lúc dữ dội, bén sang các cửa ra vào. Trong làn khói mờ ảo, cô nén cơn ho dâng lên từ ngực, nói như hét lên với Cẩm Tú:
“Chạy đi! Chạy khỏi nơi đây mau!!!!”
Cẩm Tú sắc mặt tái mét nhìn bóng dáng Phương Nhã chìm trong biển lửa, sự hoang mang sợ hãi càng dâng lên mỗi lúc rõ ràng hơn. Trong giây phút này, cô thật sự không biết phải làm gì nữa...
“Phương Nhã! Không!!!”
Ầm!
Mỹ Lệ hét xé giọng, tim như vỡ toạc thành từng mảnh khi nhìn thấy cây gỗ mục nát to bè từ trên trần nhà sập xuống, đè trúng bả vai Phương Nhã, cơn lửa lại lan rất nhanh xung quanh, chẳng mấy chốc đã nuốt chửng luôn cả bóng dáng nhỏ bé của con gái bà.
Bà vỡ òa trong đau đớn, đôi chân không còn sức lực, sắp sửa ngã khụy xuống đất. Chẳng trách bà lại cảm thấy thân thuộc đến như vậy. Thì ra cô gái xinh đẹp đó đích thị là con gái của bà!!!
Người con gái đó, một thân một mình dám xộc vào địa bàn của bọn xã hội đen khét tiếng, tạt xăng ở những góc khuất không có bọn chúng canh giữ, không những muốn cứu bà còn dám lẻn vào bên trong phóng hỏa tất cả lô hàng ma túy ngay cả tính mạng cũng không màng đến - bất chấp tất cả lôi từ đâu ra một khẩu súng lục đe dọa tên trùm thuốc phiện Một Mắt.
Cô đã bắn một phát súng đầu tiên lên trời, xuất hiện ngay tại nhà kho gần tầng hầm của ngôi nhà, ra điều kiện với hàng ngàn anh em xã hội đen trong giang hồ, khi mà đôi vai vẫn không ngừng run lên vì sợ hãi.
Cô luôn miệng đòi Một Mắt thả người, trong đôi mắt chỉ có an nguy của bà, ngay cả việc bản thân bị bao vây bởi bọn giang hồ cũng không hề màng đến, thậm chí biết chắc sẽ không có đường toàn mạng mà trở về.
Cảnh tượng hãi hùng đó khiến đôi mắt Mỹ Lệ như phủ sương mù, hoàn toàn không thể chấp nhận được khi người con gái mang khuôn mặt xa lạ đó lại là Phương Nhã của bà.
Nhưng trong khoảnh khắc bóng dáng người con gái đó hoàn toàn khuất khỏi tầm nhìn của Mỹ Lệ, bà lại lo sợ đến tái mặt, đôi mắt kinh hãi cố tìm cô trong biển lửa đang cháy dữ dội. Con tim dường như đang mách bảo rằng đó chính là con gái của bà...
Bà đã mất Hữu Nghĩa, chẳng lẽ ông trời còn muốn cướp đi cả đứa con gái duy nhất này nữa sao?
“Phương Nhã!!!!”
Tình thế lúc này vô cùng căng thẳng, lúc này không một ai để tâm đến Cẩm Tú và Mỹ Lệ nữa. Ngay cả tên đang nắm lấy tóc Cẩm Tú cũng đã sợ hãi tháo chạy từ lúc nào.
Cẩm Tú đôi mắt đỏ hoe, hai tay run rẩy bấu chặt bả vai bà, giọng yếu ớt như van xin:
“Chạy đi! Chúng ta phải thoát ra ngoài tìm người đến giúp đỡ! Mau chạy đi!!!”
“Phương Nhã!!!!”
Giọng bà nghẹn lại, không ngừng giãy giụa gào thét giữa biển lửa mịt mù. Cẩm Tú cũng khóc, nước mắt lại tuôn, hai tay không ngừng lôi kéo bà ra khỏi cánh cửa lớn sắp sửa bén lửa.
“Chạy đi!”
Cẩm Tú nhìn cánh cửa chính bằng đôi mắt sưng húp, ý chí bùng lên càng thêm mãnh liệt. Chỉ cách vài gang tấc nữa thôi, cô nhất định phải thoát khỏi nơi này, thoát khỏi nơi ma quỷ này!
Ầm! Ầm!
Lửa lan mỗi lúc một nhanh, ngay lúc này mọi thứ trở nên rối loạn, người người đạp vào nhau tháo chạy, cả những bọn đầu gấu trong bang cũng tái mét lao về phía cửa sau của ngôi nhà, nơi duy nhất lửa không bén đến gần. Một số đàn em trung thành thì bất chấp sống chết lao đến bên Một Mắt, không ngừng hét lên đòi rút khỏi nơi này càng sớm càng tốt:
“Đại ca, nơi này sắp sập tới nơi rồi. Mau chạy thôi!!!”
“Đại ca, đừng nhìn nữa. Chúng ta phải mau thoát khỏi nơi này!!!”
Một Mắt đôi mắt đờ đẫn nhìn một lượt bãi tang hoang trước mặt mình, rồi lại nhìn về phía nhà kho đã bị sập và cháy trong biển lửa, đôi mắt lạnh lẽo nheo lại, cả người run rẩy gầm lên:
“Không! Không!!!”
Dường như không thể chấp nhận nổi số hàng khổng lồ tích trữ bao lâu nay lại bị thiêu rụi trong một đêm, Một Mắt như phát điên lao về phía nhà kho, nhưng cánh cửa lối vào đã bị bít lại bởi những cây gỗ mục nát trên trần nhà xếp chồng lên nhau, hơn thế nữa ngọn lửa bốc cháy quá dữ dội, hoàn toàn không cách nào bén mảng đến gần được nữa.
“Không được, đại ca! Hàng mất cũng không sao, nhưng chúng ta không thể chết ngay tại nơi này được!”
Tên trùm xã hội đen nheo mắt đầy đáng sợ, cơn phẫn nộ dâng lên ngực khiến cả khuôn mặt ông ta đỏ như người phát sốt, nghiến răng quay đầu rút lui khỏi nơi này cùng bọn đàn em.
Bên ngoài cơn mưa đã ngớt, nhũng giọt mưa lất phát tan nhanh trong đêm. Sau cơn bão lớn, mọi thứ có vẻ trở lại bình thường, chỉ có đám cháy ngày một lớn hơn, hệt như sẵn sàng nuốt chửng bất cứ ai dám đến gần.
Phừng! Phừng!!!
Mọi thứ xung quanh tràn ngập trong biển lửa, toàn bộ số hàng ma túy hầu hết đều bị thiêu rụi cháy đen không còn nhìn ra được hình dạng. Phương Nhã gục xuống đất, cả người cô bị đè lên bởi tấm gỗ mục nát nên không thể cử động được. Cánh cửa ra vào của nhà kho cũng bị bít bùng, những tấm gỗ trên trần nhà liên tục rớt xuống, căn phòng chứa đựng ma túy chẳng mấy chốc biến thành một quả cầu lửa rực đỏ.
“Khụ, khụ!!!”
Lửa tích tụ trong phòng kín khiến hơi thở cô bắt đầu nặng nhọc, đầu óc choáng váng cố mở thật to mắt nhìn mọi thứ xung quanh, môi tái mét muốn kêu cứu nhưng cổ họng lại không thể phát ra tiếng nào.
Căn phòng ẩm thấp, cộng thêm xăng nên chỉ cần một tia lửa điện từ viên đạn đã khiến mọi thứ xung quanh bùng cháy dữ dội. Hơi nóng không thể thoát ra bên ngoài, ngay cả một ngọn gió cũng hoàn toàn không lọt vào được.
Xoảng!
“Jessica!!!!”
Phương Nhã gục đầu xuống đất, tro bụi vương đầy mặt, hàng mi nặng chịch không thể mở mắt nhìn về phía trước, chỉ có thể yếu ớt nói bằng giọng đứt quãng:
“Ke..kevin?”
Dường như cô nghe được tiếng của anh...
Tiếng cửa sổ va đập vào thứ gì đó vang lên âm thanh kính vỡ chói tai kèm theo tiếng của nhiều người... rất nhiều người gọi tên cô...
“Kevin...! Có phải anh không?”
Ý thức trong đầu cô lụi dần, đôi mắt sụp xuống, và rồi mọi thứ liền chìm trong màn đêm tăm tối.